TruyenFull.Me

13cs Allaries How Sweet It Is To Be Loved By You

Req của bồ tèo : @testaniaaaa

---

Bạch Dương luôn giữ kín một bí mật: nó yêu Thiên Bình, người mà nó tin rằng chính là tri kỷ của mình. Nhưng trớ trêu thay, Thiên Bình lại chuẩn bị kết hôn với Mộng Đình, chị gái của Bạch Dương. Cuộc hôn nhân này không xuất phát từ tình yêu, mà là một sự sắp đặt mang tính lợi ích cho cả hai gia đình. Dù vậy, Bạch Dương lại hoàn toàn không hay biết. Trong mắt nó, Thiên Bình và chị gái mình dường như là một cặp trời sinh.

Trai tài gái sắc, họ hoàn hảo không có chỗ phản đối.

Nó luôn nghĩ rằng tình cảm này thật sai trái, phải thôi.. chẳng ai lại đi yêu người sắp trở thành anh rể của mình cả. Và không biết từ bao giờ, gaybar đã sắp trở thành ngôi nhà thứ hai của nó. Nơi mà nó cố gắng chối bỏ thứ tình cảm kia, xua tan đi hình bóng của Thiên Bình và sự nghiệt ngã trong mối tình bằng men rượu..

Như mọi tối, Bạch Dương lại chìm đắm trong men rượu tại quán bar quen thuộc. Tâm trí vẫn mãi quẩn quanh hình bóng của Thiên Bình, bỗng nhiên suy nghĩ bị cắt ngang bởi giọng nói của ai đó. Quay đầu lại, Bạch Dương bắt gặp một người đàn ông. Như chết đuối vớ được phao cứu sinh, Bạch Dương đã trút hết gánh nặng trong lòng mình ra ngoài. Nói chuyện hăng say đến mức, không để ý đến cả bóng lưng đằng sau.

"Phan Bạch Dương!"

"Em nghĩ bản thân mình đang làm cái thá gì ở nơi này, hả?"

Là Thiên Bình, làm sao mà.. hắn mò được đến đây? Làm sao mà hắn biết được nó ở đây? Bạch Dương có hàng ngàn câu hỏi chưa có lời giải đáp, nhưng nhìn thấy nhìn bóng của hắn. Điều đó khiến Bạch Dương cảm thấy nhói lòng.. đã không đến được với nhau, xin đừng quan tâm đến nhau có được không? Bạch Dương trong thoáng chốc thật chỉ muốn oà lên nức nở, chết tiệt.

Tô Thiên Bình nắm lấy cổ tay nó kéo đi, ra khỏi quán bar. Mặc kệ sự phản kháng của Bạch Dương, sức của người đang trong trạng thái mơ mơ ảo ảo mà đòi đọ với hắn? Huống chi người đó còn là Phan Bạch Dương.

Trời bên ngoài hiện tại bỗng nhiên đổ mưa, điều này khiến Thiên Bình không còn lựa chọn nào khác ngoài thuê khách sạn ở bên ngoài để trú tạm. Được ngồi hẳn hoi trên chiếc giường mềm mại ở khách sạn, trước những câu hỏi dồn dập của Thiên Bình. Đáp lại hắn là tiếng khóc nức nở của Bạch Dương, vừa khóc vừa dùng tay túm chặt lấy tóc của hắn mà giựt.

"Hức.. sao anh cứ xuất hiện những lúc không cần thiết vậy?"

"Cứ thế này thì làm sao tôi quên anh được?!"

Tiếng nức nở nhỏ dần lại, chỉ còn một vài tiếng thút thít nhỏ xíu. Bạch Dương mím môi, trút hết sự tức giận lên người hắn. Thiên Bình không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi Bạch Dương trút giận xong xuôi mới bắt đầu hành động của mình. Hắn vỗ lưng, xoa dịu sự ấm ức của người nhỏ trong lòng, cảm thấy đôi chút gì đó gọi là.. hạnh phúc?

Ngoại trừ việc nó dám đi gaybar như đi công viên hằng ngày, thì hắn cũng biết được việc nó có tình cảm với mình. Như vậy là đủ rồi.

"Ngoan, bé yêu không khóc, rất xấu.."

Thiên Bình thì thầm, hôn lên khoé mi của nó. Bàn tay hình như đi hơi xa, mò mẫm vào trong eo nhỏ. Không biết là do tác dụng của rượu hay gì, bởi mỗi khi hắn chạm vào là cảm giác như chỗ đó nóng bừng lên. Những nụ hôn rải rác xuống chiếc cổ trắng ngần, để lại những vết đỏ hút mắt.

"Bạch Dương, có bao giờ em nghĩ đến anh lúc thủ dám không?"

"Hẳn là có, nhỉ?.."

Thiên Bình lẩm bẩm, tận hưởng làn da mềm mại của người dưới thân. Mùi hương dìu dịu xen lẫn với chút mùi cồn, thật khiến hắn muốn nuốt nó vào bụng. Như một món ăn ngon miệng, thưởng thức một cách chậm rãi..

🐏.

Bạch Dương chìm vào vũng lầy của sự ngạt thở, không phải do thiếu không khí, mà là từ một áp lực vô hình bóp nghẹt buồng phổi. Mỗi hơi thở qua cánh mũi giờ đây là một cuộc vật lộn, như thể dòng nước xiết đang muốn nhấn chìm. Nó bấu chặt vào đùi Thiên Bình, như một kẻ sắp chết đuối níu lấy cành cây mục nát, trong khi đôi môi vô thức tuân theo mệnh lệnh của bản năng liếm mút dương vật. Trong tiềm thức, một tiếng sét đánh ngang tai: "Chị gái sẽ nghĩ mình là loại người gì đây?". Câu hỏi đó như một sợi xích vô hình, trói buộc tâm trí non nớt của nó.

Dòng suy nghĩ miên man cứ thế kéo Bạch Dương rời xa thực tại, khiến những cử động của nó trở nên lơ đãng. Điều này không qua khỏi ánh mắt của Thiên Bình. Bàn tay hắn luồn vào mái tóc mềm mại, không chút dịu dàng, siết chặt và ấn xuống. Cú đẩy mạnh mẽ ấy như một gáo nước lạnh tạt vào tâm trí Bạch Dương, khiến nó bừng tỉnh khỏi cơn mê.

"Ưm..."

Bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ vào đùi hắn, một cử chỉ yếu ớt như cánh chim non muốn thoát khỏi lồng giam. Nhưng Thiên Bình chẳng bận tâm. Hắn dịch chuyển cơ thể, lùi hông ra sau rồi lại từ từ tiến tới, như một con thuyền độc mộc chầm chậm rẽ nước vào một vùng cấm địa. Tốc độ chậm rãi ấy lại càng khiến lồng ngực Bạch Dương thêm nặng trĩu, mỗi nhịp thở càng trở nên khó khăn hơn, như thể không khí đang bị rút cạn khỏi buồng phổi.

Mãi cho đến khi cảm nhận được dương vật cương cứng bên trong miệng giật nhẹ, có dấu hiệu muốn bắn. Chút cảm giác nhẹ nhõm mới giúp Bạch Dương bớt căng thẳng, híp mắt lại, dòng tinh dịch nóng hổi tràn vào khoang miệng. Hương vị tanh tưởi khiến nó nhăn mặt, nhưng vẫn ngậm lấy, nuốt hết đống tinh dịch xuống. Thiên Bình lúc này mới hài lòng rút ra, nhìn Bạch Dương yếu ớt đớp lấy từng ngụm không khí. Lồng ngực phập phồng.

"Giỏi quá, thật giỏi."

Thiên Bình thì thầm, mân mê khuôn mặt đỏ ửng của Bạch Dương. Nhẹ nhàng giúp người nhỏ hơn dịch lên giường, không nhanh không chậm lột bỏ lớp quần áo vướng víu. Bàn tay hắn di chuyển từ cổ xuống vùng bộ ngực trắng trẻo mềm mại, không nhịn được mà xoa bóp nó. Từ miệng của Bạch Dương bật ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào mỗi khi ngón tay hắn trêu trọc đầu vú cương cứng, dương vật nhỏ tủi thân cũng đã cương cứng từ lúc nào, quy đầu rỉ dịch trắng.

"Muốn không?"

"M-muốn ạ.. muốn anh."

Thấy em nhỏ thẳng thắn như vậy, Thiên Bình cũng không muốn trêu chọc thêm nữa. Hai tay hắn cầm lấy bắp đùi, đẩy mông nó cao lên vừa tầm, để Bạch Dương tự ôm lấy hai đùi của mình. Hắn kê gối cho nó để giữ nguyên tư thế, quy đầu to lớn chạm sát lỗ nhỏ, hắn đưa hai ngón tay vào miệng em và Bạch Dương cũng ngoan ngoan liếm lấy nó.

Hai ngón tay sau đó được dùng để nới lỏng cho hậu huyệt, và hắn cũng chỉ làm cho nó vừa đủ, liền đưa dương vật tiến vào bên trong. Bạch Dương ngửa đầu ra đằng sau, hít một hơi sâu để kìm nỗi đau đang dâng trào xuống. Nó không nghĩ chuyện này sẽ đau đến nỗi này, khó chịu quá đi mất. Thiên Bình cắn răng an ủi Bạch Dương, hắn cũng có dễ chịu gì đâu. Chống tay xuống hai bên giường, hắn đẩy hông di chuyển nhịp nhàng. Đưa dương vật ra ra vào vào, cọ sát với điểm mẫn cảm sâu bên trong khiến Bạch Dương sướng đến run rẩy.

Bạch Dương phối hợp đưa hông về phía hắn, mỗi cú nhấp lại đỉnh thật sâu vào bên trong khiến nó khóc thét cầu xin sự nhân từ của đối phương, đôi khi hắn sẽ chậm lại hoặc dừng hẳn để dụ dỗ vô số lời hư hỏng phát ra từ miệng của em nhỏ. Gương mặt nhỏ đỏ ửng lấm lem nước mắt, đôi mắt to tròn ngập nước trông thật đáng thương. Nhưng chỉ khiến người ta càng thêm muốn bắt nạt.

Thiên Bình thích chết cái bộ dạng nũng nịu này trên giường của em nhỏ dưới thân, thử hỏi xem ai mà lại không yêu một Bạch Dương đang bày ra bộ dạng đáng yêu cùng tiếng rên rỉ ngọt ngào tựa đường mật này chứ? Thiên Bình lại tách chân của nó ra, chồm tới ôm lấy nó, chôn mặt xuống hõm cổ thơm mùi táo. Cắn một cái như đánh dấu chủ quyền.

Kỹ thuật cùng sức lực như trâu bò của Thiên Bình làm Bạch Dương chỉ biết giơ cờ trắng lên đầu hàng. Hai chân mềm nhũn, quấn chặt lấy hông của hắn, đong đưa theo từng cú thúc. Thân thể nghênh đón từng cú thúc, mang theo khoái cảm tràn đến. Bạch Dương không suy nghĩ được gì nhiều, cũng chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu. Chỉ biết bây giờ nó đang bám chặt lấy Thiên Bình, gục đầu xuống vai hắn chờ đợi người kia xong xuôi. Khi dương vật đỉnh thật sâu vào bên trong cũng là lúc tinh dịch tràn vào trong. Bạch Dương rùng mình.

Thiên Bình rút dương vật ra, lỗ nhỏ mất đi vật lớn che chắn liền để tinh dịch trắng đục tràn ra ngoài. Men theo mép đùi mà chảy xuống ga giường nhăm nhúm, cảnh tượng thật khiến Thiên Bình nghĩ có nghìn từ "dâm đãng" cũng chẳng đủ để miêu tả.

Hắn cúi xuống hôn lên khoé mắt đẫm lệ của em nhỏ, dọn dẹp mọi thứ sau trận ân ái này. Thiên Bình tựa lưng vào tường, kéo chân lên cho Bạch Dương. Tay lục tìm điện thoại trong túi quần.

"Alo?"

"Tôi nghĩ đến lúc chúng ta chấm dứt cuộc hôn nhân này rồi."

Mộng Đình ở đầu dây bên ngoài im lặng một lúc, có vẻ đã ngờ ngợ ra chuyện gì đó. Cô nàng mỉm cười.

"Hiểu rồi, chị sẽ nói chuyện này với cha mẹ, em rể ạ."

"..."

Mộng Đình tắt máy, đặt điện thoại qua một bên. Nhìn xuống người đàn ông đang ngủ say trên đùi của mình, khẽ xoa tóc của anh ta. Anh ta lờ mờ tỉnh dậy, dụi dụi mắt, nhìn gương mặt âu yếm của Mộng Đình.

"Sao thế, em yêu?.."

"Không có gì, em chỉ cảm thấy rất vui thôi."

Cuối cùng, sau một hồi thuyết phục, Mộng Đình đã thành công để hai gia đình chấp thuận chuyện ly hôn của cả hai đứa. Để em nhỏ không cảm thấy tội lỗi về cuộc hôn nhân của chị gái, cô cũng đã dành thời gian để trò chuyện với Bạch Dương. Nhờ đó mà đứa nhỏ ngơ ngác nhận ra rằng hoá ra hai người cưới nhau chỉ vì lợi ích đôi bên.

"Hai người.. vậy mà dám giấu em!"

Bạch Dương rít lên, mặt đỏ ửng vì giận dữ. Làm nó mơ tưởng đau buồn suốt mấy năm qua vì tưởng Thiên Bình thực sự yêu chị gái mình! Thiên Bình không phản bác, để im cho Bạch Dương bứt tóc, nhéo tay, làm gì cũng được. Dù gì thì được bên em cũng là quá mãn nguyện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me