A A A A
Rồi cô cũng bước nhanh ra cửa, bỏ lại ba con người đang ngồi nhìn theo với ánh mắt thương cảm. Soo-ah chống cằm, lắc đầu cảm thán.- Haizzz...đại ca số khổ ghê ha...- Thì giáo sư là bác sĩ khoa ngoại mà...người có địa vị cao thì phải gánh trách nhiệm nặng thôi...Nàng ngồi nhìn theo bóng lưng của cô dần khuất dần, trong đầu lại bất giác nhớ đến dáng vẻ chán nản lúc nãy của người thương. Nàng mím môi, nghĩ nghĩ một hồi, rồi cầm điện thoại lên nhắn tin.5 phút sau...Cô đang trên đường đến phòng họp, đi chưa được bao xa, điện thoại rung lên. cầm lên xem, thấy tin nhắn từ một dãy số quen thuộc.Đàn em :
- Cố lên, giáo sư! Họp xong em mời cà phê!Cô liền dừng bước, chớp mắt, rồi bật cười nhẹ. Cô gõ vài chữ trả lời, trước khi đút điện thoại vào túi và tiếp tục đi về phía phòng họp.Giáo sư yêu 🐰❤️ :
- Tôi uống Americano đá. Đừng có quênNàng nhìn tin nhắn trả lời, mỉm cười.Trong phòng họp. Viện trưởng đang trình bày về vấn đề nhân sự của bệnh viện, không khí vốn đang nghiêm túc. Nhưng vừa nói được vài phút, cô đã chen ngang, không nể nang ai, tại dù sao thì viện trưởng cũng là ba bạn gái tương lai, hihi.- Viện trưởng, tôi nói trước nha. Nếu lần sau trưởng khoa ngoại còn dám cản đường tôi trong phòng phẫu thuật, thì tôi không đảm bảo là bệnh viện này còn nguyên vẹn đâuCả phòng họp đang yên tĩnh, bỗng chốc ồn ào hẳn lên. Phó giám đốc bệnh viện lập tức đến mức đứng bật dậy, chỉ thẳng vào cô, lớn giọng.- Trời ơi, cái con quỷ này thiếu nền tảng trầm trọng quá mà! Cô có biết đây là cuộc họp không ?! Với cả viện trưởng đang nói mà lại đi chen ngangCô đang ngồi, nghe thấy thế thì ngước đầu lên, nheo mắt nhìn phó giám đốc bệnh viện, giọng trầm xuống đầy nguy hiểm.- Ông vừa nói gì cơ ? Cái con quỷ này hả ?Cả phòng họp nín thở, chờ đợi diễn biến tiếp theo. Viện trưởng thở dài, đưa tay day trán, nhưng không ai dám chen vào, vì ông quá hiểu con rễ tương lai của mình. Cô đứng dậy, chống tay lên bàn, nhìn thẳng vào phó giám đốc, từng chữ một đầy mùi thuốc súng.- Ha, shibal...ông nói lại cho tôi nghe xem ?Căng thẳng bao trùm cả phòng họp. Cả phòng họp đang căng thẳng, bầu không khí nặng nề đến mức có thể cắt ra bằng dao mổ. Cô hừ lạnh, rồi ngồi xuống lại, cầm lấy micro trước mặt, giọng nói rõ ràng, dõng dạc.- Này, riêng khoa tôi thì các anh lại bắt chúng tôi chạy như chó đến phòng phẫu thuật á hả ?Những bác sĩ khoa khác bắt đầu xì xào, không ít người gật gù đồng tình với lời của bác sĩ Jang.- Cô nói cái gì đó ? - Trưởng khoa ngoại đập bàn, lớn giọng.- Nè, các anh chị đồng nghiệp, không phải chúng ta đều vì cứu người sao hả ? Phải không ? - Cô quay người, ánh mắt quét qua cả phòng họp, từng chữ một chắc nịch.Cả phòng họp trở nên im lặng. Nhiều bác sĩ gật đầu, một số người bắt đầu thì thầm với nhau. Viện trưởng thở dài, lúc này nhìn Wonyoung rồi lên tiếng.- Bác sĩ Jang này...tôi biết cô đã rất vất vả trong việc cứu sống bệnh nhân ngoại phẫu thuật. Không ai có thể phủ nhận được điều đó- À, vậy là viện trưởng cũng biết tôi vất vả rồi hả ? Thế thì tốt. - Wonyoung khoanh tay, giọng nói mỉa mai nhưng đầy tự tin.- Nếu viện trưởng nhìn vào tỉ lệ sống sót của bệnh nhân khoa ngoại phẫu thuật ở các bệnh viện khác, rồi so với bệnh viện mình, thì ông cũng sẽ thấy rõ ràng... - Cô hất cằm, ánh mắt đầy khiêu khích, rồi chủ vào bảng thống kê trên màn hình chiếu.- Tỉ lệ đó ở bệnh viện Seoul General mình đang tăng lên rất nhiều. - Cô gõ nhẹ lên bàn, chốt hạ một câu.Cả phòng họp bắt đầu ồn ào hẳn lên. Một vài bác sĩ gật gù đồng ý, một số khác cau mày khó chịu. Trưởng khoa ngoại tức đến mức mặt đỏ bừng, nhưng không thể cãi lại được. Viện trưởng nhìn chằm chằm vào con số trên màn hình, ánh mắt suy tư. Cô cười lạnh, ngả người ra ghế, bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực.- Vậy đó, giờ thì mấy anh chị đồng nghiệp còn gì để nói không ?Bầu không khí trong phòng họp căng thẳng đến mức có thể cắt ra thành từng mảnh. Sau khi cô nói xong, mọi ánh mắt đổ dồn về phía viện trưởng. - À... đúng, đúng, đúng. - Ông ấy khẽ gật đầu, cầm micro lên, giọng nói trầm ổn.- Chúc mừng cô vì điều đó, giáo sư Jang. - Ông đưa tay điều chỉnh kính, tiếp tục nói một cách chậm rãi nhưng đầy chắc chắn.Cô nhướng mày, ánh mắt chẳng chút hứng thú, giống như lúc con gái cưng của ông bước vào làm thực tập ở khoa của cô. Viện trưởng hơi nhếch môi, giọng điệu có chút ẩn ý.- Mặc dù chúc mừng vậy...nhưng rất mong cô giảm số lỗi thấp nhất có thểCả phòng họp rì rầm, một vài bác sĩ nhìn nhau, có vẻ như hiểu được ý đồ của viện trưởng. Wonyoung cười lạnh, nhưng vẫn chưa lên tiếng. Viện trưởng Lee Hyun Bin ngước nhìn bảng thống kê, rồi chậm rãi nói tiếp.- Hơn nữa, ngay từ đầu số viện trợ hơn 9 tỷ Won đã được quyết định đầu tư vào các thiết bị y tế của bệnh việnWonyoung khẽ nhíu mày, viện trưởng hạ giọng, chốt lại một câu đầy quyền lực.- Cho nên...chúng ta không cần phải bàn cãi đúng sai ở đây nữaKhông khí trong phòng bỗng trở nên im ắng. Các bác sĩ ngồi im, không ai lên tiếng phản đối.
- Cố lên, giáo sư! Họp xong em mời cà phê!Cô liền dừng bước, chớp mắt, rồi bật cười nhẹ. Cô gõ vài chữ trả lời, trước khi đút điện thoại vào túi và tiếp tục đi về phía phòng họp.Giáo sư yêu 🐰❤️ :
- Tôi uống Americano đá. Đừng có quênNàng nhìn tin nhắn trả lời, mỉm cười.Trong phòng họp. Viện trưởng đang trình bày về vấn đề nhân sự của bệnh viện, không khí vốn đang nghiêm túc. Nhưng vừa nói được vài phút, cô đã chen ngang, không nể nang ai, tại dù sao thì viện trưởng cũng là ba bạn gái tương lai, hihi.- Viện trưởng, tôi nói trước nha. Nếu lần sau trưởng khoa ngoại còn dám cản đường tôi trong phòng phẫu thuật, thì tôi không đảm bảo là bệnh viện này còn nguyên vẹn đâuCả phòng họp đang yên tĩnh, bỗng chốc ồn ào hẳn lên. Phó giám đốc bệnh viện lập tức đến mức đứng bật dậy, chỉ thẳng vào cô, lớn giọng.- Trời ơi, cái con quỷ này thiếu nền tảng trầm trọng quá mà! Cô có biết đây là cuộc họp không ?! Với cả viện trưởng đang nói mà lại đi chen ngangCô đang ngồi, nghe thấy thế thì ngước đầu lên, nheo mắt nhìn phó giám đốc bệnh viện, giọng trầm xuống đầy nguy hiểm.- Ông vừa nói gì cơ ? Cái con quỷ này hả ?Cả phòng họp nín thở, chờ đợi diễn biến tiếp theo. Viện trưởng thở dài, đưa tay day trán, nhưng không ai dám chen vào, vì ông quá hiểu con rễ tương lai của mình. Cô đứng dậy, chống tay lên bàn, nhìn thẳng vào phó giám đốc, từng chữ một đầy mùi thuốc súng.- Ha, shibal...ông nói lại cho tôi nghe xem ?Căng thẳng bao trùm cả phòng họp. Cả phòng họp đang căng thẳng, bầu không khí nặng nề đến mức có thể cắt ra bằng dao mổ. Cô hừ lạnh, rồi ngồi xuống lại, cầm lấy micro trước mặt, giọng nói rõ ràng, dõng dạc.- Này, riêng khoa tôi thì các anh lại bắt chúng tôi chạy như chó đến phòng phẫu thuật á hả ?Những bác sĩ khoa khác bắt đầu xì xào, không ít người gật gù đồng tình với lời của bác sĩ Jang.- Cô nói cái gì đó ? - Trưởng khoa ngoại đập bàn, lớn giọng.- Nè, các anh chị đồng nghiệp, không phải chúng ta đều vì cứu người sao hả ? Phải không ? - Cô quay người, ánh mắt quét qua cả phòng họp, từng chữ một chắc nịch.Cả phòng họp trở nên im lặng. Nhiều bác sĩ gật đầu, một số người bắt đầu thì thầm với nhau. Viện trưởng thở dài, lúc này nhìn Wonyoung rồi lên tiếng.- Bác sĩ Jang này...tôi biết cô đã rất vất vả trong việc cứu sống bệnh nhân ngoại phẫu thuật. Không ai có thể phủ nhận được điều đó- À, vậy là viện trưởng cũng biết tôi vất vả rồi hả ? Thế thì tốt. - Wonyoung khoanh tay, giọng nói mỉa mai nhưng đầy tự tin.- Nếu viện trưởng nhìn vào tỉ lệ sống sót của bệnh nhân khoa ngoại phẫu thuật ở các bệnh viện khác, rồi so với bệnh viện mình, thì ông cũng sẽ thấy rõ ràng... - Cô hất cằm, ánh mắt đầy khiêu khích, rồi chủ vào bảng thống kê trên màn hình chiếu.- Tỉ lệ đó ở bệnh viện Seoul General mình đang tăng lên rất nhiều. - Cô gõ nhẹ lên bàn, chốt hạ một câu.Cả phòng họp bắt đầu ồn ào hẳn lên. Một vài bác sĩ gật gù đồng ý, một số khác cau mày khó chịu. Trưởng khoa ngoại tức đến mức mặt đỏ bừng, nhưng không thể cãi lại được. Viện trưởng nhìn chằm chằm vào con số trên màn hình, ánh mắt suy tư. Cô cười lạnh, ngả người ra ghế, bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực.- Vậy đó, giờ thì mấy anh chị đồng nghiệp còn gì để nói không ?Bầu không khí trong phòng họp căng thẳng đến mức có thể cắt ra thành từng mảnh. Sau khi cô nói xong, mọi ánh mắt đổ dồn về phía viện trưởng. - À... đúng, đúng, đúng. - Ông ấy khẽ gật đầu, cầm micro lên, giọng nói trầm ổn.- Chúc mừng cô vì điều đó, giáo sư Jang. - Ông đưa tay điều chỉnh kính, tiếp tục nói một cách chậm rãi nhưng đầy chắc chắn.Cô nhướng mày, ánh mắt chẳng chút hứng thú, giống như lúc con gái cưng của ông bước vào làm thực tập ở khoa của cô. Viện trưởng hơi nhếch môi, giọng điệu có chút ẩn ý.- Mặc dù chúc mừng vậy...nhưng rất mong cô giảm số lỗi thấp nhất có thểCả phòng họp rì rầm, một vài bác sĩ nhìn nhau, có vẻ như hiểu được ý đồ của viện trưởng. Wonyoung cười lạnh, nhưng vẫn chưa lên tiếng. Viện trưởng Lee Hyun Bin ngước nhìn bảng thống kê, rồi chậm rãi nói tiếp.- Hơn nữa, ngay từ đầu số viện trợ hơn 9 tỷ Won đã được quyết định đầu tư vào các thiết bị y tế của bệnh việnWonyoung khẽ nhíu mày, viện trưởng hạ giọng, chốt lại một câu đầy quyền lực.- Cho nên...chúng ta không cần phải bàn cãi đúng sai ở đây nữaKhông khí trong phòng bỗng trở nên im ắng. Các bác sĩ ngồi im, không ai lên tiếng phản đối.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me