12 Chom Sao De Tam Hoan
Tri âm và kẻ địch, một người là đủ rồi
(Chương này có nhạc, nhất định phải nghe nhé)Tư Huyền Các là một tòa lầu nhỏ có hai tầng, nằm đối xứng với Tùy Phương Viên của Lạc đích phi Tô Trác Lan qua Tịnh Vân Trai. Bởi vì ban đầu tòa lầu này chủ đích được xây nên để làm nơi gảy đàn thưởng nhạc, bên trong các có cả một gian phòng riêng để chứa đàn. Nơi này không trồng hoa, cũng không trồng cỏ thơm, duy nhất chỉ trồng cây trúc. Bao quanh họa lâu còn bố trí một dòng suối nhỏ nối liền với hồ Bích Yên ngày đêm róc rách chảy. Xưa nay chưa từng nghe nói Lạc Vương có tài gảy đàn, song có thể dụng tâm xây dựng tòa họa lâu trang nhã thế này, có lẽ hắn ta cũng đối với âm luật cũng có chút hứng thú. Có điều, những năm nay hắn không ở Lạc Châu cũng bận rộn triều chính, tất nhiên không có thời gian ngồi nhà gảy đàn, Tô vương phi lại là một người không biết gì về cầm nghệ, Tư Huyền Các hoa hoa lệ lệ bị bỏ trống đã lâu đến nay mới có người đến. Dù sao bây giờ nàng cũng là chủ nhân của nơi này, không thể để dụng tâm của Lạc Vương lãng phí được.Mấy áng mây màu mỡ gà kết lại thành từng đám vàng vọt. Vài ba con nhạn lướt nhanh qua trời. Tựa cửa trông ra, chỉ thấy mé xa xa có khói bếp màu trắng bay lên từ dãy trù phòng. Trong sân, một thị nữ nhỏ tuổi chăm chú cầm chổi lẹt quẹt quét những bông hoa hòe trắng li ti trên đất. Có một chút cảm giác tĩnh lặng yên bình mà lâu lắm rồi nàng chỉ thoáng bắt gặp trong những giấc mộng từ xa xưa. Bên phía Tịnh Vân Trai đèn lên lốm đốm. Nước chảy tí tách trong những bụi trúc rậm rạp, Kha Đại Đậu đi làm việc giờ này vẫn chưa thấy quay về. Nàng lặng lẽ sai người trải nệm đốt hương."Tiêu Tiêu, tới phòng đàn, mang chiếc đàn Không hầu tới đây cho ta."Tiêu Tiêu là một thị nữ nhỏ trong Tư Huyền Các, nhưng cũng là một nha đầu thạo việc, đã hầu trong Lạc vương phủ từ nhỏ. Tuy rằng tính tình lanh lợi biết điều, nhưng Lam Điền luôn cảm thấy trong ánh mắt cô ta nhìn nàng có chút chán ghét, nên không thường sai bảo. Có lẽ bọn họ nghĩ rằng nàng đến đây tranh sủng với đích phi của họ, nên trên dưới đều bất giác xa lánh. Bóng chiều lảng bảng, tiếng đàn du dương lảnh lót vọng qua những vách trúc xanh mướt bao quanh lạc viên, hòa lẫn với tiếng nước chảy lá reo, bất giác khiến cho tâm thần an tĩnh. Những chuyện đã qua giống như những áng mây trôi đến cuối trời, chỉ có thể lặng lẽ đứng từ xa nhìn ngắm, không có cách nào quay trở lại. Nàng bây giờ cũng không cần ai yêu quí nàng. Bọn họ đều không biết nàng là ai, không hiểu nàng đã trải qua những chuyện gì, tất cả họ biết chẳng qua chỉ là một cái tên – hơn nữa cũng chẳng phải tên thật. Họ cơ bản không có tư cách đánh giá.Nếu hồng nhan chưa từng bạc mệnhHỏi thế gian có truyền thuyết hay khôngSống kiếp thiêu thân nếu không lao vào lửaThì cuộc đời còn gì rực rỡ để nhớ đến Một chiếc đèn kiểu sừng dê dùng để đi mưa lướt nhanh qua con đường đá. Kha Đại Đậu tay một tay cầm đèn, một tay mang du chỉ tán chạy như bay tới bên mái hiên lầu Tư Huyền dưới trận mưa tháng chín lất phất. Trong các còn chưa thắp đèn, không thấy thị nữ Quán Quán, chỉ có một tiểu nha hoàn hồi môn mang tới từ Tiết phủ ra mở cửa cho y. Kha Đại Đậu rùng mình cụp chiếc ô giấy dầu. Động tác có phần chậm lại khi văng vẳng lại nghe ra âm thanh một khúc đàn. Tiếng đàn thánh thót vừa mảnh lại vừa thanh, khi lên bổng tựa như tiếng nước chảy suối reo, khi xuống trầm lại u uất như gió đập trong vách đá. Bởi vì y xưa nay chưa từng biết gì về âm luật, không rõ là loại nhạc cụ gì. Thế nhưng loáng thoáng cũng có thể nghe ra âm điệu buồn thương day dứt, rõ ràng trong lòng người đàn đang trùng trùng tâm sự.Dỏng tai bước theo tiếng đàn, chẳng mấy chốc đã tới trước hậu viện của Tư Huyền Các. Bốn xung quanh cửa sổ hé mở, rèm buông hững hờ mặc cho mưa gió thổi tung bay. Ngồi đối diện một chiếc đỉnh đồng đang nghi ngút nhả khói, Lam Điền mặc một bộ y phục màu khói xanh, mái tóc vấn hờ thả sau gáy, nửa ngồi nửa quỳ trên tấm nệm gấm, ngón tay điêu luyện lướt qua những dây cung thánh thót của chiếc đàn Không làm bằng gỗ ngô đồng. Hoàng hôn tháng bảy phủ xuống một màu huyết dụ, tô hồng cả nửa gương mặt tuyết sắc. Kha Đại Đậu ngẩn người, tự hỏi trên đời này có thứ gì nàng không biết? Chưa bao giờ nàng thôi khiến y ngạc nhiên. Nàng không chỉ giỏi kỳ môn độn giáp, biết võ công, còn tinh thông cả cầm nghệ. Khi cầm kiếm là một đả nữ ngoan cường cứng cỏi, khi gảy đàn lại là một thục nữ yểu điệu đoan trang. Khúc thứ nhất vừa ngừng, nghe từ trên trời bỗng vẳng tới một khúc cổ cầm, như gần như xa, họa lại khúc nhạc ban nãy. Bên này, Lam Điền bất giác thất thần dừng động tác, mái đầu xanh ngẩng cao, đôi mắt sóng sánh tựa thu thủy dường như phát ra vài tia sáng, giống như muốn tìm kiếm xem tiếng đàn nọ phát ra từ nơi nào. Thế nhưng ngay sau một khắc, đôi vai nàng lại héo rũ đi đầy thất vọng. Không hiểu sao lúc ấy y có cảm tưởng là nàng mỉm cười, nhưng cũng có thể chỉ là y tưởng tượng ra thôi. Lam Điền hít sâu một hơi, lấy lại thần thái an nhàn bình thản, dựa vào tiếng cổ cầm thoang thoảng, gảy một khúc đàn họa theo. Hai loại âm sắc, một Không một Cổ, không hẹn mà gặp, bằng một cách rất tự nhiên quyện lẫn vào nhau, phụ họa lẫn nhau, tạo thành một khúc nhạc tuyệt diệu. Cảm giác choáng ngợp khiến y chỉ dám đứng từ xa ngưỡng vọng, vừa kinh ngạc lại vừa cảm thán. Đó phải chẳng chính là niêm hoa nhất tiếu, tâm ý tương thông? Thiên hạ mênh mông rộng lớn nàng không quan tâm. Tri kỷ tri âm, trên đời này chỉ cần một người là đủ rồi.Lạc lõng trong năm tháng, lỡ làng giữa vòng luân hồiHình dáng thên thuộc hằn sâu trong đôi mắt đẫm lệNgắm nhìn mà không cách nào chạm tớiYêu thương là chỉ có thể nhớ mà không thể nói.Chẳng biết y đứng nhìn mất bao lâu, mãi cho đến khi mưa tạnh mây tan, tiếng cổ cầm bên kia đã lặng lâu rồi, trời đã tối hẳn, nàng mới giật mình dừng đàn, đôi mắt hướng ra phía y, hình như ẩn chứa rất nhiều tâm trạng, lại như chẳng có ý gì cả. Đương lúc chần chừ, bỗng thấy một tiểu nha hoàn mặc áo xanh đi tới, nói rằng khách khứa đã tới đầy đủ, mời nàng tới Tịnh Vân Trai một chuyến. Lam Điền bình thản nhấc mép váy xanh rời đi. Người đã đến đủ rồi!Bởi vì ngày mai Càn Vương Tôn Nham sẽ lên đường trở về thành Càn Dương chuẩn bị lễ cưới. Cho nên người chú như Lạc Vương, suy đi tính lại vẫn nên làm một tiệc rượu thân mật tiễn người, coi như tỏ rõ tình chú cháu. Vì chỉ là tiệc rượu thân mật thôi, số người được mời không nhiều. Ngoài nhân vật chính là Càn Vương, công chúa Thác Mẫn cùng vợ chồng thái tử Yết, còn có một vài vị quan lại thường xuyên qua lại với vương phủ. Tất nhiên, Vương Thái Lăng đang ở cữ không thể tới dự, Thác Mẫn là cô dâu sắp cưới, lại càng không tiện gặp mặt Tôn Nham, cho nên đi theo Tôn Yết chỉ có một mình Vệ Thái Cực. Khi nàng tới, chủ khách vẫn đang ngồi ở đại sảnh chứ chưa nhập tiệc. Ở giữa là Tôn Yết và Tôn Thần, hai hàng ghế hai bên là mấy vị quan chia nhau ngồi theo thứ tự phẩm vị. Trông thấy nàng, ngoại trừ Tôn Thần và Tôn Yết, còn lại đều nhất loạt đứng lên hành lễ. Ngay cả Càn Vương Tôn Nham cũng rất lễ phép chào một tiếng "hoàng thẩm".Đây là lần đầu sau lễ thành thân, nàng ra mắt nhiều người như vậy, cho nên không khí có chút trang trọng. Song, kết thúc màn chào hỏi, Lạc Vương lười nhác gật đầu một cái."Khúc đàn lúc nãy buồn như vậy, là đang có tâm sự sao?" – Y vừa hỏi vừa đưa chén trà có nắp lên miệng tợp một ngụm, áo bào và gương mặt đều có màu rêu nhạt, thần sắc không buồn không vui, chỉ là trong giọng nói có một chút hứng thú. Tôn Yết ngồi bên cạnh ngược lại, xòe chiếc quạt đề thư pháp trong tay nhẹ nhàng phe phẩy, mâu quang sáng ngời như sao băng từ từ đưa về phía nàng, dường như rất chăm chú, lại dường như có phần hài lòng. Cách đó một khoảng, Càn Vương Tôn Nham khuôn mặt trắng như trứng gà bóc im lặng ngồi nhìn chén trà tráng men ngọc. Lúc bắt gặp ánh mắt nàng thăm dò đưa sang, hắn ta từ tốn mỉm cười đáp lễ.Lam Điền thong thả nhún người, khuôn trăng nở ra nụ cười ôn nhu dịu dàng đáp:"Đã để vương gia và các vị chê cười rồi."Mặc dù cảm thấy miễn cưỡng, nhưng Kha Đại Đậu không thể theo nàng vào trong, chỉ có thể đứng ngoài cửa nghe ngóng. Giọng Tôn Thần vẫn hơi trầm trầm:"Nàng đàn rất hay. Có điều âm Chủy lại buồn quá. Ngũ âm ngũ hành, đều có liên quan tới ngũ tạng. Can hỏa quá vượng, ngày thường quá nhiều lo lắng không được phát tiết, cần phải chú ý điều hòa.""Vương gia dạy rất phải."Kha Đại Đậu không hiểu thế nào là âm chủy, rồi ngũ âm ngũ hành, rồi thế nào là can hỏa quá vượng, nhưng sau khi nghe Tôn Thần nói vậy, tự nhiên trong lòng lại cảm thấy bất an. Lam Điền quả thật giấu giếm trong lòng quá nhiều tâm sự không nói, y hết sức lo ngại ngày nào đó nàng sẽ không chịu được mà đổ bệnh. Còn đang ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, đã thấy một đoàn người khác chậm rãi từ phía đối diện đi tới cửa Tịnh Vân Trai. Đích phi Tô Trác Lan hôm nay ăn vận cầu kỳ khác hẳn mọi hôm, nét mặt hơi lạnh, phong thái điềm tĩnh, thần sắc ôn nhu nhã nhặn, trông nghiêng còn có đôi chút nghiêm nghị. Nàng ta dắt tay mẹ, đi đằng sau là cô em gái mặc một bộ cánh trắng muốt như đóa hoa lê mùa xuân, líu ríu bước vào phòng khách. Lần đầu gặp là ngẫu nhiên.Lần thứ hai gặp là tất nhiên.Lần thứ ba gặp, chỉ có thể là oan nợ không tránh khỏi.Nàng với Trác Tô Tô chính là như vậy.Thiếu nữ áo trắng tinh khôi, mái tóc huyền búi trên đầu thành hai trái đào nhỏ, để xõa một nửa đúng với phong thái một cô nương chưa chồng. Cùng một gương mặt, đích vương phi kia thanh lệ tao nhã, nàng ta lại tươi tắn sinh động, xem những gì thiên hạ đồn đại về nhan sắc hai tỷ muội nhà họ Tô đều không sai. Bất quá đẹp thì có đẹp, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có tới hai Trác Tô Tô ở cùng một chỗ cũng đã khiến nàng choáng váng hoa mắt. Phu thê Tô Giản có thể chịu được mỗi ngày đều nhìn hai cái nữ nhân giống nhau như lột này suốt hai mươi năm qua, quả thực chỉ có thể nói rằng tấm lòng phụ mẫu trong thiên hạ sánh ngang trời bể!Trác Tô Tô sau khi tiến lên hành lễ chào hỏi mọi người bỗng đem mắt hạnh không ngại ngần quét một lượt qua hết các vị tai to mặt lớn ngồi trên ghế chủ tọa. Không biết vô tình hay cố ý, đồng tử đen tuyền chợt dừng lại trên người nàng, mang theo một ba phần ngạc nhiên, ba phần hận ý và bốn phần bối rối. Xem ra cô ta không chỉ nhận ra nàng, mà còn biết trước rồi, mới có thể bình tĩnh đến vậy. Có lẽ hai ngày hôm nay cô ta đã gặp Kha Hậu Đậu trong vương phủ. Chẳng rõ hai kẻ mồm mép bép xép này gặp nhau đã nói những gì, nhưng đến giờ Trác Tô Tô vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng, chứng tỏ vẫn rất biết điều. Chỉ là tuy sắc mặt không có gì bất thường, nhưng nàng biết trong lòng cô ta thế nào cũng đang dậy sóng. Nghĩ đoạn Lam Điền bỗng nhiên ngẩng đầu, nhãn quang linh động trực tiếp hướng thẳng vào Trác Tô Tô, niềm niềm nở nở lộ ra nụ cười chào hỏi đầy ngạo mạn mà đầy thâm tình. Nét mặt Trác Tô Tô hơi xám lại, lẳng lặng quay đi. Lam Điền hài lòng nhếch khóe miệng. Vương Thái Lăng tính tình chẳng có gì tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng có mấy thứ mánh khóe rất hữu dụng. Nói về chọc tức người khác, cả cái thành Dĩnh Kinh này chắc không tìm được người thứ hai như nàng ta. Chiêu thức này trước đây nàng đã mục kích Vương Thái Lăng sử dụng với đám người Phạm lương đệ mấy lần, không lần nào không thành công."Trác La... Trác Lâm thỉnh an thái tử điện hạ, thỉnh an các vị vương gia..."Tôn Thần không đáp, lạnh lẽo đưa mắt nhìn ra ngoài cửa. Tôn Nham thì chỉ theo phép lịch sự cười một cái cho có. Chỉ có Tôn Yết đang thư thái thưởng trà bỗng nhiên gập cây quạt trong tay đến soạt một tiếng. Khuôn miệng rộng cong lên như vành trăng, đôi lông mày xếch cũng nhướn cao hơn bình thường:"Ủa? Vị cô nương này... không phải chính là người đã cứu giá ở Càn Châu sao?"Nghe tới mấy chữ "cứu giá" và "Càn Châu", cả phòng khách đều giật mình đổ dồn mắt vào Trác Tô Tô. Mẹ con Tô thị là vẻ kinh ngạc khó giấu, mấy vị quan văn võ ngồi hai bên hơi dè chừng, Tôn Nham nghe đến đất phong của mình thì rất mực chăm chú, Tôn Thần chống tay vào cằm, bộ dạng lười nhác như muốn chờ xem trò vui. Chỉ có Lam Điền bỗng nhiên trong lòng lo lắng. Việc Trác Tô Tô xuất hiện cứu giá ở Càn Châu nàng hoàn toàn không biết gì cả.Tô Trác Lan nhận ra tình hình không ổn, đang định lên tiếng nói chữa, thì đã bị Tôn Yết chặn mất:"Tam hoàng thẩm, lần này ta thực sự không nhận lầm đâu. Thế gian làm gì có người nào có thế giống thẩm thẩm như hai giọt nước như vậy chứ?" – Nói xong lại quay sang Vệ Thái Cực từ đầu đến giờ ù lì ngồi một chỗ trầm tư mặc tưởng – "Vệ Thái Cực, khi đó ngươi cũng ở đó, ngươi nói xem có phải hay không?"Họ Vệ hơi giật mình ngẩng đầu, trước hết nhìn Tô Trác Lan, sau đó nhìn sang Trác Tô Tô, rồi bàng quan gật đầu một cái:"Quả là đúng như vậy. Hôm đó thái tử còn nhận nhầm cô nương đó với Lạc Vương Phi nữa." – Nói đến đây hắn ngừng lại một lúc như đang suy nghĩ, rồi cố tình bồi thêm – "Ta cũng suýt nữa đã nhận nhầm."Không hiểu tại sao Lam Điền bỗng nhiên cảm thấy không khí có chút rất kỳ quái. Trực giác mách bảo nàng có một bí mật gì đó đang diễn ra giữa đám người này. Tôn Thần bỗng nhiên ngồi thẳng lưng dậy, ôn tồn cất giọng:"Bản vương nghe nói trước đây Vệ tướng quân có mối giao tình rất tốt với Trác Lâm. Nếu tướng quân đã nói vậy, hẳn là như vậy rồi." – Nói đoạn hai ngón tay khẽ gõ lên mặt trà kỷ sơn màu đen – "Vệ tướng quân, mấy năm trước hình như ta có nghe tướng quân đã cầu thân muội ấy phải không?"Vệ Thái Cực là kẻ sĩ diện, bị nhắc đến chuyện mất mặt kia, sắc diện của y thoáng sa sầm, gật đầu "phải" một tiếng. Tôn Thần ngược lại, đắc chí gật gù ra vẻ rất quan tâm:"Trước đây nhạc phụ đại nhân cũng nói với ta rằng năm đó từ chối Vệ tướng quân quả thật ông ấy rất áy náy. Nhưng cũng vì cô Hai còn nhỏ quá, gả đi không đành lòng. Năm nay cô Hai đã lớn rồi, Vệ tướng quân cũng đã ở vậy mấy năm. Trác Lan, nàng xem có phải nên tác hợp một chút?"Âm sắc của Tôn Thần hơi trầm, lời nói ra lại nhẹ nhàng ôn nhu, thế mà vừa nói dứt lời, ba mẹ con nhà họ Tô đã bần thần tái cả mặt. Cả gian tiền phòng thoáng chốc im lặng như tờ. Ngồi ngay sát với phía thái tử Yết, có kẻ mặt như thanh sắt đen bị nung đỏ, thô bạo cầm cốc trà ngửa cổ một hơi uống hết - hắn đã nổi giận. Vương Thái Lăng lần này đã tìm được một địch thủ tốt!Nếu không phải Tôn Yết bỗng nhiên xòe quạt cười thành tiếng – khiến cho mấy vị quan lớn nhỏ ngồi bên dưới cũng hùa theo bật cười, cái không khí này không biết còn kéo dài đến bao giờ. "Tam hoàng thúc nói đùa rồi. Lão Vệ này xưa nay thô lỗ lắm, có biết thương hoa tiếc ngọc bao giờ? Tô nhị tiểu thư vào tay hắn e là sẽ chịu khổ thôi. Bất quá lão Vệ à, Tam hoàng thúc nói đúng. Ngươi quả thực nên tính chuyện gia thất đi thôi. Vừa mắt cô nương nhà nào, cứ đến nói một câu với Tam hoàng thúc, người nhất định thay ngươi ra mặt."Câu chuyện chuyển sang hướng khác khi Tôn Nham nãy giờ lặng lẽ ngồi uống trà bỗng ngẩng đầu, hướng về phía Tô Trác Lan nở ra một nụ cười đầy thiện chí:"Tam hoàng thẩm, vẫn nghe hoàng thúc khen ngợi trù nghệ của thẩm rất tốt. Không biết hôm nay chúng cháu đây có vinh dự được thưởng thức không?"Theo phản xạ, nàng cũng đột nhiên nheo mắt nhìn sang. Hóa ra Tôn Nham này không chỉ thích nặn đồ gốm. Trông nét mặt thuần phác của hắn ánh lên vẻ vui thích rõ rệt, trong lòng nàng không hiểu sao chợt nghĩ tới Kha Đại Đậu và con cào cào, vội vàng đưa tay xoa thái dương lắc đầu cho quên đi. Hai người này không hề giống nhau, sao có thể liên tưởng bừa bãi như vậy? Bên này Tô Trác Lan còn chưa kịp lên tiếng, Tôn Thần đã hất cằm đáp thay:"Không phải lần trước đã chia cho ngươi một nửa túi bánh đậu đỏ?"Tôn Nham dường như đã đoán được phản ứng này của hắn, tựa tiếu phi tiếu dè dặt trả lời:"Tam hoàng thúc, người muốn giấu tam hoàng thẩm cho mình cũng không cần bủn xỉn đến vậy chứ?"Lần này Tô Trác Lan rút kinh nghiệm đã biết mở miệng nhanh hơn một nước, cắt luôn câu chuyện trong phòng khách của Tịnh Vân Trai:"Càn Vương quá khen! Vụng về như ta, vương gia không chê đã là may rồi. Chẳng mấy khi vương phủ mới có khách đến, ta tuy bất tài, nhưng đã tự tay chuẩn bị sẵn vài món cơm canh đạm bạc, bày cả trong hậu viên rồi. Trời cũng không còn sớm, hẳn mọi người đều đói rồi, xin thỉnh rời gót."Mài mặt nửa ngày trong phòng khách của Lạc Vương chỉ để chờ một câu nói này, cuối cùng cũng được nghe chính miệng Tô vương phi nói ra. Thế là chủ khách theo thứ tự cấp bậc nối nhau rời khỏi phòng. Tôn Thần và Tôn Yết đi đầu tiên, mẹ con Tô thị và Lam Điền rời đi cuối cùng. Trước khi đi khuất, vẫn không quên đưa mắt ra hiệu cho Kha Đại Đậu đã đứng bên ngoài từ lâu, còn khẽ gật đầu như để khích lệ y nữa.Bởi vì đã quen với những việc lén lút, một hành động nhỏ này của nàng cũng hết sức đề phòng không để ai phát hiện ra. Thế nhưng xưa nay, trên đời ngoài tri kỷ tri âm, còn có một kẻ cũng hiểu rõ mình như chính bản thân mình: ấy là kẻ địch.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me