200 Het Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc
[ Một đoạn trứng phục sinh của Thương ]Mặt trời ngả về tây.Thương lặng lẽ nhìn theo bóng dáng thân mật của hai người đang rời đi.Tạ Chước như một kẻ chiến thắng giành được mỹ nhân, ôm lấy vị chỉ huy cao cao tại thượng xoay vòng cười to, tiếng cười kiêu ngạo vang vọng dưới ánh hoàng hôn.Rất tốt đẹp.Thương thu lại ánh nhìn, trong mắt ẩn chứa ảm đạm."Anh thích chỉ huy sao?" Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên bên tai.Thương không biểu cảm liếc qua. Là một Omega mặc quân phục của đế quốc, gương mặt trắng trẻo thanh tú, mày mắt sạch sẽ, khóe môi hơi cong, toát lên vẻ rạng rỡ tràn đầy sức sống.Thương quay đầu bỏ đi, "Liên quan gì đến cậu?"Omega ôm khẩu súng trường đuổi theo, "Liên quan chứ, nếu sau này anh không thích chỉ huy nữa, có thể nói với tôi một tiếng không?""........" Thương cực kỳ lạnh nhạt liếc cậu một cái.Dù anh ta chẳng nói gì, nhưng Omega vẫn ngây người, nhìn ra được từ đôi mắt xanh xám lạnh lẽo của anh ta một câu, 'Cậu là cái thứ gì vậy?'.Omega: "........" Lạnh lùng quá đi.Thật thích.Thương từ nhỏ sống trong góc tối u ám, không thích bị người khác nhìn chằm chằm, "Đừng đi theo tôi, cũng đừng làm phiền tôi.""Nhưng tôi thích anh."Một câu nói khiến ám vệ đỉnh cấp của đế quốc suýt nữa trượt chân té tại chỗ."Úi, cẩn thận...."Omega còn chưa chạm vào anh ta đã bị Thương lạnh nhạt tránh đi.Cậu bất đắc dĩ nhún vai, tiếp tục ôm súng trường của mình, mái tóc đen dưới ánh chiều tà trông càng mềm mại, đôi mắt to sáng rỡ nhìn Thương."Tôi đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên."Thương lạnh lùng nhìn cậu, không nói gì.Omega cắn đầu ngón tay suy nghĩ, rồi dứt khoát nói thật, "Cũng là vì thấy sắc mà nảy lòng tham, tôi thấy anh đẹp trai quá chừng."Không giống như những người cậu thường gặp, là một vẻ đẹp trai lạnh lùng mang sát khí riêng biệt.Nếu có thể giành lấy được anh ấy, chắc chắn sẽ rất đã!Thương chưa từng được tỏ tình, cũng không biết từ chối thế nào.Vì thế anh ta nói: "Cậu thật xấu." "........" Nói xong, chính anh ta cũng im lặng.Đôi mắt to của Omega long lanh nước, "Anh nói vậy tổn thương người ta quá rồi....."Thương mím môi, tiếp tục đi về phía trước.Bỗng dưng vạt áo bị kéo lại, sắc mặt Thương đã mất kiên nhẫn lạnh như băng, đang định lạnh lùng ép người kia rút lui, để cậu không dám đến gần mình nữa.Một chút da thịt mềm mại chạm vào lòng bàn tay anh ta, như một con vật nhỏ mềm yếu. Yếu đến mức anh ta chỉ cần tiện tay liền có thể bóp chết. Ngay sau đó, một tờ giấy được nhét vào tay anh ta."Cái gì đây?""Thư tình." "........" "Tôi còn phải huấn luyện, tôi đi trước nhé." Tiểu Omega cởi mở khó tránh khỏi có chút căng thẳng, ôm khẩu súng trường chạy được vài bước lại quay đầu hét với anh ta, "Anh suy nghĩ thử nhé anh trai, tôi sẽ quay lại tìm anh, tôi tên là Ngu Tú, Tú trong cẩm tú, tin tức tố của tôi là hoa cẩm tú cầu, rất xinh đẹp."Thương chưa từng gặp qua một Omega nào táo bạo như vậy.Anh ta mặt không cảm xúc bước về phía thùng rác.Mở tờ giấy ra.Là Omega viết vội dưới võ đài.[ Anh đang nhìn chỉ huy, còn em đang nhìn anh.— Em tuy rằng không xinh đẹp bằng chỉ huy, nhưng em biết múa bụng, nếu anh nguyện ý làm bạn trai em, sau này ngày nào em cũng sẽ múa bụng cho anh xem (ˉˉ) ~ ]Thương: "........" Anh ta nhíu chặt mày, nhớ lại gương mặt sáng sủa thanh tú khi nãy.Độ phù hợp với múa bụng là 0%.Thương tiện tay ném tờ giấy vào thùng rác, "Đồ thần kinh, ai muốn xem cậu ta múa bụng chứ."******Ánh trăng dần lặn xuống. Hơi nước mờ mịt trong phòng tắm, Thời Tễ bị người ôm ra khỏi nước, đường nét cơ thể trắng lạnh mảnh mai mà săn chắc, trên xương quai xanh đọng một giọt nước trong veo."Đồ khốn này, ai cho em vào đây?"Thời Tễ chậm rãi mở đôi mắt trong trẻo ngái ngủ, nhẹ giọng hỏi."Ơ, tỉnh rồi à?"Tạ Chước dùng khăn tắm lớn quấn lấy người anh, bế ngồi lên bệ kính, đang dùng khăn lau đuôi mèo nhỏ ướt sũng, "Em đã nói là để em giúp anh tắm rồi, anh lại không chịu, anh xem anh kìa, tự tắm rồi ngủ quên luôn phải không?"Tạ Chước cầm máy sấy sấy đuôi cho anh, "Nguy hiểm lắm luôn đó ~ "Gió ấm thổi lên người rất dễ chịu, Thời Tễ tựa đầu vào vai thiếu niên tóc bạc, lơ đãng cọ cọ hai cái, "Người nào đó còn nguy hiểm hơn."Nói xong, anh đột nhiên ngớ người.Cơ thể Tạ Chước cũng lập tức cứng đờ.Thời Tễ hơi ngẩng mắt, định nói lại thôi, "Anh không....""Anh cọ em!!!" Giọng nói khoa trương của Tạ Chước đột ngột vang lên.Thời Tễ: "........" "Em đâu có dùng cỏ bạc hà mèo, cũng không cố tình quyến rũ anh, anh chủ động cọ em!!!"Lông mày Thời Tễ thậm chí còn giật mạnh hai cái.Anh mặt không biểu cảm cực kỳ bình thản nói, "Chỉ là hành động theo thói quen khi anh mới hồi phục thôi, không cố ý cọ em, với lại, anh có cọ em thì làm sao, em thử làm quá lên lần nữa xem?" Hung dữ ghê.Mèo nhỏ mắc cỡ rồi.Tạ Chước nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, trong đáy mắt là ý cười lấp lánh mê người đang cố kìm lại.Thời Tễ không tự nhiên quay mặt đi.Đột nhiên anh nhíu mày, lập tức giật lại đuôi mèo nhỏ của mình, "Nóng....""Á xin lỗi xin lỗi!" Tạ Chước vội vàng tắt máy sấy, cúi đầu nhìn đuôi mèo nhỏ mềm mại bông xù vừa được sấy, "Có đau không? Để em thổi thổi...."Đuôi mèo nhỏ chạm vào mềm mại ấm áp, Tạ Chước cẩn thận nâng lên thổi hai cái."Không nóng không nóng."Đuôi mèo nhỏ vút một cái trượt khỏi tay cậu, e thẹn chui vào khăn tắm mềm mại, quấn lấy eo Thời Tễ trốn đi."Ê, chạy gì chứ, cho anh trai hôn một cái ~ "Tạ Chước bị sự đáng yêu làm cho không nhịn được mà nói mấy lời lả lơi, liền chạm phải ánh mắt bình tĩnh của Thời Tễ nhìn sang."Ai là anh trai?""Chồng ~ " Tạ Chước trực tiếp ôm anh vào lòng, bước nhanh ra khỏi phòng tắm, mở miệng là giọng điệu dính người làm nũng, "Đừng hung dữ vậy mà chồng ơi, chồng mau đến nếm thử bữa tối tình yêu em nấu đi."Một câu anh yêu em của Thời Tễ. Trực tiếp biến tân đế tóc bạc thành một tên yêu đương mù quáng không có lòng tự trọng.Thời Tễ vẫn chưa quen với cảnh này, "Quần áo còn chưa.....""Quần với áo gì chứ." Tạ Chước ngồi xuống bàn ăn, ôm mèo nhỏ mềm mại quấn khăn tắm đặt trên đùi, cằm tì lên vai anh nghiêm túc nói, "Mặc vào rồi cũng phải cởi ra, khỏi cần.""........" "A ~ ~ "Thời Tễ há miệng ăn một miếng thịt cá tươi mềm, "Tạ Chước.""Hửm?""Anh chỉ là chưa hoàn toàn hồi phục, không phải không thể tự lo cho bản thân."Con chó con lông bạc này thật sự coi anh như bé cưng mèo nhỏ mà nuôi rồi."Em biết mà."Tạ Chước biết, nhưng vẫn cứ đút từng miếng từng miếng.Lúc Thời Tễ chuẩn bị tự cầm nĩa, cậu đưa cho anh một cuộn len màu cam.Thời Tễ im lặng hai giây, ngón tay trắng lạnh nắm chặt cuộn len không nhúc nhích.Tạ Chước nhìn vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại không nỡ buông tay của anh, tim đều mềm nhũn.Đầu ngón tay Thời Tễ quấn lấy sợi len màu cam, nhẹ nghiêng đầu tỏ ý, "No rồi."Tạ Chước cúi mắt chớp chớp, trong tay vẫn cầm một miếng dưa lưới, "Thật sự no rồi?"Thời Tễ ùm một tiếng, "Ăn còn nhiều hơn cả bữa tối bình...." thường.'Rầm.'Tạ Chước đột ngột đè người lên bàn ăn, đĩa trái cây rung rinh rơi đầy đất, tay cậu đỡ sau lưng Thời Tễ, không để chỉ huy bị va chạm. Sau đó không thể chờ đợi hôn lên môi anh.Thời Tễ hoàn toàn ngẩn người.Alpha một giây trước còn cười tủm tỉm dỗ anh ăn cơm, tắm rửa, thổi đuôi mèo nhỏ, giờ phút này đã biến thành một con dã thú hung dữ đầy nguy hiểm, hận không thể nuốt trọn anh vào bụng.Tạ Chước cong môi cười khẽ một tiếng:"Đến lượt em, anh trai."Khăn tắm trắng rơi xuống đất.Thời Tễ thở dốc bị ép phải ngửa đầu, cuộn len trong tay lăn xuống đất, một sợi len màu cam từ đầu ngón tay càng lúc càng kéo dài. ***Hơi thở sóng biển ẩm ướt lặng lẽ lan tràn. Thời Tễ ngừng cắn vai Tạ Chước, đôi môi mỏng nhuộm máu đỏ nhàn nhạt, lông mi ướt sũng gần như muốn rịn nước, anh cố gắng nhón chân như muốn thoát khỏi gì đó.Bàn tay ở eo giữ chặt khiến anh không thể động đậy."—Đồ khốn, đừng ở đây." Giọng Thời Tễ kháng cự thanh lãnh khẽ run."Anh thật sự coi em là nhẫn giả sao, anh trai."Giọng Tạ Chước trầm khàn pha lẫn tiếng cười vang lên bên tai anh, ánh mắt cậu vẫn dịu dàng lưu luyến, nhưng hành động lại không hề dịu dàng mà giữ chặt người không cho trốn."Kể từ lúc anh tỉnh lại trên tủ thấp kia, từng phút từng giây em đều muốn làm thế này với anh."Nhưng chỉ huy còn bận xử lý chuyện của mấy bạn nhỏ.Ra ngoài về là phải tắm rửa thơm tho, còn phải ăn tối, cậu đều làm theo hết.Hầu hạ mèo nhỏ của cậu thật chu đáo.Rồi mới thỏa mãn dục vọng của bản thân."Ở đây hoàn toàn không giống."Tạ Chước cúi đầu an ủi hôn lên tai mèo nhỏ, nhẹ nhàng liếm đi nước mắt của anh, "Chúng ta sẽ để lại sự hiện diện và dấu vết của mình ở mọi nơi trong cung điện này."Sóng biển cuồn cuộn từ chân trời đổ về, hùng vĩ tráng lệ giữa màn đêm.Thời Tễ như chợt cảm nhận được điều gì, hàng mi dài ướt run rẩy khẽ nâng lên, anh nhìn thấy bầu trời bị sóng biển bao phủ, từng bước từng bước phong tỏa toàn bộ cung điện.Tự vẽ vòng tròn trên đất rồi giam cầm anh trong đó.Từ nay, không có mệnh lệnh của Tạ Chước, không ai dám tùy tiện xông vào.Anh cũng không thể ra ngoài.Hơi thở thuộc về Alpha bao trùm cả trời đất, cho đến khi thấm đẫm từng tấc da thịt của anh, ngay cả những giọt mồ hôi nhỏ li ti rịn ra trên trán cũng sẽ mang mùi hương của Tạ Chước."A——" Thời Tễ đột nhiên đau đớn kêu lên.Cơn đau bị sóng biển nuốt chửng mãnh liệt lan tràn, tứ chi bách hải đều bị uy áp tối thượng cọ rửa qua, tựa như đế vương đang tuần tra chiếm giữ lãnh thổ thuộc về mình.Lưu lại dấu ấn sâu đậm ở mỗi nơi đi qua trong cơ thể."Cắn em đi.""Đau thì cắn em, anh trai."Giọng nói trầm thấp mang theo từ tính vang lên, cậu đang cố hết sức an ủi người trong lòng. Cho đến khi dấu ấn nóng bỏng hoàn toàn được khắc sâu.Đau đớn trên vai khiến da đầu Tạ Chước tê rần, đôi mắt hoa đào phủ một tầng tình ý cuồn cuộn mãnh liệt, cuối cùng những con sóng gào thét qua đi đều hóa thành hư vô, tí tách tụ lại trên mặt đất dưới chân cậu. Tạ Chước cúi đầu, vô cùng thương xót hôn hôn mỹ nhân yếu ớt chật vật, đã hoàn toàn kiệt sức trong lòng.Tình yêu cùng sự chiếm hữu trong lồng ngực gần như muốn tràn ra."Anh hoàn toàn thuộc về em rồi, chỉ huy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me