TruyenFull.Me

12chd Bird Of A Feathers

Sau buổi hẹn, Nhân Mã về nhà trong trạng thái... chập chờn như cái đèn ngủ chập điện.

Cậu không ngủ được.

Không phải vì hồi hộp hay rối ren, mà là vì... đang quá vui.
Kiểu vui nhức răng, vui như trúng xổ số rồi lỡ nói "Ủa dễ mà" với đám bạn.
Cảm giác của một đứa từng ế trường kỳ – nay lại có người vừa dịu dàng, vừa ấm, lại nhìn cậu như thể cả thế giới đang dừng lại.

"Tui bị gì vậyyy trời ơi..." – Mã đập mặt vô gối, gào như mèo hoang mùa giao phối.
"Chưa hôn, chưa nắm tay lâu, chưa cái gì hết mà ngứa ngáy trong lòng dữ thần vậy nè."

Cậu lăn qua lăn lại, cuối cùng... lôi điện thoại ra.

9 cuộc gọi nhỡ.
5 tin nhắn từ nhóm "Hội hóng drama trong nhà".

📱 Song Tử:

Bây giờ là 21:57, nhân vật chính định giấu bọn tui luôn hay gì?

📱 Ma Kết:

Nhân Mã. Trả lời.
Cự Giải về tới trước mày 3 phút. Tụi tao đang ghi chú biểu cảm.

📱 Thiên Bình:

Tao chụp được tấm ảnh mặt mày đỏ như quả cà chua. Muốn xem hong?

📱 Kim Ngưu:

Đang tính ship trà sữa ăn mừng, đừng im nha. Đừng làm tao đặt lộn cho cung khác =))

📱 Bạch Dương:

MẦY TỎ TÌNH THIỆT HẢ??? CÁI GÌ VẬY HẢ MÀY???

"..."
"Lỡ rồi."
"Chơi tới luôn chớ sợ gì." – Mã hít sâu, nhắn liền 1 câu.

📱 Nhân Mã:

"Ổng nhận lời tui rồi. Hẹn hò nha. Đừng làm ồn."

Đừng làm ồn – gửi vô nhóm 5 đứa ồn ào nhất hệ mặt trời.

Cậu vừa bấm gửi thì chuông cửa reng cái "ting!"

Mở cửa ra:
Thiên Bình với Song Tử mỗi đứa ôm 1 cái gối, mặc đồ ngủ.

"Xin phép được tổ chức họp báo tại phòng khách."
"Giao linh hồn và não bộ ra đây. Kể hết, không giấu giếm, không tắt mic."

"Ủa? Cái quần ngủ của tui đâu rồi? Mấy bà—"

"SHHH. Kể lẹ." – Thiên Bình ngồi bệt xuống sofa, đeo kính như đang làm MC đài tin tức.
"Kể từ ánh mắt đầu tiên, tới đoạn nắm tay cuối cùng. Timeline. Biểu cảm. Quote. Tất."

Còn ở phòng bên kia, Cự Giải ngồi đọc lại tin nhắn cũ.
Anh cười, tay vô thức vuốt màn hình. Dừng lại ở cái tin từ Nhân Mã:

"Tui không hoàn hảo gì đâu á."
"Tui dễ bị loạn cảm xúc, dễ bị cuốn theo người ta."
"Nhưng mà... nếu là anh thì, tui muốn thử. Thiệt á."

Cự Giải thở ra nhẹ nhàng.
Đèn vàng trên bàn hắt bóng xuống trang sách đang mở dở.

Lần đầu tiên trong nhiều năm, anh gập sách lại và không thấy tiếc.
Vì chương tiếp theo, anh muốn viết cùng một người thật, đang sống thật, đang bước đến gần mình từng chút một.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me