TruyenFull.Me

158 Pk 185 Nhiet Huyet Thanh Xuan Grey

Chương 3. Tên hách dịch trong xe BMW

Intro

"Một luồng gió khô khốc ập tới, phảng phất có mùi xăng dầu nồng nặc. Kế tiếp đó là âm thanh động cơ áp sát bên tai. Tôi hốt hoảng quay đầu.

Âm thanh chát chúa rít lên, ma sát với mặt đường trở nên nóng hổi. Tôi bật ngã. Hai tay chống đỡ cả cơ thể, hoảng hồn nhắm tịt mắt lại."

-o0o-

Sáng hôm sau, tôi đến trường trong tâm trạng vô cùng phấn khích, trong đầu ngập tràn ảo tưởng về bạn học mới. Không biết đó là nam hay nữ, béo hay gầy, đẹp hay xấu? Tôi hi vọng là con gái, như thế lực lượng nữ binh của lớp tôi càng thêm hùng hậu.

Nhắc mới nhớ, tôi quên mất phải giới thiệu bản thân. Tôi - Nguyễn Ngọc An Nhiên, tự nhận là một thánh nữ thích lo chuyện tào lao, nhiều chuyện, lại có xu hướng bạo lực. Hiện tại tôi là Bí thư chi Đoàn kiêm thư ký của 11A2. Nói về lớp tôi, 11A2 là một lớp tuyển vang danh thiên hạ, cực kì tài giỏi trong các khoản: quậy giỏi, vi phạm giỏi, gây chuyện giỏi, đánh nhau giỏi. Và tất nhiên học cũng giỏi.

Nói về năng lực, có lẽ sẽ không bằng 11A1 một tí về khoản thành tích, nhưng nói về mặt phong trào này nọ, thì 11A2 chúng tôi tự hào là lớp luôn luôn đi đầu.

Đó là một lớp học mà cả gái và trai có cùng một hoài bão: Muốn có thật nhiều kỉ niệm thanh xuân tươi đẹp. Chúng tôi bước vào trường cấp 3, không chỉ để chinh phục những ước mơ riêng mà còn để tạo ra niềm vui mỗi ngày. Nói A2 vô pháp vô thiên thì cũng không đúng, luật của chúng tôi chính là: Vui vẻ luôn có chừng mực, ăn chơi có đầu óc và kế hoạch. Có những khi cả lớp sẽ la đà không màng bài vở, nhưng trước kì kiểm tra, chúng tôi đều rất nghiêm túc và chỉnh chu. Nói tại sao lớp chúng tôi vang danh bốn phương vì mấy trò quậy phá thì cũng hơi oan. Nên nhớ, An Sinh không phải là một cái trường trung học bình thường, An Sinh là một doanh trại quân đội thu nhỏ, là một nhà thờ với không khí trang nghiêm. Khi ra đường, với phù hiệu An Sinh, đám học sinh trường khác sẽ gọi lóng chúng tôi là "đám tu sĩ", "đám mọt sách", "đám tù chính trị", vân vân và mây mây những tên gọi khắc khổ cũng bởi vì trường tôi quá nghiêm.

Cho nên, một lớp học với những học sinh có chỉ số EQ cao hơn IQ, đầy nhiệt huyết như 11A2, nghiễm nhiên chúng tôi trở thành hiện tượng bất thường trong trường với những trò nhất quỷ nhì ma công khai, nhốn nháo. Chính vậy mới có chuyện đẩy đại boss ngoài hành tinh đến để đàn áp chúng tôi. Nhưng khí phách của thần dân lớp tôi đâu yếu kém đến vậy, đối với giáo viên chủ nhiệm, chúng tôi có ngàn lẻ một trò chơi xỏ, và thầy cũng có cả đống binh pháp để áp chế. Thật ra có thêm boss, cuộc sống lớp tôi cũng có thêm tí màu sắc, là màu đen thui ấy!

Thôi! Mới sáng sớm đừng nhắc tới boss đại nhân, nhắc tới lại mất hết tinh thần. Tôi nên bắt đầu nghĩ ra trò để chào đón ma mới vào lớp thì hơn.

Sáng cuối thu, trời trong vắt, mây xanh thẳm. Tôi đi bộ đến bến xe gần nhà. Bình thường tôi hay đi xe bus cùng Sún tới trường nhưng hôm nay tới phiên hắn trực lớp nên báo tôi khỏi chờ, hắn đi học trước rồi. Đường phố chỗ tôi ở khá vắng xe, sáng sớm chỉ có vài chiếc xe chạy vụt qua rồi biến mất dạng. Xe bus chuyến kế tiếp chắc 5 phút nữa sẽ đến. Tôi tranh thủ rảo bước, vừa ngân nga mấy câu hát mà mình chẳng nhớ nổi tên bài. Mặt trời bị những tòa nhà cao tầng nuốt chửng, chỉ còn những dải sáng cam nhạt lan ra những đám mây. Trên dây điện có mấy con bồ câu béo ú đang gù nhau. Con đường nhựa xám phủ ánh nắng sớm mai trở nên lấp lánh. Tôi đưa mắt nhìn đèn tín hiệu để băng sang bên đường.

Những con số điện tử đếm ngược nhảy tích tắc. Đèn đỏ. Tôi bước qua đường.

Đột nhiên, sau lưng phát ra âm thanh lộp bộp như có cái gì vừa rơi ra.

Tôi quay đầu, phát hiện mấy cây bút trong cặp sách bị rơi trên đường. Tôi nhìn lại cặp của mình, dưới đáy cặp bị thủng một lỗ, mấy cây bút rơi ra từ đó. Cái cặp tôi dùng từ năm lớp 10, vì thấy chất lượng nó tốt nên cũng không vòi mẹ mua cặp mới, nhưng mấy lần quẳng nó tới lui trong lớp làm vũ khí đánh nhau chắc nó bị thủng mà tôi không hay.

Tôi đưa mắt nhìn đèn giao thông một lần nữa, còn 5 giây. Đường vẫn trống trơn. Tôi đã qua gần tới bên kia đường lại phải đi ngược ra giữa đường nhặt mấy cây bút. Tôi tranh thủ nhặt cho nhanh rồi mau bước vào lề. Đột nhiên thấy hơi bất an.

Một luồng gió khô khốc ập tới, phảng phất có mùi xăng dầu nồng nặc. Kế tiếp đó là âm thanh động cơ áp sát bên tai. Tôi hốt hoảng quay đầu.

Âm thanh chát chúa rít lên, ma sát với mặt đường trở nên nóng hổi. Tôi bật ngã. Hai tay chống đỡ cả cơ thể, hoảng hồn nhắm tịt mắt lại.

Cảm giác rất yên ắng. Sau đó có tiếng mở cửa xe. Tôi nghe có giọng đàn ông thảng thốt, rối rít hỏi:

- Này, cháu ơi, có sao không? Có bị thương ở đâu không?

Lúc này tôi mới hoàn hồn, hé mắt ra, cảm nhận quả tim trong lồng ngực như sắp nhảy xổ ra, tôi ôm ngực thở dốc.

- Ôi mẹ ơi! May quá! Suýt chút nữa bị xe tông rồi! - Tôi lẩm bẩm rồi quay qua kiểm tra thân thể một lần nữa. Hai bàn tay xây xát nhẹ, áo dài bị bẩn, quần trắng thủng một lỗ nhỏ ở đầu gối, hơi rỉ máu. Ngoài ra còn thấy tức ngực, váng đầu do quá sợ hãi. Đến lúc thấy bản thân tạm ổn, tôi mới ngẩng đầu, nhìn người vừa hỏi. Đó là một người trung niên, nét mặt chất phác, ánh mắt hiện rõ nỗi bất an.

Tôi đáp:

- Dạ, không sao ạ! Chỉ xây xát ngoài da thôi bác!

Người đàn ông thấy tay tôi rướm máu liền quay lại xe tìm khăn tay cho tôi cầm máu. Lúc này tôi mới chú ý đến chiếc xe, logo của BMW đó nha! Một con xe BMW đen tuyền cực oách, nhìn đã biết ngay chủ nhân của cái xe này là một kẻ giàu sụ. Tôi tặc lưỡi. Vô sản đụng độ tư sản rồi. May mắn thái độ của người lái xe rất tốt, không giống như tình huống trong mấy phim thần tượng, kiểu lọ lem bị xe của hoàng tử tông phải, xích mích cự nự rồi một tràng tình huống cẩu huyết xuất hiện. Bác lái xe hỏi han tôi đủ điều, sợ tôi chấn thương xương, còn có ý muốn tôi kiểm tra toàn diện. Tôi tỏ thái độ lịch sự từ chối, bị xe hơi mém tông trúng, dù có bị thương ngoài da thôi thì cũng hên lắm rồi. Tôi nhìn đồng hồ trên tay, lo lắng sắp trễ học.

Đến khi tôi định mở lời nói lời tạm biệt với bác lái xe nhiệt tình thì lại có tiếng từ trong xe nói vọng ra, chất giọng hơi uể oải:

- Bác Phúc, không đâm chết người tại sao lại giải quyết lâu như vậy? Tôi sắp trễ giờ rồi! Nếu người ta muốn vòi tiền thì cứ đưa cho họ, coi như làm từ thiện, quickly!

Nghe xong, tôi đen mặt. Giọng nói đó, uể oải mà hách dịch, ngông cuồng. Nói tôi đang vòi tiền à? Ban tiền làm từ thiện hả?

Bác tài xế luống cuống tạm biệt tôi, trở về xe. Nhưng tôi lại không muốn để yên cho chủ nhân cái giọng khinh người trong xe. Tôi xách cặp đến bên chiếc xe, nheo mắt nhìn xuyên qua mặt kính xe phía sau.

Kính xe màu đen, rất tối, không thấy được gì cả. Tôi bèn đưa tay gõ gõ vào mặt kính, cửa kính xe chậm chạp hạ xuống.

Ánh nắng len vào cửa, hắt lên mặt của người ngồi trong xe thành các mảng sáng tối không rõ ràng. Là một tên con trai, khá trẻ tuổi, mái tóc màu nâu nhạt phủ hờ trên trán. Hắn mặc chemise trắng, tai gắn earphone, mắt nhắm hờ.

Biết tôi đang nhìn, hắn biếng nhác quay đầu, đôi mắt chậm rãi mở ra. Tất cả động tác đều toát lên vẻ lười biếng như một con gấu đang ngủ đông. Tôi khom lưng nhòm đầu qua khung cửa, cười nhạt. Hắn nhìn thẳng vào mặt tôi, đồng tử của mắt hắn có màu xám lạ lẫm, đáy mắt bắt nắng hắt lên một vệt sáng nhạt. Tôi nghĩ thầm, đây có lẽ là con lai.

Chiếc cằm nhọn kiêu ngạo đó hất lên, giọng khiêu khích:

- What's up?

Tôi lườm, sẵn miệng đáp:

- Up yours!

Kẻ ngồi trong xe nhếch môi cười, ánh mắt hạ thấp đánh giá tôi. Không chờ đối phương nói tiếp, tôi nặn ra một nụ cười duyên dáng, cất giọng niềm nở mà đầy châm biếm:

- Xin chào "thiếu gia", tôi vốn là xác chết bị xe cậu tông phải, được nghe giọng nói du dương dễ nghe của cậu nảy sinh cảm mến nên hồn phách tích tụ lại hóa thân thành ma nữ gõ kính xe muốn diện kiến dung nhan của ngài!

Đôi mắt xám ấy thu hẹp lại, xét nét tôi:

- Ma nữ?

Ừm hưm! Tôi nhìn lại bản thân: áo dài trắng tinh, tóc xõa dài, rối bù xù, rất ra chất ma nữ.

Ngưng một chút, rồi hắn lại hỏi tiếp:

- Vậy ma nữ ngắm xong chưa? - Tôi nghe trong câu nói phát âm lơ lớ, rõ là nói tiếng Việt không chuẩn.

Tôi mỉm cười lịch thiệp, nhún vai:

- Ngắm xong rồi, vốn tò mò người não phẳng có bộ dạng như thế nào, hóa ra cũng tầm thường thôi. Dù ngồi xe xịn vẫn dán hai chữ "não phẳng" trên trán.

Kẻ đó bất giác sờ lên trán mình, dường như chưa hiểu hết ý tứ của tôi.

- Não phẳng gì chứ?

Tôi điềm đạm đáp:

- Các tờ bạc của Ngân hàng Nhà nước Việt Nam chất liệu chủ yếu là polime, rất phẳng, cho dù vò nát cũng khó để lại vết nhăn. Tôi nghĩ não của cậu có cùng chất liệu với mấy tờ bạc đó. Rất phẳng phiu đó nha!

Bây giờ chắc hắn đã hiểu rồi. Tôi thấy ý cười trong mắt hắn thu lại, đôi mắt hẹp xếch lên trông có vẻ nguy hiểm, hắn tháo tai nghe xuống, cúi mặt nhìn đồng hồ trên tay, nhàn nhã:

- Cô tốn 1 phút 14 giây để nói cho tôi nghe cái thứ vớ vẩn này?

- Ừm, thì sao? - Tôi kênh mặt.

Hắn gật gật đầu đánh giá rồi bảo:

- Cô là con ma nữ rất "silly"!

Silly? Nếu tôi nghe không nhầm thì hắn bảo tôi ngớ ngẩn. Ờ, kẻ ngớ ngẩn này đang rất hăng máu muốn nện vào mặt hắn một đấm. Nhưng tiếc quá! Tôi đang mặc áo dài rất duyên dáng, lại mang phù hiệu "An Sinh", đánh người nơi công cộng như thế này thì rất mất hình tượng!

– Cảm ơn. Ít ra còn hơn mấy người nghĩ mình cool chỉ vì ngồi trong xe xịn.

Hắn khựng một nhịp, ánh mắt hẹp lại.

Tôi mỉm cười, lịch sự như đang nói chuyện với ban giám hiệu:

– "Silly" vẫn là từ đơn giản. Nếu cậu học thêm được mấy từ như "considerate" hay "decent", tôi sẽ cảm động lắm.

Hắn nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên như muốn đáp trả, nhưng lại im lặng. Tôi biết, cái kiểu im lặng đó là vì trong đầu đang lục từ điển để phản đòn. Đáng tiếc, từ điển không thể cứu nổi thái độ ngạo mạn.

Tôi cười nhạt:

– Không sao, cứ từ từ. Tôi đợi lần sau. Lần này, tôi miễn phí tiết học đầu tiên. Gọi là "Tiếng Anh Giao Tiếp cho Người Tự Luyến".

Hắn mất kiên nhẫn, gắt giọng:

- Rốt cuộc cô muốn gì?

- Gây sự. - Tôi đáp gọn lõm.

Hắn lại cười. Ừm, phải nói sao về nụ cười của hắn? À, đúng rồi! Nụ cười đó rất đểu! Rất đểu! Kiểu cười bất cần, ngông nghênh, xấc láo đó làm tôi nhớ đến Minh Cường thiếu gia của lớp tôi.

Tên con trai có đôi mắt xám khoanh tay, lưng hơi ngả về sau ghế, bình thản hỏi tôi.

- Cô muốn gây sự bằng cách nào?

Tôi tỏ vẻ mặt ngây thơ, mắt đảo quanh con xe siêu đẹp của hắn. Màu nước xe bóng loáng, phản quang với ánh nắng càng thấy nó thêm sang trọng. Tôi khẽ nhúc nhích bàn chân làm chiếc giày tuột ra, hôm nay tôi mang một đôi giày đế xuồng bằng gỗ, dây giày bện bằng dây thừng sơn màu cam, rất ra chất vintage, nhưng vấn đề không phải là nó thuộc vào xu hướng thời trang gì, cái tôi hài lòng nhất chính là: chất liệu gỗ rất cứng!

Tôi nhìn lên phía bác tài xế, trông ông có hơi sốt ruột, đưa mắt nhìn tôi như khuyên nhủ tôi không nên kích động. Nhưng vốn tính tôi không sợ trời không sợ đất, lại thích nghịch ngợm phá phách từ bé, gây chút chuyện như vậy trời chưa đến nỗi sập đâu. Cứ vậy, tôi lờ đi tín hiệu can ngăn từ bác tài xế, tiếp tục quay lại tiếp chuyện với tên hách dịch kia.

- Chiếc xe này là của cậu à? - Nghe tôi hỏi, mặt hắn tự mãn hất lên, khinh khỉnh:

- Thì sao?

- Cậu có phải là quân tử không? - Tôi tiếp tục rào trước đón sau.

Hắn nóng nảy:

- Cô có gì nói thẳng, đừng có vòng vòng như vậy! Tôi sắp trễ giờ mất rồi.

- Được! - Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nói tiếp - Tôi nói cho cậu biết, là cậu đá động, xúc phạm tới tôi trước, chuyện này cũng là tôi gây hấn với cậu, cho nên, mọi trách nhiệm, hai chúng ta cùng gánh, không nên lôi người ngoài cuộc vào! - Mắt tôi hướng vào bác lái xe - Tôi cũng sắp trễ giờ học mất rồi! Cho nên làm xong việc cuối cùng này hai chúng ta cắt đứt ân oán, không dính dán gì nhau nữa, vĩnh viễn bất phùng. Chính vậy, mong cậu đồng ý đừng lôi thêm một đống người linh tinh khác vào cùng luôn! Ok?

Ây da, cái chuyện dài dòng này là tôi hơi lo xa. Thứ nhất sợ hắn giận cá chém thớt lên bác tài xế vô tội. Thứ hai: tôi sợ bị kiện! Đùa thôi, chủ yếu lo mấy tên phá gia chi tử thích làm lớn chuyện rồi lại đến tai ba tôi thì khổ. Tôi chỉ sợ ba mình thôi! Cho nên đánh đòn phủ đầu bắt hắn cam kết trước cho an tâm.

Tên con trai chán nản gục đầu lên khung cửa:

- Cô không những ngớ ngẩn mà còn rất lôi thôi!

- Rồi sao? Có đồng ý không thì bảo!

- Ừ! - Hắn vừa ngáp vừa trả lời.

Xong! Ok rồi! Tôi bật cười khúc khích. Tay nâng chiếc giày lên, nhã nhặn nói:

- Giày đẹp không? Hàng chợ trời, 80 ngàn một đôi. Chiếc xe của cậu chắc tính bằng USD nhỉ? Tôi không biết trị giá chính xác của nó, nhưng so với đôi giày của tôi thì chênh lệch rất khổng lồ. Nhưng tôi muốn làm cho cậu nhớ một điều!

Nói rồi tôi hạ người gần cửa xe của tên con trai có mái tóc nâu đó, ánh mắt nghiền ngẫm để cố nhớ kĩ gương mặt này, giọng rủ rỉ nhỏ hơn.

- Một vật đẹp đẽ hoàn hảo mới có giá trị, chỉ cần một tì vết cũng khiến cho giá trị của nó tụt giảm nghiêm trọng. Con người cũng vậy, chỉ cần có tì vết cũng mất đi giá trị. Tâm hồn cậu đầy rẫy tì vết - cái tì vết của mấy kẻ giàu có, giá trị của cậu: rẻ mạt!

Tay tôi đã giơ lên cao rồi, nhưng một ánh mắt đau lòng của chú tài xế nhìn qua, không nói gì, lại khiến tôi khựng lại.

Một giọng nói nhàn nhạt vang ra từ trong xe, không nhanh không chậm:

– BMW F10 bản 528i, nhập Đức. Lớp sơn đen phủ Ceramic, xe đời 2015, bản nâng cấp cuối. Chi phí phục hồi không bảo hiểm: khoảng ba ngàn đô.

Tôi nheo mắt, nghiến răng. Lời của tên con trai kia như một bản thuyết minh đều đều không sắc thái, nhưng ánh mắt nâu vẫn hướng đến tôi đầy dò xét. Hắn ta chẳng thèm ngồi yên nữa, thò hẳn đầu ra cửa xe, chống cằm nhìn tôi như đang coi trò xiếc:

– Nhưng mà tôi thấy khu này cũng vắng đấy. Camera của mấy nhà dân kia chắc không quay tới được đâu... – Hắn đảo mắt lướt một vòng, ánh nhìn nhàn nhạt mà mỉa mai, khi nói lại thủ thỉ một cách tinh nghịch. – Cứ đập đi. Nhanh lên, tôi sắp trễ rồi.

Tôi sôi máu. Máu nóng trào lên tận đầu, nhưng... lý trí cũng kéo cổ áo tôi lại. Tôi cau mày, nhìn xuống giày, rồi nhìn lên xe. Hình ảnh cái hóa đơn sửa xe cùng một đống kịch bản bị ba mẹ gọi lên văn phòng hiện ra rõ ràng. Đập một phát hả? Rồi sau đó thì sao? Báo công an? Báo nhà trường? Báo phụ huynh?

Không, không đáng!

Tôi nén giận, lùi lại một bước, quay người.

– Thôi khỏi, tôi không có nhu cầu đập. Tôi chỉ muốn cậu xin lỗi, thế thôi. – Tôi gằn giọng.

Hắn cười khẩy, gật gù:

– À, đi học à? Hay xin nghỉ một buổi đi, tôi đưa đi khám luôn thể. Cũng nên kiểm tra đầu óc xem có tổn thương không.

Tôi quay lại, trừng mắt nhìn hắn:

– Tôi không bị gì hết. Tôi không cần tiền, không cần xe đưa, không cần "từ thiện"! Tôi chỉ cần một lời xin lỗi.

Tên con trai ấy không nói gì, chỉ tặc lưỡi, nhún vai kiểu "chịu thua rồi".

Rồi đột ngột, hắn cúi người xuống, giật chiếc giày đế gỗ từ tay tôi. Tôi chưa kịp phản ứng, hắn đã vung tay lên và nện thẳng vào hông xe mình một cú: "CỐP!"

Một vết lõm mới tinh, to như cái chén cơm hiện rõ trên nước sơn đen tuyền. Hắn nhìn vết lõm đó, khẽ gật đầu, rồi trả lại giày cho tôi.

– Không đền đâu. Cũng chưa đến lúc. Hẹn gặp lại.

Hắn liếc tôi một cái, mắt xám lạnh băng như chưa từng có vụ va chạm nào xảy ra, rồi ngả người về ghế, ấn nút kéo kính xe lên cắt ngang cuộc đối thoại bằng một cú "xoáy não" trầm lặng.

Tôi đứng đó, chết trân. Chiếc xe cứ vậy ngang nhiên rời đi.

Vài người thấy vụ đụng độ của tôi và chiếc xe, đứng lóng ngóng nhìn. Bác Châu chủ cửa hàng tạp hóa đứng réo tôi:

- Bé Nhiên! Lại gây chuyện nữa à?

Tôi dẫu môi, làm bộ nũng nịu:

- Con đâu có!

- Chân cẳng sao đó con gái? Sao con để thằng quỷ đó đi vậy?

Tôi ấm ức muốn khóc luôn mà gằn lại, sợ bác hàng xóm để ý nhiều hơn, lúng túng nói.

- Ý xe buýt tới rồi! Con đi học đây nha!

Hu hu! Tự nhiên lại gặp ôn thần. Đừng để tôi gặp tên quỷ đó lần nữa! Tôi ghim rồi đó!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me