TruyenFull.Me

12 Chom Sao Vampire

Vài ba tiết mục nhàm chán trôi qua, Song Tử bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Thú vui của những kẻ này quái đản thật đấy. Vài ba trò làm xiếc trẻ con cũng đủ khiến chúng trầm trồ. Chắc là chẳng biết gì đến chiến trường khốc liệt ngoài kia đâu nhỉ?

Nhớ đến những người đồng đội đã nằm xuống, hoặc thậm chí là chết không toàn thây, Song Tử thầm cười khẩy. Cứu vớt gì chứ? Nhân loại gì chứ? Chẳng xứng đáng tí nào.

"Người như cậu không nên ở đây." Xử Nữ lắc đều ly rượu.

"Người như em? Anh nghĩ em là kiểu người thế nào?" Song Tử tay chống cằm, nghiêng đầu hỏi.

"Trẻ con."

Song Tử phì cười:

"Em cứ tưởng anh sẽ nói gì mới mẻ hơn chứ."

"Cậu không hợp với đống vũ khí đó đâu. Sao lại lựa chọn vào đó?"

Song Tử nhìn Xử Nữ, ánh mắt trầm hẳn xuống, tựa như đang nghĩ đến chuyện gì kinh khủng lắm. Nhưng mấy giây sau, cậu lại cười xòa:

"Cũng chả có gì đâu. Em chỉ làm những gì em thích thôi."

"Vậy... còn việc chiến đấu?"

"Là một lời hứa... chưa được thực hiện."

Xử Nữ nhíu mày. Đứa nào đứa nấy cũng thích giữ bí mật. Đây là bệnh chung của tuổi dậy thì à?

Không, mấy đứa này qua tuổi dậy thì lâu rồi còn gì?

"Anh có cảm thấy chúng ta đang bị theo dõi không?" Song Tử cắt ngang mạch suy nghĩ của Xử Nữ, vui vẻ nhìn xung quanh. "Cũng lộ liễu quá đi."

Xử Nữ gật đầu. Rõ ràng là có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm anh. Tìm ra những kẻ này thì cũng dễ thôi, nhưng ngặt nỗi không gian nơi này rất hỗn loạn. Con người, ma cà rồng... Nếu như làm lớn chuyện, việc thoát khỏi đây mà không gây ảnh hưởng đến ai sẽ khá là khó. Xử Nữ cũng không thể sử dụng năng lực của mình được. Làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến cả anh và tổ chức.

"Anh đã thấy quyết định đến đây của anh bồng bột đến mức nào chưa?"

"Anh có thể tự bảo vệ mình mà."

"Em không lầm thì lần trước anh cũng nói như thế. " Song Tử ngán ngẩm hỏi lại. "Kết quả thì sao?"

"Lần đó khác." Xử Nữ đỡ trán vẻ bất lực, cái thằng nhóc này nhớ dai thật đấy. "Em không tin tưởng anh đến mức này sao?"

Đột nhiên có một người phục vụ tiến đến. Song Tử cảnh giác nhìn. Kẻ này nếu cậu nhớ không nhầm thì ban nãy đã bước xuống từ tầng hai, nơi dành cho những kẻ có địa vị. Trên đó bắt đầu hành động rồi sao?

"Xin lỗi đã làm phiền, nhưng có người nhờ tôi đưa cho hai vị thứ này."

Song Tử nhìn tấm phong thư trên chiếc khay phục vụ, biểu tượng này... chẳng phải là của bá tước ma cà rồng đó sao? Thiên Yết phải không nhỉ?

Cô ta có ý gì? Cô ta không nên xuất hiện ở đây mới phải? Đang trong thời gian quản thúc cơ mà?

À, tất nhiên Song Tử biết cô ta không có ý xấu. Cô ta là một trong những kẻ chính trực nhất của đại lục này, hơn hẳn những ông lão già đang ngồi trên cái ghế hội đồng kia. Song Tử cũng chẳng hiểu sao cô ta lại hành xử như thể bản thân mình giàu lòng bác ái như thế, chỉ biết là, ừ, thà tin cô ta còn hơn là hội đồng.

"Ái chà, cái thiệp này có vẻ thú vị nhỉ?" Xử Nữ trầm trồ.

"Đây là một cái bẫy thì có."

"Bẫy hay không thì đi là biết mà?"

"Anh ở yên đây cho em. Ham vui nó vừa thôi."

Nhìn Song Tử gay gắt như thế, Xử Nữ cũng không trêu trọc cậu nữa. Chà, anh là người biết điểm dừng mà.

"Xin cảm ơn quý ông quý bà đã có mặt tại đây ngày hôm nay. Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng rất mong chờ vào những món hàng quý giá đang hiện hữu ở đây đúng không? Và vâng, không để quý vị chờ lâu nữa, chúng ta hãy bắt đầu với món đầu tiên. Một tiên rừng!"

Cả hội trường "ồ" lên đầy phấn khích. Mới là món hàng đầu tiên mà đã "nặng đô" như thế rồi. Mức độ hiếm của tiên rừng còn hơn cả người sói đấy. Mà hơn nữa, không phải sở hữu tiên rừng là đã có được đặc ân bất tử hay sao?

Bức màn được vén ra, trong chiếc lồng thủy tinh cao tầm cỡ một chai rượu vang, nàng tiên rừng nhỏ bé ngồi run rẩy một góc, đôi cánh phát ra tia sáng nhạt màu, lấp lánh bụi phấn xung quanh.

Song Tử tròn mắt ngạc nhiên, đoạn lại nhìn sang Xử Nữ, nhưng cũng chẳng thấy điểm gì bất thường ở anh cả. Xử Nữ chỉ điềm nhiên lắc ly rượu, nói nhỏ:

"Hàng giả thôi."

"Nhưng..."

"Anh không nhìn thấy khí tiên ở cô ta. Chắc là sản phẩm của một tên thiên tài điên khùng nào đấy."

"Biến dị ư?"

"Hẳn rồi. Gần đây chúng ta cũng nhận được rất nhiều báo cáo như thế mà?"

"Kinh tởm."

Song Tử không khỏi buồn nôn khi nhớ lại gì cậu đã trải qua ở một trong số hàng trăm những căn phòng thí nghiệm như thế. Mọi ca phẫu thuật đều được tiến hành thủ công, không gây mê, không giảm đau, mặc cho các vật thí nghiệm gào thét điên loạn. Có những kẻ không chịu nổi mà phải tự làm đau chính mình, lột một lớp da, móc một con mắt, hay thậm chí là bẻ gãy tứ chi nhằm kìm hãm lại sự khó chịu, nhức nhối cùng cực cứ âm ỉ trong cơ thể.

Cái kiểu sống không bằng chết như thế cứ bám lấy tra tấn vật thí nghiệm không thôi. Cho đến lúc không chịu nổi nữa, hoặc là biến đổi để thích nghi, hoặc là chết trong đau đớn.

Một luồng điện chạy dọc sống lưng Song Tử, khiến cậu rùng mình. Và rồi một ý tưởng điên rồ bắt đầu len lỏi vào trong tâm trí Song Tử.

Cậu thật sự cần đập nát nơi này.

"Không được đâu. Suy nghĩ cho kĩ đi."

Song Tử cười bất lực:

"Anh có thể cho em chút không gian riêng tư được không? Với lại sao em dám làm thế chứ? Em chưa bị điên."

"Ai bảo nhìn mặt em đáng sợ quá."

"Anh nói đúng, em nên đến gặp người này." Song Tử đột ngột đổi chủ đề, giơ tấm thiếp mời ban nãy lên.

"Chuyện này còn điên rồ hơn ý định vừa rồi của em đấy."

"Em nghĩ là anh sẽ bị tóm được, sớm thôi. Rồi anh sẽ vinh dự được đưa lên đấu giá."

"Cái đó cũng không phải là không có khả năng." Xử Nữ nhún vai. "Lúc đấy nhớ chuộc anh về."

"Aaaa, anh làm ơn giữ mình cẩn thận giúp em. Tổ chức nghèo lắm rồi." Song Tử phiền não đứng dậy. "Em sẽ cố gắng quay lại sớm."

Xử Nữ gật đầu, nhưng chỉ năm phút sau, anh đã biến mất khỏi hội trường.

Kim Ngưu ngồi trên tầng hai, vẫn thảnh thơi quan sát. Đám người đó mưu tính chuyện gì vậy nhỉ?

Toàn những kẻ đáng ghét.

"Em đang suy nghĩ gì mà vui thế?"

"À, cũng không có gì đâu."

Thoáng thấy bóng dáng Xử Nữ trong đám đông bên dưới, Kim Ngưu không khỏi tò mò. Đây rõ ràng là người cô đã gặp ở thành phố cảng mà nhỉ?

Trái đất tròn thật đấy!

Hôm đó anh ta cũng rất phiền phức phải không nhỉ?

Kim Ngưu cười khúc khích. Chà, xem ra hôm nay đến đây cũng không quá nhàm chán như cô đã nghĩ.

"Ta nên làm gì với hắn đây nhỉ?"

—.---.---

Ma Kết thuần thục né tránh những cái bẫy. Cô nhẩm đếm trong đầu, hình như là đã gần đến nơi rồi nhỉ? Thực tình thì, Ma Kết cũng đã khá nhiều lần đến đi đến được căn phòng cuối cùng rồi. Cô gần như thuộc nằm lòng đường lối ở đây. Nhưng chẳng rõ vì lí do gì mà cô lại không thể nhớ nổi được khoảng thời gian đó.

Lúc bước chân vào căn phòng cuối cùng ấy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Đến cả Xử Nữ cũng không nhớ nổi...

Ma Kết cười khổ. Nhưng đây là một trong những nhiệm vụ không thể bỏ. Mỗi khi tỉnh lại, Ma Kết đều nhớ như in trong đầu những công việc ấy như được lập trình sẵn.

"Cô rất thông thạo nơi này?"

"Hẳn rồi."

"Cô đến đây làm gì?"

Ma Kết dừng lại, ngơ ngẩn nhìn lên trên biểu tượng hòa bình bằng bạc được chạm khắc tinh xảo ở trên cánh cửa. Đến làm gì ư?

Ma Kết gõ ba nhịp vào cửa. Cánh cửa rung lên một hồi, sau đó nặng nề mở ra. Ma Kết nhìn cánh cửa đang mở, sau đó mỉm cười đáp lại. Mà không hiểu sao, Song Ngư lại cảm giác giọng nói này có gì đó khác khác, và mọi thứ trước mắt cứ nhòe dần đi.

"Để kết thúc cuộc đời này chăng?"

"Đâu có gì là vĩnh hằng?"

"To be continue...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me