TruyenFull.Me

12 Chom Sao Hau Due Cua Mat Trang 1 Trang Tron

( Ảnh Sư Tử " cute" anime)

Chương 5: Âm thầm và lặng lẽ.

" Suốt bao nhiêu năm tớ luôn sống trong lớp vỏ bọc của mình.....

Ai nhìn vào cũng nghĩ tớ là một người rất hòa đồng vui vẻ nhưng có ai biết được sự lạnh lùng cô đơn của được chôn giấu trong đó........

Quá chán nản, tớ mong ước cuộc sống thật với chính bản thân mình....

Chính cậu là người đã cho tớ cơ hội làm điều đó......"

    Thiên Yết, tiểu công tử tài hoa làm biết bao nhiêu cô gái yêu thầm. Một người mà Suốt bao nhiêu năm qua chưa hề biết đến cảm giác " yêu". Có lẽ việc nhìn thấy Kim Ngưu là trùng hợp. Hình như lúc cậu quay lại nhìn cũng là lúc thiên lôi đánh xuống tạo cho cậu một tiếng sét ái tình. Hoặc cũng có thể đó chỉ là rung động nhất thời mà thôi. Thiên Yết tự phủ nhận.

    Suốt mấy ngày trên lớp, Thiên Yết như bị ma nhập, lúc nào cũng nhìn ngó xung quanh, không để ý đến bài học. Lúc thể dục thì tìm cách ngồi gần đám con gái. Cậu cố gắng tiếp cận mối tình đầu của mình một cách cực kì kín đáo mà không ai nhận ra. Thật không may, mọi chuyện cậu làm và suy nghĩ đã lọt vào mắt của một người con gái tóc trắng.

" cậu đã trưởng thành rồi, Thiên Yết. Tớ nên buồn hay nên vui cho cậu đây. Vì....quyết định của cậu là sau lầm".

* Tại giờ ra chơi:

- Kim Ngưu, cậu có thể giảng dùm tớ câu này được không?...Dịch giúp tớ bài này với, Kim Ngưu....bài này làm kiểu gì vậy?- Thiên Yết cố nói chuyện với Kim Ngưu bằng cách hỏi cô bài tập.

    Nhưng kết cục hỏi nhiều quá thì lại bị cô mắng cho một trận. Tại sao Kim Ngưu có thể ngây thơ như vậy chứ, cô ấy không nhận ra tình cảm của mình sao. Kim Ngưu đúng là đồ ngốc mà. Thiên Yết liên tục để ý đến Kim Ngưu và tiếp tục chỉ trích cô. Đúng là vậy thật, Kim Ngưu chơi đồng đều với các bạn nên không thể xác định được người cô thích là ai. Cô lúc nào cũng có thể cười đùa với bất kì ai mà mình quen biết. Điều này cũng làm cho Thiên Yết khó chịu không kém. Dù cậu có gợi ý cho cô thế nào, cô cũng không chịu thừa nhận và vẫn tiếp tục làm ngơ. Tình cảm ban đầu đáng nhẽ rất ngọt ngào song đã bị phai mờ theo thời gian cùng với sự lạnh nhạt của con người. Chỉ sau một thời gian ngắn, Thiên Yết đã bỏ cuộc mặc dù trong lòng cậu có chút gì đó nhói đau.

    Cùng lúc đó, chỗ ngồi trong lớp cũng thay đổi. Xử Nữ được chuyển về gần chỗ Thiên Yết và Nhân Mã. Thật may mắn, cô đã thoát khỏi Song Tử đáng ghét kia rồi, nhưng....ngồi gần mấy người này có sao không nhỉ, cô ghét những chỗ ồn ào như vậy lắm. Như vậy cũng có lợi, Xử Nữ có thể nhân cơ hội này tìm hiểu về người mà mình cần phải " chăm sóc này". Mà sao Thiên Yết có gì đó hơi lạ, chuyện với Kim Ngưu thất bại rồi sao? Cô biết ngay mà. Chuyện đó chẳng có kết quả tốt đẹp gì đâu. Đợi đến khi trong lớp vắng người, Xử Nữ mới hỏi Thiên Yết:

- Nè Thiên Yết....cậu thích Kim Ngưu?- Xử Nữ nói thẳng thừng.

    Thoáng ngạc nhiên với câu hỏi của Xử Nữ, Thiên Yết đơ ra vài giây. Làm sao mà cô ấy biết được, chẳng lẽ mọi người biết hết rồi sao. Thiên Yết hoảng hốt. Nhận thấy cậu như vậy Xử Nữ cũng không muốn làm khó cậu bèn nói thẳng vào vấn đề.

- Mọi người chắc chưa ai biết chuyện của cậu đâu. Cậu với Kim Ngưu....kết thúc rồi nhỉ? Chuyện này không tốt đẹp đâu, tớ nghĩ cậu nên bỏ cuộc thì hơn. Cậu chỉ là rung động nhất thời thôi, càng làm tới, cậu sẽ càng đau lòng. Với tư cách của một người đi trước, tớ khuyên cậu một câu chân thành: Đừng bao giờ dính vào chuyện tình yêu, nó chỉ khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ.

    Càng ngạc nhiên hơn. Tại sao Xử Nữ lại thay đổi nhiều như vậy, già dặn hơn, chín chắn hơn. Cậu cảm giác như người đứng trước mặt mình là một Xử Nữ hoàn toàn khác. Khẽ cười nhẹ, cậu nghĩ đây sẽ là một người bạn rất đặc biệt đây.

- Đúng là tớ thích Kim Ngưu thật rồi. Nghe cậu nói có lẽ đó chỉ là rung động nhất thời mà thôi. Cảm ơn vì lời khuyên.

    Câu nói thật dễ nghe nhưng lại mang một hàm ý khác. Cả hai người đều cảm thấy một thứ gì đó ngăn cản họ nhìn thấu tâm hồn của nhau. Đối với Xử Nữ, việc nhìn thấu tâm hồn của người khác không khó, nhất là ở con trai lại càng dễ hơn. Cơ mà đang nhìn được một nửa bỗng dưng có cái gì đó chặn cô lại, như một bức tường vô hình. Còn với Thiên Yết, từ trước đến nay cậu chưa từng nhìn thấu ai cả, đặc biệt là Xử Nữ thì lại cực kì khó. Bước vào nội tâm của cô cứ như là bước vào một bão cát và sương mù vậy, hoàn toàn không thể nhìn được gì cả. Giữa những con người, luôn có một thứ gì đó ngăn cản và bảo vệ sự nhìn thấu của người khác vào tâm hồn, chỉ là mức độ bảo vệ dày hay mỏng mà thôi.

    Cùng lúc đó, một điềm dữ xảy đến không phải của Xử Nữ mà là đến với một người khác. Song Tử, tên hề hai mặt đa chịu quả báo của cậu mà người gây ra lại chính là Xử Nữ. Chẳng qua là Xử Nữ vô tình nghe được tin Song Tử thích Cự Giải đã công khai cho cả lớp. Bây giờ Song Tử không chỉ chịu những dư luận trong tập thể 10B mà còn chịu sự chèn ép của mấy mối tình giả tạo do cậu tạo ra. Mấy đàn anh khóa trên kéo xuống hỏi tội cậu, mấy đứa con gái đỏng đảnh cũng xuống cùng. Song Tử.....phen này phải chịu một cú sốc khá nặng nề đây.
    Xử Nữ cũng nhờ bịt hết đầu mối về người tung tin nên Song Tử không hề hay biết việc mình bị trả thù và Xử Nữ cũng thực hiện được kế hoạch " ném đá giấu tay" của mình. Nhân Mã người xấu số chịu chung số phận giống như Song Tử. Người gián tiếp gây ra sự việc như vậy lại không phải ai xa lạ, Xử Nữ. Đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Nhân Mã, Xử Nữ mong cậu cho cô một câu trả lời, lặp lại vết xe đổ như của Song Tử hay sẽ lập nên kì tích đây. Rốt cuộc Nhân Mã nói với cô bằng một nụ cười:

- Không sao đâu, không phải lỗi của cậu, là lỗi của tớ.

    Chỉ cần như vậy thôi. Thế là đủ. Nhìn như vậy đã biết đó là một lời nói thật rồi. Cuối cùng số những con người tầm thường lại có một người lạc quan như vậy. Cậu ấy có thể cười trên những nỗi đau sao? Quả là trái ngược với một con người sống nội tâm cô đơn như mình. Cảm ơn Nhân Mã, cảm ơn cậu đã cho tớ chìa khóa mở nhân cách thứ hai của mình- nhân cách vui vẻ. Xử Nữ cười nhẹ. Bạn thân của Thiên Yết à....sao ai cô cũng thích hết vậy. Nhưng sao lời nói của Nhân Mã lại khiến cổ họng Xử Nữ cứng đờ vậy. Câu xin lỗi...rốt cuộc cô vẫn không thể nói ra.

    Tại một nơi khác, có hai người bạn thân đang trò chuyện với nhau. Đó là hai cô bé cực kì dễ thương:

- Nè Cự Giải, hình như Xử Nữ.....trước đây mình từng gặp Xử Nữ rồi đúng không? Ở cái lớp học thêm đó....

    Lục lại kí ức của mình, cô gái tên Cự Giải dường như đã nhớ ra một điều gì đó. Cô chợt "à" lên một tiếng. Xử Nữ yếu đuối ngày nào đã trở thành một....nhân vật kì bí trong lớp. Nhưng cũng bình tĩnh lại sau một giây. Thật ra cũng chẳng có gì lạ, Xử Nữ thay đổi thì có sao, con người ai chả phải thay đổi. Hàng lông mắt khẽ nhăn lại ý muốn nói Bạch Dương không nên quan tâm quá về chuyện của người khác. Hiểu ý bạn, Bạch Dương chuyển sang nói chủ đề khác. Tại sao trong lòng cô vẫn thấy bất an về con người này. Không khí giữa hai người chợt trở nên kì lạ. Từ đâu đó một sợi dây liên kết vô hình đã nối ba người đó lại với nhau.

- Em kia, tại sao trong giờ lại nói chuyện, đứng ra ngoài cho tôi!
    Bà cô chủ nhiệm hướng mắt về phía hai Bạch Dương và Cự Giải nhưng chỉ có Bạch Dương bị phạt vì chỗ ngồi của Cự Giải bị khuất tầm nhìn nên tạm thời cô chưa thấy rõ được.

    Hai tai Bạch Dương đỏ ửng cả lên. Có đứa con gái nào trong mà lớp nói chuyện lại còn bị đứng góc nữa. Thật là xấu hổ quá! Lúc ấy Bạch Dương chỉ biết cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn lên. May mắn sao chỉ đứng có năm phút là ra chơi. Bạch Dương chạy một mạch về chỗ. Mọi người cũng đến hỏi thăm cô. Đáng lẽ ra Bạch Dương phải cảm thấy được an ủi trước những lời hỏi thăm của mọi người đó. Nhưng sao càng nói cô càng buồn thêm thế này. Chợt thấy trong lồng ngực nhói lên một nỗi đau, khéo mắt xuất hiện thứ chất lỏng mặn chát như nước biển. Cô đã khóc rồi...

    Hầu hết con gái trong lớp đều ra dỗ Bạch Dương, có khi lác đác vài đứa con trai nữa. Bởi vì họ biết Bạch Dương mít ướt lắm nên tranh thủ dỗ bạn ấy chút. Thế nhưng giữa đám người ồn ào đó, lại có một cô gái tóc trắng không hề rời khỏi chỗ ngồi. Mọi người cũng chẳng ai để tâm đến. Họ nghĩ rằng nhỏ đó ích kỉ chỉ biết nghĩ cho mình mà thôi, bạn khóc như thế mà không hỏi thăm lấy một câu. Người đâu mà " chảnh" thế không biết, đa phần mọi người đều nghĩ vậy. Cơ mà vẫn có một đứa rảnh rỗi đến hỏi cô gái tóc trắng Xử Nữ ấy, không ai khác ngoài " nam thần áo đen" Thiên Yết. Người đó đến gọi Xử Nữ.

    Đang gục xuống bàn định ngủ nhưng lại bị giọng nói ấy phá vỡ giấc mộng. Ngẩng mặt lên xem cái tên đáng ghét đó là ai thì....Ôi trời, Thiên Yết, ngọn gió nào đưa cậu ta đến đấy vậy. Thiên Yết muốn làm gì đây, sao tự dưng đến chỗ mình làm gì, Xử Nữ có chút đề phòng. Cậu ta muốn hỏi chuyện của Kim Ngưu hay là đến vì mục đích khác. Trong đầu Xử Nữ có muôn vàn câu hỏi khác nhau. Bỗng có một suy nghĩ cắt ngang qua tư tưởng đó...Thiên Yết là ai chứ, là ai mà làm mình phải đề phòng như thế này. Không được, mình phải tỉnh táo, phải tỏ ra thật tự nhiên mới được.
    Giương đôi mắt đục ngàu nhìn Thiên Yết. Sao...cậu đứng gần quá vậy, khoảng cách giữa hai người chỉ vọn vẹn có một ngang tay mà thôi. Lập tức theo phản xạ, Xử Nữ lùi người về phía sau trước sự ngỡ ngàng của Thiên Yết. Chưa bao giờ cô đứng gần một đứa con trai như vậy, kể cả Bảo Bình. Và đây là lần đầu tiên cô được nhìn trực tiếp vào mắt Thiên Yết, người " đặc biệt" của cô. Trái ngược với cặp mắt tím đen mang theo sự xấu xa của cô, Thiên Yết lại có một đôi màu xanh long lanh. Nó giống như màu xanh của bạc hà, màu xanh của bầu trời vậy. Đúng là một người hết sức thú vị.

    Thấy Xử Nữ cứ nhìn mình hoài mà không thấy nói năng gì. Thiên Yết không hiểu cô đang muốn nghĩ gì nữa. Xử Nữ thấy Thiên Yết lưỡng lự như vậy cũng không muốn làm khó cậu nên mở lời.

- Cậu có một đôi mắt màu bạc hà rất đẹp.

- Thật sao...nhưng mọi người không nghĩ như vậy- Thiên Yết cúi mặt xuống.

    Xử Nữ đang khen đôi mắt của mình sao. Đôi mắt của cô ấy còn đẹp hơn cả của mình kìa.... màu tím đẫm huyền ảo, cảm giác như lôi cuốn người nhìn vào nó vậy. Nó đẹp một cách bí ẩn, ánh nhìn của nó sắc sảo như xuyên thấu tâm hồn con người vậy. Còn màu mắt của mình thì...màu xanh bạc hà cũng thuộc loại hiếm nhưng mọi người đều cho nó như quái vật. Trong bóng tối thì nó như sáng lên kì quái. Thiên Yết thấy mặc cảm vì màu mắt của mình. Cậu đã từng đeo kính áp tròng nhưng nó không thể nào che đậy được cái màu mắt ma quỷ đó. Chính vì thế nên cậu đeo kính cận để giảm đi màu mắt bạc hà ấy. Nhưng tại sao Xử Nữ có thể nhìn thấy nó nhỉ? Thật khó hiểu. À mà hình như mình đã quên mất câu hỏi định nói với Xử Nữ thì phải, Thiên Yết trở về thực tại.

- Cậu không ra chỗ Bạch Dương à?

    Xử Nữ nghiêng đầu, ánh mắt nhấp nháy nhìn ý muốn nói: " Tại sao?". Thiên Yết cũng hiểu ý liền nói tiếp.

- Không phải bạn ấy khóc sao, cậu không ra dỗ bạn ấy à- Thiên Yết tỏ vẻ khó hiểu. Thường thì khi một đứa con gái khóc trong lớp thì những người còn lại đều ra an ủi mới phải. Xử Nữ là người phũ phàng đến thế sao.

    Trong đầu Xử Nữ bây giờ đang có một suy nghĩ rất...phải gọi là gì nhỉ....cực kì ức chế. Cô không hiểu tại sao người mà cô được giao phó lại là tên đần này. Ngu ngốc, rảnh rỗi, siêu ngây thơ, nếu không muốn nói là giả tạo. Đó là những từ thích hợp nhất để miêu tả Thiên Yết lúc này trong tâm trí của Xử Nữ. Cậu ta hỏi như vậy để làm gì. Không phải lý do cô ngồi đây quá rõ ràng rồi hay sao. Mà sao cậu ấy không ra dỗ đi, lại hỏi người ta làm gì.

- Bạn ấy có quá nhiều người an ủi, tớ không cần phải đến đó nữa- Xử Nữ nói mà chợt nghĩ đến chuyện cũ của mình. Trước đây khi cô khóc cũng chẳng ai tới chỗ cô an ủi cả.

- Dù gì thì Bạch Dương cũng là con gái, cậu ra đó...

- Nếu giả sử tớ khóc, cậu có an ủi không?- Xử Nữ cắt lời Thiên Yết.

- Tất nhiên là có rồi.

    Hết sức ngạc nhiên với câu trả lời của Thiên Yết. Xử Nữ trong lòng vừa có phần bực tức lại có chút buồn buồn.

- Cậu sẽ không làm thế đâu- Nói rồi Xử Nữ bỏ đi để lại Thiên Yết với một nỗi khó hiểu trong lòng

- Mình thề đây là lần đầu tiên mình gặp người đặc biệt như thế này- Thiên Yết nói với lòng mình. Cậu gần như phát điên vì tò mò và muốn hiểu rõ câu nói của Xử Nữ. Rốt cuộc cậu đã làm gì sai cơ chứ.

    Xử Nữ có lẽ chính là đối tượng con gái mà một đưa con trai nên để ý. Ấy sao mà mọi người trong lớp ai cũng ghét Xử Nữ vậy ta. Mấy người đó có bảo tính cách Xử Nữ hơi kì quặc. Cậu thấy có kì lắm đâu, hơn nữa lại rất hoản hảo đấy chứ. Sao...dù Xử Nữ có tuyệt vời như thế, ấn tượng đầu tiên của cậu với cô sâu sắc như vậy nhưng cậu vẫn cảm thấy có thứ gì đó ngăn mình tiếp cận với cô. Chỉ sau một cuộc trò chuyện rất ngắn ngủi, cả hai người đều để lại những ấn tượng khó phai. Liệu đó có phải là định mệnh không?

- Mình không thể tiền gần vào nội tâm của cậu ta, tại sao chứ?- Xử Nữ ôm đầu.

" Xoẹt" Hình như có cái gì đó sau lưng của Xử Nữ. Cô quờ tay ra sau.Lạ quá, không có gì cả. Chẳng lẽ là cái hình xăm phép thuật. Lại là một người xuất hiện từ phép thuật nữa sao. Nhưng...giọng nói nghe giống mình quá. Rốt cuộc người đó là ai mới được cơ chứ. Có lẽ phải đợi đến khi trăng lên thì mới biết được.

* Tại căn phòng của Xử Nữ, 9 pm:

    Màn đêm đen kịt trên bầu trời, dường như đêm nay không có trăng thì phải. Vậy thì...phải làm sao bây giờ, biết lấy trăng ở đâu đây. Xử Nữ suy nghĩ. Bỗng nhiên, một kí ức hiện lên trong đầu Xử Nữ đã cho cô một ý tưởng hết sức tuyệt vời. Hình xăm. Nhớ lúc gắn kết với hộp gương, trên lưng của Xử Nữ có xuất hiện hình xăm mặt trăng, có thể là đó chính là thứ cô cần. Xử Nữ đứng trước tấm gương dài trên tủ quần áo, quay lưng về phía tấm gương, soi vào hình xăm.

...Thiếunữ mang trong mình trái tim thủy tinh...

...Mặt trăng được tạo nên từ phép thuật....

...Gương phản chiếu....

...Tất cả tạo nên một...

- Cuốn nhật ký huyền thoại- Xử Nữ khẽ thở dài- Sao giờ mới có chứ?

    Quyển sách giống hệt như lúc cô thấy quyển sách của Song Ngư. Nó chỉ khác ở chỗ, bìa được làm đơn giản không cầu kì như của Song Ngư, cô không thích chút nào. Tất nhiên là không thể thiếu được khóa trái tim. Dùng trái tim của mình Xử Nữ mở được quyển sách. Tấm bìa cứng, một thứ ánh sáng huyền diệu đến lạ thường, những hạt bụi lấp lánh tỏa ra xung quanh cô. Chúng bay lơ lửng quanh phòng rồi rơi xuống trang giấy trắng đầu tiên của quyển sách.

"Tôi là Xử Nữ, truyền nhân thứ 777 của crystalline moon". Giống hệt như của Song Ngư.

- Mình đã lấn sâu vào thế này sao, liệu kết cục của mình có giống như Song Ngư không...mình có biến mất không?
    Tưởng chừng rất thích thú với món quà mình nhận được nhưng Xử Nữ lại thấy thật nặng nề. Món quà này...nếu có thể trả lại thì cô nguyện làm mọi cách để trả nó cho chủ cũ.

    Nhưng rồi cũng không thể làm gì khác, Xử Nữ vẫn muốn chống lại số phận, xoay chuyển bánh xe định mệnh để có cuộc sống tốt đẹp hơn. Lấy bút viết vào cuốn nhật kí những việc đã xảy ra vào khoảng hai tháng trước, bắt đầu từ khi cô chính thức là truyền nhân và vô tình vướng phải những tình cảnh rắc rối.

    Viết mỏi tay cuối cùng cũng xong, Xử Nữ mệt mỏi gập quyển sách lại. Cô bước tới ban công, với tay lên cạnh tường rồi trèo lên đấy. Chuyển đến nhà mới cũng vui đấy chứ. Có thể ngồi lên mái nhà ngắm cảnh đêm. Giữa thành phố đẹp lung linh như thế này lại tồn tại những ác quỷ đội lốt thiên thần như thế sao? Xử Nữ ngồi nghĩ về tên Bảo Bình.

" Song Ngư à, Bảo bình...giống Tiểu xứng của cậu quá nhỉ. Tớ luôn nghĩ về cậu. Liệu ở một nơi nào đó, cậu có nhớ về tớ không?"



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me