13 Drop Sau Khi Quan Gia Trong Truyen Nguoc Bi Phan Dien Nghe Thay Tieng Long
Không khí trên bàn ăn bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.Phàn bí thư hoảng tới mức quên luôn vị chua, Vương Ngân thì vừa kinh ngạc vừa hơi... hưng phấn. Trợ lý của tổng giám đốc mà dám phản ứng như vậy, quả nhiên là nhân vật quan trọng!Cảnh Nghi cũng thấy xấu hổ.Cậu bị chuột rút, đứng không xong mà ngồi cũng không ổn.Loay hoay một lúc, cậu đảo mắt thật nhanh rồi giữa không gian im lặng đó, rất bình tĩnh vươn đũa gắp miếng măng non trước mặt Vương Ngân, sau đó cũng bình tĩnh ngồi xuống.[hú hú, may quá phản ứng nhanh, gắp đồ ăn để phá tan sự ngại ngùng, chứ không cái không khí này ngộp chết người mất! (ôm ngực thở dốc)]Lệ Vấn Chiêu: "......"Không khí rõ ràng rất không ổn.Tiểu quản gia này... thần kinh thô đến mức ấy sao?Một người nhạy cảm kiểu đó mà lại cứ bị kéo vào các đợt công kích âm thầm nơi thương trường, nhìn kiểu gì cũng thấy dễ bị bắt nạt.Đúng lúc đó, hai nhân viên phục vụ bưng đồ ăn bước vào phòng riêng.Lệ Vấn Chiêu khẽ nhướng mắt: "Cảnh Nghi."Cảnh Nghi phản xạ ngay lập tức, quay phắt lại.
[lại gì nữa đây trời!]Lệ Vấn Chiêu nhẹ nhàng lên tiếng: "Tôm hùm mới mang lên nhìn không tệ, bóc cho tôi một con."Cảnh Nghi: "......"[%%%&#!?]Lệ Vấn Chiêu: "......"Tuy không nghe rõ tiểu quản gia đang lầm bầm gì, nhưng qua ngữ khí thì... chắc chắn là đang chửi rất nặng.Cảnh Nghi vẫn vừa lẩm bẩm hậm hực, vừa ngoan ngoãn bưng tôm hùm lại. Thấy Phàn bí thư và Vương Ngân đang trông đợi nhìn mình, cậu hào sảng chia cho mỗi người một con.[Lệ tổng một con, tôi một con, Phàn bí thư một con, tôi một con, Vương tổng một con, tôi lại thêm một con nữa.][tôi đúng là thông minh xuất chúng!]Lệ Vấn Chiêu nhìn xuống, khẽ "à" một tiếng: "Bao giờ học được trò chia phần rồi giấu riêng thế?"Xoạch.Vương Ngân run tay, đánh đũa trượt vào thành chén: "......"Cảnh Nghi quay đầu lại, chống chế liền: "Lệ tổng, đây rõ ràng là chia theo công sức bỏ ra."[cả bàn này tôi là người làm nhiều nhất, mấy người kia chỉ ngồi ăn, tôi thì bóc đến hai con tôm mà còn chưa được ăn miếng nào, chẳng lẽ không được lấy thêm hai con để bù lại sao?][Không lẽ Lệ Vấn Chiêu nhỏ nhen tới mức ấy thật à?]Lệ Vấn Chiêu: "......"Không khí có phần dịu lại, trông Lệ Vấn Chiêu cũng không tức giận, Vương Ngân lau trán, vội vàng đổi chủ đề, cố cứu vãn: "Cảnh trợ lý hình như rất thích tôm hùm, không sao cả, tôi bảo nhà bếp làm thêm hai suất nữa."Cảnh Nghi vừa nghe ánh mắt sáng rực.Vương Ngân đang lo không biết phải tiếp cận thế nào, thấy ánh mắt của Cảnh Nghi thì hiểu ngay là đi đúng hướng. Anh lập tức cho người thêm hai món cá quả chiên giòn và thịt viên sốt.Đồ ăn vừa mang ra, mắt Cảnh Nghi sáng bừng lên lần nữa.Vương Ngân cười thầm. May mà mình không nhìn nhầm. Người này là trợ thủ đắc lực bên cạnh tổng giám đốc, nhưng lại không biết cách kiềm chế... miệng ăn. Vậy thì dễ rồi. Người kiểu này không khó thân, chỉ cần tìm đúng điểm yếu là xong.·
Bữa cơm kết thúc, đã là bảy giờ tối.Vương Ngân đích thân đưa Lệ Vấn Chiêu và Cảnh Nghi về khách sạn nghỉ.Lệ Vấn Chiêu ở tầng 23, còn Cảnh Nghi và Phàn bí thư ở tầng 15. Mọi người đưa anh lên tầng xong lại cùng nhau xuống.Trên đường quay lại thang máy, Vương Ngân không kiềm được ý định tiếp cận, chậm rãi đi sát Cảnh Nghi, bắt chuyện làm quen.Vương Ngân: "Cảnh trợ lý, tối nay ăn uống ngon chứ?"Cảnh Nghi gật đầu: "Ngon lắm, cảm ơn Vương tổng đã tiếp đãi."Đặc biệt mấy con tôm hùm... ăn chưa đã. Nếu không phải sợ mất hình tượng nơi công cộng, cậu thật muốn gói thêm hai con mang về phòng.Vương Ngân khách khí: "Chỉ cần các vị ăn ngon uống tốt là tôi mừng rồi. Tốn bao nhiêu tiền cũng không sao."Cảnh Nghi hơi nghiêng đầu.Cậu bỗng thấy khoảng cách xã giao của Vương Ngân hình như có gì đó... quá gần gũi.[?][gì vậy trời?][truyện đam mỹ thuần túy là ai cũng đam à? Không đúng đâu, nguyên tác có nhắc tới chuyện này đâu?]Vương Ngân mỉm cười: "Lần đầu gặp, mong Cảnh trợ lý giúp đỡ nhiều hơn."Cảnh Nghi còn chưa kịp hiểu ý hắn, bỗng cảm thấy lòng bàn tay bị nhét vào một vật gì cộm cộm: "???"Cầm lên nhìn thử — là một chiếc thẻ ngân hàng.Vương Ngân cười cười nói: "Chút lòng thành nhỏ, mong Cảnh trợ lý vui lòng nhận cho."Cảnh Nghi lập tức hiểu ra.Hắn đang bị... hối lộ.Mà còn là ngay trước mặt Phàn bí thư.Cảnh Nghi nghiêng đầu nhắc nhở: "Vương tổng, Phàn bí thư vẫn còn đứng ở đây, anh làm vậy có phần không hay."Thực ra, Vương Ngân chẳng mấy để tâm đến Phàn Minh. Theo tin tức từ người bên tổng công ty mà hắn cài vào, thì Phàn bí thư hiện tại đã hết thời, gần như bị Lệ Vấn Chiêu gạt ra ngoài vòng xoáy công việc chính, ở trụ sở cũng chỉ là loại "cao cấp làm việc vặt" mà thôi.Vương Ngân cười xuề xòa, ra vẻ chân thành: "Thân phận như ngài, một vị bí thư nho nhỏ thì có đáng gì. Cảnh trợ lý, đây chỉ là chút quà nhỏ, mong sau này nếu tiện thì giúp tôi nói đỡ vài câu trước mặt Lệ tổng."Bị đẩy ra một góc gần bảng điều khiển thang máy, Phàn Minh đẩy nhẹ gọng kính, tròng kính ánh lên một tia sắc lạnh.Cảnh Nghi nghiêng đầu nhìn hắn, tò mò hỏi: "Trong này có bao nhiêu?"Vương Ngân giơ tay làm động tác so số: "Hai trăm vạn."Cảnh Nghi: "......"[Ui trời ơi.]Hắn liếc mắt nhìn Phàn bí thư thêm một cái.[Phàn bí thư, Phàn bí thư, ở đây có một con sâu siêu to khổng lồ! Mau bắt hắn lại đi, nộp về cho giám ngục trưởng Lệ tổng xử lý!][Đúng là lập công đầu cho nhà ngục mà!]Phàn bí thư khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.Cảnh Nghi an tâm quay đầu lại, nhìn Vương Ngân cười tươi rói: "Nhiều thế cơ à."Vương Ngân chớp mắt đầy ẩn ý, lại đẩy chiếc thẻ ngân hàng về phía trước: "Cảnh trợ lý là người giỏi giang, việc nhiều, tiền này là ngài xứng đáng nhận."Tấm thẻ nhỏ xoay một vòng trên đầu ngón tay mảnh khảnh, Cảnh Nghi cười như không: "Làm tổng giám đốc chi nhánh hình như cũng kiếm kha khá đấy, mấy năm nay Vương tổng chắc gom không ít rồi nhỉ?"Vương Ngân: "......"Người trẻ tuổi này sao mà vừa biết nói chuyện lại vừa không biết nói chuyện là thế nào?Chuyện riêng tư kiểu đó, mà cũng nói toẹt ra được giữa thang máy sao?Vừa lúc thang máy đến tầng, Vương Ngân vội vã đưa tay chặn cửa, lại nhét tấm thẻ ngân hàng vào túi áo Cảnh Nghi: "Cảnh trợ lý, mời nhận. Đêm dài đường xa, trong phòng đã chuẩn bị bữa ăn khuya bất ngờ cho ngài, mong ngài từ từ thưởng thức."Cảnh Nghi không hiểu mô tê gì, bước ra khỏi thang máy: "Hắn còn chuẩn bị ăn khuya cho tôi hả?"Vương Ngân cười nham hiểm, trong ánh mắt ngơ ngác của Cảnh Nghi, cửa thang máy từ từ khép lại, mang theo hắn đi xuống dưới.Cảnh Nghi quay sang nhìn Phàn bí thư: "Phàn bí thư, hắn định làm gì vậy?"Phàn bí thư đẩy gọng kính: "Có lẽ trong phòng còn thứ gì đó hắn muốn hối lộ cậu."Cảnh Nghi thắc mắc: "Vậy sao hắn không hối lộ ngươi luôn đi?"Rõ ràng ba người cùng đi, mà Vương Ngân cứ như thể không nhìn thấy sự tồn tại của Phàn bí thư.Phàn bí thư giải thích: "Thời gian này, hiển nhiên cậu làm Lệ tổng vui lòng hơn tôi."Cảnh Nghi: "......"Có thật không?Dạo gần đây, rõ ràng Lệ Vấn Chiêu cứ coi cậu là trâu ngựa mà sai bảo.Cảnh Nghi rùng mình một cái, vỗ vai Phàn bí thư: "Giữa đêm rồi, đừng kể mấy chuyện ma quái dọa người."Phàn bí thư: "......"Anh cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Tôi nói thật đấy. Cậu không nhận ra sao? Từ khi cậu xuất hiện, nụ cười của Lệ tổng nhiều hơn hẳn. Lệ thị công việc ngập đầu, tôi lâu lắm rồi chưa thấy anh ấy cười vui như vậy."Cảnh Nghi lập tức quay đầu, ánh mắt sắc như dao quét qua.Phàn Minh khựng chân lại: "?""Phàn bí thư." Cảnh Nghi nghiêm mặt: "Đó không phải lời thoại của ngươi. Đừng cướp vai."Ai đời lại cướp lời thoại của quản gia.Hơn nữa, đó là lời thoại kinh điển dành cho nữ chính, sao lại đẩy sang cho cậu?Phàn Minh: "......"·
Cọ tới cọ lui mới đến cửa phòng, Cảnh Nghi gọi Phàn Minh: "Phàn bí thư, hay ngươi vào với tôi đi. Lỡ đâu Vương tổng để cả phòng tiền mặt hối lộ thì làm sao?"Phàn Minh không cần nghĩ: "Không sao, Lệ tổng xử được."Cảnh Nghi nhăn nhó: "Tôi sợ tôi không xử được."
Phàn Minh: "......?"Cảnh Nghi mở to đôi mắt: "Tôi sợ mình không chịu nổi cám dỗ quá lớn, hay ngươi vào cùng đi. Là Phàn bí thư yêu nghề mến nghiệp mẫu mực, cũng là để ngăn tôi vi phạm giới tuyến pháp luật!"Phàn Minh dở khóc dở cười: "...... Được rồi."Cảnh Nghi lấy thẻ phòng ra, quẹt mở cửa, đẩy tay cầm. Cửa phòng lập tức mở rộng, nhìn rõ bên trong, Cảnh Nghi chết sững tại chỗ.Cuối giường, hai người đàn ông lực lưỡng không mặc áo đang cười tủm tỉm đứng dậy, lộ ra cơ bắp săn chắc, da ngăm bóng loáng, vai rộng eo thon, bụng rõ từng múi—có thể giặt đồ ngay tại chỗ.Rầm!Cảnh Nghi lập tức đóng sầm cửa lại.Lùi quá nhanh, cậu còn giẫm trúng chân Phàn bí thư."Ái da..." Phàn bí thư ôm chân nhảy tại chỗ: "Ái da trời ơi... Bên trong có gì vậy?""Không có gì cả." Cảnh Nghi né tránh ánh mắt.Phàn bí thư không tin: "Không có gì mà cậu phản ứng như thế?"Không lẽ thật sự là một phòng đầy tiền mặt? Cái tên Vương Ngân này, rốt cuộc tham bao nhiêu?"...... Không phải." Cảnh Nghi thận trọng lựa lời: "Trong phòng... đặt hai cái tấm giặt đồ."Phàn bí thư cảm giác mình như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, bị cú chuyển đề đột ngột của Cảnh Nghi làm muốn bắn khỏi đường ray: "Gì cơ, tấm giặt đồ?!""Ừm, không có gì, tôi xác định trong đó không có tiền. Phàn bí thư, anh mau đi nghỉ ngơi đi."Phàn Minh nhíu mày tỏ ý nghi ngờ.Nửa phút sau, anh ta hình như đã nghĩ thông điều gì đó, lại như vẫn chưa rõ ràng lắm, tóm lại là vẫy tay chào rồi rời đi.Cảnh Nghi không dám vào phòng, đứng ngoài cửa đi tới đi lui gấp đến mức nhấp nhổm không yên. Một lát sau, cậu móc điện thoại ra:[ ngươi Cảnh đại gia ]: Báo cáo đại thiếu gia! Dưới lầu phát hiện địch tình, xin phép diện kiến trực tiếp trình bày!Cậu nghĩ giờ này chắc Lệ Vấn Chiêu đã ngủ, không ngờ chưa đầy hai giây sau, điện thoại đã rung lên.[ lệ ]: Lên đây.Kèm theo một dãy số phòng.Thấy rõ số phòng xong, Cảnh Nghi chớp mắt mấy cái đầy nghi hoặc—không phải tầng 23?Với một bụng nghi vấn, cậu leo lên tầng cao nhất, gõ cửa phòng.Lệ Vấn Chiêu ra mở cửa, vẫn mặc nguyên bộ vest chỉnh tề lúc trước."Đại thiếu gia, may mà ngài chưa ngủ, tôi vừa nãy—" Còn chưa kịp nói xong, Cảnh Nghi đã nghe thấy một tiếng khóc rất nhỏ truyền ra từ bên trong."???"Cảnh Nghi rụt rè ló đầu vào, vừa nhìn đã thấy trên sàn có hai chàng trai trẻ đang ngồi, mặt mũi đỏ bừng, nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn mà thấy thương.Hú hồn—Ánh mắt Cảnh Nghi nhìn Lệ Vấn Chiêu lập tức thay đổi.[ Không thể nào, không ngờ ngài là kiểu người như vậy! Một đêm hai người luôn à— ]"Cảnh Nghi!" Lệ Vấn Chiêu vội quát, ngăn cản cậu tự tưởng tượng bay xa: "Đây là người Vương Ngân đưa tới."Cảnh Nghi ban đầu chỉ biết là "Vương tổng", phải mất vài giây mới liên kết được là cùng một người. Cậu trợn to mắt kinh hãi: "Phòng tôi cũng có hai người!"Lệ Vấn Chiêu lập tức ngẩng đầu, ánh mắt hơi lạnh: "Phòng cậu cũng có?""Ừ." Cảnh Nghi gật đầu: "Nhưng hình như khác phòng ngài."Lông mày Lệ Vấn Chiêu nhíu chặt hơn: "Khác chỗ nào?""Họ trông có vẻ... đánh nhau giỏi hơn." Cảnh Nghi nhìn hai người trên sàn, khách quan mô tả: "Nhìn là biết biết võ. Tôi còn nghi họ là sát thủ Vương Ngân cử tới ám sát tôi.""......" Lệ Vấn Chiêu: "Sao cậu biết họ đánh nhau giỏi?"Cảnh Nghi kể lại: "Họ không mặc áo, cơ bắp thì cuồn cuộn từng mảng."Lệ Vấn Chiêu: "......"Cảnh Nghi lại nhìn sang hai người bên đây, rồi nhớ lại hai người trong phòng mình, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ: "Lệ tổng, tôi hiểu rồi."Lệ Vấn Chiêu: "Cậu hiểu gì?""Vương tổng coi thường ngài!" Cảnh Nghi nói như đinh đóng cột: "Ngài chỉ được phái hai bé trai yếu ớt, tôi thì bị phái hai tên như người máy, nhìn thôi đã thấy có thể xé người."[ May mà tôi chạy nhanh! ]Lệ Vấn Chiêu: "......"Anh cũng không định nói rõ âm mưu của Vương Ngân. Tiểu quản gia ngốc thì ngốc, nhưng được cái đầu óc đơn giản, tâm địa sạch sẽ, không có lòng hại người. Ở Lệ gia, ngốc cũng chẳng sao, chỉ cần không ai bắt nạt cậu là được.Lệ Vấn Chiêu đưa Cảnh Nghi vào phòng, hỏi sơ qua tình hình, sau đó cho hai nam sinh kia rời đi.Hai người họ vừa đi vừa khóc, khoác áo choàng tắm rộng thùng thình. Khi từ dưới đất đứng lên, lộ ra đôi chân thẳng tắp, cơ thể rắn chắc, áo tắm trượt khỏi vai, để lộ lớp đồ lót mỏng tang như cánh chuồn.Cảnh Nghi nheo mắt đầy cảnh giác.... Sát thủ gì mà còn đeo dây áo? Không chuyên nghiệp chút nào.Mấy giây sau, cậu mới cảm thấy có gì đó sai sai, trợn to mắt kinh ngạc:[ Má ơi, hóa ra người bị coi thường là mình!!! Con mắt nhìn người của Vương Ngân đúng là thảm họa! Tôi nhìn kém chỗ nào hả?! ]Cậu lập tức quay sang tố cáo: "Lệ tổng, tôi báo cáo, Vương tổng đưa tiền hối lộ tôi!"Lệ Vấn Chiêu chẳng lấy làm ngạc nhiên: "Vậy à?"Cảnh Nghi gật đầu: "Phải đó, nghe nói có tận hai trăm vạn!"Lệ Vấn Chiêu ánh mắt lóe lên: "Nhiều vậy, xem ra Vương tổng rất coi trọng cậu."Cảnh Nghi: "......"[ Coi trọng cái quái gì! Đã vậy còn đưa hai ông lực sĩ! Đưa cho tôi hai cậu ngoan ngoãn giống ngài, buổi tối tôi còn có thể sai họ bóc tôm hùm cho tôi, hưởng thụ cảm giác làm địa chủ! ]Nghĩ đến đây, Cảnh Nghi chợt nghe trên đầu có tiếng "a" nhẹ vang lên.Cậu vội móc thẻ ngân hàng đưa lên, nhưng bị Lệ Vấn Chiêu đẩy trở lại: "Cầm đi."Cảnh Nghi: "Hả?""Vương Ngân có động tĩnh gì, lập tức báo cho tôi." Lệ Vấn Chiêu nói: "Đây là phí vất vả của cậu."Cảnh Nghi mắt sáng rỡ.[ Không vất vả chút nào! Ôi trời, nhiều tiền thế này, tiền tiết kiệm của tôi giờ đã lên đến 250 triệu cạc cạc cạc cạc... ]Cảnh Nghi sung sướng cất thẻ ngân hàng, rồi đột nhiên hỏi: "Đại thiếu gia, như vậy có tính là tôi... phản bội không?""......" Lệ Vấn Chiêu hết cách: "Gây chuyện mới gọi là phản bội. Cậu không phải."Cảnh Nghi nghĩ một hồi, mặt mày giãn ra: "Vậy là không tính."Lệ Vấn Chiêu khẽ ừ một tiếng.Cảnh Nghi nghiến răng: "Đại thiếu gia, vậy chúng ta âm thầm hợp tác, đánh thẳng vào nội bộ địch, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Cùng nhau cho hắn ăn trái đắng ha ha!"Lệ Vấn Chiêu liếc mắt: "......"Nhớ đến những gì Cảnh Nghi nói lúc ăn tối, cậu lập tức thu nụ cười, dè dặt: "Không giống đâu đại thiếu gia, ngài là trái cây khác, hắn là quả đắng."Lệ Vấn Chiêu chỉ đáp một tiếng cười lạnh.Cảnh Nghi cuống cuồng, mồ hôi đổ đầy trán: "Đại thiếu gia, Vương Ngân là gieo gió gặt bão, còn ngài là người chuyên làm việc tốt, việc thiện tuy khó nhưng đáng quý, văn thơ viết mấy trang cũng không hết, đúng là người tốt nhất quả đất!""......"Mặt Lệ Vấn Chiêu lập tức đen lại.Cảnh Nghi vội ngậm miệng.[ Được rồi, tôi không nói nữa. ]
[lại gì nữa đây trời!]Lệ Vấn Chiêu nhẹ nhàng lên tiếng: "Tôm hùm mới mang lên nhìn không tệ, bóc cho tôi một con."Cảnh Nghi: "......"[%%%&#!?]Lệ Vấn Chiêu: "......"Tuy không nghe rõ tiểu quản gia đang lầm bầm gì, nhưng qua ngữ khí thì... chắc chắn là đang chửi rất nặng.Cảnh Nghi vẫn vừa lẩm bẩm hậm hực, vừa ngoan ngoãn bưng tôm hùm lại. Thấy Phàn bí thư và Vương Ngân đang trông đợi nhìn mình, cậu hào sảng chia cho mỗi người một con.[Lệ tổng một con, tôi một con, Phàn bí thư một con, tôi một con, Vương tổng một con, tôi lại thêm một con nữa.][tôi đúng là thông minh xuất chúng!]Lệ Vấn Chiêu nhìn xuống, khẽ "à" một tiếng: "Bao giờ học được trò chia phần rồi giấu riêng thế?"Xoạch.Vương Ngân run tay, đánh đũa trượt vào thành chén: "......"Cảnh Nghi quay đầu lại, chống chế liền: "Lệ tổng, đây rõ ràng là chia theo công sức bỏ ra."[cả bàn này tôi là người làm nhiều nhất, mấy người kia chỉ ngồi ăn, tôi thì bóc đến hai con tôm mà còn chưa được ăn miếng nào, chẳng lẽ không được lấy thêm hai con để bù lại sao?][Không lẽ Lệ Vấn Chiêu nhỏ nhen tới mức ấy thật à?]Lệ Vấn Chiêu: "......"Không khí có phần dịu lại, trông Lệ Vấn Chiêu cũng không tức giận, Vương Ngân lau trán, vội vàng đổi chủ đề, cố cứu vãn: "Cảnh trợ lý hình như rất thích tôm hùm, không sao cả, tôi bảo nhà bếp làm thêm hai suất nữa."Cảnh Nghi vừa nghe ánh mắt sáng rực.Vương Ngân đang lo không biết phải tiếp cận thế nào, thấy ánh mắt của Cảnh Nghi thì hiểu ngay là đi đúng hướng. Anh lập tức cho người thêm hai món cá quả chiên giòn và thịt viên sốt.Đồ ăn vừa mang ra, mắt Cảnh Nghi sáng bừng lên lần nữa.Vương Ngân cười thầm. May mà mình không nhìn nhầm. Người này là trợ thủ đắc lực bên cạnh tổng giám đốc, nhưng lại không biết cách kiềm chế... miệng ăn. Vậy thì dễ rồi. Người kiểu này không khó thân, chỉ cần tìm đúng điểm yếu là xong.·
Bữa cơm kết thúc, đã là bảy giờ tối.Vương Ngân đích thân đưa Lệ Vấn Chiêu và Cảnh Nghi về khách sạn nghỉ.Lệ Vấn Chiêu ở tầng 23, còn Cảnh Nghi và Phàn bí thư ở tầng 15. Mọi người đưa anh lên tầng xong lại cùng nhau xuống.Trên đường quay lại thang máy, Vương Ngân không kiềm được ý định tiếp cận, chậm rãi đi sát Cảnh Nghi, bắt chuyện làm quen.Vương Ngân: "Cảnh trợ lý, tối nay ăn uống ngon chứ?"Cảnh Nghi gật đầu: "Ngon lắm, cảm ơn Vương tổng đã tiếp đãi."Đặc biệt mấy con tôm hùm... ăn chưa đã. Nếu không phải sợ mất hình tượng nơi công cộng, cậu thật muốn gói thêm hai con mang về phòng.Vương Ngân khách khí: "Chỉ cần các vị ăn ngon uống tốt là tôi mừng rồi. Tốn bao nhiêu tiền cũng không sao."Cảnh Nghi hơi nghiêng đầu.Cậu bỗng thấy khoảng cách xã giao của Vương Ngân hình như có gì đó... quá gần gũi.[?][gì vậy trời?][truyện đam mỹ thuần túy là ai cũng đam à? Không đúng đâu, nguyên tác có nhắc tới chuyện này đâu?]Vương Ngân mỉm cười: "Lần đầu gặp, mong Cảnh trợ lý giúp đỡ nhiều hơn."Cảnh Nghi còn chưa kịp hiểu ý hắn, bỗng cảm thấy lòng bàn tay bị nhét vào một vật gì cộm cộm: "???"Cầm lên nhìn thử — là một chiếc thẻ ngân hàng.Vương Ngân cười cười nói: "Chút lòng thành nhỏ, mong Cảnh trợ lý vui lòng nhận cho."Cảnh Nghi lập tức hiểu ra.Hắn đang bị... hối lộ.Mà còn là ngay trước mặt Phàn bí thư.Cảnh Nghi nghiêng đầu nhắc nhở: "Vương tổng, Phàn bí thư vẫn còn đứng ở đây, anh làm vậy có phần không hay."Thực ra, Vương Ngân chẳng mấy để tâm đến Phàn Minh. Theo tin tức từ người bên tổng công ty mà hắn cài vào, thì Phàn bí thư hiện tại đã hết thời, gần như bị Lệ Vấn Chiêu gạt ra ngoài vòng xoáy công việc chính, ở trụ sở cũng chỉ là loại "cao cấp làm việc vặt" mà thôi.Vương Ngân cười xuề xòa, ra vẻ chân thành: "Thân phận như ngài, một vị bí thư nho nhỏ thì có đáng gì. Cảnh trợ lý, đây chỉ là chút quà nhỏ, mong sau này nếu tiện thì giúp tôi nói đỡ vài câu trước mặt Lệ tổng."Bị đẩy ra một góc gần bảng điều khiển thang máy, Phàn Minh đẩy nhẹ gọng kính, tròng kính ánh lên một tia sắc lạnh.Cảnh Nghi nghiêng đầu nhìn hắn, tò mò hỏi: "Trong này có bao nhiêu?"Vương Ngân giơ tay làm động tác so số: "Hai trăm vạn."Cảnh Nghi: "......"[Ui trời ơi.]Hắn liếc mắt nhìn Phàn bí thư thêm một cái.[Phàn bí thư, Phàn bí thư, ở đây có một con sâu siêu to khổng lồ! Mau bắt hắn lại đi, nộp về cho giám ngục trưởng Lệ tổng xử lý!][Đúng là lập công đầu cho nhà ngục mà!]Phàn bí thư khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.Cảnh Nghi an tâm quay đầu lại, nhìn Vương Ngân cười tươi rói: "Nhiều thế cơ à."Vương Ngân chớp mắt đầy ẩn ý, lại đẩy chiếc thẻ ngân hàng về phía trước: "Cảnh trợ lý là người giỏi giang, việc nhiều, tiền này là ngài xứng đáng nhận."Tấm thẻ nhỏ xoay một vòng trên đầu ngón tay mảnh khảnh, Cảnh Nghi cười như không: "Làm tổng giám đốc chi nhánh hình như cũng kiếm kha khá đấy, mấy năm nay Vương tổng chắc gom không ít rồi nhỉ?"Vương Ngân: "......"Người trẻ tuổi này sao mà vừa biết nói chuyện lại vừa không biết nói chuyện là thế nào?Chuyện riêng tư kiểu đó, mà cũng nói toẹt ra được giữa thang máy sao?Vừa lúc thang máy đến tầng, Vương Ngân vội vã đưa tay chặn cửa, lại nhét tấm thẻ ngân hàng vào túi áo Cảnh Nghi: "Cảnh trợ lý, mời nhận. Đêm dài đường xa, trong phòng đã chuẩn bị bữa ăn khuya bất ngờ cho ngài, mong ngài từ từ thưởng thức."Cảnh Nghi không hiểu mô tê gì, bước ra khỏi thang máy: "Hắn còn chuẩn bị ăn khuya cho tôi hả?"Vương Ngân cười nham hiểm, trong ánh mắt ngơ ngác của Cảnh Nghi, cửa thang máy từ từ khép lại, mang theo hắn đi xuống dưới.Cảnh Nghi quay sang nhìn Phàn bí thư: "Phàn bí thư, hắn định làm gì vậy?"Phàn bí thư đẩy gọng kính: "Có lẽ trong phòng còn thứ gì đó hắn muốn hối lộ cậu."Cảnh Nghi thắc mắc: "Vậy sao hắn không hối lộ ngươi luôn đi?"Rõ ràng ba người cùng đi, mà Vương Ngân cứ như thể không nhìn thấy sự tồn tại của Phàn bí thư.Phàn bí thư giải thích: "Thời gian này, hiển nhiên cậu làm Lệ tổng vui lòng hơn tôi."Cảnh Nghi: "......"Có thật không?Dạo gần đây, rõ ràng Lệ Vấn Chiêu cứ coi cậu là trâu ngựa mà sai bảo.Cảnh Nghi rùng mình một cái, vỗ vai Phàn bí thư: "Giữa đêm rồi, đừng kể mấy chuyện ma quái dọa người."Phàn bí thư: "......"Anh cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Tôi nói thật đấy. Cậu không nhận ra sao? Từ khi cậu xuất hiện, nụ cười của Lệ tổng nhiều hơn hẳn. Lệ thị công việc ngập đầu, tôi lâu lắm rồi chưa thấy anh ấy cười vui như vậy."Cảnh Nghi lập tức quay đầu, ánh mắt sắc như dao quét qua.Phàn Minh khựng chân lại: "?""Phàn bí thư." Cảnh Nghi nghiêm mặt: "Đó không phải lời thoại của ngươi. Đừng cướp vai."Ai đời lại cướp lời thoại của quản gia.Hơn nữa, đó là lời thoại kinh điển dành cho nữ chính, sao lại đẩy sang cho cậu?Phàn Minh: "......"·
Cọ tới cọ lui mới đến cửa phòng, Cảnh Nghi gọi Phàn Minh: "Phàn bí thư, hay ngươi vào với tôi đi. Lỡ đâu Vương tổng để cả phòng tiền mặt hối lộ thì làm sao?"Phàn Minh không cần nghĩ: "Không sao, Lệ tổng xử được."Cảnh Nghi nhăn nhó: "Tôi sợ tôi không xử được."
Phàn Minh: "......?"Cảnh Nghi mở to đôi mắt: "Tôi sợ mình không chịu nổi cám dỗ quá lớn, hay ngươi vào cùng đi. Là Phàn bí thư yêu nghề mến nghiệp mẫu mực, cũng là để ngăn tôi vi phạm giới tuyến pháp luật!"Phàn Minh dở khóc dở cười: "...... Được rồi."Cảnh Nghi lấy thẻ phòng ra, quẹt mở cửa, đẩy tay cầm. Cửa phòng lập tức mở rộng, nhìn rõ bên trong, Cảnh Nghi chết sững tại chỗ.Cuối giường, hai người đàn ông lực lưỡng không mặc áo đang cười tủm tỉm đứng dậy, lộ ra cơ bắp săn chắc, da ngăm bóng loáng, vai rộng eo thon, bụng rõ từng múi—có thể giặt đồ ngay tại chỗ.Rầm!Cảnh Nghi lập tức đóng sầm cửa lại.Lùi quá nhanh, cậu còn giẫm trúng chân Phàn bí thư."Ái da..." Phàn bí thư ôm chân nhảy tại chỗ: "Ái da trời ơi... Bên trong có gì vậy?""Không có gì cả." Cảnh Nghi né tránh ánh mắt.Phàn bí thư không tin: "Không có gì mà cậu phản ứng như thế?"Không lẽ thật sự là một phòng đầy tiền mặt? Cái tên Vương Ngân này, rốt cuộc tham bao nhiêu?"...... Không phải." Cảnh Nghi thận trọng lựa lời: "Trong phòng... đặt hai cái tấm giặt đồ."Phàn bí thư cảm giác mình như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, bị cú chuyển đề đột ngột của Cảnh Nghi làm muốn bắn khỏi đường ray: "Gì cơ, tấm giặt đồ?!""Ừm, không có gì, tôi xác định trong đó không có tiền. Phàn bí thư, anh mau đi nghỉ ngơi đi."Phàn Minh nhíu mày tỏ ý nghi ngờ.Nửa phút sau, anh ta hình như đã nghĩ thông điều gì đó, lại như vẫn chưa rõ ràng lắm, tóm lại là vẫy tay chào rồi rời đi.Cảnh Nghi không dám vào phòng, đứng ngoài cửa đi tới đi lui gấp đến mức nhấp nhổm không yên. Một lát sau, cậu móc điện thoại ra:[ ngươi Cảnh đại gia ]: Báo cáo đại thiếu gia! Dưới lầu phát hiện địch tình, xin phép diện kiến trực tiếp trình bày!Cậu nghĩ giờ này chắc Lệ Vấn Chiêu đã ngủ, không ngờ chưa đầy hai giây sau, điện thoại đã rung lên.[ lệ ]: Lên đây.Kèm theo một dãy số phòng.Thấy rõ số phòng xong, Cảnh Nghi chớp mắt mấy cái đầy nghi hoặc—không phải tầng 23?Với một bụng nghi vấn, cậu leo lên tầng cao nhất, gõ cửa phòng.Lệ Vấn Chiêu ra mở cửa, vẫn mặc nguyên bộ vest chỉnh tề lúc trước."Đại thiếu gia, may mà ngài chưa ngủ, tôi vừa nãy—" Còn chưa kịp nói xong, Cảnh Nghi đã nghe thấy một tiếng khóc rất nhỏ truyền ra từ bên trong."???"Cảnh Nghi rụt rè ló đầu vào, vừa nhìn đã thấy trên sàn có hai chàng trai trẻ đang ngồi, mặt mũi đỏ bừng, nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn mà thấy thương.Hú hồn—Ánh mắt Cảnh Nghi nhìn Lệ Vấn Chiêu lập tức thay đổi.[ Không thể nào, không ngờ ngài là kiểu người như vậy! Một đêm hai người luôn à— ]"Cảnh Nghi!" Lệ Vấn Chiêu vội quát, ngăn cản cậu tự tưởng tượng bay xa: "Đây là người Vương Ngân đưa tới."Cảnh Nghi ban đầu chỉ biết là "Vương tổng", phải mất vài giây mới liên kết được là cùng một người. Cậu trợn to mắt kinh hãi: "Phòng tôi cũng có hai người!"Lệ Vấn Chiêu lập tức ngẩng đầu, ánh mắt hơi lạnh: "Phòng cậu cũng có?""Ừ." Cảnh Nghi gật đầu: "Nhưng hình như khác phòng ngài."Lông mày Lệ Vấn Chiêu nhíu chặt hơn: "Khác chỗ nào?""Họ trông có vẻ... đánh nhau giỏi hơn." Cảnh Nghi nhìn hai người trên sàn, khách quan mô tả: "Nhìn là biết biết võ. Tôi còn nghi họ là sát thủ Vương Ngân cử tới ám sát tôi.""......" Lệ Vấn Chiêu: "Sao cậu biết họ đánh nhau giỏi?"Cảnh Nghi kể lại: "Họ không mặc áo, cơ bắp thì cuồn cuộn từng mảng."Lệ Vấn Chiêu: "......"Cảnh Nghi lại nhìn sang hai người bên đây, rồi nhớ lại hai người trong phòng mình, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ: "Lệ tổng, tôi hiểu rồi."Lệ Vấn Chiêu: "Cậu hiểu gì?""Vương tổng coi thường ngài!" Cảnh Nghi nói như đinh đóng cột: "Ngài chỉ được phái hai bé trai yếu ớt, tôi thì bị phái hai tên như người máy, nhìn thôi đã thấy có thể xé người."[ May mà tôi chạy nhanh! ]Lệ Vấn Chiêu: "......"Anh cũng không định nói rõ âm mưu của Vương Ngân. Tiểu quản gia ngốc thì ngốc, nhưng được cái đầu óc đơn giản, tâm địa sạch sẽ, không có lòng hại người. Ở Lệ gia, ngốc cũng chẳng sao, chỉ cần không ai bắt nạt cậu là được.Lệ Vấn Chiêu đưa Cảnh Nghi vào phòng, hỏi sơ qua tình hình, sau đó cho hai nam sinh kia rời đi.Hai người họ vừa đi vừa khóc, khoác áo choàng tắm rộng thùng thình. Khi từ dưới đất đứng lên, lộ ra đôi chân thẳng tắp, cơ thể rắn chắc, áo tắm trượt khỏi vai, để lộ lớp đồ lót mỏng tang như cánh chuồn.Cảnh Nghi nheo mắt đầy cảnh giác.... Sát thủ gì mà còn đeo dây áo? Không chuyên nghiệp chút nào.Mấy giây sau, cậu mới cảm thấy có gì đó sai sai, trợn to mắt kinh ngạc:[ Má ơi, hóa ra người bị coi thường là mình!!! Con mắt nhìn người của Vương Ngân đúng là thảm họa! Tôi nhìn kém chỗ nào hả?! ]Cậu lập tức quay sang tố cáo: "Lệ tổng, tôi báo cáo, Vương tổng đưa tiền hối lộ tôi!"Lệ Vấn Chiêu chẳng lấy làm ngạc nhiên: "Vậy à?"Cảnh Nghi gật đầu: "Phải đó, nghe nói có tận hai trăm vạn!"Lệ Vấn Chiêu ánh mắt lóe lên: "Nhiều vậy, xem ra Vương tổng rất coi trọng cậu."Cảnh Nghi: "......"[ Coi trọng cái quái gì! Đã vậy còn đưa hai ông lực sĩ! Đưa cho tôi hai cậu ngoan ngoãn giống ngài, buổi tối tôi còn có thể sai họ bóc tôm hùm cho tôi, hưởng thụ cảm giác làm địa chủ! ]Nghĩ đến đây, Cảnh Nghi chợt nghe trên đầu có tiếng "a" nhẹ vang lên.Cậu vội móc thẻ ngân hàng đưa lên, nhưng bị Lệ Vấn Chiêu đẩy trở lại: "Cầm đi."Cảnh Nghi: "Hả?""Vương Ngân có động tĩnh gì, lập tức báo cho tôi." Lệ Vấn Chiêu nói: "Đây là phí vất vả của cậu."Cảnh Nghi mắt sáng rỡ.[ Không vất vả chút nào! Ôi trời, nhiều tiền thế này, tiền tiết kiệm của tôi giờ đã lên đến 250 triệu cạc cạc cạc cạc... ]Cảnh Nghi sung sướng cất thẻ ngân hàng, rồi đột nhiên hỏi: "Đại thiếu gia, như vậy có tính là tôi... phản bội không?""......" Lệ Vấn Chiêu hết cách: "Gây chuyện mới gọi là phản bội. Cậu không phải."Cảnh Nghi nghĩ một hồi, mặt mày giãn ra: "Vậy là không tính."Lệ Vấn Chiêu khẽ ừ một tiếng.Cảnh Nghi nghiến răng: "Đại thiếu gia, vậy chúng ta âm thầm hợp tác, đánh thẳng vào nội bộ địch, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Cùng nhau cho hắn ăn trái đắng ha ha!"Lệ Vấn Chiêu liếc mắt: "......"Nhớ đến những gì Cảnh Nghi nói lúc ăn tối, cậu lập tức thu nụ cười, dè dặt: "Không giống đâu đại thiếu gia, ngài là trái cây khác, hắn là quả đắng."Lệ Vấn Chiêu chỉ đáp một tiếng cười lạnh.Cảnh Nghi cuống cuồng, mồ hôi đổ đầy trán: "Đại thiếu gia, Vương Ngân là gieo gió gặt bão, còn ngài là người chuyên làm việc tốt, việc thiện tuy khó nhưng đáng quý, văn thơ viết mấy trang cũng không hết, đúng là người tốt nhất quả đất!""......"Mặt Lệ Vấn Chiêu lập tức đen lại.Cảnh Nghi vội ngậm miệng.[ Được rồi, tôi không nói nữa. ]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me