12cs The Twelve Stones
Dưới ánh nắng hoàng hôn mờ nhạt, mặt trời Babylon trượt mình sau vòm mái dát vàng của điện chính, để lại vệt sáng lấp lánh như máu đọng trên nền trời. Aries đứng nơi hành lang dẫn về phòng mẫu hậu, đôi chân nàng như mọc rễ trong thứ im lặng đặc quánh và âm u này.Hai ngày qua, nàng đã thử mọi cách: gào thét, van xin, nài nỉ, đập vỡ đồ đạc, phá cả khu vườn linh thiêng của hoàng cung chỉ để đổi lại một lời thương xót. Nhưng không một ai cúi đầu. Không một ai lay động. Mẹ nàng vẫn bị đưa đi. Vào buổi sớm nay, dưới sự hộ tống của mười hai cận vệ, chiếc kiệu khảm gỗ tùng đã rời cung điện, cuốn theo dáng hình yếu ớt và ánh mắt rưng rưng của người phụ nữ từng là vương hậu cao quý của một đại điện.Phía xa ngoại ô Babylon, nơi ánh đèn hoàng cung chẳng thể vươn tới, có một căn dinh thự phủ màu thời gian. Ở đó, nữ hoàng Tiametta đang tịnh dưỡng—hay đúng hơn là bị trục xuất một cách khéo léo khỏi đời sống hoàng tộc.Nội thất bên trong mang dáng dấp của những ngày huy hoàng đã cũ. Gỗ mục, rèm rách, tranh tường phai màu. Những miếng gỗ dưới sàn giờ đây cũ tới mức chúng trồi lên méo mó. Từng món đồ trong căn phòng ấy đều bám bụi, như thể đã quên mất cảm giác được chạm vào bởi tay người. Căn ghế dựa bà đang ngồi đã bị sứt tay vịn, nhưng vẫn được lau sạch, bởi chính tay bà mỗi sớm. Bên ngoài cửa sổ là khu vườn từng rực rỡ một thời—nơi những đóa tulip trắng bà tự tay trồng mỗi mùa xuân. Giờ đây chúng đã thành cỏ khô, tán lá cong quắt lại như những ngón tay run rẩy chìa về ngày xưa . Gió thổi qua kẽ lá, mang theo âm thanh xào xạc như tiếng thì thầm của những linh hồn quá khứ.Không có tiếng bước chân nào, không có gia nhân. Chẳng ai thèm ở lại cái nơi nghèo khó, cách biệt, chỉ để hầu hạ một nữ hoàng không còn ngai. Chẳng có gì cả—ngoài sự im lặng tuyệt đối, như một lớp vải liệm phủ lên ngày tháng. Thế nhưng, bà Tiametta không hề oán trách. Không một lời. Bà chỉ lặng lẽ nhìn ra vườn, nơi vầng dương đang dần lặn xuống phía chân trời xa.Bà chưa từng cảm thấy an yên như lúc này.Không chính trị. Không đấu đá. Không ánh mắt cay nghiệt của quần thần. Không còn nỗi đau của một người mẹ từng phải quỳ gối trước vua, từng bị đổ lỗi cho một cái thai không giữ nổi—trong khi kẻ đẩy bà ngã là vợ kế được chính tay nhà vua cưới về.Trời trở tối, màn đêm dần tràn vào những góc khuất của căn phòng. Gió luồn qua khe cửa sổ cũ kĩ, mang theo hơi lạnh nhè nhẹ của đêm Babylon, khiến ngọn đèn dầu khẽ chập chờn như đang thở cùng bà. Bà Tiametta ngồi đó, thân thể gầy yếu được quấn trong một tấm khăn mỏng, tựa như sương phủ. Đôi tay đặt ngay ngắn trên lòng, nhè nhẹ run, hơi thở bà yếu ớt và đều đặn, như những sợi chỉ mỏng manh đang dần buông khỏi khung cửi thời gian.Bà ngước nhìn bầu trời. Một mảng đêm rộng lớn, trầm mặc và sâu thẳm. Những vì sao lấp lánh như hàng ngàn con mắt xa xưa, lặng lẽ chứng kiến cả cuộc đời bà: từ ngày đội vương miện, khoác lụa vàng, cho đến ngày bị đẩy ra khỏi chính căn điện từng khắc tên bà trong những bản khắc đá thiêng liêng.Tiếng ru. Bà nghe thấy. Như vọng lên từ lòng đất, hay từ chính ký ức bà, không rõ nữa. Tiếng ru ấy từng là của bà, Isinaya —mẹ bà—ru trong những đêm ở xứ Akkad lạnh giá. Những bản nhạc buồn du dương, bằng tiếng cổ ngữ, bà từng ngân nga trong lễ cưới với đức vua. Những điệu đàn xưa kia các công nữ chơi khi mùa xuân đến. Và cả tiếng cười trẻ thơ—tiếng của Aries, ngày còn nhỏ, ngồi trong lòng bà, nghịch mái tóc dài đã từng óng ánh như tơ đồng.Mọi thứ trở về. Như một dòng suối chảy ngược. Như một buổi hòa nhạc cuối cùng, chỉ dành cho một người nghe. Bà biết, cơ thể này đang mỏng dần như khói. Nhưng cũng chính trong khoảnh khắc này, khi chẳng còn gì níu giữ, bà thấy được mình—không phải là nữ hoàng, không phải vợ của nhà vua, không phải một kẻ bị ruồng bỏ.Chỉ là một người mẹ.
Một người đàn bà đã từng yêu, từng mất, từng chịu đựng.
Và giờ đây, đang được lặng lẽ thở dưới vòm trời vĩ đại mà chẳng ai có thể tước đi.Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên giữa căn phòng lặng gió, như một bản nhạc báo tử dịu dàng đến tàn nhẫn. Bóng người ấy hiện lên trong khung cửa—mảnh khảnh, đoan trang, váy lụa đen chạm đất như bóng đêm vừa bước vào. Tiametta không quay lại. Đôi mắt vẫn hướng lên bầu trời, ánh sao lấp lánh trong mắt bà như giọt nước đọng lại từ một cơn mưa rất xa."Hẳn bà đã đoán được ngày này sẽ tới." giọng người phụ nữ kia vang lên, nhỏ như tiếng thì thầm trong mộng."nên mới an yên thanh thản như thế."Giọng nói ấy, mượt như nhung và sắc như dao. Không còn là sự giả lả cung kính trước quần thần, không còn nụ cười tươi tắn trước quốc vương. Chỉ còn bản thể thật của một người đàn bà đã nhẫn nại đi hết con đường tăm tối để giành lấy quyền lực.Tiametta khẽ mỉm cười, một nụ cười không hận, không sợ, chỉ thoáng như chiếc lá rơi ngang cửa sổ."Ngươi đến muộn hơn ta tưởng." Tiametta đáp, giọng bà như sương khuya rơi trên mặt hồ, lạnh mà dịu, "ta còn nghĩ ngươi sẽ ra tay ngay từ lần cuối cùng pha trà.""Ta tưởng bà yếu đến mức không nhận ra.""Ta yếu thật." bà đáp, khẽ ho một tiếng, "Nhưng không mù. Mùi cây hemlock có thể gây tê liệt, làm yếu cơ, dẫn đến ngừng thở. Nó có thể gây ra các triệu chứng như buồn nôn, nôn mửa, khó thở, và nếu không được điều trị, dẫn đến cái chết. Trùng hợp là ta thường xuyên mắc các triệu chứng như vậy. Không có bà vú bên cạnh chắc ta đã chết từ lâu rồi."Một thoáng im lặng.Người kia không chối, cũng không biện minh."Vậy sao bà không phản kháng ?""Bởi vì ta mỏi rồi. Và ta có một điều quan trọng hơn để giữ.""Điều gì?""Con gái ta." Người kia siết chặt tay. Nữ hoàng khẽ mỉm cười, nụ cười mong manh như khói trà tan vào đêm."Ngươi sẽ có ngai vàng, có cả vương quốc nếu may mắn. Nhưng con gái ta... nó sẽ không nhìn ngươi như một nữ hoàng. Trong mắt nó, chỉ có mẹ nó từng dạy nó đọc thơ giữa mùa đông, từng vá áo trong ánh nến tàn. Trong lòng nó, ngai vàng ngươi ngồi sẽ luôn lạnh."Người kia đứng yên. Gió lại thổi qua. Ngoài kia, khu vườn hoang vu rơi xuống một cánh hoa vàng úa. Và trong phòng, Tiametta khép mắt lại."Giờ thì đi đi. Nếu ngươi còn biết thương hại, hãy để ta ra đi với một chút phẩm giá còn lại."Tiếng váy lụa xoạt nhẹ. Rồi cánh cửa khép lại sau lưng một người. Trong bóng tối, Tiametta ngồi yên như ngủ. Tách trà mà vừa nãy bà uống đã bị hạ độc, giờ đây độc đã ngấm. Cơ thể bà yếu dần, hơi thở của bà ngắt quãng. Hàng mi bà khép lại, nhưng trên môi vẫn giữ được nụ cười thanh thản, như đang chìm vào một giấc ngủ . Nhưng trong giấc ngủ ấy, bà vẫn mơ thấy tiếng cười của con gái mình... giữa một ngày nắng cũ, trong khu vườn chưa kịp tàn.Aries bật dậy, hơi thở đứt đoạn. Nàng không nhớ nổi mình đã thiếp đi khi nào, nhưng giấc mộng vừa rồi—về một khu vườn, về giọng ru khe khẽ—còn chưa kịp tan. Mắt nàng mở to, nhưng lệ đã trào ra tự lúc nào, lặng lẽ như sương đọng. Tin tức đến trong buổi sớm, lạnh hơn cả gió đầu đông. Lặng lẽ đặt phong thư xuống, run tay không dám thốt lời. Nàng chỉ cần nhìn con dấu, trái tim đã siết lại như bị bóp nghẹt.Trong lá thư chỉ vỏn vẹn mấy hàng. Nữ hoàng Tiametta băng hà trong đêm. Ra đi thanh thản.Thanh thản? Một lời nói dối nhục nhã.Cơn giận ập đến như sóng thần. Cả thân thể nàng run bần bật. Aries đấm mạnh xuống mặt bàn, khiến ly trà vỡ nát, mảnh sứ văng tung tóe trên sàn."Các người nghĩ ta sẽ tin sao? Thanh thản? Khi bà ấy bị đày ra nơi cũ nát, bị hắt hủi, bị đầu độc bằng từng ánh nhìn lạnh lẽo?!!"Tiếng hét của nàng vang vọng khắp hành lang cẩm thạch, xé toạc không khí đang cố giả vờ yên bình. Cơn giận dâng lên như lửa cháy khô máu. Trái tim nàng đập thình thịch, từng nhịp như trống trận trong lồng ngực. Đôi mắt rực lửa. Tay siết lại thành nắm đấm, móng tay cắm vào da thịt.Báo thù.Không còn là một cơn bốc đồng của tuổi trẻ.Ngọn lửa trong nàng không thể tắt. Và từ giây phút ấy, Aries đã chết. Chỉ còn lại kẻ mang nợ máu—kẻ thừa kế lời ru chưa dứt trong một đêm đông cuối cùng.Gió đông thổi lồng lộng trên quảng trường thi đấu, khiến bụi tuyết bay lả tả như tro tàn của một ngọn lửa cổ đại vừa vụt tắt. Tiếng loa đồng vang vọng giữa bầu trời xám xịt, hô vang tên từng thí sinh tiến vào sân. Taurus bước chầm chậm, nhịp chân cố giữ vững nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi vẻ bồn chồn. Nàng ngó nghiêng, len lỏi giữa hàng chục đối thủ đang đứng thành từng nhóm. Có tên cơ bắp cuồn cuộn như điêu khắc bằng đá, lưng đeo rìu lớn như thể sinh ra để tàn sát. Có kẻ lại vận giáp dày cộm, sáng loáng dưới ánh sáng rọi từ các đỉnh tháp, hai thanh kiếm dài vắt ngang vai, lặng lẽ luyện tập động tác như thể chẳng buồn nhìn ai.Còn Taurus, nàng chỉ mang theo một thanh đao nhỏ.Một thanh đao cũ mèm, chuôi gỗ đã mòn, lưỡi không sáng như bạc mà xỉn màu vì thời gian. Đó là thanh đao của ông nàng—người thợ rèn già sống tận vùng ngoại ô. Một vật kỷ niệm, một niềm tin.Những lời đàm tiếu bắt đầu lan ra."Nhỏ kia mang cái gì kìa, thanh đồ chơi à?""Làm ơn đừng để chết sớm quá, ta còn chưa khởi động..."Taurus nghe rõ, nhưng không phản ứng. Nàng hít sâu, tay vuốt nhẹ lên lưỡi đao như xoa dịu chính mình. Đây không phải một trận thi. Đây là cánh cửa. Mở ra là ước mơ. Bỏ lại là cay đắng và thất vọng. Nàng bước tới vạch trắng của đấu trường. Tuyết dưới chân kêu lên khẽ khàng như lời chào mừng. Taurus siết chặt chuôi đao. Trong đầu vang lên tiếng ông, trầm ấm:"Cháu không cần thứ gì lớn lao. Chỉ cần biết cách đâm đúng lúc, và đứng vững."Có lẽ, thế là đủ.Trận đấu bắt đầu với tiếng còi vang lên sắc lẹm. Taurus đứng giữa đấu trường, đôi mắt sắc lạnh, tay nắm chặt chuôi đao, lòng ngập tràn một quyết tâm mãnh liệt. Đối thủ của nàng, một gã cao lớn, thân hình vạm vỡ, hẳn đã quen với những trận đánh đầy bạo lực. Hắn vung kiếm lên cao, tiếng thép chạm vào nhau ngân vang trong không khí, như chuẩn bị xé toạc không gian.Taurus nắm chặt thanh đao trong tay, cảm giác sắt lạnh từ chuôi đao truyền vào tay nàng, khiến tim nàng đập mạnh hơn bao giờ hết. Cơn căng thẳng dâng lên như sóng vỗ bờ, nàng biết rằng chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến nàng gục ngã. Nhưng nàng không lùi bước.Tên đối thủ lao đến với tốc độ chóng mặt, thanh kiếm lấp lánh dưới ánh mặt trời, chém thẳng vào người Taurus. Nàng vội vã xoay người, bước chân chạm nhẹ trên mặt đất, né tránh cú đánh hiểm hóc. Lưỡi kiếm chỉ cách nàng vài phân, tiếng thép va vào không khí khiến không gian như bị cắt thành từng mảnh. Nàng cảm nhận được hơi thở nóng hổi của kẻ đối diện, nhưng nàng vẫn không hề nao núng.Mắt nàng sáng lên. Nàng tận dụng sơ hở mà đối thủ để lộ—một khoảng trống nhỏ ở phía hông—và vung đao một cách chính xác, mạnh mẽ. Cảm giác thanh đao lướt qua, xuyên qua lớp giáp của hắn, khiến nàng hơi khựng lại. Đối thủ lảo đảo, nhưng vẫn đứng vững, sắc mặt đỏ bừng vì tức giận."Chết tiệt!" Hắn gầm lên, xoay người tấn công trở lại, lần này cú chém mạnh mẽ hơn, tốc độ nhanh hơn. Taurus cảm nhận được từng tia mồ hôi chảy dọc theo sống lưng, mỗi bước di chuyển, mỗi hơi thở đều trở nên cực kỳ quan trọng. Thời gian như kéo dài, nhưng nàng phải cẩn thận—chỉ một sơ suất, và nó sẽ kết thúc.Taurus bất ngờ lao vào, xoay người né tránh cú chém. Vừa khi tên đối thủ định bổ thêm một cú nữa, nàng liền dùng hết sức bình sinh lao về phía trước, đao vung lên. Cả không gian như ngừng lại, chỉ còn tiếng rít của lưỡi đao xé gió.Cú đao chính xác đâm thẳng vào hông hắn. Tên đối thủ hét lên một tiếng đau đớn, khuỵu xuống, máu tươi chảy ra từ vết thương. Đầu gối hắn chạm đất, thanh kiếm tuột khỏi tay, không còn sức để tiếp tục.Hít một hơi dài, Taurus nhìn đối thủ ngã xuống, vẫn không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Tim nàng đập mạnh, từng nhịp đập như đánh thình thịch vào lồng ngực. Nàng chiến thắng, nhưng không cảm thấy vui mừng, chỉ có sự lo âu. Đó không phải là chiến thắng dễ dàng. Cô gái nhỏ này đã sống sót, nhưng vẫn biết rằng con đường phía trước vẫn còn đầy rẫy thử thách.Trận đấu kết thúc. Cả đấu trường lặng ngắt, không ai nói gì. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng, nhưng Taurus chỉ nhìn xuống đất, nơi máu của đối thủ vẫn còn vương vãi. Lần này, chiến thắng chỉ là một bước nhỏ. Còn nhiều thử thách phía trước.Parnassor—ngọn núi hùng vĩ phía sau Delphi, chốn trú ngụ thiêng liêng của tộc Nhân Mã—vươn cao như một cây giáo trắng bạc cắm thẳng vào tầng mây. Mỗi sườn núi, mỗi tảng đá, mỗi rặng thông phủ đầy tuyết trắng, như thể thời gian nơi đây đã ngừng trôi giữa mùa đông vĩnh cửu.Tuyết rơi quanh năm, không ào ạt mà nhẹ như những cánh lông vũ rơi từ tầng trời xa xăm. Những hạt tuyết li ti phủ lên vòm cổng đá khắc hình sao và mũi tên—biểu tượng của tộc Nhân Mã—khiến chúng sáng lên mờ ảo dưới ánh sáng lạnh của bình minh. Ánh nắng nơi đây không vàng óng mà trong vắt, như thể được gạn lọc qua lớp pha lê, chiếu xuống những mái nhà cong hình sừng và những cột đá khổng lồ bao quanh pháo đài chính.Từ xa, Parnassor trông như một thành trì được tạc thẳng từ vách núi. Những bức tường đá cao vút và kiên cố, mang sắc xanh xám đặc trưng của đá núi lạnh, luôn được trạm trổ hoa văn theo nhịp điệu gió và tuyết. Từng cánh cửa đều bọc da thú trắng, viền bạc và chạm khắc thần thoại cổ, nơi những chiến công của tổ tiên được ghi nhớ bằng hình tượng—mũi tên cắm vào sấm sét, móng ngựa dẫm lên dòng lửa.Bên trong pháo đài, lửa trại luôn được giữ cháy không tắt. Khói trắng lặng lẽ bay lên từ các mái ống, hòa cùng làn sương sớm dày đặc khiến cả thành Parnassor như ẩn mình trong giấc mơ xa vắng. Tiếng vó ngựa vang vọng xa xa, nặng nề mà khoan thai, như một đoạn nhạc xưa cứ mãi lặp lại giữa ngàn năm tuyết phủ.Rặng thông bao quanh thành cao vút và già cỗi, thân cây đầy rêu và tuyết đóng thành lớp dày. Thỉnh thoảng, một con chim tuyết nhỏ sà xuống, để lại những dấu chân li ti rồi vụt bay, xé tan làn sương giá.Ở trung tâm Parnassor, quảng trường cổ vẫn còn dấu vết của những trận đấu danh dự: vết nứt của mũi tên, vệt sẹo do vó ngựa quần thảo, và tàn tro lặng lẽ nằm trong lòng đất. Những người lính Nhân Mã thường luyện tập từ khi mặt trời chưa lên, tiếng hò reo, tiếng cung bật, tiếng đao gươm va nhau vang vọng xuyên qua màn sương như khúc hát dữ dội của núi rừng.Trên đỉnh Parnassor quanh năm phủ tuyết, ánh sáng sớm xuyên qua những tầng mây dày đặc, hắt lên các tán lá rừng rậm rạp một thứ ánh sáng bàng bạc, gần như mơ hồ. Gió thổi từ thung lũng dưới chân núi, luồn qua những phiến đá phủ băng, mang theo tiếng hú dài của những con thú lẩn khuất trong rừng già. Mỗi bước chân nện trên tuyết đều để lại dấu hằn sâu, lạnh đến nỗi tưởng như có thể đông cứng cả ý chí.Giữa sân tập lớn lát đá trắng, những tộc nhân Nhân Mã vạm vỡ đang luyện tập hăng say. Mồ hôi và tuyết trộn lẫn trên lưng họ, trong tiếng gầm vang của những đòn đánh, tiếng cung bật dây rít gió, và âm thanh thép chạm vào thép ngân dài như khúc ca cổ chiến.Ở giữa họ, Sagittarius—con trai thủ lĩnh—đang tập luyện cùng ba chiến binh khác. Mái tóc đỏ của cậu bay phất trong gió, ánh lên như lửa dưới ánh trời băng giá. Đôi mắt màu nâu hổ phách không hề chớp lấy một lần, nhìn thẳng vào mục tiêu như thể xuyên thấu tâm can kẻ địch. Cú xoay người của cậu nhanh và chuẩn xác, mũi tên vút qua không gian, xuyên thủng bia gỗ cách xa ba mươi mét. Những tiếng reo vang dội khắp thung lũng.Trên bệ đá cao, Chironion Pyros quan sát tất cả. Ông không nói gì, chỉ đứng đó với bộ áo choàng dày cộm, tay đặt trên thanh giáo già cũ kỹ đã cùng ông đi qua hàng trăm trận chiến. Khuôn mặt ông dù mang nét cương nghị nhưng ánh mắt thì trầm lắng và ấm áp—như thể ông không nhìn một chiến binh, mà đang nhìn đứa con trai của chính mình trưởng thành từng ngày giữa băng giá.
Một người đàn bà đã từng yêu, từng mất, từng chịu đựng.
Và giờ đây, đang được lặng lẽ thở dưới vòm trời vĩ đại mà chẳng ai có thể tước đi.Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên giữa căn phòng lặng gió, như một bản nhạc báo tử dịu dàng đến tàn nhẫn. Bóng người ấy hiện lên trong khung cửa—mảnh khảnh, đoan trang, váy lụa đen chạm đất như bóng đêm vừa bước vào. Tiametta không quay lại. Đôi mắt vẫn hướng lên bầu trời, ánh sao lấp lánh trong mắt bà như giọt nước đọng lại từ một cơn mưa rất xa."Hẳn bà đã đoán được ngày này sẽ tới." giọng người phụ nữ kia vang lên, nhỏ như tiếng thì thầm trong mộng."nên mới an yên thanh thản như thế."Giọng nói ấy, mượt như nhung và sắc như dao. Không còn là sự giả lả cung kính trước quần thần, không còn nụ cười tươi tắn trước quốc vương. Chỉ còn bản thể thật của một người đàn bà đã nhẫn nại đi hết con đường tăm tối để giành lấy quyền lực.Tiametta khẽ mỉm cười, một nụ cười không hận, không sợ, chỉ thoáng như chiếc lá rơi ngang cửa sổ."Ngươi đến muộn hơn ta tưởng." Tiametta đáp, giọng bà như sương khuya rơi trên mặt hồ, lạnh mà dịu, "ta còn nghĩ ngươi sẽ ra tay ngay từ lần cuối cùng pha trà.""Ta tưởng bà yếu đến mức không nhận ra.""Ta yếu thật." bà đáp, khẽ ho một tiếng, "Nhưng không mù. Mùi cây hemlock có thể gây tê liệt, làm yếu cơ, dẫn đến ngừng thở. Nó có thể gây ra các triệu chứng như buồn nôn, nôn mửa, khó thở, và nếu không được điều trị, dẫn đến cái chết. Trùng hợp là ta thường xuyên mắc các triệu chứng như vậy. Không có bà vú bên cạnh chắc ta đã chết từ lâu rồi."Một thoáng im lặng.Người kia không chối, cũng không biện minh."Vậy sao bà không phản kháng ?""Bởi vì ta mỏi rồi. Và ta có một điều quan trọng hơn để giữ.""Điều gì?""Con gái ta." Người kia siết chặt tay. Nữ hoàng khẽ mỉm cười, nụ cười mong manh như khói trà tan vào đêm."Ngươi sẽ có ngai vàng, có cả vương quốc nếu may mắn. Nhưng con gái ta... nó sẽ không nhìn ngươi như một nữ hoàng. Trong mắt nó, chỉ có mẹ nó từng dạy nó đọc thơ giữa mùa đông, từng vá áo trong ánh nến tàn. Trong lòng nó, ngai vàng ngươi ngồi sẽ luôn lạnh."Người kia đứng yên. Gió lại thổi qua. Ngoài kia, khu vườn hoang vu rơi xuống một cánh hoa vàng úa. Và trong phòng, Tiametta khép mắt lại."Giờ thì đi đi. Nếu ngươi còn biết thương hại, hãy để ta ra đi với một chút phẩm giá còn lại."Tiếng váy lụa xoạt nhẹ. Rồi cánh cửa khép lại sau lưng một người. Trong bóng tối, Tiametta ngồi yên như ngủ. Tách trà mà vừa nãy bà uống đã bị hạ độc, giờ đây độc đã ngấm. Cơ thể bà yếu dần, hơi thở của bà ngắt quãng. Hàng mi bà khép lại, nhưng trên môi vẫn giữ được nụ cười thanh thản, như đang chìm vào một giấc ngủ . Nhưng trong giấc ngủ ấy, bà vẫn mơ thấy tiếng cười của con gái mình... giữa một ngày nắng cũ, trong khu vườn chưa kịp tàn.Aries bật dậy, hơi thở đứt đoạn. Nàng không nhớ nổi mình đã thiếp đi khi nào, nhưng giấc mộng vừa rồi—về một khu vườn, về giọng ru khe khẽ—còn chưa kịp tan. Mắt nàng mở to, nhưng lệ đã trào ra tự lúc nào, lặng lẽ như sương đọng. Tin tức đến trong buổi sớm, lạnh hơn cả gió đầu đông. Lặng lẽ đặt phong thư xuống, run tay không dám thốt lời. Nàng chỉ cần nhìn con dấu, trái tim đã siết lại như bị bóp nghẹt.Trong lá thư chỉ vỏn vẹn mấy hàng. Nữ hoàng Tiametta băng hà trong đêm. Ra đi thanh thản.Thanh thản? Một lời nói dối nhục nhã.Cơn giận ập đến như sóng thần. Cả thân thể nàng run bần bật. Aries đấm mạnh xuống mặt bàn, khiến ly trà vỡ nát, mảnh sứ văng tung tóe trên sàn."Các người nghĩ ta sẽ tin sao? Thanh thản? Khi bà ấy bị đày ra nơi cũ nát, bị hắt hủi, bị đầu độc bằng từng ánh nhìn lạnh lẽo?!!"Tiếng hét của nàng vang vọng khắp hành lang cẩm thạch, xé toạc không khí đang cố giả vờ yên bình. Cơn giận dâng lên như lửa cháy khô máu. Trái tim nàng đập thình thịch, từng nhịp như trống trận trong lồng ngực. Đôi mắt rực lửa. Tay siết lại thành nắm đấm, móng tay cắm vào da thịt.Báo thù.Không còn là một cơn bốc đồng của tuổi trẻ.Ngọn lửa trong nàng không thể tắt. Và từ giây phút ấy, Aries đã chết. Chỉ còn lại kẻ mang nợ máu—kẻ thừa kế lời ru chưa dứt trong một đêm đông cuối cùng.Gió đông thổi lồng lộng trên quảng trường thi đấu, khiến bụi tuyết bay lả tả như tro tàn của một ngọn lửa cổ đại vừa vụt tắt. Tiếng loa đồng vang vọng giữa bầu trời xám xịt, hô vang tên từng thí sinh tiến vào sân. Taurus bước chầm chậm, nhịp chân cố giữ vững nhưng ánh mắt vẫn không giấu nổi vẻ bồn chồn. Nàng ngó nghiêng, len lỏi giữa hàng chục đối thủ đang đứng thành từng nhóm. Có tên cơ bắp cuồn cuộn như điêu khắc bằng đá, lưng đeo rìu lớn như thể sinh ra để tàn sát. Có kẻ lại vận giáp dày cộm, sáng loáng dưới ánh sáng rọi từ các đỉnh tháp, hai thanh kiếm dài vắt ngang vai, lặng lẽ luyện tập động tác như thể chẳng buồn nhìn ai.Còn Taurus, nàng chỉ mang theo một thanh đao nhỏ.Một thanh đao cũ mèm, chuôi gỗ đã mòn, lưỡi không sáng như bạc mà xỉn màu vì thời gian. Đó là thanh đao của ông nàng—người thợ rèn già sống tận vùng ngoại ô. Một vật kỷ niệm, một niềm tin.Những lời đàm tiếu bắt đầu lan ra."Nhỏ kia mang cái gì kìa, thanh đồ chơi à?""Làm ơn đừng để chết sớm quá, ta còn chưa khởi động..."Taurus nghe rõ, nhưng không phản ứng. Nàng hít sâu, tay vuốt nhẹ lên lưỡi đao như xoa dịu chính mình. Đây không phải một trận thi. Đây là cánh cửa. Mở ra là ước mơ. Bỏ lại là cay đắng và thất vọng. Nàng bước tới vạch trắng của đấu trường. Tuyết dưới chân kêu lên khẽ khàng như lời chào mừng. Taurus siết chặt chuôi đao. Trong đầu vang lên tiếng ông, trầm ấm:"Cháu không cần thứ gì lớn lao. Chỉ cần biết cách đâm đúng lúc, và đứng vững."Có lẽ, thế là đủ.Trận đấu bắt đầu với tiếng còi vang lên sắc lẹm. Taurus đứng giữa đấu trường, đôi mắt sắc lạnh, tay nắm chặt chuôi đao, lòng ngập tràn một quyết tâm mãnh liệt. Đối thủ của nàng, một gã cao lớn, thân hình vạm vỡ, hẳn đã quen với những trận đánh đầy bạo lực. Hắn vung kiếm lên cao, tiếng thép chạm vào nhau ngân vang trong không khí, như chuẩn bị xé toạc không gian.Taurus nắm chặt thanh đao trong tay, cảm giác sắt lạnh từ chuôi đao truyền vào tay nàng, khiến tim nàng đập mạnh hơn bao giờ hết. Cơn căng thẳng dâng lên như sóng vỗ bờ, nàng biết rằng chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến nàng gục ngã. Nhưng nàng không lùi bước.Tên đối thủ lao đến với tốc độ chóng mặt, thanh kiếm lấp lánh dưới ánh mặt trời, chém thẳng vào người Taurus. Nàng vội vã xoay người, bước chân chạm nhẹ trên mặt đất, né tránh cú đánh hiểm hóc. Lưỡi kiếm chỉ cách nàng vài phân, tiếng thép va vào không khí khiến không gian như bị cắt thành từng mảnh. Nàng cảm nhận được hơi thở nóng hổi của kẻ đối diện, nhưng nàng vẫn không hề nao núng.Mắt nàng sáng lên. Nàng tận dụng sơ hở mà đối thủ để lộ—một khoảng trống nhỏ ở phía hông—và vung đao một cách chính xác, mạnh mẽ. Cảm giác thanh đao lướt qua, xuyên qua lớp giáp của hắn, khiến nàng hơi khựng lại. Đối thủ lảo đảo, nhưng vẫn đứng vững, sắc mặt đỏ bừng vì tức giận."Chết tiệt!" Hắn gầm lên, xoay người tấn công trở lại, lần này cú chém mạnh mẽ hơn, tốc độ nhanh hơn. Taurus cảm nhận được từng tia mồ hôi chảy dọc theo sống lưng, mỗi bước di chuyển, mỗi hơi thở đều trở nên cực kỳ quan trọng. Thời gian như kéo dài, nhưng nàng phải cẩn thận—chỉ một sơ suất, và nó sẽ kết thúc.Taurus bất ngờ lao vào, xoay người né tránh cú chém. Vừa khi tên đối thủ định bổ thêm một cú nữa, nàng liền dùng hết sức bình sinh lao về phía trước, đao vung lên. Cả không gian như ngừng lại, chỉ còn tiếng rít của lưỡi đao xé gió.Cú đao chính xác đâm thẳng vào hông hắn. Tên đối thủ hét lên một tiếng đau đớn, khuỵu xuống, máu tươi chảy ra từ vết thương. Đầu gối hắn chạm đất, thanh kiếm tuột khỏi tay, không còn sức để tiếp tục.Hít một hơi dài, Taurus nhìn đối thủ ngã xuống, vẫn không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Tim nàng đập mạnh, từng nhịp đập như đánh thình thịch vào lồng ngực. Nàng chiến thắng, nhưng không cảm thấy vui mừng, chỉ có sự lo âu. Đó không phải là chiến thắng dễ dàng. Cô gái nhỏ này đã sống sót, nhưng vẫn biết rằng con đường phía trước vẫn còn đầy rẫy thử thách.Trận đấu kết thúc. Cả đấu trường lặng ngắt, không ai nói gì. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng, nhưng Taurus chỉ nhìn xuống đất, nơi máu của đối thủ vẫn còn vương vãi. Lần này, chiến thắng chỉ là một bước nhỏ. Còn nhiều thử thách phía trước.Parnassor—ngọn núi hùng vĩ phía sau Delphi, chốn trú ngụ thiêng liêng của tộc Nhân Mã—vươn cao như một cây giáo trắng bạc cắm thẳng vào tầng mây. Mỗi sườn núi, mỗi tảng đá, mỗi rặng thông phủ đầy tuyết trắng, như thể thời gian nơi đây đã ngừng trôi giữa mùa đông vĩnh cửu.Tuyết rơi quanh năm, không ào ạt mà nhẹ như những cánh lông vũ rơi từ tầng trời xa xăm. Những hạt tuyết li ti phủ lên vòm cổng đá khắc hình sao và mũi tên—biểu tượng của tộc Nhân Mã—khiến chúng sáng lên mờ ảo dưới ánh sáng lạnh của bình minh. Ánh nắng nơi đây không vàng óng mà trong vắt, như thể được gạn lọc qua lớp pha lê, chiếu xuống những mái nhà cong hình sừng và những cột đá khổng lồ bao quanh pháo đài chính.Từ xa, Parnassor trông như một thành trì được tạc thẳng từ vách núi. Những bức tường đá cao vút và kiên cố, mang sắc xanh xám đặc trưng của đá núi lạnh, luôn được trạm trổ hoa văn theo nhịp điệu gió và tuyết. Từng cánh cửa đều bọc da thú trắng, viền bạc và chạm khắc thần thoại cổ, nơi những chiến công của tổ tiên được ghi nhớ bằng hình tượng—mũi tên cắm vào sấm sét, móng ngựa dẫm lên dòng lửa.Bên trong pháo đài, lửa trại luôn được giữ cháy không tắt. Khói trắng lặng lẽ bay lên từ các mái ống, hòa cùng làn sương sớm dày đặc khiến cả thành Parnassor như ẩn mình trong giấc mơ xa vắng. Tiếng vó ngựa vang vọng xa xa, nặng nề mà khoan thai, như một đoạn nhạc xưa cứ mãi lặp lại giữa ngàn năm tuyết phủ.Rặng thông bao quanh thành cao vút và già cỗi, thân cây đầy rêu và tuyết đóng thành lớp dày. Thỉnh thoảng, một con chim tuyết nhỏ sà xuống, để lại những dấu chân li ti rồi vụt bay, xé tan làn sương giá.Ở trung tâm Parnassor, quảng trường cổ vẫn còn dấu vết của những trận đấu danh dự: vết nứt của mũi tên, vệt sẹo do vó ngựa quần thảo, và tàn tro lặng lẽ nằm trong lòng đất. Những người lính Nhân Mã thường luyện tập từ khi mặt trời chưa lên, tiếng hò reo, tiếng cung bật, tiếng đao gươm va nhau vang vọng xuyên qua màn sương như khúc hát dữ dội của núi rừng.Trên đỉnh Parnassor quanh năm phủ tuyết, ánh sáng sớm xuyên qua những tầng mây dày đặc, hắt lên các tán lá rừng rậm rạp một thứ ánh sáng bàng bạc, gần như mơ hồ. Gió thổi từ thung lũng dưới chân núi, luồn qua những phiến đá phủ băng, mang theo tiếng hú dài của những con thú lẩn khuất trong rừng già. Mỗi bước chân nện trên tuyết đều để lại dấu hằn sâu, lạnh đến nỗi tưởng như có thể đông cứng cả ý chí.Giữa sân tập lớn lát đá trắng, những tộc nhân Nhân Mã vạm vỡ đang luyện tập hăng say. Mồ hôi và tuyết trộn lẫn trên lưng họ, trong tiếng gầm vang của những đòn đánh, tiếng cung bật dây rít gió, và âm thanh thép chạm vào thép ngân dài như khúc ca cổ chiến.Ở giữa họ, Sagittarius—con trai thủ lĩnh—đang tập luyện cùng ba chiến binh khác. Mái tóc đỏ của cậu bay phất trong gió, ánh lên như lửa dưới ánh trời băng giá. Đôi mắt màu nâu hổ phách không hề chớp lấy một lần, nhìn thẳng vào mục tiêu như thể xuyên thấu tâm can kẻ địch. Cú xoay người của cậu nhanh và chuẩn xác, mũi tên vút qua không gian, xuyên thủng bia gỗ cách xa ba mươi mét. Những tiếng reo vang dội khắp thung lũng.Trên bệ đá cao, Chironion Pyros quan sát tất cả. Ông không nói gì, chỉ đứng đó với bộ áo choàng dày cộm, tay đặt trên thanh giáo già cũ kỹ đã cùng ông đi qua hàng trăm trận chiến. Khuôn mặt ông dù mang nét cương nghị nhưng ánh mắt thì trầm lắng và ấm áp—như thể ông không nhìn một chiến binh, mà đang nhìn đứa con trai của chính mình trưởng thành từng ngày giữa băng giá.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me