TruyenFull.Me

[12cs] The Twelve Stones

Chap 20: Hoang Mạc

Lucastafreya


Aries, sau bao ngày bị mắc kẹt trong thành phố quái đản này, không kiềm chế được cảm xúc. Nàng rơi lệ, nghẹn ngào hét lên như thể trút hết nỗi đau và mệt mỏi của mình: "Cuối cùng cũng thoát được!" – nàng kêu lên, giọng đầy điên cuồng.

Trong khi đó, Sagittariu, với ánh mắt háo hức và kiên quyết, tiến lại gần cánh cổng: "Cái gì đang chờ đợi phía sau cánh cổng này nhỉ?" – chàng hỏi, ánh mắt ánh lên sự tò mò mãnh liệt.

Hai người nhìn nhau, không nói lời nào, nhưng trong lòng đều hiểu rõ mục tiêu của mình. Một cú húc thật mạnh, một lực đẩy dứt khoát. Không gian xung quanh rung lên. Cánh cổng ngay lập tức vỡ vụn như ngọc vỡ, những mảnh vỡ bay tứ phía. Cả hai bước qua, không còn nhìn lại – để lại sau lưng thành phố mây mờ ảo.

Phía bên kia cánh cổng, không khí tươi mới và trong lành tràn ngập. Hương thơm ngào ngạt của những rừng hoa lan tỏa như một bản nhạc nhẹ nhàng, quyện vào làn sương mờ ảo, làm cho mọi vật xung quanh trở nên mơ hồ và huyền bí.

Tuy nhiên, cả hai không quên lời cảnh báo của Mụ Lavender – lời nhắc nhở rằng họ phải tiếp tục tiến bước, không được phép dừng lại hay quay đầu.

Với ký ức và lòng quyết tâm của mình, Aries và Sagittariu tiếp tục bước đi, bất chấp những điều kỳ lạ đang bủa vây. Thời gian dần trôi qua, hai canh giờ đã khép lại mà họ vẫn chưa gặp trở ngại nào lớn. Nhưng rồi, phía trước, một luồng sáng bất ngờ bùng phát – ánh sáng mạnh mẽ đến mức họ phải nhắm mắt lại, không thể chống đỡ nổi.

Tiếng kêu của những con bò và dê vang lên – âm thanh rộn rã vọng về từ một vùng đất xa xăm. Như một dấu hiệu: họ đã đến nơi.

Khi mở mắt ra, cả hai nhận ra rằng mình đã thoát khỏi màn sương dày đặc và đang đứng trước một cảnh tượng hùng vĩ. Thung lũng Elikón – một nơi hoang sơ nhưng đầy sức mạnh – hiện lên với những dãy núi cao chót vót, như một lời thách thức cho hành trình đầy gian nan trước mắt. Ở đây, không khí tràn ngập năng lượng nguyên sơ, và chính họ sẽ phải đối mặt với một thử thách mới: thử thách của sự sống và cái chết.

Chưa kịp lấy lại hơi thở sau chặng đường dài, một tiếng vỗ cánh nhẹ vang lên phía sau lưng. Một con cú vàng với bộ lông óng ánh như được rắc bụi kim tuyến – sinh vật đưa thư quen thuộc của Libra – xuất hiện một cách duyên dáng, bay một vòng quanh hai người rồi đậu lên vai Aries. Nó kiêu kỳ nghiêng đầu, rồi nhẹ nhàng nhả ra một xấp thư dày cộp.

Aries đón lấy xấp thư, cảm nhận ngay trọng lượng của nó – không chỉ nặng về mặt thể chất mà còn nặng về ý nghĩa. Từng trang giấy sột soạt vang lên khi nàng lật qua, gương mặt mỗi lúc một nghiêm trọng. Thư của Libra vốn luôn ngắn gọn và súc tích, nhưng lần này thì khác – bởi mọi chuyện ở nhân giới đã biến đổi đến mức Libra cũng không thể giữ được sự điềm tĩnh.

"Chỉ mới hai canh giờ..." Aries thì thầm, mắt vẫn chăm chú vào dòng chữ trước mặt. "...mà ở nhân giới đã trôi qua năm ngày."

Sagittariu nghe vậy, hai tay siết chặt, tim đập mạnh trong lồng ngực. Chàng bước tới gần, giọng khàn hẳn:
"...Năm ngày? Không thể nào. Ta đã hẹn Virgo và Scorpio tại Elikón. Nếu chúng ta đến muộn..."

"Thì họ đã đi rồi," Aries nói, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt vẫn đầy lo âu. "Và rất có thể, họ không còn giữ được bình tĩnh."

Sagittariu vò mái tóc rối bù của mình, khuôn mặt lộ rõ vẻ hoảng loạn. "Nếu Scorpio mà nổi giận... Thôi chết rồi. Còn Virgo... nếu hắn tin rằng ta nuốt lời..."

"Bình tĩnh," Aries khẽ đẩy chàng ra, rồi cẩn thận gấp xấp thư lại. "Laelaps – Con chó săn không bao giờ hụt mục tiêu của tôi đã gửi kèm một bản đồ, chỉ lối tắt tới khu trại của họ. Nếu may mắn... có thể chúng ta vẫn kịp."

Laelaps là con chó săn thần thánh được Zeus ban cho Europa. Trong một truyền thuyết kỳ quái, Laelaps từng được phái đi săn con cáo Teumessian – sinh vật không thể bị bắt. Cuộc rượt đuổi vô tận đó đã buộc Zeus phải hóa cả hai thành đá và đưa lên trời thành chòm sao Canis Major và Canis Minor.

Trong tay một pháp sư hoặc chiến binh, Laelaps có thể trở thành linh thú đồng hành – một bóng khói bạc hoặc thú máu lạnh bọc trong lớp da chó đá, phóng như chớp qua mọi trở ngại. Laelaps Bạc (Silversprint) còn có thể chạy trên không khí hoặc mặt nước, để lại vệt sáng bạc lung linh – vệt sáng mà Aquarius hoặc những phù thủy gió vẫn sử dụng.

Sagittariu hít một hơi sâu, mắt nhìn về phía những dãy núi trập trùng của Elikón, nơi mọi con đường có thể dẫn đến cuộc hội ngộ hoặc là sự rung chấn như cơn thịnh nộ chẳng hạn.

Không một lời thốt ra, Aries và Sagittariu chỉ liếc nhau một cái – đủ để hiểu: phải chạy, ngay và lập tức.

Họ lao theo đốm sáng bạc lấp lánh phía trước – Laelaps, linh khuyển ánh sáng mà Aries đã kịp triệu hồi trước khi họ rời Aitherion. Đốm sáng ấy lấp lánh như một vì sao rơi, lúc gần lúc xa, khi rõ khi mờ, nhưng họ không cho phép mình ngừng bước.

Họ nhảy qua những con suối lạnh giá, băng qua thung lũng ngập tràn hoa Anh Túc đỏ thắm loài hoa quyến rũ nhưng ẩn chứa giấc ngủ vĩnh hằng trong từng cánh mềm.

Aries vừa chạy vừa bịt chặt mũi, không dám nhìn quá lâu vào cánh đồng hoa đỏ rực trải dài bất tận. Giọng nàng nghèn nghẹn:
"Chúng ta phải nhanh lên. Không được để mình mắc kẹt giữa những ảo mộng này..."

Sagittariu gật đầu, mồ hôi đẫm ướt cả mái tóc dài được cột gọn. Dù là chiến binh dẻo dai, chàng vẫn cảm nhận từng bước chân như đang trôi dần vào một cơn mộng miên man.

Mãi đến khi trăng lên cao, bóng đêm siết chặt lấy thung lũng, cả hai mới buộc phải dừng chân bên một hang đá phủ rêu, nơi ánh sáng từ Laelaps cũng trở nên nhạt nhòa. Aries lặng lẽ nhóm chút lửa, và cả hai ngồi dựa lưng vào nhau kiệt sức, nhưng không thể ngủ yên.

"Libra bị tập kích..." Aries khẽ nói, giọng nàng như hòa lẫn với tiếng gió. "Bọn tay sai của Erebus Vị thần Bóng tối Vĩnh hằng. Nàng ấy viết rằng bọn chúng không giống những ác quỷ bình thường – không có hình dạng, không có hơi thở, chỉ là những bóng đen là thứ hút cạn nỗi sợ của người đời như ác mộng."

Sagittariu im lặng, ánh mắt chùng xuống, ánh lửa hắt lên gò má xám lạnh của chàng. Aries ngẩng đầu nhìn ánh trăng len qua kẽ lá, rồi nói tiếp, giọng run lên chút lo âu:
"Ta đã viết thư lại cho nàng... Giải thích chuyện cả ta và ngươi bị mắc kẹt ở Aitherion. Hy vọng Libra sẽ hiểu... và tha thứ."

Sagittariu nhắm mắt, một tiếng thở dài khẽ thoát ra:
"Chỉ cần Virgo và Scorpio chưa rời đi, ta sẵn sàng chạy thêm ba ngày ba đêm nữa."

Aries cười nhạt, ánh mắt lấp lánh ánh lửa:
"Còn ta... chỉ cần Libra vẫn còn sống... dù phải đi xuyên qua mộng mị, ta vẫn đi."

Lửa cháy yếu ớt trong hang, tiếng gió rít qua những khe đá như tiếng thở dài của đêm tối. Ánh sáng bập bùng phản chiếu trong mắt họ những kẻ đã mỏi mệt nhưng chưa bao giờ chịu khuất phục. Aries siết chặt ống hương bạc Nephelai trong tay, như thể đó là sợi chỉ mong manh nối nàng với thế giới bên ngoài. Sagittarius ngồi bất động, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, nhưng tâm trí chàng đã lang thang tận đâu.

Chàng dần nhắm mắt lại, hơi thở chậm rãi như những con sóng nhỏ dạt vào bờ cát xa xôi. Bên ngoài, màn đêm phủ kín thung lũng Elikón như có ai vừa kéo xuống một tấm rèm đen vô tận. Ánh lửa trong hang chỉ còn lập lòe, rồi cũng lịm tắt, để lại bóng tối đặc quánh và tiếng gió hú lạnh lẽo xuyên qua vách đá.

Aries vẫn ngồi đó, mắt mở lớn, lưng tựa vào vách đá lạnh. Nàng không ngủ – không thể ngủ. Một phần vì nỗi lo âu bóp nghẹt lồng ngực, một phần vì cảm giác lạ lùng cứ như có điều gì đang cựa quậy dưới da thịt – như thể sợi dây định mệnh đang rung lên từng hồi, báo hiệu một điềm gở đang đến gần.

Không ai biết đêm ấy, trong thung lũng Elikón, một giấc mơ hay một cơn ác mộng nào đang lặng lẽ len qua từng phiến đá, chờ đợi khoảnh khắc để nuốt chửng tất cả...

...

Mặt trời lên cao, đỏ rực như một ngọn lửa khổng lồ treo lơ lửng trên bầu trời. Ánh nắng sớm nhuốm đỏ cả hoang mạc khô cằn, biến cát vàng thành biển máu mờ ảo. Tại một nơi cách thung lũng Elikón bốn trăm dặm, Scorpio cùng Virgo vừa mới xuất phát. Đứng trên đỉnh cồn cát, họ nhìn xa xăm – phía trước chỉ là biển cát mênh mông, hun hút đến tận chân trời.

Scorpio vén mái tóc đen nhánh, để lộ vết sẹo chạy dài từ mang tai xuống cổ. Đôi mắt màu tro của hắn ánh lên tia lạnh lẽo, tay nắm chặt chuôi dao găm bên hông.

Virgo khoác chiếc áo choàng trắng mỏng, gió thổi tung vạt áo như đôi cánh thiên thần. Nhưng ánh mắt chàng lại sâu hun hút, phản chiếu cả sa mạc cháy bỏng lẫn bóng đêm vô tận nơi đáy lòng.

"Sagittariu chắc đã đến Elikón rồi," Virgo khẽ nói, giọng không chút dao động.

Scorpio nhếch môi, nụ cười thoáng qua như một vệt đen trên cát:
"Hoặc vẫn còn kẹt trong mê cung sương mù ấy. Dù sao, nếu anh  chậm một khắc... chúng ta sẽ không chờ."

Nói rồi, cả hai lặng lẽ quay đi, bước vào cơn gió nóng rát của hoang mạc. Đằng sau họ, mặt trời như thiêu đốt cả bầu trời, và bóng họ đổ dài trên cát, như những vệt bóng ma sẵn sàng nuốt chửng mọi hy vọng.

Nhưng rồi, từ xa trong cơn gió nóng, một vệt sáng bạc lao vun vút, để lại dấu vết lấp lánh trên cát. Laelaps — linh khuyển bất diệt, con chó săn của bầu trời — đang bám theo dấu vết của họ. Scorpio nhíu mày, ánh mắt tối lại khi nghe tiếng chân chạy nhẹ như gió của con thú. Nàng ghét cái cảm giác bị theo dõi, nhất là bởi thứ gì đó không thể dứt bỏ.

Laelaps không lên tiếng, chỉ lặng lẽ tiến lại gần, bộ lông ánh kim như được tẩm bụi sao. Nó ngẩng đầu nhìn họ bằng đôi mắt xanh biếc, rồi từ cổ áo da của mình, nhả ra một lá thư nhỏ.

Virgo đón lấy, mở ra trong im lặng. Nét chữ thanh mảnh, cẩn trọng của hiện ra rõ ràng, từng dòng chữ đầy nghiêm :

"Gửi Scorpio và Virgo,

Khi hai ngươi đọc được bức thư này, ta và Sagittariu đã thoát khỏi Aitherion. Xin tha thứ – chúng ta đã bị giam cầm bởi ảo mộng và không thể báo tin kịp thời.

Thời gian tại nhân giới đã trôi qua nhanh hơn nhiều. Những người bạn của  cũng đang gặp nguy hiểm. Erebus và bóng tối của hắn đã lan tràn, đe dọa tất cả những gì còn sót lại.

Nhưng điều quan trọng hơn cả nhiệm vụ thật sự của chúng ta không chỉ là hội ngộ. Những viên đá Zodiac – biểu tượng của sự cân bằng và hy vọng – đang dần thức tỉnh. Chúng chính là sợi chỉ duy nhất dẫn dắt chúng ta vượt qua bóng đêm này. Ngọn nguồn bọn ta sẽ giải thích cặn kẽ khi gặp lại.

Hãy nhớ: việc tìm đủ những viên đá Zodiac mới là nhiệm vụ chính. Đừng để sự chia rẽ hay hoài nghi làm lung lay bước chân.

Hẹn gặp lại – Aries."

Scorpio siết chặt lá thư, ánh mắt sắt lạnh của nàng thoáng lướt qua một tia bối rối.
Virgo im lặng, như đang nghiền ngẫm từng chữ, rồi ngẩng lên, mắt ánh lên vẻ quả quyết:
"Aries phải cô nàng ta đã gặp ở thị trấn. Vậy là Sagittariu đang đi chung với cô ấy, như vậy đây cũng là một điều đáng suy ngẫm. Chúng ta phải tin họ – và tin cả những gì đang chờ đợi phía trước."

Scorpio không nói gì thêm, chỉ ném lá thư đã đọc thành than đen, rồi đứng dậy, ánh nhìn đăm chiêu hướng về phía những triền cát đỏ rực đang trải dài đến tận chân trời.
"Đi thôi." nàng nói, giọng trầm thấp nhưng chắc nịch. "Đá Zodiac là thứ gì ta còn không rõ, làm sao có thể tìm kiếm ."

Virgo nhíu mày, mắt quét ngang dải trời u ám phía xa. Hắn cất giọng trầm khẽ, vẫn giữ được sự bình tĩnh vốn có:
"Có một cơn bão cát đang đến. Chúng ta cần tìm chỗ trú ẩn ngay lập tức."

Scorpio gật đầu, ánh mắt vẫn sắc bén, quét qua từng triền cát và những mỏm đá nhô lên như răng cưa của một con quái vật ngủ quên. Họ không cần nói nhiều. Kinh nghiệm sa mạc đã dạy cả hai rằng, chỉ một khắc chần chừ có thể khiến kẻ mạnh nhất cũng trở thành cát bụi.

Cuối cùng, họ phát hiện một vách đá nứt nẻ, đủ để che chắn khỏi sức gió như lưỡi dao sắp rạch nát mặt đất. Vừa bước vào bóng râm, Virgo không chần chừ – hắn tháo chiếc khăn quấn cổ, phủ lên miệng, rồi đưa mắt nhìn Scorpio:
"Ta không tin vào những lời tiên tri nhưng nếu cô gái bí ẩn ấy đã gửi thư, chắc chắn có lý do. Việc tìm kiếm những viên đá không còn là chuyện riêng của từng người nữa."

Scorpio hạ ánh nhìn, những sợi tóc đen dài bay lòa xòa theo cơn gió. Hắn siết chặt chuôi dao bên thắt lưng, giọng khàn đục vang lên:
"Ta chỉ ghét việc bị kẻ khác dẫn dắt. Nhưng nếu đá Zodiac là chìa khóa ta cũng không ngại mấy vụ phiền phức ."

Bên ngoài, cát bắt đầu bay tán loạn, bầu trời ngả sang màu đồng cháy rực. Trong bóng tối nứt nẻ của hốc đá, hai kẻ lữ hành vẫn giữ cho ánh nhìn của mình không chao đảo – như thể cả cơn bão đang gào thét cũng không thể lay động ý chí ấy.

Bình minh lên cao, ánh nắng như đổ lửa thiêu đốt cát bụi trên vai họ. Sagittariu và Aries thức dậy từ sớm, không có gì ngoài quyết tâm và cơn sốt cháy bỏng trong lồng ngực. Họ chạy, như hai mũi tên phóng thẳng về phía trước, không chút do dự.

Chỉ khi tới bìa rừng, cả hai mới nhìn thấy bức tranh toàn cảnh: phía xa, một cơn bão cát đang cuộn lên, xoáy tròn như con rắn khổng lồ nuốt chửng bầu trời. Aries đưa tay lên che mắt, cố căng nhìn về phía trước. Nàng rút một tinh linh nhỏ từ ống hương bạc Nephelai – một đốm sáng lơ lửng như giọt sương phát sáng.

Tinh linh khẽ nhảy múa trước mắt nàng, rồi thì thầm bằng giọng trong veo:
"Những người bạn của Sagittariu... Họ đang ở trung tâm hoang mạc. Khoảng cách là năm cây số."

Sagittariu gật đầu, siết chặt cây cung đeo trên lưng.
"Năm cây số... nhưng cát bụi sẽ phủ lấp mọi dấu vết. Ta không thể để họ chờ thêm nữa."

Aries đưa mắt nhìn sâu vào sa mạc đang biến thành cơn lốc hung hãn. Nàng biết không có thời gian để nghĩ ngợi.
"Chúng ta không được dừng lại – phải vượt qua cát, nhanh nhất có thể!"

 nở nụ cười nhạt, gật đầu với nàng, rồi cắm cúi chạy. Họ lao vào sa mạc – nơi nắng và cát hoà làm một, nơi mà mỗi bước đi như thể xé rách cơ bắp và phổi. Nhưng bước chân của họ vẫn không ngừng – bởi phía trước là hai người bạn... và sứ mệnh mà họ không thể từ bỏ.

Sagittariu và Aries lao vào hoang mạc như hai bóng ma không sợ nắng, cát hay gió gào. Đến giữa trưa, cơn bão cát đã nuốt trọn mặt trời, để lại bầu trời vàng xỉn và mặt đất bỏng rát. Cát bay tạt vào mặt, chui vào áo, và vướng vào tóc, khiến Aries phải chửi thầm không ngớt.

"Hộc... Hộc... Sagittariu, còn... xa... không?" nàng hỏi, giọng khàn đi vì khát.

"Bốn cây số..." Sagittariu trả lời, thở gấp nhưng mắt vẫn không rời cơn lốc trước mặt. "Ta không ngờ... đi tìm hai tên đó lại giống như chạy marathon trên sao Hoả thế này..."

Chính khi họ định dừng chân nghỉ đôi chút, đột nhiên... bùm! Một luồng gió mạnh thổi tới, cuốn cả hai lộn nhào xuống một cồn cát cao như bức tường. Aries kêu lên, tóc tai rối tung, còn Sagittarius thì bị vùi xuống tới nửa người, trông như một củ cà rốt sống trong chậu cát.

"Ngươi... ổn chứ?" Aries lồm cồm bò lại, phủi cát khỏi mặt Sagittariu.

"Ổn... Ta chỉ sắp thành món nướng hoang mạc thôi..." Sagittariu rên rỉ, cố lôi chân ra khỏi cát.

Nhưng chưa kịp thở, từ phía trước, một tiếng hét vang lên — "Ôi trời ơi! Ai lăn từ trên đỉnh đồi xuống thế kia?!"
Hai người ngẩng lên, thấy Scorpio và Virgo... đang ngồi ngay giữa một "quán trà" dựng tạm từ tấm bạt cũ, rách tả tơi nhưng vẫn bày được một bình nước với vài chiếc ly gốm.

"Đây... là cái gì vậy?" Aries ngạc nhiên, mắt tròn xoe.

Virgo chỉnh lại mớ khăn che mặt như Ả Rập và bình thản đáp: "Tìm được chỗ trú ẩn rồi, tiện thể mở 'quán giải khát' cho... khách lạc đường!"
Scorpio chống cằm, nhướn mày: "Các ngươi định đóng vai lạc đà du mục à? Tới muộn mà còn lăn xuống như đống ..."

Sagittarius phủi cát ra khỏi tai, nở nụ cười nhăn nhó: "Ít ra chúng ta cũng đã tìm được các ngươi. Thế này gọi là... tái ngộ không thể nào quên."

Aries nhìn quanh, rồi bật cười, bất lực trước cảnh tượng: bốn chiến binh trong một quán nước dã chiến giữa sa mạc, người thì quấn đầy cát, người thì nấp dưới tấm bạt như đang chờ gánh hát dạo qua.

"Thôi thì... ít ra ta cũng tìm thấy nhau," nàng thở phào, giọng đượm chút vui vẻ. "Giờ thì uống chút nước đã — trước khi chúng ta quay lại hành trình săn lùng những viên đá định mệnh."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me