TruyenFull.Me

2. | EDIT | Sau Khi Nhận Buff Từ Hệ Thống Nằm Vùng, Tôi Bị Nghi Ngờ Liên Tục.

Chương 28 Botanist

Nhaconan

Dựa theo địa chỉ trong email Vodka gửi đến, Usuha Izuki nhanh chóng tìm thấy xe của Vodka. Cậu ta thuần thục ngồi lên ghế, nhìn quanh rồi hỏi:

"Sao chỉ có anh và Amuro-san, còn Gin đâu?"

Đại ca không muốn gặp cậu! Nghe cậu nói chuyện chỉ tổ phí thời gian!

Vodka gào thét trong lòng nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ nghiêm túc:

"Đại ca có chuyện quan trọng hơn phải làm."

Usuha Izuki gật gù:

"À ra vậy. Ý anh là ba chúng ta chỉ là mấy kẻ rảnh rỗi của tổ chức, đúng không? Amuro-san còn là lính mới, tạm bỏ qua đi. Nhưng Vodka này, nhìn Gin xem, được trọng dụng biết bao! Rồi nhìn lại anh đi, anh không thấy xấu hổ à?"

Vodka: Tôi mới nói một câu thôi, tôi đã làm gì sai hả trời!!!

Vodka vốn cũng quen với kiểu ăn nói không khách sáo của Usuha Izuki rồi. Dù gì thì thằng nhóc này lớn lên ở Trung Đông, chẳng mấy khi dùng kính ngữ, nói chuyện thẳng thừng cũng không có gì lạ... Nhưng lần nào cũng vậy, vẫn khó mà nhịn nổi! Vodka lập tức đáp trả:

"Người rảnh rỗi nhất ở đây chính là cậu đấy! Tôi thật không hiểu cậu suốt ngày làm gì mà lúc nào gọi cũng không nghe máy?"

"Đã bảo là tan làm thì không nhận điện thoại nữa."

"Bao giờ có quy định đó?"

Vodka ngơ ngác.

Usuha Izuki hay ba hoa vô nghĩa, nhưng lại có thói quen nhét thông tin quan trọng vào giữa mớ lảm nhảm đó. Vì thế, dù không muốn, Vodka vẫn phải nghiêm túc lắng nghe cậu ta nói. Nhiều khi hắn chỉ muốn bổ bụng Usuha Izuki ra để moi lấy thông tin quan trọng, khỏi phải nghe mớ tạp nham!

Thật ra, điều này cũng khiến Vodka có điểm chung bất ngờ với đám nằm vùng. Hai kẻ nằm vùng từng hợp tác với Usuha Izuki trong nhiệm vụ đều có chung nỗi khổ: Muốn thu thập tình báo thì phải lắng nghe Usuha Izuki lảm nhảm, cố gắng lọc ra những gì hữu ích.

Chính vì thế, khi nhìn thấy Gin, bọn họ đều cảm thấy Gin đẹp trai hẳn lên, là một người đàn ông trầm lặng, đáng tin cậy...

Usuha Izuki nói quá nhiều, đến mức chính cậu ta cũng sững lại khi bị hỏi ngược. Nhưng cũng may gần đây ở trường cảnh sát không có cơ hội nói nhiều, nên vẫn nhớ ra:

"Đã nhắn trong email gửi cho Gin rồi."

Vodka giải đáp được thắc mắc, liền chuyển sang chủ đề chính:

"Không phải cứ tan làm là muốn mất tích thì mất tích được. Cậu cũng phải có giờ giấc rõ ràng chứ? Lúc cần tìm cậu thì chẳng thấy đâu, chỉ biết nhận lương mà không làm việc, cậu không thấy quá đáng à?"

Lần trước, nhiệm vụ tìm Usuha Izuki đã được giải quyết mà không cần đến cậu ta. Nhưng lần này hắn được gọi ra chính là để nhắc nhở về thái độ làm việc.

Tốt nhất là thử xem cậu ta có đang giấu diếm chuyện gì không. Nếu một thành viên tổ chức bắt đầu có dấu hiệu lơ là, Vodka sẽ dùng lời lẽ nghiêm khắc hơn.

Nhưng đối diện lại là Usuha Izuki. Vodka đành cố gắng giữ giọng điệu sao cho cậu ta không bắt bẻ được gì, để cuộc nói chuyện diễn ra suôn sẻ nhất có thể.

Usuha Izuki thở dài:

"Người ta đi làm còn có chế độ bảo hiểm, nếu mất tích hay gặp chuyện gì, công ty sẽ báo cảnh sát giúp. Kết quả là tôi bặt vô âm tín lâu như vậy, các cậu không báo cảnh sát thì thôi, còn chẳng ai đến tìm tôi. Giờ gặp mặt thì chỉ trích tôi không có quy tắc... Thật là quá thất vọng, quá buồn!"

Vodka mặt không cảm xúc:

"Cậu còn chẳng có nhà thì chúng tôi đến thăm kiểu gì?"

Usuha Izuki nhạy bén bắt được điểm mấu chốt:

"Vậy tức là các người theo dõi tôi mua nhà?"

Vodka giật mình, cảm thấy mình lỡ miệng, vội vàng chữa cháy:

"Không phải, chỉ là như cậu nói đấy, để xác nhận cậu có gặp chuyện gì không nên mới điều tra một chút."

"Không sao cả. Tôi mua căn nhà đó là để các anh tiện giám sát mà."

Lời này vừa thốt ra, đừng nói Vodka, ngay cả Amuro Tooru đang nghe cũng cạn lời.

Người ta mất tích lâu như vậy, quay về không những không giải thích mà còn thản nhiên bảo mua nhà để tổ chức giám sát? Đây là sợ mình trông chưa đủ khả nghi sao?!

Vodka lập tức tăng thêm 300 điểm giá trị hoài nghi:

"Ý cậu là gì?"

"Tất cả những thứ tôi quý trọng đều ở nhà cả. Tôi sẽ không bỏ trốn, cứ yên tâm đi."

Usuha Izuki chẳng có chút nào chột dạ, còn lôi ra từ trong túi một đống đồ vật kỳ quái. Xét theo việc chúng đều có thuộc tính tăng cường gì đó, thì chắc hẳn đúng là cậu ta quý trọng thật.

Vodka: "......"

À... Cái cậu ta gọi là 'quý trọng', chính là đống đồ chơi lòe loẹt chói mắt này sao?!

Theo báo cáo từ cấp dưới, chỉ cần bước vào phòng khách nhà Usuha Izuki, sẽ lập tức nhìn thấy một bộ xương khô đặt trên chiếc đàn piano hồng nhạt. Nhân viên điều tra bên ngoài khi chứng kiến cảnh tượng này đã giật mình đến mức đụng ngã bình hoa bên cạnh. Bình hoa vỡ ra, nhưng bên trong không phải hoa mà là một con nhện khổng lồ rơi thẳng xuống chân...

Tên cấp dưới vừa la hét vừa bò lăn ra sau, còn giãy giụa đá loạn xạ, mãi mới bình tĩnh lại để phát hiện đó chỉ là một món đồ chơi lông xù.

Tiếc thay, vì hôm đó, tiếng hét chói tai của người này đã khiến hàng xóm gọi cảnh sát, dẫn đến việc nhân viên điều tra phải rút lui trong thảm hại, không kịp tìm hiểu thêm điều gì.

Sau khi nhận được báo cáo, Vodka cũng chẳng còn gì để nói, chỉ có thể dặn dò cấp dưới:

"Nếu lỡ làm hư đồ giả trong nhà cậu ta, nhớ mua loại giống y hệt để thay vào. Phải giữ nguyên hiện trạng."

"Cứ để giống lúc trước, tiềntrừ vào tài khoản của tôi."

Không thể phủ nhận, dù trong nhà toàn những thứ kỳ quái, nhưng có thể thấy rõ Usuha Izuki thực sự đã chăm chút từng chi tiết. Vậy nên khi cậu ta nói mua nhà để chứng minh bản thân không có ý định bỏ trốn, Vodka... thật ra cũng có chút tin.

"Được rồi. Nhưng bình thường cậu không về nhà, vậy ở đâu? Làm gì?"

"Tham gia huấn luyện hòa nhập xã hội."

"... Sao tôi chẳng thấy hiệu quả đâu nhỉ? Cậu đi học bổ túc tiếng Nhật trước đi. Đến giờ vẫn chưa biết dùng kính ngữ là sao?"

Vodka có thể hiểu việc Usuha Izuki nói tiếng Nhật trôi chảy nhưng lại không biết dùng kính ngữ. Dù gì cậu ta cũng theo Alecru học việc, mà Alecru ở Trung Đông, chẳng có lý do gì để nói kính ngữ bằng tiếng Nhật cả. Thế nên Vodka cũng nhịn luôn chuyện Usuha Izuki xưng hô tùy tiện.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, Vodka bắt đầu nghi ngờ... Có khi nào cậu ta cố tình không nói kính ngữ không?!

Amuro Tooru vốn chỉ yên lặng lắng nghe, nhưng đến đây thì không nhịn được mà hỏi:

"Usuha-kun không phải người Nhật sao?"

Sao lại cần học bổ túc tiếng Nhật? Dù không nói kính ngữ, nhưng giọng điệu của cậu ta lại hoàn toàn không có chút âm điệu nước ngoài nào.

Usuha Izuki trầm ngâm:

"Trước đây tôi lớn lên ở nước ngoài, năm ngoái mới nhập cư trái phép về Nhật. Cứ coi tôi là kiểu con em về nước đi."

Amuro Tooru · Cảnh sát Nhật Bản · cạn lời:

Nhật Bản không cần loại "con em về nước" như cậu!!! Biến đi!!!

Vodka cũng co giật khóe miệng:

"Tóm lại, tổ chức cho cậu quyền tự do lớn như vậy, nhưng tự do cũng có giới hạn. Khi nào cần tìm cậu, đừng có chơi trò mất tích. Nếu không, tôi sẽ nghĩ rằng..."

Usuha Izuki lập tức hào hứng:

"Nghĩ rằng tôi phản bội tổ chức? Yên tâm đi, trước khi phản bội tôi nhất định sẽ rút sạch tiền trong thẻ trước!"

Vodka nhìn chằm chằm Usuha Izuki thật sâu:

"Tôi sẽ nghĩ rằng cậu vì cái miệng này mà bị ai đó đánh chết rồi."

Usuha Izuki: "......"

"Được rồi. Sau này tôi không chắc sẽ bắt máy, nhưng chắc chắn sẽ trả lời email."

Vodka sắc bén hỏi:

"Vậy gần đây cậu ở nơi nào không tiện nghe điện thoại sao?"

Nhìn giá trị hoài nghi lặng lẽ tăng lên trong thông báo hệ thống, Usuha Izuki điềm nhiên nói:

"À, tôi ở với cảnh sát."

Amuro Tooru lập tức căng thẳng.

Sao tự nhiên lại nhắc đến cảnh sát? Chẳng lẽ thực sự phát hiện ra điều gì và đang tiến hành điều tra?

Amuro Tooru, người vốn đang có tật giật mình, lập tức điên cuồng đóng góp giá trị hoài nghi. Ngược lại, Vodka chẳng mấy bận tâm, chỉ hờ hững cộng thêm 100 điểm hoài nghi cho có lệ.

Dù sao Usuha Izuki nói chuyện quá mức thản nhiên, khiến Vodka cảm thấy cậu ta cố tình đưa ra một câu trả lời vô lý để khiêu khích mình. Nghi ngờ của hắn lập tức tiêu tan, chỉ là sau cặp kính râm khẽ trợn trắng mắt, tức giận đáp lại:

"Được thôi, cảnh sát thì cảnh sát. Nếu phát hiện gì nhớ viết báo cáo, nhận lương tổ chức rồi thì cũng phải làm việc chứ?"

Thực ra, Vodka định bắt Usuha Izuki viết báo cáo về hành tung gần đây. Nhưng tổ chức vốn chẳng mấy khi quan tâm sát sao đến hành động của các thành viên chính thức. Nếu nhắc chuyện này ra, rất có thể Usuha Izuki sẽ nổi đóa. Mà Boss cũng đã nói lần này chỉ quan sát thái độ cậu ta thôi, không cần dồn ép quá.

Dù gì thì việc chịu trả lời email đã là một bước tiến rồi.

Vodka không ngờ, dù mình đã xuống nước như vậy, Usuha Izuki vẫn bùng nổ.

"Chẳng phải lần trước tôi đã giúp các người một tay sao? Đó còn chẳng phải nhiệm vụ của tôi! Nếu tôi không ở đó, người ngay trước mắt các người bị kéo xuống bùn, các người cũng chẳng phát hiện ra đâu! Tôi chỉ là một nhân sự, nhưng lại phải làm việc ngoài chức trách, vậy mà tổ chức chẳng có lấy một lời cảm ơn... Đã thế, còn liên tục giục tôi trả lời email, giục cái quỷ gì chứ?! Tôi có bạn làm nhân viên công sở, họ nói rồi: Không tự giác cấp tăng ca phí thì tuyệt đối không được nhận việc! Dạo này tôi đã cho các người đủ mặt mũi rồi, các người cứ phải để tôi nói thẳng ra mới chịu hiểu sao?!"

Vodka lập tức xuất hiện một suy đoán không thể tin nổi:

"... Cậu đang đình công phản đối vì không được trả tiền tăng ca à?"

Usuha Izuki mặt không cảm xúc nhìn hắn:

"Còn nữa, lần trước các người kỳ thị phong cách thời trang của tôi cũng làm tôi tổn thương sâu sắc. Tôi cảm thấy bầu không khí công ty thực sự không thân thiện chút nào... Tôi còn chưa thể hiện đủ rõ ràng sao?"

Rõ ràng cái quỷ gì?! Không nói ra thì ai mà biết cậu đang nghĩ gì?! Ai lại đi đòi tổ chức tội phạm trả tiền tăng ca chứ?!

Vodka hoàn toàn choáng váng. Dù có vắt óc suy nghĩ, Vodka cũng không ngờ nguyên nhân lại hoang đường đến thế.

Cảm giác nghẹn họng này... khiến Vodka một lần nữa nhớ ra một điều quan trọng: Đừng thấy Usuha Izuki trông có vẻ bình thường, thực chất bản chất cậu ta vẫn là một kẻ điên! Không thể dùng tư duy của người thường để suy đoán cậu ta được!

"... Là tôi sai. Tôi quên xin trợ cấp tăng ca cho cậu. Lát nữa sẽ đi xin cho cậu."

Vodka biết tiến biết lùi, những ấm ức này không đáng để chịu đựng. Quan trọng là phải ổn định kẻ không an phận này, rồi chờ xem báo cáo. Đến lúc đó, Boss nhất định sẽ nhìn hắn bằng con mắt khác!

"À, còn chuyện mật danh của cậu nữa." Vodka dừng một chút, cố gắng phát âm trôi chảy:

"'Botanist'... Có mật danh nghĩa là cậu đã là trở thành, thành viên cấp cao của tổ chức. Đã là người có địa vị trong tổ chức, về sau làm việc chú ý một chút."

Vodka không kỳ vọng nhiều vào việc Usuha Izuki sẽ có chút liêm sỉ sau khi có mật danh, nhưng Vodka vẫn hy vọng ít nhất cậu ta sẽ có chút tự trọng. Đối với một số người, cảm giác xấu hổ là điều cần phải cân nhắc, nhưng với Usuha Izuki, có vẻ như nó chẳng hề tồn tại.

Usuha Izuki rõ ràng cảm thấy hài lòng với mật danh mới của mìnhdù sao thì việc gia nhập tổ chức mà không có danh hiệu cũng giống như không có chỗ đứng vậy. Cậu ta chỉ đơn giản là không muốn để người khác nghĩ mình chẳng có gì.

"Còn chuyện gì không?" Sau khi ăn uống xong, Usuha Izuki định rời đi. "Nếu không có việc gì, tôi sẽ đi trước. Tôi không muốn làm mất thời gian của anh đâu. Gặp nhau ở bãi đỗ xe là được, không cần phải nói nhiều như vậy, đúng không?"

Câu nói đúng vào trọng điểm khiến Vodka khẽ khụ một tiếng, cảm thấy hơi khó chịu: "Chỉ là tôi còn một chút việc phải giải quyết thôi..."

Mặc dù đã giải quyết xong yêu cầu và một số nghi ngờ cũng đã được dập tắt, Vodka thật sự không muốn tiếp tục dính dáng gì với Usuha Izuki nữa.

Tuy nhiên, Amuro Tooru bất ngờ lên tiếng: "Nếu không có việc gì, sao chúng ta không cùng ăn một bữa cơm để cảm ơn Usuha Izuki? Lần trước nhờ cậu ấy mà nhiệm vụ của tôi hoàn thành suôn sẻ, tôi còn có một món quà nhỏ muốn tặng cậu ấy nữa."

Vodka ngạc nhiên, không ngờ sẽ có ai đó mời Usuha Izuki ăn cơm, điều này thật sự không bình thường. Ai lại sẵn sàng chịu đựng sự "hành hạ" của cậu ta? Có lẽ người này phải có tinh thần kiên cường như thép.

Nhưng suy nghĩ lại, Amuro Tooru là một nhân viên tình báo, chắc chắn có mưu đồ gì đó. Vodka cảm thấy, có thể người xui xẻo ở đây lại chính là Usuha Izuki.

Mặc dù nhìn vẻ ngoài của Amuro Tooru không đến nỗi tệ, nhưng Vodka không tin rằng người như vậy sẽ thật sự thích Usuha Izuki. Vodka càng nghĩ, càng thấy Amuro Tooru chắc chắn có ý đồ gì đó với Usuha Izuki, có thể đang tìm cách khám phá điểm yếu của thằng nhóc điên này.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt Usuha Izuki bất ngờ trở nên vui vẻ, cậu ta nhướng mày cười đáp lại Amuro Tooru.

"Được thôi."

Có vẻ như Usuha Izuki chẳng mấy bận tâm.

_____

Nhà Conan: Cảm ơn mọi người nề!! >33

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me