Chap 9: Biến Động Thalassor | Pisces
Dưới lòng biển Thalassor, nơi sóng không vỗ bờ mà chỉ dập dìu như hơi thở, mọi thứ đều lặng. Không phải cái lặng của yên bình, mà là sự im vắng sâu hun hút, như thể biển đang nín thở, lắng nghe chính mình. Giấc mơ rơi xuống từng giọt, tan loãng vào nước, mỏng mảnh như sương sớm trên mặt hồ.Một bước chân xa lạ. Một rung chấn trong nhịp thở muôn đời không đổi của đại dương.Thalassor vẫn vậy từ bao đời. Cứ lặng lẽ, cứ chầm chậm. Từng gợn sóng như một lời nguyện, một câu kinh cổ xưa được thì thầm mãi vào lòng biển. Không ai còn nhớ rõ những lời đó bắt đầu từ đâu, nhưng biển thì chưa từng quên.Cho đến hôm nay. Có điều gì đó rất nhỏ, rất nhẹ, nhưng đủ để phá vỡ tất cả. Một dao động lạ. Một bước chân khác thường. Như tiếng thở lạ len vào trong buổi lễ thiêng liêng, khiến nước biển khựng lại, rồi bắt đầu lay động.Pisces cảm thấy nó trước cả khi nàng nhìn thấy. Nàng là một phần của nơi này. Nàng là giấc mơ của biển – và biển là giấc mơ của nàng. Bất cứ điều gì chạm vào mạch nước, nàng đều biết. Không cần ai báo tin. Không cần mở mắt.Không ai thấy nàng nổi giận. Pisces không như những vị thần hay hét lên mỗi khi bị xúc phạm. Nàng chỉ im lặng. Nhưng chính cái im lặng đó khiến cả biển rùng mình. Từng lớp sóng bắt đầu đổi màu. Những cột đá san hô sáng lên. Dòng nước nhấp nháy những ánh trăng cũ. Từ đáy sâu, những con quái vật bắt đầu tỉnh lại.Kraken mở mắt đầu tiên. Một luồng bóng tối nặng nề lan ra theo mỗi lần nó thở. Hydra quẫy mình trong hang đá, rũ lớp rêu cổ, như con rắn thức dậy sau nghìn năm nằm mơ. Những sinh vật này không cần lệnh. Chúng nghe thấy nhịp tim của Pisces, và thế là đủ.Pisces không nói gì. Nàng chỉ bơi. Mái tóc trôi dài như tảo, thân thể nhẹ như khói. Nàng bơi giữa lũ quái vật như một nữ tư tế dẫn đầu đoàn người trong lễ tế mùa đông. Một ánh sáng kỳ lạ vạch ra đường đi của nàng, lặng lẽ mà quyết liệt.Nhịp sóng đổi màu. Ánh sáng nơi thủy cung Nymeris trở nên chói lòa như được rót đầy bởi ánh trăng vỡ. Nàng đưa tay, chậm rãi như một nghi lễ. Và từ hang Lerna Abyss, từ tầng thứ mười ba của giấc ngủ Kraken, những con quái vật thức dậy. Chúng không cựa quậy. Chúng hồi sinh.Pisces không cần ra lệnh. Sự hiện diện của nàng là mệnh lệnh.Rồi nàng thấy. Vết rách trên lòng biển. Một khoảng trống – nơi đáng lẽ phải là giấc mơ, nhưng lại là sự lặng im trơ trụi. Thứ gì đó đã bước vào đây. Và không thuộc về nơi này.Nàng sẽ vá lại nó. Dù bằng máu.Nàng biết kẻ ấy không đến một mình. Một sinh vật bằng đá và lửa đã theo cùng. Nó không mang hơi nước, không mang mùi mặn. Chỉ có tro và cái chết. Kraken lao đến. Nhưng từng cú đập của nó chỉ để lại tro tàn. Con quái vật mới kia không gào, không hét. Nó chỉ nhìn thẳng vào Pisces – bằng đôi mắt như hố lửa – và bước tới.Thủy triều trỗi dậy. Các cột nước cuốn lên như những ngọn roi. Hydra trườn ra, đầu nọ nối đầu kia thành một vòng vây siết chặt lấy quái vật. Rồi Pisces lao tới – lưỡi đinh ba trong tay nàng rực sáng như sao. Máu, hay thứ gì đó giống máu, rỉ ra từ thân thể khổng lồ. Quái vật lảo đảo, rồi rống lên lần đầu tiên – một âm thanh làm cả đáy biển rung rinh. Nhưng trong tiếng rống ấy, nàng nghe thấy một giọng khác. Một ý chí khác. Không phải của nó.Pisces cất tiếng. Không phải tiếng nói. Là âm thanh không mang hình, chỉ mang ảnh—một điệu Siren chết từ thuở nào. Quái vật rú lên. Trong cơn đau, nàng thấy một linh hồn khác—lạnh lùng, xa lạ, đang nắm dây cương.Và rồi hắn xuất hiện. Một kẻ mang vẻ người nhưng không có hơi thở. Đứng giữa hai cột đá như bóng ma. Hắn không nói. Chỉ ném xuống một viên đá xanh nhạt – vật thể lạ lẫm, mờ đục như ánh sáng đã chết.Nàng không đợi.Đinh ba trong tay nàng như một nhánh chớp—lưỡi sáng đâm thẳng vào mắt quái vật. Tiếng gầm vỡ tan đáy nước. Linh hồn thứ hai gào lên cùng. Nàng xoay người, ném vũ khí về phía hắn—nhưng bóng hình ấy đã tan vào sương. Chỉ còn lại tiếng cười. Nhẹ như tơ, nhưng gợn trong nó là vực thẳm.Nàng phóng đinh ba. Nhưng hắn đã tan vào sương, như chưa từng ở đó.Pisces không đuổi theo. Nàng chỉ nói một lời."Thalassor."Chỉ một từ. Nhưng biển nghe được. Và biển không từ chối nàng.Từng cột nước trỗi dậy, như rồng bay không có cánh. Vòng xoáy gầm thét, sóng dựng lên như tường thành sống động. Quái vật quằn quại. Hydra thoát khỏi địa ngục nước, mỗi đầu là một cơn thịnh nộ, quấn lấy thân xác đen sẫm, cắn nát từng mảng vảy, rồi quật nó vào vách đá như quẳng trả một con gấu.Cột nước cao bằng núi. Sóng đập nát cột đá. Hydra rít lên. Kraken quét đuôi. Lũ quái vật của nàng – những cơn ác mộng của đáy sâu – xé thân xác của kẻ lạ thành từng mảnh.Yên tĩnh trở lại. Nhưng chỉ là giấc mơ của yên tĩnh. Và giấc mơ, nàng biết, sẽ tan.Và rồi, như ánh chớp cuối cùng của một trận bão, Aquarius xuất hiện.Anh không mang theo lửa, cũng không mang theo thủy quái. Chỉ có nước dâng theo bước chân anh. Một ánh sáng dịu, nhưng không yếu. Một tia hy vọng, hay lời cảnh báo chưa ai biết rõ.Nước cuốn. Ác mộng gào lên. Nhưng đại dương nuốt trọn mọi thứ như chưa từng có chúng.Khi sóng rút đi, anh vẫn đứng đó. Ướt đẫm. Im lặng. Pisces nhìn anh. Không nói. Nhưng cả hai đều hiểu: chuyện này chưa dừng lại.Điều gì đã thực sự trỗi dậy?Cả tên ác nhân lẫn con quái vật—giờ đây chỉ còn là những đốm tàn, lạc lõng giữa cuồng nộ của đại dương. Dòng nước mà Aquarius triệu hồi không phải là sóng—mà là ký ức. Một cơn đại hồng thủy chưa từng được kể tên, một linh hồn già nua của biển cả, bị phong ấn từ thuở thế gian còn chưa thành hình. Nó trỗi dậy như một sinh thể cổ ngữ, thân hình dài bất tận, rít gào bằng giọng nói không ai hiểu nổi, cuốn cả hai kẻ địch vào một vũ điệu tuyệt đẹp dưới ánh trăng, nơi mà thời gian không thể bước tới, và cả giấc mơ cũng đành tan vào tăm tối.Chúng giãy giụa. Như những sợi chỉ bị chặt đứt khỏi bàn tay của vị thần. Nhưng biển không tha thứ. Chúng bị đẩy xuống nơi sâu nhất—dưới lớp vỏ đá lạnh và thinh lặng, nơi ánh sáng chưa kịp nghĩ đến chuyện ra đời, nơi mọi ý niệm đều vỡ vụn trước khi được gọi thành tên.Rồi như một lời nguyền tự rút khỏi miệng mình—chúng tan đi. Kéo theo mùi tanh của sợ hãi và ánh nhìn đỏ thẫm, vẫn cháy âm ỉ trong lòng nước như sắt nung chưa rắn.Khi con sóng cuối cùng lùi lại, mặt biển trả lại hình hài phẳng lặng, như một tấm lụa căng chờ dao cắt. Nhưng sự yên bình ấy chỉ là vỏ bọc. Và Aquarius vẫn đứng đó, bất động như pho tượng. Tóc anh nhỏ từng giọt nước mặn, hòa nhịp với tiếng vỗ của đại dương. Đôi mắt anh—xanh xám như thép bị ánh trăng mài sắc—dõi vào khoảng không, sẵn sàng nghênh chiến nếu bóng tối lại trỗi dậy.Rồi, từ sâu trong dòng xoáy câm lặng, giọng nói hắn vẳng lên—mỏng và bén như kim."Hãy nhớ tên ta... Evil. Ta sẽ trở lại. Và ta sẽ thiêu rụi thế giới này."Lời hắn chìm vào nước như tro bụi rơi xuống giếng cổ—không âm vang, không vọng lại. Biển dậy sóng một nhịp, rồi im lìm như thể chưa từng chứng kiến điều gì xảy ra.Khi hai bóng ma bị nuốt trọn bởi vực sâu, chỉ còn lại Aquarius và Pisces và một nỗi bất an chưa lên tiếng. Họ nhìn nhau. Không ai cần nói. Cả hai đều hiểu thứ vừa xảy ra không thuộc về thế giới này. Không ở đây. Không tại Thalassor.Pisces là người đầu tiên ngồi xuống, áo choàng nàng ánh lên sắc bạc nhòe nhoẹt như sao vụt tắt giữa mặt biển. Giọng nàng vang lên như sóng va vào bờ đá trong đêm:"Chưa từng có ai dám chạm vào vùng nước Mộng U Linh của ta."Từng từ rơi ra như giọt sương, nhẹ đến mức tưởng như biến mất, nhưng vẫn đủ để lay động cả chân trời. Đôi mắt nàng sáng lên một ngọn lửa âm ỉ—không bùng cháy, chỉ lặng lẽ thiêu rụi."Thalassor là nơi quên lãng. Một giấc mộng kéo dài đến vô hạn. Ai đặt chân tới đều bị biển cướp mất tên, mất ý niệm về đường trở lại. Ấy vậy mà hôm nay... có kẻ dám phá vỡ sự tĩnh lặng. Như thể tên ta chỉ là hơi nước trên gương buổi sớm."Aquarius không trả lời ngay. Anh vẫn đứng bên rìa nước, mắt dõi về phía nơi biển và trời hòa tan vào nhau như vết mực loang. Rồi, thật khẽ, anh nói:"Chuyện này... không thể là ngẫu nhiên."Lời nói của anh nhẹ tênh như viên đá rơi vào mặt hồ —không gợn sóng, nhưng làm trái tim co lại."Làm sao hắn có thể xuyên phá kết giới do chính tay tớ dựng nên để bảo vệ cậu? Kết giới ấy được thắt bằng thủy linh cổ tự, với huyết khế từ biển sâu và ánh sáng nguyệt triều... Trừ khi có thế lực nào đó đang hậu thuẫn hắn."Anh ngẩng đầu.Ánh mắt anh đâm xuyên qua màn sương bạc đang dần nuốt lấy đường chân trời. Rồi, như thể đã hiểu ra điều gì đó, anh giơ tay.Nước tụ lại trong lòng bàn tay anh—chậm rãi, ngoan ngoãn—thành một cuộn giấy mảnh và trong suốt, run rẩy như chưa đủ dũng khí để thốt lên.Mực được viết bằng tinh linh thủy tảo—thứ chỉ tồn tại khi đại dương đang cựa mình."Chúng ta cần báo tin này cho Thủy vương Poseidon... và cả Okenos." – Giọng anh vang lên, thấp, nhưng rõ ràng như sóng đập vào đá. "Nếu cơn thủy biến này không bị ngăn lại. Nó sẽ trở thành ác mộng – không chỉ với ta, mà với cả thế giới."Họ hẹn gặp nhau nơi vịnh Aegiron – một nhánh biển phía đông nam Thalassor, cách trung tâm hơn ba trăm hải lý. Ở đó, mặt nước xanh đến nỗi tưởng như ai đó đã hòa tan những giấc mơ vào trong làn sóng. Nhưng bên dưới vẻ yên bình ấy là đáy biển sâu hun hút, nơi mọi ánh sáng đều tắt ngấm.Đích đến là nơi xa hơn nữa: Vành đai Okeanides, nằm tận rìa thế giới, nơi biển chạm vào trời như một vết nứt thánh thiêng. Không có la bàn nào dẫn tới đó, trừ giấc mơ. Chỉ ai được kêu gọi mới có thể tìm ra....Tại Delphi, trong khí lạnh ngột ngạt của một buổi chiều u ám phủ tuyết, một cuộc hội ngộ bất ngờ đã diễn ra giữa Sagittarius, Virgo và Scorpio. Khi Scorpio nhắc đến cây cung thần, đôi mày của Sagittarius thoáng cau lại – một chuyển động rất nhỏ, nhưng đủ để lộ ra tâm thế đề phòng. Ánh mắt anh nhìn người phụ nữ ấy như thể nhìn vào một mặt hồ khẽ gợn vì gió không rõ đâu là thực tại, đâu là huyễn tưởng.Scorpio mỉm cười, không vội vã, không né tránh ánh nhìn ấy. Giọng nàng cất lên dịu như một khúc hát cũ trong rừng thông:"Xin được mạn phép xưng danh. Ta là một nhà tiên tri từ Delphi. Có lẽ những lời sắp thốt ra đây sẽ khiến ngài cảm thấy... xa lạ. Nhưng xin hãy tin rằng: chính ngài đã hiện thân trong giấc mộng của ta."Gió thoảng qua như thì thầm điều gì đó không rõ nghĩa. Cây rừng lặng tiếng, bóng tối phía trước bỗng như dày thêm một tầng. Có gì đó đang chờ, bất động nhưng đầy áp lực, khiến vạn vật như nín thở.""Xuất hiện... trong giấc mộng?" – anh hỏi, giọng trầm, mang theo một thoáng hồ nghi, và điều gì đó khác nữa. Một tầng phòng bị không chỉ xuất phát từ bản năng sinh tồn, mà từ một trực cảm mơ hồ – như thể linh hồn anh đã linh ứng trước điều sắp sửa được phơi bày.Virgo tiến lên một bước. Anh không cất lời, nhưng ánh mắt trong suốt như ánh trăng cuối mùa mang theo một vẻ nghiêm cẩn khiến bầu không khí như trĩu xuống, đặc quánh bởi điều chưa thành tiếng.Scorpio khẽ gật đầu. Lần này, giọng nàng trầm hơn, như tiếng sóng âm thầm vỗ vào ghềnh đá, rồi tan ra thành từng hạt sương mặn mòi giữa màn đêm:"Không phải là một giấc mơ vu vơ. Đó là một điềm báo. Những mảnh hình ảnh rời rạc... về một người cung Thủ, đứng lẻ loi giữa biển lửa ngút trời."Sagittarius không đáp. Trong tâm trí anh, bóng hình của con quái vật khổng lồ hiện lên rành rọt: thân thể dị hợm, ánh mắt đỏ rực như lửa địa ngục. Cái bóng ấy đã gieo kinh hoàng xuống thành Parnassos – Velkanos. Và giờ đây, chỉ còn những tro tàn.Cảm giác ấy buốt lạnh và sắc ngọt như một mũi tiễn lạc giữa gió tuyết xuyên thẳng qua tim, để lại một khoảng trống âm ỉ và tê dại.Cuối cùng, anh khẽ gật đầu. Anh bắt đầu kể lại tất cả: cuộc tập kích bất ngờ ập đến như cơn gió độc; người cha ngã xuống trong khoảnh khắc ngắn ngủi, không kịp để lại lời nào; cơn hỗn loạn lan tràn, cuốn theo máu lửa và tiếng gào thét. Và sau cùng, là những gì còn sót lại sau tàn họa—tro tàn, đổ nát, và một vết thương chưa bao giờ lành hẳn trong tim anh.Không ai lên tiếng khi anh dứt lời.Gió thổi qua những rặng thông già, tuyết vẫn rơi lặng lẽ, như những hạt mưa bụi trong chiều tàn. Không có nước mắt, nhưng trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại, và nỗi bi thương im lặng lan tỏa, thấm vào đất, vào lòng người.Virgo là người đầu tiên lên tiếng. Anh nhắm mắt, khẽ thở dài rồi cất tiếng:"Trước tiên, chúng ta phải tìm ra kẻ đồng hành với con Sư Tử. Và chúng ta cần báo cho các vị thần trên đỉnh Olympus.""Không thể trì hoãn thêm," – Scorpio nói, giọng vững vàng. "Chúng ta phải lên đường ngay.""Khoan đã." – Sagittarius lên tiếng, khiến hai người còn lại quay lại nhìn.Anh không né ánh mắt họ. Giọng nói không lớn, nhưng vẫn mang một sự trầm lắng, chân thành, như thể mỗi lời nói đều được thốt ra từ tận đáy lòng:"Tôi cần tìm mẹ và em gái. Sau trận chiến... chúng tôi đã thất lạc."Virgo và Scorpio nhìn nhau, rồi khẽ mỉm cười – không phải để giễu cợt, mà như thể có một sợi dây liên kết vô hình khiến họ đồng cảm. Họ quyết định dời ngày khởi hành sang hôm sau. Một ngày thôi, để anh có thể sắp xếp.Sagittarius rời khỏi điện thờ khi sắc chiều dần buông xuống. Anh bước đi về phía tây Parnassos, nơi những rặng cây khô đứng lặng lẽ, như thể đang nghe theo từng bước chân anh. Và tại đó, giữa bìa rừng nhuốm ánh hoàng hôn, anh tìm thấy mẹ.Bà đứng lặng khi thấy anh. Trong giây phút đầu tiên, không ai nói gì – chỉ tiến lại gần và ôm nhau. Thân thể bà run lên nhẹ, nhưng không rơi lệ. Những giọt nước mắt, có lẽ, đã cạn từ lâu.Khi anh kể lại những gì đã xảy ra, có điều gì đó trong bà khẽ vỡ. Nỗi đau mất đi người chồng thân yêu chưa kịp lành lại, giờ đây, người con trai duy nhất lại phải rời xa. Nhưng bà không ngăn cản, không trách móc. Chỉ lặng lẽ nhìn anh, bằng ánh mắt của một ngọn lửa sắp tàn, vẫn cố ủ ấm một đôi tay – yêu thương, nhưng không thể giữ lại.Anh trao lại gia huy tộc Nhân Mã – biểu tượng của huyết thống và lời thệ ước – cho bà."Con phải đi," anh nói. "Nhưng xin mẹ hãy bảo vệ dân làng. Đừng lo cho con."Bà chỉ khẽ gật đầu. Và khi anh quay lưng bước đi, anh không ngoái lại. Nhưng trong cơn gió thoảng sau lưng, như thể có một lời tiễn biệt không lời. Nhẹ như cánh tay vừa buông, nặng như tình thân không thể gọi thành tên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me