TruyenFull.Me

2. | EDIT | Sau Khi Nhận Buff Từ Hệ Thống Nằm Vùng, Tôi Bị Nghi Ngờ Liên Tục.

Chương 68 Trao đổi tình báo về Sabukawa

Nhaconan

Về lý thuyết, sinh viên thực tập được thả ra ngoài thì trường cảnh sát không quá để ý đến từng người, dù sao cứ từng bước một mà làm, nói chung sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng lần này lại có một tên như Sabukawa Fukaryu, còn được phân đến đội điều tra cơ động, một nơi tương đối bất ngờ. Huấn luyện viên Onizuka xử lý công việc hàng ngày ở trường cảnh sát mà trong lòng cứ bất an, cứ lo lắng đột nhiên nhận được điện thoại bảo đi đón người về.

"Hagiwara, Sabukawa chưa gọi điện thoại cho cậu đúng không?"

"Chưa ạ."

"Vậy cậu có muốn gọi cho em ấy một cuộc không?"

"...Đang giờ làm việc mà, ngày đầu đi làm đã thế, không hay lắm đâu?"

Đâu phải trẻ con nữa, chưa làm được mấy tiếng đã nhận được điện thoại của trợ giảng, để đồng nghiệp biết chẳng phải rất mất mặt sao.

Huấn luyện viên Onizuka thở dài.

Giờ ông ấy chẳng khác nào người vừa tìm được gia đình nhận nuôi một con mèo hoang hung dữ không thân thích, rất lo lắng gia đình nhận nuôi gọi điện thoại khiếu nại, thậm chí trả mèo lại.

Đến tận chiều, vẫn không có cuộc điện thoại mách lẻo nào, huấn luyện viên Onizuka cuối cùng cũng miễn cưỡng yên tâm được một chút. Ai ngờ sắp tan làm lại đột nhiên nhận được điện thoại của đội trưởng Kikyo bên đội điều tra cơ động.

Đáng ghét thật! Sao mình lại quên mất đội điều tra cơ động trực ban 24/24 chứ!

Huấn luyện viên Onizuka bất đắc dĩ nhấc điện thoại: "Chào buổi tối, Kikyo."

Ông ấy và vị đội trưởng này cũng coi như có chút quen biết, nên mới gọi thẳng họ như vậy, hơn nữa còn có số liên lạc riêng.

Ánh mắt Hagiwara Kenji lập tức nhìn sang.

Anh là sắp xếp thực tập, đương nhiên biết đội trưởng hiện tại của Sabukawa Fukaryu là ai, vừa nghe đến cái họ này đã cảm thấy có lẽ là chuyện liên quan đến Sabukawa Fukaryu.

"Thầy Onizuka." Giọng đội trưởng Kikyo rất bình tĩnh, "Tôi muốn hỏi một chút về tình hình chi tiết của Sabukawa-kun."

Vừa nghe quả nhiên là muốn nói chuyện của Sabukawa Fukaryu, huấn luyện viên Onizuka chú ý thấy ánh mắt của Hagiwara Kenji liền dứt khoát bật loa ngoài, đồng thời trả lời.

"À, không phải em ấy đang ở chỗ cô sao?Dù em ấy có chút vấn đề về thể chất, nhưng Sabukawa không phải cố ý đâu, lần nào cũng là sự cố tìm đến em ấy, hơn nữa đội điều tra cơ động vốn dĩ là đi đầu ở hiện trường sự cố mà, nên vấn đề cũng không lớn đâu nhỉ? Nói nữa, đầu óc em ấy nhanh nhạy lắm, không chừng còn giúp được, đã là học sinh phá án giỏi nhất trường cảnh sát chúng ta mà..."

Đội trưởng Kikyo: "..."

Cô ấy chỉ nói một câu thôi, vậy mà huấn luyện viên Onizuka chột dạ đến mức nào mà giải thích một tràng dài như vậy!!!

Cảnh sát Shima đi cùng đội trưởng Kikyo nghe điện thoại, cảm thấy trường cảnh sát cũng không dễ dàng gì... Bỗng nhiên cảm thấy huyết áp của mình ổn hơn nhiều.

Có lẽ con người ta là vậy, phải có sự so sánh.

Đợi huấn luyện viên Onizuka chột dạ giải thích xong, đội trưởng Kikyo mới bình tĩnh mở lời: "Cậu ta quả thật đã giúp được rất nhiều, hôm nay một vụ án, cậu ta có mặt chưa đầy một tiếng đã phá xong rồi."

"Ồ!" Huấn luyện viên Onizuka thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu cả người nhẹ nhàng hẳn đi, "Vậy thì tốt, không có gì đâu, bên cô cứ tận dụng Sabukawa thoải mái. Lúc hỏi nguyện vọng của em ấy, Sabukawa đã nói thích làm cảnh sát hình sự, không vào khóa điều tra cũng không sao, miễn là hình sự là được, rất có ý thức nghề nghiệp..."

Cảnh sát Shima im lặng, sắc mặt không tốt lắm: "..."

Không ổn rồi, cứ nghĩ đến cái kiểu Sabukawa Fukaryu đùa bỡn tội phạm, nhẹ nhàng đánh sập hàng phòng ngự tâm lý của chúng là thấy câu trả lời này căn bản không yên tâm được.

Có phải vì làm hình sự được trực tiếp đến hiện trường vụ án, thuận tiện cho việc cậu ta quan sát thủ đoạn của người khác, còn có thể trêu chọc tội phạm nên mới muốn theo ngành nghề này không?!

Đợi huấn luyện viên Onizuka khen Sabukawa một trận xong, đội trưởng Kikyo mới nói: "Năng lực của Sabukawa-kun quả thật rất mạnh, tôi rất cảm ơn cậu ấy đã lập công cho đội điều tra cơ động của chúng tôi. Nhưng một vài biểu hiện của Sabukawa-kun khiến chúng tôi cảm thấy hơi bất an, muốn hỏi anh tình hình này của cậu ấy có phải lúc nào cũng vậy không?"

Tim huấn luyện viên Onizuka lập tức chìm xuống, điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Hagiwara Kenji: "...Ờ, cô cứ hỏi đi, trợ giảng của tôi quen em ấy hơn tôi một chút, cậu ấy cũng đang nghe máy đây."

Biết ngay cuộc điện thoại liên quan đến Sabukawa Fukaryu chẳng có chuyện tốt lành gì!!!

Hagiwara Kenji đã vẻ mặt nghiêm trọng lo lắng tiến đến gần điện thoại: "Chào cô, đội trưởng Kikyo, tôi là Hagiwara Kenji, Sabukawa có chuyện gì vậy ạ?"

"Đợi một lát, tôi bảo đồng đội của Sabukawa-kun nói chuyện với anh, cậu ta có ở hiện trường, rõ hơn tôi."

Cứ như vậy, hai đầu dây điện thoại đều đổi người trao đổi.

Huấn luyện viên Onizuka trực tiếp xua tay bảo Hagiwara Kenji tránh xa ông ra một chút, ông không muốn nghe những chuyện ảnh hưởng đến tim mạch, tóc đã sắp rụng hết rồi.

Vì Sabukawa Fukaryu quá dễ gặp chuyện, huấn luyện viên Onizuka cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, đợi Hagiwara Kenji nghe xong, rồi quay lại tóm tắt cho ông, dù sao chuyện này giấu cũng không được, không cần lo Hagiwara Kenji làm việc không có đầu óc.

Hagiwara Kenji ôm điện thoại đi ra hành lang: "Alo?"

"Chào anh, trợ giảng Hagiwara, tôi là Shima Kazumi, hiện tại Sabukawa Fukaryu ở tổ của tôi." Cảnh sát Shima nói, "Tình hình của cậu ấy anh hiểu rõ bao nhiêu?"

Hagiwara Kenji thận trọng hỏi: "Anh muốn hỏi về mặt nào?"

"...Trước hết là về thái độ không mấy phù hợp với tội phạm, anh có biết gì không?"

Hagiwara Kenji: "..."

Cái chữ "trước hết" này nghe linh cảm quá, cảm giác phía sau còn nhiều vấn đề hơn đang chờ mình... Mới lên ca nửa ngày, Fukaryu-chan đã làm cái gì rồi vậy?!

"Thái độ của cậu ấy đối với tội phạm đúng là có chút không nể mặt." Hagiwara Kenji uyển chuyển nói, "Nhưng đều là vì hiệu quả thôi."

Nghe thấy lời nói đầy ý bao che này, cảnh sát Shima vô cùng chấn động: "Lúc gỡ bom nhất định phải gỡ ngay trong tay tội phạm cũng là vì hiệu quả hả?"

Hagiwara Kenji cũng chấn động: "...??? Chuyện khi nào vậy?"

"Mới hai ngày trước, một công nhân bị đuổi việc ở trung tâm thương mại trả thù giám đốc bằng cách gài bom. Lúc tôi đến hiện trường, tên tội phạm đã khóc đến nấc nghẹn, thậm chí còn bị ám ảnh bởi tiếng đếm ngược, đến đồng hồ điện tử cũng không dám nhìn."

Hagiwara Kenji: "...À, ha ha, ra là thế, cậu ấy còn làm chuyện này nữa à, cái này thì tôi thật sự không biết... Cảm ơn anh đã nói cho tôi, không thì tôi còn chẳng hay biết gì."

Vì báo cáo của đội điều tra cơ động được viết ở trụ sở rồi mới nộp lên, còn bản ghi chép của Sabukawa Fukaryu lại làm ở Sở Cảnh sát Đô thị, thêm vào đó cậu ta còn cố tình lược bỏ vài chi tiết quan trọng, nên Matsuda Jinpei cũng không nhận ra vấn đề.

Nếu không thì Matsuda Jinpei dù có thân thiết đến đâu với Sabukawa Fukaryu cũng sẽ mắng cậu ta khó nghe hơn nhiều.

Phát hiện ra Hagiwara Kenji không phải đang nói dối, cảnh sát Shima nhẹ nhõm: "Đúng vậy, chuyện hai ngày trước đấy. Cậu ta bảo là muốn cho tên tội phạm một bài học, rồi hôm nay ở hiện trường, cậu ta lại bảo là muốn cho tên tội phạm một bài học, còn giúp tên tội phạm cải tiến cách gây án, nói mấy câu kiểu 'Chỉ thiếu chút nữa là thành một vụ án hoàn hảo' ấy, tâm lý tên tội phạm hình như cũng sụp đổ luôn rồi..."

Hagiwara Kenji dù tức đến ong ong đầu óc, nhưng vẫn cố gắng bênh vực trước mặt người ngoài, chỉ là vì quá giận mà cái đầu vốn nhanh nhạy của anh cũng có chút đình trệ.

"Ừm... cái này thì hơi quá thật, bảo cậu ấy viết kiểm điểm đi, có vài lời thật sự không thích hợp nói. Có lẽ vì trước đây cậu ấy toàn gặp người vô tội bị liên lụy, nên hành xử hơi tự do, chưa quen với thân phận cảnh sát... Cậu ấy có lẽ bị OCD, không quen nhìn mấy cái thủ đoạn có chút khuyết điểm, người thông minh ai chẳng có chút kỳ quái..."

Cảnh sát Shima: "...Coi như là vậy đi, sau này tôi sẽ để mắt đến cậu ta, bảo cậu ta bớt nói lại. Chuyện này tạm thời bỏ qua, tiếp theo là một vấn đề khác."

Nghe ra được cái anh trợ giảng kia bị tức nghẹn, trước đó chắc chắn là không biết chuyện.

Haizz, không bịa được nữa thì thôi đừng bịa, anh ta cảm nhận được đối phương đang vắt óc khổ sở rồi!

Vị trợ giảng này làm công ăn lương mà cũng khó khăn quá, mẹ ruột cũng chỉ đến thế mà thôi!

Cảnh sát Shima có chút đồng cảm với Hagiwara Kenji, nhưng nghĩ đến hai tháng tới người chịu khổ là mình, anh ta lại thấy đáng thương nhất vẫn là bản thân.

Hơn nữa chỗ anh ta đâu chỉ có Sabukawa Fukaryu, còn có Ibuki Ai, tên nhóc thả ra là biến mất, còn cái tên làm việc không giống ai kia nữa chứ...

Anh ta đâu phải cái máy giặt, bỏ một bộ quần áo cũng giặt, bỏ cả đống cũng giặt... Tinh thần anh ta hao tổn có giới hạn mà!

Hagiwara Kenji trấn tĩnh lại: "Vấn đề khác là gì?"

"...Về cái tinh thần chíh nghĩa của cậu ta." Cảnh sát Shima lộ vẻ mặt đau khổ, "Cậu ta bảo mình không có tinh thần chính nghĩa, chuyện này có thể tin được không? Phỏng vấn kiểu gì mà qua được vậy?"

Hagiwara Kenji hơi nghi ngờ: "Sao cậu ấy lại đột nhiên nói mình không có tinh thần chính nghĩa?"

Cảnh sát Shima im lặng một chút: "Bởi vì lúc đó tôi nghi ngờ hành động của cậu ta với tội phạm là do ôm ấp chính nghĩa nên mới làm vậy, cho nên tôi mới nói. 'Tôi ghét cái loại người tự cho mình là chính nghĩa...' Thế là cậu ta đột nhiên bảo tôi yên tâm, yên tâm kiểu gì chứ?"

Hagiwara Kenji nhẹ nhàng thở ra: "À, ra là thế."

"...Sao cậu có vẻ chẳng để bụng chút nào vậy? Đây rõ ràng là vấn đề nghiêm trọng mà?"

"Bởi vì Sabukawa thật ra rất thích trêu chọc người khác, cậu ấy chắc là đang đùa với anh đấy." Hagiwara Kenji đeo kính vào, "Đừng thấy cậu ta lúc nào cũng mặt không cảm xúc, thật ra bên trong sôi nổi lắm, còn thích thỉnh thoảng kể chuyện cười nữa, anh quen rồi sẽ thấy."

Cảnh sát Shima: "...Tôi thấy cậu ta trông không giống đang giỡn đâu, vẻ mặt rất nghiêm túc."

"Vì cậu ấy là nghệ sĩ hài lạnh lùng mà."

"Vậy chuyện cậu ta quen một cảnh sát đã qua đời, muốn hiểu được ý tưởng của người đó nên mới làm cảnh sát, cũng là nói giỡn sao?"

"Hả? Cách nói này thì đúng là lần đầu tiên tôi nghe đấy."

Cảnh sát Shima cẩn thận hỏi: "Lúc phỏng vấn chắc chắn đã hỏi cậu ta vì sao muốn làm cảnh sát rồi đúng không? Lúc đó cậu ta trả lời thế nào?"

"...Bởi vì có người nói cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ đi vào con đường tội phạm, cậu ấy muốn chứng minh người đó sai." Hagiwara Kenji khụ một tiếng, "Rất có chí hướng đúng không?"

Chí hướng cái quỷ!

Mệt lòng mình còn tưởng trợ giảng sẽ không trơ mắt nói dối, hóa ra vừa nãy chỉ bị tức nghẹn thôi sao?!

Tiếp theo đó, cảnh sát Shima ước chừng nói chuyện với Hagiwara Kenji nửa tiếng, gọi đến sập nguồn cả điện thoại của huấn luyện viên Onizuka mới thôi.

Đội trưởng Kikyo ăn cơm xong đã trở lại: "Sao rồi? Muốn hỏi đều hỏi hết chưa?"

"...Hỏi rồi."

Cuộc điện thoại này gọi xong, chẳng những không giải quyết được vấn đề nào, ngược lại còn khiến anh ta thêm áp lực.

Cái gì cũng bảo là do sở thích trêu chọc nên nói đùa thì còn chấp nhận được, nhưng thái độ trợ giảng phủi tay không chịu trách nhiệm kia quá rõ ràng!

Đội trưởng Kikyo: "Trường cảnh sát bên đó nói gì?"

"Bảo chúng ta cứ yên tâm tận dụng Sabukawa, đừng có thành kiến gì cả. Chúng ta là cảnh sát, đến tội phạm còn phải đối xử thân thiện, giúp họ quay về con đường đúng đắn, thì với sinh viên trường cảnh sát càng không nên khắt khe." Cảnh sát Shima khô khan nói, "Tóm lại là họ rất tin tưởng Sabukawa, bảo chúng ta cũng tin tưởng theo."

"...Tôi chủ yếu là hơi lo lắng cậu ta làm việc lâu dài ở ban hình sự, liệu có ảnh hưởng đến ấn tượng của mọi người về cảnh sát không."

Cảnh sát Shima thở dài: "Cái này thì tùy cô lựa chọn thôi, muốn tỷ lệ phá án cao hay muốn hình tượng cảnh sát tốt. Dù tôi thấy đây đáng lẽ là vấn đề trường cảnh sát phải cân nhắc, nhưng phỏng vấn của họ đã..."

Đội trưởng Kikyo im lặng hồi lâu, vẫn còn hơi tiếc nuối: "...Để xem xét đã! Chỉ cần không ai khiếu nại là được!"

"Shima!!! có vụ án!" Ibuki Ai lớn tiếng gọi, "Chúng ta phải đi thôi!"

Cảnh sát Shima hô lên một tiếng, rồi vội vàng đuổi theo, trong lòng vẫn còn cân nhắc.

Làm một ngày nghỉ ba ngày, hơn nữa phần lớn thời gian đều ở trên xe, trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không có ai khiếu nại đâu...

...Chắc là vậy đi?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me