158 Pk 185 Nhiet Huyet Thanh Xuan Grey
Chương 13. Con trai là đám linh trưởng khó hiểuIntro"Con trai bảo con gái là động vật khó hiểu, nói một là hai, nói hai là một. Thế mà tôi lại thấy đám con trai mới đúng là lũ linh trưởng khó hiểu, mới thân thiện đó rồi lại xa cách đó."-o0o-
Đối diện với kẻ đang nổi điên trước mặt, càng chống trả thì nộ khí của hắn sẽ càng một nâng cao. Cho nên, tôi dùng biện pháp "lấy tĩnh chế động" áp chế cục diện, tuyệt đối không đôi co, vùng vằng với Thanh Du làm gì. Tôi cố rúc người lại, đầu cúi thấp, khép nép không dám nhìn thẳng vào mặt Du.Du vẫn duy trì tư thế ép tôi vào tường ở khoảng cách rất gần, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu. Tôi cảm thấy hình như nhiệt độ từ người cậu ấy phả ra nóng hơn bình thường rất nhiều.Chưa bao giờ thấy Du giận dỗi như vậy. Quả thật cậu ta làm tôi hơi sợ.Lấy hết dũng khí, tôi thận trọng đưa bàn tay mình áp vào trán Thanh Du bằng cử chỉ dịu dàng nhất, nhỏ nhẹ:- Sún, cậu bị sốt rồi!Du vẫn không buông cánh tay tôi ra, bật cười, giọng nói có phần chua chát:- Tôi ra nông nỗi này là do ai?Do ai thì làm sao tôi biết! Hỏi vớ vẩn!Đừng bảo là Thanh Du đổ thừa tôi làm cậu ta bệnh nhá! Tôi không biết gì đâu!Trông thấy cái bản mặt đang nghệt ra của tôi, nụ cười của Du lại càng buồn bã hơn:- An Nhiên, nhiều khi cậu ngây thơ vô số tội thật đấy!- Ý cậu là gì chứ? Chẳng lẽ cậu đổ bệnh thì tôi phải chịu trách nhiệm?- Chứ sao! - Du hếch mũi - Từ hôm đứng ngoài nhà đón sương đêm chờ cậu mà tôi bị sốt đến hôm nay chưa khỏi. Không phải tại cậu sao?Tôi ngậm miệng, không đáp. Trong lòng bắt đầu rét lạnh bởi lối xưng hô xa lạ của hai đứa. Từ nhỏ tới giờ chúng tôi gọi nhau rất thoải mái, cái kiểu "ông - tui", "bà - tui" thông thường vậy mà nghe thật ấm áp, dễ thương. Thế mà bây giờ tôi cứ ngỡ Du như là một người bạn mới quen không lâu lắm, xưng hô đầy vẻ khách sáo tựa như Denis. Cảm giác có phần mất mát trong lòng.Thanh Du đứng đợi tôi cả đêm ngoài trời. Hình như tôi chưa từng quan tâm điều này. Cậu ấy lo lắng tôi gặp chuyện nên đứng chờ tôi vì Du biết tôi sợ bóng tối. Hôm đó tôi lại nổi đóa vì sự quan tâm thái quá của Du, bây giờ ngẫm lại cảm thấy những gì mình nói ra cũng hơi nặng lời.Có lẽ, tôi nên là người kết thúc cuộc chiến dở hơi này.- Thanh Du à, cho tui… xin lỗi đi! - Tôi áy náy nói bằng giọng hết sức thành thật.Du bỏ cánh tay tôi xuống, chăm chú nhìn:- Sao đang là hổ bỗng hóa mèo con rồi?Tôi đẩy cậu ta ra, nhíu mày:- Bộ tưởng giận ông tui vui lắm à? Từ nhỏ tới lớn hình như chúng ta chưa từng cãi nhau. Tại sao lần này lại phải to tiếng với nhau bởi một chuyện không đáng có?Tôi thấy khóe môi cậu ấy cong cong, thấp thoáng có cái đồng tiền nhỏ xíu đính trên má. Đôi mắt nâu trong veo ấy sáng lên, không còn mịt mù như lúc nãy nữa. Thế nhưng Thanh Du vẫn cố chấp đáp:- Không nhận lời xin lỗi này. Tui còn giận lắm cơ!Tôi phì cười, đẩy vai Du:- Vậy muốn sao đây đại ca?Du khoanh tay, tựa lưng vào tường, nhếch môi:- Đợi tui nghĩ ra trò phạt bà rồi tính! - Nói rồi Du xốc cái ba lô của mình đi đến phòng thay đồ thay võ phục ra.Tôi nhún vai, bỏ ra ngoài sân tập trước. Bên ngoài đã có vài người đến. Lác đác người bên nhóm Judo đang khởi động. Tôi đi lướt qua sân tập của họ, bỗng dường như thấy ai đó quen quen, tôi khựng chân lại nhìn chằm chằm.Bên câu lạc bộ Judo, tôi thấy có một bóng trắng cao lớn thắt đai đen đang cẩn thận làm động tác ép chân khởi động. Mái tóc nâu cắt cao, làn da trắng trẻo, gương mặt nhìn nghiêng sắc nét đó rất quen thuộc. Tôi đứng nhìn đến khi kẻ đó quay mặt sang thì mới dám chắc chắn rằng con người đó đích thị là Denis.Wow! Không ngờ nhìn cái tên đó gầy gầy, có vẻ mong manh, yếu ớt, không ngờ lại là đai đen Judo. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được! Hèn gì lúc mà tôi rủ hắn có dám đánh nhau với tôi không, hắn lại hiên ngang đồng ý như vậy, hóa ra cũng là tay không vừa gì. Cũng may tôi và hắn chưa giao đấu lần nào, không biết thực lực đối phương ra sao mà giao đấu rủi ro sẽ rất cao, nhỡ hắn giỏi võ hơn tôi thì sao nhỉ? Chắc tôi sẽ bầm dập lắm luôn!Denis dường như đã thấy tôi, cậu ta dừng việc khởi động lại, nhàn nhã bước lại gần. Trước mặt tôi, Koala nước Úc nhoẻn môi cười để lộ cái răng khểnh nho nhỏ, cất giọng:- Hi, "ghost girl"!Bị chọc, tôi làm mặt dỗi, đá vào chân Denis:- Mở miệng ra là muốn bị đánh!- Này, không phải ai kia tự nhận mình là ma nữ à? - Cậu ta cười hì hì, gãi đầu.Trông bộ dạng Denis dạo này vui vẻ hơn hẳn, cũng không né tránh mọi người như trước, chắc có lẽ cũng sắp hòa nhập được với cuộc sống ở Việt Nam. Từ ngày bị lộ mặt ở nhà ăn, cậu ta cũng không giấu gương mặt đi nữa. Tuy rằng vẫn khó chịu khi bị người ta nhìn nhưng không nổi cáu nữa thì Denis đã tiến bộ lắm rồi!Trong vòng ba ngày, trong trường ai cũng biết "Nữ nhi quốc" 11A2 giấu những ba hotboy trong lớp. Tuy nam sinh lớp chúng tôi ít, nhưng nhan sắc của họ luôn thuộc top "quốc sắc thiên hương" hiếm có khó tìm. Một hotboy thể thao cao ráo, khỏe mạnh Thái Bảo có phần hơi khờ khạo, hay bị ăn hiếp. Một cậu ấm nhà giàu Minh Cường có phần bố láo nhưng nghĩa khí và hơi bị đẹp trai. Một con gấu Koala mặt mày như bình hoa di động với tính tình hệt như bảng dự báo khí tượng thủy văn. Chậc chậc! Ba người mỗi người mỗi vẻ, ai khen họ đẹp trai gì đó tôi chả biết, riêng tôi nghe cái mác hotboy kia thì tự dưng lại thèm ăn hotdog một cách kì quặc.Ngẩn người suy nghĩ mông lung một hồi, tôi nén cảm giác thèm món hotdog trong lòng xuống, cố bày bộ mặt thân thiện cười với Denis:- Này, ai kia cũng biết võ á? Tôi tưởng cậu thuộc hệ "dịu dàng mỹ nhân, yểu điệu thục nữ" chứ!Gương mặt đang tươi cười kia thu lại, mắt trừng lên, thừa cơ cốc vào đầu tôi:- Yểu điệu cái rắm! Ông đây chuẩn men nhá! Người ta học võ từ lúc lên 7 cơ! Mới làm đơn xin gia nhập câu lạc bộ hồi thứ hai, bữa nay mới họp nhóm lần đầu.Tôi nghe tới cụm từ "chuẩn men" lại buồn cười không chịu nổi, chuẩn men gì mà đi chòng ghẹo trai nhà lành người ta đến vậy. Trông cái điệu cười của tôi, Denis như hiểu ra vấn đề, lại lợi dụng chiều cao của mình, đưa tay trỏ vào trán tôi:- Cô nghĩ tôi thích Thanh Du thật á?- Ờ!- Đúng là thích! - Cậu ta gật đầu - Nhưng không phải kiểu tình yêu thuần khiết của truyện yaoi đâu! Thích của tôi là vì chuyện trước đây thôi!- Chuyện trước đây? Là chuyện gì thế? - Tôi tò mò, hỏi ron ren.Denis nhún vai, đưa ngón tay lên miệng ra chiều bí ẩn:- Không nói cho cô biết đâu!Tôi định nói tiếp thì sau lưng có người kéo tôi giật lùi trở lại, đồng thời nói:- Sao đi đâu cũng gặp cậu thế nhỉ? Cứ như là quỷ ám!Thanh Du thay đồng phục Taekwondo ra, trên thắt lưng đeo cái đai đỏ-đen hơi cũ, gương mặt tối sầm vì trót đụng độ phải oan gia. Tôi bụm miệng cười, lùi người lại, giả bộ hiểu chuyện mà xin kiếu:- À, mối tình trời đánh của cậu xuất hiện rồi đó Denis. Không phiền hai người "tâm sự", tôi đi khởi động tay chân trước!Vừa nói, tôi vừa vặn ra nụ cười hết sức gian manh, nhanh chóng lủi đi, bỏ Thanh Du với Denis lại cùng một chỗ. Mỗi lần hai người họ gặp nhau là cứ như là sao Hỏa đụng Trái Đất, tôi đứng gần một hồi chắc lại có nguy cơ bị tảng thiên thạch nào đó rớt trúng u đầu thì khổ. Để bảo toàn tính mạng, đánh bài chuồn là thượng sách!Tôi trở về sân tập của mình, tranh thủ làm nóng người, mắt lại dõi ra phía xa nhìn hai người kia. Không biết bọn họ đang rù rì cái gì với nhau thế nhỉ?Tôi chỉ thấy Denis hướng mắt về tôi rồi kề vào tai Du thủ thỉ gì đó, sau đó còn cười rất đểu. Còn mặt Thanh Du thì đỏ bừng, quay đầu qua phía tôi liếc một cái rồi quay đi ngay. Từ nhỏ da mặt của Thanh Du đã hay phản chủ, mỗi lần có chuyện gì thẹn là mặt cậu ta lại đỏ rần lên y hệt một chú gà tây. Nhưng mà lúc mà cậu ta tức giận thì mặt cũng đỏ gay. Cho nên ở khoảng cách này tôi không nghe được bọn họ đối thoại, không biết được rằng Thanh Du đỏ mặt như vậy là do xấu hổ hay nổi điên nữa.Một hồi sau, Thanh Du về chỗ tôi, cúi đầu ủ dột.- Hê, ông bị sao vậy? Denis lại ức hiếp ông à? - Tôi lôi kéo cậu ấy lại và hỏi.Thanh Du lắc đầu, lại như là né tôi:- Không! Không có!Xùy! Cái tên này tự dưng sao lúng búng như vậy? Rõ ràng là có chuyện gì đó rồi. Tôi sợ Denis nói cái gì quá đáng làm Du bị tổn thương nên đi theo hỏi gặng, ai ngờ Thanh Du không đáp mà cứ né tôi như né tà.Hết chịu nổi cái trò giở chứng của Du, tôi mặc kệ, không thèm quan tâm nữa. Nhưng lại như Du đang sốt mà vẫn tập luyện, tôi không chịu được lại phải nhắc nhở Du.- Không sao! Tui tập tí cho ra mồ hôi sẽ khỏe hơn! - Nói rồi cậu ta ôm cái gối đá và lôi một sư đệ đai đỏ đi ra một góc tập đá cặp.Sao thế nhỉ? Tôi nói gì sai à? Sao tự nhiên tôi lại bị bơ?Tôi đưa mắt tìm Denis trong đám võ sinh Judo mà chẳng thấy đâu, lại nhìn qua Thanh Du đang nâng gối cho đồng môn tập đá vòng cầu. Hai cái tên này rốt cục đã nói chuyện gì mà thi nhau chơi trò bí ẩn với tôi vậy chứ?Con trai bảo con gái là động vật khó hiểu, nói một là hai, nói hai là một. Thế mà tôi lại thấy đám con trai mới đúng là lũ linh trưởng khó hiểu, mới thân thiện đó rồi lại xa cách đó.Vẫn không hiểu nổi mình có tội tình chi mà lại bị đối xử như vậy!-o0o-
Về đến nhà, mới đến phòng khách tôi đã thấy một tấm thân dài hơn mét tám nằm ườn trên sô pha như một cái xác thối. Trong lòng cả kinh hai phần, khinh bỉ ba phần, năm phần dành cho việc căng từng dây thần kinh ra để đề phòng đối phương. Thấy tôi đi ngang qua, kẻ đó khều lại, còn làm cái mặt rất xấc:- Xuống tủ lạnh lấy cho anh chùm nho đi!Tôi bĩu môi, rủa làu bàu trong cổ họng, thuận tay ném cái ba lô lên bụng cái xác bốc mùi đó, ngoan ngoãn đi lấy trái cây phục vụ đại gia nhà mình.Đại boss vừa thấy tôi đem đồ ăn lên đã lồm cồm bò dậy khỏi ghế, định đưa tay vơ lấy chùm nho trong dĩa nhưng lại bị tôi chặn lại.- Muốn ăn thì lăn vào bếp, phần này là của em!Vừa nói, tôi vừa nhàn nhã bỏ trái nho ngọt mát vào miệng nhai chóp chép chọc tức boss đại gia.Anh họ lườm tôi, mắt cháy ngụt lửa, tóm lấy cái dĩa tôi đang ôm trong lòng, quyết tâm giành cho được chùm nho. Tất nhiên ai kia ỷ thế đô con, exp cũng cao hơn tôi mà nhanh chóng cướp được cả dĩa nho tươi mát. Tôi bị thua nên giở trò tiểu nhân, cướp lấy cái remove ti vi đổi kênh liên tục. Boss đang xem đá banh bị tôi đổi kênh nên tức điên, gào thét đuổi theo tôi cướp lại remove. Hai anh em chạy vòng vòng phòng khách, chạy xuống cả nhà bếp, tôi lấy lưng mẹ ra đỡ đạn, làm tư thế như gà con núp sau lưng gà mẹ chọc boss. Mẹ kính yêu của tôi trông đưa cháu gần 30 chục tuổi đầu và đứa con gái gần 18 tuổi của mẹ cứ như hai đứa trẻ ranh ma quậy phá ỏm tỏi thì chỉ biết lắc đầu, đứng lui ra mặc cho chúng tôi tiếp tục đuổi bắt nhau.Tôi vừa chạy vừa la lớn:- Mẹ ơi cứu mạng! Anh hai ăn hiếp con!!!Thế mà mẹ vẫn tỉnh bơ ngồi trên bàn ăn vừa giũa móng tay vừa hát khe khẽ như chẳng thấy. Đại boss cười lớn rồi hếch mũi:- Em gào rách cả họng cũng không ai thèm cứu đâu! Trả lại cho anh! Mau lên!Rốt cục ai kia vẫn luôn luôn là người thắng cuộc trong cái việc bắt nạt tôi. Anh họ không những giành được remove mà còn thuận tay véo hai cái má tôi đỏ như đánh má hồng. Tôi xoa hai bầu má đáng thương của mình, nói bằng giọng tức tưởi:- Anh là người xấu! Anh ỷ thế già đầu ăn hiếp con nít!Đại boss kiêu căng phẩy mông trở về sô pha nằm dài, chả thèm màng tới tôi, tiếp tục xem Chelsea yêu dấu của mình chạy nhong nhong trên sân cỏ cùng với trái bóng. Tôi đau lòng giật lại cái ba lô boss đang gối trên đầu, trừng mắt:- Ti vi nhà mình sao không xem mà chạy qua đây?Boss gác chân chữ ngũ, gối tay sau gáy, đáp:- Qua ăn chực! Ba mẹ anh đi hưởng tuần trăng mật lần thứ 32 rồi!Ôi sao mà bác hai và bác gái lại lãng mạn như thế chứ! Đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn tuần trăng mật. Sao họ không chịu nhường chút vận khí bát ngát tình yêu cho con trai của họ - tên đàn ông khốn khổ gần ba chục tuổi mà vẫn ế chổng gọng trước mặt tôi đây này! Tôi cầu mong sao cho người con gái phương xa của thầy mau chóng lấy được cái bằng tiến sĩ rồi về nước hốt ổng đi giùm một cái. Chứ kiểu rỗi hơi vắng bóng người yêu đành trút giận vào học trò của ổng tôi thật không chịu nổi nữa rồi!- Anh à! Bao giờ chị Hải Âu về nước vậy? - Tôi làm mặt đầy tâm sự hỏi.- Năm sau.Trời ơi! Vậy là tôi còn chịu đựng ông anh cà tưng này một năm nữa sao?Trong lòng đang than khóc, tôi bất mãn bứt một trái nho nhai lấy nhai để. Boss nhìn biểu cảm của tôi mà như đi guốc trong bụng:- Em đang chờ ngày anh "xuất giá" theo vợ không quấy rầy em nữa phải không?Trên đầu tôi có hai vạch đen.- Ờ, nếu nhà chị Âu của em đòi bắt rể thì anh sẽ không quấy rầy cái nhà bé nhỏ của em nữa.Bản chất thê nô không giấu giếm! Đại boss, anh đường đường là tướng cướp sao nhắc đến vị hôn thê là cứ như mèo con nhớ chủ vậy chứ?Tôi xem thường nhá!Boss nhìn ánh mắt của tôi, buông lời cảm thán:- Những đứa nhỏ chưa biết yêu sao mà hiểu cảm giác được người mình yêu bảo bọc nó hạnh phúc nhường nào! Chậc chậc! Anh bây thủ tiết chờ vợ không phải vì anh ế mà anh thuộc quyền sở hữu của chị dâu tương lai em.Còn cả quyền sở hữu riêng của chị Âu nữa!Trên trán tôi có thêm hắc tuyến phủ đầy. Nếu sau này tôi mà gặp một người đàn ông hệt như anh họ, tôi sẽ ra sức chà đạp hắn để tẩy hết cái máu bỉ ổi trong người hắn ra. Nhiều khi tôi thấy thương thay cho chị Hải Âu, yêu ai không yêu lại yêu ngay thằng nhóc hàng xóm là boss. Chắc chị cũng phải chịu đựng lắm với tính khí của đại boss nhà tôi.Tôi đưa mắt nhìn cái ti vi, chương trình bóng đá vừa hết. Boss tắt ti vi cái bụp, ngồi xếp bằng trên ghế chống cằm nhìn tôi:- Vũ Đình Long dạo này sao rồi?Tôi nhướn mắt, đáp bâng quơ:- Sao là sao? Thì anh thấy đó, học hành của hắn thì lẹt đẹt, tính tình thì sáng nắng, chiều mưa, trưa áp thấp. Nói chung là vô cùng kì quặc. À! Mà dường như xu hướng giới tính cũng không được bình thường nữa!Boss ra vẻ đăm chiêu, nhíu mày:- Cha nó mới mất. Nó từ Úc trở về chịu tang cha. Mới 17 tuổi đầu đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, một mình phải ôm đồm trọng trách trụ cột công ty, tâm lý nó bình thường mới lạ!Ra là thế! Hèn chi mấy hôm đầu tôi thấy cậu ta có phần buồn bã. Thì ra miếng nhựa màu đen trên cổ áo Denis là để tang cha. Denis lại có số phận đáng thương đến vậy. Chắc chắn cậu ấy đã cảm thấy rất cô đơn và đau buồn. Có lẽ cậu ấy mắc bệnh trầm cảm là do cuộc sống trước kia mà ra.Tôi làm gương mặt cảm thông, tự hứa với lòng từ nay sẽ tử tế hơn với cậu ta.- Vâng, thật ra dạo gần đây em thấy cậu ta khá hơn một tí rồi! Em sẽ chú ý tới cậu ta nhiều hơn!Boss gật gật đầu, xoa tóc tôi, nhắc nhở:- Nhớ cho kĩ, những đứa trẻ bị tổn thương tâm lý như Đình Long cần sự quan tâm chân thật chứ không phải lòng thương hại. Hãy làm bạn với cậu ấy thật chân thành, đừng nhìn Long với con mắt thương cảm, nó sẽ càng bị tổn thương.Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ vờ như không biết hoàn cảnh gia đình của Denis, tiếp tục thâm nhập vào nội tâm cậu ta, bầu bạn với cậu ấy, xoa dịu nỗi đau của cậu bằng tình bạn. Denis không có xấu xa như ban đầu tôi nghĩ, cậu ta chỉ muốn che đậy bản thân mình, che giấu cả nỗi đau mình phải gánh chịu. Chắc cậu ấy đã khổ sở lắm!Boss rót một tách trà nóng, đưa lên miệng thổi nhè nhẹ, rồi như chợt nhớ chuyện gì, lại hỏi:- Sao 4 đứa trong lớp nó bệnh một lượt vậy?Tôi nghe xong, suýt nuốt cả cái hạt nho vào bụng, lấp lửng đáp:- Em cũng không rõ. Gọi điện cho phụ huynh các bạn thì chỉ bảo y như nhau là ốm liệt giường. Bọn em đang định cử người đi thăm mấy bạn đây!Boss gật gù rồi nói:- Mong mấy đứa nhỏ mau hết bệnh. Nhớ nhắc cả lớp đợt du khảo kèm huấn luyện giáo dục quốc phòng ở Củ Chi vào tuần sau. Bảo tụi nó chuẩn bị cho đàng hoàng nhá!Nghe tới cái đợt du khảo không mong muốn này tôi lại thấy rầu não ruột. Lại phải hứng nắng, lăn, lê, bò, trườn dưới cát, rồi nào lắp súng, băng bó cứu thương đủ trò. Nhớ năm trước học cấp cứu chết đuối ở biển tôi phải đóng vai nạn nhân, có cơ hội uống cả bụng nước biển mặn chát vì cái đám trên bờ bơi chậm như con rùa. Năm nay không biết sẽ có trò hay ho gì nữa đây, cắm trại ở Củ Chi không phải là cho cả đám chui hầm địa đạo tập trận chứ?Ôi An Sinh yêu dấu của tôi, còn trò nào hay ho hơn thì giở hết ra luôn đi!Đột nhiên tôi nhớ tới Denis, không biết khi tham gia cái khóa huấn luyện địa ngục này cậu ta mắng chửi cỡ nào đây? Tôi rất mong cái mặt hoa da phấn của tên đó có dịp hóa Bao Công miễn phí quá đi mất!
Đối diện với kẻ đang nổi điên trước mặt, càng chống trả thì nộ khí của hắn sẽ càng một nâng cao. Cho nên, tôi dùng biện pháp "lấy tĩnh chế động" áp chế cục diện, tuyệt đối không đôi co, vùng vằng với Thanh Du làm gì. Tôi cố rúc người lại, đầu cúi thấp, khép nép không dám nhìn thẳng vào mặt Du.Du vẫn duy trì tư thế ép tôi vào tường ở khoảng cách rất gần, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu. Tôi cảm thấy hình như nhiệt độ từ người cậu ấy phả ra nóng hơn bình thường rất nhiều.Chưa bao giờ thấy Du giận dỗi như vậy. Quả thật cậu ta làm tôi hơi sợ.Lấy hết dũng khí, tôi thận trọng đưa bàn tay mình áp vào trán Thanh Du bằng cử chỉ dịu dàng nhất, nhỏ nhẹ:- Sún, cậu bị sốt rồi!Du vẫn không buông cánh tay tôi ra, bật cười, giọng nói có phần chua chát:- Tôi ra nông nỗi này là do ai?Do ai thì làm sao tôi biết! Hỏi vớ vẩn!Đừng bảo là Thanh Du đổ thừa tôi làm cậu ta bệnh nhá! Tôi không biết gì đâu!Trông thấy cái bản mặt đang nghệt ra của tôi, nụ cười của Du lại càng buồn bã hơn:- An Nhiên, nhiều khi cậu ngây thơ vô số tội thật đấy!- Ý cậu là gì chứ? Chẳng lẽ cậu đổ bệnh thì tôi phải chịu trách nhiệm?- Chứ sao! - Du hếch mũi - Từ hôm đứng ngoài nhà đón sương đêm chờ cậu mà tôi bị sốt đến hôm nay chưa khỏi. Không phải tại cậu sao?Tôi ngậm miệng, không đáp. Trong lòng bắt đầu rét lạnh bởi lối xưng hô xa lạ của hai đứa. Từ nhỏ tới giờ chúng tôi gọi nhau rất thoải mái, cái kiểu "ông - tui", "bà - tui" thông thường vậy mà nghe thật ấm áp, dễ thương. Thế mà bây giờ tôi cứ ngỡ Du như là một người bạn mới quen không lâu lắm, xưng hô đầy vẻ khách sáo tựa như Denis. Cảm giác có phần mất mát trong lòng.Thanh Du đứng đợi tôi cả đêm ngoài trời. Hình như tôi chưa từng quan tâm điều này. Cậu ấy lo lắng tôi gặp chuyện nên đứng chờ tôi vì Du biết tôi sợ bóng tối. Hôm đó tôi lại nổi đóa vì sự quan tâm thái quá của Du, bây giờ ngẫm lại cảm thấy những gì mình nói ra cũng hơi nặng lời.Có lẽ, tôi nên là người kết thúc cuộc chiến dở hơi này.- Thanh Du à, cho tui… xin lỗi đi! - Tôi áy náy nói bằng giọng hết sức thành thật.Du bỏ cánh tay tôi xuống, chăm chú nhìn:- Sao đang là hổ bỗng hóa mèo con rồi?Tôi đẩy cậu ta ra, nhíu mày:- Bộ tưởng giận ông tui vui lắm à? Từ nhỏ tới lớn hình như chúng ta chưa từng cãi nhau. Tại sao lần này lại phải to tiếng với nhau bởi một chuyện không đáng có?Tôi thấy khóe môi cậu ấy cong cong, thấp thoáng có cái đồng tiền nhỏ xíu đính trên má. Đôi mắt nâu trong veo ấy sáng lên, không còn mịt mù như lúc nãy nữa. Thế nhưng Thanh Du vẫn cố chấp đáp:- Không nhận lời xin lỗi này. Tui còn giận lắm cơ!Tôi phì cười, đẩy vai Du:- Vậy muốn sao đây đại ca?Du khoanh tay, tựa lưng vào tường, nhếch môi:- Đợi tui nghĩ ra trò phạt bà rồi tính! - Nói rồi Du xốc cái ba lô của mình đi đến phòng thay đồ thay võ phục ra.Tôi nhún vai, bỏ ra ngoài sân tập trước. Bên ngoài đã có vài người đến. Lác đác người bên nhóm Judo đang khởi động. Tôi đi lướt qua sân tập của họ, bỗng dường như thấy ai đó quen quen, tôi khựng chân lại nhìn chằm chằm.Bên câu lạc bộ Judo, tôi thấy có một bóng trắng cao lớn thắt đai đen đang cẩn thận làm động tác ép chân khởi động. Mái tóc nâu cắt cao, làn da trắng trẻo, gương mặt nhìn nghiêng sắc nét đó rất quen thuộc. Tôi đứng nhìn đến khi kẻ đó quay mặt sang thì mới dám chắc chắn rằng con người đó đích thị là Denis.Wow! Không ngờ nhìn cái tên đó gầy gầy, có vẻ mong manh, yếu ớt, không ngờ lại là đai đen Judo. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được! Hèn gì lúc mà tôi rủ hắn có dám đánh nhau với tôi không, hắn lại hiên ngang đồng ý như vậy, hóa ra cũng là tay không vừa gì. Cũng may tôi và hắn chưa giao đấu lần nào, không biết thực lực đối phương ra sao mà giao đấu rủi ro sẽ rất cao, nhỡ hắn giỏi võ hơn tôi thì sao nhỉ? Chắc tôi sẽ bầm dập lắm luôn!Denis dường như đã thấy tôi, cậu ta dừng việc khởi động lại, nhàn nhã bước lại gần. Trước mặt tôi, Koala nước Úc nhoẻn môi cười để lộ cái răng khểnh nho nhỏ, cất giọng:- Hi, "ghost girl"!Bị chọc, tôi làm mặt dỗi, đá vào chân Denis:- Mở miệng ra là muốn bị đánh!- Này, không phải ai kia tự nhận mình là ma nữ à? - Cậu ta cười hì hì, gãi đầu.Trông bộ dạng Denis dạo này vui vẻ hơn hẳn, cũng không né tránh mọi người như trước, chắc có lẽ cũng sắp hòa nhập được với cuộc sống ở Việt Nam. Từ ngày bị lộ mặt ở nhà ăn, cậu ta cũng không giấu gương mặt đi nữa. Tuy rằng vẫn khó chịu khi bị người ta nhìn nhưng không nổi cáu nữa thì Denis đã tiến bộ lắm rồi!Trong vòng ba ngày, trong trường ai cũng biết "Nữ nhi quốc" 11A2 giấu những ba hotboy trong lớp. Tuy nam sinh lớp chúng tôi ít, nhưng nhan sắc của họ luôn thuộc top "quốc sắc thiên hương" hiếm có khó tìm. Một hotboy thể thao cao ráo, khỏe mạnh Thái Bảo có phần hơi khờ khạo, hay bị ăn hiếp. Một cậu ấm nhà giàu Minh Cường có phần bố láo nhưng nghĩa khí và hơi bị đẹp trai. Một con gấu Koala mặt mày như bình hoa di động với tính tình hệt như bảng dự báo khí tượng thủy văn. Chậc chậc! Ba người mỗi người mỗi vẻ, ai khen họ đẹp trai gì đó tôi chả biết, riêng tôi nghe cái mác hotboy kia thì tự dưng lại thèm ăn hotdog một cách kì quặc.Ngẩn người suy nghĩ mông lung một hồi, tôi nén cảm giác thèm món hotdog trong lòng xuống, cố bày bộ mặt thân thiện cười với Denis:- Này, ai kia cũng biết võ á? Tôi tưởng cậu thuộc hệ "dịu dàng mỹ nhân, yểu điệu thục nữ" chứ!Gương mặt đang tươi cười kia thu lại, mắt trừng lên, thừa cơ cốc vào đầu tôi:- Yểu điệu cái rắm! Ông đây chuẩn men nhá! Người ta học võ từ lúc lên 7 cơ! Mới làm đơn xin gia nhập câu lạc bộ hồi thứ hai, bữa nay mới họp nhóm lần đầu.Tôi nghe tới cụm từ "chuẩn men" lại buồn cười không chịu nổi, chuẩn men gì mà đi chòng ghẹo trai nhà lành người ta đến vậy. Trông cái điệu cười của tôi, Denis như hiểu ra vấn đề, lại lợi dụng chiều cao của mình, đưa tay trỏ vào trán tôi:- Cô nghĩ tôi thích Thanh Du thật á?- Ờ!- Đúng là thích! - Cậu ta gật đầu - Nhưng không phải kiểu tình yêu thuần khiết của truyện yaoi đâu! Thích của tôi là vì chuyện trước đây thôi!- Chuyện trước đây? Là chuyện gì thế? - Tôi tò mò, hỏi ron ren.Denis nhún vai, đưa ngón tay lên miệng ra chiều bí ẩn:- Không nói cho cô biết đâu!Tôi định nói tiếp thì sau lưng có người kéo tôi giật lùi trở lại, đồng thời nói:- Sao đi đâu cũng gặp cậu thế nhỉ? Cứ như là quỷ ám!Thanh Du thay đồng phục Taekwondo ra, trên thắt lưng đeo cái đai đỏ-đen hơi cũ, gương mặt tối sầm vì trót đụng độ phải oan gia. Tôi bụm miệng cười, lùi người lại, giả bộ hiểu chuyện mà xin kiếu:- À, mối tình trời đánh của cậu xuất hiện rồi đó Denis. Không phiền hai người "tâm sự", tôi đi khởi động tay chân trước!Vừa nói, tôi vừa vặn ra nụ cười hết sức gian manh, nhanh chóng lủi đi, bỏ Thanh Du với Denis lại cùng một chỗ. Mỗi lần hai người họ gặp nhau là cứ như là sao Hỏa đụng Trái Đất, tôi đứng gần một hồi chắc lại có nguy cơ bị tảng thiên thạch nào đó rớt trúng u đầu thì khổ. Để bảo toàn tính mạng, đánh bài chuồn là thượng sách!Tôi trở về sân tập của mình, tranh thủ làm nóng người, mắt lại dõi ra phía xa nhìn hai người kia. Không biết bọn họ đang rù rì cái gì với nhau thế nhỉ?Tôi chỉ thấy Denis hướng mắt về tôi rồi kề vào tai Du thủ thỉ gì đó, sau đó còn cười rất đểu. Còn mặt Thanh Du thì đỏ bừng, quay đầu qua phía tôi liếc một cái rồi quay đi ngay. Từ nhỏ da mặt của Thanh Du đã hay phản chủ, mỗi lần có chuyện gì thẹn là mặt cậu ta lại đỏ rần lên y hệt một chú gà tây. Nhưng mà lúc mà cậu ta tức giận thì mặt cũng đỏ gay. Cho nên ở khoảng cách này tôi không nghe được bọn họ đối thoại, không biết được rằng Thanh Du đỏ mặt như vậy là do xấu hổ hay nổi điên nữa.Một hồi sau, Thanh Du về chỗ tôi, cúi đầu ủ dột.- Hê, ông bị sao vậy? Denis lại ức hiếp ông à? - Tôi lôi kéo cậu ấy lại và hỏi.Thanh Du lắc đầu, lại như là né tôi:- Không! Không có!Xùy! Cái tên này tự dưng sao lúng búng như vậy? Rõ ràng là có chuyện gì đó rồi. Tôi sợ Denis nói cái gì quá đáng làm Du bị tổn thương nên đi theo hỏi gặng, ai ngờ Thanh Du không đáp mà cứ né tôi như né tà.Hết chịu nổi cái trò giở chứng của Du, tôi mặc kệ, không thèm quan tâm nữa. Nhưng lại như Du đang sốt mà vẫn tập luyện, tôi không chịu được lại phải nhắc nhở Du.- Không sao! Tui tập tí cho ra mồ hôi sẽ khỏe hơn! - Nói rồi cậu ta ôm cái gối đá và lôi một sư đệ đai đỏ đi ra một góc tập đá cặp.Sao thế nhỉ? Tôi nói gì sai à? Sao tự nhiên tôi lại bị bơ?Tôi đưa mắt tìm Denis trong đám võ sinh Judo mà chẳng thấy đâu, lại nhìn qua Thanh Du đang nâng gối cho đồng môn tập đá vòng cầu. Hai cái tên này rốt cục đã nói chuyện gì mà thi nhau chơi trò bí ẩn với tôi vậy chứ?Con trai bảo con gái là động vật khó hiểu, nói một là hai, nói hai là một. Thế mà tôi lại thấy đám con trai mới đúng là lũ linh trưởng khó hiểu, mới thân thiện đó rồi lại xa cách đó.Vẫn không hiểu nổi mình có tội tình chi mà lại bị đối xử như vậy!-o0o-
Về đến nhà, mới đến phòng khách tôi đã thấy một tấm thân dài hơn mét tám nằm ườn trên sô pha như một cái xác thối. Trong lòng cả kinh hai phần, khinh bỉ ba phần, năm phần dành cho việc căng từng dây thần kinh ra để đề phòng đối phương. Thấy tôi đi ngang qua, kẻ đó khều lại, còn làm cái mặt rất xấc:- Xuống tủ lạnh lấy cho anh chùm nho đi!Tôi bĩu môi, rủa làu bàu trong cổ họng, thuận tay ném cái ba lô lên bụng cái xác bốc mùi đó, ngoan ngoãn đi lấy trái cây phục vụ đại gia nhà mình.Đại boss vừa thấy tôi đem đồ ăn lên đã lồm cồm bò dậy khỏi ghế, định đưa tay vơ lấy chùm nho trong dĩa nhưng lại bị tôi chặn lại.- Muốn ăn thì lăn vào bếp, phần này là của em!Vừa nói, tôi vừa nhàn nhã bỏ trái nho ngọt mát vào miệng nhai chóp chép chọc tức boss đại gia.Anh họ lườm tôi, mắt cháy ngụt lửa, tóm lấy cái dĩa tôi đang ôm trong lòng, quyết tâm giành cho được chùm nho. Tất nhiên ai kia ỷ thế đô con, exp cũng cao hơn tôi mà nhanh chóng cướp được cả dĩa nho tươi mát. Tôi bị thua nên giở trò tiểu nhân, cướp lấy cái remove ti vi đổi kênh liên tục. Boss đang xem đá banh bị tôi đổi kênh nên tức điên, gào thét đuổi theo tôi cướp lại remove. Hai anh em chạy vòng vòng phòng khách, chạy xuống cả nhà bếp, tôi lấy lưng mẹ ra đỡ đạn, làm tư thế như gà con núp sau lưng gà mẹ chọc boss. Mẹ kính yêu của tôi trông đưa cháu gần 30 chục tuổi đầu và đứa con gái gần 18 tuổi của mẹ cứ như hai đứa trẻ ranh ma quậy phá ỏm tỏi thì chỉ biết lắc đầu, đứng lui ra mặc cho chúng tôi tiếp tục đuổi bắt nhau.Tôi vừa chạy vừa la lớn:- Mẹ ơi cứu mạng! Anh hai ăn hiếp con!!!Thế mà mẹ vẫn tỉnh bơ ngồi trên bàn ăn vừa giũa móng tay vừa hát khe khẽ như chẳng thấy. Đại boss cười lớn rồi hếch mũi:- Em gào rách cả họng cũng không ai thèm cứu đâu! Trả lại cho anh! Mau lên!Rốt cục ai kia vẫn luôn luôn là người thắng cuộc trong cái việc bắt nạt tôi. Anh họ không những giành được remove mà còn thuận tay véo hai cái má tôi đỏ như đánh má hồng. Tôi xoa hai bầu má đáng thương của mình, nói bằng giọng tức tưởi:- Anh là người xấu! Anh ỷ thế già đầu ăn hiếp con nít!Đại boss kiêu căng phẩy mông trở về sô pha nằm dài, chả thèm màng tới tôi, tiếp tục xem Chelsea yêu dấu của mình chạy nhong nhong trên sân cỏ cùng với trái bóng. Tôi đau lòng giật lại cái ba lô boss đang gối trên đầu, trừng mắt:- Ti vi nhà mình sao không xem mà chạy qua đây?Boss gác chân chữ ngũ, gối tay sau gáy, đáp:- Qua ăn chực! Ba mẹ anh đi hưởng tuần trăng mật lần thứ 32 rồi!Ôi sao mà bác hai và bác gái lại lãng mạn như thế chứ! Đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn tuần trăng mật. Sao họ không chịu nhường chút vận khí bát ngát tình yêu cho con trai của họ - tên đàn ông khốn khổ gần ba chục tuổi mà vẫn ế chổng gọng trước mặt tôi đây này! Tôi cầu mong sao cho người con gái phương xa của thầy mau chóng lấy được cái bằng tiến sĩ rồi về nước hốt ổng đi giùm một cái. Chứ kiểu rỗi hơi vắng bóng người yêu đành trút giận vào học trò của ổng tôi thật không chịu nổi nữa rồi!- Anh à! Bao giờ chị Hải Âu về nước vậy? - Tôi làm mặt đầy tâm sự hỏi.- Năm sau.Trời ơi! Vậy là tôi còn chịu đựng ông anh cà tưng này một năm nữa sao?Trong lòng đang than khóc, tôi bất mãn bứt một trái nho nhai lấy nhai để. Boss nhìn biểu cảm của tôi mà như đi guốc trong bụng:- Em đang chờ ngày anh "xuất giá" theo vợ không quấy rầy em nữa phải không?Trên đầu tôi có hai vạch đen.- Ờ, nếu nhà chị Âu của em đòi bắt rể thì anh sẽ không quấy rầy cái nhà bé nhỏ của em nữa.Bản chất thê nô không giấu giếm! Đại boss, anh đường đường là tướng cướp sao nhắc đến vị hôn thê là cứ như mèo con nhớ chủ vậy chứ?Tôi xem thường nhá!Boss nhìn ánh mắt của tôi, buông lời cảm thán:- Những đứa nhỏ chưa biết yêu sao mà hiểu cảm giác được người mình yêu bảo bọc nó hạnh phúc nhường nào! Chậc chậc! Anh bây thủ tiết chờ vợ không phải vì anh ế mà anh thuộc quyền sở hữu của chị dâu tương lai em.Còn cả quyền sở hữu riêng của chị Âu nữa!Trên trán tôi có thêm hắc tuyến phủ đầy. Nếu sau này tôi mà gặp một người đàn ông hệt như anh họ, tôi sẽ ra sức chà đạp hắn để tẩy hết cái máu bỉ ổi trong người hắn ra. Nhiều khi tôi thấy thương thay cho chị Hải Âu, yêu ai không yêu lại yêu ngay thằng nhóc hàng xóm là boss. Chắc chị cũng phải chịu đựng lắm với tính khí của đại boss nhà tôi.Tôi đưa mắt nhìn cái ti vi, chương trình bóng đá vừa hết. Boss tắt ti vi cái bụp, ngồi xếp bằng trên ghế chống cằm nhìn tôi:- Vũ Đình Long dạo này sao rồi?Tôi nhướn mắt, đáp bâng quơ:- Sao là sao? Thì anh thấy đó, học hành của hắn thì lẹt đẹt, tính tình thì sáng nắng, chiều mưa, trưa áp thấp. Nói chung là vô cùng kì quặc. À! Mà dường như xu hướng giới tính cũng không được bình thường nữa!Boss ra vẻ đăm chiêu, nhíu mày:- Cha nó mới mất. Nó từ Úc trở về chịu tang cha. Mới 17 tuổi đầu đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, một mình phải ôm đồm trọng trách trụ cột công ty, tâm lý nó bình thường mới lạ!Ra là thế! Hèn chi mấy hôm đầu tôi thấy cậu ta có phần buồn bã. Thì ra miếng nhựa màu đen trên cổ áo Denis là để tang cha. Denis lại có số phận đáng thương đến vậy. Chắc chắn cậu ấy đã cảm thấy rất cô đơn và đau buồn. Có lẽ cậu ấy mắc bệnh trầm cảm là do cuộc sống trước kia mà ra.Tôi làm gương mặt cảm thông, tự hứa với lòng từ nay sẽ tử tế hơn với cậu ta.- Vâng, thật ra dạo gần đây em thấy cậu ta khá hơn một tí rồi! Em sẽ chú ý tới cậu ta nhiều hơn!Boss gật gật đầu, xoa tóc tôi, nhắc nhở:- Nhớ cho kĩ, những đứa trẻ bị tổn thương tâm lý như Đình Long cần sự quan tâm chân thật chứ không phải lòng thương hại. Hãy làm bạn với cậu ấy thật chân thành, đừng nhìn Long với con mắt thương cảm, nó sẽ càng bị tổn thương.Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ vờ như không biết hoàn cảnh gia đình của Denis, tiếp tục thâm nhập vào nội tâm cậu ta, bầu bạn với cậu ấy, xoa dịu nỗi đau của cậu bằng tình bạn. Denis không có xấu xa như ban đầu tôi nghĩ, cậu ta chỉ muốn che đậy bản thân mình, che giấu cả nỗi đau mình phải gánh chịu. Chắc cậu ấy đã khổ sở lắm!Boss rót một tách trà nóng, đưa lên miệng thổi nhè nhẹ, rồi như chợt nhớ chuyện gì, lại hỏi:- Sao 4 đứa trong lớp nó bệnh một lượt vậy?Tôi nghe xong, suýt nuốt cả cái hạt nho vào bụng, lấp lửng đáp:- Em cũng không rõ. Gọi điện cho phụ huynh các bạn thì chỉ bảo y như nhau là ốm liệt giường. Bọn em đang định cử người đi thăm mấy bạn đây!Boss gật gù rồi nói:- Mong mấy đứa nhỏ mau hết bệnh. Nhớ nhắc cả lớp đợt du khảo kèm huấn luyện giáo dục quốc phòng ở Củ Chi vào tuần sau. Bảo tụi nó chuẩn bị cho đàng hoàng nhá!Nghe tới cái đợt du khảo không mong muốn này tôi lại thấy rầu não ruột. Lại phải hứng nắng, lăn, lê, bò, trườn dưới cát, rồi nào lắp súng, băng bó cứu thương đủ trò. Nhớ năm trước học cấp cứu chết đuối ở biển tôi phải đóng vai nạn nhân, có cơ hội uống cả bụng nước biển mặn chát vì cái đám trên bờ bơi chậm như con rùa. Năm nay không biết sẽ có trò hay ho gì nữa đây, cắm trại ở Củ Chi không phải là cho cả đám chui hầm địa đạo tập trận chứ?Ôi An Sinh yêu dấu của tôi, còn trò nào hay ho hơn thì giở hết ra luôn đi!Đột nhiên tôi nhớ tới Denis, không biết khi tham gia cái khóa huấn luyện địa ngục này cậu ta mắng chửi cỡ nào đây? Tôi rất mong cái mặt hoa da phấn của tên đó có dịp hóa Bao Công miễn phí quá đi mất!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me