200 Het Abo Chi Huy Lanh Lung Vua Hon Lien Khoc
Đội trưởng Lôi vốn dĩ không thích bất kỳ ai.Cho dù là những Omega ngọt ngào mềm mại, trời sinh đã có độ phù hợp cao, anh cũng chưa từng động lòng.Đến cả thành viên trong đội của anh cũng nói: "Đội trưởng bọn tôi giết cá 10 năm ở Đại Nhuận Phát, tim còn lạnh hơn cả bánh pudding mùa đông."Nhưng Lục Dao thì khác.Cậu quá chói mắt.Cho dù là cái đầu thiếu một sợi gân, hay có lẽ mạch não kỳ lạ, hoặc là cơ giáp thiếu nữ xinh đẹp vừa khởi động liền bắt đầu hát "Trái tim đang đập, tình yêu như lửa cháy...."Đều rất thú vị.Lâu dần, anh lại không thể quên được."Thôi vậy, tôi không thích ép buộc người khác."Đội trưởng Lôi quét mắt qua đống chai rượu đầy đất, cảm thấy có lẽ mình đã gây phiền toái cho cậu.Nếu không thì ngay từ ban đầu Lục Dao đã không thấy anh phiền rồi."Hợp đồng hiện tại vẫn chưa thể hủy bỏ, cậu giúp tôi làm một việc, đợi sau khi kết thúc thì....."Lục Dao nửa hiểu nửa không, "Thì làm sao?""Tùy cậu."Đội trưởng Lôi cũng có kiêu hãnh của riêng mình.Chỉ cần giúp anh xong chuyện, sau đó mặc kệ Lục Dao muốn làm gì, cũng có thể xóa hết một lượt. Sau đó anh nghe thấy Lục Dao kinh ngạc lẩm bẩm: "Trời cao ơi.""Tôi thật sự gặp được đại lão gia nước lã xuống trần gian làm từ thiện rồi."Đội trưởng Lôi: "?"Thần kinh anh nhạy bén giật nhẹ, trước mắt như thoáng qua một đoạn ký ức quen thuộc.Đội trưởng Lôi theo bản năng lùi lại một bước cẩn thận nói, "Cậu đừng qua đây."Lục Dao nghiêng đầu nhìn anh, "Hẹ hẹ hẹ :-D"Đội trưởng Lôi: "???"Nhìn cái vẻ bỉ ổi của cậu ta kìa.Đội trưởng Lôi còn chưa kịp lui bước, người dưới đất bất ngờ nhảy lên, nhào thẳng vào lòng anh.Anh loạng choạng lùi lại, mới giữ vững được người trong lòng.Lục Dao duỗi tay lưu manh bắt đầu cào loạn vào quần áo anh, miệng còn hùng hồn lẩm bẩm, "Vì anh đã nói là tùy, hôm nay ông đây nhất định phải yêu thương anh một trận đã đời!"Thần kinh đội trưởng Lôi giật giật liên hồi.Tên nhóc khốn kiếp này vẫn chưa chịu dừng đúng không?Quấy rối một lần chưa đủ, còn muốn diễn lại màn hoa nở lần hai nữa.Anh trở tay bắt lấy hai tay Lục Dao, dùng một tay khóa chặt sau lưng cậu, giải thoát cổ áo mình, cúi mắt hỏi cậu: "Ai là đại lão gia?"Lục Dao trừng to hai mắt. Đội trưởng Lôi lạnh nhạt nhìn cậu, "Lục Dao, nhìn cho rõ, tôi là ai."Anh không biểu lộ cảm xúc rút chiếc thắt lưng bên hông ra, trói cả người lẫn tay Lục Dao lại, sau đó dứt khoát vác lên vai mang đi.Ánh trăng mỏng lạnh rơi trên người, đội trưởng Lôi giẫm lên đôi bốt quân đội, sải chân dài lạnh lùng nói, "Là người cậu ghét nhất, hôm nay ngoan ngoãn một chút, tôi không muốn cho cậu hôn."***Đội trưởng Lôi tiện tay ném người lên giường. Khóa thắt lưng rất chặt, Lục Dao chỉ có thể lăn qua lăn lại như sâu bướm."Lăn đi, ngã xuống tôi không vớt cậu đâu."Lục Dao ngơ ngác, "........"Người này chỗ nào giống là có chút thích cậu chứ! Nói là kẻ thù còn hợp lý hơn! Cậu tức giận trừng mắt nhìn đội trưởng Lôi, sau đó trơ mắt thấy anh cởi áo khoác ra."? !"Đội trưởng Lôi tháo băng gạc bị cậu đụng đến rỉ máu, tùy tiện thay băng mới, vết bầm trên eo vẫn xanh xanh tím tím.Vừa quay đầu lại, liền thấy mắt Lục Dao đã đờ ra."Cậu....." Anh chưa từng thấy ánh mắt nào trừng trừng như vậy, hoàn toàn khác biệt với thành viên đội mình, khiến vành tai anh không hiểu sao lại nóng ran."Có liêm sỉ chút đi, cậu không có sao?"Lục Dao ngồi trên giường, cúi đầu nhìn bụng anh.Rất thành thật nói, "Tôi chỉ có hai múi, không nhiều bằng anh.""........" Thì ra là vì lý do này. "Ừ, lo mà ngủ đi."Sau đó anh bước về phía ghế sofa, chuẩn bị tạm bợ qua một đêm. Lục Dao lúc say thích sàm sỡ khắp nơi, anh không định thả cậu đi, cậu có thể không thích anh, nhưng cũng không đến mức ngay trước mặt anh mà đi sàm sỡ người khác.Người trên giường không có ý định buông tha cho anh, nghiêm túc hỏi, "Tại sao anh không cho tôi đụng vào anh, không phải anh thích tôi sao?"Đội trưởng Lôi mở mắt ra, "Rốt cuộc cậu có say hay không?"Tửu lượng của Lục Dao thật ra rất khá, bây giờ chỉ tính là nửa say nửa tỉnh, "Không say, tôi biết anh là ai.""Là ai?"Lục Dao hai tay vòng ra sau lưng, duỗi thẳng hai chân ngồi trên giường, tóc xoăn rối tung, gương mặt trắng nõn, không hiểu sao lại trông như một con búp bê cỡ lớn, "Bạn trai tôi.""Bình bịch——"Đội trưởng Lôi ngã khỏi ghế sofa.Lục Dao kinh ngạc nhìn anh, úi trời một tiếng.Sắc mặt Đội trưởng Lôi hơi không tự nhiên, lại vô cùng bình tĩnh đứng dậy từ dưới đất, đổi sang ngồi trên sofa, khuỷu tay chống lên đầu gối rót một ly nước.Anh đang nghĩ, ngày mai Lục Dao không mất trí nhớ thì làm sao đây?Anh đã nói với Lục Dao là mình thích cậu.Còn vì một câu bạn trai mà ngã khỏi ghế sofa.Đột nhiên có chút không muốn sống nữa.Người trên giường không màng thế sự, an nhiên như không, "Lôi Lôi, tôi cũng muốn uống nước."Đội trưởng Lôi ngẩng đầu liếc cậu một cái, im lặng hai giây rồi hỏi, "Là thật sự muốn uống nước, hay cố ý dụ dỗ tôi qua đó?" "........" Lục Dao cạn lời."Anh sao mà tự luyến vậy, anh cũng chỉ cao hơn một chút, đẹp trai hơn một chút, chân dài hơn một chút....."Đội trưởng Lôi lại khá thích những lời nịnh nọt này, rót một ly nước đi đến đút cho cậu.Một tay giữ sau gáy cậu, "Há miệng."Lục Dao ngửa đầu há miệng ra, đội trưởng Lôi không biểu cảm đút cậu uống, nhìn chằm chằm đôi môi nhạt màu của cậu một lát, sau đó không biểu cảm dời mắt.Giọng hơi khàn, "Được rồi, uống nhiều quá lát nữa đi vệ sinh không ai cởi quần cho cậu đâu."Cậu không uống nữa, sau đó nói, "Lau miệng cho tôi."Coi mình là thiếu gia luôn rồi còn gì. Nhưng Lục Dao đúng thật là thiếu gia, con trai nhà giàu nhất trên tinh cầu mỏ vàng của Tinh Hệ Thứ Tám, từ nhỏ đã là tiểu thiếu gia gia tài bạc triệu.Đâu giống anh lăn lộn trong bùn đất mà lớn lên.Đội trưởng Lôi tùy ý dùng đầu ngón tay chạm nhẹ lên khóe môi cậu, da chạm vào có chút mềm mại, bầu không khí không hiểu sao trở nên yên tĩnh, còn có chút mờ ám khó tả.Lục Dao có chút ngứa ngáy trong lòng, "Anh mau thả tôi ra đi.""Rồi sau đó?" "Tôi muốn đánh dấu anh.""........" Đội trưởng Lôi thu tay lại, tùy ý đẩy cậu ngã xuống, "Bớt bớt đi, trong mơ cái gì cũng có."Lục Dao luôn có một loại chấp niệm kỳ lạ muốn đánh dấu anh. Lần trước uống say còn làm loạn trên người anh, thật sự là muốn đánh dấu anh.Nhưng Alpha không thể đánh dấu Alpha, thậm chí còn không cảm nhận được tin tức tố của anh.Cuối cùng Lục Dao tức giận, để lại một đống dấu ấn sả chanh trên người anh."Đồ keo kiệt." Lục Dao nhàm chán lăn một vòng.Mặc dù ngoài miệng luôn nói thích Omega mềm mại yêu kiều, nhưng cậu hình như lại càng thích Omega cao ráo chân dài khí thế áp đảo hơn.Có Omega nào như vậy sao?"Tách—"Ánh sáng lập tức chìm vào u ám. Lục Dao ngơ ngác hai giây, "Lôi Lôi, hay anh bật đèn lên đi, tôi có hơi sợ....."Chưa dứt lời, cậu đã bị người ta giữ lấy sau gáy xoay đầu lại, hôn nhẹ lên khóe môi.Chỉ lướt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, mang theo cảm giác lạnh lẽo của trầm hương hổ phách, toàn bộ tâm trí Lục Dao tê rần trong chớp mắt."Không cần sợ, ngủ ngon."Người đàn ông trầm lặng bước về phía ghế sofa.Anh đang nghĩ, Lục Dao đã từng quấy rối anh, anh cũng quấy rối lại một chút, chắc cũng không tính là quá đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me