TruyenFull.Me

A A A A

Wonyoung lúc này từ từ quay đầu lại, ánh mắt sắc lẹm nhìn hai đứa em trời đánh.

- Mấy đứa vừa nói cái gì ?

- Ý em là...đại ca có thích ai chưa ạ? Hay là đại ca...không có tế bào tình yêu luôn ? - Soo-ah nuốt nước bọt nhưng vẫn lì lợm nói tiếp.

- Đúng đúng! Hay là giáo sư bị mất cái tế bào đó từ lúc còn trong bụng mẹ ? - Hyun Woon gật đầu phụ họa.

Cái quần què gì vậy trời???

Nàng lúc này liền đỏ mặt. Nàng đứng im, nửa muốn nghe câu trả lời, nửa muốn chạy luôn cho đỡ quê. Cô thở hắt một cái, nhướng mày, nhìn thẳng vào hai đứa lắm chuyện.

- Tụi bây rảnh quá ha ?

- Thì đại ca trả lời đi, có ai trong lòng chưa ạ ?

- Tôi chỉ có bệnh nhân trong lòng thôi, không có mấy thứ vớ vẩn đó! - Wonyoung nhếch môi cười khẩy.

- Trời ơi...mhông có tế bào tình yêu thật kìa. - Jae Woon vỗ trán thở dài.

Leeseo mím môi, nhưng trong lòng thì hơi hụt hẫng. Soo-ah liếc qua Leeseo, thấy cô em gái đứng im không nói gì, liền nghiêng đầu cười gian.

- Vậy nếu có người thích đại ca thì sao ?

- Chuyện của người ta, liên quan gì đến tôi ? - Wonyoung nhún vai, nhàn nhạt đáp.

Mà đúng là...cô không có tế bào tình yêu thật rồi, sau câu trả lời phũ phàng của cô, cả hành lang im lặng trong giây lát. Nàng cúi đầu, cố gắng che đi sự hụt hẫng trong ánh mắt. Soo-ah và Hyun Woon nhìn nhau. Bỗng dưng, vị giáo sư của họ chậm rãi lên tiếng.

- Nhưng mà...

Cả ba lập tức ngẩng đầu lên. Wonyoung khoanh tay, tựa vào tường, ánh mắt hơi xa xăm.

- Nếu có người yêu cùng chạy thục mạng đi cứu bệnh nhân thì cũng rất ok

Lại im lặng,nhưng lần này, là một sự im lặng ngập tràn sự bất ngờ.

- ...!!!

- Ủa ???

- Khoan khoan, cái gì ?

Nàng đứng hình, hai tay vịn vào mép bàn, tim đập bất ổn.

- Giáo sư, ý giáo là...giáo sư cũng có thể yêu sao ? - Hyun Woon hỏi với vẻ mặt như vừa phát hiện ra lục địa mới.

- Hai đứa bây mắc cười ghê, tao là người, không phải cái máy. Đương nhiên có thể yêu. - Wonyoung nhướng mày, nheo mắt nhìn cậu.

- Vậy... nếu có ai đó thích đại ca, chạy theo đại ca mỗi ngày, cũng chạy thục mạng cùng đại ca..
thì sao ? - Soo-ah cười gian, vỗ vai nàng một cái rồi hỏi đầy ẩn ý.

Cô không trả lời ngay. Cô im lặng vài giây, như thể đang suy nghĩ nghiêm túc về điều đó. Nàng nắm chặt mép áo blouse, mắt khẽ chớp, hồi hộp chờ đợi. Cuối cùng, Wonyoung bình thản trả lời.

- Thì chắc cũng không đến nỗi tệ

Soo-ah quay phắt sang Leeseo, ánh mắt như muốn hét lên: "CƠ HỘI CỦA EM TỚI RỒI KÌA!!!"

Leeseo cắn môi, đỏ mặt quay đi. Wonyoung phủi phủi áo blouse rồi bước đi tiếp, không để ý đến ba con người đang đứng đó với một loạt suy nghĩ trong đầu. Nhưng khi được vài bước, cô chợt dừng lại một chút, rồi nghiên đầu sang liếc nhìn nàng rồi khẽ nhếch môi.

- Nhưng mà nếu yếu đuối quá thì đừng có thích tôi, vì tôi không có thời gian dỗ dành ai hết

Nói xong, Wonyoung đi thẳng tiếp, để lại một Leeseo đỏ mặt tới tận mang tai. Sau khi Wonyoung rời đi, cả ba người còn lại vẫn đứng đơ như tượng. Cả ba cũng trở về phòng, Leeseo ôm chặt lấy gối và ngồi một góc ở sofa, mặt đỏ bừng, tim đập nhanh, đầu óc quay cuồng. Soo-ah chống tay lên bàn, gật gù ra vẻ thấu hiểu.

- Nói thiệt chứ, đại ca đúng là người không có tế bào tình yêu mà

- Anh thấy còn nghiêm trọng hơn á. Kiểu như...kiểu như giáo sư chỉ xem tình yêu là một thứ gì đó xa lạ, vô hình, không cần thiết trong cuộc đời bận rộn của giáo sư. - cậu phì cười, khoanh tay trước ngực.

Nàng mím môi, cúi đầu, Soo-ah liếc nhìn nàng, rồi đi lại ngồi cạnh, ghé sát tai nói nhỏ.

- Bé con, khổ rồi nha. Yêu đại ca là con đường gian nan lắm đó

- ...

- Em nghĩ đi, giáo sư sống chỉ vì bệnh nhân, chạy thục mạng từ sáng đến tối, đến ly cà phê còn quên mua cho em. Thử hỏi coi trong đầu có một chút không gian nào cho tình yêu không ? - Hyun Woon tặc lưỡi, vỗ vai nàng.

Nàng từ nãy đến giỡ vậy lặng im, ánh mắt có chút buồn bã. Soo-ah thở dài, vắt chân lên ghế, chán nản nói.

- Mà nè, nếu một ngày nào đó đại ca thật sự thích ai đó, chắc chị té xỉu liền luôn á

- Không chỉ em đâu, mà anh còn cược luôn cái áo blouse của anh nữa nè. Không tin nổi đâu!

Nàng cắn môi, siết chặt cái gối trong tay, rồi khẽ lẩm bẩm.

- Biết đâu...em có thể làm được

- Hả ? - Soo-ah và Hyun Woon

- À không, không có gì! - Leeseo giật mình, lắc đầu nguầy nguậy.

- Bé con, có phải em đang có kế hoạch gì đó không ? - cậu nheo mắt nhìn Leeseo đầy nghi hoặc.

Leeseo lập tức đứng dậy, ôm hồ sơ bệnh án rồi chạy nhanh ra khỏi phòng.

- Không, không có! Em đi kiểm tra bệnh nhân đây!

- Hừm... có trò vui để xem rồi đây! - Soo-ah nhìn theo bóng Leeseo, rồi nhếch môi cười.

Vừa mới rời đi chưa được bao lâu, bóng dáng Wonyoung lại xuất hiện, lần này còn dữ dội hơn. Cánh cửa phòng bật tung ra, Wonyoung chạy thục mạng vào trong, gương mặt đầy sát khí.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me