TruyenFull.Me

13 Drop Sau Khi Quan Gia Trong Truyen Nguoc Bi Phan Dien Nghe Thay Tieng Long

Đã đêm khuya tĩnh lặng, Cảnh Nghi ngáp dài một cái, mệt mỏi nói: "Đại thiếu gia, phòng tổng thống ngài ở được bố trí sang trọng quá nha."

Cảnh Nghi hai đời cộng lại cũng chưa từng thấy qua cảnh này.

Trên mặt tiểu quản gia viết đầy chữ thèm muốn, Lệ Vấn Chiêu nâng cằm: "Bên trái còn một phòng nữa."

Cảnh Nghi mắt sáng rỡ: "Như vậy... hơi ngại á."

[ Cửa đâu rồi nhỉ? ]

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Đây là kiểu ngại mà cậu hay nói ngoài miệng?"

Miệng lúc nào cũng treo chữ "ngại", nhưng trước giờ chưa từng thấy ngượng lần nào.

Cảnh Nghi cười thẹn thùng: "Lời nói dối thiện ý thôi."

Lệ Vấn Chiêu: "......"

"Cửa bên trái, tự vào đi."

"Dạ rồi, cảm ơn đại thiếu gia!"

[ Oa ca ca, phòng tổng thống tầng cao nhất, tôi đến rồi đây!!! ]

"......"

Phòng Cảnh Nghi ở tuy không phải phòng ngủ chính, nhưng vẫn tốt hơn gấp mấy lần khách sạn bình thường. Cậu từ nhỏ tới lớn chưa từng ở đâu sang thế này, đi du lịch tốt nghiệp hồi đó cũng chỉ thuê mấy nhà trọ bình dân. Nên đến khi phát hiện phòng tắm có cả bồn tắm vừa tắm vừa ngắm cảnh đêm từ trên cao, cậu suýt rớt cằm.

Đúng là trải nghiệm đỉnh cao.

Nhớ trong phòng khách còn bày không ít đồ ăn, Cảnh Nghi lại rón rén chuồn ra.

Lúc này Lệ Vấn Chiêu đang xem báo cáo tài chính của chi nhánh Thịnh Thế mà Vương Ngân gửi vội trong đêm. Có lẽ vì việc hối lộ Cảnh Nghi khiến hắn lo sợ bất trắc, nên dù chưa kịp lau khô chân cũng vội vàng dọn báo cáo gửi đi. Nhưng chưa tới vài phút, Lệ Vấn Chiêu đã phát hiện ra không ít lỗ hổng.

Đúng lúc này, bên tai vang lên một tiếng gọi nho nhỏ: "Đại thiếu gia ~"

Lệ Vấn Chiêu giật giật mày: "Ở đây không có người ngoài, ra đây mà nói."

Dừng một chút, anh bổ sung: "Nhớ mặc đồ cho tử tế."

"Em có cởi gì đâu mà mặc lại." Cảnh Nghi vừa đẩy cửa ra vừa nói: "Đại thiếu gia đang bận hả, có ăn trái cây không?"

Lệ Vấn Chiêu không ngẩng đầu: "Không ăn."

"Vậy thôi ạ."

Một trận gió lướt qua phòng khách, mâm trái cây biến mất.

Lệ Vấn Chiêu: "......?"

Chưa đến hai giây, tiểu quản gia mặt đầy vẻ vô tội lại ló ra: "Vậy... đồ ăn vặt, đại thiếu gia có dùng không ạ?"

Lệ Vấn Chiêu vốn không quen ăn đêm, nghe vậy theo phản xạ liền từ chối: "Không..."

"Vậy thôi ạ."

Lại một trận gió thổi qua, cái rổ đồ ăn vặt trên bàn cũng không cánh mà bay.

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Chưa được vài giây, cửa phòng lại mở ra. Không xong nữa hả?

Lệ Vấn Chiêu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chẳng chút biểu cảm, "Cảnh quản gia."

Cảnh Nghi vừa bước ra tìm thêm đồ ăn, sững người: "Dạ?"

Lệ Vấn Chiêu hỏi: "Champagne cậu có uống không?"

Theo hồ sơ thì Cảnh Nghi không dính tới rượu, ngay cả champagne cũng uống cực kỳ ít. Anh cố ý hỏi vậy, chỉ để chờ cậu nói "không", rồi trước mặt anh gom hết đem về.

Muốn xem nét mặt tiểu quản gia lúc ấy sẽ thú vị đến cỡ nào.

Cảnh Nghi vừa nghe tới chữ "champagne", mắt lập tức sáng lên.

[ Champagne! Đồ quý! Đồ nhà tổng tài mới có! Nhất định phải thử một ngụm, cảm giác sang chảnh nó tới liền! ]

[ Lần đi công tác này thiệt là đáng đồng tiền bát gạo haha! ]

Cảnh Nghi: "Uống! Cảm ơn đại thiếu gia!"

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Tiểu quản gia đường đường chính chính mở quầy rượu, cầm chai lên ngó nghiêng một hồi rồi xoay mặt hỏi: "Chai nào là champagne á?"

Lệ Vấn Chiêu mặt không cảm xúc: "Trên cùng. Lọ cao nhất."

Cảnh Nghi lập tức xách chai rượu và ly chân dài vào phòng, cửa phòng đóng cạch một cái dứt khoát.

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Cảnh Nghi trở về phòng, bày hết đồ ăn bên bồn tắm, rồi cởi sạch sẽ nằm thẳng vào trong đó. Nước ấm từ từ bao lấy cơ thể mỏi mệt của cậu, thoải mái đến mức cậu rên hừ hừ:

[Ui, còn có cả chức năng mát-xa nữa.]

[Đáng ghét, trước giờ không biết giới nhà giàu lại biết tận hưởng như vậy!]

Khoảng cách quá gần nên Lệ Vấn Chiêu ở phòng bên cũng lờ mờ nghe thấy: "......"

Anh nhắm mắt lại, cố đuổi hình ảnh tên quản gia phiền phức kia ra khỏi đầu, tiếp tục xem bảng báo cáo.

[Oa, đây là champagne à, còn sủi bọt nữa... Nhìn cứ như Sprite ấy, đại thiếu gia không lừa mình chứ?]

[(Húp một ngụm) Ừm, ngọt thật, có mùi cam chanh nhẹ...]

[Nếm thử trái cây... ôi ngọt quá, toàn là trái cây xịn... Cho đại thiếu gia một phần, mình ăn một phần haha.]

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Bên trong bồn tắm, Cảnh Nghi đang tận hưởng trọn vẹn cuộc sống đỉnh cao. Bồn tắm mát-xa đã cuốn đi hết mệt nhọc, giờ cậu chẳng còn chút uể oải nào.

Ong ong ——

Điện thoại để trên kệ tắm rung lên nhẹ nhàng. Một bàn tay trắng bóc ướt sũng vươn ra khỏi bồn nước, đầu ngón tay hơi hồng hồng vì ngâm lâu.

Vương tổng: Cảnh trợ lý, có đó không?

Cảnh Nghi: "......" (`A')Ψ

Kiểu nhắn mở đầu vòng vo thế này là mệt rồi. Không nói thẳng ra, làm sao biết có đáng trả lời không.

Hơn nữa ông này vừa mới coi thường cậu xong, còn dám nhắn lại nhanh vậy?

Cảnh Nghi để yên điện thoại một lúc, chưa đầy hai phút sau lại hiện lên tin nhắn tiếp theo:

Vương tổng: Bảng báo cáo công ty chi nhánh đã nộp rồi, nhưng cấp dưới sơ suất, có vài chỗ sai. Lệ tổng chắc chưa xem nhỉ?

Cảnh Nghi cười khẩy mấy tiếng trong lòng. Không ngờ Lệ tổng lại soi từng chữ từng con số từ đêm đến giờ đâu nhỉ?

Tay vẫn bình tĩnh gõ: [Chưa.]

Vương tổng: Vậy thì tốt, phiền cậu lén lấy lại bản đó giúp tôi. Ngày mai tôi sẽ nộp bản mới.

[ngươi Cảnh đại gia]: Lén lấy?

Vương tổng: Đúng vậy.

Vương tổng: Nhớ cẩn thận, đừng để Lệ tổng phát hiện.

[ngươi Cảnh đại gia]: Không cần thiết.

[ngươi Cảnh đại gia]: Anh là đối tác tin cậy, đừng có cứ làm chuyện lén lút mãi.

Toàn là chuyện phạm pháp, vậy mà cậu cũng dám nói như thể đang xây dựng tình đồng nghiệp trong sáng. Nhưng giờ thì hắn chẳng dám nổi giận, còn đang trông cậy cậu trộm bảng báo cáo giúp cơ mà.

Vương tổng: Vậy làm nhanh lên, tôi đợi tin cậu.

Tắm xong, cả người Cảnh Nghi hồng hồng lên như luộc chín, da mềm mịn như nhũn ra. Cậu uống nốt ngụm cuối cùng của ly champagne rồi bò ra khỏi bồn tắm.

Khoác áo choàng trắng tinh lên người, cậu ra ngoài tìm Lệ Vấn Chiêu.

Phòng khách trống không, chỉ có ánh đèn tường hắt nhẹ lên vách.

Cảnh Nghi định hướng rồi đi về phía phòng ngủ chính, đứng ngoài cửa gõ nhẹ:

"Đại thiếu gia? Ngài ngủ rồi à?"

Bên trong, tiếng nước trong phòng tắm vừa ngừng. Lệ Vấn Chiêu nghiêng đầu nghe kỹ, xác nhận là giọng tên quản gia. Âm thanh y như mèo cào cửa, không để ý còn tưởng tiếng gió.

Anh lau khô người, khoác áo tắm rồi mở cửa —— đối diện là một cục Bánh Trôi vừa ra khỏi nồi.

Hầu kết Lệ Vấn Chiêu giật giật: "...... Có chuyện gì?"

Cảnh Nghi ngước lên liền chạm mặt nửa thân trần của anh, cơ ngực rắn chắc lấp lánh nước, từng giọt chảy từ cằm xuống tận cổ áo choàng...

Cảnh Nghi đơ mất một giây.

[Ồ...]

[Thật lòng mà nói, đại thiếu gia đúng là đẹp trai, nhìn còn hơn hai gã cơ bắp lúc nãy. Cũng đúng thôi... Người mà không có dáng như thế này thì làm sao khiến phe phản diện vừa đào mỏ vừa ở lì không rời như vậy chứ? Quá đáng đời luôn.]

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Đẹp trai lắm hả? Nói kỹ hơn xem nào. Muốn ăn kiểu gì? Ngắm thôi hay còn muốn "thưởng thức"?

Cảnh Nghi hoàn hồn, lập tức dời mắt: "Đại thiếu gia, hồi nãy ngài ở trong phòng có xem báo cáo không?"

Lệ Vấn Chiêu gật đầu: "Có. Sao vậy?"

Cảnh Nghi đưa đoạn tin nhắn ra: "Vương Ngân đang dạy tôi... phạm pháp."

Lệ Vấn Chiêu đọc sơ qua rồi xoay người vào phòng. Cảnh Nghi đoán chắc anh đang đi tìm bằng chứng, nên ngoan ngoãn đứng chờ ngoài cửa.

Cùng lúc đó, Vương Ngân lại sốt ruột:

Vương tổng: Sao rồi?

Vương tổng: Lấy được bản báo cáo chưa? Lệ tổng không phát hiện đấy chứ?

[ngươi Cảnh đại gia]: Chưa.

Vương tổng: Nhanh lên, thời gian gấp lắm rồi!

Cảnh Nghi nheo mắt đầy cảnh giác, đúng là thể loại cầu người làm việc còn bày đặt giở trò, cậu ghét nhất kiểu đó.

Cái tên bạn tốt này, từ cái ID đã thấy chướng mắt, cậu bèn động ngón tay sửa luôn cho gọn.

[ngươi Cảnh đại gia]: Ngươi không làm được thì để ta?

kẻ phạm tội No.n: Không không, ý tôi không phải vậy. Nhưng chờ lâu quá mà cậu vẫn chưa hành động gì, tôi sốt ruột lắm, cậu đang làm gì đấy?

Nghĩ tới hình ảnh mình vừa nhìn thấy, Cảnh Nghi hí hoáy gõ:

[ngươi Cảnh đại gia]: Ngắm cảnh đẹp.

Cảnh Nghi vừa nhấp môi cười thì Lệ Vấn Chiêu quay trở lại, trên tay là bản báo cáo: "Cười gì thế?"

Cảnh Nghi nhận lấy, chụp hai tấm gửi cho Vương Ngân, rồi đưa giao diện trò chuyện cho Lệ Vấn Chiêu xem: "Hắn đang giục em làm chuyện xấu."

Lệ Vấn Chiêu dừng mắt ở dòng ghi chú đầy thực tế kia: "......"

"Xong rồi." Cảnh Nghi cất điện thoại vào túi áo: "Em về ngủ tiếp, ngủ ngon, đại thiếu gia."

Tiểu quản gia vừa ngáp vừa quay người rời đi. Mãi đến lúc ấy, Lệ Vấn Chiêu mới nhẹ giọng: "Ừ, ngủ ngon."

·
·

Sáng hôm sau, Cảnh Nghi ngủ một mạch đến khi tự tỉnh.

Quay đầu nhìn điện thoại — suýt nữa 10 giờ. Mà Lệ Vấn Chiêu đã hẹn thị sát với Vương Ngân lúc 10 rưỡi, cậu còn chưa chuẩn bị gì cả.

Không kịp tỉnh ngủ, Cảnh Nghi bật khỏi giường.

Vội vàng rửa mặt thay đồ xong, vừa mở cửa ra thì thấy Phàn Minh đang đứng cạnh Lệ Vấn Chiêu báo cáo công việc. Thấy Cảnh Nghi quần áo hơi xộc xệch, vừa bước ra khỏi phòng ngủ phụ, ánh mắt Phàn Minh liền chấn động.

Cảnh Nghi ngủ đủ nên tâm trạng rất tốt: "Sáng rồi, chào Phàn bí thư."

Phàn Minh hơi há hốc miệng, mất vài nhịp suy nghĩ mới bật ra được một câu: "Chào buổi sáng, Cảnh... quản gia."

Cảnh Nghi liếc cậu ta, tỏ vẻ không hài lòng: "Thấy chưa, mới xa có một đêm mà gọi nghe lạ hoắc."

Phàn Minh: "......"

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Anh còn định nói gì đó thì cửa phòng đã vang lên tiếng gõ — bữa sáng khách sạn đưa đến.

Do Lệ Vấn Chiêu thân phận đặc biệt, người giao cơm là giám đốc khách sạn tạm thời thay mặt phục vụ: "Lệ tổng, đây là món đặc biệt hôm nay: canh măng sườn tươi. Rất hợp uống buổi sáng, mời ngài thưởng thức."

Cảnh Nghi lập tức chồm tới nhìn: "Có... tiên thật không?"

Giám đốc khách sạn chưa từng nghe ai hỏi kiểu đó, khựng lại một chút: "... Sườn được nấu từ thịt mới giết, măng cũng là mới hái, nguyên liệu từ bếp lên bàn không quá một tiếng, đúng nghĩa... tươi."

"Vậy là thật đó." Cảnh Nghi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào bát canh: "Lệ tổng đúng là có lộc ăn rồi."

[ố là trời.]

Nếu tiểu quản gia không đang vừa nuốt nước miếng vừa nói, Lệ Vấn Chiêu suýt nữa đã tin là cậu khen thật: "Muốn ăn thì ngồi xuống."

Cảnh Nghi dán chặt người vào ghế: "Ngại quá đi mất."

Lệ Vấn Chiêu: "...... Mặt nạ 'ngượng ngùng' có thể tạm gỡ rồi đó."

Cảnh Nghi gãi đầu: "Vâng vâng."

Xài lâu quá, giờ thành phản xạ rồi.

·

Bữa sáng ngon thật, Cảnh Nghi uống liền hai bát canh. Vừa xuống tới sảnh, đã thấy Vương Ngân đích thân đến đón.

"Lệ tổng, Cảnh trợ lý, chào buổi sáng. Tôi đến đưa hai người tới công ty."

Vẫn như thường lệ — ngó lơ Phàn Minh.

Lệ Vấn Chiêu gật đầu, đưa Cảnh Nghi lên xe.

Chi nhánh Thịnh Thế nằm trong nội thành thành phố bên cạnh, vị trí thuận lợi. Vì không vướng giờ cao điểm nên xe đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới dưới toà nhà công ty.

Vừa xuống xe, Vương Ngân đã tranh thủ áp sát Cảnh Nghi: "Cảnh trợ lý."

Cảnh Nghi rút tay áo lại, lạnh nhạt: "Gì đấy, kéo kéo lôi lôi, nhiều người nhìn không hay đâu."

Vương Ngân: "......"

Nếu không phải đang cần nhờ vả, hắn đã sớm bực lên rồi.

Vương Ngân nghiến răng: "Tôi chỉ muốn hỏi vụ tối qua, cậu lấy được bản báo cáo rồi, Lệ tổng có nghi ngờ gì không?"

Cảnh Nghi: "Không hề."

Vương Ngân nhíu mày, trong đầu bắt đầu thấy lạ: "Không có?"

Cảnh Nghi nói đại: "Ờ, lúc uống cà phê không cẩn thận làm đổ ly, báo cáo tiêu luôn rồi."

Ờ, vậy thì nghe còn hợp lý.

Vương Ngân đè nén nghi ngờ trong lòng, hoàn toàn tin tưởng Cảnh Nghi, loại việc khó nhằn này giao cho cậu ấy là đúng, không uổng phí 200 triệu chi phí thu mua.

Cảnh Nghi nhìn vẻ mặt thỏa mãn của người trước mặt, bĩu môi: [Cứ khoe đi con người, chẳng bao lâu nữa anh sẽ trở thành phạm nhân danh giá bị Lệ thị nhốt riêng một phòng biệt lập!]

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Anh quay đầu: "Cảnh Nghi."

Cảnh Nghi quay lại: "Gì đó?"

"Lại đây." Bộ ở kia đang lẩm bẩm cái gì?

Cảnh Nghi bước qua: "Ờ."

[Thấy chưa, vị trí của cậu quan trọng đến mức ông chủ không rời cậu một phút nào! Vương Ngân mà không mua chuộc cậu thì mua ai, haha, kiếm hai trăm triệu quá nhẹ nhàng.]

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Cảnh Nghi đi theo Lệ Vấn Chiêu lên lầu, để thể hiện bản thân là người có chiều sâu, cậu giữ mặt không cảm xúc, đứng sau Lệ Vấn Chiêu như một sát thủ lạnh lùng vô tri vô giác.

Đến văn phòng tổng giám đốc, Lệ Vấn Chiêu bắt đầu kiểm toán. Nhưng Vương Ngân bỗng cười gượng: "Xin lỗi Lệ tổng, tối qua văn phòng bị trộm, mất một số vật dụng quý, cả báo cáo cũng biến mất, tôi đang cho người điều tra, mong ngài chờ thêm vài ngày, tôi nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích hài lòng."

Cảnh Nghi chớp chớp mắt, mơ hồ: [Ủa là sao, còn có chiêu này nữa?]

[Ông phủi sạch mọi chuyện khỏi tay Lệ Vấn Chiêu mà không lo chuộc lại chút gì hả? Vậy còn cái danh Cảnh trợ lý trộm báo cáo thì tính sao? Gặp ông xui quá trời!]

Lệ Vấn Chiêu cũng hiểu ra, Vương Ngân liên tục trì hoãn kiểm toán, Thịnh Thế chắc chắn đang có nhiều chuyện mờ ám.

Tạm thời anh quyết định ở lại Thịnh Thế, ra lệnh ép Vương Ngân nhanh chóng tìm lại báo cáo.

Vương Ngân lắp bắp đồng ý.

Cửa văn phòng vừa khép, Lệ Vấn Chiêu không nghe thấy tiểu quản gia thầm thì quen thuộc, hơi thấy thiếu. Quay đầu nhìn, thấy Cảnh Nghi đang đứng trước giá sách.

Lệ Vấn Chiêu bước tới: "Phát hiện gì sao?"

Cảnh Nghi hớn hở quay đầu: "Đại thiếu gia nhìn nè, Vương Ngân thờ Thần Tài trong văn phòng đó!"

Lệ Vấn Chiêu cũng không bất ngờ. Vương Ngân mê tiền, thờ Thần Tài cũng hợp lý. Anh tưởng Cảnh Nghi phát hiện gì nghiêm trọng hơn: "Rồi sao?"

"Rồi cậu nói nè..." Cảnh Nghi dè dặt: "Nếu cậu lạy ở đây một cái, có khi nào linh lắm không?"

Lệ Vấn Chiêu nhướn mày: "Cậu còn thiếu tiền để xài à?"

"Ai mà chê tiền nhiều đâu." Cảnh Nghi nói: "Đại thiếu gia cũng có gia tài bạc tỷ, có bỏ việc đâu."

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Không biết phản bác sao luôn.

Mà với anh, đi làm lâu nay vốn không còn vì tiền nữa.

Trong lúc im lặng đó, tiểu quản gia đã bắt đầu khấn vái, dáng vẻ thành kính, thái độ nghiêm túc. Nếu không phải Lệ Vấn Chiêu nghe được tiếng lòng, chắc cũng tưởng cậu ấy đang cầu xin gì nghiêm túc lắm.

[Hy vọng Lệ gia mãi không sụp, để cậu mãi là một con sâu hưởng thụ cuộc đời. Thần Tài phù hộ, nếu nguyện vọng này thành, xin cậu giàu cả đời, ăn sơn hào hải vị...]

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Cậu đúng là chẳng bao giờ bạc đãi bản thân.

Lạy được ba cái, Cảnh Nghi tiến lên dâng hương, nhưng không cẩn thận vấp phải sàn nhà. Lệ Vấn Chiêu giật mình định đỡ.

Nhưng Cảnh Nghi quá nhanh, lăn một vòng như bao tải, đập thẳng vào cái bàn.

Phịch ——

Bàn lắc lư, suýt làm ngã tượng Thần Tài.

"Tê......" Cảnh Nghi ôm cánh tay đau điếng, đứng dậy, lại vô tình đụng bật một thứ ra.

Có tiếng động.

Cảnh Nghi nhìn theo âm thanh, phát hiện dưới gầm bàn có khe hở nhỏ, bên trong lộ ra một xấp tài liệu.

[Giấu kín vậy, chắc chắn có bí mật.]

[Cậu hiểu rồi!]

[Một con ếch thám tử sờ bụng gà tìm án!]

[Chân tướng chỉ có một! Đây chắc chắn là báo cáo thật bị giấu!]

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Toàn những từ ngữ kỳ cục đâu không.

Anh là người đầu tiên rút ra xấp giấy. Đúng như tiểu quản gia nói, là báo cáo thật. Nhìn qua số liệu, hoàn toàn khớp.

Cảnh Nghi gật đầu không ngừng: "Thấy chưa, cậu đã bảo rồi."

Một bên, Phàn bí thư kinh ngạc đến suýt rớt cằm, cổ họng nghẹn lại nhìn Cảnh Nghi: "Đóng lại đi, lỡ nữa lòi ruột non ra bây giờ!"

May quá, ăn ở tốt.

Phàn bí thư: "......"

Lệ Vấn Chiêu xem lướt báo cáo, càng xem càng thấy sai phạm, sắc mặt cũng càng đen.

Đúng lúc ấy, Vương Ngân bê ấm trà ngon bước vào, nhìn thấy tập tài liệu trong tay Lệ Vấn Chiêu và cái bàn bị đụng méo, sắc mặt tái xanh: "Cảnh cảnh cảnh cảnh......"

Cảnh Nghi: "Không cần gọi nhiều cái cảnh như vậy."

Vương Ngân: "......"

Hắn đứng im run rẩy, tay cầm ấm trà cũng run đến nước đổ ra ngoài.

Ban đầu hắn viện cớ văn phòng bị trộm để kéo dài vài ngày, chờ Lệ Vấn Chiêu rời đi thì mọi chuyện lại vào quỹ đạo.

Báo cáo thật hắn giấu dưới bàn, nghĩ không ai dám phá đồ trong văn phòng, càng không ai đi khấn Thần Tài.

Ai ngờ đi chưa đầy hai phút, mọi thứ bị khui sạch.

Vương Ngân khó khăn nuốt nước bọt: "Lệ... Lệ tổng."

Lệ Vấn Chiêu: "Không cần lặp lại nhiều chữ Lệ."

Cảnh Nghi lườm một cái: "Đại thiếu gia học nhanh ghê."

"...... Lệ tổng." Vương Ngân run rẩy định giải thích, liếc mắt ra hiệu cho Cảnh Nghi.

Giúp đi chứ?!

Còn không mau đỡ lời?!

Cảnh trợ lý bên này thì đang ở chế độ "đứng chờ lệnh", không thèm nhìn hắn lấy một cái.

Vương Ngân tuyệt vọng.

"Tham ô hai mươi tỷ, chèn ép nhân viên, làm giả sổ sách, hối lộ người của tổng công ty..." Lệ Vấn Chiêu liệt kê từng tội danh của Vương Ngân, "Vương tổng, mấy năm nay anh cũng bận bịu ghê ha."

Vương Ngân quýnh quáng: "Không phải! Đây là hiểu lầm! Lệ tổng, tôi có thể giải thích!"

Lệ Vấn Chiêu lạnh giọng: "Giải thích với công an đi."

Vừa dứt lời, hai bảo vệ bước vào áp giải.

Tất cả diễn ra quá nhanh, Vương Ngân nhìn Lệ Vấn Chiêu, rồi nhìn sang Cảnh Nghi — hai người sát rạt đứng chung một chỗ, chẳng có mâu thuẫn gì hết.

Vương Ngân trợn tròn mắt: "Hai người... chơi tôi hả?!"

Cảnh Nghi cười hí hửng: "Đúng rồi đó, vui không?"

Vương Ngân: "......"

Nghĩ tới hai trăm triệu đưa ra, hắn tức đến trợn trắng mắt, ngã lăn quay.

Cảnh Nghi tặc lưỡi.

[Người lớn tuổi đúng là khỏe ghê, ngã đâu ngủ đó, chẳng cần chọn chỗ gì hết.]

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me