TruyenFull.Me

[200 - HẾT][ABO] Chỉ Huy Lạnh Lùng Vừa Hôn Liền Khóc

PN 11. Tân hôn vui vẻ

hinhin50

"Tách—"

Đăng ký kết hôn trên Tinh Võng không có giấy chứng nhận vật lý.

Chỉ là từ giờ trở đi, ở mục bạn đời trong hồ sơ sẽ có thêm tên của đối phương.

"Người thứ 999.999.999."

Thời Tễ điềm tĩnh đeo khẩu trang lên, liếc qua ảnh chụp vẫn là bản thân lạnh lùng như cũ, bên cạnh là con chó con với trái tim bạc đang cười rạng rỡ.

Khẽ nghiêng đầu ra hiệu, "Đi thôi."

Tạ Chước mặt mày hớn hở đi ngay, "Vâng, bảo bối đợi em."

"........"

Nhân viên công tác lúc này mặt đầy vẻ chán đời.

Cô đã đặc biệt đổi ca sang hôm nay, chỉ để tận mắt chứng kiến tân đế và chỉ huy đăng ký kết hôn, kết quả đã đợi thật lâu rồi mà chẳng thấy đội quân đế quốc đông đảo nào xuất hiện.

Nghe nói, hôm nay quân đội được nghỉ.

Tân đế và chỉ huy chẳng lẽ không đến sao?

Đến cả dãy số 9 con 9 hiếm có trăm năm mới gặp một lần cũng bị cướp mất, tức quá đi.

"Chị ơi, đây ạ!"

Giọng nói trong trẻo nam tính vang lên, chị nhân viên mặt cũng chẳng phấn khích nổi đứng dậy.

Dễ nghe đó, nhưng đến để kết hôn, dễ nghe thì có ích lợi gì.

Cũng là chó con nhà người ta thôi.

Cô nhận lấy, "Em trai, em may mắn thật đó."

Lúc này Tạ Chước xúc động đến mức tay còn run run, lông mi cũng run rẩy loạn xạ, "Đúng nhỉ, em cũng thấy mình siêu may mắn luôn."

Thời Tễ nghe thấy liếc mắt nhìn một cái.

Không có tiền đồ.

Sau đó nâng tay đặt lên mái tóc đen mềm của đối phương, nhẹ nhàng nghiến răng cảnh cáo, "Anh cũng không có tiền đồ, không được chui ra đâu đó."

Sau đó thông tin ảnh chụp được nhập vào.

Bỗng nhiên cả hội trường vang lên nhạc trứng phục sinh chúc mừng, "oh mah love, chúng ta kết hôn rồi ~ ~ "

Chất giọng quen thuộc, dễ nghe cùng đoạn kết lả lướt đầy ngông nghênh khiến Thời Tễ sững người, lông mày khẽ nhíu lại.

Cái âm thanh chết tiệt gì vậy?

Nhân viên công tác cũng sững sờ, "Đây là.... trứng phục sinh mà tân đế tự mình bố trí cho ngài ấy và chỉ huy, chỉ cần quét ảnh chụp chung trên bất kỳ thiết bị nào của tám đại tinh hệ, sẽ kích hoạt phần phát nhạc ăn mừng toàn dân!!!"

Thời Tễ: ".......?"

"Bài hát này còn do tân đế tự mình hát nữa!!!"

Nhân viên công tác ngước nhìn thiếu niên tóc bạc cao gầy, tinh xảo trước mặt, áo len nhung đen mỏng khiến cậu càng thêm sạch sẽ mềm mại, trông cứ như một sinh viên mới tốt nghiệp.

"Sao cậu lại có thể kích hoạt được vậy???"

Tạ Chước cũng ngẩn người, "Có lẽ...."

Cậu vô tội xòe tay, "Em chính là tân đế?"

Im lặng ba giây, toàn bộ đại sảnh bùng nổ những tiếng hét chói tai.

"A a a a a a a!!!"

Ngay sau đó tất cả nhân viên công tác đều lao tới, đồng loạt rút tinh điện ra, bật chế độ chụp ảnh và quay phim, "Tách, tách, tách!"

Tạ Chước thoải mái để bọn họ chụp, hào phóng giơ tay tạo dáng chữ V.

Thời Tễ đưa tay ôm trán giảm bớt sự tồn tại của bản thân, bỗng nhiên bị ai đó vòng tay qua vai kéo lại.

"Hôm nay là ngày quan trọng thế này, tất nhiên phải chụp ảnh chung của tôi với chỉ huy chứ."

Thời Tễ nhắm mắt, "Tạ...."

Anh không thích gây chú ý, nếu không thì đã chẳng làm mà không kinh động đến bất cứ ai.

Đối diện ánh mắt hoa đào kiêu ngạo của Tạ Chước, đuôi mắt cong lên mang theo ý cười, "Có đúng không, anh trai?"

Thời Tễ im lặng hai giây, "Ừm."

Anh lạnh nhạt kéo khẩu trang xuống.

Khuôn mặt đẹp đến kinh động lòng người vừa lộ ra, cả hội trường như được nâng tầm giá trị.

Đợt sóng tiếng hét thứ hai lại vang lên, "A a a a a a chỉ huy, chỉ huy bằng xương bằng thịt này!!!"

Thời Tễ: "......"

Tạ Chước lười nhác vẫy tay, ra hiệu cho bọn họ dừng lại, "Được rồi được rồi, đừng làm ồn đến bé cưng nhà tôi."

Cuối cùng việc đăng ký lộn xộn cũng hoàn tất.

Lúc này đại lộ chính Bạch Đế đã bị vây kín không còn một khe hở.

Tinh hạm bọn họ đi lúc đến cũng đã bị dòng người chen chúc đến nỗi không nhìn thấy nữa.

Tạ Chước: "Haizzza."

Thời Tễ liếc cậu một cái, "Làm nũng cũng vô ích, lỗi của ai?"

Tạ Chước vô tội giơ hai ngón tay thề thốt, "Thật sự không liên quan đến em, nếu là em nói, bây giờ bọn họ đã xếp hàng ngay ngắn, cùng tất cả mọi người ở tám đại tinh hệ hợp xướng chúc phúc rồi."

Nhân viên công tác lại quét ảnh chụp chung, 'oh mah love ~ ' của Tạ Chước lại một lần nữa vang vọng khắp hội trường.

Thời Tễ: "......"

Dừng ngay ý tưởng vớ vẩn của em lại.

"Đừng giận mà anh trai, em sẽ bảo bọn họ lùi lại nhường đường."

Uy áp của sóng biển vô biên sắp từ chân trời đổ xuống nhân gian.

Sau đó tay Tạ Chước bị nắm lấy, Thời Tễ dẫn cậu quay người lên lầu.

"Hôm nay không được động tay."

Gió trên sân thượng thổi qua tóc mái, giọng Thời Tễ nhàn nhạt, "Ngân Dực, gọi 8301 đến đây."

Sau khi hai trí tuệ nhân tạo kết thành bạn đời, tinh thần lực của chúng có thể tương thông.

8301 thậm chí còn có thể tự động hạ cánh xuống trước mặt anh thông qua Ngân Dực.

"Đó là, G8301, chiến hạm của chỉ huy!"

Tạ Chước tựa đầu vào vai Thời Tễ, nhìn chiến hạm bay đến từ chân trời, "Oa, anh trai nợi hại quá ~ "

Thời Tễ nghiêng đầu nhìn cậu, "Đừng làm trò, nói cho đàng hoàng."

Tạ Chước cười ngặt nghẽo không ngừng, hơi thở nóng bỏng lan tràn khắp cổ, Thời Tễ mặt không đổi sắc quay đi chỗ khác.

"Anh trai, còn khó chịu không?"

Vòng tay phía sau đặt lên áo sơ mi, nhẹ nhàng chậm rãi xoa xoa cho anh.

Thời Tễ tựa vào lòng cậu, sắc mặt dịu đi đôi chút, liền nghe thấy tiếng Tạ Chước tự kiểm điểm, "Sau này em sẽ không...."

"....Tạ Chước, em muốn chết hả?"

Chiến hạm sắp đáp xuống.

Áo sơ mi trắng lạnh của Thời Tễ bị gió thổi phồng nhẹ, ngay sau đó liền bị ai đó kéo vào lòng, vành tai áp sát lên xương quai xanh nóng rực, cả người bị ôm chặt không một khe hở.

Thời Tễ nghe thấy nhịp tim rộn ràng của cậu, và ba chữ.

"Gọi chồng đi."

"Ai gọi."

"Chồng ơi."

"........"

Tóc bạc của Tạ Chước bị gió thổi tung bay, chỏm tóc ngốc trái tim đung đưa theo gió, đôi mắt hoa đào quyến rũ lả lơi lại chuyên chú nhìn người trong lòng.

Sau đó vành mắt dần đỏ lên.

Thời Tễ ngừng lại hai giây, "Bảo em gọi một tiếng chồng thôi, khóc cái gì?"

Tạ Chước cúi mắt dùng chóp mũi cọ cọ anh, "Chỉ là muốn khóc thôi."

"Hóa ra em siêu may mắn."

Thiếu niên chìm dưới đáy hồ kia, sau khoảng thời gian lưu lạc dài đằng đẵng, vậy mà cuối cùng ở đoạn kết câu chuyện cũng có thể được như ý nguyện.

Thời Tễ nhìn gương mặt tinh xảo kiêu ngạo của cậu, cùng đôi mắt hoa đào ướt đẫm không hợp chút nào với vẻ ngoài ấy.

"Tạ Chước."

"Em đây."

Anh dường như chỉ cần hai chữ là có thể dỗ tiểu Alpha không khóc.

Thời Tễ bình tĩnh nhìn cậu, giữa tiếng ồn ào náo nhiệt khi chiến hạm đáp xuống, môi mỏng khẽ mở, thốt ra hai chữ, "Chồng ơi?"

***

Cửa khoang cơ giáp mở ra.

Thời Tễ gần như lảo đảo được người kia nửa ôm lên.

Có thứ gì đó trên cổ tay được triệu hồi rơi xuống, Tạ Chước liền nắm lấy Ngân Dực ném cho thần kinh liên kết xanh lục, "Quỳ lạy tạ ơn thì khỏi, biết điều thì đừng vào đây làm phiền."

8301 giương nanh múa vuốt đón lấy vợ mình, "Này."

Ngân Dực ngơ ngác hơi tỉnh lại, "Gì vậy?"

Thần kinh liên kết lấp lánh ánh sáng quấn lấy nó, mặt mày hớn hở mang nó về ổ của mình.

Ngân Dực: "........"

Vậy là sao?

Nó chỉ là một cái cơ giáp công cụ thôi à?

Cửa khoang cơ giáp rầm một tiếng đóng lại, tấm lưng thanh mảnh của Thời Tễ tựa vào cửa, Tạ Chước cúi đầu hôn lên môi mỏng của anh, ngón tay thon dài lần lượt cởi từng chiếc cúc áo trắng ngà.

Giọng nói khàn khàn gợi cảm pha tiếng cười, "Sao anh lại dám gọi thật vậy anh trai?"

Ánh mắt Thời Tễ trong trẻo, hơi thở không đều, lạnh lùng liếc cậu, "Gọi rồi thì sao?"

Tạ Chước nhìn khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng của anh, vô cùng ngoan ngoãn chớp mắt.

"Không sao, sẽ bị ↑ "

Thời Tễ: "?"

Em còn chơi đoán chữ nữa sao?

Chiến hạm bắt đầu cất cánh, Thời Tễ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ trôi xuống dưới, nghiêng đầu né tránh đôi môi nóng bỏng kia, hơi thở gấp gáp ngăn lại bàn tay đang gọi đuôi mèo nhỏ ra, "Định đi đâu?"

Tạ Chước dịu dàng vòng tay anh ra sau lưng, dễ dàng gọi đuôi mèo nhỏ ra.

Để nó ngoan ngoãn quấn lấy cổ tay mình.

Cậu cúi đầu hôn lên mắt chỉ huy nói, "Dẫn mèo nhỏ nhà em bỏ trốn."

Vứt bỏ mọi quan niệm cũ kỹ, từ bỏ cả dòng máu hoàng thất được truyền thừa.

Chẳng có mục đích, chẳng màng tất cả trốn đi.

".....Tạ Chước."

Trong hơi thở trầm ấm nóng bỏng, Thời Tễ cố kiềm chế giọng nói khàn khàn hỗn loạn, như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhàn nhạt nói bên tai cậu: "Tân hôn vui vẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me