2 Phan Xuyen Dm Vai Chinh Xuyen Thanh Than Cap Yen Su
An Thiều "xoạt" một tiếng rút linh kiếm ra, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm cánh cửa vừa bị đá văng.Ngoài cửa, một nam nhân mặc trường bào xanh biển, khoác thêm áo ngoài màu xám từ tốn thu chân lại, chậm rãi nói: "Thì ra là trong này có người à. Ta gõ cửa lâu như vậy cũng không ai đáp lời, còn tưởng nơi này không người, hoặc là đã xảy ra chuyện gì rồi."Người đến không phải ai khác, chính là Tuân Xu Dương.Tuân Xu Dương bước vào trong. Những người áo xanh đi sau hắn đang định tiến vào theo thì bị con cam vũ điểu luôn kè kè bên cạnh hắn chen trước một bước.Con cam vũ điểu muốn đưa đầu vào trước, nhưng khổ nỗi khung cửa lại quá nhỏ so với cái đầu nó. Nó giãy giụa mãi, cũng chỉ chen vào được nửa cái mỏ, sau đó lại muốn rút ra. Kết quả, cái răng nanh mọc quanh miệng lại mắc vào khung cửa."Nha nha nha!" Nó bị kẹt.Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều: "......"Những người áo xanh bị chặn ngoài cửa: "......"Tuân Xu Dương mặt không biểu cảm, thản nhiên ngồi xuống ghế ngay bên ngoài cửa phòng, chống cằm lên bàn:
"Ngươi tên là Vị Minh đúng không? Ta muốn hỏi ngươi mấy câu, hy vọng ngươi trả lời thành thật."Tuân Xu Dương hoàn toàn làm lơ tiếng chim loạch xoạch phía sau, trực tiếp vào thẳng chủ đề.Nghiêm Cận Sưởng: "......"Cái con chim kia sắp bị kẹt chết rồi, bỏ mặc như vậy được sao?Tuân Xu Dương hỏi: "Ngươi hẳn đã thấy rõ thứ kia xuất hiện trên người Dương Sầm Yến, còn nhớ hình dáng hắn không?""Ngươi nằm trả lời là được rồi, không cần dậy."Nghiêm Cận Sưởng: "......" Ta cũng không nhớ kỹ lắm.Thật ra Nghiêm Cận Sưởng cũng rất tò mò về thứ đã xuất hiện trên người Dương Sầm Yến, nên cũng không giấu giếm gì: "Là một bóng đen thui, ta chỉ thấy hình dạng, không nhìn rõ mặt."Tuân Xu Dương như đang nghiền ngẫm: "Ồ? Chỉ là một cái bóng đen? Vậy thì thứ kia còn chưa tới mức là 'thức niệm' đâu, chỉ là mảnh vụn của thức niệm thôi?"Nghiêm Cận Sưởng: "Thức niệm là gì?"Tuân Xu Dương đáp: "Là phần ý thức còn sót lại mà thần quân lưu lại trong Linh Dận Giới. Nếu thật sự là một phần thức niệm hoàn chỉnh, sao có thể ngay cả một tu sĩ vừa vào Tâm Động kỳ như ngươi cũng không đánh lại? Trừ phi... chỉ là mảnh vỡ không đầy đủ, như ngươi thấy, đến cả gương mặt cũng không nhìn rõ."Nghiêm Cận Sưởng: "Thứ đó là thức niệm của một vị thần quân? Là ai?"Tuân Xu Dương liếc nhìn vào trong phòng nơi Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều đang ngồi: "Chuyện đó ngươi không cần biết, chỉ cần thành thật trả lời ta là được. Vừa rồi ngươi có thấy rõ ấn chú mà Dương Sầm Yến vẽ ra là hình dạng gì không?"Nghiêm Cận Sưởng: "Không thấy được."Tuân Xu Dương: "Không thể nào, chắc chắn ngươi đã thấy. Hắn đứng ngay trước mặt ngươi, lại quyết tâm triệu hồi thức niệm thần quân, khi đó hắn đã coi ngươi như người chết rồi, làm gì còn tránh né?"Hắn lấy giấy và bút từ túi Càn Khôn ra đặt lên bàn: "Ta vẫn hy vọng ngươi nhớ được và có thể vẽ lại, như vậy ta sẽ không cần trợ giúp ngươi hồi tưởng, càng không cần tra hồn để lấy ký ức vẽ lại. Dù sao, một Yển sư có tư chất không tệ như ngươi đột nhiên biến mất khỏi Bách Yển Các, ta cũng phải có lời giải thích."Ý tứ rất rõ: nếu Nghiêm Cận Sưởng không phối hợp, thì hắn sẽ sưu hồn tại chỗ.An Thiều nắm chặt kiếm trong tay.Nghiêm Cận Sưởng bình tĩnh nói:
"Quả thật, với ngươi mà nói, muốn biết rõ chú ấn Dương Sầm Yến từng dùng, tới tìm ta là lựa chọn tốt nhất. Hắn có chỗ dựa là Viên Dương Tông, sau này chưa chắc còn dùng lại ấn đó trong trận đấu, hoặc nếu có, cũng là dùng với người của Huyền Khôi Tông. Mà ngươi dám động đến người của Huyền Khôi Tông sao?""Hơn nữa, trong mắt ngươi, ta chỉ là một tu sĩ may mắn sống sót, nhìn thấy bí mật của hắn, lại không có chỗ dựa nào, chỉ cần sưu hồn là biết hết.""Nhưng nếu ngươi sưu hồn ta, ta có thể sẽ lựa chọn tự bạo. Sưu hồn tổn thương nghiêm trọng tới linh thức, có thể khiến ta biến thành kẻ ngốc vĩnh viễn không tỉnh lại, chi bằng chết quách còn hơn."Tuân Xu Dương: "......"Nghiêm Cận Sưởng tiếp tục: "Tất nhiên, nếu ta có thể nhớ được, và vẽ ra đúng như ký ức, lại thề là hoàn toàn không giả dối, vậy không phải càng tốt sao? Ngươi có được bí mật, không cần lo ta chết rồi bí mật theo xuống mồ, đứt mất manh mối.""Cho nên, việc này thật ra không có lựa chọn, chỉ có một cách giải quyết duy nhất."Tuân Xu Dương cười ha hả một trận lâu dài, rồi mới nói: "Rất tốt, ngươi hiểu chuyện vậy thì không còn gì tốt hơn. Giấy và bút ta đã để lại đây, ngươi khi nào thì có thể vẽ?"Nghiêm Cận Sưởng: "Chờ cánh cửa phòng này được sửa lại như cũ, chắc chắn sẽ không bị người xông vào lần nữa."Tuân Xu Dương: "......"Một nén nhang sau, Nghiêm Cận Sưởng vẽ xong ấn chú đã thấy trên người Dương Sầm Yến, để mực trên giấy khô lại.Cánh cửa bị đá hỏng, cùng khung cửa và tường bị cam vũ điểu cào nát, đều đã được nhóm lam y nhân sửa lại. An Thiều vỗ ván cửa nói: "Ừm, giờ chắc chắn hơn rồi. Nếu còn đinh thêm vài thứ nữa thì càng tốt."Đám người áo xanh: "......"Tuân Xu Dương cầm lấy bản vẽ Nghiêm Cận Sưởng đưa rồi rời đi, trong phòng mới trở lại yên tĩnh.An Thiều lấy ra bùa chú, nhanh chóng dán khắp phòng, khởi động một pháp trận phòng ngự đơn giản.Làm xong hết thảy, hắn phủi tay:
"Không thể thiếu bùa chú ở đây, một khắc cũng không thể lơi lỏng."Nghiêm Cận Sưởng: "Tuân Xu Dương đã ở Nguyên Anh hậu kỳ, e là sắp vào Xuất Khiếu kỳ. Nếu hắn muốn xông vào thì mấy cái này chẳng là gì cả."An Thiều: "Thương thế của ngươi không sao chứ? Vẫn nên nằm nghỉ đi."Nghiêm Cận Sưởng xua tay: "Chắc không còn nhiều thời gian để nghỉ nữa. Vừa rồi ta có để ý, các trận tỷ thí khác chắc sắp kết thúc."Theo quy tắc Định giai, khi các trận khác kết thúc, sẽ xếp lại thứ tự quyết đấu, trong đó sẽ có lượt của Nghiêm Cận Sưởng.An Thiều ngồi đối diện hắn, nói nhỏ:
"Ta biết Định giai rất quan trọng với Yển sư, nhưng nếu thực sự nguy hiểm đến tính mạng, ngươi vẫn muốn tiếp tục sao?"Nghiêm Cận Sưởng: "Yên tâm, ta có chừng mực."An Thiều: "Không, ta cảm thấy ngươi không có."Nghiêm Cận Sưởng đứng dậy đi vài bước trước mặt An Thiều, dang tay:
"Ngươi xem, ta đã có thể cử động tự nhiên, đều là thương ngoài da. Bóng đen kia tuy lợi hại, nhưng con rối của ta tuy cấp thấp, vẫn đỡ được phần lớn kiếm khí, không bị thương vào chỗ hiểm. Lúc ngươi băng bó cho ta, chắc cũng thấy rồi?"An Thiều: "Ừm, thấy rồi. Vết thương ngoài da chằng chịt, nếu không nói, còn tưởng là bản đồ địa hình Bắc Viên Thành sống dậy nữa kìa."Nghiêm Cận Sưởng: "......"An Thiều khẽ thở dài, nắm lấy vạt áo Nghiêm Cận Sưởng kéo về phía mình, chính hắn cũng cúi người tới trước, bất ngờ hôn lên môi Nghiêm Cận Sưởng.Đó là một nụ hôn đầy cuồng dã, xen lẫn hương vị máu tươi, trong không gian chật hẹp cứ dây dưa quấn lấy, thăm dò mãnh liệt, tham lam cướp đoạt - không ai chịu nhường.Cho đến khi mùi máu nhạt dần, hơi thở đặc trưng của đối phương quấn chặt, hai người vẫn nhìn nhau chăm chú như không nhìn đủ.Không biết qua bao lâu, bọn họ mới tách ra một chút. An Thiều buông tay khỏi vạt áo đã nhăn dúm vì bị siết chặt, trên đó còn dính dấu mồ hôi tay ẩm ướt của hắn.An Thiều: "Ngươi muốn thay bộ quần áo khác không?"Nghiêm Cận Sưởng sửa sơ sơ lại áo:
"Không cần thay."
Theo quy củ của Bách Yển Các, trong số những tu sĩ đã thất bại, cần tuyển ra mười người đứng đầu - chỉ mười người này mới có tư cách cùng những người thắng ở hai vòng trước tiến hành quyết đấu.Quy tắc này đối với người thất bại mà nói quả thực vô cùng tàn khốc, nhưng cũng là cho họ một cơ hội cuối cùng để tiếp tục tham gia Định giai.Nghiêm Cận Sưởng tuy có thương tích, nhưng kỳ thật những yển sư khác cũng chẳng khá khẩm gì hơn, ai cũng là mang thương tích mà kiên trì chống đỡ, chỉ vì một chữ "thành công".Khi Nghiêm Cận Sưởng và An Thiều vừa xuống tới tầng một, liền nhìn thấy có rất nhiều người vây quanh tấm ngọc thạch sáng rực ở giữa quảng trường.Phương Sân Sân đang đứng bên cạnh khối ngọc thạch ấy, rút thăm trước sự chứng kiến của mọi người.Ánh mắt Nghiêm Cận Sưởng lại bị một bóng người gần Phương Sân Sân thu hút, nháy mắt nhớ đến chuyện mà Dương Sầm Yến đã nói trong sân thi đấu trước đó."Kẻ kia... Khâm Trần..."An Thiều nghiêng đầu: "Hửm?"Nghiêm Cận Sưởng: "Chính là tên tu sĩ ở căn phòng bên phải chúng ta, gọi là Khâm Trần. Hắn là người của Dương Sầm Yến. Hắn dường như cùng Dương Sầm Yến thông đồng, dùng một loại vật gọi là huyễn phấn dụ tất cả những yển sư có khả năng quyết đấu với Dương Sầm Yến hít phải. Như vậy, Dương Sầm Yến có thể lợi dụng một số thủ đoạn trong sân tỷ thí, khiến đối thủ rơi vào huyễn cảnh."Nghiêm Cận Sưởng nhớ rất rõ mình lúc ấy đã vô cùng nhanh chóng nhận ra bản thân rơi vào ảo cảnh, chưa bao lâu đã tự mình phá giải thoát ra. Nhưng những người khác thì chưa chắc - nếu trúng chiêu, khi đang còn chìm trong huyễn cảnh, có thể đã bị Dương Sầm Yến lặng lẽ giải quyết rồi.An Thiều hoảng hốt: "Chuyện này chẳng phải trái với quy định sao?"Ánh mắt Nghiêm Cận Sưởng lướt qua người Khâm Trần, rất nhanh dừng lại ở vai hắn.Ở đó, có một con rối nhỏ cỡ bàn tay đang ngồi.Nếu thật sự trên người Khâm Trần có mang theo huyễn phấn, lại âm thầm tản phát tới các yển sư tiếp cận gần hắn, vậy rất có khả năng là giấu trong con rối nhỏ kia!Nghiêm Cận Sưởng lặng lẽ quan sát xung quanh, vòng qua một bên, đến chỗ cách Khâm Trần gần hơn, làm bộ như đang trò chuyện với An Thiều, tay thì ẩn dưới vạt áo phóng ra một sợi linh khí ti mảnh như tơ, chính xác quấn lấy con rối nhỏ kia trên vai Khâm Trần, rồi kéo lệch sang một bên!Con rối lập tức rơi khỏi vai Khâm Trần. Hắn sửng sốt, bản năng dùng linh khí ti của mình kéo giữ lại con rối sắp rơi, nhưng đúng lúc ấy lại có người chen qua bên cạnh hắn, vô tình chạm phải tay hắn."Bịch" - con rối rơi thẳng xuống đất, ngay sau đó lại bị một người khác vô tình giẫm lên.Người nọ cảm thấy dưới chân có gì đó bị đạp trúng, bèn lập tức xin lỗi một câu rồi cúi đầu nhìn lại - liền thấy một con rối bị dẫm móp, cùng với một ít bột phấn màu trắng rơi ra từ con rối ấy.Sắc mặt Khâm Trần lập tức tái lại.Con rối của hắn... sao có thể dễ dàng bị giẫm hư như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me