TruyenFull.Me

158 Pk 185 Nhiet Huyet Thanh Xuan Grey

Chương 1. Đảo chính bất thành

Intro

"Thầy xin dùng tất cả năng lực của mình, chiến đấu đến giọt máu cuối cùng để bình định cái hang thổ phỉ này. Cho nên, trách nhiệm thiêng liêng, cao cả làm giáo viên chủ nhiệm kia, thầy sẽ tiếp tục đảm nhiệm. Thầy trò chúng ta tương thân tương ái, cùng nhau vươn ra tầm cao vũ trụ nhé!!!!!"

-o0o-


 Chí tuyến phía 11A2
Tự họa:
- Những cô gái tuổi 17 xinh tươi. Tóc đuôi gà cột cao ngúng nguẩy. Áo dài trắng thướt tha. Chiều cao trung bình 1m58, mắt trong veo hay khúc khích cười.

- "7 chàng ngự lâm quân" ít ỏi. Mặt nhợt. Môi trắng. Thở phì phò. Run run.

- Lớp 11A2 huyền thoại, nơi sinh các "anh hùng hào kiệt" sẵn sàng nổi dậy chống lại cường quyền. Và bây giờ khởi nghĩa thất bại, toàn quân đã hi sinh oanh liệt. Giá mà lũ học sinh khốn khổ này cũng như nhân vật trong game online, bị boss đánh chết vẫn có thể về thành hồi sinh hay tiếp máu hồi sinh tại chỗ. Rất tiếc hiện thực rất tàn khốc. Một khi bạn bị sảy chân rơi xuống nước thì kẻ thù đi ngang qua sẽ thuận chân đạp cho bạn thêm vài phát nữa để bạn chìm nghỉm luôn.

- Ở 11A2 cũng có boss, vừa ngầu vừa quyền vừa phát xít. Dân chúng lầm than nổi dậy đảo chính. Đảo chính bất thành còn bị lôi ra ngược đãi tinh thần. Boss lớn quả không có lòng từ bi!

Trích bài đăng trên diễn đàn của lớp:

Chủ đề 1. Ai là chủ mưu?

"Hôm nay thầy bước vào lớp, mặt đen như đít nồi, đặt cặp xuống bàn một cái "rầm", vào đề trực tiếp:

- Ai cả gan làm chuyện này?

Lớp im lặng. Một sự im lặng đáng sợ.

Thầy quét cặp mắt laser của mình vòng quanh một lượt rồi chợt nặn ra một nụ cười mà tôi chỉ biết dùng tính từ "biến thái" để hình dung. Vâng, dùng từ "biến thái" đối với giáo viên có thể nói là vô lễ, nhưng trong trường hợp này, giữa tình thế máu chảy thành sông của lớp, người đàn ông cao cao tại thượng trên bục cao kia vẫn có thể nhoẻn môi cười thật man rợ như vậy, dựa theo kinh nghiệm một năm từng trải, tôi ắt hẳn thầy đã nghĩ ra biện pháp đối phó với đám nheo nhóc này. Cho nên, từ "biến thái" tôi dùng, không hẳn sai, vì hình phạt thầy đề ra ắt cũng phải dính líu tới những cụm từ "man rợ" hoặc "biến thái" mà thôi.

Trước biểu hiện điếc không sợ súng của bọn tôi, thầy dùng đến chiêu thức "chia rẽ nội bộ":

- Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng, tiếp tục che giấu hình phạt tăng gấp đôi.

Quả nhiên, biện pháp của thầy cũng thành công đem nghĩa tình đồng đội, đồng môn, cái quái quỷ nào cũng quẳng hết vào sọt rác. Tôi thấy có vài đứa rục rịch muốn tự thú, bị tôi lườm một cái lại rụt đầu lại.

Tôi ráng rướn thẳng lưng, nín thở, cúi gằm mặt. Tiếng thầy vang vang, sức sát thương so với tên lửa đạn đạo M51 còn khủng khiếp hơn mấy chục lần:

- Hay lắm! Sao? Viết đơn cầu cứu hiệu trưởng à? Yêu cầu đổi giáo viên chủ nhiệm à? Rồi sao? Thầy hiệu trưởng có duyệt đơn không?

Thầy chọt trúng cái mụn nhọt rồi! Tự khắc vẻ mặt ai cũng nhăn nhó thảm thương. Tôi hít thở không thông đành nuốt khan một cái, mắt đảo quanh rồi lại cụp xuống nhìn mặt bàn.

- Ai là người viết lá đơn đó? Ai gửi lên cho thầy hiệu trưởng? Tôi muốn chiêm ngưỡng tinh thần bất khuất của vị anh hùng dân tộc đó. Tôi đếm từ một tới ba, không khai ra tôi sẽ đại khai sát giới!

Tinh thần tập thể bắt đầu xáo động mất kiểm soát. Tim tôi đập thình thịch. Mặt cúi thấp hơn nữa. Boss bắt đầu đếm:

- Một…

Đấu tranh tâm lý - ing.

- Hai…

Dằn vặt nội tâm - ing.

Tôi-thấy-ngợp! Lớp vẫn im thinh thít. Thầy cười khẩy, nhếch môi:

- Ba…a…a…

Đồng loạt 36 ngón tay chỉ thẳng về phía bàn của tôi.

Cái đám hèn này! Đúng là không thể tin tưởng được! Đứa nào thề thốt sẽ sống chết có nhau? Đứa nào luôn mồm sẽ đồng cam cộng khổ? Đâu? Lũ bọn bây có nhớ không? Não bị nhiễm nước nên quên hết rồi à?

Tôi nghe có tiếng Nam Việt sau lưng thì thầm:

- Lớp trưởng, sorry! Đã hi sinh thì hi sinh cho trót đi!

Một đứa vô sỉ lộ mặt. Bà đây sẽ ghi nợ với nhà ngươi!

Bên tay trái, Quỳnh Trâm cũng lí nhí:

- Hà Mi à, ngàn lần tui xin lỗi!

Thêm một đứa bỉ ổi chường mặt ra. Tôi bĩu môi không phục, đưa mắt nhìn lớp phó. Thiên Di cụp mắt tay vẫn chỉ thẳng vào tôi, không nói lời nào. Tôi chầm chậm truyền tính hiệu mắt với An Nhiên, con nhỏ lấm lét nhìn tôi, chép miệng:

- Hi sinh đi! Bọn tui biết ơn bà!

Hức!!!

Tiên sư tụi bây! Ý tưởng do cái đám đó bày ra. Tôi chỉ có công tình đánh máy và gửi đi lại trở thành tội nhân thiên cổ. Trên đời này có đạo lí hay không?"


Người đăng bài: Hà Mi
Chức danh: Lớp trưởng
Đăng lúc 14h21' ngày 15/08/2014

Dưới bài đăng, những dòng bình luận liên tục được cập nhật, chủ yếu là than thở và oán trách, bất mãn. Điều đó càng làm nhân vật chính Hà Mi thêm hả hê:

"Haiz *thở dài* bà đừng có oán trách như vậy. Dù sao đâu chỉ có mình bà chịu khổ đâu! Mi à! Tui hối hận khi đã khai bà ra! Bà tha thứ cho tui đi!" - Người gửi: Minh Cường.

Hà Mi trả lời bình luận: "Kha kha! Ông trời thật có mắt mà! Mấy cưng tắm nắng có bổ da không?"

Phía dưới bình luận của lớp trưởng, tôi bất mãn dùng một hàng dài icon nổ súng bắn người, dùng dao chém tung tóe máu:

"Này! Bà rỗi rảnh lên mạng kể nỗi lòng sao không nghĩa khí một chút ra sân nhổ cỏ với bọn tui? Đúng là cái đồ không có lương tâm mà! Bản cô nương quỵt chầu trà sữa cho bỏ ghét!!! Gừ gừ."
 - Người gửi: An Nhiên.

Không riêng tôi, nhỏ Thiên Di cũng tức sùi bọt mép, nhảy xổ vào "bình loạn":

"Bức xúc! Bức xúc! Cực kì bức xúc! Tại sao boss đại nhân lại xảo quyệt như thế? Dụ dỗ chúng ta khai ra chủ mưu, đến hồi phán tội lại ưỡn ngực nhởn nhơ ban án treo cho bà. Ngược lại phạt cả bọn vì cái tội "không có tinh thần đoàn kết". Vâng! Nhờ bà bọn tui đã được một chuyến đi bảo vệ môi trường không tình nguyện rồi đây! Ta hận! Ta hận! Đúng là trên đời này không có đạo lí mà!!!"


"Dear Mi Mi, bà không cần tính sổ với tui. Tui tởn rồi! *khóc thét* Mi ơi! Xin lấy bầu trời cao vời vợi kia ra làm nhân chứng! Tui không bao giờ phản bội lại bà một lần nào nữa! Xin thề! Xin thề! Xin thề!"
 - Người gửi: Nam Việt.

Hết thảy các thành viên trong lớp đều bay vào cái chủ đề mới tạo của trưởng lớp trên diễn đàn, hết nịnh nọt, hối lỗi lại gào khóc tuyên thệ. Tôi hoa cả mắt trước đống chữ múa lượn trên màn hình nên đành gập laptop lại, xoa xoa mắt. Nhìn dưới chân, những đốt tròn hồng hồng sưng tấy, cực kì ngứa ngáy do bị kiến cắn - hậu quả của việc làm cỏ sân trường buổi chiều, vết cắn mỗi lúc một sưng to, nổi bật trên đôi chân trắng trẻo của tôi càng trông bắt mắt. Tôi rít răng, vớ tay lấy chai dầu xanh thoa vào vết thương, miệng lầm bầm rủa đại boss.

Tại sao như vậy chứ? Tôi có tội tình chi? Chỉ vì muốn nhẹ tội nên thành thật khai báo thôi mà! Tại sao thầy nỡ chà đạp lên tâm hồn ngây thơ đơn thuần của tôi? À không, là của toàn thể 36 nhân mạng đã hi sinh trên đồng cỏ bát ngát ban chiều, để cho con Hà Mi xấu xa kia có dịp phe phởn như vậy chứ! Nửa học kì năm ngoái, khi được hung tin lớp sẽ do Mr. Luật chủ nhiệm, tôi đã như sét đánh ngang tai, lập cập viết vội di chúc cho mình. Sống sót lay lất qua năm lớp 10, cả lớp tôi quyết tâm đòi lại công bằng bằng cách làm đơn xin đổi chủ nhiệm. Ai ngờ, hiệu trưởng cùng thầy chủ nhiệm liên minh, Lão Đại (tên thân mật của hiệu trưởng) thao túng cho boss tùy ý xử lí. Kết cục te tua. Người gánh chịu mọi hậu quả lại là chính bọn tôi. Đúng là gậy ông đập lưng ông mà!

Trước khi ra khỏi lớp, boss nhã nhặn nhoẻn môi, dùng cái giọng đọc diễn văn đầy cảm xúc tự mãn nói cho chúng tôi biết cái lí do mà đơn không được duyệt, cái lí do khiến chúng tôi ngớ cả người:

"Thành thật tâm sự với các em thân yêu *chữ "yêu" ngân dài*, cái em biết vì sao hiệu trưởng không cho giáo viên khác chủ nhiệm lớp mình không? À, thật ra là thầy hiệu trưởng đã từng mở cuộc họp xung quanh vấn đề này, kết quả là: Không một giáo viên nào dám nhận cái vinh dự được làm chủ nhiệm của cái lớp "thổ phỉ" bọn em. Tiếng tăm của A2 rần rần vang danh khắp trường cơ mà! Tiếng xấu của bọn em như thế thì ai dám bước vào? À, trừ thầy ra - người đàn ông của thế kỉ mới, quật cường, mạnh mẽ và nhiệt huyết. Thầy xin dùng tất cả năng lực của mình, chiến đấu đến giọt máu cuối cùng để bình định cái hang thổ phỉ này. Cho nên, trách nhiệm thiêng liêng, cao cả làm giáo viên chủ nhiệm kia, thầy sẽ tiếp tục đảm nhiệm. Thầy trò chúng ta tương thân tương ái, cùng nhau vươn ra tầm cao vũ trụ nhé!!!!!"


Thật ba chấm với bài diễn văn của thầy! Không hiểu nổi thầy là giáo viên môn Hóa hay môn Văn nữa! Sao có thể nói ra mấy câu văn vẻ đến buồn nôn như thế chứ? Bạn thấy có phải tâm lí của đại boss nhà chúng tôi rất bất bình thường hay không?

Nhưng mà thật là chẳng giáo viên nào dám nhận lớp tôi hay không? Hay là do ông thầy cao cao tại thượng của lớp giở thủ thuật gì đó khiến giáo viên nào cũng bỏ lớp chạy lấy người? Thật là đáng nghi vấn à nha!

Đang bần thần suy nghĩ thì chuông tin nhắn vang lên, tôi bật máy lên xem, là thông báo của Zalo. Trong Zalo, Thanh Du hỏi:

"Nghe đồn ban chiều lớp ai đó bị bắt đi nhổ cỏ?"


Vừa đọc xong cái tin là tôi đã tưởng tượng ra ngay cái bản mặt đắc ý của thằng khỉ ấy. Tên Du kia rõ ràng hồi chiều còn đứng trên sân, thong thả cầm quả bóng trên tay, nháy mắt nén cười nhìn cả bọn lớp tôi chật vật với đám cỏ cao hơn đầu gối, vậy mà bây giờ còn giả điên làm như không biết nữa! Đúng là muốn ghẹo gan tôi mà!

Tôi nhắn lại, đại loại là một tràng chửi rủa hắn rồi quăng điện thoại lên giường. Miệng thì thở phì phò, tay ôm tô cơm trong ngực, vừa mở sách Sử ra đọc. Lát sau hắn nhắn lại:

"Ra ban công đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me