619 Ba Phan Bat Luc
Nó co co người quấn mình trong chăn như một con sâu nhỏ mặc kệ thời thế có đổi thay như nào..Trời se se lạnh như này vẫn là nằm trong chăn thoải mái nhất đi..Nghĩ như thế nên cho dù có chút tỉnh táo nguyễn quang hải cũng chẳng rời giường nghe tiếng anh nhà gọi nó cũng ừ hử bất động đến khi xuân trường chẳng đợi được nữa xông thẳng vào phòng kéo rèm ra hất miếng nắng lên mặtHải nheo mắt khó chịu..Nguyễn quang hải .. đến giờ dậy rồi đừng quên hôm nay em còn phải đến sân tập..Ứ..Nó chán trả lời, em lười ngủ thêm tí đã.. không tập buổi sáng thì tập buổi chiều sân nó cũng có chạy được đâuHắn bước giật chăn ra kéo nó dậy, đừng có biếng.. nếu bây giờ không dậy không kịp ăn sáng thì sẽ muộn mất đấy..Ứ.. tại anh hết.. Nó đạp đạp toanh kéo lấy chăn quấn tiếp.. tối qua là do ai làm nó mất ngủ giờ mới ngủ được chút đã gọi lấy dậy.. Anh chạ thương em gì cả..Ngoan nào.. không được lười em phải đi tập.. em là đội trưởng cơ mà.. '......Hải hé dần mắt nhìn xuân trường, hình như là thế .. hay là.. hay là.. mình quay ngược thời gian hồi anh làm đội trưởng í được hông anh* sn 619 muộn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me