13 Drop Sau Khi Quan Gia Trong Truyen Nguoc Bi Phan Dien Nghe Thay Tieng Long
Trong nguyên tác, Thẩm tổng tên đầy đủ là Thẩm Thù Bách. Dù xuất thân nghèo khó, nhưng nhờ gương mặt đẹp trai cực phẩm (còn phải chỉnh sửa tiếp), tâm cơ sâu xa, cộng thêm một chuỗi đãi ngộ trời ban, hắn đã hoàn thành cú lột xác ngoạn mục từ một gã trai nghèo trở thành đại phú hào hàng đầu.Trong truyện, Thẩm Thù Bách và Lệ Vấn Chiêu đấu trí suốt hơn 3000 chương, khi thắng khi thua, đôi khi Lệ Vấn Chiêu cũng chiếm được thượng phong. Nếu không phải do tác giả cài cắm quá nhiều bom hẹn giờ ở giai đoạn đầu, Lệ Vấn Chiêu chưa chắc đã bại trận.Càng về cuối truyện, Lệ Vấn Chiêu càng có nhiều fan, thậm chí khi Lệ gia bị viết cho phá sản, không ít độc giả tức giận để lại bình luận phản đối.Cảnh Nghi xuyên vào truyện đã hơn nửa tháng, đây là lần đầu tiên cậu thật sự thấy được truyền thuyết "Long Ngạo Thiên" đại nam chủ. Nói không tò mò thì là nói dối.Nhưng xem xong rồi... thấy hụt hẫng cũng là thật.Cảnh Nghi chỉ tay vào màn hình iPad, chẹp miệng nói: "Hắn đây là mời ăn Hồng Môn Yến à."Lệ Vấn Chiêu liếc sang: "Cậu còn biết cả Hồng Môn Yến?"Cảnh Nghi nhíu mày chỉnh lại: "Tôi chỉ kém tiếng Anh thôi, chứ Ngữ văn của tôi rất được."Lệ Vấn Chiêu lập tức nhớ tới mấy câu kinh điển như "từ vựng không nhiều lắm", "có điểm khó khăn", rồi thêm cả màn phiên dịch vá víu ban nãy, chỉ hờ hững "ha hả" một tiếng đầy ẩn ý.Cảnh Nghi: "......"Cậu còn chưa kịp phản bác, đã nghe Lệ Vấn Chiêu nhấn nhá hỏi: "Cậu còn nhớ mình vừa dịch cái gì mà 'ăng cá mập' không?"Cảnh Nghi: "......"Lệ Vấn Chiêu cong môi cười như không cười: "Lần sau ra đường, đừng nhận là học sinh người ta nữa.""......"Phàn bí thư cất iPad, hỏi: "Lệ tổng, có cần chuẩn bị quà mừng không?"Lệ Vấn Chiêu cụp mắt, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường: "Mang.""Ngài muốn chuẩn bị gì, tôi đi thu xếp ngay."Lệ Vấn Chiêu trầm mặc chốc lát, rồi bỗng quay sang nhìn tiểu quản gia bên cạnh: "Cảnh quản gia, cậu thấy nên mang gì?"Cảnh Nghi híp mắt lạnh lùng nhìn anh một cái.Vừa rồi thì châm chọc cậu đủ kiểu, giờ đến lúc bí ý tưởng lại quay sang hỏi? Đúng là đàn ông.Tuy trong lòng tuôn một tràng khinh bỉ, nhưng mặt cậu vẫn giữ nguyên tác phong quản gia chỉn chu, nhã nhặn đề xuất: "Hay là... tặng hắn một cái ly đi."Phàn bí thư đang cầm bút máy suýt chút nữa bóp gãy: "......"Anh kinh hoảng nhìn về phía Cảnh Nghi.Cảnh Nghi nghiêm túc nói tiếp: "Ngụ ý là... rất thích ý cậu đó."Phàn bí thư: "...... Cảnh quản gia, cái thành ngữ đó không dùng như vậy."Lệ Vấn Chiêu cười nheo mắt: "Không tồi, cứ theo ý Cảnh quản gia mà chuẩn bị đi."Phàn bí thư sững người gật đầu, lực tay không khống chế được, nhấn một phát làm ngòi bút vàng gãy nát trên giấy: "......"·
·Không biết có phải bị video đột xuất của Thẩm Thù Bách làm tâm trạng khó chịu hay không, mà hôm nay Lệ Vấn Chiêu tan làm rất sớm, chưa đến bốn giờ đã đưa Cảnh Nghi về nhà.Cảnh Nghi theo thói quen kéo cửa ghế phụ, vừa nhìn xuống đã thấy trên ghế để một cái hộp đồng hồ to vật vã.Hộp chữ nhật vuông vức, đen kịt một màu, vừa nhìn là biết kiểu... không có gì lành.Cảnh Nghi sững người một lúc rồi nghiêng đầu: "Đại thiếu gia, Phàn bí thư làm việc đúng là có tâm ghê á."Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn ghế phụ, rất hài lòng: "Đó là kỹ năng cơ bản của thư ký."Ngay sau đó, Cảnh Nghi đột nhiên phản ứng lại: "Ơ nhưng mà... thế tôi ngồi đâu?"Lệ Vấn Chiêu: "Ngồi băng ghế sau."Cảnh Nghi tỏ vẻ e dè: "Ngượng lắm á."Vừa nói dứt câu, cậu đã tự tay mở cửa, luồn người chui ngay vào xe như cá chạch, ngồi hẳn sang một bên, vui vẻ vỗ đệm: "Đại thiếu gia lên xe lẹ đi, về nhà thôi!"Lệ Vấn Chiêu: "......"Chiếc xe sang trượt khỏi bãi đỗ dưới công ty, chạy đi êm ru.Cảnh Nghi lần đầu ngồi băng sau đúng là thấy thoải mái thật, ghé vào cửa sổ nhìn ngắm phố xá một lúc thì chợt trông thấy... cái hộp đồng hồ phía trước thò ra một góc.Nét mặt hớn hở của cậu lập tức đông cứng: "......"Lệ Vấn Chiêu hơi nghiêng đầu liếc nhìn.Cảnh Nghi yếu ớt chỉ chỉ về phía trước: "Đại thiếu gia, để cái này... có hơi không may mắn lắm đó?"Lệ Vấn Chiêu trầm giọng: "Cảnh Nghi!"Gặp ánh mắt nghiêm túc của anh, Cảnh Nghi lập tức ngậm miệng: "Được được, tôi không nói nữa."Suýt chút nữa lại thành mỏ quạ đen.Cả hai trở về Lệ gia. Lúc này, Lệ Úc và Lệ Đình chưa có mặt, trong nhà chỉ có mỗi Lịch Minh Chức đang ngồi đọc tài liệu, có vẻ hơi xuất thần.Lệ Vấn Chiêu hỏi: "Minh Chức, đang xem gì thế?"Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Cảnh Nghi, mắt Lịch Minh Chức lập tức sáng rực: "Cảnh quản gia, cuối cùng anh cũng về! Em chờ anh cả buổi rồi đó!"Một cơn gió thổi qua, người đã áp sát bên cạnh Cảnh Nghi.Lệ Vấn Chiêu bị hoàn toàn bỏ qua: "......"Lịch Minh Chức chẳng buồn nhìn anh trai lấy một cái, kéo Cảnh Nghi ngồi xuống ghế sô pha: "Em chuẩn bị đăng ký thi một cuộc thi tài năng. Gửi hồ sơ đi nhiều nơi lắm, ai ngờ vòng sơ khảo đều qua cả. Nhưng em không biết nên chọn chương trình nào, hay là... anh giúp em chọn nha?"Cảnh Nghi tròn mắt kinh ngạc: "Tiểu thiếu gia, em định vào giới giải trí hả?"Lịch Minh Chức gật đầu: "Ở nhà ăn không ngồi rồi cũng chẳng ổn, em tự tìm cho mình việc gì đó làm cho bớt rảnh."Nguyên tác viết rằng cả đời Lịch Minh Chức gần như dừng lại ngay sau ngày bị tịch thu tài sản, kết cục bi thảm. Nhưng từ sau khi thế cục thay đổi, cậu cũng không còn đoán được tương lai của Lịch Minh Chức nữa. Mà cậu cũng không ngờ được, nhóc này lại muốn bước chân vào chốn showbiz hoa lệ.Cảnh Nghi mở mấy tờ giấy xác nhận vào vòng hai ra xem, sắc mặt nghiêm túc: "Nhưng em cũng không cần nộp nhiều nơi như vậy chứ. Em là con quay à?""Em đâu có biết mình có qua được vòng sơ khảo không, lúc đó tiện tay đăng ký thôi." Lịch Minh Chức buồn bã nói: "Ai ngờ bọn họ cái nào cũng cho qua."Hiểu rồi, kiểu rải lưới bắt cá.Cảnh Nghi cũng chẳng đọc hiểu nổi đống tài liệu chuyên ngành này, nhưng ánh mắt cậu bỗng nhiên dừng lại ở một chỗ, thần sắc hơi sửng sốt.Lịch Minh Chức thấy vậy liền cuống lên: "Sao vậy? Có chuyện gì thế?"Ánh mắt Cảnh Nghi dừng ngay vị trí nhà tài trợ chương trình — Thịnh Thế Giải Trí.[À há, là nơi làm việc cũ của giám ngục trưởng Lệ gia.]Ngón tay đang cầm ly của Lệ Vấn Chiêu khựng lại, suýt chút nữa làm đổ cả cốc nước.Cảnh Nghi cân nhắc từ ngữ: "Tiểu thiếu gia, hay là... em đổi vài cái chương trình khác đi?"Lịch Minh Chức ngơ ngác: "Vì sao?"Cảnh Nghi khẽ liếc nhìn Lệ Vấn Chiêu, người đang im lặng cách đó không xa: "V mấy cái chương trình này... hình như không hợp với khí chất tổng thể của em lắm."[Thật ra là mấy cái chương trình này toàn scandal.][Cái show tuyển tú luyện tập sinh này thì đạo diễn vừa bị khui chuyện đã có vợ còn ngoại tình, đam mê "nhiều người vận động", cả chục trainee bị vạ lây dính phốt, chưa phát sóng đã bị đóng băng. Cái show kia thì thí sinh phát trực tiếp vô tình lộ album ảnh riêng tư, toàn clip với người khác giới, bị chỉ trích dữ dội, show bị hủy luôn. Cái nữa thì...]"Nghe anh nói xong, em cũng thấy mấy cái chương trình đó không hợp với em thật." Lịch Minh Chức lập tức thu lại hồ sơ, ném vào thùng rác: "Để em tìm cái khác."Lệ Vấn Chiêu chậm rãi siết tay, sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.Ban đầu anh tưởng rằng chỉ cần thanh lý hết những nghệ sĩ gây chuyện trong công ty, Thịnh Thế Giải Trí sẽ có thể quay về quỹ đạo bình thường. Không ngờ con người thì tạm ổn, nhưng các dự án lại liên tục dính phốt.Cái công ty này đúng là không thể yêu thương nổi nữa.Lịch Minh Chức lôi điện thoại ra vừa lướt vừa nói: "Để em tìm thử xem còn chương trình nào có thể đăng ký được..."Cảnh Nghi chớp mắt nhìn, ánh mắt mang theo vài phần ngờ vực.[Lại xuất hiện rồi, cái kiểu phản ứng lạ lạ này.][Có phải là ảo giác của mình không... Sao cảm giác bất kể mình nói gì, Lệ gia đều nghe theo hết vậy? Không có hỏi vặn, cũng chẳng nghi ngờ... Tê, không lẽ mấy tổng tài đều khoan dung với quản gia vậy à?]Ánh mắt Cảnh Nghi âm thầm đảo qua Lệ Vấn Chiêu rồi nhìn sang Lịch Minh Chức, càng nhìn càng thấy khó hiểu.[Tốt nhất là đừng để tôi phát hiện cái gì kỳ kỳ quặc quặc nha, Makka Pakka.{Lệ Vấn Chiêu: "......"Lịch Minh Chức: "......"Đúng lúc này, tài xế ôm chiếc hộp đựng đồng hồ đen thui đi vào, vừa đặt xuống vừa hỏi: "Lệ tổng, cái đồng hồ này đặt ở đâu ạ?"Lệ Vấn Chiêu thuận miệng nói: "Để ở cửa là được."Tài xế: "?"Hắn kinh nghi bất định: "...... Này giống như rất quý trọng."Hai ngày nay lại có mưa, để ngoài cửa chẳng phải sẽ bị dột hỏng sao?Lệ Vấn Chiêu quét mắt nhìn tiểu quản gia, ung dung uống một ngụm nước: "Không sao, chủ yếu là coi trọng ngụ ý."Tài xế: "......"Cảnh Nghi bỗng nhiên hiểu ra Lệ Vấn Chiêu đang cười cái gì, bật cười khúc khích hai tiếng: "Không sao đâu Lâm thúc, món đồ đó xui lắm, cứ để ngoài cửa là được. Nếu sợ bị ướt thì đắp thêm miếng vải lên."Lệ Vấn Chiêu ngẩng đầu nhìn qua.Tài xế Lâm thúc giật mình tay run lên, không... không may mắn? Ông sợ đến mức suýt nữa không ôm được cái đồng hồ, nuốt nước miếng: "Cảnh quản gia, lấy vải đắp lên...... hình như cũng xui lắm."Cảnh Nghi nghĩ lại cũng thấy đúng.Nhưng thứ này tốt nhất vẫn không nên để trong đại trạch của Lệ gia, cậu suy nghĩ một hồi, thật sự tìm được chỗ hợp lý: "Lần trước Ninh Khương với cái người kia...... Đào cái mương đó còn ở chứ?"Tài xế Lâm thúc lo lắng gật đầu: "...... Vẫn còn.""Vậy tạm thời chôn ở đó đi...... Hai hôm nữa đào ra, rửa sạch rồi trả lại cho tên cuồng đồ kia."Phịch một tiếng.Tay Lâm thúc run lên, đồng hồ rớt cái "bịch" xuống đất.·Tiệc mừng của Thẩm thị tập đoàn diễn ra hai ngày sau đó.Sợ Lệ Vấn Chiêu không dám tới, sáng sớm Thẩm Thù Bách đã gửi video ép buộc. Di động của Lệ Vấn Chiêu cài phần mềm phản trộm, gã không gửi được, thế là lòng vòng đẩy video sang điện thoại của Cảnh Nghi.Lúc ấy Cảnh Nghi đang ngủ, vừa xoay người thì bắt gặp một gương mặt nam nhân trắng bệch đang cười toe toét trong điện thoại.Thẩm Thù Bách mắc bệnh sạch sẽ, từ cách ăn mặc đến trang trí nhà cửa đều lấy tông trắng làm chủ. Kết hợp với gương mặt tái nhợt của hắn, cả người toát ra cảm giác như quỷ sống.Cảnh · linh hồn xuất khiếu · Nghi ngây người tại chỗ: "............"Thẩm Thù Bách cười nhạt: "Cậu là quản gia mới của Lệ gia đúng không? Trông xinh lắm, mặt mộc cũng rất ưa nhìn, sao lại đi hầu hạ người khác? Về với tôi đi, ba ngày thôi, tôi lăng xê cậu nổi tiếng."Cảnh Nghi đờ đẫn vài giây.Không phải chứ, bị bệnh à?Vai chính trong tiểu thuyết mà cũng chơi trò giả ma hù người?Thẩm Thù Bách nhướng mày, tay vuốt cằm, giọng như châm chọc: "Sao không nói gì? Nhìn đến ngây người rồi? Ha, trai đẹp như tôi đúng là đòn chí mạng."Cảnh Nghi cạn lời, đưa tay định tắt video.Thẩm Thù Bách: "Khoan đã. Cậu còn chưa đồng ý mà? Về công ty tôi đi, mức lương cậu tự đề, trừ việc phải nhận tôi ra thì điều kiện gì tôi cũng đáp ứng."Cảnh Nghi tức không chịu nổi: "Đề cái đầu nhà ngươi ấy! Không thấy tôi đang ngủ hả, còn đứng đó lải nhải như cái đĩa xước!"Thẩm Thù Bách: "......"Lần đầu tiên bị người ta mắng đến nghẹn họng, hắn sững ra vài giây, rồi cười lạnh: "Thiếu niên à, cậu tưởng làm vậy là thu hút được sự chú ý của tôi sao? Tôi chẳng qua chỉ thấy cậu thích mặt tôi nên mới——"Cảnh Nghi chọc chọc màn hình, phát hiện không tắt được video, chắc điện thoại dính virus rồi. Cậu hừ một tiếng: "Xin lỗi nhé, tôi không chơi mấy trò mua bán xác thịt."Thẩm Thù Bách: "...... Tôi mẹ nó cũng không phải tới bán!"Cảnh Nghi khó chịu nói: "Có cho không tôi cũng không lấy.""Cậu chỉ là quản gia, dựa vào đâu——"Ý thức được bản thân sắp nói thành "rao giá chính mình", Thẩm Thù Bách kịp thời phanh lại, ngừng hành vi trẻ con của mình."Thôi, tôi không chấp nhặt với cậu. Đi nói với Lệ Vấn Chiêu, chiều nay tôi chờ hắn ở khách sạn Hoàng Đình. Là đàn ông thì đừng né."Cảnh Nghi: "Ngươi không tự gọi được à? Tôi đâu phải cái loa phát thanh. Mà mấy lời này, nghe cứ như học sinh cấp hai hẹn đánh lộn.""...... Nếu tôi gọi được thì còn tìm cậu làm gì?" Thẩm Thù Bách có chút sụp đổ: "Không biết Lệ Vấn Chiêu dùng cái gì mà phòng thủ như pháo đài, kỹ thuật viên cao cấp bên tôi cũng không hack nổi......"Nói đến đây, hắn tạm ngưng vài giây: "Cảnh quản gia, nếu cậu có thể trộm được cái kỹ thuật đó về, tôi đưa cậu cái số——"Cảnh Nghi nhớ tới cái app phản trộm mình từng chỉnh cho Lệ Vấn Chiêu, lập tức cúi đầu, cài luôn cho máy mình.[Tích tích tích ——][Phát hiện tín hiệu thông tin trái phép. Xin lưu ý an toàn tài sản cá nhân!]Giữa màn hình đỏ rực cảnh báo, gương mặt trắng bệch của Thẩm Thù Bách co lại thành một chấm nhỏ, sau đó biến mất.Hô.Cảnh Nghi thở phào nhẹ nhõm.Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.Quả nhiên, có đại thụ chống lưng đúng là ấm thật. Quốc gia ba ba, yyds!
·Không biết có phải bị video đột xuất của Thẩm Thù Bách làm tâm trạng khó chịu hay không, mà hôm nay Lệ Vấn Chiêu tan làm rất sớm, chưa đến bốn giờ đã đưa Cảnh Nghi về nhà.Cảnh Nghi theo thói quen kéo cửa ghế phụ, vừa nhìn xuống đã thấy trên ghế để một cái hộp đồng hồ to vật vã.Hộp chữ nhật vuông vức, đen kịt một màu, vừa nhìn là biết kiểu... không có gì lành.Cảnh Nghi sững người một lúc rồi nghiêng đầu: "Đại thiếu gia, Phàn bí thư làm việc đúng là có tâm ghê á."Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn ghế phụ, rất hài lòng: "Đó là kỹ năng cơ bản của thư ký."Ngay sau đó, Cảnh Nghi đột nhiên phản ứng lại: "Ơ nhưng mà... thế tôi ngồi đâu?"Lệ Vấn Chiêu: "Ngồi băng ghế sau."Cảnh Nghi tỏ vẻ e dè: "Ngượng lắm á."Vừa nói dứt câu, cậu đã tự tay mở cửa, luồn người chui ngay vào xe như cá chạch, ngồi hẳn sang một bên, vui vẻ vỗ đệm: "Đại thiếu gia lên xe lẹ đi, về nhà thôi!"Lệ Vấn Chiêu: "......"Chiếc xe sang trượt khỏi bãi đỗ dưới công ty, chạy đi êm ru.Cảnh Nghi lần đầu ngồi băng sau đúng là thấy thoải mái thật, ghé vào cửa sổ nhìn ngắm phố xá một lúc thì chợt trông thấy... cái hộp đồng hồ phía trước thò ra một góc.Nét mặt hớn hở của cậu lập tức đông cứng: "......"Lệ Vấn Chiêu hơi nghiêng đầu liếc nhìn.Cảnh Nghi yếu ớt chỉ chỉ về phía trước: "Đại thiếu gia, để cái này... có hơi không may mắn lắm đó?"Lệ Vấn Chiêu trầm giọng: "Cảnh Nghi!"Gặp ánh mắt nghiêm túc của anh, Cảnh Nghi lập tức ngậm miệng: "Được được, tôi không nói nữa."Suýt chút nữa lại thành mỏ quạ đen.Cả hai trở về Lệ gia. Lúc này, Lệ Úc và Lệ Đình chưa có mặt, trong nhà chỉ có mỗi Lịch Minh Chức đang ngồi đọc tài liệu, có vẻ hơi xuất thần.Lệ Vấn Chiêu hỏi: "Minh Chức, đang xem gì thế?"Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Cảnh Nghi, mắt Lịch Minh Chức lập tức sáng rực: "Cảnh quản gia, cuối cùng anh cũng về! Em chờ anh cả buổi rồi đó!"Một cơn gió thổi qua, người đã áp sát bên cạnh Cảnh Nghi.Lệ Vấn Chiêu bị hoàn toàn bỏ qua: "......"Lịch Minh Chức chẳng buồn nhìn anh trai lấy một cái, kéo Cảnh Nghi ngồi xuống ghế sô pha: "Em chuẩn bị đăng ký thi một cuộc thi tài năng. Gửi hồ sơ đi nhiều nơi lắm, ai ngờ vòng sơ khảo đều qua cả. Nhưng em không biết nên chọn chương trình nào, hay là... anh giúp em chọn nha?"Cảnh Nghi tròn mắt kinh ngạc: "Tiểu thiếu gia, em định vào giới giải trí hả?"Lịch Minh Chức gật đầu: "Ở nhà ăn không ngồi rồi cũng chẳng ổn, em tự tìm cho mình việc gì đó làm cho bớt rảnh."Nguyên tác viết rằng cả đời Lịch Minh Chức gần như dừng lại ngay sau ngày bị tịch thu tài sản, kết cục bi thảm. Nhưng từ sau khi thế cục thay đổi, cậu cũng không còn đoán được tương lai của Lịch Minh Chức nữa. Mà cậu cũng không ngờ được, nhóc này lại muốn bước chân vào chốn showbiz hoa lệ.Cảnh Nghi mở mấy tờ giấy xác nhận vào vòng hai ra xem, sắc mặt nghiêm túc: "Nhưng em cũng không cần nộp nhiều nơi như vậy chứ. Em là con quay à?""Em đâu có biết mình có qua được vòng sơ khảo không, lúc đó tiện tay đăng ký thôi." Lịch Minh Chức buồn bã nói: "Ai ngờ bọn họ cái nào cũng cho qua."Hiểu rồi, kiểu rải lưới bắt cá.Cảnh Nghi cũng chẳng đọc hiểu nổi đống tài liệu chuyên ngành này, nhưng ánh mắt cậu bỗng nhiên dừng lại ở một chỗ, thần sắc hơi sửng sốt.Lịch Minh Chức thấy vậy liền cuống lên: "Sao vậy? Có chuyện gì thế?"Ánh mắt Cảnh Nghi dừng ngay vị trí nhà tài trợ chương trình — Thịnh Thế Giải Trí.[À há, là nơi làm việc cũ của giám ngục trưởng Lệ gia.]Ngón tay đang cầm ly của Lệ Vấn Chiêu khựng lại, suýt chút nữa làm đổ cả cốc nước.Cảnh Nghi cân nhắc từ ngữ: "Tiểu thiếu gia, hay là... em đổi vài cái chương trình khác đi?"Lịch Minh Chức ngơ ngác: "Vì sao?"Cảnh Nghi khẽ liếc nhìn Lệ Vấn Chiêu, người đang im lặng cách đó không xa: "V mấy cái chương trình này... hình như không hợp với khí chất tổng thể của em lắm."[Thật ra là mấy cái chương trình này toàn scandal.][Cái show tuyển tú luyện tập sinh này thì đạo diễn vừa bị khui chuyện đã có vợ còn ngoại tình, đam mê "nhiều người vận động", cả chục trainee bị vạ lây dính phốt, chưa phát sóng đã bị đóng băng. Cái show kia thì thí sinh phát trực tiếp vô tình lộ album ảnh riêng tư, toàn clip với người khác giới, bị chỉ trích dữ dội, show bị hủy luôn. Cái nữa thì...]"Nghe anh nói xong, em cũng thấy mấy cái chương trình đó không hợp với em thật." Lịch Minh Chức lập tức thu lại hồ sơ, ném vào thùng rác: "Để em tìm cái khác."Lệ Vấn Chiêu chậm rãi siết tay, sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.Ban đầu anh tưởng rằng chỉ cần thanh lý hết những nghệ sĩ gây chuyện trong công ty, Thịnh Thế Giải Trí sẽ có thể quay về quỹ đạo bình thường. Không ngờ con người thì tạm ổn, nhưng các dự án lại liên tục dính phốt.Cái công ty này đúng là không thể yêu thương nổi nữa.Lịch Minh Chức lôi điện thoại ra vừa lướt vừa nói: "Để em tìm thử xem còn chương trình nào có thể đăng ký được..."Cảnh Nghi chớp mắt nhìn, ánh mắt mang theo vài phần ngờ vực.[Lại xuất hiện rồi, cái kiểu phản ứng lạ lạ này.][Có phải là ảo giác của mình không... Sao cảm giác bất kể mình nói gì, Lệ gia đều nghe theo hết vậy? Không có hỏi vặn, cũng chẳng nghi ngờ... Tê, không lẽ mấy tổng tài đều khoan dung với quản gia vậy à?]Ánh mắt Cảnh Nghi âm thầm đảo qua Lệ Vấn Chiêu rồi nhìn sang Lịch Minh Chức, càng nhìn càng thấy khó hiểu.[Tốt nhất là đừng để tôi phát hiện cái gì kỳ kỳ quặc quặc nha, Makka Pakka.{Lệ Vấn Chiêu: "......"Lịch Minh Chức: "......"Đúng lúc này, tài xế ôm chiếc hộp đựng đồng hồ đen thui đi vào, vừa đặt xuống vừa hỏi: "Lệ tổng, cái đồng hồ này đặt ở đâu ạ?"Lệ Vấn Chiêu thuận miệng nói: "Để ở cửa là được."Tài xế: "?"Hắn kinh nghi bất định: "...... Này giống như rất quý trọng."Hai ngày nay lại có mưa, để ngoài cửa chẳng phải sẽ bị dột hỏng sao?Lệ Vấn Chiêu quét mắt nhìn tiểu quản gia, ung dung uống một ngụm nước: "Không sao, chủ yếu là coi trọng ngụ ý."Tài xế: "......"Cảnh Nghi bỗng nhiên hiểu ra Lệ Vấn Chiêu đang cười cái gì, bật cười khúc khích hai tiếng: "Không sao đâu Lâm thúc, món đồ đó xui lắm, cứ để ngoài cửa là được. Nếu sợ bị ướt thì đắp thêm miếng vải lên."Lệ Vấn Chiêu ngẩng đầu nhìn qua.Tài xế Lâm thúc giật mình tay run lên, không... không may mắn? Ông sợ đến mức suýt nữa không ôm được cái đồng hồ, nuốt nước miếng: "Cảnh quản gia, lấy vải đắp lên...... hình như cũng xui lắm."Cảnh Nghi nghĩ lại cũng thấy đúng.Nhưng thứ này tốt nhất vẫn không nên để trong đại trạch của Lệ gia, cậu suy nghĩ một hồi, thật sự tìm được chỗ hợp lý: "Lần trước Ninh Khương với cái người kia...... Đào cái mương đó còn ở chứ?"Tài xế Lâm thúc lo lắng gật đầu: "...... Vẫn còn.""Vậy tạm thời chôn ở đó đi...... Hai hôm nữa đào ra, rửa sạch rồi trả lại cho tên cuồng đồ kia."Phịch một tiếng.Tay Lâm thúc run lên, đồng hồ rớt cái "bịch" xuống đất.·Tiệc mừng của Thẩm thị tập đoàn diễn ra hai ngày sau đó.Sợ Lệ Vấn Chiêu không dám tới, sáng sớm Thẩm Thù Bách đã gửi video ép buộc. Di động của Lệ Vấn Chiêu cài phần mềm phản trộm, gã không gửi được, thế là lòng vòng đẩy video sang điện thoại của Cảnh Nghi.Lúc ấy Cảnh Nghi đang ngủ, vừa xoay người thì bắt gặp một gương mặt nam nhân trắng bệch đang cười toe toét trong điện thoại.Thẩm Thù Bách mắc bệnh sạch sẽ, từ cách ăn mặc đến trang trí nhà cửa đều lấy tông trắng làm chủ. Kết hợp với gương mặt tái nhợt của hắn, cả người toát ra cảm giác như quỷ sống.Cảnh · linh hồn xuất khiếu · Nghi ngây người tại chỗ: "............"Thẩm Thù Bách cười nhạt: "Cậu là quản gia mới của Lệ gia đúng không? Trông xinh lắm, mặt mộc cũng rất ưa nhìn, sao lại đi hầu hạ người khác? Về với tôi đi, ba ngày thôi, tôi lăng xê cậu nổi tiếng."Cảnh Nghi đờ đẫn vài giây.Không phải chứ, bị bệnh à?Vai chính trong tiểu thuyết mà cũng chơi trò giả ma hù người?Thẩm Thù Bách nhướng mày, tay vuốt cằm, giọng như châm chọc: "Sao không nói gì? Nhìn đến ngây người rồi? Ha, trai đẹp như tôi đúng là đòn chí mạng."Cảnh Nghi cạn lời, đưa tay định tắt video.Thẩm Thù Bách: "Khoan đã. Cậu còn chưa đồng ý mà? Về công ty tôi đi, mức lương cậu tự đề, trừ việc phải nhận tôi ra thì điều kiện gì tôi cũng đáp ứng."Cảnh Nghi tức không chịu nổi: "Đề cái đầu nhà ngươi ấy! Không thấy tôi đang ngủ hả, còn đứng đó lải nhải như cái đĩa xước!"Thẩm Thù Bách: "......"Lần đầu tiên bị người ta mắng đến nghẹn họng, hắn sững ra vài giây, rồi cười lạnh: "Thiếu niên à, cậu tưởng làm vậy là thu hút được sự chú ý của tôi sao? Tôi chẳng qua chỉ thấy cậu thích mặt tôi nên mới——"Cảnh Nghi chọc chọc màn hình, phát hiện không tắt được video, chắc điện thoại dính virus rồi. Cậu hừ một tiếng: "Xin lỗi nhé, tôi không chơi mấy trò mua bán xác thịt."Thẩm Thù Bách: "...... Tôi mẹ nó cũng không phải tới bán!"Cảnh Nghi khó chịu nói: "Có cho không tôi cũng không lấy.""Cậu chỉ là quản gia, dựa vào đâu——"Ý thức được bản thân sắp nói thành "rao giá chính mình", Thẩm Thù Bách kịp thời phanh lại, ngừng hành vi trẻ con của mình."Thôi, tôi không chấp nhặt với cậu. Đi nói với Lệ Vấn Chiêu, chiều nay tôi chờ hắn ở khách sạn Hoàng Đình. Là đàn ông thì đừng né."Cảnh Nghi: "Ngươi không tự gọi được à? Tôi đâu phải cái loa phát thanh. Mà mấy lời này, nghe cứ như học sinh cấp hai hẹn đánh lộn.""...... Nếu tôi gọi được thì còn tìm cậu làm gì?" Thẩm Thù Bách có chút sụp đổ: "Không biết Lệ Vấn Chiêu dùng cái gì mà phòng thủ như pháo đài, kỹ thuật viên cao cấp bên tôi cũng không hack nổi......"Nói đến đây, hắn tạm ngưng vài giây: "Cảnh quản gia, nếu cậu có thể trộm được cái kỹ thuật đó về, tôi đưa cậu cái số——"Cảnh Nghi nhớ tới cái app phản trộm mình từng chỉnh cho Lệ Vấn Chiêu, lập tức cúi đầu, cài luôn cho máy mình.[Tích tích tích ——][Phát hiện tín hiệu thông tin trái phép. Xin lưu ý an toàn tài sản cá nhân!]Giữa màn hình đỏ rực cảnh báo, gương mặt trắng bệch của Thẩm Thù Bách co lại thành một chấm nhỏ, sau đó biến mất.Hô.Cảnh Nghi thở phào nhẹ nhõm.Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.Quả nhiên, có đại thụ chống lưng đúng là ấm thật. Quốc gia ba ba, yyds!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me