TruyenFull.Me

9 Edit Og Nguoi Yeu Chet Di Song Lai La Ta Than

Chú Văn móc điện thoại ra, sốt ruột gọi cho nhà tang lễ.

"A lô, bây giờ có thể điều xe tang tới không? Con dâu nhà tôi chết rồi, nhanh lên cho xe tới chở xác đi..."

Đầu dây bên kia là một giọng nói lạnh lẽo ngắt lời ông ta: "Xin lỗi, hiện có quá nhiều trường hợp cần tiếp nhận, tạm thời không thể đến đón quý khách."

Tút – cuộc gọi bị cắt.

"Sao kỳ vậy?" Chú Văn ngơ ngác.

Nhà tang lễ đó cách trấn Phúc Lâm không xa, bình thường chỉ phục vụ vài trấn xung quanh. Dân cư ở mấy chỗ đó vốn không đông, quanh năm chẳng mấy khi có người chết. Sao đột nhiên lại bận đến vậy?

Ông ta gọi lại lần nữa.

"Xin lỗi, hiện có quá nhiều trường hợp cần tiếp nhận, tạm thời không thể đến đón quý khách."

Y hệt câu trả lời trước.

"Điên rồi chắc!" Chú Văn tức lộn ruột.

Đêm dài lắm mộng, xác của Từ Tiểu Vũ mà không được thiêu sớm thì giữ lại trong nhà chẳng phải chuyện lành.

Không từ bỏ, ông ta tiếp tục gọi.

"Xin lỗi, hiện có quá nhiều trường hợp cần tiếp nhận, tạm thời không thể đến đón quý khách."

"Xin lỗi, hiện có quá nhiều trường hợp cần tiếp nhận, tạm thời không thể đến đón quý khách."

"Xin lỗi, hiện có quá nhiều trường hợp cần tiếp nhận, tạm thời không thể đến đón quý khách."

Sắc mặt chú Văn dần tái đi, bàn tay run rẩy buông thõng xuống.

Thấy ông ta không gọi nữa, Tôn Phượng Kiều bắt đầu sốt ruột.

"Ngẩn ra làm gì vậy, gọi tiếp đi chứ, gọi cho đến khi họ cho xe đến thì thôi!"

Nhưng chú Văn vẫn cứ đờ đẫn, ánh mắt như mất hồn.

Tôn Phượng Kiều giật lấy điện thoại: "Ông không gọi thì để tôi gọi!"

"Tránh ra!"

Chú Văn đột ngột nổi giận, vung tay đẩy mạnh bà ta ra.

Tôn Phượng Kiều tức đến sôi máu, định khóc lóc om sòm nhưng vừa nhìn thấy mặt chồng trắng bệch thì lập tức im bặt.

"Ông sao vậy?" Bà cẩn thận hỏi.

Môi chú Văn run lên, tái nhợt.

Ông ta không biết nên trả lời sao.

Phải đến lúc nãy ông ta mới đột nhiên nhận ra: ông đã gọi ba cuộc, mà cả ba lần bên nhà tang lễ đều có giọng nói giống y hệt nhau, ngữ điệu cũng y hệt và nói cùng một câu như đúc.

Nhưng vấn đề là... đó không phải là giọng máy trả lời tự động.

Đường dây nóng nhà tang lễ từ trước đến nay luôn do nhân viên trực ban trả lời trực tiếp.

Vậy thì... người đó đang trêu ông ta sao?

Hay là... đó vốn không phải người?

Dân ở trấn Phúc Lâm vốn rất tin vào chuyện âm giới, chú Văn lại càng mê tín hơn.

Ông ta không dám nghĩ tiếp nữa.

Huống chi, ông ta cũng hay có tật giật mình, bất an không yên.

Cuối cùng, xác của Từ Tiểu Vũ chỉ có thể được tạm đưa vào kho lạnh chuyên bảo quản thực phẩm, chờ đến hôm sau khi có xe tang đến chở thì mới đem đi hỏa táng được.

***

Cùng lúc đó, Vương Chấn Cường – người nãy giờ vẫn âm thầm quan sát mọi chuyện – đã lặng lẽ quay về phòng dành cho khách.

Trên đường đi, gã lầm bầm không ngớt, đầy tức tối.

Xui xẻo, đúng là xui xẻo! Gã là dân làm ăn, rất coi trọng chuyện may rủi. Ai ngờ lần này lại xui đến mức đụng ngay một xác chết treo cổ! Quá đen! Về nhà nhất định phải tìm mấy ông thầy cao tay làm lễ giải xui.

Nhưng việc quan trọng nhất lúc này là phải nhanh chóng rời khỏi cái nơi ma quái này.

Dù gì gã cũng đã ăn thứ cần ăn, mục tiêu chuyến đi coi như đã đạt được.

Không biết là do nhiều năm tin vào mấy chuyện âm khí tà ma hay là vì lý do nào khác, nhưng Vương Chấn Cường cứ có cảm giác bất an, ngứa ngáy trong lòng không chịu được.

Phải nhanh, càng nhanh càng tốt.

Không thể ở lại nơi này lâu.

Gã vội vã thu dọn đồ đạc, nhét tạm vào vali.

"Tch..."

Ngón tay gã chạm phải thứ gì đó mềm mềm, lạnh lạnh và ướt át. Như có nước nhỏ giọt...

Tim gã như rơi xuống hố. Gã chậm rãi rút tay ra.

Đầu ngón tay dính một chất lỏng trong suốt, hơi ngả vàng.

Cảm giác kinh hoàng lập tức bùng nổ trong đầu.

Vương Chấn Cường run rẩy đưa tay, từ từ lật lớp quần áo trong vali lên.

Chỉ thấy bên trong chiếc vali đen tuyền, có một thứ gì đó đỏ đỏ trắng trắng đang cuộn tròn.

Bóng loáng, ướt sũng, còn hơi phập phồng...

Là một đứa trẻ sơ sinh bé xíu.

A a a a a a a a a ——

Vương Chấn Cường hoảng loạn gào thét như sắp chết đến nơi, cả người mềm nhũn ngã nhào xuống đất, tay chân bò lồm cồm tìm đường chạy trốn, trông chẳng khác gì một con chuột bị mèo rượt, vừa thảm hại vừa buồn cười.

Bất ngờ, cổ gã bỗng lạnh toát, như có thứ gì tanh tưởi, hôi mùi cá chết rơi lên cổ. Cái thứ trơn trượt, ướt nhẹp ấy quấn chặt quanh cổ gã như một sợi dây.

Tách, tách...

Trên mu bàn tay bắt đầu nhỏ xuống thứ chất lỏng trong suốt.

Là nước ối.

Đứa bé kia đang nằm bò trên cổ gã.

Vương Chấn Cường lúc này như con cá nằm trên thớt, há mồm cố thở từng hơi khó nhọc, toàn thân tê dại, đến cả động đậy cũng không nổi.

Gã chỉ mong lúc này có thể ngất đi thì đỡ khổ, nhưng đáng tiếc, ý thức lại cực kỳ tỉnh táo.

Gã cảm nhận rất rõ, đứa bé kia đang bò dần lên đầu mình, nước ối lẫn máu loãng thấm vào da đầu, chảy ròng ròng xuống trán, dính đầy mặt.

Hai bàn tay nhỏ xíu chưa mọc nổi móng tay của đứa bé ôm lấy mặt gã.

Hai chân nhỏ tí tẹo như chân mèo con, đạp nhẹ nhàng trên mặt gã như đang chơi đùa.

Răng và mắt Vương Chấn Cường bắt đầu run lẩy bẩy, giật liên hồi.

Khuôn mặt bé tí của đứa trẻ dính sát vào mặt gã.

Ngũ quan của nó vẫn còn mờ mờ, giống như một khối thịt người luộc chưa thành hình.

Phải rồi, vì khi nó mới năm tháng tuổi trong bụng mẹ thì đã bị ép đưa ra ngoài.

Vương Chấn Cường tinh thần gần như sụp đổ, tim đập thình thịch như muốn nổ tung.

Đứa bé mở mắt.

Hai cái lỗ đen ngòm, sâu hoắm.

Nó nhìn gã, cất tiếng gọi: "Ba... ba..."

Giọng nói ngây thơ non nớt nhưng lại đầy ác độc, mưu mô và u ám.

"Ha..."

"Ha ha ha..."

Vương Chấn Cường toàn thân run bần bật, cổ họng phát ra những tiếng cười khan không rõ hình thù.

Thì ra... là như thế...

Thì ra, gã đã ăn chính con gái ruột của mình...

***

Tuổi càng lớn, sức khỏe và thể lực của Vương Chấn Cường càng xuống dốc, nhưng lối sống thì lại chẳng hề tiết chế: ăn chơi trác táng, đêm đêm gái gú, dục vọng không đáy.

Cho đến một lần suýt chết vì "mã thượng phong", gã mới bắt đầu đối diện với sự thật là mình đang già yếu không cưỡng lại được.

*mã thượng phong: cơn đột quỵ sau khi quan hệ

Sau nhiều đêm trằn trọc, gã nghe được từ một người bạn về một bài thuốc cổ "bổ cực mạnh".

Đó là một loại canh bổ kỳ quái.

Người bạn giới thiệu gã gặp một "đại sư", tên đó nhấn mạnh nhiều lần rằng canh này tuy hiệu quả rất mạnh nhưng nguyên liệu thì quý hiếm, lại khó chấp nhận với người bình thường.

Nhưng khi gã mở nắp nồi, nhìn vào làn nước canh nóng hổi, sánh đặc như sữa bên trong thì lại cảm thấy: cũng có gì to tát đâu.

Chẳng qua là canh nấu từ thịt những đứa trẻ sơ sinh khoảng vài tháng tuổi thôi mà? Heo, bò, gà còn ăn được, người cũng là động vật thì sao lại không ăn?

Hơn nữa, trẻ con còn chưa thành hình, tính ra cũng chưa hẳn là con người.

"Tôi hỏi thật, tại sao phải dùng bé gái?" Gã hỏi ông thầy: "Có yêu cầu gì đặc biệt à?"

"Lấy âm bù dương, mới đạt được hiệu quả cường dương đó." Ông thầy rung đùi đắc ý: "Với lại bé gái dễ kiếm hơn bé trai nhiều."

Nghĩ cũng đúng. Ai mà chẳng mong có con trai nối dõi, bé gái bị bỏ đi cũng là chuyện thường, không đáng giá.

"Được, vậy tôi thử xem sao." Gã đồng ý không chút do dự.

Tay chân bé gái được rửa sạch rồi cho vào nồi hầm, thêm nhân sâm, ba kích, đương quy, kỷ tử, lát gừng và vài vị thuốc khác, đậy nắp, hầm suốt tám tiếng đồng hồ, sau đó ăn cả nước lẫn thịt. Công hiệu thì đúng là tuyệt vời: bổ máu, dưỡng khí, khỏe ra thấy rõ.

Ăn được một thời gian, gã cảm thấy sức lực tràn đầy, như trở lại thời trai trẻ.

Còn người cung cấp những đứa bé cho món canh này, chính là chú Văn.

Gã cứ lâu lâu lại đến cái khu trọ nhỏ của trấn Phúc Lâm chẳng phải vì du lịch nghỉ dưỡng gì, mà chỉ nhắm vào tay nghề nấu nướng tuyệt hảo của chú Văn.

Mấy hôm trước, chú Văn lén lút đến gõ cửa phòng gã, nói mình sắp có hàng cực phẩm.

Cái gọi là cực phẩm, là tiếng lóng của bọn họ, chỉ những đứa trẻ năm sáu tháng tuổi. Trẻ con dưới một trăm ngày tuổi thì quá non, đủ tháng mà lại thiếu cân, chỉ có cỡ này là vừa vặn nhất.

Cái thân thể bé xíu ấy bên ngoài còn phủ một lớp mỡ non như kem tươi, hồng hào trắng trẻo rõ ràng, sọ não mỏng tang, tay chân nhỏ xíu khẽ động đậy, y như con mèo con mới đẻ, vừa sạch sẽ lại vừa bổ dưỡng.

Lúc ấy, gã cảm thấy chú Văn đang khoác lác, chỉ là muốn bán cho mình với giá cao hơn thôi, vì gã căn bản không tin chú Văn còn có thể kiếm được hàng cực phẩm.

Bây giờ pháp luật quản lý càng ngày càng nghiêm, rất ít người có thể từ đường dây bệnh viện mà lấy được xác trẻ con. Chỉ có mấy phòng khám chui dởm lén lút bán, nhưng thường thì phẩm chất đều không ra gì.

Ai ngờ, chú Văn vỗ ngực đảm bảo với gã, nói mình không những có thể kiếm được cực phẩm năm tháng tuổi, mà còn là hàng tươi sống, lại còn là loại quý hiếm nhất: đầu thai.

"Đầu thai là bổ dưỡng nhất, không có thứ gì bổ hơn thứ này đâu. Đảm bảo ngài ăn xong sẽ khỏe như vâm, tinh thần long mã, hơn cả thanh niên mười tám tuổi."

Chú Văn chém gió tưng bừng, gã tuy nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng rất động lòng.

Thế là, gã trả trước cho chú Văn ba vạn tệ tiền cọc, hứa nếu hàng thật thì sẽ trả thêm bảy vạn nữa.

Mười vạn tệ mua một bé gái, có lẽ chỉ có gã mới dám tiêu tiền như vậy. Những người nhà của mấy bé gái đó, chắc chắn không muốn bỏ ra nhiều tiền như vậy để nuôi chúng đâu nhỉ?

Hôm đó, chú Văn lén dẫn hắngã đến một phòng khám chui, bảo gã đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.

"Tươi rói như vậy, ăn mới yên tâm." chú Văn đắc ý nói.

Chú Văn quả thật không lừa gã.

Cái bọc thai nhi đặt trên bàn thay thuốc trong phòng phẫu thuật khi mang sang vẫn còn hơi nhúc nhích.

Thật sự rất tươi, không chỉ còn sống mà màu sắc phẩm tướng cũng không thể chê vào đâu được.

Về đến nhà trọ, chú Văn lập tức vào bếp nấu cho gã ăn ngay, gã thì ngồi bên bàn chờ.

Bát canh bưng lên, vừa mở nắp ra, mùi thơm nóng hổi đã xộc thẳng vào mặt.

Một bát canh trắng sữa, hành lá xanh biếc, kỷ tử đỏ tươi, vẫn còn sủi tăm ùng ục.

Dù không nghĩ đến chuyện bồi bổ, canh trẻ con cũng ngon hơn bất cứ sơn hào hải vị nào.

Gã thầm nghĩ như vậy.

Gã múc một muỗng đầy cả thịt lẫn canh, chẳng kịp thổi đã vội vàng đưa vào miệng, nóng đến chảy cả nước mắt.

Thịt mềm như tan trong canh, canh lại đậm đà như thịt.

Gã gắp một miếng bằng đũa, gắp lên một cánh tay nhỏ xíu, trắng nõn mềm mại, giống như ngó sen làm bằng thịt, trên đó còn điểm một nốt ruồi nhỏ màu nâu đỏ, càng khiến người ta thèm thuồng.

Đầu lưỡi gã khẽ liếm, chẳng cần nhai, chỉ cần mút nhẹ một cái, thịt đã mềm mại trôi tuột xuống thực quản.

Cẩn thận thưởng thức xong, gã nhả ra một mẩu xương nhỏ xíu, giơ ngón tay cái lên: "Quả nhiên là mỹ vị tuyệt trần, tay nghề chú Văn lên cao rồi đấy."

Chú Văn nhìn số tiền vừa nhận được trong tài khoản, cũng cười tít cả mắt.

"Ông chủ Vương khách sáo quá rồi, quá khen quá khen."

***

Bây giờ, Vương Chấn Cường hối hận đến chết đi được, dạ dày quặn đau run rẩy.

Gã nào có thể ngờ tới cơ chứ?

Từ Tiểu Vũ lớn lên xinh đẹp, lại vừa nhìn đã biết là tính cách yếu đuối dễ bắt nạt, gã đã để ý cô từ lâu. Có một lần gã uống say quá, lập tức mượn rượu giở trò đồi bại với Từ Tiểu Vũ, còn chụp ảnh uy hiếp cô không được nói ra.

Từ Tiểu Vũ thực sự tuyệt vọng, nhưng cô căn bản không dám báo công an. Chuyện này một khi lan ra ngoài, người bị ngàn người chỉ trích sẽ chỉ là cô. Ở trấn Phúc Lâm, người phụ nữ mất trinh tiết là thứ thấp kém nhất, sẽ bị cả thị trấn người ta xỉa xói cả đời.

Cô không có học thức, lại không có khả năng kiếm sống, nhỡ bị nhà họ Phùng đuổi ra khỏi nhà, cô ở ngoài đời căn bản không thể tồn tại.

Cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Mà Vương Chấn Cường cả đời chơi gái vô số kể, căn bản không coi chuyện mình đã làm ra gì, sao có thể nghĩ đến Từ Tiểu Vũ sẽ vì vậy mà có thai, sinh con ra còn bị chú Văn làm thành canh trẻ con, để chính mình từng ngụm ăn vào bụng.

Vương Chấn Cường biết, tình hình của mình lúc này rất không ổn, chỉ sợ là bị vong linh quấn thân.

Vong linh là linh hồn của những đứa trẻ bị nạo phá thai hoặc chết non trong bụng mẹ, hồn phách không nơi nương tựa, không thể siêu thoát, luyến tiếc dương thế, sinh ra vô vàn oán khí hận ý, vì vậy theo huyết thống tìm đến người thân, dây dưa quấy phá.

Con gái của Từ Tiểu Vũ bị chính cha ruột ăn thịt, cho dù ở trong đám vong linh cũng là một sự tồn tại vô cùng bi thảm, nhất định oán khí ngút trời.

Gã thật là gặp phải vận xui mười tám đời, bị cái thằng chó hám tiền kia hại rồi!

Vương Chấn Cường khóc không ra nước mắt.

Nếu không phải ăn chính con gái ruột, gã căn bản sẽ không vướng phải cái chuyện âm phủ chết người này!

Gã vừa lăn vừa bò, hoảng loạn bỏ chạy không chọn đường. Thế nhưng, tiếng "ba ba" kia cứ như bóng với hình, cái vật nhỏ trắng trắng kia như đỉa bám xương, bám theo gã không rời.

Đến khúc quanh cầu thang, gã không nhịn được quay đầu lại liếc mắt một cái, muốn xem mình có vứt được cái thứ kia không, kết quả sợ đến suýt nữa ngã lăn xuống cầu thang.

Hai hốc mắt đen ngòm trên mặt con vong linh đang trào ra dòng máu lệ. Nó há to miệng, khoang miệng đỏ tươi mọc đầy răng nanh rậm rạp, lao thẳng về phía gã.

Vương Chấn Cường tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Một giây.

Hai giây.

Ba giây.

Sao... không có chuyện gì xảy ra?

Gã run rẩy mở mắt ra.

"Ông chủ Vương?"

Một thanh niên đẹp trai đến gần như yêu mị cười khẽ nhìn gã.

"Ông làm sao vậy? Sao cứ hốt hoảng loạn xạ lên thế, cứ như có ma đuổi vậy."

Lúc này, đột nhiên nhìn thấy một người sống sờ sờ, Vương Chấn Cường như người chết đuối vớ được cọc.

"Ma... Thật sự có ma! Nó đuổi theo tôi không tha! Cậu... Cậu thấy không? Vừa nãy, ở chỗ này này, nó còn muốn nhào lên cắn tôi!"

Nghe Vương Chấn Cường nói năng lung tung, Giang Mộ Li cười, đuôi mắt có nốt ruồi nhỏ trong ánh sáng mờ ảo hiện lên một chút đỏ quỷ dị.

"Nào có ma chứ, chắc ông bị ảo giác thôi."

"Thật mà, là... là một con vong linh!"

"Ông chủ Vương." Giang Mộ Li cúi người xuống, nhìn gã từ trên cao, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu.

"Ông điên rồi à?"

Vương Chấn Cường nổi giận.

Tên này dám coi gã là thằng ngốc!

Nhưng mà, khi Giang Mộ Li xoay người định đi, gã vội vàng túm lấy tay hắn.

"Cậu đưa tôi về phòng khách đi, hành lý với giấy tờ của tôi vẫn còn ở trong đó. Chờ cậu đưa tôi lên xe an toàn rồi, tôi cho cậu tiền mặt, hai ngàn tệ đủ không?"

"Không cần." Giang Mộ Li mỉm cười từ chối: "Bạn trai tôi nuôi tôi, em ấy có tiền."

"..."

Vương Chấn Cường đêm nay đã trải qua lần kinh hãi thứ hai.

Sao mình xui xẻo thế không biết, vừa đụng phải vong linh, quay lưng lại đã gặp phải thằng đồng tính luyến ái!

Một âm một dương gọi là đạo, âm dương điều hòa mới có thể sinh sôi nảy nở không ngừng. Đàn ông đồng tính là trái với quy luật tự nhiên, không chỉ tổn hại đến cái dương khí mình vất vả bồi bổ, không chừng còn hao tổn cả tuổi thọ dương!

Không còn cách nào, gã cần tìm một người đi cùng, bằng không gã thật sự sợ đến đứng cũng không vững.

Hai người đi dọc hành lang, hướng về phía phòng khách.

Ban ngày không cảm thấy, đến tối mới thấy cái hành lang cũ kỹ này vừa sâu vừa dài, tối đen như mực không thấy cuối.

Giang Mộ Li đi phía trước, ánh đèn tường mờ ảo hắt ra bóng dáng của hắn, hình dạng méo mó, đen kịt một cục, tựa như quái vật.

Vương Chấn Cường tự dưng sợ hãi, giống như có cái bàn chải cọ vào tủy não gã, cứ qua lại mà cọ xát.

"Ông chủ Vương."

Giang Mộ Li đột ngột lên tiếng.

Vương Chấn Cường giật mình: "Cái gì?"

"Ông có biết địa ngục là cái dạng gì không?"

Thanh niên chậm rãi quay đầu, ánh sáng phản chiếu, môi đỏ tươi, răng trắng như tuyết, khóe miệng cong lên thành một nụ cười giả tạo.

"Tôi ấy, đã từng ở địa ngục Vô Gián một thời gian rất dài. Bây giờ nghĩ lại, vẫn thấy thật là gian nan."

Răng Vương Chấn Cường bắt đầu run lên.

"Những kẻ tội đồ chịu hình phạt ở địa ngục Vô Gián, đều phạm phải tội ác tày trời."

"Nhưng ông như vậy, cho dù ở trong đám tội đồ đó, cũng là hạng người cực kỳ xuất chúng."

Giang Mộ Li tươi cười thân thiện, giọng điệu hòa nhã, cứ như hắn đang nói chuyện phiếm vậy.

Vương Chấn Cường muốn bỏ chạy, nhưng chân cẳng lại như con rối bị lên dây cót, không nghe theo sự điều khiển của gã.

Gã bỗng nhiên nhận ra, mình dường như đã đi rất lâu rồi, mà phía bên kia khung cửa sổ, vẫn là cái cây lệch tán kia.

Nói cách khác, gã vẫn luôn đứng tại chỗ.

Giang Mộ Li chậm rãi giơ tay lên, chỉ lên trên một đốt ngón tay.

"Địa ngục Vô Gián, lửa bao rợp trời."

Vương Chấn Cường run rẩy ngẩng đầu.

"A ——!"

Một đoàn lửa nóng bỏng lẫn tạp chất rơi xuống, mặt gã lập tức bốc cháy, ngũ quan trong ngọn lửa dữ tợn biến dạng.

Giang Mộ Li ngón tay chỉ xuống dưới.

"Thiêu đốt bằng sắt nóng."

Vương Chấn Cường tức khắc như bị điện giật, toàn thân run rẩy dữ dội.

Bởi vì đau... Đau quá! Nhưng đau đến sắp chết rồi, hai chân gã vẫn không thể động đậy, chỉ có thể mặc cho bàn chân bị nướng đến da tróc thịt nát.

"A a a a a... Cứu tôi... a a a a a... Cứu... Cứu tôi..."

Khi Vương Chấn Cường kêu thảm thiết, vẫn không ngừng có quả cầu lửa phun ra từ miệng gã.

Giang Mộ Li nhún vai: "Ta đã làm gì đâu."

Kẻ cực ác cũng vậy, người cực thiện cũng thế, đối với thần mà nói vốn không tồn tại bất kỳ sự khác biệt nào.

Tựa như con người cũng không thể nói được hai con dế mèn đánh nhau trong bụi cỏ, con nào có lý hơn.

Thần sẽ không trừng phạt kẻ xấu, cũng sẽ không ban thưởng cho người tốt.

Nhân quả của con người, thần sẽ không can thiệp, càng không vì họ mà thay đổi.

Tất cả những gì Vương Chấn Cường đang gặp phải, đều không phải thật sự đến từ địa ngục Vô Gián.

Cho dù thần chỉ ký thác trong thân xác con người nhưng khi phóng ra linh áp thì mức độ vẫn khổng lồ như vậy. Cho nên, dù chỉ thốt ra mấy chữ, cũng có thể gây ra sự đả kích rất lớn đối với những kẻ ác nghiệp sâu nặng như Vương Chấn Cường.

"Haiz."

Giang Mộ Li thở dài.

Vương Chấn Cường đúng là thần hồn nát thần tính rồi.

"Ông lại bị ảo giác à?"

Thấy thanh niên trước mặt đang mỉm cười với mình, Vương Chấn Cường như người vừa tỉnh trong cơn mơ, cả người chấn động.

Đúng vậy, mình làm sao vậy?

"Hôm nay đúng là gặp quỷ!" Gã lau mồ hôi, lảo đảo đứng dậy: "Tôi vừa rồi hình như lại thấy địa ngục, có lửa đốt tôi, quả thực quá tà môn."

Giang Mộ Li bất đắc dĩ lắc đầu: "Bệnh của ông quả nhiên rất nặng."

"Đừng nhiều lời!" Vương Chấn Cường một giây cũng không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này lâu hơn: "Mau đưa tôi ra bãi đỗ xe, hứa cho cậu một xu cũng không thiếu."

"Sao, cậu có ý kiến gì à."

Giang Mộ Li đưa tay chỉ về phía trước.

"Xem, chẳng phải đã đến nơi rồi sao?"

Vương Chấn Cường ngây dại.

Gã đang đứng ở bên ngoài kho lạnh bảo quản tươi, cửa cuốn chậm rãi kéo lên, bên trong một mảnh đen kịt, như một cái hố đen khổng lồ tùy thời sẽ nuốt chửng gã.

"Tại sao lại như vậy... Tại sao lại như vậy chứ!"

Sau một thoáng an tâm ngắn ngủi là nỗi kinh hoàng đột ngột ập đến, khiến người ta tuyệt vọng tột cùng.

"Rốt cuộc tôi đã làm sai cái gì, tại sao các người âm hồn bất tán bám lấy tôi không tha vậy!"

Hai chân Vương Chấn Cường đã không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.

Từ mặt đất dưới chân gã vươn ra vô số cánh tay non nớt của trẻ con, đó đều là những đứa trẻ gã đã từng ăn thịt, chúng gắt gao túm lấy gã, kéo gã về phía sâu trong kho hàng.

Trên một cánh tay nhỏ xíu, có một nốt ruồi nhỏ màu nâu đỏ.

"Cứu... Cứu tôi với... Cứu tôi với!"

Vương Chấn Cường khàn cả giọng kêu thảm thiết.

"Tôi cho cậu tiền... Muốn bao nhiêu cũng được... Cứu tôi... Cầu xin cậu cứu tôi... Tôi không thể chết được!"

Giang Mộ Li hai tay chắp sau lưng, hơi nghiêng đầu, ý cười nhàn nhạt, như giáo viên mầm non xem một đám trẻ con chơi trò tàu hỏa.

Thật đáng yêu mà.

Hắn với Diễn Diễn mà cũng sinh được một đội bóng nhỏ thì tốt biết mấy.

"Thời gian không sai biệt lắm."

Thanh niên giơ tay lên, trong bóng đêm búng tay nhẹ nhàng.

"Mở."

Tiếng gào thét than khóc của vạn quỷ dần dần từ phía sau cánh cửa lớn của kho hàng vọng ra, ngay cả không khí cũng bị chấn động đến vặn vẹo.

Thứ âm thanh khủng khiếp và bi thảm như vậy, người thường chỉ sợ nghe thấy một chút thôi cũng sẽ phát điên mà chết.

Cái kho hàng chứa thi thể Từ Tiểu Vũ đã biến thành lối thông đến địa ngục Vô Gián.

Lục đạo luân hồi là quy tắc vận hành của thế giới này, cùng nhau hợp thành một thể nhưng lại độc lập lẫn nhau.

Cho dù là những vị thần có thần cách siêu quần ở cõi trời, cũng không thể tùy tiện mà cắt ra một lối vào giữa địa ngục và nhân gian.

Mà hắn - vốn là dị thần đến từ Nghĩa địa hư vô, lại có thể dễ như trở bàn tay mà làm được.

Đương nhiên, thần vốn dĩ không có năng lực này.

Nói ra thì thần còn phải cảm tạ chư thần của địa cầu. Cũng nhờ bọn họ đẩy thần vào địa ngục Vô Gián, thần mới có thể hấp thụ nghiệp lực gần như vô hạn, có được chiếc chìa khóa có thể mở ra cánh cửa địa ngục.

Nhân quả, loại đồ vật này thật là kỳ diệu.

"Giờ phút này hiện ra trước mắt ngươi, mới là địa ngục chân chính."

Giang Mộ Li giơ cao hai tay, vỗ hai cái vào không trung, sau đó hơi khom người, làm ra vẻ tao nhã đón khách.

"Hoan nghênh ghé chơi."

Thân thể Vương Chấn Cường, trong nháy mắt bị vô số cánh tay của vong linh đâm xuyên qua.

Trong nỗi sợ hãi và đau đớn tột cùng, gã rơi vào địa ngục Vô Gián.

Trong khoảnh khắc đó, gã hoàn toàn mất đi hình dạng con người, trở nên quái dị khủng khiếp, vặn vẹo dữ tợn, giống như chúng sinh ở địa ngục.

Từ đây, gã sẽ vĩnh viễn ở lại địa ngục Vô Gián, chịu đựng vô vàn khổ hình tra tấn, không còn cứu rỗi, không được giải thoát.

Cánh cửa địa ngục ầm ầm đóng lại.

Tất cả vong linh đều biến trở về hình hài trẻ sơ sinh, ngây thơ vô tội, mềm mại đáng yêu, không còn là bộ dạng ác quỷ khủng khiếp nữa.

Từng đoàn linh hồn nhỏ bé tỏa sáng trắng ngần, như đèn trời bay lên không trung, biến mất vào màn trời rộng lớn vô tận. Chúng cuối cùng cũng có thể thoát khỏi sự trói buộc của mối thù sâu sắc, rời khỏi cái nhân gian tàn khốc chưa bao giờ đối xử tử tế với chúng.

Chúng không có bất kỳ nghiệp chướng nào, chúng chỉ là những đứa trẻ không được mong đợi mà ra đời.

Chỉ thế mà thôi.

Kỳ thật, oán khí của vong linh là khó hóa giải nhất, nhưng Vương Chấn Cường ở trong địa ngục Vô Gián vĩnh viễn chịu tra tấn, tất cả sinh vật đều tuân theo quy tắc của lục đạo luân hồi, gã có khả năng rơi vào kết cục bi thảm nhất.

Cho nên, ngay cả con gái của Từ Tiểu Vũ bị chính cha ruột ăn thịt cũng có thể được siêu độ thăng thiên.

Đột nhiên, cả trấn Phúc Lâm rung chuyển vặn vẹo một chút, giống như có động đất.

Trong không khí mơ hồ vang lên một tiếng gầm nhẹ, phảng phất có thứ gì đó thức tỉnh, đang tức giận vì mất đi món ngon vốn đã đến miệng.

"Quả nhiên tỉnh rồi, đúng là đồ quỷ tham ăn."

Giang Mộ Li vẫn giữ nụ cười dịu dàng thân thiện, ngón tay thon dài trắng nõn lại chậm rãi nắm chặt.

Tiếp theo sẽ mở ra cánh cửa của quỷ đói, rất nhanh sẽ có thể lấy được thôi nhỉ?


*Tác giả có lời muốn nói:

Cầu mọi người tưới nước cho tôi nhiều hơn nha QAQ thêm một lọ dung dịch dinh dưỡng, con thiêu thân nào đó và Diễn Diễn sẽ sinh thêm một con sâu nhỏ nhỉ (tôi đang nói cái gì vậy?)

《Khách du lịch nhiệt tình Giang Mộ Li》《Giúp người là niềm vui Giang Mộ Li》《Ghét cái ác như kẻ thù Giang Mộ Li》《Giang Mộ Li ăn mềm không ăn cứng (không phải)》

Đột nhiên nghĩ ra một gói du lịch mạnh nhất:

- Đi thôn Nam Hòe du lịch phong cảnh tự nhiên, cúi chào miếu thổ địa xong rồi chết.

- Dừng chân ở nhà trọ của chú Văn, còn nước Vô Lượng Thánh Thủy uống thả ga......

(Diễn Diễn: Năm sao khen ngợi)

——————

Tình tiết và miêu tả về việc ăn canh trẻ con có tham khảo tin tức liên quan đến việc ăn nhau thai của một bộ phim điện ảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me