12cs The Twelve Stones
Làng Velkanos, với những cột tuyết phủ trắng quanh năm và lớp sương mù mờ ảo, tựa như một hòn ngọc lạnh giá giữa vùng đất hoang vu. Đây là nơi cư ngụ của tộc Nhân Mã, với thủ lĩnh là Chironion Pyros, cha của Sagittariu. Sagittarius ,năm nay tròn 19 tuổi, đang đứng trước ngưỡng cửa quan trọng của cuộc đời mình: Thách đấu vòng lửa-Velkanos Ascension. Một năm nữa, anh sẽ kế thừa chức vị thủ lĩnh từ cha mình bằng cách vượt qua cuộc thi này để chứng minh cho toàn tộc nhân thấy.Cuộc thi có thể lệ là các ứng cử viên phải cưỡi qua một hẻm núi rực lửa (nơi dung nham từ hàng vạn năm vẫn luôn âm ỉ) và mang về được "hỏa thạch tổ tiên" - viên đá chỉ hiện ra với kẻ xứng đáng.Trong bữa ăn, Chironion Pyros nhấn mạnh tầm quan trọng của vai trò mà Sagittariu sắp đảm nhận. Giọng ông trầm ấm và đầy tự hào khi kể lại những chiến tích oai hùng trong quá khứ, nhưng đâu đó, có chút mệt mỏi len lỏi trong từng lời nói. Mỗi vinh quang dường như đều chất chứa một gánh nặng, mà giờ đây, ông mong muốn Sagittarius tiếp nhận và gánh vác, để tiếp tục hành trình mà ông đã khởi đầu.- "Sagittariu, hãy ăn uống cho đàng hoàng," mẹ anh quát, buộc anh phải ngồi thẳng lưng và giữ tư thế trang nghiêm.
- "Con có biết con là một quý tộc không? Con phải cư xử sao cho xứng đáng với địa vị của mình," mẹ anh tiếp tục, ánh mắt không cho phép bất kỳ sự phản bác nào.
- "Ôi trời, mẹ nó cứ làm quá lên," Chironion Pyros lên tiếng, vẻ mặt thản nhiên nhưng lại co rúm lại khi mẹ anh lườm với ánh mắt sắc lạnh.Bữa ăn đột nhiên bị phá vỡ bởi những tiếng động ầm ầm vang trời ,tiếng mọi người la hét và cr những tiếng bước chân dồn dập. Dù rằng sáng nay trời quả thật rất đẹp và Sagittariu còn chưa kịp thưởng thức thịt dê trên đĩa.Bất chợt, một chiến binh lao vào phòng, hơi thở dồn dập, giọng nói đầy lo lắng: "Thưa ngài, có chuyện gấp! Chúng ta đang bị tấn công!"Ngay lập tức, Chironion Pyros dẫn đầu đội quân gấp rút rời đi và Sagittarius lén lút theo sau. Khi vừa bước ra khỏi tòa thành ,phía xa xa chàng có thể nhìn thấy một sinh vật khổng lồ, Sagittariu không kìm nổi tiếng hét hoảng sợ:- "Là nó, chính là nó!"Một sinh vật khổng lồ với thân hình đen nhúm, đôi mắt đỏ hoe rực sáng như ngọn lửa đến từ địa ngục, đang lao tới núi Parnassos với tốc độ kinh hoàng. Từng hơi thở của nó vang lên như tiếng rên rỉ từ vực sâu, khiến tai Sagittariu như muốn nổ tung. Mỗi bước tiến của nó làm mặt đất rung chuyển, và miệng nó không ngừng lẩm bẩm những từ ngữ vô nghĩa, "lust...lust...lust..." như thể đang bị ám ảnh bởi một cơn cuồng loạn vô hình, khiến người dân trong thành sợ hãi chạy tán loạn.Chironion Pyros lập tức triệu tập các chiến binh Nhân Mã, quyết định tự mình ra trận. Vị thủ lĩnh dũng mãnh vác cung thần của tổ tiên, Từ trên cao, những mũi tên sắc bén lao xuống với tốc độ và sức mạnh kinh người, được biết đến với khả năng xuyên thủng cơ thể kẻ địch như những lưỡi dao sắc lẻm. Thế nhưng, sinh vật quái dị này lại có lớp da cứng như đá, khiến cho những mũi tên ấy chỉ như vô nghĩa khi chạm vào. Không hề suy chuyển, nó tiếp tục tiến lên, sự bất khả xâm phạm của nó khiến cuộc chiến trở nên căng thẳng và nguy hiểm hơn bao giờ hết.Sinh vật khổng lồ vung tay với sức mạnh kinh hoàng, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội. Những vết nứt loang lổ lan rộng như những vết thương sâu hoắm, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi. Cổng thành bảo vệ làng từng kiên cố, biểu tượng của sự bảo vệ vững chắc, bị đè sập dưới sức mạnh của nó, vỡ tan thành từng mảnh vụn. Sự kinh hoàng lan tỏa khắp nơi, khi làng Velkanos dường như không còn chỗ nào an toàn trước cơn cuồng nộ của con quái vật.- "Sagittariu, rung chuông sơ tán người dân!" Chironion Pyros hét lên.Sagittariu nhìn cha mình với vẻ lo lắng. Anh không biết nếu rời đi thì cha và các chiến binh đang chiến đấu sẽ ra sao, anh cảm thấy lo lắng khi thiếu mất một vị trí ,anh thầm nhủ lòng chắc chắn sẽ ko sao đâu.- "Nhanh lên, con muốn người dân trong thành chết oan à? Dẫn mẹ và em sơ tán ngay!" Chironion Pyros quát lớn, giọng đầy bức xúc.Cuối cùng, Sagittariu cắn răng, cùng mẹ rung chuông sơ tán người dân. Nhưng khi vừa đặt chân đến bìa rừng, Sagittariu nhìn lại và thấy Velkanos đã sụp đổ hoàn toàn. Khung cảnh hoang tàn, tiếng đổ nát vọng lại trong lòng anh như một vết dao cứa sâu vào trái tim. Lo lắng tột cùng trào dâng, anh biết mình không thể bỏ lại cha và các chiến binh. Dù nỗi sợ hãi bao trùm, Sagittariu quay đầu, quyết tâm quay lại, không thể để người thân và đồng đội của mình bị bỏ rơi trong cơn ác mộng này.- "Mẹ... mẹ hãy sơ tán người dân, con sẽ quay trở lại thành," Sagittariu nói, giọng đầy quyết tâm.Khi Sagittariu trở lại, anh chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn: các chiến binh đang chiến đấu dũng cảm, nhưng những mũi tên và đòn tấn công của họ hoàn toàn vô hiệu trước sinh vật khổng lồ. Sinh vật đó tiếp tục tiến về phía họ, không chút nao núng, như thể những nỗ lực của các chiến binh chỉ làm tăng thêm cơn thịnh nộ của nó. Sự tuyệt vọng và căng thẳng lấn át bầu không khí.Chironion Pyros đứng trên cao, đảm nhận vai trò chỉ huy trong cuộc chiến, mắt không rời khỏi đám đông chiến binh đang chiến đấu dữ dội dưới chân mình. Khi nhìn thấy Sagittariu quay trở lại, ông không còn thời gian để cân nhắc những lựa chọn chiến lược nữa. Trong lúc nguy cấp, Chironion Pyros quyết định bắn ra một mũi tên lớn hơn, cứng cáp hơn thứ được gọi là vũ khí tuyệt mật cả ông cố anh để lại, để thực hiện nó người sử dụng thuật phải sử dụng hết nửa ma pháp trong cơ thể. Ma pháp kết tinh lại thành kim cương bao bọc khắp mũi tên. Bên trong sẽ có một lượng ma pháp tăng cường sức công phá lên gấp 100 lần. Mũi tên bắn ra với hy vọng có thể xuyên thủng lớp da cứng như đá của sinh vật. Nhưng trái với mong đợi, mũi tên không chỉ không gây được thiệt hại nào cho sinh vật, mà còn khiến nó trở nên tức giận dữ dội hơn. Với một cú vung tay mạnh mẽ, sinh vật làm đổ những tảng đá khổng lồ từ trên cao xuống, đè lên người Chironion Pyros. Tiếng rên rỉ của sinh vật hòa cùng tiếng đổ vỡ của đá tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng, và sự tuyệt vọng bao trùm không gian. Những tảng đá nặng nề như núi đổ xuống, nghiền nát mọi thứ trên đường đi, khiến Chironion Pyros bị mắc kẹt dưới sức nặng khủng khiếp và không thể cử động được.Sagittariu, đau đớn và tuyệt vọng, cố gắng cứu cha mình khỏi những tảng đá khổng lồ. Nhưng số lượng đá quá lớn, anh không thể làm gì nhiều. Khi nhìn thấy cây cung thần bị đè dưới đá, anh gắng sức vác tảng đá ra, rồi giương cung bắn hàng ngàn mũi tên vào sinh vật. Nhưng những mũi tên đó chỉ gãi ngứa cho nó. Không dừng lại, Sagittariu giương cung và bắn ra hàng ngàn mũi tên vào sinh vật. Những mũi tên, dù có sức mạnh và tốc độ vượt trội, chỉ tạo ra những vết xước nhỏ trên lớp da cứng của nó. Sinh vật chỉ cảm thấy như bị gãi ngứa, không hề bị tổn thương. Dù vậy, sự quyết tâm của Sagittariu không bị dập tắt; anh không ngừng bắn những mũi tên, nhưng kết quả chỉ làm cho cuộc chiến trở nên càng thêm khốc liệt và căng thẳng.
Sagittariu dừng lại, cảm thấy hoảng loạn và thất vọng trước sự bế tắc. Nhưng ngay lập tức, anh lấy lại sự bình tĩnh, giương cung một lần nữa. Nhớ lại cách cha sử dụng ma thuật gia truyền ,anh tập trung toàn bộ ma pháp. Lần này anh xoắn mũi tên lại, mũi tên không chỉ được tạo ra với sức mạnh vượt trội mà còn được xoắn chặt để tăng tốc độ. Mũi tên phóng đi như một tia chớp, nhanh chóng lao về phía sinh vật. Một sự hy vọng mới nhen nhóm trong lòng anh khi mũi tên xuyên qua lớp da cứng cáp của sinh vật, tạo ra một vết thương đáng kể, khiến sinh vật rít lên một tiếng gầm đau đớn và có phần bị chao đảo. Áp suất và độ xoáy của mũi tên tạo ra một lỗ hổng lớn ở bụng sinh vật. Dù đau đớn, sinh vật vẫn ngoan cố chống trả, tiếp tục phát động những đợt tấn công dữ dội. Tuy nhiên, sự bền bỉ của nó không thể kéo dài. Mũi tên thứ hai của Sagittariu, được rút ra với tất cả sức mạnh và sự tập trung, phóng ra một cách chính xác. Mũi tên xuyên qua lớp da dày và thọc sâu vào điểm yếu của sinh vật, kết liễu nó trong một cú sốc tột cùng. Sinh vật quái dị gầm lên một tiếng cuối cùng, rồi đổ gục xuống đất, làm bầu không khí trở nên lặng ngắt. Cuối cùng, chiến thắng đã thuộc về Sagittariu và các chiến binh.Dưới bầu trời đỏ quạch bởi khói và lửa, khi sinh vật khổng lồ cuối cùng rống lên tiếng thét khản đặc rồi đổ sụp, mặt đất cũng rung chuyển như khóc than. Những mũi tên cuối cùng ghim sâu vào thân thể quái vật, trong khi đòn tấn công mãnh liệt từ các chiến binh nện xuống như bão táp giữa hoàng hôn hấp hối.Giữa đống đổ nát ấy, dưới những mảng tường đen vỡ vụn và những tảng đá nứt toác, Chironion Pyros - cha của Sagittariu - đã nằm yên. Cơ thể ông, đã bị rút cạn bởi thứ ma pháp quá mạnh để một người phàm có thể kham nổi, giờ như chiếc vỏ rỗng. Đôi mắt ông từng rực sáng như mặt trời trên chiến mã, giờ đây mờ dần, rồi nhắm lại, dịu dàng như một cánh cửa khẽ khép giữa đêm tàn.Ông đã chiến đấu với lòng quả cảm của một huyền thoại, với trái tim của người cha, và với linh hồn của một vị vua. Nhưng ngay cả điều đó cũng không đủ.Parnassos-Velkanos, niềm kiêu hãnh của phương Bắc, đã chìm trong biển lửa và tro tàn. Tường thành bị khoét rỗng. Những mái nhà không còn đứng vững. Và trong tiếng gió gào qua đống hoang tàn, là âm vang của một thành phố đã từng ca hát, giờ chỉ còn tiếng nức nở của ký ức.Sagittariu quỳ bên cha mình, bàn tay run rẩy nâng đầu ông lên. Gương mặt ông vẫn giữ vẻ thanh thản - như thể ông biết trước rằng mình sẽ không sống sót, và chấp nhận điều đó như một phần tất yếu của định mệnh. Sagittariu đứng lặng người giữa chiến trường hỗn loạn, trái tim anh nặng trĩu với nỗi đau và căm phẫn. Giữa những tàn tích đổ nát, khi nỗi đau của Sagittariu còn chưa kịp đông lại thành nước mắt, một tiếng gọi khẽ vang lên giữa đám bụi mờ:"Có... có thứ này..."Đó là Elyan, một trong những chiến binh trẻ từng được Jordan đích thân huấn luyện. Bộ giáp của anh đã bị bong tróc, máu và bụi lấm lem khắp người, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực khi cúi xuống đống đá vụn gần nơi sinh vật khổng lồ đã ngã.Trong lòng bàn tay đầy vết thương của Elyan, một viên đá phát sáng mờ mờ đang lặng lẽ thở những nhịp cuối cùng.Sagittariu từ từ đứng dậy. Áo choàng của anh rách bươm, đôi mắt như bị thiêu rụi bởi cơn giông gào thét trong lòng. Anh bước tới, chậm rãi nhưng chắc chắn, và khi anh nhìn viên đá, cả thế giới như thu gọn vào khoảnh khắc ấy."Đây không phải ma pháp của cha tôi..." anh thì thầm, như nói với chính mình.Sagittariu nắm lấy viên đá. Một luồng lạnh buốt lan ra từ lòng bàn tay, chạy thẳng vào huyết quản. Trong thoáng chốc, anh thấy những hình ảnh mờ nhòe: một bóng đen cao lớn đứng trên đỉnh tháp, những con mắt không tròng dõi theo mọi chuyển động dưới trần gian, và những sợi xích ánh tím kéo dài vào tận nơi sâu nhất của bóng tối.Anh giật mình, buông viên đá. Nó rơi xuống đất, ánh sáng tắt phụt như ngọn lửa bị cơn gió vô tình dập tắt."Có kẻ... đang dàn dựng tất cả," Sagittariu nói, giọng lặng như tro nguội. "Cha tôi chết vì một bàn cờ mà ông chưa từng được thấy toàn cảnh."Elyan cúi đầu. "Vậy còn chúng ta?"Sagittariu siết chặt nắm tay, ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt anh lúc này không còn lệ - chỉ còn ngọn lửa bất diệt của lời thề."Chúng ta sẽ tìm ra kẻ đó. Dù nó ẩn mình nơi tầng sâu của thế giới, hay trong lòng những kẻ từng là bạn hữu. Ta thề... cha ta sẽ không chết vô nghĩa."Sagittariu siết viên đá trong tay, rồi xoay người lại, đối diện với những chiến binh còn sống sót - những khuôn mặt lấm lem, mỏi mòn, nhưng vẫn cháy lên ánh nhìn hy vọng."Nghe đây!" - anh cất giọng mạnh mẽ. "Chúng ta không thể chỉ đứng đây than khóc giữa đống tro tàn. Cha tôi đã ngã xuống, nhưng ông không chết để chúng ta chịu thua. Kẻ nào đã thao túng tất cả sẽ phải trả giá."Anh bước lên bậc đá vỡ, như đứng trên một bục chỉ huy. Ánh sáng cuối ngày chiếu nghiêng qua vai, khiến dáng hình anh như được chạm khắc bởi ý chí và số mệnh."Ta sẽ chia làm hai nhóm. Nhóm thứ nhất, đi theo ta - điều tra nơi viên đá này được tạo ra, lần theo vết máu để tìm ra kẻ đã gây ra cớ sự này. Nhóm thứ hai, hãy đi khắp thành - tìm những người còn sống, sơ tán họ đến nơi an toàn. Parnassos-Velkanos có thể đã ngã, nhưng trái tim của nó vẫn đập qua từng người dân."Không ai phản đối. Họ chỉ gật đầu. Một vài người đặt tay lên ngực, cúi đầu trước xác Chironion Pyros- rồi quay đi, chuẩn bị lên đường.Còn Sagittariu, trước khi rời bước, cúi người đặt viên đá vào túi da bên hông. Anh chạm nhẹ vào trán cha mình, thì thầm như một lời tiễn biệt:"Con sẽ tìm ra sự thật. Con thề."
- "Con có biết con là một quý tộc không? Con phải cư xử sao cho xứng đáng với địa vị của mình," mẹ anh tiếp tục, ánh mắt không cho phép bất kỳ sự phản bác nào.
- "Ôi trời, mẹ nó cứ làm quá lên," Chironion Pyros lên tiếng, vẻ mặt thản nhiên nhưng lại co rúm lại khi mẹ anh lườm với ánh mắt sắc lạnh.Bữa ăn đột nhiên bị phá vỡ bởi những tiếng động ầm ầm vang trời ,tiếng mọi người la hét và cr những tiếng bước chân dồn dập. Dù rằng sáng nay trời quả thật rất đẹp và Sagittariu còn chưa kịp thưởng thức thịt dê trên đĩa.Bất chợt, một chiến binh lao vào phòng, hơi thở dồn dập, giọng nói đầy lo lắng: "Thưa ngài, có chuyện gấp! Chúng ta đang bị tấn công!"Ngay lập tức, Chironion Pyros dẫn đầu đội quân gấp rút rời đi và Sagittarius lén lút theo sau. Khi vừa bước ra khỏi tòa thành ,phía xa xa chàng có thể nhìn thấy một sinh vật khổng lồ, Sagittariu không kìm nổi tiếng hét hoảng sợ:- "Là nó, chính là nó!"Một sinh vật khổng lồ với thân hình đen nhúm, đôi mắt đỏ hoe rực sáng như ngọn lửa đến từ địa ngục, đang lao tới núi Parnassos với tốc độ kinh hoàng. Từng hơi thở của nó vang lên như tiếng rên rỉ từ vực sâu, khiến tai Sagittariu như muốn nổ tung. Mỗi bước tiến của nó làm mặt đất rung chuyển, và miệng nó không ngừng lẩm bẩm những từ ngữ vô nghĩa, "lust...lust...lust..." như thể đang bị ám ảnh bởi một cơn cuồng loạn vô hình, khiến người dân trong thành sợ hãi chạy tán loạn.Chironion Pyros lập tức triệu tập các chiến binh Nhân Mã, quyết định tự mình ra trận. Vị thủ lĩnh dũng mãnh vác cung thần của tổ tiên, Từ trên cao, những mũi tên sắc bén lao xuống với tốc độ và sức mạnh kinh người, được biết đến với khả năng xuyên thủng cơ thể kẻ địch như những lưỡi dao sắc lẻm. Thế nhưng, sinh vật quái dị này lại có lớp da cứng như đá, khiến cho những mũi tên ấy chỉ như vô nghĩa khi chạm vào. Không hề suy chuyển, nó tiếp tục tiến lên, sự bất khả xâm phạm của nó khiến cuộc chiến trở nên căng thẳng và nguy hiểm hơn bao giờ hết.Sinh vật khổng lồ vung tay với sức mạnh kinh hoàng, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội. Những vết nứt loang lổ lan rộng như những vết thương sâu hoắm, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi. Cổng thành bảo vệ làng từng kiên cố, biểu tượng của sự bảo vệ vững chắc, bị đè sập dưới sức mạnh của nó, vỡ tan thành từng mảnh vụn. Sự kinh hoàng lan tỏa khắp nơi, khi làng Velkanos dường như không còn chỗ nào an toàn trước cơn cuồng nộ của con quái vật.- "Sagittariu, rung chuông sơ tán người dân!" Chironion Pyros hét lên.Sagittariu nhìn cha mình với vẻ lo lắng. Anh không biết nếu rời đi thì cha và các chiến binh đang chiến đấu sẽ ra sao, anh cảm thấy lo lắng khi thiếu mất một vị trí ,anh thầm nhủ lòng chắc chắn sẽ ko sao đâu.- "Nhanh lên, con muốn người dân trong thành chết oan à? Dẫn mẹ và em sơ tán ngay!" Chironion Pyros quát lớn, giọng đầy bức xúc.Cuối cùng, Sagittariu cắn răng, cùng mẹ rung chuông sơ tán người dân. Nhưng khi vừa đặt chân đến bìa rừng, Sagittariu nhìn lại và thấy Velkanos đã sụp đổ hoàn toàn. Khung cảnh hoang tàn, tiếng đổ nát vọng lại trong lòng anh như một vết dao cứa sâu vào trái tim. Lo lắng tột cùng trào dâng, anh biết mình không thể bỏ lại cha và các chiến binh. Dù nỗi sợ hãi bao trùm, Sagittariu quay đầu, quyết tâm quay lại, không thể để người thân và đồng đội của mình bị bỏ rơi trong cơn ác mộng này.- "Mẹ... mẹ hãy sơ tán người dân, con sẽ quay trở lại thành," Sagittariu nói, giọng đầy quyết tâm.Khi Sagittariu trở lại, anh chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn: các chiến binh đang chiến đấu dũng cảm, nhưng những mũi tên và đòn tấn công của họ hoàn toàn vô hiệu trước sinh vật khổng lồ. Sinh vật đó tiếp tục tiến về phía họ, không chút nao núng, như thể những nỗ lực của các chiến binh chỉ làm tăng thêm cơn thịnh nộ của nó. Sự tuyệt vọng và căng thẳng lấn át bầu không khí.Chironion Pyros đứng trên cao, đảm nhận vai trò chỉ huy trong cuộc chiến, mắt không rời khỏi đám đông chiến binh đang chiến đấu dữ dội dưới chân mình. Khi nhìn thấy Sagittariu quay trở lại, ông không còn thời gian để cân nhắc những lựa chọn chiến lược nữa. Trong lúc nguy cấp, Chironion Pyros quyết định bắn ra một mũi tên lớn hơn, cứng cáp hơn thứ được gọi là vũ khí tuyệt mật cả ông cố anh để lại, để thực hiện nó người sử dụng thuật phải sử dụng hết nửa ma pháp trong cơ thể. Ma pháp kết tinh lại thành kim cương bao bọc khắp mũi tên. Bên trong sẽ có một lượng ma pháp tăng cường sức công phá lên gấp 100 lần. Mũi tên bắn ra với hy vọng có thể xuyên thủng lớp da cứng như đá của sinh vật. Nhưng trái với mong đợi, mũi tên không chỉ không gây được thiệt hại nào cho sinh vật, mà còn khiến nó trở nên tức giận dữ dội hơn. Với một cú vung tay mạnh mẽ, sinh vật làm đổ những tảng đá khổng lồ từ trên cao xuống, đè lên người Chironion Pyros. Tiếng rên rỉ của sinh vật hòa cùng tiếng đổ vỡ của đá tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng, và sự tuyệt vọng bao trùm không gian. Những tảng đá nặng nề như núi đổ xuống, nghiền nát mọi thứ trên đường đi, khiến Chironion Pyros bị mắc kẹt dưới sức nặng khủng khiếp và không thể cử động được.Sagittariu, đau đớn và tuyệt vọng, cố gắng cứu cha mình khỏi những tảng đá khổng lồ. Nhưng số lượng đá quá lớn, anh không thể làm gì nhiều. Khi nhìn thấy cây cung thần bị đè dưới đá, anh gắng sức vác tảng đá ra, rồi giương cung bắn hàng ngàn mũi tên vào sinh vật. Nhưng những mũi tên đó chỉ gãi ngứa cho nó. Không dừng lại, Sagittariu giương cung và bắn ra hàng ngàn mũi tên vào sinh vật. Những mũi tên, dù có sức mạnh và tốc độ vượt trội, chỉ tạo ra những vết xước nhỏ trên lớp da cứng của nó. Sinh vật chỉ cảm thấy như bị gãi ngứa, không hề bị tổn thương. Dù vậy, sự quyết tâm của Sagittariu không bị dập tắt; anh không ngừng bắn những mũi tên, nhưng kết quả chỉ làm cho cuộc chiến trở nên càng thêm khốc liệt và căng thẳng.
Sagittariu dừng lại, cảm thấy hoảng loạn và thất vọng trước sự bế tắc. Nhưng ngay lập tức, anh lấy lại sự bình tĩnh, giương cung một lần nữa. Nhớ lại cách cha sử dụng ma thuật gia truyền ,anh tập trung toàn bộ ma pháp. Lần này anh xoắn mũi tên lại, mũi tên không chỉ được tạo ra với sức mạnh vượt trội mà còn được xoắn chặt để tăng tốc độ. Mũi tên phóng đi như một tia chớp, nhanh chóng lao về phía sinh vật. Một sự hy vọng mới nhen nhóm trong lòng anh khi mũi tên xuyên qua lớp da cứng cáp của sinh vật, tạo ra một vết thương đáng kể, khiến sinh vật rít lên một tiếng gầm đau đớn và có phần bị chao đảo. Áp suất và độ xoáy của mũi tên tạo ra một lỗ hổng lớn ở bụng sinh vật. Dù đau đớn, sinh vật vẫn ngoan cố chống trả, tiếp tục phát động những đợt tấn công dữ dội. Tuy nhiên, sự bền bỉ của nó không thể kéo dài. Mũi tên thứ hai của Sagittariu, được rút ra với tất cả sức mạnh và sự tập trung, phóng ra một cách chính xác. Mũi tên xuyên qua lớp da dày và thọc sâu vào điểm yếu của sinh vật, kết liễu nó trong một cú sốc tột cùng. Sinh vật quái dị gầm lên một tiếng cuối cùng, rồi đổ gục xuống đất, làm bầu không khí trở nên lặng ngắt. Cuối cùng, chiến thắng đã thuộc về Sagittariu và các chiến binh.Dưới bầu trời đỏ quạch bởi khói và lửa, khi sinh vật khổng lồ cuối cùng rống lên tiếng thét khản đặc rồi đổ sụp, mặt đất cũng rung chuyển như khóc than. Những mũi tên cuối cùng ghim sâu vào thân thể quái vật, trong khi đòn tấn công mãnh liệt từ các chiến binh nện xuống như bão táp giữa hoàng hôn hấp hối.Giữa đống đổ nát ấy, dưới những mảng tường đen vỡ vụn và những tảng đá nứt toác, Chironion Pyros - cha của Sagittariu - đã nằm yên. Cơ thể ông, đã bị rút cạn bởi thứ ma pháp quá mạnh để một người phàm có thể kham nổi, giờ như chiếc vỏ rỗng. Đôi mắt ông từng rực sáng như mặt trời trên chiến mã, giờ đây mờ dần, rồi nhắm lại, dịu dàng như một cánh cửa khẽ khép giữa đêm tàn.Ông đã chiến đấu với lòng quả cảm của một huyền thoại, với trái tim của người cha, và với linh hồn của một vị vua. Nhưng ngay cả điều đó cũng không đủ.Parnassos-Velkanos, niềm kiêu hãnh của phương Bắc, đã chìm trong biển lửa và tro tàn. Tường thành bị khoét rỗng. Những mái nhà không còn đứng vững. Và trong tiếng gió gào qua đống hoang tàn, là âm vang của một thành phố đã từng ca hát, giờ chỉ còn tiếng nức nở của ký ức.Sagittariu quỳ bên cha mình, bàn tay run rẩy nâng đầu ông lên. Gương mặt ông vẫn giữ vẻ thanh thản - như thể ông biết trước rằng mình sẽ không sống sót, và chấp nhận điều đó như một phần tất yếu của định mệnh. Sagittariu đứng lặng người giữa chiến trường hỗn loạn, trái tim anh nặng trĩu với nỗi đau và căm phẫn. Giữa những tàn tích đổ nát, khi nỗi đau của Sagittariu còn chưa kịp đông lại thành nước mắt, một tiếng gọi khẽ vang lên giữa đám bụi mờ:"Có... có thứ này..."Đó là Elyan, một trong những chiến binh trẻ từng được Jordan đích thân huấn luyện. Bộ giáp của anh đã bị bong tróc, máu và bụi lấm lem khắp người, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực khi cúi xuống đống đá vụn gần nơi sinh vật khổng lồ đã ngã.Trong lòng bàn tay đầy vết thương của Elyan, một viên đá phát sáng mờ mờ đang lặng lẽ thở những nhịp cuối cùng.Sagittariu từ từ đứng dậy. Áo choàng của anh rách bươm, đôi mắt như bị thiêu rụi bởi cơn giông gào thét trong lòng. Anh bước tới, chậm rãi nhưng chắc chắn, và khi anh nhìn viên đá, cả thế giới như thu gọn vào khoảnh khắc ấy."Đây không phải ma pháp của cha tôi..." anh thì thầm, như nói với chính mình.Sagittariu nắm lấy viên đá. Một luồng lạnh buốt lan ra từ lòng bàn tay, chạy thẳng vào huyết quản. Trong thoáng chốc, anh thấy những hình ảnh mờ nhòe: một bóng đen cao lớn đứng trên đỉnh tháp, những con mắt không tròng dõi theo mọi chuyển động dưới trần gian, và những sợi xích ánh tím kéo dài vào tận nơi sâu nhất của bóng tối.Anh giật mình, buông viên đá. Nó rơi xuống đất, ánh sáng tắt phụt như ngọn lửa bị cơn gió vô tình dập tắt."Có kẻ... đang dàn dựng tất cả," Sagittariu nói, giọng lặng như tro nguội. "Cha tôi chết vì một bàn cờ mà ông chưa từng được thấy toàn cảnh."Elyan cúi đầu. "Vậy còn chúng ta?"Sagittariu siết chặt nắm tay, ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt anh lúc này không còn lệ - chỉ còn ngọn lửa bất diệt của lời thề."Chúng ta sẽ tìm ra kẻ đó. Dù nó ẩn mình nơi tầng sâu của thế giới, hay trong lòng những kẻ từng là bạn hữu. Ta thề... cha ta sẽ không chết vô nghĩa."Sagittariu siết viên đá trong tay, rồi xoay người lại, đối diện với những chiến binh còn sống sót - những khuôn mặt lấm lem, mỏi mòn, nhưng vẫn cháy lên ánh nhìn hy vọng."Nghe đây!" - anh cất giọng mạnh mẽ. "Chúng ta không thể chỉ đứng đây than khóc giữa đống tro tàn. Cha tôi đã ngã xuống, nhưng ông không chết để chúng ta chịu thua. Kẻ nào đã thao túng tất cả sẽ phải trả giá."Anh bước lên bậc đá vỡ, như đứng trên một bục chỉ huy. Ánh sáng cuối ngày chiếu nghiêng qua vai, khiến dáng hình anh như được chạm khắc bởi ý chí và số mệnh."Ta sẽ chia làm hai nhóm. Nhóm thứ nhất, đi theo ta - điều tra nơi viên đá này được tạo ra, lần theo vết máu để tìm ra kẻ đã gây ra cớ sự này. Nhóm thứ hai, hãy đi khắp thành - tìm những người còn sống, sơ tán họ đến nơi an toàn. Parnassos-Velkanos có thể đã ngã, nhưng trái tim của nó vẫn đập qua từng người dân."Không ai phản đối. Họ chỉ gật đầu. Một vài người đặt tay lên ngực, cúi đầu trước xác Chironion Pyros- rồi quay đi, chuẩn bị lên đường.Còn Sagittariu, trước khi rời bước, cúi người đặt viên đá vào túi da bên hông. Anh chạm nhẹ vào trán cha mình, thì thầm như một lời tiễn biệt:"Con sẽ tìm ra sự thật. Con thề."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me