TruyenFull.Me

12 Chom Sao De Tam Hoan

Kẹo đường [2]

Can's note: Can đang bị writer block, vốn nên viết xong phần ngoại truyện này lâu rồi mới phải. Kẹo Đường có tổng cộng 3 phần, vẫn còn 1 phần cuối nữa nhé.

P/s: Cẩn thận shock đường. Can viết mà Can còn cảm thấy hơi choáng @@  

Nhân vật:

Tuyệt Tình: Thiên Bình - Tô Trác Lan: Song Tử

Xích mích giữa Thiên Kiếm tông cùng Huyền Kiếm đường xưa nay vẫn là câu chuyện bát quái hấp dẫn các vị nhân sĩ giang hồ rảnh rỗi. Tin tức Tuyệt Tình đại hiệp trở lại Thiên Kiếm tông giúp Diệp tông chủ chấn hưng môn phái chẳng mấy chốc đã lan khắp chốn. Gần đây mỗi lần cùng đám tiểu môn đệ Thiên Kiếm Tông xuống trấn, Trác Lan lại được nghe một câu chuyện hết sức ly kỳ về trượng phu nhà mình. Giống như hôm nay, nàng ngồi ở một quán mì trên vỉa hè. Quán mì này nàng ăn đã quen, nước dùng tương đối ngon, miễn cưỡng gần đạt được tới hương vị mà Trác Lâm hay nấu. Chủ quán là một lão nhân đứng tuổi, trong nhà có hai người con trai. Con trai lớn theo cha kế thừa quán mì gia truyền, con trai nhỏ thì mở một sạp bán kẹo ở đầu kia trấn – cũng chính là sạp kẹo đường duy nhất ở trấn Cốc Thiên Nhai này. Trác Lan là khách quen của cả hàng kẹo lẫn hàng mỳ. Ban đầu nàng biết được lão mỳ gia này cũng là do anh con trai nhỏ của lão giới thiệu.

"Nghe nói vị Tuyệt Tình kia đã trở lại rồi. Lần này lên núi Thiên Nhai tiếc là không gặp, thật không biết cái người kia có bản lĩnh gì mà khiến ngay cà Tần trưởng môn cũng phải kiêng dè như vậy?"

"Ta thấy... tám phần mười chỉ là hư danh mà thôi. Từ lúc y về đến giờ, đâu thấy truyền ra sự tích gì? Hơn nữa nếu y bản lĩnh như vậy, sao còn bị người ta chặt cả cánh tay phải xuống, biến thành một kẻ tàn phế?"

"Cái gã Tuyệt Tình đó à? Lão tử gặp qua một lần rồi, lúc đó hắn còn chưa mất cánh tay phải, kiêu ngạo bằng trời, lúc nào cũng tự cho mình là chính nghĩa. Năm đó cũng là hắn đả thương không ít huynh đệ của chúng ta."

"Nói tới lại cảm thấy kỳ quái. Tuyệt Tình rốt cuộc đụng phải nhân vật thế nào, mà tại sao có thể mất một cánh tay? Còn là tay cầm kiếm?"

Sắc mặt Trác Lan trầm xuống. Đám Diệp Tử Đằng đều nhận ra nàng không vui, vô cùng không vui.

"Chắc chắn là đắc tội với người ta rồi! Cũng không biết là cao nhân phương nào? Tại sao lại chỉ chặt một tay mà không lấy luôn cái mạng chó của hắn đi nhỉ?"

"Bất kể là nhân vật thế nào, chỉ cần đem cánh tay đó của hắn chặt xuống, lão tử đều cảm thấy thống khoái."

"Nhà họ Tần kia xem ra cũng toàn là một đám nhát gan. Chẳng qua chỉ là một tên cụt tay, trở lại thì có thể làm được gì? Nếu là ta, nhất định sẽ đem cánh tay cùng hai chân của hắn chặt nốt, cho hắn nếm cảm giác hoàn toàn bất lực là thế nào."

"Nghe nói thê tử của Tuyệt Tình đó là một cô nương bình thường, không biết võ. Các ngươi nói xem, nếu chúng ta bắt nàng làm mồi nhử, hắn ta có đến không?"

"Chẳng lẽ lại không tới? Chẳng phải giang hồ vẫn đồn Tuyệt Tình rất thương yêu thê tử hay sao?"

"Nghe nói thê tử của hắn đẹp lắm... Bắt nàng ta về hầu hạ huynh đệ chúng ta một chút, đòi lại cả gốc lẫn lãi, cũng không tính là thiệt thòi..."

Mấy tay hảo hán ngồi ở bàn đối diện mặc quần áo cùng một kiểu, màu sắc và kiểu dáng trông đều rất lạ, không biết là khách nhân từ đâu tới. Bọn họ nói chuyện rất to, cũng không thèm kiêng nể đám môn hạ Thiên Kiếm Tông đang đóng đô bên này, càng nói càng khó nghe. Diệp Tử Đằng tức run cả người, suýt chút nữa đã định đập bàn đứng dậy. Trác Lan lại như mây như gió nở nụ cười, nhẹ nhàng đem kiếm của hắn đè lại.

"Thái sư thẩm? Bọn chúng..."

Nàng cười sang sảng:

"Chỉ là bọn thối miệng thở ra mấy câu đầu đường xó chợ mà thôi. Ngươi chấp làm gì cơ chứ? Như vậy đâu phải là khí độ của danh môn chính phái?"

Diệp Tử Đằng bất đắc dĩ thu liễm lại, cúi đầu vâng:

"Thái sư thẩm dạy phải."

Trác Lan có chút hài lòng nhìn hắn, Diệp Tử Đằng tính khí có chút bồng bột, nhưng đúng là trẻ nhỏ dễ dạy. Diệp Chân mời bọn họ tới, Tuyệt Tình mỗi ngày đều tận tâm dạy võ công, nàng ăn không ngồi rồi cảm thấy rất áy náy. Đã vậy, cũng nên chỉ điểm chút chuyện khác cho bọn hắn chứ nhỉ?

"Quan trọng là, ngươi nhìn bên đó đông người như thế... dựa vào mấy người chúng ta liệu có đánh lại hay không?"

Một vị đệ tử không hiểu hỏi:

"Thái sư thẩm, sao người chưa lâm trận đã bỏ chạy như vậy? Không đánh thử làm sao biết?"

Trác Lan thản nhiên ăn mỳ, cười bảo:

"Ngươi nhìn kỹ bọn họ mà xem. Chân dính đầy bùn, bên ngoài khoác cả áo tơi. Mấy ngày nay trong vùng đều không mưa. Bọn họ từ đâu tới?"

"Có lẽ là đi đường thủy, từ phía đầm Bạch Ba ngồi thuyền tới."

"Không sai. Đám người này lăn lộn giang hồ, vậy mà trên người trừ dao nhỏ lại không mang kiếm. Chuyện này không hợp lý. Nếu không phải ỷ mình công phu rất cao cường, thì chính là sử dụng một loại vũ khí nào khác."

Diệp Tử Đằng bật ra:

"Thái sư thẩm, con biết rồi. Là Hải Sa Bang. Bọn họ đựng thiết sa trong tù và đeo bên người."

Trác Lan gật đầu. Hải Sa Bang từ lâu vẫn luôn có ân oán không dứt với Tuyệt Tình, hai bên đã đánh qua đánh lại không biết bao nhiêu trận. Đệ tử không phục kia lại nói:

"Hải Sa Bang thì thế nào? Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua?"

Nàng cười nhạt:

"Ai nói với ngươi là chúng ta sẽ bỏ qua?"

Đây là lần đầu tiên Diệp Tử Đằng nhận thức được: vị thái sư thẩm lúc nào cũng vui vẻ tươi cười với mọi người trong lòng còn có bao nhiêu lạnh lẽo. Trong lòng hắn bất tri bất giác run lên, không phải vì sợ, mà vì cảm thấy lạ lẫm. Chỉ e chuyện cánh tay kia của thái sư thúc không còn cũng có liên quan tới thái sư thẩm.

"Người định...?"

Trác Lan húp xong bát mỳ, thong dong sửa lại quần áo đầu tóc đáp:

"Tử Đằng, chúng ta tới hiệu thuốc. Hôm nay thái sư thẩm dạy các ngươi một đạo lý: Quân tử động thủ, không động khẩu. Nhất là đối phó với đám tiểu nhân vô liêm sỉ, nhất định càng phải vô liêm sỉ hơn bọn chúng, hiểu chưa?"

Ba bốn thầy trò Thiên Kiếm Tông liền đi về phía hiệu thuốc, mua một gói thuốc mê to. Sau đó Trác Lan lại mua thêm một chão dây thừng thật lớn, Diệp Tử Đằng khiêng nặng cả tay. Nàng ném cho chủ quán mì một chĩnh bạc trắng phau, thành công đưa một bình rượu tới bàn của Hải Sa Bang nọ.

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, bốn năm hán tử cao to lực lưỡng – chưa đầy một chung rượu – đã đổ gục. Trác Lan nghênh ngang đá bọn họ rớt khỏi ghế, lạnh lùng ra lệnh:

"Tử Đằng, trói lại, mang đi."

Đám Hải Sa Bang này được mang tới một căn miếu hoang ở ngoại thành. Tỉnh lại chỉ thấy cả người bị trói nghiến, miệng nhét thứ gì vừa thối vừa bẩn, muốn nôn ra cũng không nôn được, chỉ có thể ú ớ rên rỉ.

Trác Lan đã sai đệ tử thu dọn hết vũ khí và thiết sa trên người bọn họ. Thuốc mê rất mạnh, đám hán tử khí lực một chút cũng không có, lăn lê bò toài trên nền đất bẩn thỉu không khác gì một đám giun dế. Trác Lan co một chân ngôi trên một cái bàn gãy chân, ở nơi hoang tàn đổ nát như thế này, vẫn là một bộ dạng cao cao tại thượng chiếm núi xưng vương, ngang ngược đến mức khiến người khác chói mắt. Ngay cả Diệp Tử Đằng cũng không có cách nào thích ứng được.

"Thế nào? Muốn nói gì? Lại là mấy câu: các ngươi là ai? Vì sao lại bắt chúng ta? Có biết chúng ta là ai không?" – Trác Lan vừa nhàn nhạt nói vừa đưa ngón tay ngoáy lỗ tai – "Thế nào? Có gì mới mẻ hơn không?"

Đám người Hải Sa Bang nói không được, chỉ có thể trợn hai tròn mắt trắng dã căm tức nhìn sang.

"Nếu không có gì để nói, vậy được thôi. Thù cũ nợ mới vẫn là tính luôn một thể."

Một trong số môn hạ Hải Sa Bang gồng hết sức lực, cuối cùng đem miếng giẻ thối trong miệng nhổ được ra, chật vật rống lên:

"Ngươi là người phương nào? Chúng ta không thù không oán, sao lại tính kế chúng ta? Có bản lĩnh thì tới đây đánh với lão tử một trận."

Trác Lan bật cười khanh khách:

"Hảo a. Đây là ngươi nói." – Vừa dứt lời lập tức bước lại, thả một cước đạp thẳng vào mặt người nọ. Hắn ta đau đớn ngã vật xuống, hai bên máu mũi thi nhau rơi xuống. – "Thế nào, còn muốn đánh nữa không?"

Hán tử kia run run khóe miệng thật lâu, vừa mở miệng muốn chửi mắng, lại bị Trác Lan nện thêm một quyền nữa, đánh lệch cả hàm. Diệp Tử Đằng bóp mồm hắn, đem cái giẻ thối nhét trở lại. Lần này hắn không có cách nào ho he nữa.

"Sao lại im rồi? Chẳng phải lúc nãy chửi người hung hăng lắm sao?"

"..." – Bọn họ là muốn nói cũng không thể nói có được không?

"Tuyệt Tình là một tên tàn phế, phải đem tứ chi của hắn đều chặt xuống? Bắt thê tử của hắn về hầu hạ, đòi lại cả gốc lẫn lãi phải không? Không cần các ngươi nhọc lòng. Hôm nay bản lão nương tới bồi các ngươi. Yên tâm, mấy vị đồ tôn này của ta nhất định sẽ "hầu hạ" các người thật tốt." – Nàng nói xong lại thở dài – "Có điều bọn họ học nghệ chưa thông, ra tay e rằng không tránh khỏi đau đớn. Các ngươi đều là người lớn, đừng chấp trẻ con."

Đoạn, xoay lưng trở lại, cười bảo Diệp Tử Đằng:

"Diễn trò vậy cũng đủ rồi. Đem cánh tay phải của bọn họ tháo xuống hết cho lão nương."

Đệ tử Thiên Kiếm tông ngẩn ra, Diệp Tử Đằng bất động. Bọn hắn cho đến bây giờ vẫn cho rằng Tô Trác Lan chỉ đang kiếm chuyện đùa bỡn mà thôi, không nghĩ đến nàng thực sự muốn đánh tàn phế những người này. Bọn Diệp Tử Đằng tu luyện không ra sao, nhưng từ nhỏ vẫn luôn được giáo dưỡng theo tinh thần danh môn chính phái, tuyệt đối không làm ra những chuyện tàn độc như vậy.

"Thái sư thẩm, chuyện này..."

Nàng nhíu mày quát:

"Nghe không hiểu sao?"

"Thái sư thẩm, môn quy của chúng ta..."

"Còn chần chừ cái gì? Nhanh chóng giải quyết, lão nương còn phải đi mua kẹo." – Nói đoạn thấp giọng thì thầm – "Các ngươi đúng là lá gan nhỏ, ta cũng đâu có muốn mạng bọn chúng, dọa sợ là được rồi? Chém mỗi đứa mấy nhát, sau đó đánh ngất, lột quần áo ném ra đường cho ta."

Diệp Tử Đằng bấy giờ mới nhẹ nhàng thở phào.

Xong xuôi đâu đấy, nàng đem hiện trường dọn dẹp sạch sẽ, hiên ngang trở về. Trên đường đi còn phải dặn đi dặn lại đám Diệp Tử Đằng không được hé răng cho Tuyệt Tình biết. Bất quá giấy không gói được lửa. Ngày hôm sau, chuyện một đám nhân thủ Hải Sa Bang bị đánh bầm dập lột quần áo vứt ở trên đường đã đồn khắp giang hồ, liền trở thành trò cười của thiên hạ. Kẻ sĩ chịu chết chứ không chịu nhục, món nợ này lập tức biến thành chiến thư đưa tới cửa Thiên Kiếm môn, lời lẽ đầy sỉ nhục, khiến Diệp Lam tức đến nghẹn cả họng. Hắn gọi đám Diệp Tử Đằng tới xét hỏi một lượt, rốt cuộc lại tra ra thủ phạm không ai khác chính là sư thẩm của hắn Tô Trác Lan. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Quan trọng nhất là Trác Lan bối phận quá lớn, Diệp Lam cũng không biết phải làm sao, dứt khoát đẩy hết cho cha hắn đi giải quyết.

Không biết Diệp Chân cùng Tuyệt Tình nói những gì. Chỉ biết sau đó y xuống núi một chuyến, khi trở lại có chút mệt mỏi. Trác Lan gặng hỏi thăm, nhưng y nín thinh không đáp. Nàng cả giận, hỏi:

"Huynh như thế này là giận ta sao? Ta cũng không có ác ý, chỉ muốn chỉnh bọn họ một chút mà thôi."

Tuyệt Tình cũng hơi tức giận, nói:

"Miệng lưỡi thiên hạ xưa nay đều như vậy, nàng có thể bịt miệng được một người, mười người, nhưng một trăm một ngàn người thì sao? Sao phải để ý những chuyện như vậy? Càng quá đáng là... nàng làm chuyện gì thì làm, tại sao lại lôi đám nhỏ vào chuyện này? Tử Đằng vẫn còn nhỏ, tâm thuật chưa vững, nàng dạy bọn chúng làm chuyện gì? Sau này làm thế nào ăn nói với sư huynh ta?"

Trác Lan sửng sốt há hốc miệng, hồi lâu cũng không nói được gì. Rõ ràng trong lòng cảm thấy rất ủy khuất, nhưng đáng giận chính là chuyện đều do nàng giải quyết không thỏa đáng, không có cách nào phản bác được.

Y biết nàng nghe vào lời y nói, rốt cuộc thở dài:

"Ta biết trong lòng nàng khó chịu. Bất quá chuyện đã qua rồi, ta không để bụng, nàng cần gì phải nhớ mãi không quên? Chẳng phải bây giờ chúng ta rất tốt sao?"

Trác Lan nghiêng đầu nhìn y, mâu quang phảng phất đọng nước, rất nhanh lại như không có gì. Tuyệt Tình không biết có phải do mình tự tưởng tượng ra không. Nàng nói:

"Huynh không để trong lòng, nhưng ta cả đời cũng sẽ không quên."

Tuyệt Tình ngẩn người, lại không biết phải nói thế nào với nàng. Cuối cùng đành quay đầu bỏ ra ngoài.

Trời vào thu rồi, mặt trời xuống núi sớm.

Đêm về, Tuyệt Tình vẫn là không yên tâm trở về Tịch Trạch nhìn một cái, thấy Tô Trác Lan vẫn ngẩn người ngồi trước đèn, không rõ là nghĩ cái gì. Y gọi nàng hai ba lần, cũng không thấy Trác Lan đáp lại. Tuyệt Tình bất đắc dĩ tiến tới phía sau, chầm chậm ôm lấy nàng:

"Nàng còn giận sao?"

Trác Lan lắc đầu nói:

"Không giận. Ta sao có thể giận huynh chứ?"

"Nếu không phải giận, nàng là đang nghĩ gì vậy?"

"Ngôi nhà này, ta tính phải sửa sang lại một chút. Bên kia còn thừa một gian nhà kho, bỏ không thì phí quá, ta muốn cải tạo lại, trang trí một chút, làm thêm một phòng ngủ."

Tuyệt Tình không hiểu:

"Bây giờ chẳng phải vẫn đang có hai phòng ngủ hay sao? Chúng ta ở một, Tiêu Tiêu ở một, còn muốn sửa sang lại để làm gì?"

"Mặc dù là vậy, nhưng ta cảm thấy vẫn nên có một gian nhà dự phòng. Ngộ nhỡ khi nào cơm không lành, canh không ngọt, ta và huynh cãi nhau, chẳng lẽ ta đuổi huynh vào rừng ngủ hay sao?"

Tuyệt Tình định nói: y ngủ rừng ngủ bụi cũng không phải chỉ một hai ngày, song tất nhiên y vẫn không hy vọng chuyện như vậy xảy ra đâu.

"Còn có đem mảnh đất trống sau nhà trồng một vườn rau, thuận tiện vun thêm mấy luống hoa cỏ, mùa nào thức ấy, cũng tiết kiệm không ít chi phí."

Tuyệt Tình nghiêng đầu nhìn nàng chăm chú vẽ sơ đồ nhà cửa trước đèn, nhìn đến không chớp mắt.

"Nàng chẳng lẽ còn sợ ta không nuôi nổi nàng và Tiêu Tiêu hay sao?"

Trác Lan bĩu môi nói, hai má không hiểu sao hơi hồng lên:

"Ta biết là huynh có tiền. Nếu chỉ có ta và huynh đương nhiên thế nào cũng xong. Nhưng huynh nhìn A Tiêu xem... Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là kế lâu dài. Hơn nữa, sau này, cũng sẽ không chỉ có mình chúng ta."

Tuyệt Tình có chút mờ mịt, căn bản còn chưa bắt được trọng điểm, lại nghe Trác Lan nói tiếp:

"Huynh cứ nhìn vợ chồng Lâm Lâm thì biết. Muội phu là nhân vật nào, túi tiền cứ như không có đáy vậy, dốc bao nhiêu ra bấy nhiêu. Thế mà từ ngày có A Hành, muội ấy cứ luôn than thở với ta phải chi tiêu nhiều quá."

Tuyệt Tình gật đầu cảm thán:

"Chung quy nuôi một đứa trẻ cũng không dễ dàng gì..."

Nói xong, y im bặt. Bốn mắt giao nhau, thoáng cái đã nhận ra vẻ nhu hòa kỳ lạ trên người nàng. Tuyệt Tình đơ khuôn mặt gỗ, sau đó từ từ nhìn xuống vùng bụng còn phẳng lì của Trác Lan.

"Nàng?"

Tô Trác Lan hiếm khi đỏ mặt, lúc này màu đỏ lại lan đến tận mang tai.

"Sư huynh nói đã hai tháng rồi."

Tuyệt Tình ôm nàng động tác lập tức cứng ngắc, tựa hồ không biết nên siết chặt hay nới lỏng, bất mãn nói:

"Sư huynh hắn... Chuyện quan trọng như vậy mà không nói cho ta biết!"

Nàng bật cười:

"Hắn là còn giận chúng ta chuyện Hải Sa Bang."

Y cuống lên:

"Nàng cũng thật... Không biết chú ý gì hết. Mấy hôm trước còn náo một trận, quá nguy hiểm rồi. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì phải làm thế nào? Không được, từ ngày mai nàng ở nhà tĩnh dưỡng, không cho phép ra ngoài. Cần cái gì thì sai đám Tử Đằng đi làm là được rồi. Không ổn, cả ngày ta đều không ở bên cạnh nàng, có nên nói với tẩu tẩu điều một người tới chăm sóc nàng không?" – Nói rồi lại tự lắc đầu – "Không được, một người không đủ, điều hai người đi."

Trác Lan chưa kịp phản ứng lại, y đã tiếp tục độc thoại:

"Trong người nàng thấy sao rồi? Mấy ngày trước... không ảnh hưởng gì chứ? Nếu có nơi nào không khỏe lập tức phải nói ta biết nghe không? Y thuật của sư huynh đương nhiên không lo. Điều hai người tới cho nàng có thấy thoải mái không? Cũng không phải là cách, chỉ sợ bọn họ không vừa ý nàng. Chi bằng ta để ta viết một phong thư gửi cho nhị cô nương và nhạc mẫu, mời bọn họ tới. Dù sao cũng là người nhà, muội ấy cũng đã có A Hành, nhất định hiểu rõ hơn."

Nói xong đứng phắt dậy, bộ như muốn đi viết thư ngay tức thì. Nàng vội kéo y trở lại:

"Hoàng đế chưa vội, thái giám đã sốt ruột rồi. Xem chàng kìa, hết giận ta rồi sao?"

Tuyệt Tình nghiêm mặt:

"Ta có khi nào giận nàng sao?"

Tốc độ trở mặt này thật là nhanh hơn cả nàng. Trác Lan nhịn không được bật cười khanh khách:

"Phải không? Có người buổi chiều còn giận đến nỗi không thèm nhìn ta cơ đấy."

Y rốt cuộc cũng hơi bình tĩnh lại một chút, nhu hòa nhìn nàng:

"Không phải giận nàng, là lo lắng cho nàng mà thôi. Ta không hy vọng nàng sẽ canh cánh mãi chuyện đó trong lòng. Đều là nàng nói với ta con người sống luôn phải hướng về phía trước. A Lan, chúng ta có hài tử rồi, đừng nghĩ tới những chuyện không vui nữa, có được không?"

Nàng hơi giật mình, nếu không phải Tuyệt Tình nhắc tới, có lẽ nàng vẫn nghĩ không thông. Phải, trong lòng nàng đúng là có khúc mắc, bởi vì năm đó y bị nàng liên lụy. Nhưng chẳng phải từ nay trở đi nàng sẽ luôn ở bên cạnh y rồi sao? Có lẽ mang thai luôn dễ xúc động như vậy, nàng hồ đồ mất rồi.

"Được, nghe lời huynh."

"Bất quá về phần Tử Đằng, ta phải nói trước với huynh một chút. Cha con nhà họ Diệp cái gì cũng tốt, nhưng cái gì cũng tốt quá đôi khi lại trở thành chướng ngại. Bọn họ làm việc ngay thẳng, đôi khi quá ngay thẳng, khó tránh khỏi sẽ chịu thiệt thòi." – Nói rồi giơ ngón tay dí cho Tuyệt Tình một cái – "Giống như huynh vậy. Bọn họ đã cung kính gọi ta một tiếng thái sư thẩm, ta cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ lớn lên biến thành một đám ngốc."

Tuyệt Tình biết nàng lại nghĩ đến chủ ý kỳ quái gì rồi, cười nói:

"Ta biết dụng tâm của nàng. Có đôi lúc ta cũng cảm thấy Tử Đằng quả thật quá cứng nhắc. Nhưng A Lan, giang hồ có quy tắc của giang hồ, cùng với triều đình không giống nhau. Chúng ta chính là dùng võ lực chính mình để nói chuyện. Chỉ cần Tử Đằng đủ bản lĩnh, sẽ không có ai dám bắt nạt nó."

Nàng không cho là đúng, suy tư nói:

"Cái này ta đương nhiên hiểu được. Nhưng ngộ nhỡ người ta cấu kết lại đối phó mình thì phải làm thế nào? Chung quy rèn luyện thực lực là quan trọng, nhưng cũng không thể bỏ bê thế sự bên ngoài. Nếu không..." – Nói đến đây nàng không nhịn được cười phá lên – "Nếu không đến một ngày nào đó, bọn chúng lại gặp phải một đám Hải Sa Bang phục kích, đánh đến người sống ta chết, còn bị vứt ở núi hoang thì phải làm thế nào?"

Tuyệt Tình cũng cười:

"Như vậy càng không phải lo lắng. Hảo hán bị trọng thương nhất định sẽ có cô nương xinh đẹp đi qua, cứu mạng bọn họ về, đúng không?"

"Ngộ nhỡ cô nương không xinh đẹp thì phải làm sao?"

"Vậy thì tỷ tỷ của cô nương nhất định sẽ xinh đẹp..."

Gió hun hút thổi, trời mưa rồi. Bên song cửa nước nhỏ giọt rả rích trôi đi, tiếng cười vẫn còn đọng lại.

Từ nay về sau, sẽ chỉ có tiếng cười.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me