TruyenFull.Me

23:09 // shatou

[tini] hoàng tử và chú lùn

shatoufu5114

˙ ✩°˖🍎 ⊹ ࣪ ˖🍃 ⋆。˚

Lớp 1A đang náo nhiệt hơn bao giờ hết. Ngày biểu diễn vở kịch Bạch Tuyết và bảy chú lùn trước toàn trường sắp đến gần, và không khí trong lớp tràn ngập sự háo hức lẫn hồi hộp. Những giọng nói trong trẻo ríu rít vang lên khắp nơi:

"Mình muốn làm cái cây!!!"

"Mình có thể làm công chúa không?"

"Có phải lên diễn không ta?"

"Mình không muốn lên đâu huhu..."

Cô Liu vỗ tay thu hút sự chú ý của đám nhóc, nở nụ cười hiền: "Bạn nào xung phong diễn, cô sẽ thưởng thêm một điểm tốt vào vở nha!"

Bọn trẻ lập tức xôn xao, mấy đứa háo hức đã giơ tay vẫy vẫy.

Chỉ có một cậu bé là không hề bận tâm đến chuyện này. Wang Chuqin đang hí hoáy vẽ nguệch ngoạc gì đó lên bàn tay nhỏ xíu của mình. Với nó, vở kịch này thật ngớ ngẩn. Nó chẳng hứng thú làm hoàng tử hay công chúa gì cả. Thứ nó mong chờ nhất chính là đại hội thể thao toàn trường sắp tới, nơi nó có thể thi đấu bóng bàn và có thể giành chức vô địch!

Cô Liu dịu dàng nói tiếp: "Bây giờ, chúng ta sẽ phân vai nhé! Đầu tiên là nhân vật hoàng tử... Ai muốn làm hoàng tử nào?"

"Đây cô ơi!!!"

"Cô ơi, em muốn làm hoàng tử!"

Cả lớp lập tức xôn xao. Có tiếng cười rúc rích khắp nơi. Wang Chuqin vẫn chẳng thèm ngẩng đầu lên, nó phải vẽ xong cái đồng hồ trên cổ tay đã.

"Datou!"

Sau lớn lên, nó phải mua mấy chục cái đồng hồ mới được. Nó thấy bố nó đeo rất ngầu.

"Wang Chuqin!"

Cậu bé giật mình, vội vàng giấu tay ra sau lưng, chớp mắt nhìn lên. Trước mặt là cô Liu cùng gần ba mươi cặp mắt đang đổ dồn về phía mình.

"Dạ...?"

Cô Liu mỉm cười: "Datou làm hoàng tử nhé?"

Ngay lập tức, Wang Chuqin lắc đầu nguầy nguậy. Không! Tuyệt đối không!

"Em không hợp đâu ạ! Em xin nhường cho bạn Liang Jingkun!"

Bọn con trai cười khì khì, chẳng ai thèm quan tâm lời từ chối của nó. Ngược lại, cả đám còn đồng loạt hô lên:

"Datou làm hoàng tử đi cô ơi!"

"Hoàng tử chân dài!"

"Hoàng tử bóng bàn!"

"Em mập quá không làm hoàng tử được, Datou hợp hơn!"

"..." Wang Chuqin tức muốn xịt khói đầu. Mấy thằng bạn phản bội!  Nó trừng mắt, giả vờ làm động tác "bắn" vào thái dương như muốn cảnh cáo cả đám. 

Cô Liu vẫn cười hiền, nhẹ nhàng viết lên bảng: "Vậy cả lớp đồng ý rồi nhé! Hoàng tử - Wang Chuqin."

"..." Wang Chuqin nhìn chằm chằm tên mình bên cạnh chữ hoàng tử. Thôi được, trông cũng rất thuận mắt. Nó chỉ cần lên đó đọc đúng thoại là được chứ gì. Hoàng tử trong câu chuyện này cũng chỉ xuất hiện một chút xíu.

"Còn ai muốn làm công chúa nào?"

Mấy bạn nữ đưa tay lên, ai cũng muốn làm công chúa xinh đẹp, dịu dàng. Có một, hai bạn còn đánh mắt sang nhìn nó cười ngượng ngùng làm Wang Chuqin nổi da gà.

Sun Yingsha nhìn Wang Chuqin đang trừng trừng nhìn mọi người. Hoàng tử nào đầu bự vậy chứ? Wang Chuqin thực sự rất giống một con khổng tước xòe đuôi, rõ ràng là thích làm hoàng tử nhưng còn giả bộ không thích. Sun Yingsha chỉ ngưỡng mộ Wang Chuqin vì bạn ấy chơi bóng bàn giỏi nhất khối thôi chứ không thấy cậu ấy hợp vai hoàng tử lắm.

Sun Yingsha đảo mắt, nó không muốn làm hoàng tử, công chúa đâu. Nó muốn đóng vai khác.

"Được rồi... Bảy chú lùn cần bảy bạn nhỏ nhỏ nhé! Ai muốn làm bảy chú lùn nào?"

Sun Yingsha lập tức giơ cao tay: "CÓ EM! CÓ EM!"

Cô Liu cùng cả lớp nhìn chằm chằm vào nó. Wang Chuqin cũng nhìn người bạn bé xíu của mình, người bạn có đôi má phúng phính. Sao lại muốn làm chú lùn chứ? Dù bạn ấy nhỏ thật, rất phù hợp...

Sun Yingsha cười tít mắt, không chút do dự trả lời: "Chú lùn vui mà!!!" 

Thực ra, bố mẹ Sun Yingsha đã hứa sẽ mua cho nó bàn bóng đặt ở nhà nếu thấy con gái mạnh dạn lên biểu diễn trước toàn trường. Shasha phải làm thôi. Vì bàn bóng! Vì bóng bàn! Vai chú lùn chắc chắn sẽ đơn giản, còn luôn có các bạn khác đi cùng nữa chứ!

Đúng như dự đoán. Sun Yingsha vui vẻ với vai diễn chú lùn số năm, thoại chỉ có đúng một câu: "Công chúa, công chúa, dậy đi!"; hành động thì lặp đi lặp lại, nhảy nhót quanh sân hoặc đi theo các chú lùn khác. 

Hết. Nó không cần làm gì nữa.

Thực sự quá đơn giản. Bàn bóng ơi, Shasha đến đây!

Còn Wang Chuqin? Nó nhìn chằm chằm vào kịch bản, mặt ngày càng sa sầm. Thoại nhiều hay ít thì có thể học thuộc, nhưng cái cảnh cuối cùng... nó phải ôm công chúa... Wang Chuqin lật qua lật lại kịch bản, hối hận vô cùng vì đã để cái tên Hoàng tử - Wang Chuqin xuất hiện trên bảng. Nhưng bây giờ rút lại thì muộn mất rồi... Nhìn công chúa đang cười e thẹn, Wang Chuqin chỉ muốn bóp cổ chính mình vì không từ chối vai diễn này.

Đến ngày diễn, Wang Chuqin khoác lên mình bộ áo choàng lấp lánh, đầu đội vương miện bé xíu, đứng sau cánh gà với vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng thấy. Trong khi đó, Sun Yingsha thì khác hẳn, cô bé cười tít mắt, hí hửng đội chiếc mũ chú lùn, đứng cạnh sáu chú lùn khác, tràn đầy tinh thần diễn xuất.

Màn kịch diễn ra khá suôn sẻ. Công chúa Bạch Tuyết bị phù thủy cho ăn táo độc, nằm lăn ra sân khấu. Bảy chú lùn đứng xung quanh, lo lắng kêu lên: "Công chúa, công chúa, nàng tỉnh dậy đi!"

Sun Yingsha hăng hái hòa giọng, cực kỳ nghiêm túc diễn xuất với câu thoại duy nhất này, nhìn Lin Yunju nằm dưới sàn. Cô bé nhìn Lin Yunju, công chúa của lớp họ, đang nằm bất động dưới sàn với mái tóc giả vàng rũ rượi. 

Lin Yunju giả gái trông đã buồn cười rồi, nhưng đôi môi được trang điểm màu xám xịt vì ăn táo độc lại càng khiến cậu ấy trông thảm họa hơn. Sun Yingsha cắn môi, cố gắng kìm lại một trận cười sắp bật ra...

Cô Liu nhắc nhỏ bên ngoài cánh gà: "Hoàng tử ra đi con!"

Wang Chuqin hít sâu một hơi, bước ra sân khấu, cảm nhận ánh mắt của cả hội trường lại đổ dồn vào mình. Công chúa Lin Yunju vẫn nằm bất động trên sàn, mái tóc giả hơi lệch sang một bên, trông vô cùng thê thảm. Bảy chú lùn đứng xung quanh, ánh mắt đầy chờ mong.

Wang Chuqin: "..."

Nó nhắm mắt, bi thảm nói lớn: "Công chúa, tỉnh lại đi."

Công chúa vẫn không tỉnh lại. 

Wang Chuqin làm đúng theo kịch bản, nói lớn: "Công chúa. Ta đến đây vì nàng!"

Wang Chuqin hít sâu, cau mày, tiến lên trước... Bàn tay nhỏ bé ôm lấy vai công chúa, vỗ ba cái vào lưng. Ánh sáng bỗng bừng lên. Các bạn nhỏ đứng sau cánh gà tung những bông hoa lên cao tạo cảnh tượng khá đẹp mắt.

Công chúa dần mở mắt, yểu điệu dựa vào vai hoàng tử. Sun Yingsha cấu tay mình, cúi đầu, vai run run, niệm chú: Không được cười, không được cười, không được cười. Lin Yunju diễn đạt quá trời! Lát nữa phải chụp ảnh kỉ niệm với cậu ấy.

Sau khi được đánh thức, công chúa Lin Yunju đưa tay vuốt mái tóc giả xoăn dài, mỉm cười dịu dàng, giọng mềm như bún, khoác tay Wang Chuqin: "Ôi, hoàng tử của ta~"

Wang Chuqin nổi da gà, siết chặt tay áo, nhẫn nhịn, thầm nhủ sắp xong rồi, sắp xong rồi. Bảy chú lùn hào hứng vây quanh hoàng tử và công chúa, nắm tay nhau nhảy múa, miệng hát vang: "Chúc mừng công chúa! Chúc mừng hoàng tử! Hai người hạnh phúc bên nhau!"

Sun Yingsha vừa cười vừa nhảy theo các chú lùn khác, đưa mắt tìm bố mẹ ngồi phía dưới. Cô bé nhảy lên vẫy tay với họ, cười toe toét, mấp máy môi: "Bàn! Bóng! Của! Con!". Vừa chạy vừa vẫy tay, Sun Yingsha không để ý, bất giác vấp phải tà áo rộng của mình. Cả người nó mất đà. Nó cảm thấy trời đất xoay tròn, cơn choáng ập đến.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cô bé không kịp kêu lên, chỉ biết mở mắt trừng lớn khi thấy mình đang đổ thẳng về phía hoàng tử.

Wang Chuqin cảm nhận được có thứ gì đó lao về phía mình. Trong một giây ngắn ngủi, nó theo phản xạ xoay người, đẩy Lin Yunju trong lòng mình ra, hai tay vươn ra đỡ lấy Sun Yingsha.

"Á!"

Chú lùn số năm ngã thẳng vào lòng hoàng tử. Hoàng tử vì bất ngờ mà hất văng công chúa sang một bên, khiến công chúa bị văng mất bộ tóc giả. Tóc một nơi nằm lại sân khấu, người thì đang được một chú lùn khác đỡ dậy, há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.

Khán giả: "..."

Công chúa: "..."

Sáu chú lùn: "..."

Sun Yingsha chớp mắt, ngẩng đầu, đập ngay vào mắt nó là gương mặt Wang Chuqin cách mình chỉ một gang tay. Nó đang đối mắt với Wang Chuqin. Tay cậu đang đỡ ở eo nó. Nó cảm nhận được hơi thở của cậu ấy phả nhẹ lên trán mình. Sun Yingsha bắt đầu cảm thấy mặt mình nóng ran. Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng trái tim Sun Yingsha đập thình thịch trong lồng ngực, không biết là vì vừa ngã hay vì lí do nào khác.

Wang Chuqin cúi xuống, đôi mắt hơi mở to, chưa kịp phản ứng. Nó nhìn Sun Yingsha đang ngơ ngác, hai má đỏ bừng đáng yêu, đôi mắt to tròn sáng rỡ, làn da trắng mịn trông rất mềm mại. Nó chợt cảm thấy... Sun Yingsha trông khá xinh xắn.

Tiếng nhạc đã tắt. Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng pháo giấy rơi lả tả trên sân khấu. Ánh đèn rọi xuống hai đứa nhỏ như thể đang cố ý làm nổi bật khoảnh khắc này.

"HAHAHAHAHAHAHAHAHAHA!"

Tiếng cười nổ ra như pháo hoa. Cả hội trường rung chuyển bởi những tràng cười giòn tan. Các bạn nhỏ lớp khác ôm bụng cười lăn lộn khi thấy công chúa bay mất tóc, còn hoàng tử thì bế chú lùn. Phụ huynh bên dưới cùng các giáo viên vỗ tay rào rào, khen lớp 1A thật sáng tạo.

Cô Liu đứng bên cánh gà cười bất lực vỗ tay theo. Các bạn trong lớp cười khanh khách, vỗ vai nhau, hò reo vì màn kịch cuối cùng cũng kết thúc.

Sun Yingsha lập tức nhảy ra sau, chỉnh lại mũ và áo của mình, nắm tay các chú lùn khác chào tạm biệt khán giả. Wang Chuqin cũng hít sâu, chỉnh lại vương miện trên đầu, nắm cổ tay Lin Yunju một cách cục súc cúi chào mọi người. 

Vở kịch cũng được gọi là "thành công mỹ mãn" dù kết cục có hơi khác một chút...

Hôm sau, nhà trường phát ảnh chụp buổi diễn kịch cho từng lớp. Sun Yingsha nhận tờ ảnh, tò mò lật ra xem rồi ngay lập tức ho sặc sụa.

Trên bức ảnh được phóng to và treo ngay giữa lớp, hoàng tử Wang Chuqin ôm chặt lấy chú lùn Sun Yingsha, mặt mày cả hai đầy căng thẳng. Còn công chúa Lin Yunju thì đứng bên cạnh, miệng há hốc, tóc xoăn nằm dưới đất.

Cả lớp cười ầm lên.

Sun Yingsha ôm mặt, thở dài: "Ôi trời ơi, sao lại chọn đúng cảnh này để chụp vậy?!"

Wang Chuqin che mắt, không muốn nhìn nữa. Lin Yunju đứng bên cạnh, khoanh tay, giả bộ uốn lọn tóc xoăn tàng hình: "Mình đẹp vậy mà chụp đúng lúc mình không có tóc!"

Cả lớp lại càng cười ác hơn, có bạn cười chảy nước mắt. Sun Yingsha cầm ảnh, lén lút liếc nhìn Wang Chuqin. Cậu ấy đang nhìn bức ảnh với vẻ mặt rất vi diệu. Nhưng tai lại đỏ chót. Sun Yingsha mím môi, cảm giác mặt mình cũng đỏ không kém tai cậu ấy cho lắm.

Không biết nữa... Nhưng mà...

Bức ảnh này cũng không đến nỗi tệ. Và Wang Chuqin không chỉ có đánh bóng bàn giỏi. Cậu ấy trông cũng khá giống hoàng tử đấy...

˙ ✩°˖🍎 ⊹ ࣪ ˖🍃 ⋆。˚

__________

[tini] của hai chương này nghĩa là tí nị  á, không biết ở nơi mọi người sống có từng dùng từ này không nhưng đây là một từ chỉ sự nhỏ bé, khá giống "bé tí xíu" á. nhỏ bé mà xinh xắn. tiếng anh có từ tiny ấy. 

hai chương ngày xửa ngày xưahoàng tử chú lùn có các em bé đáng yêu nên mình đặt là tínị.

__________

đậu phụ: Chỉ có Chuqin và Yingsha là người thật còn những gì tôi viết là fanfic, không có thật... ‎꜀( ꜆-ࡇ-)꜆

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me