Abcxyz
Câu hỏi của Kouenji cứ đè nặng tâm trí tôi. Vào buổi trưa ngày thứ ba của bài thi, tôi rời trại để đi vào rừng."Ahh. ahh, ahh... C-Cậu định đi đâu thế, Ayanokouji-kun?"Sakura thở dốc. Cô ấy hẳn đã đi tìm tôi và chạy đến tận đây."Tớ đã buộc khăn tay của cậu trên 1 cái cây, nhớ không? Giờ tớ đến đó để kiểm tra."Tôi đã định làm thế từ lâu, chỉ là chưa có thời gian."C-Chắc là tớ không thể ... đi theo cậu rồi nhỉ? Tớ sẽ chỉ làm vướng chân thôi... N-Nhưng mà...""Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cậu ở lại trại sao? Cứ đi với tớ thế này thì mọi người sẽ bàn tán về cậu đấy.""Tớ không để tâm gì đâu. Với lại, tớ..."Sakura chỉ lẩm bẩm gì đó rất khẽ nên tôi chẳng nghe thấy gì cả."Đã mất công lên đảo này rồi, sẽ tốt hơn nếu cậu dành thời gian của mình để vui chơi. Đi với tớ chẳng vui vẻ gì đâu."Cứ nghĩ đã có thể khéo léo từ chối Sakura, cơ mà..."T-Thế này với tớ là vui rồi."Sakura quyết tâm hơn tôi tưởng. Mắt chúng tôi chạm nhau. Cô ấy liền cúi xuống che mặt đi."Ahhhh! Kh-Không, đó không phải ý tớ! Ahh!... Tớ muốn nói vậy."Chẳng biết Sakura đang định nói gì nữa. Mà, tôi thấy cô ấy khá là thú vị. Nếu mọi người thấy khía cạnh này của cô ấy thì sẽ tốt biết bao."Được rồi, vậy ta đi nhé? Nhưng tớ có 1 điều kiện nho nhỏ. Chẳng may ta vướng phải rắc rối thì xin cậu đừng tự trách bản thân, có được không?""Thật sao? Như vậy được chứ?!" Cô ấy reo lên, hai tay vẫn che mặt. Kiểu hội thoại gì thế này?Cứ im lặng thì khó xử lắm, nên trong lúc đi tôi đã gợi vài chủ đề để nói chuyện. Có gì để nói thì vẫn tốt hơn là chỉ nghe tiếng bước chân lạo xạo trên nền lá."Cậu với hội con gái thế nào rồi? Ta không thể tự lực cánh sinh ở bài thi này mà, phải chứ?""Không tốt cho lắm... Chúng tớ chẳng nói chuyện với nhau mấy." Sakura lẩm bẩm, ngón tay cô ấy cuốn lọn tóc. Cứ như thể cô ấy thấy ngượng vậy."Thực sự thì... tớ thấy mình dở quá. Tớ chẳng giỏi thế thao hay gì, cũng chẳng trưởng thành trên bất cứ phương diện nào cả.""Không đúng đâu. Cậu đang có tiến bộ đấy, Sakura-chan.""Eh? Tớ, tiến bộ ư? Ah ha ha... Tớ không nghĩ thế đâu.""Không, nói thật mà. Có thể cậu chưa nhận ra thôi, nhưng cậu đang trưởng thành lên qua từng ngày đấy."Tôi cố diễn đạt điều đó bằng cả lời nói và thái độ của mình. Nó rất hiệu quả với những người thiếu tự tin vào bản thân như Sakura. Đây là lần đầu tiên tôi thực lòng khen ngợi ai đó. Hy vọng cô ấy cũng hiểu được lòng thành của tôi.Sakura dừng lại nhìn tôi, đôi mắt cô ấy rưng rưng."Sẽ ổn thôi, Sakura. Cậu sẽ kiếm được bạn bè sớm thôi. Trường học rồi sẽ thú vị hơn rất nhiều."Khi ánh mắt 2 đứa chạm nhau, cô ấy hoảng hốt vội nhìn xuống dưới. Dù chỉ trong 1 khoảnh khắc, nhưng việc cô ấy có thể nhìn vào mắt người đối diện khi đang nói chuyện đã là 1 khác biệt lớn so với hồi đầu gặp nhau rồi."À, nhắc mới nhớ... Người đàn ông đó... Hình như anh ta bị đuổi việc rồi."Cô ấy hẳn đang nói đến gã đàn ông làm việc tại cửa hàng đồ điện tử trong trường. Hắn là 1 fan bự của Sakura từ hồi cô ấy còn làm người mẫu ảnh... Không, gọi là 1 kẻ bám đuôi thì đúng hơn. Vì không thỏa mãn với việc chỉ lên homepage của thần tượng, nên hắn đã lên âm mưu để gặp cô ấy trực tiếp."Cảm ơn vì lần đó, Ayanokouji-kun... Nhờ cậu mà mọi chuyện đều được giải quyết êm xuôi.""Tớ có làm gì đâu. Vụ kẻ bám đuôi là công của Kushida đấy chứ. Vụ Sudou thì nhờ công của Horikita và Ichinose. Trong mọi chuyện, tớ chỉ là người ngoài cuộc thôi. Mà, quan trọng hơn, từ sau vụ đó không có gì bất thường xảy ra chứ?"Dù đã bị đuổi khỏi khuôn viên trường, nhưng không ngoại trừ khả năng tên bám đuôi sẽ bày trò quấy rối cô ấy qua internet."Không, mọi thứ đều ổn cả. Mà, thực ra thì, tớ cũng đang định ngừng online 1 thời gian."Chắc là để đề phòng đây mà. Một quyết định sáng suốt."Dù ngoài đời tỏ ra khá nhút nhát, nhưng khi làm idol trên mạng thì cậu khá tự tin nhỉ?""À, là vì... tớ tự chụp ảnh thôi.""Từ lâu rồi à? Nhưng trên tạp chí thì đâu phải tự chụp đâu?Sakura chỉ gượng cười bẽn lẽn."Tớ làm không tốt lắm, và thường mất nhiều thời gian hơn các đồng nghiệp của mình. Với cả... ngày ấy tớ chịu đựng được vì tớ tự trở nên trống rỗng. Cứ như thể tớ xóa sạch mọi cảm xúc của mình vậy. Nhưng rồi tớ cũng tới giới hạn và phải ngừng chuyện đó lại."Sakura trút hết bầu tâm sự trong 1 khắc. Sự cố với kẻ bám đuôi đã để lại 1 vết sẹo trong lòng cô ấy, nhưng giờ thì mọi chuyện có vẻ đã ổn rồi.Ngay trước mắt chúng tôi là 1 khoảng rừng rậm rạp. Tôi đi trước Sakura 1 đoạn để dò đường. Có 1 lối đi ở ngay phía trước. Đường đi càng lúc càng dốc hơn.Nhìn lại đằng sau, tôi thấy Sakura đang hơi run. Chắc cô ấy đã mệt lử sau hơn nửa tiếng lăn lội trên đoạn đường gồ ghề này."Ta nghỉ chân chút nhé? Sẽ mất 1 lúc lâu để đến chỗ kia đấy."Tôi tìm 1 cái cây đủ lớn để che mát rồi bảo Sakura cùng ra đó. Nhưng Sakura không ngồi sát cạnh tôi; chắc do cô ấy ngại. Cơ mà, chỗ cô ấy ngồi trông khá lởm chởm. Cứ ngồi đấy hẳn sẽ đau mông lắm."Cậu cứ ngồi xuống đây cũng được.""Tớ có thể sao?""Tất nhiên rồi. Ở đó chẳng thoải mái đâu nhỉ?""Um, um ..."Sakura ngồi xuống cạnh tôi với vẻ bẽn lẽn. Cô ấy ngồi sát đến nỗi vạt áo của cả 2 như chạm nhau vậy."Thiên nhiên tuyệt thật đấy nhỉ? Dù chỉ là đi bộ thôi nhưng tớ vẫn thấy vui lắm...""Nhà trường hẳn đã chăm sóc cho nơi này tốt lắm. Đến cả Kouenji còn thấy hài lòng. Một hòn đảo hoang trên biển sẽ đầy rẫy nguy hiểm chứ không thế này đâu.""Lúc mới đi, tớ đã rất hoang mang. Tớ chẳng có ai để bầu bạn, và cũng chẳng thích đi chơi nữa. Tớ nghĩ sẽ ổn thôi nếu cứ ở lỳ trong phòng, cuộc sống rồi sẽ lại như mọi ngày. Nhưng rồi, chuyện này xảy xa. Chúng ta bị đẩy vào 1 bài thi như thế này..."Sakura ngước nhìn trời xanh."Nhưng giờ thì tớ vui lắm. Nhờ đến đây mà tớ... có cơ hội nói chuyện thế này với cậu, Ayanokouji-kun."Cùng nhau, trong rừng sâu thẳm, chúng tôi được thiên nhiên ôm lấy. Cảm giác này là hơi ấm của sự bình yên."Tớ ước chuyện này có thể kéo dài mãi mãi...""Công nhận."Kể từ khi lên đảo, đây là khoảng thời gian dài nhất tôi được ở 1 mình bên Sakura. Chẳng biết có phải định mệnh đã sắp đặt chuyện này cho 2 con người cô độc hay không. Chuyện này không hề kỳ lạ hay vô nghĩa. Như Sakura nói, 2 chúng tôi đã gần nhau hơn một chút. Không phải là tình yêu hay gì đâu, chỉ là... có lẽ chúng tôi đang dần trở thành bạn bè. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được hương vị của tình bạn."UUUwU... Tiếc thật đấy.""Chuyện gì thế?" "Nếu mà tớ đem camera của mình theo thì đã có thể chụp vài bức rồi, tiếc quá..."Sakura dùng ngón trỏ và ngón cái tạo thành 1 khung hình, rồi ướm thử chúng tôi trên đó. Rồi cô nàng làm bộ mặt xấu hổ, cứ như thể đã hối hận khi làm điều đó vậy. Hẳn rồi, camera là thứ công cụ cần thiết để ghi lại những khoảnh khắc tốt đẹp. Sakura lúc nào cũng đem theo 1 chiếc camera kỹ thuật số ở trường. Những lúc thế này chắc là khoảng thời gian tuyệt nhất để chụp lấy 1 pô nhỉ.Ghi lại những khoảnh khắc tốt đẹp, huh? Vậy đó là lý do Ibuki mang theo camera à."Nhưng tớ sẽ ở trong hình đấy. Không phải tớ sẽ chỉ làm xấu khung cảnh thôi sao?""Không đâu, nếu cậu ở trong hình, đó sẽ là tấm hình tuyệt vời nhất... Ah! Không phải! Ý tớ là tớ chưa bao giờ chụp hình với bạn bè bao giờ cả." Sakura vừa lắc đầu vừa hét.Tôi nhìn cô ấy. Thoạt đầu Sakura không để ý, nhưng sau 1 lúc im lặng, cô ấy cũng ngước nhìn tôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me