TruyenFull.Me

12 Chom Sao Nam Cuoi


Sáng hôm sau, Thiên Bình ôm một đống lớn sách vở đến trường. Tất cả những mớ này đều là những tư liệu nghiên cứu văn hóa của cô. Thiên Bình đã tốn cả đêm để sắp xếp chúng, chia thành các mục tư liệu rõ ràng, còn lên kế hoạch chi tiết cho hội chợ nữa. Trong những tư liệu này, đương nhiên bao gồm cả những nghiên cứu có thể sử dụng được cho buổi triển lãm của Câu lạc bộ, cô đã phân loại xong.

Dọc đường, Thiên Bình gặp Song Tử đi học một mình, tóc tai hơi lộn xộn, tất vớ bên cao bên thấp, cúc áo vest cài lệch, ngáp ngắn ngáp dài.

- Đi học sớm vậy? - Thiên Bình ngạc nhiên nói. - Bảo Bình đâu?

Thiên Bình thường đi học sớm, còn Song Tử thì thường sát đến giờ đóng cổng mới có mặt ở trường do hay ngủ trễ. Bảo Bình chiều cô nàng, nên lúc nào cũng đi muộn cùng cô.

- Cậu ấy đương nhiên là chưa đi rồi. - Song Tử ngáp một cái dài dằng dặc, rồi đưa tay, ôm bớt đồ trong tay cho Thiên Bình. - Nay tớ muốn đi học một mình.

Là bạn thân của Song Tử, Thiên Bình chỉ cảm thấy Song Tử rất lạ. Cô nhíu mày, nhớ lại những tương tác gần đây của hai đứa chúng nó, rồi dè dặt hỏi.

- Cậu với Bảo Bình...vẫn ổn chứ?

Song Tử liếc nhìn Thiên Bình một cái thật nhanh, rồi im lặng, đi trước, như thể muốn trốn tránh không trả lời. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra trong chuyến đi thực tế, Song Tử nhận ra một điều, đó là cô đã phụ thuộc vào Bảo Bình nhiều đến mức nào. Cô quá tin tưởng cậu, nên đã mặc nhiên mà trao cho Bảo Bình quyền kiểm soát và tham dự vào cuộc sống của mình mà chẳng cần phải nghĩ ngợi gì hết.

Cô phải chấm dứt điều đó.

- Theo cậu, tớ có nên hẹn hò với Bảo Bình không? - Song Tử đột nhiên hỏi, và câu hỏi này khiến cho Thiên Bình hoàn toàn sửng sốt. Hai cô gái trong chốc lát biến thành một nốt trầm duy nhất trong buổi sáng náo động này.

- Tại sao? - Thiên Bình khó khăn lắm mới có thể mở miệng hỏi. Song Tử thích Bảo Bình? Nằm mơ đấy à? Nếu thích thì hai đứa nó ở bên nhau lâu rồi. Chuyện Bảo Bình thích Song Tử là chuyện mà người mù cũng có thể thấy được chứ đừng nói là mọc đủ hai con mắt.

- Tớ chỉ muốn nghe ý kiến của cậu thôi. - Song Tử nói.

- Tớ không đủ tư cách quyết định thay cậu. - Thiên Bình nói luôn. Cô xốc lại đống đồ trên tay, nói tiếp.

- Cậu đã muốn, tớ không cản được. Cái tớ quan tâm là, tại sao kìa? Tại sao lại là Bảo Bình. Đừng có bảo tớ là cậu thích Bảo Bình. Cậu không thích Bảo Bình.

Nghe lời khẳng định của Thiên Bình, Song Tử chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng. Như thường lệ, cô lại muốn phản bác khi có người chõ mũi vào mối quan hệ của cô và Bảo Bình, tùy tiện phán xét nó. Thiên Bình cũng không được.

Nhưng Thiên Bình nói đúng. Cô không thích Bảo Bình. Một mối quan hệ cộng sinh đi lên từ thù ghét thì làm sao có thể biến thành yêu thích được chứ? Chắc chắn không thể nào. Dù là cô hay Bảo Bình, họ cũng sẽ không thích nhau.

Nhưng nghĩ đến đây, Song Tử lại khó chịu gấp đôi. Không thích cô, vậy Bảo Bình thích ai?

Cô tặc lưỡi một cái, từ chối nghĩ ngợi thêm, ôm đồ bước nhanh về phía cổng trường.

Trong phòng câu lạc bộ, Song Ngư và Sư Tử đã đến. Sư Tử đang xoa bóp vai cho cô. Mặt hai đứa này ửng hồng đầy khả nghi, khiến cho Thiên Bình hơi nhíu mày một chút. Cô dẹp mấy cái ly cốc cùng mớ màu vẽ lộn xộn trên mặt bàn qua một bên, để khoảng trống cho đồ đạc trên tay Song Tử được hạ xuống.

- C..chào buổi sáng. - Song Ngư áy náy cười, dường như rất biết lỗi vì mới sáng sớm đã nhét cơm chó cho hai đứa bạn. Nhưng Sư Tử thì lại hoàn toàn bình thường. Cậu ta cúi xuống, hôn lên tóc Song Ngư, rồi cầm một cái cốc, rót đầy nước nóng cho cô.

- Đến sớm thế, Song Tử? Bảo Bình cũng đến rồi chứ? - Bạch Dương từ ngoài cửa đi vào, vỗ cái bọp lên vai Song Tử, rồi quẳng cái cặp của mình lên một cái ghế. - Đi xe đạp mà cũng tắc điên.

- Chưa. Tìm Bảo Bình làm gì? - Song Tử nói, rót một cốc nước, pha trà.

- Tham khảo ý nó để làm cái khu vực "đại dương" chứ làm gì. - Bạch Dương nói, tay nới cà vạt, thả mình ngồi phịch xuống ghế.

- Bảo Bình chuyên nghiên cứu ma pháp hệ nước chứ không có thạo địa hình đại dương. - Song Tử nói, dằn mạnh cái cốc xuống bàn, khiến Thiên Bình phải nhanh tay chuyển đống tư liệu quý giá của mình qua một bên. Lúc này, từ kho sách phía sau, Nhân Mã bước ra, tay cầm một số giấy tờ.

- Em chỉ tìm được đống này thôi, không thấy có mẫu đơn đăng ký nào như anh nói cả, anh Sư Tử. - Cô bé nói. - Chào anh Bạch Dương, chị Song Tử, chị Thiên Bình. Mọi người đi học sớm quá.

- Em thấy em nói câu đấy nó có hợp lý không? - Thiên Bình ngồi xuống, lục lọi tư liệu, móc ra một đống giấy. - Đây, chỗ này là tư liệu tôi tổng hợp được, có thể dùng được cho dự án hội chợ. Còn lại thì đừng động vào nhé. Tôi làm cho lớp đấy.

Ngay lúc này, đột nhiên Xử Nữ tự đâu xuất hiện, tóc tai tán loạn, váy áo xộc xệch, mặt mày hoảng hốt.

- Sư Tử. Có chuyện rồi. Sorahn bị làm sao í.

Đám học sinh câu lạc bộ Nghiên cứu thấy Xử Nữ hoảng hốt đến vậy thì vội vàng chạy theo cô nàng đến lớp cô. Khi tới nơi, họ chỉ thấy một đám đông học sinh đang bu quanh cửa lớp. Sư Tử lập tức rẽ đám đông đi vào, tiện thể giải tán đám đông đang bu lấy cửa lớp.

Khi vào tới trong lớp, khóe mắt Sư Tử lập tức co giật. Sorahn, người anh cả của hội Thủ lĩnh, người được tin tưởng nhất toàn bộ niên khóa, đi học với một quả đầu hồng chóe, đeo hai hai đôi khuyên vàng, một sợi xích vàng mắt nào mắt nấy nhét vừa quả trứng cút lộn, không đeo cà vạt, cổ áo mở hai cúc, ngồi giữa lớp với vẻ nghiêm túc thường có, đang ôn bài. Xung quanh cậu ta, nguyên một đám đang thầm thì to nhỏ, thắc mắc, lo lắng và hoang mang. Nay trời sập hả?

Sư Tử thở dài, đi đến. Cậu đá vào ghế Sorahn một cái, nói.

- Nói. Ai tham mưu cho cậu outfit hôm nay?

Sorahn ngẩng đầu nhìn Sư Tử, ánh mắt điềm tĩnh, có chút cứng nhắc và nghiêm túc. Nhưng Sư Tử lờ mờ thấy được, bọng mắt cậu ta sưng húp, như thể vừa khóc xong vậy.

- Chị tôi. - Sorahn đáp bằng giọng tỉnh bơ, dường như không hề nhận ra bản thân có gì không đúng. - Cậu không thấy như thế này trông thoải mái hơn à?

- Không cha nội ơi. - Sư Tử gắt lên. - Làm cái gì khó coi quá vậy?

Ngay lúc này, Thủ lĩnh Aria vẻ mặt lo lắng tách đám đông bước vào. Aria là một cô gái thanh mảnh, ưa nhìn. Cô nàng tỏa ra một loại khí chất khiến cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng dễ chịu vô cùng, hệt như nhấp được một ngụm nước mát thanh ngọt trong ngày nóng bức vậy.

Vừa thấy giao diện của Sorahn, cô nàng rụt cổ, che miệng. Sư Tử dám chắc là cô nàng đang cố gắng nín cười rất khổ sở. Điều khiến cậu bất ngờ hơn là, gương mặt Sorahn lộ ra một chút xíu hào hứng trông đợi thoáng nhanh, rồi lại nhanh chóng biến thành ỉu xìu thất vọng, và trở về lại thành điềm tĩnh nghiêm túc.

- Tôi nói này, Sorahn. - Sư Tử đằng hắng một tiếng. - Tôi nghĩ, cậu cứ bình thường như bình thường giùm đi, cho thiên hạ được nhờ. Cậu thế này, mọi người lại tưởng cậu bị chập dây thần kinh đấy.

Nói xong, Sư Tử quay đầu đi ra cửa, quát lớn.

- Về lớp. Sắp vào học đến nơi rồi. Tụ tập xem xiếc khỉ à?

- Anh Sư Tử bữa nay quát cả Sorahn cơ đấy. - Cô Aria thản nhiên mỉm cười, dựa lưng vào cửa lớp. Cô nàng nói chuyện với Sư Tử, nhưng mắt thì lại nhìn chằm chằm về phía Sorahn, như thể muốn ăn tươi nuốt sống từng biểu cảm của cậu ta.

Sư Tử mỉm cười, không nói gì, vỗ vai Aria rồi về lớp mình. Buổi sáng của trường Trung học Ma pháp Zurules bắt đầu đầy náo động như thế đấy.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thiên Bình không thấy Kim Ngưu đi học. Cô hỏi mấy đứa trong lớp hay la cà với Kim Ngưu, tất cả đều bảo rằng không biết Kim Ngưu đi đâu. Cô gọi cho Kim Ngưu, cậu cũng không bắt máy. Thiên Bình không còn cách nào khác, chỉ đành thay Kim Ngưu đi báo danh sách học sinh với phòng giám thị.

Lớp 8 đã có thay đổi khá đáng kể kể từ khi học kỳ mới bắt đầu. Dù cho không có Kim Ngưu ở đây, cả lớp cũng vẫn rất ngoan ngoãn, không quậy phá. Hoặc giả như có quậy phá, họ cũng sẽ cố gắng không làm ảnh hưởng đến những người đang cố gắng ôn học. Cuối giờ, Thiên Bình sẽ tổng hợp lại một lần nữa những gì giáo viên dạy trên lớp hôm nay, giải thích những gì mà mọi người thấy chưa hiểu.

Hôm nay, cô cũng nhân tiện phổ biến kế hoạch cho buổi hội chợ nữa. Rất đơn giản, thay vì chỉ là một buổi triển lãm bình thường, Thiên Bình quyết định mở một gian hàng chơi trò chơi phát thưởng. Luật chơi rất đơn giản. Mọi người chỉ cần nhận một phiếu giấy ghi hai câu hỏi, trả lời hết những câu hỏi đó trong 10 phút sẽ nhận được một mô hình vật phẩm trưng bày liên quan đến các nền văn hóa trên thế giới. Gói câu hỏi mọi người được tự chọn, gồm gói bạc, vàng và kim cương. Câu hỏi tùy từng gói sẽ có độ khó khác nhau, và vật phẩm nhận được thì cũng có độ hiếm khác nhau.

Thiên Bình không chắc mọi người tham gia hội chợ sẽ có hứng thú với những thứ cô hứng thú. Nhưng cô vẫn muốn làm thử một lần.

Nghe Thiên Bình phổ biến xong kế hoạch, mấy đứa học sinh lớp 8 đều hào hứng hơn. Họ nhanh chóng quyết định rồi chia nhau việc cần làm mà không cần có sự can thiệp của Thiên Bình. Xong xuôi, cả đám kéo nhau đứng dậy, ồn ào rời khỏi lớp, rủ Thiên Bình đi ăn.

Thiên Bình mỉm cười, lấy lý do tham gia câu lạc bộ để rời đi.

Nhưng khi cô đến câu lạc bộ, chỉ có mỗi Bạch Dương đang ngồi đọc tư liệu.

- Mấy đứa kia biến đâu hết rồi? - Thiên Bình nói, nhặt một cái kẹo trong đống kẹo giữa bàn. - Hẹn mà?

Bạch Dương thở dài, hất hàm ra cửa sổ, hướng về phía khu nhà thực nghiệm. Nơi đó là nơi các học sinh được dùng Ma pháp tùy ý. Sư Tử chưa xin được giấy phép, nên cả đám tạm thời vẫn phải đến đó dùng tạm. Thiên Bình nghe vậy thì hỏi.

- Thế cậu ở lại đây làm gì?

- Thì mấy cậu đã đến đủ đâu. - Bạch Dương nói. - Tôi với Bảo Bình ở lại lọc tư liệu. Cậu cũng ngồi lại luôn đi.

Thiên Bình cũng không nói nhiều, ngồi xuống, bắt đầu xem lại những tư liệu mà cô mang đến. Một lát sau, Bảo Bình và Song Tử cũng đến. 4 đứa mỗi người một việc, không ai nói chuyện với ai. Thiên Bình nhìn thái độ của Bảo Bình, cô dám thề, cậu ta đang dỗi Song Tử vụ sáng nay Song Tử bỏ đi học một mình mà không nói gì với cậu ta.

Khi này, ở khu nhà thực nghiệm, Nhân Mã loay hoay vẽ ấn chú trên sàn, vừa vẽ vừa lẩm bẩm đọc chú. Vẽ xong, cô bé quăng cục phấn đi, phủi tay nói.

- Xử Nữ. Chị ngồi xuống chính giữa giúp em nhé.

- Chị có được biết em đang làm gì không? - Xử Nữ bước đến, ngồi xuống. Nhân Mã lôi trong cặp ra một đống sổ sách bị chắp dán chằng chịt, trải đầy trên sàn. Cô bé loay hoay lật một hồi, lật đến mức mấy trang giấy rời ra, rơi đầy đất. Cô tháo một tờ giấy ra, nói.

- Trước tiên, chị đang ngồi trong ấn chú thăm dò. M'ul là khu mỏ, nên người ta hay dùng ma chú này để tìm kiếm khoáng sản. Em mang về cải tiến một chút để dùng được cho người.

Xử Nữ thở dài, nhìn trời. Sao con bé này nó nhỏ hơn cô cả 1 tuổi mà nó thông minh quá trời vậy.

- Anh chị giúp được gì không em? - Sư Tử nói, có vẻ hứng thú với ma pháp mà Nhân Mã phát triển. Nhân Mã ngẫm nghĩ một chút, nói.

- Nếu được, chị Cự Giải đưa trả cho chị Xử Nữ cái đàn giúp em. Chị Cự Giải, chị Song Ngư, anh Thiên Yết, anh Ma Kết, mọi người đứng thành hình tứ phương xung quanh chị Xử Nữ giúp em.

Những người đang có mặt nhanh chóng vào vị trí như Nhân Mã nói, rút ma pháp cụ ra.

- Được rồi. - Nhân Mã nói. - Bây giờ, em sẽ bắt đầu tiến hành thăm dò. Chị sẽ cần chơi một bản nhạc ngắn để dụ lời nguyền kích hoạt. Trong lúc nó kích hoạt, thì ấn chú của em sẽ đọc và phân tích nó. Em cần anh Sư Tử hỗ trợ ghi lại những thứ hiện ra xung quanh. Các anh chị đứng xung quanh biết ấn chú tua chậm chứ? Em cần mọi người thực hiện ấn chú đó cùng nhau để tối đa hóa thời gian cho anh Sư Tử vẽ và ghi chép lại. Như kinh nghiệm của em thì tối đa là 10 phút, tất cả phải dừng lại, và em sẽ thực hiện bước cuối cùng, cứu chị Xử Nữ.

Tất cả nhanh chóng nắm được mình phải làm cái gì. Sư Tử ngồi vào vị trí, sẵn sàng ghi chép lại tất cả những gì chuẩn bị hiện lên trong tầm nhìn. Xử Nữ khởi động cây đàn kalimba, biến nó thành một cây guitar. Cô nhìn Nhân Mã, gật đầu. Nhân Mã cũng gật đầu đáp lại, và Xử Nữ bắt đầu chơi đàn.

Ngay sau khi Xử Nữ chơi một đoạn đàn ngắn, cô bỏ cây đàn qua một bên, đợi khoảnh khắc lời nguyền kích phát. Chỉ trong một chốc lát, Xử Nữ cảm nhận có thứ gì đó đang bóp nghẹt tim mình. Cô lập tức không chống cự nổi, đổ vật xuống sàn một cái rầm. Những người đứng xung quanh nhanh chóng thi triển ma chú tua chậm, và Sư Tử bắt đầu điên cuồng ghi chép.

Nhân Mã đứng một bên, nhìn chằm chằm đồng hồ trong tay mình. 5 phút là khoảng thời gian lời nguyền kích phát hoàn tất, và để ghi chép lại đầy đủ thì cần đến 10 phút. Xử Nữ phải cố gắng chịu đựng qua khoảng thời gian đó để những người ở ngoài có đủ tư liệu làm việc.

Vào khoảnh khắc kim đồng hồ chuẩn bị chạm đến 10 phút, Sư Tử nói lớn.

- Anh làm xong rồi.

Nhân Mã gật đầu, quấn dây điện thoại vào tay mình, đưa về phía Xử Nữ.

- Mọi người thu lại ấn chú đi ạ.

Lập tức, những người vây xung quanh thu lại ấn chú tua chậm. Cơn đau gặm nhấm Xử Nữ suốt 10 phút không còn gì ngăn chặn, ập đến như một cơn thủy triều, khiến cô nàng đau đớn đến mức hét lên ngay lập tức.

- Nhân Mã. Em... - Song Ngư lo lắng bước đến.

- Đây là những điều chị ấy muốn. - Nhân Mã nói, đưa tay che mắt Xử Nữ, đọc thần chú để cô nàng mất đi ý thức và chìm vào giấc ngủ. Ngay sau đó, cô bé ôm lấy Xử Nữ và bắt đầu thi triển phương trình Bougainvatte, chỉnh nắn tác dụng lời nguyền.

Lời nguyền và ma chú không giống nhau. Lời nguyền giống như một lệnh đã được đặt sẵn và sẽ kích hoạt tự động khi đủ điều kiện. Trước đây, người ta có cả những lời nguyền làm thay đổi cả nhân quả, nhưng do tính chất nghiêm trọng của chúng nên những lời nguyền này đã bị cấm sử dụng. Những lời nguyền mang lại điềm gở cho người khác cũng bị cấm hết. Lời nguyền được sử dụng trên người Xử Nữ thì lại thuộc loại lập trình riêng, tác động đến một đối tượng duy nhất là Xử Nữ nên không bị quản lý. Và để có thể chỉnh sửa những lời nguyền này, Nhân Mã phải dùng đến phương trình Bougainvatte, một loại phương trình hiếm được sử dụng và chỉ được sử dụng để tác động lên lời nguyền ngay tại thời điểm nó đang gây ảnh hưởng.

- Trường em dạy Bougainvatte à? - Song Ngư hơi kinh ngạc, nhưng Nhân Mã chỉ điềm tĩnh nói.

- Bà dạy em đấy. - Nhân Mã nói, móc trong túi mình ra một lọ thuốc, đổ hết vào miệng Xử Nữ. - Được rồi. Chị ấy ổn rồi. Tỉnh lại nữa là xong.

- Sau này có cần phải làm thế này nữa không? - Ma Kết hỏi, có vẻ hơi ái ngại. Như vừa rồi thì chẳng khác gì tra tấn Xử Nữ cả.

Nhân Mã cầm bản ghi chép mà Sư Tử gồng hết ga hết số chép lại cho cô, đọc lướt rồi nói.

- Chắc vẫn cần vài lần nữa. Nhưng em sẽ thử tái tạo lời nguyền này rồi phá nó xem sao đã. Tốt nhất là không nên để Xử Nữ làm chuột bạch thêm nữa.

- Em còn tái tạo lại nó được hả? - Cự Giải trông muốn ngất lắm rồi. - Làm sao có thể?

Nhân Mã không trả lời nữa. Cô bé gom hết ghi chú lại, bỏ vào túi xách của mình.

- Bao giờ chị Xử Nữ tỉnh lại, anh chị nhắc chị ấy ăn bánh nhé. Em về lại phòng Câu lạc bộ lấy ít đồ.

Đợi Nhân Mã rời đi, Sư Tử quay lại, nói với cả đám đang đơ người.

- Giờ thì mấy cậu hiểu tại sao con nhỏ đó nhất định phải rời khỏi M'ul để đến Zurules chưa?

Bất công thật sự. Với cái trí lực bậc đó, nếu Nhân Mã được nuôi dạy như Song Ngư hoặc Sư Tử từ khi còn nhỏ, chắc con bé bây giờ phải học tới hàm Tiến sĩ rồi.

Sau khi Nhân Mã rời đi, mọi người bắt đầu tạo dựng không gian theo 3 bối cảnh khác nhau, bầu trời, mặt đất và đại dương. Đại dương sẽ do Bảo Bình chỉ đạo, nhưng giờ cậu ta còn đang bận dỗi Song Tử. Ma Kết chỉ đạo làm mảng bầu trời, vì cậu ta thành thạo mảng này nhất. Còn mặt đất thì mọi người sẽ cần một bản nghiên cứu tổng hợp và làm hoàn thiện sau.

Làm mãi làm mãi, đến khi bước ra khỏi phòng thực hành thì cũng 7 giờ tối rồi. Mùa Siharahn trời tối nhanh. Sư Tử một mình quay lại phòng câu lạc bộ, lùa đám còn đang ở trên đó xuống để khóa cửa rồi cùng về.

11 đứa học sinh đi cùng nhau trên con đường về nhà. Thiên Yết với Cự Giải khoác tay nhau, chơi cái trò giẫm lên chân đứa kia, vừa chạy vừa cười đến mức náo loạn một góc phố. Sư Tử và Song Ngư dắt tay nhau dung dăng dung dẻ, vừa đi vừa hát một bài mà dạo gần đây cả hai đứa nó cùng thích nghe. Song Tử đi ngang hàng với Thiên Bình ở phía sau, bàn tán về mấy chuyện lặt vặt trong lớp. Nhân Mã thì im lặng dùng đèn pin điện thoại ngâm cứu mấy cái ghi chép về lời nguyền mà nay Sư Tử ghi chép lại, trong khi Xử Nữ đứng bên ngó vào, cố hiểu lấy một chút gì đó. Ma Kết đi chậm tít ở phía sau, giơ cao điện thoại, chụp lại bầu trời ở những chỗ không có đèn đường. Bạch Dương gạ Bảo Bình chơi game với mình, và hai thằng nhanh chóng vào ván, cười hí hí vui vẻ. 

Cái đội hình này rất hòa hợp, hòa hợp đến mức Thiên Bình tưởng như họ đã đi cùng nhau thế này cả trăm ngàn lần rồi vậy. Nhưng cô lại vẫn cảm thấy, có gì đó khuyết thiếu, chưa hoàn toàn trọn vẹn.

Lúc này, trong một ngõ hẻm nhỏ cách đó không xa, một đám người lố nhố cười nói, miệng liên tục phun ra những lời thô tục không thể nghe lọt tai. Chúng xô đẩy qua lại một người, trông giống như một học sinh Trung học.

- Đi vào địa bàn của bọn tao mà không mang đàn em theo là mày dở rồi. - Một thằng trong bọn nói, xách cổ áo Kim Ngưu lên. Không một chút kiêng dè, tên này vung tay, đấm lệch mặt Kim Ngưu qua một bên khiến cậu choáng váng. Tên kia vẫn không dừng tay, liên tục đánh mấy cái mới xô Kim Ngưu xuống đất.

- Sao nay thằng này ngoan thế nhỉ? - Một thằng cười khẩy. - Sao thế? Dân chơi ngã ngựa à?

Sau đó, cả đám chúng nó rú lên cười khằng khặc như ma làm. Kim Ngưu vẫn không nói gì, chỉ im lặng, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm xuống đất, u ám và đầy mệt mỏi. Cậu không muốn chống trả, không buồn chống trả, hoàn toàn mặc kệ tất cả.

- Mẹ, đánh nhau với thằng này bây giờ cũng đ** có cái cảm giác mẹ gì. Đi chúng mày. Đi uống rượu. Tao mời.

Nói rồi, cả đám côn đồ kéo nhau rời đi. Tiếng hò hét, chửi rủa thô tục dần khuất rồi hoàn toàn bị âm thanh ồn ào của phố thị nuốt chửng.

Kim Ngưu vẫn ngồi đó, giữa đống rác trong con hẻm nhỏ, chẳng buồn bận tâm đến xung quanh nữa. Ông trời thật khéo trêu người. Tiếng sấm ì ùng đột nhiên vang lên, và rồi cơn mưa như trút nước nhanh chóng ập đến. Từ trong con hẻm nhỏ, Kim Ngưu có thể nghe những người qua đường đang vội vã về nhà.

Nhà?

Làm gì còn nhà cho cậu nữa.

Kim Ngưu đứng dậy, thất thểu lê bước ra khỏi con hẻm nhỏ. Ngay lúc này, Thiên Yết và Cự Giải đi qua, và cậu đụng thẳng vào người Thiên Yết. Cái đụng này như một giọt nước cuối cùng làm vắt kiệt chút sức lực ít ỏi còn lại của Kim Ngưu, cậu đổ gục xuống trước ánh mắt kinh ngạc của Thiên Yết, Cự Giải và cả những người bạn thuộc câu lạc bộ Nghiên cứu đang đi phía sau. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me