TruyenFull.Me

12 Cs Thap Nhi Luan Chi Boi

Nữ tử khoác trên mình y sam sắc vàng ngọc, viền áo thêu họa hỏa long tinh xảo. Nửa khuôn diện được che bằng mảnh lụa trắng tinh khiết, chỉ để lộ đôi nhãn quang lạnh lẽo mà sắc bén, khiến đám loạn tặc xung quanh bất giác run sợ.

Hai thanh trường kiếm giao nhau, ánh thép loé lên tạo thành hình chữ thập giữa không trung. Đôi bên giằng co quyết liệt, chẳng ai chịu nhường nửa bước. Lâm Gia Ngưu thoáng chốc sững người, vội ngẩng đầu nhìn rõ thân ảnh đối diện - kẻ nào lại cả gan xen vào, dám đối đầu cùng hắn.

_"Âu Lạc Sư? Ha~ Nhân gian quả thực lắm điều vô tình. Lần nào cũng là cô nương đây xen vào chuyện của ta."

Âu Lạc Sư khuôn diện không chút biến sắc, tay vẫn giữ vững thế kiếm, chẳng để trường kiếm của An gia thất thế nửa phân. Giọng nàng vang lên đanh thép, ánh lửa rực cháy trong đôi nhãn quang sâu thẳm:

_"Đời này, ta căm ghét nhất là những kẻ mượn võ công ức hiếp kẻ yếu. Ngươi đừng hòng làm loạn thêm một khắc nào!"

Dứt lời, nàng siết chặt chuôi kiếm, vận lực hất tung thế trận giằng co. Thân hình nàng nhẹ như yến, nhún mình lên lưng ngựa, xoay người một vòng tuyệt mỹ rồi tung cú đá như sấm giáng, đạp thẳng vào ngực Lâm Gia Ngưu.

Cú đòn ấy khiến hắn lùi liền mấy bước, hơi thở nghẹn lại, một tay ôm ngực, vẻ mặt thoáng đau đớn. Song chỉ giây lát sau, khóe môi hắn lại khẽ nhếch lên, nở nụ cười khoái chí - nụ cười của kẻ vừa tìm thấy người đủ sức giao phong.

Lâm Gia Ngưu chậm rãi đứng thẳng dậy. Bàn tay hắn buông lỏng, thanh kiếm theo đó mà rơi xuống đất, vang lên một tiếng "Keng!" lạnh lẽo đến rợn người. Hắn dang rộng hai tay, khóe môi nhếch khẽ, mày đao khẽ động, ánh nhìn sâu như vực, mang theo vài phần cuồng ngạo khiêu khích.

_"Ta có đề nghị rất hay. Liệu cô nương đây có muốn cùng ta quyết chiến một trận, định rõ cao thấp?"

Mảnh lụa trắng theo gió tung bay, phấp phới giữa làn bụi mờ nơi chốn giao phong. Nụ cười nơi khóe môi nàng thoáng ẩn thoáng hiện, vừa ủy mị, vừa mang nét quyến dụ khó dò. Giọng nói cất lên chậm rãi, mềm mà lạnh, như dao khía qua tơ lụa:

_"Ngươi ngu ngốc, hà cớ lại tưởng rằng bổn nương cũng cùng hàng với ngươi? Chi bằng tự mình chuốc lấy hậu họa, chẳng phải rõ ràng hơn sao!"

Dứt lời, thân ảnh nàng động như gió, thoắt cái đã lướt đến trước mặt Lâm Gia Ngưu. Trường kiếm vung cao, ánh thép lạnh lấp loáng, chỉ cách một sải tay nữa thôi là có thể chém rời cánh tay hắn.

Song bất ngờ, Lâm Gia Ngưu đưa tay không ra bắt, ngón tay khép lại, siết chặt cổ tay nàng. Hắn mượn thế xoay người, thân pháp mau lẹ như cuồng phong quét lá. Cú xoay đột ngột khiến Âu Lạc Sư mất thế, tà váy khẽ tung, suýt ngã nhào xuống đất.

Nàng nhắm mắt, tưởng sắp đón lấy cơn đau buốt tận xương. Nào ngờ một vòng tay rắn chắc đã kịp siết lấy eo, giữ nàng giữa khoảng không.

Gió loạn qua vai, mùi khói kiếm còn chưa tan hết, mà hơi thở hai người đã quyện vào nhau, gần kề đến nỗi chẳng rõ là thù hay là duyên.

Ấy vậy mà Lâm Gia Ngưu — kẻ thù không đội trời chung lại đỡ lấy nàng.

Mải lạc trong cơn ngỡ ngàng, bỗng một tiếng thét xé toang màn tĩnh lặng vang lên.

Lâm Gia Ngưu theo bản năng quay đầu. Một quân binh dưới trướng hắn ngã vật xuống đất, mũi tên cắm thẳng giữa ngực. Máu nóng trào ra, thấm đẫm vạt giáp, loang đỏ cả một khoảng đất. Đôi mắt gã mở trừng trừng, chưa kịp khép lại, như còn mang theo chút kinh hoàng chưa dứt.

Đám quân binh chung quanh bị một màn ấy doạ đến hồn vía lên mây, đồng loạt tuốt đao ra, bày thế phòng thủ. Bỗng trong chớp mắt, một thân ảnh cao lớn từ đâu vụt đến giữa đám đông — bắp tay cuồn cuộn, da dẻ hồng hào, trên người chỉ khoác bộ y phục giản đơn mà vẫn toát lên khí thế anh hùng khó sánh.

Chỉ trong khoảnh khắc tựa gió thoảng, nam tử lạ mặt đã nhanh như điện chớp ôm ngang lấy nữ tử vừa bị bọn lính kia vây khốn. Dưới ánh dương rực rỡ, dung nhan hắn hiện ra rõ ràng, nét cương nghị mà rắn rỏi, ánh mắt sáng tựa lưỡi kiếm soi qua bụi trần.

Nữ tử nhất thời thất thần, đôi mắt mở to, môi khẽ run run mà chẳng thốt nổi lời nào.

Tịnh Anh Tử thoáng thấy cánh hoa mộc lan nơi đầu mũi tên, trong lòng sớm đã có đáp án. Nam tử hào hiệp kia, chàng từng gặp qua, song nghĩ mãi chẳng nhớ nổi là ai.

Bỗng, một giọng nói trong trẻo mà kiêu bạc vang lên từ nóc nhà. Trong làn khói sương, bóng dáng nữ tử dần hiện — dung nhan diễm lệ, ánh mắt dài như họa thủy, nụ cười mơ hồ ẩn dưới lớp tử sa mỏng.

Nàng đẹp như hoa ô đầu trong gió — mê hồn mà lạnh lẽo. Ngồi nghiêng mình trên mái ngói, nàng cầm cung đen tuyền trong tay, ngón tay khẽ vuốt dọc thân cung, động tác nhẹ nhàng, mềm mại như đang nâng niu báu vật.

Khóe môi nàng cong lên, một nụ cười nhạt thoảng qua, dịu dàng mà thấm sát khí, khiến người dưới đất chẳng ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

_"Đúng là dân Hoạn Lư ngu ngốc, các ngươi đến đây lại chẳng hề nể nang người khác. Dám đụng vào người của Hoa Lâu ta?".

Nữ tử ấy chẳng ai khác ngoài Vân Như Yết — Hoa chủ Hoa Lâu bậc nhất An Trường thành. Danh tiếng nàng, ai trong thiên hạ lại chẳng tỏ tường. Nàng ghét nhất là kẻ dám chạm vào người của mình, dẫu đó có là hoa nữ dưới trướng.

Lâm Gia Ngưu ngẩng đầu, ngước nhìn thân ảnh rực sáng dưới ánh dương gay gắt, gương mặt chẳng để lộ nửa phần xúc cảm.

_"Xưa nay Gia Ngưu ta đối đãi với Yết chủ chẳng hề tệ. Người vì một kỷ nữ mà sinh hiềm khích với ta, liệu có đáng?".

Lâm Gia Ngưu ngưỡng cổ nhìn thân ảnh chói lấp dưới ánh quang rực rỡ, gương mặt không để lộ chút biểu tình nào.

Vân Như Yết thôi ngắm cung, ánh mắt vừa như mang theo sát khí hừng hực, vừa như lơ đãng không mấy bận tâm.

_"Đám loạn tặc các ngươi mà cũng dám so sánh với bổn lâu?".

Không khí giữa hai người dâng cao, tựa hồ sắp thành đại chiến. Tịnh Anh Tử thấy vậy liền tùy hứng buông một câu:

_"Này này! Đấu khẩu có tác dụng gì chứ? Giao chiến chẳng phải tốt hơn sao?..".

Câu nói chưa dứt, chàng lập tức nhận lấy hai ánh nhìn lạnh lẽo, một của Vân Như Yết, một của Lâm Gia Ngưu, khiến chàng cứng họng, chỉ biết cười trừ đáp: "Được được, ta không nói nữa, không nói nữa."

Âu Lạc Sư dường như cảm thấy, thời cơ nghìn vàng đang mở ra trước mắt. Nếu bỏ lỡ, e rằng lần sau khó lòng phản kháng. Nàng vụt người như cơn gió lướt, đẩy mạnh Lâm Gia Ngưu ra xa mấy trượng, song tay vạch ngang một đường kiếm sắc lạnh giữa không trung.

Lưỡi kiếm lướt qua bụng hắn, để lại một vệt máu loang đỏ. Cơn đau thốc đến khiến gương mặt cứng cỏi kia thoáng biến sắc; đôi mắt Lâm Gia Ngưu trợn lên, vừa kinh ngạc, vừa uất hận.

Chưa kịp hoàn hồn, từ trên nóc nhà, Vân Như Yết khẽ cong môi, tay nâng cung rồi buông nhẹ dây.

Mũi tên rít gió, ghim thẳng vào vai Lâm Gia Ngưu, khiến hắn khụy gối xuống, sắc mặt trắng bệch, hơi thở đứt quãng, như kẻ vừa rơi vào vực sâu không lối thoát.

Thấy tình thế hỗn loạn, một tên phó binh hoảng hốt lao tới, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Hắn đỡ lấy thân Lâm Gia Ngưu đang loạng choạng, rồi một tay bế chủ tướng đặt lên ngựa, động tác gấp gáp đến run rẩy.

Không dám ngoảnh đầu, hắn giục ngựa phóng đi thẳng, vó sắt giẫm tung bụi đất, lao vút về phía cổng thành giữa cái nắng gay gắt buổi trưa, ánh sáng hắt lên từng đợt như lửa cháy.

Bóng dáng Lâm Gia Ngưu cùng đám loạn tặc dần khuất sau bụi đất, Vân Như Yết nhẹ nhàng nhảy xuống mái tôn, y phục bay theo gió, động tác uyển chuyển như một cánh hoa rơi giữa không trung. Tay nàng khẽ phủi bụi trên vạt áo, từng cử chỉ đều nhuần nhị, thanh thoát, đẹp tựa tiên nữ vừa hạ phàm.

Nàng quay sang tên nam tử bên cạnh, giọng nhẹ nhàng mà kiêu bạc:

_"Ngươi đưa tên nha đầu này về, chốc nữa bổn lâu sẽ tự biết "hành xử".

Tên nam tử gật đầu, một bước đã biến mất dạng, chẳng tì vết. Vân Như Yết chấp tay trước bụng, từng bước đi như lướt trên mặt đất, như không chạm xuống hồn trần, trên khuôn môi anh đào thoáng nở một nụ cười khác hẳn lúc nãy, nhu mì mà ẩn uy quyền.

_"Khi nãy là ta thất lễ với Nhị công tử cùng Tiểu thư An Gia đây rồi. Tiểu hoa xin hai người nhẹ tay trách phạt."

Vân Như Yết toan quỳ gối xuống đa lễ sớm đã bị Tịnh Anh Tử bắt lấy cánh tay mềm mại đỡ nàng đứng dậy. Thân là công tử, sao có thể để một nữ nhi quỳ gối trước mặt mình? Hắn cười trừ, nụ cười nhẹ tựa sương mai, lấp lánh dưới ánh quang dương rực rỡ. Nếu là nữ tử khác, có lẽ sớm đã bị hắn làm cho xiêu lòng.

_"Ấy?! Hoa chủ đừng khách khí. Cũng là nhờ người mưu trí giúp bọn ta thoát chết. Đa tạ Yết chủ, đa tạ Âu Lạc Sư tiểu thư".

Dứt lời, chàng quay sang bên cạnh, nơi tiểu thư Âu Lạc Sư vừa đứng, chỉ còn khoảng trống trơ trọi, không còn bóng dáng nàng đâu.

Vân Như Yết khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại, trắng trẻo của Nhị công tử, đôi mắt thoáng cười, giọng nói mượt mà như lụa, dịu dàng mà quyến mị vang lên:

_"Nàng ấy vốn tùy tiện~. Xong việc liền không thấy bóng dáng đâu. Mấy bữa nữa có lẽ sẽ tới Hoa Lâu ta tìm ta tạ lễ."

Tịnh Anh Tử gật đầu như hiểu ý, bàn tay vô tình rút ra khỏi tay nàng. Chàng toan bước đi, song liền bị Vân Như Yết khẽ níu lại.

_"Nhị công tử, hôm nay không đến Hoa Lâu ta chơi sao?".

Chàng cười trừ, khéo léo thoát đẩy cánh tay nàng, tìm đủ lý do để rời đi. Vân Như Yết đứng nhìn theo bóng lưng vững chãi của chàng, ánh mắt mơ hồ, xa cách mà khó nắm bắt, vừa kiêu bạc vừa diễm lệ, dần khuất trong khoảng không phía xa.

💮💮💮💮💮💮💮💮💮

Lâm Gia Ngưu ngã lăn trên lưng ngựa, lê thân thể mệt mỏi dựa vào thân trúc bên cạnh. Hắn ôm lấy vết thương nơi bụng, máu rỉ ra đỏ thẫm, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, chẳng còn chút sinh khí. Hắn nhắm nghiền mắt, cắn chặt môi, một tay dứt khoát rút mũi tên bạc ra khỏi vai, cánh hoa mộc lan theo đó rơi lả tả trên y phục và người.

Hắn khẽ cầm lấy cánh hoa, ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống vết thương đang nhòe máu nơi bụng. Một lãng tử như hắn, nơi nào đi qua, thiên hạ phải quỳ trước, vậy mà lần này lại để hai nữ nhân khiến hắn trọng thương đến mức này.

Đều tại tên quân binh ngu độn kia! Sớm biết vậy, hắn đã chẳng dắt theo tên phế nhân ấy. Người của Vân Như Yết, tuyệt đối không thể động đến, không hề có ngoại lệ.

Máu chảy không ngừng khiến hắn chẳng còn sức lực mà oán trách thế sự. Lâm Gia Ngưu đau đớn, đôi mắt lười biếng nhắm nghiền từ bao giờ.

_"Vị lãng tử? Ngươi..ngươi sao lại thành ra thế này. Mau mở mắt nhìn ta..!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me