TruyenFull.Me

12cs The Twelve Stones

Libra đứng trước Gemini, nắm chặt lấy cổ áo hắn. Ánh mắt nàng trong suốt như pha lê, rực lên dưới ánh trăng rọi qua tán lá rừng. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Gemini cảm nhận được hơi thở nàng phả nhẹ lên da mình—nhẹ, nhưng khiến tim hắn như nghẹn lại.

"Đúng... đúng, nó là của tôi." hắn lắp bắp, cổ họng khô khốc như bị gió lạnh tràn qua.

Nhưng nàng không rút tay lại. Ánh mắt kia không rời hắn, giọng nói vang lên dịu như lụa mỏng, mà sắc như dao lướt qua mặt nước:
"Của cha anh? Mẹ anh? Hay... là từ ông nội? Hay cả ông cố nữa?"

Những câu hỏi liên tiếp, lạnh lùng như tiếng gõ cửa không bao giờ dứt. Gemini khựng lại, không còn là kẻ phóng khoáng hay đùa cợt nữa—mà chỉ là một con người bị lột trần giữa bóng tối, đối mặt với điều mà hắn đã luôn trốn tránh.

"Khoan đã... cô hỏi vậy là có ý gì?" Gemini cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng hắn vẫn run rẩy. "Tại sao... tại sao viên đá này lại quan trọng đến thế?"

Libra thở dài, một hơi thở nặng trĩu như mang theo cả ký ức của thế giới. Giọng nàng trầm xuống, buông nhẹ từng chữ như tiếng chuông vọng giữa đêm khuya:
"Được rồi. Tôi sẽ nói cho anh biết."

Nàng kể về mười hai viên đá—tàn dư của một trật tự cổ xưa, và những dấu hiệu dị thường đang dâng lên từ lòng đất, từ đáy đại dương, từ bầu trời rách nát. Gemini lặng người lắng nghe, nhưng trong lòng vẫn không yên. Cuối cùng, hắn hỏi:

"Vậy... tại sao lại chia nhau đi tìm Pisces và Aquarius? Không phải những người bảo hộ còn chưa rõ danh tính mới là then chốt sao?"

Libra nhìn thẳng vào mắt hắn. Giọng nàng nhẹ như sương, nhưng mang theo sức nặng của sự thật:

"Họ đã tồn tại hơn ba trăm năm. Họ là những Người Bảo Hộ—không chỉ canh giữ viên đá, mà còn canh giữ ký ức thế giới. Họ biết lối dẫn đến những người kế nhiệm còn lại. Muốn cứu lấy mọi thứ... ta phải tìm được họ."

Rồi nàng dừng lại. Giọng nói trở nên mềm hơn, nhưng đôi mắt thì không lay chuyển:
"Và anh cũng là một trong số họ, Gemini. Anh không còn là một kẻ đứng ngoài cuộc nữa."

"Sứ mệnh của anh là bảo vệ viên đá này. Anh hiểu chưa?"

Khoảnh khắc đó, không còn tiếng gió, không còn tiếng động vật rừng—mọi thứ như dừng lại. Gemini không đáp. Hắn chỉ thở dài, như thể vừa vượt qua một ranh giới mà không thể quay đầu.

Hắn ngẩng đầu, nhìn lên những nhánh cây đẫm sương. Không một lời, hắn giơ tay, vẽ ra một chuỗi ấn chú phức tạp—và từ lòng bàn tay, một con sóc nhỏ hiện ra. Đôi mắt sinh vật ấy ánh lên tia sáng kỳ dị, như mang theo linh hồn của khu rừng.

Gemini rút ra một tờ giấy, viết vội vài dòng, niêm phong bằng ma pháp, rồi trao cho con vật.
"Về Blackfeather. Đưa tận tay Fenix."

Con sóc gật đầu rồi lao vút vào màn sương dày đặc. Sau cùng, Gemini ngả lưng xuống, tựa vào rễ cây, mắt nhắm hờ như thể đang nghe gió rừng kể chuyện. Giọng nói của Libra vẫn văng vẳng bên tai—đầy đam mê, đầy hy vọng.

Nhưng hắn chỉ xoay người, thì thầm:
"Lại nữa..."

Libra quay lại, tưởng sẽ thấy hắn trầm ngâm, tiếp nhận lý tưởng... nhưng chỉ thấy một tên pháp sư đang ngáy khe khẽ dưới gốc cây.

Nàng nhíu mày, phồng má, rồi nằm xuống cạnh hắn, mắt nhắm lại, tim khẽ nhói:
Thật là... đồ vô tâm.

Ký ức ùa về như làn sương mỏng, đưa Gemini trở lại những ngày còn bé, khi anh vẫn thường ngồi trên lòng mẹ, nghe giọng bà dịu dàng nhưng nghiêm khắc vang lên bên tai:

"Chiếc đồng hồ này là kỷ vật truyền đời của gia tộc ta, Gemini. Con phải bảo vệ nó... bằng mọi giá."

Khi ấy, anh còn quá nhỏ để hiểu vì sao một món đồ cũ kỹ lại quan trọng đến vậy. Nhưng mẹ anh thì chưa từng lùi bước hay do dự. Bà từng nói: cha anh đã hy sinh vì nó. Và dù trong lòng Gemini có bao lần oán trách, có lúc muốn vứt bỏ tất cả để được sống tự do—thì lời dặn ấy, anh vẫn không thể nào quên.

Nó như một sợi xích vô hình—ràng buộc, nhưng cũng giữ anh đứng vững giữa giông tố.

Đêm khuya thanh vắng, khi cả dinh thự chìm trong giấc ngủ sâu, chỉ còn tiếng gió lướt nhẹ qua những ô cửa kính lạnh lẽo. Gemini khi ấy mới chỉ là một đứa trẻ, cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, không hay biết cơn ác mộng đang lặng lẽ tràn về.

Bóng đêm bị xé toạc bởi tiếng kính vỡ, tiếp theo là tiếng chân chạy dồn dập và tiếng kim loại va vào nhau lạnh lẽo như dao cứa. Một toán người đeo mặt nạ đen, lặng lẽ như bóng ma, tràn vào dinh thự—nhanh, gọn và tàn nhẫn.

Chúng không để lại cơ hội cho ai kịp phản kháng. Ánh lửa bùng lên từ phòng chính, tiếng la hét vang vọng trong màn đêm, rồi tắt lịm... như thể sự sống nơi ấy vừa bị bóp nghẹt.

Gemini choàng tỉnh bởi tiếng mẹ gào gọi tên mình, nhưng khi cậu chạy ra, mọi thứ đã ngập trong máu và tro tàn. Ông cậu nằm bất động nơi sảnh, thanh kiếm gãy nát dưới chân. Người hầu, lính gác, không một ai sống sót.

Từ bóng tối cuối hành lang, một trong những kẻ đeo mặt nạ quay lại, ánh mắt lóe lên sau lớp kính đen, như muốn khắc sâu vào trí nhớ đứa trẻ ấy rằng: không gì là bất khả xâm phạm.

Trong lúc tiếng gào thét và tiếng binh khí vang vọng khắp hành lang, một bàn tay run rẩy nhưng kiên định kéo lấy Gemini từ phía sau. Đó là mẹ cậu—khuôn mặt tái nhợt nhưng ánh mắt sáng rực trong bóng tối. Bà không khóc, không hoảng loạn. Chỉ siết lấy tay cậu và thì thầm:

"Đi với mẹ. Nhanh lên."

Họ băng qua những hành lang nhuộm khói và máu, vượt qua những bức tranh gia tộc từng treo kiêu hãnh, giờ đây đổ sập xuống nền đá. Cuối cùng, hai mẹ con dừng lại trước cánh cửa sắt của phòng trưng bày cổ vật—nơi từ lâu cấm người ngoài bước vào.

Mẹ Gemini lấy chiếc chìa khóa bạc giấu trong dây chuyền, mở khóa và lao vào. Trong góc sâu nhất của căn phòng, bà mở một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ mun, bên trong là một viên đá hình tròn, phát ra ánh sáng âm ỉ như lửa cháy dưới lớp nhựa thông: viên đá màu nâu hổ phách.

Bà đặt nó vào tay cậu, giọng nghiêm khắc nhưng không mất đi sự dịu dàng của một người mẹ:

"Nghe mẹ, Gemini. Không được để chúng lấy được viên đá này. Dù có chuyện gì xảy ra... con cũng phải chạy. Phải sống."

Gemini ngơ ngác nhìn viên đá lấp lánh trong lòng bàn tay mình, còn chưa hiểu hết ý nghĩa. Nhưng câu nói sau cùng của mẹ đã khắc vào tim cậu như một dấu ấn vĩnh viễn:

"An nguy của cả đất nước... phụ thuộc vào viên đá này. Con là người duy nhất mẹ tin tưởng."

Rồi bà đẩy cậu vào một lối đi bí mật sau bức tượng, và cánh cửa đóng lại—cắt đứt giữa hai mẹ con là một tương lai không thể quay về.

Sáng hôm sau, màn sương dày đặc đến mức ánh sáng mặt trời cũng trở nên vô vọng—như thể cả khu rừng đang nuốt lấy mọi tia hy vọng còn sót lại. Không gian ẩm ướt và lặng ngắt. Mỗi bước chân đều lún nhẹ vào lớp đất mềm trơn trượt, để lại dấu vết như vết sẹo mờ trên thân thể một sinh vật cổ xưa đang ngủ say.

Gemini đi trước, ánh mắt cảnh giác, từng nhịp thở hòa vào nhịp tim nặng nề của chính mình. Đột nhiên, hắn khựng lại. Trong làn sương dày đặc, một cái bóng mờ ảo—như thể không thật sự tồn tại—vừa lướt qua trước mắt.

Không một lời, hắn đưa tay kéo Libra lại phía sau, lòng bàn tay siết chặt lấy cổ tay nàng. Giọng hắn thấp và sắc, như một mũi tên nhọn găm vào khoảng lặng:

"Đứng yên."

Cả khu rừng như nín thở. Chỉ còn lại tiếng sương rơi nhẹ trên những tán lá, và nhịp tim của hai người đang dồn dập trong lồng ngực—như báo hiệu cơn bão sắp ập tới từ trong màn sương mịt mù.

Ngay khi lời hắn vừa dứt, một loạt sợi tơ nhện bắn ra từ màn sương, xé gió như những mũi thương tẩm độc. Cả không gian tràn ngập mùi axit và ẩm mốc. Gemini phản xạ như loài thú hoang, ôm lấy Libra và phóng vọt lên những nhánh cây cao, né kịp trong tích tắc.

Từ bóng tối vọng ra một tràng cười khàn đặc, méo mó như bị bóp nghẹt:
"Nhanh đấy... nhưng các ngươi nghĩ mình thoát được sao?"

Madness.

Gã vẫn như cũ—gương mặt cháy sém, nụ cười méo mó, và ánh mắt như một đốm lửa trong địa ngục đang liếm rìa thực tại. Nhưng lần này, có gì đó khác... thứ gì đó còn đáng sợ hơn sự điên loạn thường thấy.

Gemini nheo mắt. Trong đôi mắt hắn phản chiếu hình ảnh một người đàn ông từng liều mình chiến đấu—Tauruss.

"...Không thể nào. Hắn vẫn còn sống? Vậy Taurus thì sao?"

Gió lạnh cuốn qua, mang theo mùi máu khô và nấm mục. Một linh cảm xấu quét qua tim cả hai.

Rồi Madness xuất hiện—không tiếng động, chỉ là một cú nhấp mắt, và hắn đã đứng trước mặt họ. Không gian xung quanh vặn vẹo như bị kéo căng. Từ da hắn, những khe nứt đen sì toác ra, bắn vọt những gai nhện sắc như lưỡi kiếm.

Một chiếc xé rách cánh tay Gemini, máu văng tung tóe lên lá cây.

Gemini nghiến răng, vừa lùi vừa dựng kết giới, thân thể hắn bắt đầu run lên vì độc và máu mất. Hắn liếc ra sau:
"Giờ này nàng còn cầu nguyện sao?! Ta thì đang hấp hối ở đây đấy! Làm ơn... ít nhất ném cho ta một thứ gì đi!"

Phía sau, Libra không mở mắt. Nàng thì thầm cổ ngữ, đôi tay đan chặt. Và rồi—ánh sáng bật lên từ lòng bàn tay nàng, rực rỡ và vững chãi.

Đôi mắt nàng mở ra, sáng như sao băng giữa trời giông:

"Không ai chết hôm nay. Kể cả ta."

Bất ngờ, một cột sáng rực rỡ giáng thẳng từ bầu trời xám xịt xuống, xé toạc màn sương như một lưỡi dao của công lý giáng xuống phán xét kẻ tội đồ. Ánh sáng trắng thuần khiết ấy thiêu đốt không gian quanh Madness, mặt đất dưới chân hắn rung lên dữ dội, như muốn vỡ vụn bởi uy lực siêu nhiên. Cột sáng chưa dừng lại. Lần thứ hai, lần thứ ba—mỗi lần đều mang theo uy lực tuyệt đối, ép Madness không kịp thở, thân thể hắn nứt toác, cháy xém như một pho tượng bằng nhựa thông bị nung chảy.

Giữa luồng sáng thần thánh ấy, Libra sừng sững như một nữ thần, mái tóc dài cuốn theo gió lạnh, ánh mắt rực lên như ngọc sáng. Khí chất nàng lúc này không còn là người phàm trần, mà là hiện thân của công lý, của định mệnh không thể kháng cự.

"Kẻ gieo rắc hỗn loạn sẽ bị ánh sáng công lý thiêu rụi."

Giọng nàng vang vọng như vọng lên từ lòng đất, từ bầu trời—vượt qua mọi âm thanh phàm tục.

Gemini đứng lặng, choáng ngợp trước cảnh tượng siêu thực ấy. Nhưng ngay khi ánh sáng thiêng liêng ấy tưởng như đã chấm dứt mọi thứ, cơ thể Madness bỗng nứt ra thành trăm ngàn khe nhỏ, và từ những khe ấy—nhện. Những con nhện đen sì, nhầy nhụa, lổm ngổm bò ra, trườn lên thân cây, len lỏi giữa những tán lá, và lướt tới gần họ như một cơn thủy triều đen.

Gemini nghiến răng, ánh mắt lóe lên một tia sắc lạnh. Chàng lùi lại một bước, rồi chợt nở một nụ cười hiểm. Cơ thể chàng rung lên như một làn sóng, tách ra thành ba bản sao hoàn hảo—ba Gemini với ánh nhìn lạnh lẽo như gương, vây quanh Madness từ ba phía.

Mỗi bản sao đều có ý thức riêng, cùng chia sẻ sức mạnh và ký ức của Gemini. Chúng di chuyển nhanh như ảo ảnh, tấn công Madness từ nhiều hướng cùng lúc. Một Gemini phóng điện tích vào bầy nhện, thiêu đốt chúng thành tro bụi. Một Gemini khác giương tay, tạo ra luồng sóng xung kích hất văng lũ nhện đang bám lấy Libra. Bản sao thứ ba—hắn cười nhạt, rồi sao chép lại chính đòn công lý của Libra, triệu hồi một luồng sáng trắng nhỏ hơn, nhưng sắc bén như lưỡi kiếm trời

Tiếng gió rít lên, hòa cùng tiếng gầm rú của Madness. Ánh sáng sấm chớp chưa kịp tắt thì một lưỡi đao khổng lồ rít gió từ trên cao giáng xuống—xé tan màn sương, chẻ cơ thể Madness thành hai mảnh, máu đen phun lên như bông hoa u ám trong đêm rừng.

Tiếng thét của Madness vang lên rợn người, khiến cả khu rừng như nghẹn lại.

Từ đỉnh cây cao, một bóng hình đáp xuống mặt đất với dáng đứng uy nghi của một chiến binh trở về từ địa ngục. Toàn thân nàng đẫm máu, giáp trụ rách tả tơi, nhưng ánh mắt vẫn bùng lên ngọn lửa không chịu khuất phục—một ngọn lửa sống giữa đêm dài.

Gemini và các phân thân khựng lại, dõi mắt nhìn về phía nàng—Taurus. Nàng trở về, không còn là chiến binh thất bại đêm trước, mà là một huyền thoại vừa sống lại, sẵn sàng đối diện với cơn ác mộng đang trỗi dậy.

Khu rừng vẫn chìm trong tiếng gió... và lời nguyền chưa chịu rời đi. Nhưng giờ đây, họ không còn đơn độc.

"Lũ sâu bọ như ngươi... chặt đầu bao nhiêu lần vẫn cứ mọc lại, đúng không?"
"Tốt thôi. Ta có thể chém... cả ngàn lần."

Câu nói lạnh lùng của Taurus vang vọng giữa rừng, như lời tuyên án cuối cùng dành cho cơn ác mộng mang tên Madness. Và thế là ba người họ—Libra, Gemini, Taurus—lại đứng kề vai dưới bầu trời xám xịt, sẵn sàng cho trận tử chiến.

Madness lảo đảo lùi lại. Cơ thể hắn bốc khói, máu đen đặc quánh chảy ra từ những vết thương do ngọn giáo rực lửa của Tauruss. Mỗi cú đánh của nàng không chỉ mang sức mạnh, mà còn là cơn thịnh nộ của một chiến binh không chấp nhận lùi bước.

Ngọn giáo trong tay Taurus đỏ rực như mặt trời sắp mọc, sức nóng tỏa ra khiến không khí méo mó, vặn vẹo. Nàng không chỉ đánh—nàng trừng phạt. Madness khụy xuống, một đầu gối chạm đất, nhưng vẫn giữ nụ cười ngạo nghễ.

Hắn ngẩng đầu lên, khóe môi nứt nẻ nhếch thành nụ cười mỉa mai:


"Ồ... ra là ngươi cũng biết nổi giận," hắn khàn giọng, từng chữ như rỉ máu.

"Tưởng đâu bò mộng chỉ biết cúi đầu húc càn... Ai ngờ cũng biết tàn nhẫn."

Hắn phun ra một ngụm máu đen, cười khúc khích như lũ quạ đêm.
"Nhưng mày quên một điều, Taurus... Ác mộng không chết chỉ vì ý chí. Mày có thể giẫm lên tao, đập tan tao, nhưng tao sẽ luôn trở lại."

Ngay khi Madness vừa dứt lời, một vầng sáng chói lòa bùng lên từ phía sau Taurus, Libra đã hành động. Nàng đứng trên một tảng đá cao, mái tóc tung bay trong ánh sáng thần thánh, hai tay dang rộng như một bản án giáng xuống kẻ tội đồ.

"Với danh nghĩa thẩm phán của Thiên Giới..." – giọng nàng ngân vang như chuông bạc trong cơn giông.
"Ta tuyên phạt ngươi, kẻ gieo rắc tà độc, kẻ sống nhờ sợ hãi!"

Từng cột sáng rực rỡ liên tục giáng xuống từ trời cao, tạo thành một lồng sáng vây chặt Madness bên trong. Ánh sáng ấy không chỉ chói lòa—nó thiêu rụi hắc ám, bóp nghẹt linh hồn. Madness gào thét, lũ nhện trong cơ thể hắn lộ ra, giãy giụa như bị thiêu sống.

Phía bên kia, Gemini cũng không đứng yên.
Chàng giơ cao tay phải, nơi những vòng phép cháy rực lên ánh chớp xanh thẫm.

"Lũ sâu bọ này... để ta dọn sạch." – giọng Gemini lạnh lùng, mắt lóe lên một tia nguy hiểm.

Một luồng sét bao phủ cả cánh rừng, lan ra như một trận hỏa thiêu trời giáng. Những con nhện độc kỳ dị la hét trong im lặng, rồi hóa thành tro bụi ngay khi chạm vào tia điện. Mưa vẫn rơi, nhưng dưới ánh sáng và lửa, tất cả đều trở nên mờ nhòe – như một cơn ác mộng đang bị đốt cháy, không còn nơi ẩn náu. Và ở trung tâm, ba người – Taurus, Libra, Gemini – đứng giữa ánh sáng và tàn tro, như ba cột trụ không gì lay chuyển giữa thế giới đang rạn vỡ.

Tauruss vung giáo như bão lửa, Libra giáng cột sáng như thiên phạt, còn Gemini thì thiêu rụi từng đợt nhện độc bằng luồng điện không ngớt. Mỗi chiêu đều chuẩn xác, không để lại kẽ hở, liên tục ép Madness vào góc tử.

Hắn gào lên, mỗi cú đánh khiến cơ thể hắn nứt toác ra, những sợi tơ đen bốc cháy, bốc mùi hôi thối và tuyệt vọng. Cặp mắt đỏ máu của hắn đảo điên, từng bước lùi lại, hơi thở dồn dập và rối loạn. Nhưng rồi, như một làn khói tăm tối tan vào hư vô, Madness trượt lùi vào màn sương, kéo theo những tiếng cười vang dội, méo mó như vọng từ đáy vực.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me