12cs The Twelve Stones
"Khà... khà khà... Ba vì sao sáng... nhưng đâu thể ngăn được đêm tối vĩnh hằng. Ta sẽ quay lại... ta sẽ quay lại..."
Tiếng cười điên loạn ấy vẫn còn vương lại giữa rừng sâu, hòa vào cơn mưa lạnh buốt, như một lời nguyền chưa dứt.Ba người – Tauruss, Libra, Gemini – đứng lặng một nhịp. Nhưng không còn thời gian để hoài nghi hay thở dốc. Họ lập tức lao đi, chạy thục mạng xuyên qua những tán cây ẩm ướt, gót chân như chỉ còn bám víu vào hy vọng mong manh.Gemini đột ngột khựng lại giữa bước chạy, ánh mắt hoảng hốt.
"Khoan đã... Không... Tôi không còn cảm nhận được gì nữa."Libra quay lại, sắc mặt tái đi.
"Ý anh là sao?"Gemini nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi lông mày nhíu chặt.
"Phát quang của Pisces... đã biến mất. Cả nhóm đó đã rời khỏi vị trí cũ từ lâu. Bây giờ, thậm chí tôi không thể lần ra được họ đang ở đâu."Nàng siết chặt tay, ánh mắt lộ rõ lo âu.
"Không thể nào... Chúng ta đang mất thời gian quý báu. Chúng ta phải tìm ra họ, bằng mọi giá."Gemini lắc đầu, mệt mỏi.
"Nếu họ đã ẩn thân theo cách của Pisces, thì tìm thấy họ... giờ đây chẳng khác gì lần theo giấc mộng giữa đêm tối."Gió rừng thổi qua, lạnh buốt và nặng trĩu. Không ai nói gì thêm, nhưng trong tim mỗi người, một nỗi sợ âm thầm đang lan rộng – rằng có lẽ họ đã đến trễ. Cả ba cuối cùng cũng dừng lại giữa một khoảng rừng thưa, nơi ánh trăng len lỏi qua những tán cây dày đặc như một lời an ủi lặng lẽ. Họ ngồi xuống, hơi thở vẫn còn dồn dập.Taurus khuỵu gối trước, rồi ngã hẳn xuống đất. Máu vẫn rỉ ra từ những vết thương cũ, và làn da nàng bắt đầu loang lổ sắc tím – dấu hiệu rõ rệt của thứ độc nhện quái dị mà Madness để lại. Libra không nói gì, lập tức quỳ bên cạnh, bàn tay vẽ nên những ký hiệu thanh tẩy trong không khí. Những tia sáng dịu dàng từ lòng bàn tay nàng dần bao phủ cơ thể Taurus, làm dịu đi những cơn co giật và cơn sốt đang dâng lên. Vừa niệm chú, Libra cũng mở cuộn bản đồ cũ ra trước mặt, tay vẽ nguệch ngoạc lên mặt giấy những đường mới dẫn đến một hướng đi ngắn hơn.Ở phía đối diện, Gemini lặng lẽ đứng dậy, tiến về phía những gốc cây xung quanh. Chàng cúi xuống kiểm tra mặt đất, chạm tay lên một mảnh sương còn lưu dấu. "Có dấu vết," chàng trầm ngâm. "Pisces đã đi theo hướng tây bắc của Thung lũng Elikón, ẩn mình sau dãy núi Atlasia... nhưng có gì đó lạ lắm. Phát quang của họ như bị bóp nghẹt. Không còn lan tỏa như trước."Chàng quay lại, ánh mắt nặng nề.
"Họ đang giấu mình. Có thể vì đang bị săn đuổi... hoặc vì đang che giấu điều gì."Libra trải tấm bản đồ ra trước mặt ba người, dùng một cành cây nhỏ làm bút, chậm rãi nhưng chắc chắn vạch từng chặng đường. Giọng nàng vang lên đều đặn, nghiêm túc nhưng ấm áp, ánh mắt ánh lên sự tự tin và lặng lẽ dịu dàng:"Ta dự định rời khỏi đây theo hướng đông nam. Chúng ta sẽ đến Nympheion, nơi có một hồ nước lặng như gương giữa rừng. Giữa lòng hồ là một phiến đá cổ xưa, nổi trên mặt nước. Tương truyền đó từng là cánh cổng nối liền những thế giới."Libra khẽ chạm lên một ký hiệu hình giọt nước khắc trên bản đồ rồi tiếp lời, giọng nàng thấp xuống như một khúc hát:"Để tới đó, ta sẽ băng qua Rừng Lysithea – khu rừng phương nam thơm mùi nhựa thông và vang tiếng chim. Nhưng đừng ngủ dưới những tán cây trăng. Nơi đó từng là chốn ẩn cư của nữ thần Selene. Bất cứ ai lỡ ngủ quên dưới bóng cây của nàng... sẽ bị cuốn vào một giấc mộng không bao giờ tỉnh lại."Gemini liếc nhìn Taurus. Nàng vẫn còn thở nặng nề, gương mặt nhợt nhạt. Libra siết nhẹ bàn tay Taurus, giọng chậm lại:"Sau đó, ta sẽ đi qua mặt gương không phản chiếu – chiếc ao chứa giấc mơ của kẻ khác. Chỉ khi không còn thấy chính mình trong đó... ta mới được phép băng qua."Gemini khẽ nhíu mày, cười khẽ:
"Nghe như một chuyến đi vào chính tâm hồn của kẻ khác... hoặc của chính ta."Libra không đáp, chỉ vẽ tiếp lên bản đồ.
"Rồi chúng ta sẽ tới Thung lũng Somnoros – nơi sương mù bám lấy mọi thứ như tấm chăn dày. Ai đi lạc sẽ ngủ... mãi mãi. Nhưng nếu vượt qua, ta có thể nghe được khúc hát của sinh vật mộng, con ngựa Hypnogrim kéo xe giữa giấc ngủ. Khúc hát ấy... chính là chiếc chìa khóa mở ra Cổng đá Dryad."Nàng gõ nhẹ vào biểu tượng tảng đá trên bản đồ, giọng trở nên trầm hơn:
"Cánh cổng đó nằm giữa hai sườn đồi, từng được Dryad canh giữ. Muốn băng qua, phải dâng một chiếc lá vàng – chiếc lá rụng vì tình yêu, không phải vì gió hay mùa."Gemini bật cười, nụ cười pha chút chua chát:
"Nghe có vẻ còn dễ hơn vài người yêu cũ của tôi."Libra liếc anh, đôi mắt nàng lặng đi, rồi chỉ tay đến điểm cuối:
"Sau đó, ta sẽ đến Thung lũng Elikón. Con đường này rút ngắn ít nhất năm, sáu ngày so với đường vòng qua Orthryos và Korynth. Nhưng ở đó, không ai chỉ đi bằng sức mạnh. Ở Elikón, người ta bị lạc trong chính tâm hồn mình."Lúc này, Taurus nặng nhọc nhấc người, cố gắng giữ cho bản thân không đổ gục lần nữa. Đôi mắt nàng vẫn còn đọng nét u ám, hơi thở ngắt quãng như thể mỗi nhịp hít thở đều gắng gượng. Nàng ngẩng lên nhìn Libra, ánh mắt chùng xuống:"Libra... ta xin lỗi," Taurus thì thầm, giọng nàng khàn khàn, trĩu nặng. "Ta... ta chưa thể hoàn thiện được kỹ năng điều khiển viên đá... Ta không chắc... liệu mình có đủ sức để đi tiếp."Libra lặng nhìn Taurus, ánh mắt thoáng qua chút lo lắng nhưng rồi lại trở nên bình thản, dịu dàng. Nàng đặt tay lên vai Taurus, bàn tay ấm như một niềm tin lặng lẽ:"Ngươi không cần phải xin lỗi, Taurus," Libra nói, giọng trầm mà êm. "Ai cũng có những lúc còn chưa hoàn thiện. Nhưng chính vì vậy... chúng ta mới ở đây, cùng nhau."Nàng cụp mắt xuống, giọng nhỏ đi."Lẽ ra ta phải mạnh hơn. Lẽ ra ta không được phép yếu đuối như thế này..."Libra lặng lẽ nhìn nàng một lúc, rồi siết nhẹ bàn tay nàng, dịu dàng:"Ngươi không yếu đuối, Taurus. Ngươi đang chiến đấu, ngay cả khi chính mình bị thương. Viên đá không cần một người hoàn hảo... nó cần một người thật lòng."Gió rừng lại thổi qua, dịu dàng mơn man những tán lá. Gemini đứng cách đó không xa, lặng lẽ quay đi để không làm gián đoạn khoảnh khắc riêng tư. Ánh trăng rọi qua kẽ lá, đổ xuống bản đồ trải rộng dưới chân họ, và cả trên những vết máu chưa khô của Taurus – một lời nhắc nhở rằng con đường phía trước vẫn còn dài, nhưng họ không đơn độc.Taurus chậm rãi ngẩng đầu lên, hơi thở vẫn nặng nề. Nàng thấy Gemini nhìn sang, đôi mày anh khẽ nhíu."Khoan... Viên đá? Cô ấy cũng có sao?" – Gemini hỏi, giọng trầm và khẽ, như một cơn gió đêm.Libra chậm rãi gật đầu, đôi mắt ánh lên chút ưu tư. Nàng rời tay khỏi bàn tay Taurus, ngước nhìn những tán cây ướt đẫm sương đêm."Phải... Viên đá vàng cam. Nhưng không chỉ riêng Taurus đâu. Có những người đã sở hữu viên đá này trước đây – những người mà giờ ta không thể lần tìm dấu vết. Viên đá từng đổi chủ, từng rơi vào tay những kẻ lạ mặt... Và có những viên đá giờ đã thất lạc, ngủ vùi trong những nơi không ai biết."Nàng khẽ thở dài, giọng lẫn chút hoài niệm:"Viên đá ấy không chọn ai một cách ngẫu nhiên. Nó chỉ chấp nhận người sẵn sàng mở lòng – dù con đường ấy có đẫm máu và nước mắt. Khi ta gặp Taurus... ta đã thấy được ánh sáng ấy. Sự quyết liệt, sự bướng bỉnh... nhưng cũng là một trái tim không bao giờ chối từ."Nàng quay sang Taurus, giọng nói bỗng trở nên ấm áp hơn:"Chính vì thế... ta đã trao nó cho ngươi. Ta tin vào sức mạnh của ngươi, Taurus. Dù đôi khi chính ngươi còn chưa kịp tin vào bản thân mình."Ánh mắt Taurus run run, nàng cắn môi, một nỗi xúc động lướt qua gương mặt khắc khổ. Trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí giữa ba người dường như chùng lại – chỉ còn tiếng gió rừng và nhịp tim, rộn ràng như một niềm tin lặng lẽ.Khi màn đêm buông xuống, tiếng côn trùng rỉ rả giữa rừng Myrtaros, Gemini lặng lẽ gác kiếm bên đống lửa leo lét. Trong ánh lửa vàng cam, Taurus đã thiếp đi – hơi thở chậm và nặng, nhưng bình yên. Đôi vai nàng vẫn còn rung nhẹ, như mang theo cả sức nặng của ngọn giáo và những nỗi sợ chưa kịp gọi tên.Libra nhìn Taurus say ngủ, bờ vai nàng buông lỏng sau nhiều giờ căng thẳng. Một nụ cười nhỏ, mỏng như cánh gió, thoáng qua gương mặt nàng. Nàng ngồi lại gần hơn, tay khẽ vuốt vài sợi tóc bết mồ hôi khỏi trán Taurus. Ánh mắt Libra dần trở nên xa xăm, như đang soi lại một bầu trời cũ."Ngày xưa... ta từng sống giữa những đỉnh mây," nàng thì thầm, giọng nhỏ như đang kể cho chính mình nghe. "Trên thiên giới ấy, mọi thứ đều bồng bềnh như một giấc mơ dài. Ta nhớ... những bậc thần linh mà ta được diện kiến – có người nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, có kẻ lại dịu dàng như ánh trăng."Nàng đưa tay lên, ngón tay mân mê sợi dây chuyền đeo trên cổ – sợi dây buộc hờ một mảnh đá nhỏ, lấp lánh ánh bạc."Có lần, ta được ngồi dưới bóng cây của Selene, vị nữ thần đã vứt bỏ trăng sáng để đi tìm giấc mộng của chính mình. Ta hỏi bà, tại sao phải rời bỏ thứ đẹp đẽ như vậy? Bà chỉ mỉm cười – một nụ cười buồn – rồi nói: 'Bởi ánh trăng không còn phản chiếu trái tim ta nữa.'"Libra ngừng lại, ánh mắt long lanh trong ánh lửa bập bùng. Dường như trong đêm tối ấy, nàng không còn là một chiến binh, không còn là người vẽ đường cho cả nhóm – mà chỉ là một đứa trẻ, vẫn còn nhớ về những đêm ngồi giữa mây trời, lắng nghe lời thì thầm của các vị thần.Gemini vẫn lặng im, chỉ ngước nhìn Libra bằng ánh mắt dịu lại. Trong khoảnh khắc ấy, đêm rừng Myrtaros dường như rộng lớn hơn, bao dung hơn – như một tấm màn nhung đen đang lắng nghe câu chuyện chưa trọn vẹn của họ."Ta... khi chỉ là một đứa trẻ mười tuổi đã phải lao mình vào những chồng sách sử nặng nề, vào những cuộc xét xử lạnh lùng, nơi mà chỉ một lời nói cũng có thể đổi thay số phận. Ngày ấy, đôi tay ta còn nhỏ, nhưng lại phải hầu hạ, phải dọn đường cho những vị thần mang quyền năng cao vời vợi. Ta chưa từng có một cuộc sống tự do – chưa một lần được chạy chân trần trên thảm cỏ hay cười thật to dưới bầu trời không bị ràng buộc.Ta đã lớn lên giữa những bậc thềm cẩm thạch và bức tường băng giá của ánh nhìn thần thánh. Và đôi khi, đêm xuống, ta vẫn tự hỏi... liệu cuộc đời ta có thật sự là của chính mình, hay chỉ là chiếc bóng trong một vở kịch của kẻ khác?""Cha mẹ ta... họ đã dạy ta từ thuở bé rằng: cả cuộc đời này, từng hơi thở, từng giọt máu phải dành để phục vụ thiên giới. Những lời răn ấy đã được khắc sâu vào tâm trí ta, như những vết chạm không thể xóa. Vì thế, ta ở đây, trong khu rừng Myrtaros hoang vu này, vẫn luôn mang trong tim một lời thề: cống hiến trọn vẹn cho thiên giới, cho đến hơi thở cuối cùng.Thế nên... khi gặp Tauruss, nghe nàng nói về khát vọng phiêu lưu, ta không chỉ xúc động. Ta thực sự phấn khích – bởi trong nàng, ta nhìn thấy một phần ước mơ mà ta chưa từng dám sống. Một phần mà ta vẫn giấu kín, thầm mong có ngày được tự do như gió.Gemini khẽ nghiêng đầu, nhìn sâu vào mắt ta:
'Vậy... tại sao trước nay cô không rời bỏ thiên giới?'"Ta không rõ chính mình nữa... Hay đúng hơn, ta không đủ mạnh mẽ để đưa ra quyết định. Đôi khi, chính nỗi sợ... và những sợi dây vô hình của trách nhiệm đã trói buộc ta. Ta đã sống cả đời dưới đôi mắt của các vị thần, chẳng dám bước lệch một bước. Giờ đây, dù có mong muốn, ta vẫn chỉ biết cúi đầu đi tiếp con đường đã vạch sẵn."
Gemini im lặng, đôi mắt lấp lánh như thấu hiểu. Còn ta, ta khẽ nhắm mắt lại – lần đầu tiên kể cho ai đó nghe nỗi hoài nghi và giằng xé của chính mình. "Nàng đang tự trói buộc mình bằng suy nghĩ, Libra ạ." Gemini khẽ nói, rồi đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc nàng như một lời an ủi thầm lặng....Những cơn gió ban mai lướt qua, kéo theo mùi đất ẩm và âm thanh xào xạc của rừng Myrtaros. Mặt trời vừa ló rạng, nhuộm ánh vàng dịu lên con đường gồ ghề phía trước. Trên con đường ấy, có hai bóng lưng – một nam, một nữ – lặng lẽ di chuyển, dáng vẻ mệt mỏi nhưng vẫn kiên định.Aries khẽ thở dài. Nàng ngước nhìn mặt trời chói chang, để mặc cho ký ức cuốn nàng trở về một buổi sáng rất xa. Khi ấy, ánh mặt trời còn phớt hồng và mùi cỏ non còn nồng đượm. Đó là ngày nàng tách khỏi hai người chị em – Taurus và Libra.Aries đã ngồi một mình thật lâu, đắm chìm trong những dòng suy nghĩ không đầu không cuối. Cho đến khi... từ đâu đó, trong bụi cây ẩm ướt phủ sương, một chàng trai lạ mặt xuất hiện. Hắn chẳng hề mang dáng vẻ đe dọa ngược lại, ánh mắt hắn sáng, và giọng nói thì vô cùng hồn nhiên.Hắn đến bên nàng như một cơn gió thoảng qua, không báo trước. Và hắn đã bám lấy nàng, bằng những câu nói vu vơ, không đầu không cuối tựa như thế giới này, luôn bất ngờ và khó nắm bắt.Nàng đã tìm cách lẩn tránh, như một con mèo hoang lạc vào khu vườn xa lạ – nhưng chàng trai ấy, bằng một cách nào đó, luôn tìm được đường quay lại bên nàng.Cuối cùng, sau vô số lần thở dài và lắc đầu bất lực, nàng đành buông xuôi. Qua những lời giới thiệu có phần lộn xộn và phóng túng, nàng mới biết hắn chính là người đang giữ vai trò thủ lĩnh tạm thời của Parnassos – ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, ẩn mình giữa những tầng mây và đỉnh núi xa xôi.Và thế là nàng, với vẻ miễn cưỡng nhưng dịu dàng, đành để mặc cho định mệnh đặt chàng trai ấy cạnh mình – như một dấu lặng kỳ quặc giữa khúc nhạc mà nàng không biết nên tiếp tục hay dừng lại."Ủa mà khoan, sao thủ lĩnh mà lại rời thành đi lung tung thế này?". Nàng hỏi, mắt nheo lại đầy ngờ vực, như thể đang cố nhìn xuyên qua màn sương dày của sự phi lý."Lung tung gì chứ? Tôi đâu phải con nít! Bộ thủ lĩnh thì không được đi chơi à?". Chàng ta đáp, giọng lấp lánh một nỗi giận dỗi rất trẻ con, như thể vừa bị ai đó lấy mất món đồ chơi yêu thích.Aries chỉ biết thở dài. Nàng lặng lẽ thu dọn hành lý, quyết định tiếp tục hành trình đến lục địa Aethiopia – vùng đất được đồn rằng luôn rực sáng dưới ánh dương không bao giờ lặn. Nhưng có lẽ, điều nàng không tính đến... là người bạn đồng hành này.Trên đường đi, tai họa hay đúng hơn là sự lạc quan mù quáng đã đưa họ lạc vào một thành phố kỳ lạ, nơi chưa từng xuất hiện trên bất kỳ tấm bản đồ nào. Hóa ra, cả Aries lẫn Sagittariu đều... mù đường đến mức gần như phi thường. Họ tìm đủ mọi cách để thoát khỏi mê cung cổ xưa ấy, nhưng cuối cùng lại lạc vào Aitherion – Thành phố của Thiên Quang, nơi ánh sáng tinh khiết Aether kết thành mọi vật.Aitherion – thành phố lơ lửng giữa bầu trời, những ngọn tháp mỏng manh như sương mai vươn cao qua tầng mây, và con đường trải dài tựa như lát bằng ánh ban mai. Mỗi bước chân nơi đây vang lên tiếng ngân dịu như chuông gió mùa hạ. Mọi thứ quá đẹp, quá yên bình... và cũng quá xa so với đích đến ban đầu.Cuối cùng, họ đành dừng lại nơi ấy. Một người thì âm thầm tiếc nuối vì đã rời xa những người bạn cũ để theo đuổi một cuộc phiêu lưu vô định. Người còn lại thì không ngừng than phiền – về những khúc rẽ sai lầm, về ánh sáng chói mắt, và về "sự vô dụng không tưởng" của bạn đồng hành... như thể đó là bi kịch duy nhất trên đời."Biết đâu chừng, lần sau chúng ta lại lạc thẳng xuống đáy biển cũng nên. Trời sinh một cặp lạc đường như chúng ta mà." Chàng cười khẽ, câu nói như một lời bông đùa.Nhưng Sagittariu đâu hay, câu nói tưởng vô thưởng vô phạt ấy lại vô tình chạm vào một vết thương âm ỉ trong lòng Aries. Nàng không nói gì, chỉ húc nhẹ vào vai chàng, lườm chàng bằng ánh nhìn như một tia sét chớp ngang bầu trời. Trong im lặng, nàng rút ra từ túi áo một ống bạc mảnh – Hương Đốt Nephelai. Thứ hương mỏng như dải mây đầu đông, tỏa ra làn sương dịu dàng quấn quanh tay nàng như một dải lụa biết nói. Mỗi lần mở nắp, sương hương sẽ hiện lên hình ảnh lờ mờ của kẻ ở xa – không rõ nét, nhưng đủ để lắng nghe được lời thì thầm nơi "lưng trời".Ống hương ấy nàng đã lấy từ Nephelai, thành phố của nữ thần Mây, nơi nàng và Sagittarius từng lạc bước. Thứ hương mong manh ấy chỉ được đốt ba lần trăng tròn. Nếu vượt quá giới hạn, người dùng sẽ lạc vào cơn mộng vĩnh viễn – nơi không có đường quay lại.Lần này, khi đốt hương và khép mi mắt, nàng thấy những bóng quỷ đang rình rập phía chân trời... và ngay lập tức gửi tín hiệu khẩn cho Libra. Nhưng khi mở mắt ra, một ý nghĩ chợt lóe lên khiến nàng khựng lại.Parnassos – cái tên ấy chợt hiện lên trong tâm trí nàng như một tiếng chuông cảnh báo. Nàng quay sang chàng trai bên cạnh, đôi mắt trở nên sắc lạnh:
"Chàng nói mình đến từ Parnassos đúng không? Nơi đó có phải từng bị một sinh vật kì dị tấn công?"Chàng trai kia – Sagittariu – sững lại, đôi mắt tối đi trong thoáng chốc. Giọng chàng trầm xuống, không giấu nổi vẻ nghi hoặc:
"Sao cô biết?"Aries siết chặt ống hương trong tay. Nàng hiểu, không phải ngẫu nhiên mà chàng lại xuất hiện... và càng không phải ngẫu nhiên khi Parnassos gần đây vừa bị tấn công.Sagittariu lặng người. Sự lém lỉnh thường ngày trên gương mặt chàng biến mất, thay vào đó là sự nặng nề chưa từng thấy. Một lúc sau, chàng mới trầm giọng đáp: "Phải."Aries bỏ ống hương xuống, ánh mắt xoáy sâu vào đôi đồng tử đang tránh né của Sagittarius:"Chàng... đã biết chuyện này chưa?"Aries khẽ nghiêng người, đưa tay vào lớp áo choàng màu thiên thanh. Từ sâu trong lớp vải, nàng lấy ra một viên đá nhỏ– Màu đỏ, phát ánh sáng nhẹ như giấc mơ. Mặt đá khắc một biểu tượng cổ xưa, luân chuyển ánh bạc giữa những hoa văn như những dải ngân hà bị giam giữ."Gần đây," nàng nói chậm rãi. "một vị thần bóng tối cổ xưa đã thức tỉnh."Giọng nàng nhẹ như gió thoảng, nhưng từng từ lại nặng như định mệnh."Hắn đã sai những thuộc hạ xuống nhân giới, lặng lẽ... thu thập một thứ được gọi là Mười hai viên đá thần thoại". Nàng đặt viên đá lên tay Sagittariu. Ánh sáng lấp lánh của nó phản chiếu vào mắt chàng như ánh trăng rơi xuống một mặt hồ bất động."Ta tin rằng... Parnassos có thứ mà chúng cần. Có thể là một trong mười hai cái còn lại."Gió bỗng thổi mạnh qua hàng cây, mang theo tiếng rì rầm như tiếng thì thầm của các vị thần đã mất. Sagittariu siết chặt viên đá trong tay, cảm nhận được sức nặng không chỉ từ nó, mà còn từ sứ mệnh đang gõ cửa vận mệnh chàng.Sagittariu im lặng một lúc lâu, đôi mắt chàng nhìn ra xa như thể đang tìm kiếm lời giải cho một câu hỏi mà chính chàng cũng không thể trả lời. Cuối cùng, chàng mở miệng, giọng trầm và thấp:"Được rồi... ta sẽ kể cho nàng. Khoảng hai tuần trước, một con quái vật toàn thân là đá đã tấn công thành Parnassos. Nó đến từ đâu, không ai biết. Ta đã đánh bại được nó, nhưng thiệt hại thì rất nặng nề, thành trì bị tàn phá không ít."Chàng dừng lại, tay nắm chặt lấy một vật gì đó trong túi áo, và từ từ rút ra một viên đá nhỏ, màu xám nhạt, trông như thể được đẽo từ một tảng đá cổ xưa."Trên chiến trường, ta tìm được viên đá này," chàng nói, giọng có chút thở dài. "Nó phảng phất mùi tử khí, lạnh lẽo như cái chết đang ngự trị."Chàng đưa viên đá cho Aries, đôi mắt nàng sáng lên khi nhìn thấy nó. Nhưng rồi, nàng khẽ nhíu mày, ánh mắt đầy nghi ngờ."Nhưng... viên đá này không giống các viên đá khác," nàng nói, giọng đầy nghi hoặc. "Nếu chàng là tộc nhân Mã, viên đá phải có ký hiệu của mũi tên – dấu hiệu của tộc mình. Nhưng viên này thì không... Không có ký hiệu, và lại chẳng tỏa sáng khi gần viên khác."Sagittariu thở dài, bàn tay nắm chặt viên đá, như thể đang giằng xé với những suy nghĩ khó khăn. Chàng đáp: "Phải viên đá này không giống các viên khác, không có ký hiệu và không tỏa sáng khi gần một viên khác. Nó khác biệt hoàn toàn. Vì vậy, ta nghĩ... nó có thể đến từ vườn táo Hesperides ,ta đã đem đến một tiệm ma pháp và được chuẩn đoán như ."Ánh mắt của chàng trở nên sâu thẳm, như thể đang cố tìm kiếm một câu trả lời mà chính bản thân cũng không chắc chắn. Aries, ngạc nhiên và bối rối trước sự bí ẩn của viên đá, chỉ im lặng nhìn chàng."Ta có ý định đến đó," Sagittariu tiếp tục, giọng trầm và kiên định. "Tới Hesperides – nơi viên đá này có thể được giải mã. Ta hy vọng tìm ra lời giải cho những gì đang xảy ra."Aries thở dài, ánh mắt nàng ánh lên sự lo lắng. "Lỡ đâu có kẻ khác xuất hiện và lấy mất thì sao?" – nàng hỏi, giọng thấp như một làn sương đêm.Chàng cười khẽ, ánh mắt đầy tự tin. "Nếu có, thì chắc chắn sẽ có biến động lớn rồi. Haha, có lẽ ta nên nghỉ ngơi lấy sức, rồi lên đường tới Hesperides sớm thôi."Aries chỉ biết thở dài, rồi gật đầu: "Anh ngủ ngon nhé. Tôi phải xong thứ này cho Libra." Nàng đứng dậy, cúi người lấy lại bình tĩnh, rồi tiếp tục công việc của mình – lòng vẫn chưa nguôi lo lắng về những mối nguy đang rình rập phía trước.Chàng nhìn theo bóng dáng nàng, suy tư về những lời nàng vừa nói. Trong màn đêm mờ ảo, cả hai chìm vào những suy nghĩ riêng.Sáng hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng và ánh sáng dịu dàng chạm vào những tầng mây, hai bóng người lặng lẽ băng qua các con phố của thành phố Aitherion. Mỗi bước đi nặng nề hơn vì hành lý chất đầy trên vai. Họ – Aries và Sagittariu – cuối cùng cũng đến được Cổng Trời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me