TruyenFull.Me

2 Phan Xuyen Dm Vai Chinh Xuyen Thanh Than Cap Yen Su

Người ngã trong phòng đều không ngoại lệ - tất cả đều là tu sĩ mặc đạo bào nội môn Hỏa Dục Tông. Trong đó có một người gắng gượng chống tay trong vũng máu, hướng ra ngoài kêu lên:

"Đừng... đừng lại gần hắn!"

Nhưng đã quá muộn - tu sĩ vừa phá cửa xông ra lập tức ngửa mặt lên trời rú lên một tiếng đầy dã tính, tiếng hét đó không còn giống người thường nữa, rồi hắn lao thẳng về phía người gần hắn nhất!

Hắn nhanh như tia chớp, chỉ một cái lóe người đã xuất hiện trước mặt tu sĩ kia, giơ móng vuốt chụp tới!

Người nọ vội vàng né tránh, nhưng vẫn không thoát được hoàn toàn, bị thương ở vai. Mọi người lúc này mới phát hiện, trên tay tu sĩ Hỏa Dục Tông kia mọc ra những móng vuốt nhọn dài như dao, mà vuốt của hắn đã dính máu tươi đỏ lòm.

Có điều, những móng vuốt ấy sau khi cào trúng tu sĩ kia liền gãy đi vài chiếc, nhìn qua như bị bẻ gãy.

Tu sĩ bị thương kia mặc linh bào, nên đã giảm bớt phần nào tổn thương.

Chỉ chốc lát sau, những chiếc móng vuốt gãy của tu sĩ Hỏa Dục Tông kia bắt đầu bong tróc, rơi xuống đất, hai tay hắn trở nên trụi lủi, đầu ngón tay để lại những lỗ máu sâu hoắm.

Hiển nhiên, móng vuốt sắc bén đó là do xương tay hắn mọc ra, vì quá dài và nhọn nên xuyên qua da thịt, lộ ra ngoài như lưỡi dao.

Nhưng chưa đầy một lát, từ các đầu ngón tay rỉ máu kia lại mọc ra những móng vuốt mới, lần này còn đen sẫm hơn trước!

Các tu sĩ xung quanh lúc này mới ý thức được: Tu sĩ trước mặt họ không chỉ mất đi thần trí, mà móng vuốt của hắn có thể liên tục mọc lại, mỗi lần còn sắc nhọn hơn trước.

Còn những tu sĩ đã ngã trong phòng có lẽ đều từng chiến đấu với hắn - nhưng không ai thắng được.

Hắn lại lần nữa phát điên, lao tới tấn công những người sống xung quanh!

Các yển sư lập tức triệu hồi rối của mình ra chắn trước người.

Thế nhưng những móng vuốt mới mọc ra kia cực kỳ sắc bén, một trảo đã cào nát mặt rối, lại còn tiếp tục vồ lấy yển sư đứng sau!

Các yển sư tất nhiên không chịu để mặc hắn đánh, lập tức phản công.

Rất nhiều người đứng trên hành lang theo dõi liền rối rít rút lui khỏi khu vực, tuy không rõ tu sĩ Hỏa Dục Tông kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn là biết rất nguy hiểm, chẳng ai muốn bị liên lụy.

Nếu bị thương ở chỗ này sẽ ảnh hưởng đến việc thi đấu sau này - không ai muốn phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy.

"Dù sao đi nữa, trước tiên phải báo cho nhóm phán quyết giả, để họ đưa những kẻ này đi. Bọn họ như vậy rồi thì không thể thi đấu bình thường, giữ lại chỉ là tai họa. Chi bằng để phán quyết giả áp giải đi điều tra."

Lời này nhận được sự đồng thuận từ đa số tu sĩ, rất nhanh đã có người xoay người rời đi tìm phán quyết giả.

"Phanh!" Lúc này lại có một tiếng nổ lớn vang lên từ phía trên, các tu sĩ đứng trên đài xem thi đấu cũng ồn ào hẳn lên.

"Trời ạ! Hắn bị làm sao vậy?!" Bên trên cũng vang lên tiếng hét kinh hoảng tương tự.

Ở nhiều nơi khác trong đấu trường, cũng lục tục xảy ra những tiếng động hỗn loạn tương tự, từng khu vực nhỏ bắt đầu rối loạn.

Tuân Xu Dương và nhóm phán quyết giả ngồi ở khu Bách Yển Các phía trên cũng lập tức chú ý tới tình hình này. Nhóm phán quyết giả nhanh chóng xuất động, lập tức lao xuống các khu có hiện tượng hỗn loạn, ngăn chặn những tu sĩ có hành vi và dáng vẻ khác thường.

Nếu chỉ có một người như vậy thì còn dễ nói, nhưng giờ liên tiếp xuất hiện nhiều người có biểu hiện tương tự, khiến mọi người không khỏi hoảng sợ và bất an. Bọn họ rối rít hỏi han xung quanh xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng không ai có thể cho họ một lời giải thích, thế là lại chuyển sang hỏi các phán quyết giả.

Nhưng ngay cả phán quyết giả cũng vừa mới tiếp xúc với tình hình này, làm sao có thể trả lời ngay được? Họ chỉ có thể nói sẽ lập tức điều tra, rồi tiếp tục vây bắt những tu sĩ đang phát cuồng.

Một vài kẻ biến dị đã bị bắt giữ thành công, nhưng vẫn còn vài người vô cùng hung tợn, sức mạnh vượt xa thường nhân, tốc độ cũng cực nhanh. Dù mấy lam y nhân cùng vây công vẫn không thể lập tức khống chế được.

Rất nhiều yển sư đã rút lui về khu vực an toàn, từ xa nhìn đám lam y nhân giao chiến với những kẻ có làn da nứt nẻ, máu chảy khắp người.

Không ít yển sư còn chưa hết bàng hoàng:

"Nguy hiểm thật đấy! Lúc nãy có một tên quái nhân suýt nữa bắt được ta! May mà ta chạy nhanh. Nhưng máu hắn dính cả lên áo ta rồi, mà ta mới thay đồ đấy!"

"Giờ còn quan tâm đến quần áo nữa à?"

"Mấy người đó bị quỷ sát nhập vào người rồi à? Sao đánh mãi mà vẫn đứng dậy được, họ không biết đau là gì sao? Á! Đau quá... vai ta bị chụp một cái..."

"Không sao chứ? Máu dính cả lên áo rồi này... Có ai là mộc linh căn không? Có thể trị thương không?" Một yển sư đứng gần bước tới định xem xét vết thương, nhưng ánh mắt liếc thấy cổ của người bị thương kia có vết rạn mờ mờ.

Bình thường, nhìn thấy vết rạn này trên cổ người khác thì cùng lắm là tò mò nhìn thêm vài lần. Nhưng sau những gì vừa chứng kiến - những tu sĩ phát cuồng đều có dấu hiệu như vậy - thì ai thấy cũng phải giật mình căng thẳng.

"Ngươi! Cổ ngươi có gì kìa! Trên mặt ngươi cũng có!"

Nghe vậy, người xung quanh lập tức quay lại nhìn. Quả nhiên, trên mặt và cổ tu sĩ bị thương kia cũng bắt đầu xuất hiện những vết rạn giống hệt như những kẻ đã phát điên vừa rồi!

"Vút!" Nhóm yển sư lập tức triệu hồi con rối chắn trước người mình, vây kín tu sĩ kia bằng hàng rào do rối tạo thành!

"Các ngươi làm cái gì vậy?!" Tu sĩ bị thương kia vốn đã khó chịu vì bị quái nhân tấn công, sợ thương tích ảnh hưởng đến phần thi tiếp theo, giờ thấy mọi người nhìn mình như nhìn bệnh nhân lây nhiễm, hắn càng hoảng và tức, "Mặt ta... có cái gì vậy?!"

"Vết rạn nứt, trên mặt ngươi cũng xuất hiện vết rạn nứt rồi! Y hệt những kẻ vừa rồi phát cuồng kia!" - mọi người nhao nhao lên tiếng nhắc nhở yển sư ấy.

"Cái gì?" Yển sư nọ không còn tâm trí lo lắng vết thương ở vai nữa, vội lấy ra một tấm gương từ túi Càn Khôn, soi gương nhìn vào thì quả nhiên thấy trên mặt mình lộ ra một vài vết rạn. Tuy những vết ấy rất nhạt, không nghiêm trọng như những kẻ mất lý trí tấn công người khác, nhưng cũng đủ để khiến hắn hoảng loạn.

"Sao lại như vậy chứ!" Hắn cũng bắt đầu bối rối, liên tục dùng tay xoa mặt, định lau đi những vết nứt kia, nhưng càng lau càng vô ích. Hắn hoảng sợ nói: "Ta... ta chẳng lẽ cũng sắp biến thành cái loại quái vật mất lý trí đó sao?"

Không ai trả lời được một cách rõ ràng, tất cả chỉ không ngừng lùi xa khỏi hắn, có người còn hét lớn: "Ngươi đừng lại gần đây! Phán quyết giả! Bên này cũng có một tên nữa, mau đến bắt hắn lại! Nhốt hắn lại!"

"Khoan đã! Ta vẫn còn tỉnh táo, ta vẫn còn suy nghĩ được, ta không có ý định tấn công ai cả! Có thể chỉ là trên người dính chút tàn khí thôi, để ta lau sạch là được, ta còn muốn tham gia Định Giai tỷ thí mà!" Người kia vừa giải thích, vừa điên cuồng lau những vết rạn trên người, nhưng những hoa văn đó giống như đã ăn sâu vào da thịt, mặc hắn chà cỡ nào cũng không biến mất.

Lúc này đã có một phán quyết giả mặc áo xanh xuất hiện, kéo ra một con rối hình lồng giam, chuẩn bị nhốt hắn vào trong.

"Không! Ta không muốn bị nhốt! Rõ ràng ta chẳng làm gì cả, các ngươi dựa vào cái gì bắt ta?! Đến lúc nào mới thả ta ra?! Ta đã chờ mười năm, vì lần tỷ thí Định Giai này mà chờ đợi mười năm! Sao có thể vì chuyện này mà lỡ mất được?!"

Phán quyết giả nói: "Đạo hữu, xin hãy bình tĩnh, chúng ta cũng không có ý giam giữ ngươi lâu. Chỉ là do tình hình hiện tại nguy cấp, chúng ta bắt buộc phải làm vậy. Chờ sau khi vết rạn trên người ngươi biến mất, hoặc chúng ta tìm ra cách giải quyết, sẽ lập tức thả ngươi ra."

Nghe vậy, yển sư kia mới hơi trấn định lại: "Nếu... nếu thật sự tìm ra cách giải quyết, các ngươi sẽ thật sự giúp ta chứ?"

Phán quyết giả gật đầu: "Tất nhiên."

Yển sư nọ lúc này mới chậm rãi bước vào trong lồng giam con rối. Mọi người thấy hắn chịu phối hợp mới hơi yên tâm trở lại.

Ngồi trong lồng giam, yển sư ấy quan sát xung quanh, rồi đột nhiên chỉ vào một người trong đám đông: "Mau nhìn! Người kia trên mặt cũng có vết rạn kìa! Còn y hệt như của ta nữa!"

"Cái gì?!" Mọi người đồng loạt quay lại nhìn và nhanh chóng tản ra.

"Thật! Trên mặt hắn đúng là có thật!"

"Ngươi cũng có vết rạn rồi!"

"Sao có thể chứ? Ta đâu có chạm vào ai trong số mấy kẻ phát cuồng đó! Ngay từ đầu ta đã trốn rất xa rồi mà!"

"Trời ơi! Trên tay ta cũng có! Sao lại thế này?! Rõ ràng ta chỉ đứng từ xa xem thôi, cũng không hề bị thương!"

Phán quyết giả đứng gần đó bỗng nhớ đến một người và câu nói của hắn, liền hỏi lớn:
"Những người trên người xuất hiện vết rạn, trước đó có từng dùng qua Ngọc Giao Quả không?"

"Ta... ta có ăn! Lúc trước trong lúc tỷ thí ta bị thương nặng, nghe nói Ngọc Giao Quả có thể chữa lành nhanh, lại có người bán nó ngay tại Bách Yển Các nên ta mua hai quả... Nhưng sao? Ngọc Giao Quả có độc sao?!"

"Nhớ lại thì... hình như từng có người nói Ngọc Giao Quả có vấn đề, nhưng lúc ấy ta cũng ăn mất rồi..."

"Ta không có ăn Ngọc Giao Quả!" Một người có vết rạn buồn bã nói, "Ta còn chưa bắt đầu tỷ thí, người cũng chưa bị thương, ta ăn nó làm gì? Trước đó chỉ mua rồi để trong túi Càn Khôn thôi... lẽ nào chỉ cần chạm vào cũng dính à?"

Phán quyết giả: "......"

Nếu chỉ có vài người xuất hiện loại vết rạn kỳ quái này thì còn có thể bắt giữ được hết, nhưng nay đã có rất nhiều người lộ ra vết rạn mơ hồ tương tự, khiến phán quyết giả cũng rơi vào thế khó xử.

Đúng lúc đó, lại có người chỉ về phía sân đấu, kinh hoàng kêu lên: "Mau nhìn! Trong đấu trường cũng có người phát cuồng! Kia là yển sư của Huyền Khôi Tông đúng không?! Mắt hắn đỏ rực rồi! Mấy người còn lại đang cố khống chế hắn!"

Phán quyết giả vội quay lại nhìn. Hóa ra trong lúc bên ngoài hỗn loạn, trong sân tỷ thí cũng không yên ổn. Một yển sư mặc đồ đệ tử của Huyền Khôi Tông hai mắt đỏ ngầu, móng tay dài nhọn, bỏ mặc cả con rối của mình, chuyển sang dùng cách nguyên thủy nhất để tấn công các đối thủ khác.

Nhưng con rối từng phân tán khắp nơi tránh né hắn, giờ lại tự động kết hợp lại thành một lồng giam rối, trực tiếp nhốt tên yển sư phát cuồng kia vào trong!

Nhìn thấy cảnh ấy, đám yển sư đồng loạt mắt sáng rỡ: "+O+!!"

Nhất định ta phải làm ra loại con rối này! Dù không làm được, cũng phải tìm cách sở hữu nó! Nhất định phải có!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me