12. [EDIT-OG] 🧸 Ôm di sản trăm tỷ về làm bé đáng yêu của trúc mã
🧸Chương 38: Cặp đôi ở đằng kia ơi
Ảnh chụp gia đình rất nhanh được gửi tới, ông Cố cứ suy nghĩ mãi rồi sai người đem treo ở thư phòng.Lúc đó, Cố Thành đang cùng ông Cố bàn chuyện học hành của Cố Uyên. Mãi cho đến khi nhìn thấy bức ảnh được phóng to treo trên tường, ông mới để ý thấy Cố Uyên và Chu Trì Ngư đang nắm tay rất chặt."Tiểu Uyên tính sẽ sớm tốt nghiệp MIT để về công ty giúp con."Cố Thành nhìn chằm chằm vào bức ảnh gia đình trước mặt, mỉm cười nói: "Không ngờ hai đứa xa nhau lâu như vậy, mà tình cảm vẫn tốt như xưa."Ông Cố nâng tách trà lên: "Hai đứa nhỏ thân thiết như anh em ruột, tất nhiên sẽ không xa cách.""Cũng đúng." Cố Thành chợt nhớ ra một chuyện thú vị: "Mấy hôm trước con gặp người Hạ gia, họ thấy tiểu Uyên đã trưởng thành, còn muốn giới thiệu mối cho thằng bé nữa."Ông Cố mỉm cười: "Thật vậy sao? Nhưng ba thấy tiểu Uyên vẫn còn trẻ, bây giờ nên chú trọng chuyện học và sức khỏe hơn.""Ba nói đúng." Cố Thành thu dọn con dấu và giấy tờ tài chính của tập đoàn, rồi ký tên vào thủ tục chuyển nhượng cổ phần: "Việc này, Cố Minh có biết không?""Nó không biết." Sắc mặt ông Cố trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng không còn hiền hòa như lúc nãy: "Tiểu Uyên đang học ở Mỹ, thi thoảng cũng nên để thằng bé thực tập ở công ty. Còn tiểu Ngư thì đã bắt đầu học quản lý rồi.""Vậy là tốt rồi." Nhắc đến Chu Trì Ngư, Cố Thành mỉm cười: "Đứa nhỏ này hiền lành và biết ơn. Tiểu Uyên vốn định đưa tiểu Ngư sang Mỹ học, nhưng thằng bé nói không nỡ rời xa ba."Ông Cố hơi nhíu mày, thở dài một hơi sâu: "Tiểu Ngư lại nghĩ vậy sao?"Trong mắt ông, việc học luôn là ưu tiên hàng đầu.Dù trên gương mặt hiện rõ sự vui mừng và cảm động, ông vẫn nói: "Hôm nào rảnh, ba sẽ nói chuyện với tiểu Ngư. Nếu có thể đi Mỹ để đào tạo nâng cao thì sẽ càng có lợi cho tương lai hơn."Ngoài hành lang, Cố Uyên vốn định tìm ông nội trò chuyện, nhưng nghe được đoạn đối thoại thì lặng lẽ quay về phòng mà người giúp việc vừa mới sắp xếp lại.Hắn đã quen với việc Chu Trì Ngư ở cùng mình, nên cũng không định để cậu chuyển đi. Tấm ảnh gia đình hắn cố tình xin nhiếp ảnh gia một bản, in ra rồi đặt trong khung ảnh, để ngay đầu giường.Bàn tay hắn nhẹ nhàng chạm vào nụ cười của Chu Trì Ngư trong ảnh, động tác vừa chậm rãi vừa dịu dàng, những ký ức đã nhớ đến hàng ngàn lần trong đầu lại ùa về như sóng trào.Tim hắn đập thình thịch.Tâm trí dần bị một áp lực nặng nề đè nén.Thật ra có lúc, chính hắn cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa....Sáng hôm sau, Cố Uyên cùng Chu Trì Ngư đi học với nhau.Chiếc xe do Cố Uyên lái là do hắn thi lấy bằng từ năm 17 tuổi ở Mỹ, mới đây vừa đổi bằng để có thể sử dụng trong nước.Chu Trì Ngư lần đầu tiên ngồi xe của Cố Uyên, cậu vô cùng thích thú."Anh ơi, chiếc xe này có thể biến thành xe thể thao mui trần đúng không?"Chu Trì Ngư cười ranh mãnh rồi bấm nút điều khiển, phần mui xe chậm rãi hạ xuống.Cậu thoải mái tựa lưng vào ghế, cảm thán: "Anh à, lúc nhỏ em mới là người muốn chở anh đi hóng gió, mà giờ bằng lái em còn chưa thi xong nữa.""Anh chở em đi hóng gió thì cũng giống nhau thôi." Cố Uyên đỗ xe sát lề đường, giơ tay che mắt Chu Trì Ngư lại: "Chói mắt sao? Anh có kính râm này.""Tuyệt vời quá." Chu Trì Ngư đeo kính râm, hai tay khoanh trước ngực: "Anh à, em có đẹp trai không?"Cố Uyên mỉm cười: "Ừ."Sáng nay cả hai đều học kín lịch. Gần đây Chu Trì Ngư muốn mượn vài cuốn sách quản lý để đọc nên hẹn Cố Uyên gặp nhau lúc 12 giờ ở thư viện.Chuyện về việc Chu Trì Ngư có hôn ước chỉ trong vài ngày đã lan truyền khắp trường với tốc độ chóng mặt. Tất nhiên, lý do chủ yếu khiến cậu trở thành nhân vật nổi bật vẫn là vì có liên quan đến Cố Uyên.Những người quen biết với cậu đều tìm cách dò hỏi về tình hình của Cố Uyên, thậm chí không ít nữ sinh còn muốn thông qua Chu Trì Ngư để hẹn Cố Uyên đi chơi.Chu Trì Ngư dĩ nhiên hiểu những người đó đang nghĩ gì, nhưng cậu không chắc Cố Uyên có muốn kết bạn với người mới hay không nên đành uyển chuyển từ chối.Nhóm bạn của Trần Khải Hiên thì chẳng hề khách sáo, thậm chí còn muốn giới thiệu em gái mình cho Cố Uyên. Điều này khiến Chu Trì Ngư có chút không vui – rõ ràng cậu cũng đẹp trai, phong độ, vậy mà chẳng ai giới thiệu em gái cho cậu cả?Dù vậy, về chuyện hôn ước, Chu Trì Ngư cũng hiểu được cách làm của Cố Uyên.Cậu nghĩ rằng hắn chắc chắn chỉ đang cố tình tung tin đồn để tránh bị người khác làm phiền thôi.Trên đường đi đến thư viện, Chu Trì Ngư gặp một người quen.Là Diệp Phong Tây – học sinh khoa nghệ thuật, là người từng cuồng nhiệt theo đuổi cậu."Tiểu Ngư!"Diệp Phong Tây trông rất tiều tụy, sắc mặt tái nhợt như mấy ngày chưa ngủ: "Nghe nói cậu có hôn ước rồi?"Chu Trì Ngư theo phản xạ nhìn quanh, rồi hơi lùi lại hai bước, đáp: "Ừ."Diệp Phong Tây lộ vẻ thất vọng, lấy bức tranh sơn dầu đang đeo trên lưng ra, đưa cho Chu Trì Ngư xem: "Nhưng tiểu Ngư, tôi thật lòng thích cậu mà."Chu Trì Ngư lúng túng xua tay: "Cảm ơn cậu đã thích tôi, nhưng mà—""Tiểu Ngư! Tôi có thể mời cậu đi uống cà phê không?" Diệp Phong Tây cắt ngang lời cậu, vừa nói vừa tiến đến gần, định chạm vào tay Chu Trì Ngư: "Tôi muốn trò chuyện cùng cậu—""Hai người có gì mà cần trò chuyện?" Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên. Trước khi Diệp Phong Tây kịp phản ứng, đã bị Cố Uyên giữ chặt cổ tay, vặn ra sau lưng, không thể cử động được."Anh ơi!" Chu Trì Ngư lo lắng bước tới: "Anh mau buông tay ra đi." Cậu không rõ tình trạng sức khỏe hiện tại của Cố Uyên, sợ hắn vì mình mà bị thương thêm lần nữa."Không sao đâu." Cố Uyên buông tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Gió Tây đang trong bộ dạng thảm hại trước mặt, giọng nhạt nhẽo: "Ai cũng là sinh viên, em trai tôi không muốn làm tổn thương người khác. Nhưng cậu cứ liên tục làm phiền em ấy, vậy thì cậu sai rồi."Diệp Phong Tây ngơ ngác, nhìn Cố Uyên với vẻ mặt mơ hồ."Đừng để có lần sau, hiểu chưa?" Cố Uyên mím môi, từ kẽ răng lạnh lùng thốt ra vài chữ."Ừm." Diệp Phong Tây gật đầu ngờ nghệch."Anh ơi." Chu Trì Ngư kéo tay áo Cố Uyên, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."Cố Uyên thu lại ánh mắt sắc lạnh, nắm lấy cổ tay Chu Trì Ngư: "Ừ, mình đi."...Khi vào thư viện, Chu Trì Ngư vẫn chưa thoát khỏi cảm giác khó chịu vì chuyện vừa xảy ra.Nhưng điều khiến cậu thấy an tâm là anh trai cậu – Cố Uyên – vẫn còn rất khỏe mạnh, chứng tỏ thể lực của hắn rất tốt.Sau khi tìm được cuốn sách《Tinh hoa quản lý dự án》 mà Chu Trì Ngư muốn mượn, Cố Uyên tiến lại gần: "Sao mặt lại nhăn như bánh bao nhỏ thế kia?"Hắn bước lên, xoa đầu Chu Trì Ngư: "Đang nghĩ gì vậy?"Chu Trì Ngư lắc đầu, nở một nụ cười tinh nghịch: "Anh à, anh biết không? Có mấy cô gái tới hỏi em về anh đó. Em cảm thấy mình có thể bán tin tức về anh để kiếm tiền rồi đấy.""Vậy sao?" Cố Uyên hơi nhướng mày, dùng ngón tay vuốt nhẹ từ lông mày cậu xuống đến mũi, trêu chọc cậu: "Vậy em nói gì?""Em bảo là, anh còn phải quay lại Mỹ học tiếp, em cũng không chắc là anh có muốn yêu ai không." Chu Trì Ngư cười với Cố Uyên: "Anh, anh từng yêu ai bao giờ chưa?"Ngón tay Cố Uyên khựng lại, ánh mắt dịu xuống: "Em tò mò lắm à?""Có chứ." Chu Trì Ngư giấu tay sau lưng, ngẩng đầu nói: "Lúc em học cấp ba thì thấy có rất nhiều đôi yêu nhau lắm.""Vậy à?" Cố Uyên cười khẽ, giọng lười biếng pha chút hứng thú: "Vậy mấy cặp đôi đó thường làm gì?""Thì hôn nhau." Chu Trì Ngư vừa nói, mặt đã đỏ ửng: "Còn cùng nhau xem phim, đi dạo, chơi game, chơi mấy trò giải đố nữa."Cố Uyên gật đầu như đang suy nghĩ gì đó: "Thì ra là vậy.""Vậy... anh từng yêu ai chưa?" Chu Trì Ngư hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn rất tò mò.Nhìn vào đôi mắt tràn đầy sức sống và tinh thần của thiếu niên trước mặt, Cố Uyên như thấy lại hình ảnh nghịch ngợm của cậu hồi nhỏ."Ừm." Cố Uyên cười nhẹ: "Đang yêu."Hắn quay người, tiếp tục giúp Chu Trì Ngư chọn sách."Hả? Vậy sao anh..." Chu Trì Ngư cảm thấy có gì đó khó hiểu, thì thầm: "Vậy mà anh còn nỡ quay về từ nước Mỹ..."Cố Uyên chỉ cười mà không nói gì."Này." Chu Trì Ngư đi lên trước, chọc vai hắn: "Chuyện yêu đương này, sao anh không kể với em? Anh không phải nói là giữa chúng ta không có bí mật gì sao?"Giọng cậu như đang trách móc, Cố Uyên bật cười, xoay người nhìn cậu."Hừ." Chu Trì Ngư giận dỗi, làm nũng như hồi còn bé: "Không thèm chơi với anh nữa!"Cậu vừa định đi thì bất ngờ bị Cố Uyên giữ lại.Cố Uyên kéo cậu lại gần, bàn tay đặt lên sau cổ cậu, nhẹ nhàng bóp bóp: "Bé ngốc à, tất cả chuyện của anh đều nói hết trong video rồi còn gì.""Em biết ngay mà!" Chu Trì Ngư trừng mắt liếc hắn một cái, cười càng lúc càng tươi: "Dì Bạch chắc chắn không cho anh yêu sớm đâu.""Hả?" Cố Uyên bật cười, không ngờ Chu Trì Ngư lại nghĩ như vậy."Bạn học này." Một nam sinh đẹp trai bước đến gần Cố Uyên, có vẻ lấy hết dũng khí mới dám nói: "Nghe nói trước đây bạn từng tham gia cuộc thi HiMCM, nếu có cơ hội, chúng ta có thể trao đổi chút được không?"
*HiMCM (The High School Mathematical Contest in Modeling): Cuộc thi Toán Mô hình Hóa cho học sinh THPT
Cố Uyên gật đầu lễ phép: "Cảm ơn lời mời, nhưng dạo gần đây tôi khá bận."Nam sinh mặc áo sơ mi trắng, có vẻ bề ngoài trong sáng, vui vẻ: "Không sao đâu, coi như kết bạn cũng được. Tôi thấy cậu rất đẹp trai, muốn làm quen một chút."Cố Uyên suy nghĩ một lát, rồi vẫn từ chối: "Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi."Bị từ chối liên tiếp, nam sinh có chút buồn, nhưng vẫn mỉm cười: "Cho tôi hỏi, người cậu thích là nam sao?"Cố Uyên mím môi: "Không tiện nói."Tận đến lúc đó, Chu Trì Ngư mới nhận ra nam sinh kia là đang tỏ tình với Cố Uyên. Sau khi chọn sách xong, cả hai cùng rời khỏi thư viện, cậu mới hỏi: "Anh à, anh thực sự thích ai rồi sao?"Thật ra, Chu Trì Ngư không hiểu rõ ý nghĩa từ "thích" là bao nhiêu. Từ nhỏ đến lớn, cậu đã thích rất nhiều người – bạn bè, người thân – nhưng duy chỉ chưa từng có ai là người yêu.Nhưng trong lòng cậu, người mà cậu "thích nhất" luôn là Cố Uyên.Vì vậy, khi biết Cố Uyên có người để yêu, cảm xúc của cậu rất phức tạp.Một mặt, việc Cố Uyên yêu ai đó là điều rất bình thường.Mặt khác, cậu lại sợ rằng bản thân mình không còn là người quan trọng nhất với hắn nữa."Chỉ là cái cớ thôi." Cố Uyên vừa nói vừa liếc nhìn đồng hồ: "Chiều nay em có định làm gì không? Muốn đi xem phim không?""Đi chứ." Chu Trì Ngư lập tức bị thu hút, chạy theo bên cạnh hắn: "Gần đây có một bộ phim tình cảm mới ra, nghe nói cảm động lắm."Cố Uyên nhìn cậu: "Ừ."...Tại rạp chiếu phim, Cố Uyên đã mua xong bắp rang và trà sữa, rồi cùng Chu Trì Ngư đứng đợi đến giờ vào phòng chiếu."Bắp rang này ngọt thật."Chu Trì Ngư rõ ràng trong tay cũng đang ôm một hộp bắp rang, nhưng vẫn cứ lấy bắp từ chỗ của Cố Uyên ăn. Chính cậu cũng không hiểu vì sao mình lại thích làm như vậy, chỉ biết hành động đó khiến cậu thấy vui – giống như một bé mèo con lén trộm cá, vừa tinh ranh vừa đắc ý.Cố Uyên khẽ cười, khóe môi hơi cong lên, hỏi: "Muốn uống luôn trà sữa của anh không?"Nhắc đến trà sữa, cả hai bất giác nhớ lại chuyện hồi nhỏ.Lúc đó, Chu Trì Ngư rất thèm đồ ngọt, cái gì cũng muốn uống thử."Muốn." Chu Trì Ngư mở nắp trà sữa, uống một ngụm thì phát hiện vị là dâu tây và kem sữa – một vị mà cậu rất thích. Thế là cúi đầu uống một hơi quá nửa ly, rồi còn lén nhìn phản ứng của Cố Uyên.Chắc chắn ly này Cố Uyên sẽ không uống nữa.Cậu nhớ rõ hắn có tính sạch sẽ cực kỳ, nên nghĩ chắc chắn phần còn lại sẽ là của mình."Anh ơi, em trả lại anh nè." Chu Trì Ngư ra vẻ đắc ý nhướng mày: "Em sẽ tự uống phần của mình."Cố Uyên không hiểu sao Chu Trì Ngư lại vui như vậy, nhưng vẫn nhận lại ly trà sữa, hút một ngụm: "Mùi vị cũng được."Chu Trì Ngư sững người, ngẩn ra rồi gãi gãi tai vì bất ngờ."Cho anh nếm thử của em đi." Ánh mắt Cố Uyên nhìn chăm chú vào ly trà sữa mà Chu Trì Ngư đã uống mấy ngụm: "Trông em uống ngon lành như vậy, chắc vị cũng ngon lắm.""Ơ..." Chu Trì Ngư vừa đưa trà sữa lên vừa ngó nghiêng, không hiểu vì sao Cố Uyên hôm nay lại không quan tâm đến việc sạch sẽ nữa.Có lẽ vì quan hệ giữa họ quá thân thiết rồi chăng.Cậu đưa ly trà sữa cho hắn, mắt long lanh đầy mong chờ: "Em... Hình như là vị dưa lưới Hami đó ——""Cặp đôi ở đằng kia ơi." Một nhân viên ở quầy vé gọi hai người: "Hai bạn là ở phòng số 1 đúng không? Đến lượt vào rồi này.""Hả?" Chu Trì Ngư ngẩn người, không biết nhân viên kia có đang gọi mình với Cố Uyên không."Ừ." Cố Uyên vẫn bình thản như thường, dắt Chu Trì Ngư vào phòng chiếu. Những người xung quanh đều lặng lẽ nhìn theo cặp đôi đẹp mắt này.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me