12 Chom Sao Nam Cuoi
Trận cuối cùng của vòng thứ 2, là trận đấu của Ma Kết và Tihmon, một đối thủ đến từ Sadelia. Mọi người đều nhận thấy, khán đài đột nhiên đông hơn nhiều so với các trận chiến khác. Cũng đúng thôi. Ai cũng mong có thể học lỏm gì đó từ kho tàng bí mật của Đại tộc Mayaria mà. - Cậu ổn chứ? – Tihmon hỏi khi thấy đối thủ của mình có vẻ căng thẳng. – Cậu đánh được chứ? - Tôi hoàn toàn ổn. – Ma Kết cười, gương mặt lộ ra căng thẳng rất rõ ràng. – Cậu thì sao? - Thú thực thì tôi hơi lo lắng đấy. – Tihmon khẽ cười thành tiếng, quấn lại băng cổ tay rồi cài khuy lại. – Tôi không hiểu ma pháp, nhưng tôi biết cậu rất mạnh. Mọi người xung quanh tôi đều nói vậy. Ma Kết hơi bật cười, đứng lên. - Tôi chỉ là một người giữ đền thôi. Không đáng sợ đến vậy đâu. Nói rồi, cậu đứng dậy, đeo găng tay của mình vào, thắt chặt. - Đấu nhiệt tình vào nhé. Nếu tôi thua, thì đó là bởi vì tôi yếu.Tihmon khẽ cười, đứng lên. Hai người bắt tay nhau, rồi cùng bước ra sân đấu. Nhìn khán đài đông nghịt người, Ma Kết đột nhiên cảm thấy có chút áp lực. Cậu chưa bao giờ chiến đấu trước mặt nhiều người như thế này. Ngay cả nghi thức tế đền, cậu cũng mới chỉ thực hiện được một lần khi tròn 16 tuổi. Đó cũng là lần đầu tiên, cậu nhảy múa trước mặt nhiều người như vậy. Ma Kết hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra. Cậu phải làm quen với những điều này, bởi sau này, đền thờ ở Visanna sẽ thuộc về cậu, như nguyện vọng của cha mẹ. Lúc này, lời nói của người chị cả hơn cậu 16 tuổi lại hiện lên trong đầu cậu. "Ma Kết à, nhảy múa dễ lắm. Em chỉ cần nhắm mắt, đắm mình trong dòng chảy của Thần linh, rồi nhảy thôi." Nhưng cậu nào có cảm nhận được dòng chảy nào như chị cả vẫn nói đâu. Cậu thích điệu múa này, không phải bởi vì nó đẹp, cũng không phải vì nó giúp cậu kết nối với Thần, mà chỉ đơn giản là, mỗi lần nhảy múa, cậu lại phát hiện ra thêm một điều khác thường trong đó. Và nhờ tập luyện liên tục, phát hiện liên tục, cậu dần dần nắm rõ nó như lòng bàn tay, có thể biến đổi liên tục và áp dụng nó vào chiến đấu cực kỳ thành thạo. Khi kết hợp nó với các loại Ma chú, nó lại càng mạnh hơn nữa, mạnh đến mức chỉ cần lơ là một chút, khả năng rất cao là cậu có thể lấy mạng đối thủ luôn. - Ma Kết trông căng thẳng quá. – Xử Nữ khẽ nói với Thiên Bình ngồi cạnh. – Cậu ấy sợ gì chứ? Cậu ấy đánh bại Sadelia một lần rồi mà? - Cũng không chắc chắn đâu. – Thiên Bình nhún vai. – Trong trận trước, cậu ấy nhanh hơn đối thủ nên mới thắng được. Nhưng nếu bị móng vuốt chạm vào người, thì toàn bộ ma chú của Ma Kết đều sẽ có khả năng bị hóa giải. Trừ khi, cậu ấy có thể niệm liên tục Chú ngữ Sheegan để dựng liên tục các lớp giáp chắn với tốc độ cực nhanh. Nhưng tớ nghĩ cậu nên tin Ma Kết. Cậu ấy lo lắng, chứng tỏ đã nắm được hết toàn bộ điểm yếu của bản thân rồi. Xử Nữ im lặng, dõi theo trận đấu dưới sân. Sau khi trọng tài ra hiệu lệnh, hai người lập tức vào trạng thái chiến đấu. Trong tay Ma Kết nhanh chóng xuất hiện cây gậy dẫn đường lập lòe ánh sáng xanh. Cậu đương nhiên không ngu mà sử dụng lại cùng một kịch bản như trận đánh đầu tiên. Cậu nắm ngang cây, giơ trước mặt mình, niệm hàng loạt ma chú cùng một lúc. Số lượng ma chú lần này so với trận trước chỉ có phức tạp hơn chứ không có đời nào mà đơn giản hơn được. Thấy Ma Kết không hề hóa hình như đã tưởng tượng, Tihmon có chút cau mày. Cậu ta quả thực đã chuẩn bị tinh thần kỹ càng để chiến đấu với một người giống hệt chính mình và có nạp VIP. Nhưng hành động hiện tại của Ma Kết thực sự vượt ngoài dự đoán của cậu ta. Ngay khi cậu ta hóa hình xong và xông về phía Ma Kết, Ma Kết đột ngột gõ mạnh cây gậy xuống mặt đất một cái cộc. Ngay sau đó, một cơn lốc cuốn theo cát bụi cuộn lên, lao về phía Tihmon, khiến cậu ta vội vàng dừng lại, đưa móng vuốt lên, hòng phá tan ma pháp đang tấn công về phía mình. Nhưng ngay khoảnh khắc cậu ta mở mắt ra lại, trước mắt cậu ta đã xuất hiện cả trăm Ma Kết, giống hệt nhau và nhìn cậu ta chằm chằm. - Cái quái... - Tihmon lắp bắp. Nhân bản hàng loạt. Cậu ta định làm cái quái gì đây? Tihmon nhanh chóng có được câu trả lời, bởi ngay sau đó, hàng loạt "Ma Kết" đồng loạt niệm chú ngữ, và bắt đầu hóa hình. - Cậu ấy dùng những nhân bản như lá chắn. – Thiên Yết hơi kinh ngạc. – Nghĩa là, dù cho đối thủ có làm gì, thì những đòn tấn công cũng sẽ không dừng lại. Nào có dễ vậy. Cự Giải cau mày. Nếu như Ma Kết định sử dụng chiến thuật này, vậy ma pháp cụ cậu ta sử dụng ít nhất phải đạt đến cấp hủy diệt, đủ để cung cấp ma lực cho toàn bộ những nhân bản đang chiến đấu cho cậu ta. Nhưng dù có như vậy, chưa từng nghe có ai nói ma pháp này có thể duy trì lâu. Mỗi nhân bản đều có suy nghĩ và tính toán riêng khi chiến đấu, và các suy nghĩ này sẽ chảy trực tiếp về với người sử dụng ma thuật. Nghĩa là, trong đầu Ma Kết hiện giờ có đến hàng mấy chục giọng nói đang không ngừng ồn ào, lảm nhảm như một cái chợ. Chưa kể, cậu ta còn phải tập trung duy trì liên tục ma pháp nhân bản và tấn công, để đảm bảo chiến lược không bị đổ bể. - Những người giỏi nhất cũng không duy trì được ma pháp này quá 3 phút. – Kim Ngưu khoanh tay trước ngực, cười khẩy. – Cậu ta chơi chiêu này thì liều quá rồi đó.Ma Kết cũng tự biết bản thân liều lĩnh. Nhưng thân là một tư tế tương lai, cậu hàng ngày đều phải ngồi thiền, học cách tĩnh tâm và tập trung tối đa. Ma pháp này vốn dĩ là ma pháp cao cấp mà tuổi cậu không được học, nhưng cậu lại hoàn toàn có thể làm chủ nó tuyệt đối, nhờ vào khả năng giữ vững tâm trí đến đáng sợ. Ngay khi Tihmon còn đang chưa định thần lại được, hàng loạt Ma Kết đồng loạt xông lên, trong khi những nhân bản khác liên tục công kích từ bên ngoài bằng ma pháp. Thế nhưng, Tihmon thực sự là một đối thủ đáng gờm. Cậu nhanh chóng hiểu được rằng, tất cả những nhân bản ở đây đều tồn tại dựa vào ma pháp. Chỉ cần một cú chạm móng, các nhân bản đã nhanh chóng biến thành từng cụm khói xám lớn, rồi tan biến. Nhưng Ma Kết nào có dễ đối phó như vậy. Cậu ta vẫn trốn đâu đó trong đám nhân bản, liên tục tạo thêm nhân bản. Một số nhân bản còn sử dụng ma chú hóa hình sao chép, biến thành một Tihmon thứ hai, tấn công Tihmon. Cách tấn công này thực sự đã bức điên Tihmon. Cậu ta lập tức ngừng di chuyển, cố thủ ở vị trí chính giữa sân đấu, bắt đầu biến hình lần thứ hai. Chỉ trong chốc lát, Tihmon mọc thêm một đôi cánh đại bàng, bay vút lên trên. Cậu ta nhắm thẳng đến những nhân bản của Ma Kết đang tấn công yểm trợ trên không trung. Chỉ một lần quạt cánh, toàn bộ các nhân bản này đều biến thành một đám khói xám, trừ một người duy nhất. Dường như biết bản chính đang gặp nguy hiểm, hàng trăm nhân bản đồng loạt sao chép biến thân của Tihmon hiện tại, lao tới dượt đuổi cậu ta. Nhưng Tihmon không hề lúng túng. Cậu ta nhanh chóng phá hủy toàn bộ nhân bản của Ma Kết chỉ trong nháy mắt và phi về phía Ma Kết hệt như một tia chớp. Chỉ trong một cái chớp mắt, cậu ta đã chộp được cổ Ma Kết, và theo đà đẩy Ma Kết lên tận trời cao. Rất nhanh, Ma Kết đã cảm nhận, ma lực chảy trong người mình giống như bị phong ấn hoàn toàn. Móng vuốt sắc nhọn của Tihmon như một con dao, kẹp chặt cổ cậu ta, khiến cậu gần như không thở được. Gió rít ào ào bên tai, quật vào người, vào mặt cậu đau rát. Cậu lờ mờ đọc được khẩu hình của Tihmon, buộc cậu đầu hàng. Nhưng đứa nào ngu đến mức sẽ đối phó với một Ma tộc mà không có phương án dự phòng chứ? Chơi đủ rồi. Kết thúc ở đây được rồi. Ngay khi Tihmon tưởng rằng bản thân mình đã chiến thắng, thì Ma Kết mà cậu ta đang bóp cổ đột nhiên tan biến thành một làn khói xám, sau đó hoàn toàn bị gió mạnh thổi cho tan tác. Và chỉ ngay giây tiếp theo đó, một "Tihmon" từ đâu ập tới, tung một đấm vào thẳng mặt Tihmon, khiến cậu suýt chút không trụ được, rơi xuống đến gần 10m. Ma Kết không để cho đối phương kịp bình tĩnh lại, tung liên tiếp hàng loạt đòn tấn công vào Tihmon. Tihmon vốn đã bị bào mòn sức lực khi chiến đấu với những nhân bản, lại trải qua đến hai lần hóa hình, nên giờ hoàn toàn không thể nào đủ sức chống cự lại một Ma Kết nạp VIP. Cậu ta bị phản công đến mức dần mất thăng bằng, và cuối cùng rụng từ trên không trung xuống thẳng mặt đất, hệt như một quả táo rụng xuống đầu Newton. Kết quả đã rõ như ban ngày, người chiến thắng là Ma Kết của Zurules. - Sao có thể... - Tihmon nói bằng giọng hụt hơi. – Nếu đó là nhân bản, đáng lẽ, nó phải tan biến...- Phải. – Ma Kết bình thản nở nụ cười. – Tôi đã chỉnh sửa lại ma chú giáp chắn một chút, để khiến nó bền hơn ngay cả dưới móng vuốt của Ma tộc. Tihmon chết lặng. Chỉ là học sinh, chỉ là một tế tư, làm sao có khả năng chỉnh sửa ma chú cơ chứ? Chỉ có mình Ma Kết biết được, những thứ này đều đến từ những ma chú cổ của đền thờ mà cậu khôi phục lại được, phần nhiều đều là tinh hoa mà những chiến binh Mayaria để lại cho thế hệ sau. Chiến thắng của Ma Kết khiến cho đoàn trường Zurules cực kỳ vui mừng. Nếu những trận trước tụi nó còn kiềm chế một chút, thì ở trận này, tụi nó đã chẳng còn e ngại gì nữa mà nhảy cẫng lên đầy phấn khích, ôm nhau hò hét như thể tụi nó chính thức vô địch rồi không bằng vậy. -------------------------------------------------------------------------------------------------------------Buổi trưa hôm đó, trong bữa trưa, mọi người được thông báo, Ikian đã tỉnh lại. Vậy là, người cuối cùng góp mặt trong vòng kế tiếp là Ikian. Kinoa vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.Ban đầu, nhà trường vốn định để vòng thứ 3 sẽ tiếp tục vào buổi chiều và chung kết cũng như vòng quán quân sẽ diễn ra vào ngày hôm sau. Tuy nhiên, do một trong 4 thí sinh chưa đủ sức khỏe để chiến đấu, nên họ đành lùi toàn bộ các vòng thì lại ngày hôm sau.Bảo Binh đã đủ điều kiện để về lại với đoàn, thay vì nằm ở bệnh xá tiếp. Cậu ta không thể đi lại nhanh như trước nữa, vì chân chưa thực sự ổn định lại. Nhưng đó hoàn toàn không phải vấn đề gì quá nghiêm trọng. Bảo Bình vẫn cười toe toét khi gặp lại các đồng bọn và đặc biệt mê đắm khi nghe mọi người kể lại trận chiến của Song Tử mà cậu ta bất đắc dĩ bỏ lỡ.Kim Ngưu thấy hơi khó chịu với cái bầu không khí ồn ào này, mặc dù bình thường cậu ta là người ồn ào nhất. Cậu ta nhân lúc mọi người rôm rả trò chuyện, chuồn ra ngoài hành lang. Khu nhà dành cho khách lưu trú của Maya rất rộng, nhưng lại cực gần Thư viện, lại còn vuông góc với tòa hiệu bộ. Chỉ cần đi thẳng qua tòa hiệu bộ, đi sâu vào trong núi, khu nhà tổ của Đại tộc Mayaria, nơi tất cả các thành viên còn ở lại trong núi của Đại tộc sinh hoạt.Kim Ngưu đương nhiên không muốn đến nơi đó. Cậu đi thẳng đến Thư viện.Nhưng nào ngờ, mới đi được mấy bước, cậu đã thấy một bóng người lù lù đứng giữa hành lang. Kim Ngưu hơi giật mình đôi chút, nhưng rồi bình tĩnh tiến đến.- Chào Ngài. – Kim Ngưu hơi cúi đầu, cố gắng không nhìn vào mắt người đó. – Chúc một buổi tối tốt lành.Người đàn ông đó, không ai khác, chính là Trưởng tộc Mayaria. Ngài không còn mặc giáp phục như ban ngày, mà mặc một bộ áo choàng trông thoải mái mà không kém phần sang trọng. Ngài để mái tóc dài màu bạc xõa xuống sau lưng, buộc hờ bằng một sợi dây lụa gần đuôi tóc. Ngài đẩy nhẹ kính lên trên sống mũi, mấy ngón tay thon dài gõ lộp cộp lên đầu đại bàng chạm khắc trên cây gậy ngài cầm trong tay.- Cháu thuộc đoàn trường Zurules nhỉ? Ta nghe được tiếng trường các cháu ồn ào từ tận đây. Sao cháu không chung vui với các bạn?- Cháu không thích nơi này. – Kim Ngưu lầm bầm trong họng, cố đè thật thấp nỗi bất mãn của mình xuống. - Ở một nơi mình không thích thì vui làm sao được chứ?Ngài Tộc trưởng không hề khó chịu khi nghe Kim Ngưu nói vậy. Ngài hơi tiến đến, bước qua Kim Ngưu một cách bình tĩnh.- Cháu rất giống một người mà ta từng biết. – Ngài Tộc trưởng điềm tĩnh nói. – Mong rằng, cháu sẽ có thể sống lâu hơn người đó.Nghe được lời này, Kim Ngưu mở to mắt, gần như chết lặng ngay lập tức. Ngay khi cậu định quay lại, túm lấy người đàn ông kia mà hỏi cho rõ mọi chuyện, thì phía sau lưng cậu đã chẳng còn ai. Cậu chỉ thấy bóng tối đang bao trùm lên một nửa hành lang tĩnh lặng.Kim Ngưu hoàn toàn không còn tâm trí đâu mà đến Thư viện nữa. Cậu quay về ký túc xá, trong đầu toàn những suy nghĩ rối loạn không thể nào sắp xếp rõ ràng. Cậu ghét nơi này. Ngay từ đầu, cậu đã hoàn toàn không hề muốn đến đây dù chỉ một chút. Tại sao ư? Vì người vợ thứ hai của bố cậu là một Tiểu thư thuộc Đại tộc Mayaria. Quan trọng hơn, theo như lời chú cậu kể lại, thì người này xuất hiện chỉ ngay sau khi mẹ cậu mất vì sinh ra cậu.Bố cậu và người phụ nữ đó đều là Chiến binh phòng chống Tà vật. Việc của họ là thâm nhập sâu vào những vùng đất bị Tà vật làm ô nhiễm, điều tra nguồn gốc Tà vật và thanh tẩy những khu vực này. Do đó, trong suốt mười mấy năm, Kim Ngưu chỉ gặp được hai người họ vài lần. Và qua những lời kể từ những người xung quanh, Kim Ngưu không hề có thiện cảm với người mẹ kế này, thậm chí còn phản cảm.Cho đến 4 năm trở lại đây, bố cậu và cả người vợ kế của ông đều không còn trở về nhà. Thậm chí ngay cả tin tức, cậu cũng không hề nhận được. Ban đầu, cậu còn có chút mong đợi, sau đó lo lắng, và cuối cùng là hoàn toàn thất vọng về người cha này. Cậu không còn muốn chờ đợi nữa, cũng chẳng còn hi vọng rằng người ấy sẽ quay về. Nếu bây giờ, người cha ấy có xuất hiện trước mặt cậu thì cũng thế thôi. Cậu chẳng cần nữa rồi.Lúc này, phía nhà khách đột nhiên ồn ào hẳn lên. Các phòng của các đoàn trường đồng loạt bật sáng đèn. Kim Ngưu tò mò bước đến. Đám học sinh trường Hanajoa đang ồn ào gì đó, vẻ mặt ai cũng lo lắng vô cùng.- Có chuyện gì sao? – Kim Ngưu hỏi một cậu bạn trường Sadelia đứng gần mình nhất. Cậu bạn này hơi liếc Kim Ngưu một cái, nói.- Kinoa của trường Hanajoa tỉnh rồi. Và hai đứa Ikian với Kinoa đang đánh nhau trong bệnh xá. Tôi nghe nói vậy.Đám học sinh Hanajoa vội vàng chạy đến bệnh xá, trong khi một số đứa thì vội vàng đi tìm các thầy cô, hòng ngăn lại cuộc ẩu đả này. Đương nhiên, không thể nào mà thiếu được một đám học sinh hóng hớt nhiệt tình. Mấy đứa nhóc nhà Zurules cứ tưởng tụi Ma tộc bặm trợn ngầu lòi, nào ngờ tụi này cũng kéo nhau đi hóng hớt cho bằng được.Khi cả bọn đến nơi, họ mới biết mình đã đánh giá thấp tình hình. Bởi vì, hai đứa Hanajoa đang đè nhau ra mà đánh, tương tác trực tiếp bằng nắm đấm, dường như muốn giải quyết hết ân oán trong một lần cho xong. Cả cái phòng bệnh xá banh bét như một bãi chiến trường. Cốc, bình thủy tinh vỡ nát bét. Nước văng khắp phòng. Đến cái TV gắn trên tường cũng bị chúng nó quạt cho ngã đập úp mặt trên sàn. Chăn giường thì rách tơi tả như một mớ giẻ, bông vải tung tóe đầy phòng. Hai đứa chúng nó thì khỏi bàn, nắm đầu xé áo nhau, không nương tay chút nào. Tụi nó đánh dữ đến mức không một ai dám xông vào mà can.Chưa xem được gì, giáo viên đã đến. Họ nhanh chóng tách hai đứa ra, trong khi hai đứa nó vẫn cứ cố gắng lao vào nhau.- Giải tán hết đi. – Giáo viên phụ trách đoàn Hanajoa quát lớn đám học trò. – Có cái gì để xem hả? Về hết.Đám học sinh bị lùa hết về phòng, nhưng nào có chịu an ổn mà giải tán. Drama gắn kết tình huynh đệ. Chỉ mắt trước mắt sau, cả mấy phòng đã túm tụm hết lại, hóng hớt vụ đánh nhau này.Qua lời kể của mấy đứa Quỷ tộc, mấy đứa học sinh biết được, hóa ra Kinoa và Ikian là hai anh em cùng cha khác mẹ. Mẹ Kinoa là tiểu tam thượng vị. Đã thế, trong lúc mẹ Ikian mang thai, bà tiểu tam kia còn kích thêm vào, khiến mẹ Ikian suýt chút sảy thai mấy lần. Cuối cùng, dù Ikian ra đời thuận lợi, nhưng diện mạo lại vô cùng khác thường so với những đồng tộc. Còn người mẹ thì lại không được may mắn, qua đời ngay sau khi sinh con.Ikian cũng vì thế mà bị coi là điềm xấu. Bà nội cậu và cả cha cậu đều không muốn chấp nhận cậu làm con cháu trong nhà. Khi Ikian vừa được 2 tháng tuổi, cậu ruột của Ikian đã đến đón cậu về nhà nuôi dưỡng. Người cậu này tuy rằng tử tế, nhưng thường xuyên bận rộn, không có thời gian quan tâm đến cả con cái của chính mình chứ đừng nói là cháu.Quay lại với gia đình nhà nội Ikian, sau khi cậu được đưa đi, thì mẹ con Kinoa từ vị trí tiểu tam và con ngoài giá thú đã được đưa lên làm chính thất và tiểu thư chính thức, danh phận phải nói là cực kỳ cao quý. Thế nhưng, những việc bà tiểu tam này đã làm để có được vị trí đó thì không đời nào bị người ta lãng quên. Trước mặt, ai ai cũng cười nói với bà ta, tỏ ra thân thiết, nhưng sau lưng thì họ chỉ chỏ, cười cợt, mỉa mai, dạy con cháu mình đừng có học tập theo cái thói dơ bẩn đó.Kinoa cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng ít nhiều.Lên cấp ba, Kinoa và Ikian mới gặp nhau lần đầu. Đương nhiên, làm gì có chuyện hai con người này hòa thuận với nhau. Dựa vào gia thế và sức ảnh hưởng có được bằng tiền, Kinoa dẫn đầu cả trường cô lập, bắt nạt Ikian. Ikian bị bắt nạt liên tục trong ba năm, đến tận bây giờ.Quỷ tộc vốn là giống loài máu lạnh vô tình. Việc loại bỏ những cá nhân yếu đuối khỏi tập thể, đối với họ, chẳng có gì là đáng trách, thậm chí còn nên làm. Nếu Ikian không thể tự bảo vệ chính mình, thì đó là lỗi của cậu ta. Vậy nên, không một ai đứng về phía Ikian hết.Tam quan khó hiểu của Quỷ tộc và thái độ dửng dưng của mấy đứa kể lại câu chuyện khiến các học sinh các đoàn trường khác hơi cau mày. Cái họ vẫn không hiểu nhất là, với điều kiện vật chất đầy đủ, thân phận, gia thế như thế, Kinoa có lý do gì để tiêu cực đến mức dẫn đường cho Tà vật nhập chứ.Đương nhiên, thắc mắc chỉ đơn giản là thắc mắc. Ngoài những người trong cuộc, thì không ai khác thực sự biết được sự thật là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me