TruyenFull.Me

30 Days Voi Ryoma Cuc Cung

-Tôi-

Tôi sinh ra ở những năm 80 cuối thế kỷ 20, lúc sinh ra bởi vì vô cớ mà có một đôi mắt ngọc lục bảo mà dẫn đến việc cha tôi tức giận la mắng mẹ tôi "ngoại tình", kết quả là tôi đây một đứa nghiệt chủng, còn la hét đòi muốn ly hôn. Mẹ tôi tức đến muốn nổ phổi, tàn nhẫn mà ngắt mông tôi một cái thật đau, sau đó lại chỉ vào đôi mắt đỏ ngầu lên của tôi là mà quát hai con mắt đỏ ngầu này không phải là gen nhà Kirihara anh hay sao? Mắt đứa nhỏ xảy ra chuyện gì anh đi mà hỏi đám tinh trùng của anh đi nhá!

Sau ngày nghe người ta nói đó là lần thứ nhất mẹ tôi tức đến bùng nổ kể từ khi gả vào nhà chồng. Sau đó, cha tôi trong một đêm từ người bạo lực gia đình trở thành người bị bạo lực gia đình, người đời kêu: "Vợ quản nghiêm." Cha tôi nói đây chính là áy náy đến từ câu nói kia, thân làm đàn ông thì phải dũng cảm gánh chịu sai lầm của chính mình. Nhưng tôi biết, sự thật là bởi vì sau khi mẹ kích động bùng nổ dẫn đến vết thương rách ra, chỉ khâu còn chưa hoàn toàn chắc chắn lại bị bể ra dẫn đến nước ối lẫn lộn với máu tuôn trào ra trở thành ám ảnh lớn nhất trong đời mẹ. Xuất phát từ oán hận đối với kẻ cầm đầu cũng chính là cha tôi, mẹ thề độc nhất định phải dằn vặt người đàn ông này cả đời. Trong sự kiện này, tôi từ đầu đến cuối là người vô tội bị liên lụy, từ khi bắt đầu ám ảnh của mẹ tôi, tôi liền lâm vào thời khắc khốn khổ, chỉ một sự kiện này đã ảnh hưởng đến tuổi thơ của tôi vào những tuổi thiếu niên thanh niên trung niên thậm chí là cả lão niên. Mà những bóng mà này đã trở thành chướng ngại tâm lý của tôi, tôi không muốn thừa nhận nhưng lại không thể phủ nhận rằng tôi không thích phụ nữ, đồng thời, trong tâm lý lại còn có chút sợ hãi họ.

Tiền bối ở câu lạc bộ tennis nói cách tôi chơi bóng không quá nhân đạo, cũng thiếu khuyết tinh thần thể thao. Tôi nhìn vị tiền bối chưa bao giờ thấy anh ấy mở mắt ra, tôi chỉ vào phó đội trưởng rõ ràng chỉ mới 15 tuổi đầu mà lại có một cái mặt 35 tuổi, hỏi, anh ta đánh bóng như bom nguyên tử rơi xuống Hiroshima, lẽ nào như vậy cũng rất nhân đạo, rất có tinh thần thể thao?

Từ khí lạnh phát ra từ vị tiền bối mắt nhắm, tôi hoàn toàn có thể dự đoán được trong tương lai tôi có kết cục bi thảm ra sao. Vào thời khắc ấy, tôi triệt để cảm thấy được người chỉ trích tôi không có nhân đạo mới là người không có nhân đạo nhất.

Tiền bối da đen đầu trọc cùng với tiền bối lúc nào cũng có đồ ngọt trong miệng sớm muộn gì cũng bị cao đường huyết kia, trăm miệng một lời mà nói tôi là đứa ngốc. Mà hai người tiền bối cứ đổi vai cho nhau miết lại một mặt đồng tình mỗi người vỗ một bên vai tôi nói, Akaya là do thiếu khuyết cảm giác an toàn.

Mà vào khắc đó, tôi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ tội ác. Nếu như bị mấy tiền bối đó biết lúc đó tôi nghĩ gì thì nhất định câu lạc bộ tennis trường trung học Rikkaidai này sẽ trở thành toàn quốc, à không, toàn thế giới câu lạc bộ tennis không nhân đạo nhất, bởi vì bọn họ nhất định sẽ đánh tập thể tôi. Nhưng khi đó, tôi thật sự cảm thấy, hai cặp đánh đôi kia đều là Gay.

-Cậu ấy-

Sau đó tôi bắt đầu vì cái ý nghĩ tội ác kia mà sám hối, rất chăm chỉ mà luyện tập thêm. Đương nhiên, đây tuyệt đối không phải do cảm giác áy náy đối với các tiền bối, đối với mấy người cả ngày chỉ ỷ vào hơn tôi một vài tuổi là lại muốn bắt nạt tôi, việc tôi có cảm giác áy náy với bọn họ là không thể nào. Cho nên tôi sẽ nói thật, thật ra chỉ là tôi cảm thấy, bản thân hình như bị bọn họ ảnh hưởng cũng sắp biến thành gay rồi.

Nói như vậy, cậu ấy hẳn là hung thủ trong việc đó.

Tôi thích cậu ấy, tôi thừa nhận. Thế nhưng tôi còn chưa phải là một tên gay, bởi vì tôi còn chưa có hẹn hò với cậu ấy, cùng lắm tôi chỉ có thể được xem là một tên gay trên tinh thần. Còn gay chân chính hẳn là gay tinh thần cũng như thân thể gay kết hợp lại với nhau, mà không phải là chỉ có một trong hai thứ kia. Nhưng nghĩ như vậy, tôi lại có chút hi vọng mình có thể trở thành một gay chân chính.

Thích cậu ấy.

Đúng thế.

Thích cậu ấy.

Cậu ấy cũng thích chơi tennis giống tôi. Chỉ là cậu ấy quá thấp và nhỏ con, vì lẽ đó nên nhìn qua khiến người ta có cảm giác khá giống con gái. Đương nhiên, nếu là nói lớn lên nhìn còn đẹp hơn cả con gái thì có mấy người so được với đội trưởng Tây Thi của bọn tôi. Nhưng nếu nói giữa cậu ấy và bộ trưởng ai đẹp hơn, đáp án của tôi nhất định sẽ là cậu ấy. Trong câu đó có bao nhiêu phần ái tình cũng có bấy nhiêu đó phần bông đùa, thế nhưng, cho dù là so sánh ai với cậu ấy đi chăng nữa, tôi nhất định sẽ không lý do mà chắc chắn cậu ấy tốt hơn họ.

Mấy tiền bối trong câu lạc bộ đều nói cậu ấy cũng giống như tôi, đều là ngôi sao nhỏ bé nhưng sáng chói, đáng để người ta đặt hy vọng vào, và đồng thời, giống nhau có một tính cách làm cho người ta đau đầu.

Nhưng tôi đã thấy, trong mấy người chơi tennis, tôi chưa từng thấy ai có tính cách bình thường cả, cho nên nói tính cách không phải là trách nhiệm của tôi với cậu ấy, là trách nhiệm của cái tên Takeshi Konomi kia. Đương nhiên, nếu như là nói về tính cách tệ hại thì tôi làm sao có thể so được với cậu ấy, ít nhất thì tôi cũng sẽ không ngay trước mặt người khác kêu người ta là "Đầu rong biển"!

Cho dù danh xưng này nghe đúng là khiến cho người ta dễ nổi nóng thật, nhưng tôi tin tưởng rằng cậu ấy không có ác ý. Chỉ là một câu không có ác ý đơn giản như vậy thôi cũng có thể tượng trưng cho trọng lượng của tôi trong lòng cậu ấy là nhẹ đến nhường nào. Đến cùng là nhẹ đến cỡ nào thì tôi không biết, là nhẹ như lông chim không cần để ý đến, hay là một dĩa sushi rong biển có chút cảm xúc, tôi cũng không biết. Đương nhiên, tôi cũng biết tôi không xong rồi, lại còn so sánh bản thân mình với sushi rong biển mà mình ghét nhất nữa chứ.

Mà cũng có thể là bởi vì cậu ấy sẽ gọi tôi là đầu rong biển đi.

Thích cậu ấy.

Đúng thế.

Thích cậu ấy.

Tôi muốn cậu ấy nhớ kỹ tên tôi. Tôi thường xuyên lặp đi lặp lại tên của mình, Akaya, anh là Kirihara Akaya. Nhưng mỗi lần cậu ấy đều đáp lại đầu rong biển, cỏ biển, lần tốt nhất cũng chỉ là đầu rong biển Kirihara. Ít nhất cũng phải gọi là đầu rong biển Kirihara đi chứ!

Đương nhiên, câu nói này, đến cùng tôi vẫn không dám nói ra miệng, bởi vì quá mức xấu hổ. Này chứng minh, tôi ngoại trừ có chút mù quáng trong tình yêu, tốt xấu gì đó cũng còn tí liêm sỉ.

Nhưng mà, tôi cảm thấy, nếu cậu ấy có thể nhớ được đầu rong biển, chắc là, trọng lượng của tôi trong lòng cậu ấy ít nhiều gì chắc cũng bằng với dĩa sushi rong biển chứ?

Thích cậu ấy.

Đúng thế.

Thích cậu ấy.

-Tôi và cậu ấy- (1)

Bình thường bên cạnh cậu ấy luôn có thật nhiều tên ghê tởm như con sên ve vãn bên cạnh cậu ấy, ban đầu tôi cũng không nghĩ nhiều, nhưng cũng không quá vui vẻ, nhưng sau đó tôi cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, phát hiện việc này chứng minh, gu thẩm mỹ của tôi tuyệt đối không có vấn đề.

Để cho tôi cảm thấy vui mừng chính là, thái độ của cậu ấy đối với đám sên đó đều là một mặt lạnh lùng không để tâm, còn thái độ đối với tôi à... ừm, ngại quá, tôi trời sinh tình cảm trì độn, tôi cũng không nhận ra được.

Đừng nghĩ rằng tôi nói giỡn, tôi nói thật, tôi cũng không biết cậu ấy nghĩ gì về tôi trong lòng cậu ấy nữa. Rốt cuộc là do tôi quá mức ngu ngốc hay là do cậu ấy quá khó để với tới? Vấn đề này suy nghĩ nhiều cũng không có ý nghĩa gì, huống hồ, nghĩ theo hướng nào đi chăng nữa cũng dẫn đến kết luận tôi là đứa ngốc. Tôi là một đứa ngốc, thế nhưng cũng không cần bất luận người nào bao gồm cả tôi nhắc nhở bản thân, vì lẽ đó, vấn đề này chính thức chấm dứt tại đây.

Tôi mang nghi vấn của mình đi nói cho vị tiền bối không mở mắt kia. Trong mắt tôi, chắc cũng chỉ có anh ấy khá phúc hậu đáng tin cậy, đồng thời cũng sẽ không lúc nào cũng sẽ cười nhạo tôi.

Nhưng kết quả nói cho tôi biết, suy nghĩ của tôi đúng là quá ngây thơ.

Tiền bối không mở mắt ra, nhưng vẫn đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lần. Lúc tôi bối rối định hỏi anh ấy sao không mở mắt lại có thể nhìn người khác được, anh ấy chậm rãi mở miêng, mở đầu chính là một câu.

"Akaya, đứa ngốc."

Em đời trước thiếu nợ mấy anh phải không vậy?

Ngay trước thời khắc tôi định đập bàn phát điên, tiền bối lại tiếp tục nói: "Sao không tỏ tình với cậu ấy xem sao?"

Tỏ tình!? Làm sao có thể! Bị từ chối thì làm sao bây giờ!?

Tiền bối còn ngốc hơn tôi sao?

"Đứa ngốc."

Lần thứ hai tiền bối nói từ này tôi suýt chút nữa liền vung quyền đánh anh ấy, đương nhiên, tôi tin tưởng kết cục của việc làm như vậy nhất định là vô cùng tệ hại, vì lẽ đó, tôi không dám làm vậy.

Tôi còn chưa ra tay tiền bối trái lại ra tay rồi. Anh ấy nhanh chóng duỗi nắm đấm ra, vào thời điểm tôi nghĩ sóng mũi tôi xong rồi, áp lực từ quả đấm của anh ấy đột nhiên biến mất, thay vào đó là ngón tay anh ấy tàn nhẫn mà bắn một cái lên trán tôi một cái.

Nói thật, cú này thật ra cũng rất đau, nhưng nghĩ nghĩ một hồi vẫn cảm thấy bắn trán này dù sao cũng thân thiết hơn là cho sóng mũi một cú đấm nhỉ. "Em thử nghĩ lại xem, bình thường em ấy đối xử với em như thế nào?"

Tiền bối tựa như chưa hề xảy ra chuyện gì ngồi về chỗ, dùng thìa uống trà gõ cốc cốc lên dĩa sứ trắng kê dưới tách cà phê.

Cậu ấy bình thường đối xử với mình như thế nào nhỉ? Câu hỏi này đúng thật là rắc rối, thằng nhóc kia không phải là đối với ai cũng lạnh lùng không nói nhiều sao? Tôi không chỉ thấy một lần, đám sên kia dùng đủ loại phương thức cố gắng dụ dỗ cậu ấy ra ngoài, thế nhưng cậu ấy đều là lạnh nhạt cự tuyệt. Số lần đúng là nhiều lắm, cậu ấy từ lạnh nhạt đã trở thành chán ghét. Nhưng không hiểu sao, đối với tôi cậu ấy lại chưa từng lộ ra vẻ mặt chán ghét kia.

Tuy rằng tôi cũng rất tình nguyện tin tưởng chuyện này thể hiện cho việc cậu ấy có hảo cảm đối với tôi nhiều hơn những người khác, nhưng nói thật, chỉ dựa vào điểm ấy cũng chẳng thể nói rõ được thứ gì. Cậu ấy không tỏ vẻ chán ghét đối với tôi chẳng qua chỉ là vì mỗi lần tôi tìm cậu ấy đều chỉ là chơi tennis, tình cờ cùng đi ăn kem uống nước mà thôi, mà những chuyện này vừa vặn cũng là lúc cậu ấy muốn làm.

Đúng vậy, nhất định không sai.

Tôi nói hết suy nghĩ của tôi cho tiền bối nghe. Đôi mắt anh ấy vẫn cứ híp như là đang trầm tư nhưng thật ra tôi cũng không biết là anh ấy có đang làm như vậy hay không. Hồi lâu, anh ấy cuối cùng cũng mở miệng.

"Đi tỏ tình đi, Akaya."

Tôi nghe được những lời này suýt chút nữa bị ngã ghế. Hoàn toàn không rõ được trong đầu tiền bối đang suy nghĩ cái gì, kêu tôi đi tỏ tình? Anh là muốn thấy mối tình đầu của em còn chưa đơm hoa kết trái đã bị dập nát rồi hay sao? Thời điểm này tôi ngoại trừ hô to thói đời lạnh nhạt, lòng người đổi thay ra thì còn có thể làm cái gì?

"Em đừng nghĩ là anh lừa em, anh nói thật đấy, em đi tỏ tình đi, tỷ lệ thành công là hơn 79.8% đấy."

Vậy nếu em bất hạnh bị lọt vào 20.2% còn lại thì sao? Hơn nữa, anh lấy đâu ra số liệu vậy!?

Nghĩ tới đây, tôi dứt khoát quyết định không làm loạn lên. Ngược lại cho dù là ai, đều không coi tôi như một đứa ngốc thiếu khuyết tình cảm, tất cả mọi người chỉ là muốn nhìn tôi như một thằng hề biểu diễn sự ngu đần trong tình yêu này hay sao? Chơi tôi thực sự vui như vậy sao?

Quá đáng quá đi mất.

Mà thôi quên đi, ngược lại, thật ra thì mọi người đối xử với tôi vẫn rất tốt.

-Tôi cùng cậu ấy- (2)

Mẹ tôi xưa nay chưa từng đánh tôi, đương nhiên, ngoại trừ lần bấm mông tôi lúc mới sinh. Ngay cả vậy thì phần lớn trách nhiệm vẫn là của mẹ vì nỗi sợ hãi của tôi đối với phụ nữ. Còn phần trách nhiệm còn lại, tôi nghĩ, làm cho cha tôi phụ trách là được. Dù sao thì đã từng nhìn thấy một người phụ nữ đánh một thằng đàn ông đến vỡ đầu máu chảy be bét sau đó lại muốn một lần nữa nảy sinh hứng thú với phụ nữ thì đúng là một chuyện không dễ dàng. Khỏi nói chỉ là tôi chưa từng gặp nữ thần hệ chữa trị*, trên thực tế mẹ tôi vào lúc không phát điên thì từ đầu đến cuối chính là hệ chữa trị. Chính vì thế, tôi mới có thể sợ hãi phụ nữ. Cũng là bởi vì vậy, tôi đến bây giờ còn chưa có kinh nghiệm yêu đương.

Mấy tiền bối trong câu lạc bộ không biết là cố ý hay vô tình, thường thường cũng sẽ nói về chuyện yêu đương lúc trước của bản thân. Nói tới mối tình đầu, nụ hôn đầu, mọi người không phải là nhà trẻ thì cũng là tiểu học, ngay cả... vị tiền bối đầu trọc tôi thấy không có khả năng nhất cũng nói đã từng hẹn hò hồi năm nhất. Tôi không biết bọn họ nói thật hay là nói xạo, nhưng như thế nào đi chăng nữa, tôi có cảm giác bản thân đúng là rất thất bại...

Kết quả là, tôi, một người không có kinh nghiệm yêu đương, bây giờ cũng chỉ có thể làm một nửa bạn bên người tôi thích, yên lặng mà nhìn cậu ấy. Điểm bất đắc dĩ duy nhất chính là, tôi mỗi lần yên lặng nhìn cậu ấy đều bị người khác cho là đang ngơ ngẩn mộng mơ.

Về đến nhà, như cũ thấy được cha mình đang bị mẹ đạp dưới chân. Lão già không biết có phải là bị thời gian đây bị giẫm hơi nhiều, gần đây có chút xu thế bị hói đầu. Vừa để cặp sách xuống, mẹ của tôi liền quăng cha sắp biến thành đầu trọc ném qua một bên, nâng mặt mỉm cười nói Akaya về rồi có đói bụng không hoặc gì đó giống vậy.

Nếu là như vậy, tôi đã nghe đến chán ngán rồi.

Không biết là do hoocmon kì sinh lý quấy phá hay là do bản tính gây ra, tôi rống lên với mẹ tôi một câu dài dòng muốn chết! Sau đó vọt vào phòng mình. Mẹ của tôi ở ngoài một lần lại một lần gõ cửa, tiếng gõ cửa dần dần yếu đi, sau đó thì dừng lại, một lúc nữa lại vang lên. Tôi không biết lặp lại như vậy bao lâu, thế nhưng, vào lúc tiếng gõ cửa không còn vang lên nữa, tôi có cảm giác sắp khóc đến nơi.

Tôi hẹn cậu ấy ra, đem suy nghĩ của mình nói hết cho cậu ấy. Tôi cũng không biết vì sao lại nói ra, chỉ là do lúc đó cảm thấy rất muốn nói, không phải là không phải cậu ấy thì không được, mà đối tượng vừa lúc là cậu ấy mà thôi. Nhưng sau khi nói xong tôi lập tức hối hận. Tôi không hiểu bản thân làm sao lại đem mấy cái suy nghĩ ngu đần đến cùng cực của bản thân nói cho cậu ấy biết. Không chừng lần này cậu ấy nhất định sẽ coi bản thân là đứa ngốc mất.

Cậu ấy không nói gì, chỉ là nhảy xuống từ trên cái ghế, từng bước từng bước rời đi. Ánh hoàng hôn của sân bóng đầu đường kéo bóng cậu ấy ra rất dài, tôi gần như cho rằng chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới cậu ấy.

Nhưng, không được. Cho dù tôi đưa tay ra dùng sức nắm nó, thứ nắm được, cũng chỉ là không khí hư vô.

Tôi có chút thất vọng.

"Nè."

Tôi ngẩng đầu lên, cậu ấy đưa tôi một lon Ponta, mùi nho.

Nếu như lúc trước tôi hối hận vì đã nói những lời thừa thãi ngu dốt như vậy, bây giờ tôi hối hận chính là chưa nói cho cậu ấy tôi thích Ponta mùi dâu hơn.

Mở nắp bật, uống một hớp Ponta. Ghét thật, mùi nho ngọt quá.

"Thật ra," cậu ấy ực một hớp uống hết lon Ponta, quăng lon rỗng vào thùng rác, "mẹ anh hẳn là rất yêu anh."

Hả?

"Tuy rằng, anh còn kém xa lắm," cậu ấy đứng thẳng người lên, tay kéo vành mũ, "nhưng mà, cố lên nhé."

Cậu ấy nói xong liền bỏ đi, tôi ngồi trên ghế rất lâu chưa hoảng hồn lại. Rất lâu sau đó tôi đưa tay sờ sờ mặt của mình, nóng quá.

Ngay sau đó tôi nghĩ, tôi hẳn là nên nghe lời tiền bối đi tỏ tình.

Vốn là cảm thấy không có hi vọng như bây giờ tôi lại cảm thấy, bất cứ điều gì cũng có hi vọng, cho dù không lớn lắm, nhưng tình huống hình như cũng không phải không ổn như tôi từng nghĩ.

Đúng không?

Sau khi về đến nhà tôi còn thấy mẹ đang đánh cha, thật ra cũng không chảy máu, cũng không để lại vết gì, vẻ mặt mẹ nhìn cha hình như cũng trở nên hơi dịu dàng hơn trước. Này dường như chỉ là một chút tiến bộ, nhưng không biết tại sao, tôi lại có cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ.

Có lẽ tình huống thực ra cũng không tệ như tôi nghĩ.

Đúng không?

"Đúng vậy, cho nên đi tỏ tình đi, Akaya."

Tiền bối mắt nhắm không biết từ lúc nào xuất hiện ở sau lưng tôi, loại xuất quỷ nhập thần này kết hợp với việc tiền bối chưa từng mở mắt làm cho tôi thường xuyên có suy nghĩ anh ấy có phải là loài người hay không. Thế nhưng, trọng điểm không phải là ở đây, trọng điểm là làm sao anh ấy có thể biết được tôi đang suy nghĩ gì?

"Bởi vì em là đứa ngốc dễ bị nhìn thấu suy nghĩ mà."

Lần này không chỉ là tiền bối không mở mắt, ngay cả các tiền bối khác cũng xuất hiện sau lưng tôi. Bọn họ... rốt cuộc là Ninja hay là yêu quái vậy? trước tiên không bàn đến việc này, bọn họ làm gì mà lại cùng nhau xuất hiện ở chỗ này!

Tiền bối bánh gato ngốc chọt chọt tay tôi chỉ về phía trường học bên kia. Tôi nhìn sang, xa xa tôi nhìn thấy được một thân mình nho nhỏ đầu mang cái mũ Fila màu trắng đang đứng bên lưới sắt nhìn về phía tôi. Chú ý đến ánh mắt của tôi, cậu ấy làm vài cái khẩu hình với tôi. Dựa vào thị lực ưu tú, tôi nhìn thấy rõ cậu ấy đang nói, 'đồ ngốc'.

Sau đó cậu ấy cười. Tôi xin thề, cuộc đời này tôi chưa từng nhìn thấy nụ cười nào đẹp đẽ đến như vậy, nếu như có thể để tôi ngắm nhìn nụ cười này mãi mãi, gọi tôi là đứa ngốc cả đời cũng được!

Cũng không biết là ai đẩy tôi một cái, tôi ngẩng đầu lên phát hiện cậu ấy đã chuẩn bị cất bước rời đi. Tôi lảo đảo chạy tới gần, ngẩng đầu lên tôi nhìn thấy một mảnh bầu trời xanh thẳm.

A a, ông trời, xin hãy cứ để tôi làm đứa ngốc cả đời đi.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me