Những chòm sao xuất hiện trong chương: Bạch Dương, Song Tử, Cự Giải, Xử Nữ, Thiên Yết, Song Ngư.
*
Trời vẫn còn chưa sáng. Tiếng động cơ gầm rú trên con đường cao tốc kéo dài tới Bệnh xá. Ánh điện nhập nhằng từ dãy đèn led đủ màu lao vọt qua cửa kính xe như những ngọn sao băng lạnh lùng. Aries điều khiển chiếc xe thể thao trắng toát với tâm trạng nóng hơn lửa đốt. Tay trái y đặt trên vô lăng. Các khớp ngón tay trắng bệch, cơ thể căng như dây đàn. Tay phải hắn không ngừng kiểm tra đồng hồ như một thói quen khó bỏ.Mỗi lần ánh sáng nháy lên qua tấm kính, trong đầu Aries hiện lên hình ảnh của Ame: nụ cười tươi rói đông cứng trên gương mặt, đôi môi thấm đẫm độc tố bị cắn đến bật máu vì đau đớn. "Mày biến mất gần một năm trời..." Aries cất giọng nặng nề. "Và ngay sau khi quay về còn có nhã hứng dắt mũi tao một vố. Còn gì muốn giải thích không Gem?""Tôi đã tưởng anh sẽ vui mừng hơn thế này khi thấy thằng em yêu quý trở về sau một năm vắng bóng."Gemini ngồi tại ghế sau, hắn cẩn thận băng bó cho vết thương trên tai của Cancer. Cô rơi vào bất tỉnh sau tiếng súng nổ, đôi mắt nhắm nghiền như say ngủ, hàng mi đôi khi lại khẽ run lên. Bên ghế phụ và ghế sau rải rác bông băng và thuốc sát trùng. May mắn thay, viên đạn không gây tổn thương nào nghiêm trọng. Gemini khoác hờ cho cô chiếc áo măng-tô cũ, đặt Cancer tựa đầu lên vai. Ánh mắt Aries liếc nhanh tới gương chiếu hậu, tỏ ra không hề hài lòng. "Đừng lảng tránh. Tại sao mày lại mạo hiểm tính mạng để bảo vệ con ả đó?""Cancer." Gemini ngắt lời. "
'Con ả' mà anh nhắc tới có đầy đủ họ tên. Và nếu anh muốn biết lý do..." Hắn chau mày. "...thì đơn giản thôi: cô ấy không phải kiểu người có khả năng làm chuyện này. Chúng ta lớn lên trong cùng một gia tộc, nhưng cách nhìn người của anh vẫn cần phải học hỏi nhiều đấy Ari."Những hình ảnh một lần nữa loé lên trong đầu gã.
Chiếc ly lăn dài trên tấm thảm. Ánh mắt đầy đau đớn của Ame. Đôi môi mấp máy không thành tiếng...Aries khẽ rùng mình, lồng ngực như bị siết chặt."Rẽ phải tới cao tốc về Thành bang Trung tâm. Liên luỵ quá nhiều tới nội tình của Tước Gia sẽ không an toàn cho cô ấy." Gemini nhẹ giọng nhắc nhở."Sự khoan dung của tao có giới hạn, Gemini." Aries phớt lờ, đồng thời tăng tốc về phía Nhân Môn, Xích Thành. "Cô ta là một trong những nhân chứng trực tiếp sau vụ đầu độc Ame và đồng thời nắm trong tay tình trạng của Taurus. Trong thời gian chờ Ame được đưa về bệnh viện kiểm tra tình hình và hồi sức tim phổi, có ngu mới để cô ta lởn vởn bên ngoài với chừng ấy thông tin."Anh chỉ còn biết thở dài."Gemini." Hắn nhắc nhở. "Người của báo giới là những kẻ có khả năng bẻ gãy sự thật chỉ bằng một nét bút. Đừng quên Ông Già dạy ta thứ đó trước cả khi biết lắp băng đạn."Gemini bật cười, tiếng cười lạc lõng trong không gian ngột ngạt của chiếc xe. Aries chợt nhận ra lý do khiến nó dứt khoát từ bỏ Chu Tước sau cuộc cãi vã với Bố Già, kể từ ngày bé, thằng lỏi cứng đầu này vẫn không hề thay đổi. "Đó là vấn đề của anh và Chu Tước, Aries. Anh chỉ nhìn người theo logic của tội phạm, không phải logic của con người.""Tao không quan tâm đến
logic của tội phạm hay cái thá gì mày đang muốn nói đến. Tao cần sự thật. Và sự thật là mày không đủ lý do để tin tưởng cô ta. Còn tao thì càng không đủ lý do để tin tưởng mày.""Nếu anh không tin tôi thì ít ra cũng nên tự hỏi tại sao lại đang chở tôi đến bệnh viện, thay vì vứt tôi lại Yugen chứ."Aries hừ mạnh, đạp lên phanh khiến chiếc "chiến mã" gầm lên một tiếng rồi khựng lại ngay giữa cao tốc. Không khí trong xe như đông cứng lại, chỉ có tiếng động cơ rền vang. Đột nhiên, gã trầm giọng, cộc cằn đáp."Tao chỉ muốn chắc chắn một điều, Gemini. Rằng mày vẫn là đứa em trai đã lớn lên cùng tao từ ngày thơ bé. Và đến chết tao hay Ông Già đều khó có thể nghĩ tới viễn cảnh mày phản bội. Vì thế, tin mày hay không hầu như không tới lượt tao quyết định."Gemini nghiêng đầu khó hiểu. Cho đến lúc này, hắn mới lầm bầm chửi thề trong miệng."Cuộc cãi vã vô nghĩa vừa rồi có thể được giải quyết chỉ bằng một cái bắt tay. Nói chuyện với anh mệt thật đấy."Aries Rouge nhếch môi, một nụ cười lạnh thoáng hiện. Hắn không đáp lại mà lẳng lặng đạp mạnh chân ga, chiếc xe vọt lên sau một cú bứt tốc, như một lời cảnh cáo thay cho ngôn từ."Ting ting!" Tiếng chuông quen thuộc nháy lên, là hai tin nhắn từ tài khoản có hình mèo con. Kèm theo một thông báo từ nhân sự của Phật Gia.Aries nhấn vào tin nhắn đầu tiên trên tấm hologram.
"Cuộc phẫu thuật thứ hai thành công mỹ mãn!" - Kèm theo loạt icon dễ thương và một tấm ảnh Pisces cười toe bên cạnh phòng bệnh. Aries giảm tốc, căng thẳng như đã được trút bỏ trong đôi mắt mỏi mệt của gã."Taurus hiện đang ở Bệnh viện nào?""Rouge Haven. Nội khu. Tín Môn." Aries lướt qua tin nhắn thứ hai, và lập tức, trái tim hắn hẫng đi một nhịp.
"HỒ SƠ PHÁP Y
Người bị hại: Ame Soga
Tuổi: 25
Giới tính: Nữ
Quốc tịch: Boudai
Thời gian tử vong: Khoảng 22:30 - 23:15.
Địa điểm: Phòng VIP - Tầng 70, Yugen Ehime, Bắc Thành.
Nguyên nhân tử vong: Ngộ độc cấp tính Dahlia (Thược Dược) quá liều - được phát hiện trong đồ uống.
oOo
Gemini và Aries bước ra khỏi xe, tiếng động cơ dần tắt ngấm khi họ tiến vào khuôn viên bệnh viện. Aries gỡ cặp kính, gương mặt 'hung thần' trứ danh giờ đây nhuốm màu mỏi mệt sau nhiều đêm ròng thức trắng. Cái chết của Ame Soga là cú đả kích lớn tới thần trí minh mẫn của gã. Sau khi mất đi hai thành viên đầu não, Phật Gia tuyên bố sẽ tự giải quyết ổn thoả mọi vấn đề mà không làm ảnh hưởng đến tổng bộ, và sẽ cố gắng thông báo sớm nhất kết quả điều tra. Ngoài người trong gia tộc, không một ai biết được nội tình cho đến khi tìm ra thủ phạm. Kể cả Aries."Đã có những ai chạm vào hai ly cocktail đó?" Gemini lên tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh lặng ngột ngạt."Có mày, con bé phóng viên, hầu cận thân tín của Phật Gia và Ame.""Có quá nhanh để kết luận thủ phạm nằm trong hai người bọn tôi không? Rõ ràng còn một người..." Gemini trừng mắt."Không thể, tên đó hoàn toàn nằm trong tầm mắt của tao." Aries nhún vai. "Và thậm chí gã còn không hề chạm vào chiếc ly của Ame."Gemini chau mày khó hiểu.Tiếng gót giày nện trên nền đá đều đều, vọng lại qua dãy hành lang vắng lặng. Chưa đầy một tuần trăng gã liền nhận ra mình chỉ thuộc hạng "võ biền hữu dũng vô mưu", chỉ có thể lần lượt nhìn những gì thân thuộc bị huỷ hoại trước mắt mà không thể làm gì. Cái chết của Ame là giọt nước cuối cùng đã tràn ly. Nhưng giờ đây gã chẳng khác con thú hoang điên cuồng vẫy vùng trong mớ dây xích nóng đỏ. Aries mắc kẹt trên lớp băng mỏng, biết rõ giờ đây dù chỉ một hành động sai lầm, mọi người mà hắn nâng niu đều có thể bị đe doạ."Thiếu gia, mời đi hướng này." Thủ túc Xích Thành vội đẩy cánh cửa lớn, nghênh đón họ bước vào trong.Gemini và Aries bước vào nội khu bệnh viện. Những tia hỗn loạn và ngờ vực trong ánh mắt vẫn chưa nguôi, như tàn tích của một cơn bão vừa quét qua. Bất chợt, ánh mắt của Gemini lướt qua một bóng hình mờ mờ phía cuối hành lang. Là Pisces.Con bé huýt sáo giữa bệnh xá tĩnh lặng, trên ghế vẫn còn một rổ cam và bánh quy do nó đem theo. Pisces vẫn luôn nhạt nhoà và lặng yên giữa hương huyết bao trùm của Chu Tước Gia. Gemini không còn nhớ đã bao lâu kể từ lần cuối gặp con bé nữa."Anh Gem!"Đôi mắt cô bé sáng bừng lên chỉ trong tích tắc. Pisces nhảy tới, choàng tay lên cổ hắn khiến cả hai thiếu chút nữa ngã nhào. "Anh về khi nào thế? Có quà cho em không? Mọi người ở Lãnh Nguyên kháo nhau rằng anh phải lánh mặt sau một vụ thanh trừng lớn ở đất Nam. Cũng có người cho rằng anh vướng phải một loạt scandal tình ái tới mức phải ở ẩn để tránh làm liên luỵ tới Tước Gia...""Pisces!"Con bé ngước nhìn lên. Lại là chiếc áo khoác da đen xù xì, mái tóc rối bung trước trán cùng một ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ khác."Scorpio đâu?""Anh ấy đang ngủ trong phòng kho.""Nghe không giống tác phong của cậu ta lắm.""Có gì đâu chứ. Anh ấy đã thức trắng nhiều đêm liền lo cho chị Taurus." Pisces cười âm thầm."Em bỏ thuốc ngủ vào cam và bắt nó ăn, phải không?" Aries nhướn mày."Trời! Anh đặt camera lén ở bệnh viện ư?""Pisces, anh có việc cần trao đổi với Ari." Gemini ngắt lời. "Có một việc anh cần em giúp. Ngoài khoa cấp cứu của bệnh viện có một cô gái vừa được đưa đến, tuy thương chấn không quá nặng và đã được cầm máu khẩn cấp, người đó vẫn cần được theo dõi thêm. Giúp anh để mắt tới cô ấy, được chứ?""Cố ấy có vẻ như là một nhân vật quan trọng. Được thôi, hãy để em lo." Pisces vội gật đầu.Nhìn theo bóng con bé lon ton rời đi, Gemini buông một tiếng thở dài."Tôi đã bỏ lỡ những gì trong một năm qua?" Hắn hỏi."Rất nhiều." Aries kéo cánh cửa lớn dẫn vào dãy hành lang lạnh buốt. "Mọi chuyện bắt đầu khi Dahlia xuất hiện vào hơn mười năm trước và trở thành món hàng đắt khách hàng đầu tại chợ đen." Bọn họ dừng lại trước căn buồng được bao phủ bởi những lớp kính trong suốt, cho phép quan sát bệnh nhân trong phòng hồi sức tích cực.Gemini nhìn qua tấm kính mờ đi bởi hơi nước. Trên chiếc giường bệnh độc nhất, Taurus tưởng như đang bị nuốt chửng bởi vô số máy móc và chất truyền đủ màu sắc. Không gian bao trùm trong ánh đèn trắng nhoà của phòng bệnh, cùng thứ mùi "sạch sẽ" đặc trưng tới từ thuốc sát trùng. Gương mặt thanh thoát của chị ta nhẹ nhàng chìm trong giấc ngủ say, nhưng phân nửa cơ thể chồng chéo băng gạc và lốm đốm "huyết lệ" rỉ ra từ vết thương chưa hoàn toàn bình phục.Máy điện tâm đồ ổn định ghi lại nhịp tim yếu ớt của y, thoi thóp giành giật lấy từng giọt sự sống."Sau những biến động kéo dài diễn ra ở biên giới ngoài Kỳ Trấn, Bố Già quyết định dùng người Jouran diệt người Jouran, hòng siết chặt an ninh biên giới. Tin tức đó lan ra nhanh như nước chảy, chắc hẳn mày cũng không mấy xa lạ...""Tôi biết.""Rồi cho tới khi cơn sốt Dahlia quay trở lại, vượt ngoài tầm kiểm soát của bất cứ ai, và lan ra nhanh hơn cả dịch bệch. Taurus quyết định đích thân
trừ khử Jing Shi của Tịnh Gia, một trong những kẻ đã từng hợp tác làm ăn cùng Xích Thành. Kết quả điều tra cho thấy chính gã đứng ra bảo kê cho hoạt động 'tuồn' Dahlia trái phép qua biên...""Một cuộc thanh trừng đơn phương mà không cần luận tội?" Gemini hỏi."Phải. Đó là những gì diễn ra một tuần trước vụ tấn công liên hoàn và đánh bom Tháp Thiên Trường. Từ đầu đến cuối, Bố Già chưa bao giờ thay đổi ý định cấm vận chuyển và sử dụng Thược Dược, nhận thức rõ ràng hậu quả khủng khiếp mà nó đem lại. Đó là lý do Xích Thành đã trở thành cái gai trong mắt của vô vàn thế lực.""Kể từ vụ tấn công đầu tiên cho tới giờ vẫn chưa có động thái đáp trả nào từ phía Tước Gia?""Mọi nhận định được đưa ra đều đi đến kết quả sai lầm. Mạng lưới tình báo tuy xác minh được những cuộc giao dịch trong lãnh thổ, nhưng kết quả cuối cùng luôn vượt ra ngoài phạm vi quận Nam cho phép - phạm vào địa phận của cánh Tây Trúc Lâm hoặc Đông Liễu Túc. Cần phải chờ đợi cho tới khi họ phê duyệt kiến nghị điều tra...""Chỉ có Ông trùm mới có đủ quyền lực để liên hệ với Tứ Đại Gia Tộc hòng mở rộng cuộc điều tra.""Nội các băng cho hay. "Ngài Capricorn vẫn bặt vô âm tín sau cuộc gặp mặt kín với lãnh đạo băng Trúc Lâm". Hiện không thể liên lạc." Aries mở màn hình điện thoại, một dòng thông báo màu đỏ sáng lên."Nghĩa là các anh đang hoàn toàn bất lực, tiến không được - mà lui cũng chẳng xong? Nghe chẳng giống Xích Thành mà tôi biết chút nào." Gemini cười nhạt.Aries nổi xung, một tay nắm lấy cổ áo cậu ta gằn giọng đáp."Mày đã biến mất suốt một năm ròng. Nếu thực sự có ý định trở về thì hãy hành xử như người trong nhà."Gemini không đáp, cặp mắt ngang ngạnh dán chặt vào gương mặt bùng bùng lửa giận của gã. Thình lình, một giọng nói cắt ngang bầu không khí phảng phất mùi thuốc súng."Không phải là không muốn trả thù. Mà là vì chúng ta đang cố rướn từng bước trên mặt băng, mỗi một quyết định sai lầm đều có thể dẫn đến hậu quả khôn lường." "Scorpio?" Anh ngạc nhiên nhận ra giọng nói quen thuộc."Mừng cậu trở về, Gemini."Scorpio đẩy cửa bước vào, thận trọng điều chỉnh nhiệt độ trong phòng và theo dõi tình trạng bệnh nhân được thông báo trên màn hình cảm ứng. Dòng chất lỏng đỏ ngầu nổi bọt sùng sục, nhỏ xuống đều đặn."Đúng lúc lắm Scorpio, tôi còn vài việc muốn hỏi anh. Trong đêm tháp Thiên Trường bị tấn công, ngoài Taurus ra, những người còn lại đều được phát hiện đã tử vong sao?"Gã lẳng lặng lắc đầu. Hiện trường đống đổ nát vụt qua tâm trí hắn như một thước phim cũ đầy ám ảnh. Hơi thở gấp gáp, bàn tay rướm máu và một tâm trí như hoa lên giữa đống tường vỡ và bụi cát. Bên dưới còn vô số gương mặt không còn nhận diện được danh tính, các đại gia tộc đất Nam đều đang nhốn nháo khi đầu não của họ không tìm được tung tích sau vụ nổ. Quận Minami thiếu đi một người lãnh đạo hợp pháp giờ ví như rắn mất đầu.Gemini đảo mắt nhìn xuống cánh tay trắng toát đang được truyền máu khẩn cấp của Nhất tỷ. Sự tồn tại của cô luôn khiến cho người khác cảm thấy ngột ngạt và áp đảo. Gương mặt y có đến chín phần giống mẹ Virgo và một nét tính cách ngang ngạnh hệt như Bố Già. Ứng cử viên hoàn hảo và duy nhất cho vị trí kế nhiệm của Xích Thành bang. Thế nhưng đến anh cũng không thể ngờ sẽ có một ngày con người được cho là tinh anh và bất bại ấy nằm bất động bên những ống truyền với một cơ thể thoi thóp. Những đốt ngón tay siết chặt, gân xanh hằn rõ trên thái dương khi Gemini cố nén cơn giận của mình."Nếu mỗi bước đi đều sẽ để lại một vết nứt trên mặt băng, ta chẳng thể làm gì ngoài chờ đợi tới khi tất cả vỡ tan và chìm nghỉm trong dòng nước lạnh toát. Tôi biết cả hai ta đều không đủ kiên nhẫn để chờ đợi."
oOo
Virgo Rouge rời khỏi phòng tắm, hơi nước đọng lại trên tấm kính và phủ lên làn da màu tuyết rừng của y như những cụm khói mờ.Mặt bàn là ngổn ngang giấy tờ và một bức phong thư đã được mở, nằm gọn trên bàn.Nước rỏ lách tách xuống khỏi mái tóc ướt đẫm của y. Mùa đông ở Minami không quá lạnh, đặc biệt nếu so với Lãnh nguyên Kita. Virgo nhắm nghiền mắt. Mùa đông ở Nam Minami mang một vẻ rất riêng mà hiếm nơi nào có được. Gió vào cuối hạ nồng ẩm, khi đông về buốt giá thấm xuyên qua từng lớp phục y, rất dễ bị cảm lạnh. Người ở đây gọi "mùa đông" - hơn là cơn cuồng nộ của băng giá. So với quận Bắc Kita, thì cái lạnh ở Minami chẳng khác gì trò trẻ con. Những cơn mưa tuỳ hứng như màn trướng mỏng phủ xuống thành phố mơ màng, để lộ lớp nhựa đường ẩm ướt bên dưới, nhắc nhở rằng giá rét nơi đây chưa bao giờ thật sự khắc nghiệt.Người dân quận Nam đón cái giá rét với một sự bình thản pha chút giễu cợt, như thể họ chẳng bận tâm đến cái lạnh mà nơi khác gọi là "tử thần trắng". Ở Minami, cái lạnh chỉ đủ để nhắc nhở về mùa, đủ để làm bốc hơi cốc trà nóng trên tay, nhưng không đủ để đóng băng một dòng sông hay chôn vùi những cánh đồng. Thậm chí, tiếng trẻ con cười vang trong công viên khi nghịch đùa sau giờ tan tầm càng khiến mùa đông nơi đây mang dáng vẻ ấm áp lạ thường.
***
Xích Thành bang - Tiên Điện.
Một mùa đông của nhiều năm về trước.
Ánh hoàng hôn cuối ngày nhuốm đỏ bầu trời như một điềm báo không lành. Virgo bước qua cánh cổng sắt lớn của dinh thự Chu Tước Gia, đôi giày da mỏng lấm bụi đường. Chiếc áo khoác đen dài đến gót chân phủ kín dáng hình mảnh khảnh và nửa gương mặt diễm lệ của y.Mọi ánh mắt đều hướng về Virgo, kết hợp của tò mò, hoài nghi và một chút kính sợ. Đó không phải điều gì quá lạ lẫm với cô, kẻ mang dòng máu cuối cùng của một gia tộc bị săn đuổi. Virgo quay gót, cố gắng quên đi những ánh nhìn chất đầy nỗi hiếu kỳ, tham vọng, và cả dục vọng ghê tởm của chúng. Chỉ cần nán lại một giây, ký ức sẽ đeo bám cô suốt hàng thế kỷ.Dinh thự Rouge là một công trình đồ sộ được xây dựng từ thời đại của các lãnh chúa, là nơi quyền lực của Chu Tước Gia được khắc họa qua từng nhành cây ngọn cỏ. Virgo nuốt lấy sự choáng ngợp. Không còn thời gian để dừng lại ngắm nhìn, cô không tới đây để thưởng ngoạn.Nơi cuối trang viên, ngài Kaga ngồi trên chiếc trường kỷ gỗ khổng lồ, tay nắm hờ một tẩu thuốc dài bằng sứ, làn khói mờ ảo vẽ nên hình dáng của một huyễn long uốn lượn. Đôi mắt ông ta - lạnh lùng và đầy rẫy những mưu mô, toan tính. Mái tóc ông ta dài và đen nhánh như mực trong nghiên, được vấn gọn bằng một chiếc trâm ngọc."Cô là người cuối cùng," Lão cất giọng, trầm ngâm và trĩu nặng như tiếng chuông đồng.Virgo không đáp. Đôi mắt cô sắc bén như dao găm, dán chặt vào Kaga không hề e dè. Trước sự ấy, lão chỉ cười dài. Tưởng như chỉ với một ánh nhìn, lão đã khiến cho sự ngang tàn trong cô vỡ tan như miếng băng mỏng. Chỉ với một ánh nhìn, Kaga đã tìm ra hình bóng thấp thoáng của kẻ chiến hữu năm xưa trong đôi mắt ngang ngạnh của đứa trẻ.Ông Trùm gật đầu với hai gã hộ pháp theo hộ tống cô, ra hiệu cho họ rời khỏi. Nước trà tí tách rót ra từ chiếc ấm ngọc, lão "Huyết Hoàng" xoè chiếc quạt trúc, ra hiệu cho cô ngồi xuống kề bên."Người của cha nói rằng đi mãi về đất Nam Minami, nơi đó có một người có thể bảo vệ cho tôi."Chiếc tẩu sứ đưa lên miệng, lão thở vào bầu trời thu một làn khói dài."Nếu ông không tin, tôi được dặn mang đến Ryoshi thứ này để chứng minh cho thân phận của mình." Virgo rút ra trong túi một chiếc hộp gỗ khảm, phía trong lót nhung đỏ, khép kín tới mức không có đủ kẽ hở cho một lưỡi dao lam lọt qua.Kaga nhận lấy và đặt chiếc hộp lên bàn. Một nụ cười nhạt thoáng qua gương mặt lão rồi vụt biến mất."Đường xá xa xôi, không cần tốn công vô ích. Để minh chứng cho thân phận của chính cô, chỉ cần một mũi gươm găm vào tim là đủ.""Ngài thật khéo đùa." Cô cười nhạt đáp lại.Kaga im lặng một lúc lâu. Rồi lão mỉm cười, như thể cuối cùng cũng tìm được một viên ngọc giữa biển cát. "Ta sẽ cho cô một cơ hội. Nhưng hãy nhớ: Chu Tước Gia không bảo vệ kẻ yếu. Nếu muốn tồn tại, cô phải chấp nhận trò chơi mà Kaga Rouge này đặt ra."Virgo gật đầu đồng thuận.Kể từ đó ngoại trừ cái tên được Kaga viết lại: "Virgo Lily" - không một ai còn nhớ đến thân phận thực sự đã được vùi sâu dưới lớp tuyết dày của cô.Một năm trước khi Kaga Rouge qua đời, y tuyên bố trong một cuộc họp khẩn trước toàn thể nguyên lão rằng: Đứa con trai chiếm được trái tim của Virgo sẽ được kế thừa vị trí lãnh đạo Xích Thành Bang, đường đường chính chính trở thành người quyền lực nhất Thất Châu - Minami.Và đó là lần đầu tiên cô gặp gỡ Capricorn Rouge.Căn phòng chính của trang viên Rouge im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió mùa đông luồn qua những khung cửa gỗ chạm khắc. Hơi sương từ một chốn nào chen qua lớp phục y lạnh đến rùng mình. Lời tuyên bố của Ngài Kaga vừa dứt, không khí dường như hạ xuống thấp đến mức đóng băng, tựa rằng sức nặng của lời nói ấy đang nghiền nát mọi toan tính trong lòng những người có mặt."Hoang đường!""Không thể nào!"Những tiếng bàn tán xôn xao nhoè đi trong thính giác. Virgo Rouge ngồi thu mình trong góc phòng, ánh sáng từ lò sưởi hắt lên khuôn mặt lạnh lùng. Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát đám con trai của ông trùm và những vị nguyên lão thi nhau lời ra tiếng vào. Cảm giác bất lực như một con rối bị dây cước quấn quanh. Những người đàn ông mang ánh mắt rực lửa tham vọng, mỗi người một vẻ, đều chuyển hướng ánh nhìn về phía cô.Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Capricorn và Virgo là không lâu sau cuộc họp chóng vánh tại nghị phòng. Hắn ngồi xuống đối diện cô, không quá gần nhưng đủ để tạo cảm giác chủ động."Tôi có thể đoán được trong đầu cô đang nghĩ: 'Lại thêm một tên phiền phức?"Virgo hơi nheo mày nhìn lên, đôi tay hơ bên dưới lò sưởi lửa ấm hồng. Kể từ khi hắn bước vào, tưởng như nhiệt lượng còn áp đảo cả lò lửa kế bên. Muốn hun đốt thần trí người đối diện.Cô không đáp."Cô biết đấy, tất cả bọn họ đều đến vì quyền lực. Nhưng tôi nghĩ, cô không cần một kẻ chỉ biết tìm cách lợi dụng mình." Giọng hắn trầm, đều, như thể từng từ được tính toán cẩn thận trước khi thốt ra.Virgo khẽ nghiêng đầu, đôi mắt sắc bén ánh lên vẻ chế giễu. "Vậy sao? Và anh nghĩ rằng mình khác họ?"Capricorn mỉm cười. "Tôi biết cô đã quá mệt mỏi sau những ngày qua. Tôi không đến đây để chiếm lấy cô. Tôi đến để thương lượng."Virgo nhướn mày, hàm ý mỉa mai ánh lên trên nụ cười hiền của y. So với August, Benedict, hay Dilan, Capricorn không lựa chọn quyến rũ, tiền bạc, địa vị hay sức mạnh để mê hoặc cô. Hắn tìm đến Virgo để đưa ra một đề nghị. Thú vị. Cô ra hiệu cho hắn tiếp tục."Cô có điều tôi cần, và tôi có thứ cô muốn. Hãy cùng tạo ra một thỏa thuận mà cả hai bên đều có lợi."Virgo không còn giấu được ý chế nhạo. "Một lời đề nghị sáo rỗng. Trong nửa phút vừa qua tôi thực sự đã nghĩ rằng anh khác với bọn họ đấy."Capricorn Rouge điềm tĩnh rút ra một điếu thuốc chậm rãi châm lửa. Ngọn lửa nhỏ lóe lên giữa căn phòng âm u, phản chiếu trong đôi mắt sắc bén của hắn. "Tôi sẽ không phủ nhận điều đó. Nhưng nếu cô là người thông minh, cô sẽ hiểu rằng đây là con đường dễ dàng nhất. Tôi không cần cô phải yêu tôi, Virgo. Tôi chỉ cần cô đứng về phía tôi.""Vậy nếu tôi từ chối?"Capricorn nhìn thẳng vào cô, nụ cười không lay chuyển. "Nếu cô từ chối, tôi sẽ vẫn tìm cách lên ngai, nhưng con đường ấy sẽ trở nên dài hơn, khó khăn hơn. Còn cô sẽ buộc phải đặt cược sinh mạng của mình vào tay một trong những kẻ khác.""Tự mãn.""Không phải tự mình quyết định vận mệnh trong tay, và đồng hành cùng tôi sẽ dễ dàng hơn nhiều sao?" Hắn đứng dậy, tay chỉnh lại vạt áo. Ánh nhìn vẫn dán chặt vào cô không rời.Như một thói quen, Virgo lặng lẽ quay đi, đối diện với lò sưởi."Sự quyết định nằm trong tay cô."Capricorn rời khỏi gian phòng lạnh lẽo, để lại một Virgo vô thức nhìn theo bóng hắn, một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng. Cô không tin Cap, nhưng cô và hắn đều biết biết rõ từ trước tới nay trong căn phòng này, "niềm tin" và "tình yêu" chỉ như một trò cười không hơn. Trong số những người con của Kaga, chỉ có người đàn ông đó là không ngần ngại nhìn thẳng vào cô không hề che giấu mọi toan tính.Virgo dừng lại trước tấm gương lớn trong phòng, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình, một thiếu nữ thanh nhã và cứng rắn. Virgo không nhớ đã là bao lâu kể từ khi đặt chân tới Tiên điện Xích Thành, gương mặt của mình liệu đã thay đổi ít nhiều hay vẫn vẹn nguyên như ngày trước. Thời gian thấm thoắt trôi như nước chảy, khi tuyết hoa điểm trắng mái tóc của ngài Kaga, những dòng sông lớn rồi cũng cạn khô và sa mạc phủ kín đồng bằng, cô vẫn dai dẳng ở đó như một ngọn cỏ bị lãng quên bởi thời gian."Kaga Rouge, rốt cuộc ông đang tính toán điều gì...?"
hết chương x.