43. Độc chiếm cậu là vinh hạnh của tôi
Khoảnh khắc thấy bài đăng, cảm xúc Chu Nam Sơ dâng trào không có từ ngữ nào có thể diễn đạt tình cảm và tâm trạng của cậu, nếu dùng hai chữ 'cảm động' để hình dung thì có vẻ quá đơn bạc.Giờ khắc này Chu Nam Sơ chỉ muốn lập tức gặp Tần Mộc, cậu muốn ôm chặt lấy hắn và thổ lộ tình cảm của mình.Sau khi Chu Nam Sơ xử lý xong thủ tục chuyển trường liền gọi cho Tần Mộc, cậu biết hiện tại Tần Mộc đang ở trường học, cậu chỉ là muốn hỏi hắn có thể ra gặp cậu chút hay không. Mặc dù đợi Tần Mộc là Chu Nam Sơ có thể gặp nhưng bây giờ cậu thật sự một giây cũng không chờ được.Giọng nói Tần Mộc trong điện thoại vừa ấm áp vừa êm tai, không biết có phải hắn có nhận ra tâm trạng khẩn trương của cậu không mà đầu bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, hắn nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là được, chỉ cần cậu tới là tôi ra liền.”Chu Nam Sơ lập tức bắt xe tới trường Tần Mộc, lúc đến nơi, cậu gọi thông báo cho Tần Mộc biết.Tần Mộc: “Được, cậu chờ tôi chút.”Tần Mộc mới ra cổng trường đã bị Chu Nam Sơ ôm trầm lấy, hắn giật mình, cười nói: “Có chuyện gì thế, Nam Sơ?”Giọng nói Chu Nam Sơ mang theo chút nức nở, cậu cảm động nói: “Cảm ơn nhiều lắm, tôi yêu cậu.”“Nam Sơ…”Tần Mộc chậm rãi kêu một tiếng 'Chu Nam Sơ', màu mắt hắn bắt đầu chuyển sẫm.“Tình nồng ý mật quá ha? Hiện tại hai người đi thuê một cái phòng là thích hợp đấy.”Giọng nói Mạnh Thư Cẩn đột nhiên từ bên cạnh vang lên, Chu Nam Sơ vừa ngẩng đầu thì phát hiện không chỉ có Mạnh Thư Cẩn mà có cả Tiêu Nhất Hách cũng ở đây, cách đó không xa còn một số quần chúng rải rác đứng hóng hớt.Vậy là hành động vừa rồi của cậu đều bị bọn họ thấy hết, Chu Nam Sơ xấu hổ mặt đỏ bừng.Khuôn mặt Tiêu Nhất Hách lạnh lùng, hai mắt đục ngầu, trầm thấp nói: “Mùi tin tức tố của cậu!”Tần Mộc trực tiếp bế ngang Chu Nam Sơ lên, quay đầu lại nói với Mạnh Thư Cẩn: “Cảm ơn thiếu gia Mạnh đã nhắc nhở.”Vẻ mặt Mạnh Thư Cẩn tựa như đạp phải cứt.Chu Nam Sơ vùi mặt vào ngực Tần Mộc không có can đảm để ngẩng đầu, thật ra không cần Tiêu Nhất Hách nhắc nhở, tự cậu cũng ngửi thấy mùi tin tức tố biến đổi của mình, mùi hương ngọt nị tràn ngập trong không khí…Có thể là do tâm trạng cậu hiện tại, đây là lần đầu tiên Chu Nam Sơ ngửi được mùi tin tức tố của bản thân mãnh liệt và nồng đậm như thế.Hơn nữa bởi vì bị tin tức tố cậu ảnh hưởng dẫn tới ba người bọn hắn động dục, Alpha trội phóng ra tin tức tố áp chế tràn ngập trong không khí, thậm chí ảnh hưởng đến cả những Omega đang đứng xem Omega ở xa…Cũng là giờ khắc này, Chu Nam Sơ xác định tin tức tố sau khi thay đổi của cậu không chỉ ảnh hưởng với Tần Mộc và Mạnh Thư Cẩn mà còn có thể ảnh hưởng đến Tiêu Nhất Hách.Nói thật, sau khi xác nhận vấn đề này, tâm trạng cậu trở nên rất phức tạp.Trước kia Chu Nam Sơ mơ ước tha thiết nhưng không thể chiếm được, hiện tại bọn họ lại bị tin tức tố cậu ảnh hưởng? Hơn nữa tin tức tố còn là bởi vì cậu động lòng mà sinh ra thay đổi.Đây có tính là vận mệnh luân chuyển không?Tần Mộc bế cậu tới bãi đỗ xe, trên đường có không ít sinh viên dừng lại nhìn bọn họ.Chu Nam Sơ nghĩ thầm mình toi thật rồi, cậu còn chưa nhập học mà có thể đã nổi danh rồi.Tần Mộc đặt Chu Nam Sơ ngồi vào ghế phụ, sau đó lên xe khởi động máy, đạp chân ga rời khỏi trường.Chu Nam Sơ tưởng hắn muốn về nhà, kết quả Tần Mộc chạy đến một nơi yên tĩnh liền dừng lại.“Chúng ta không về nhà sao?”Tần Mộc ngoảnh lại, Chu Nam Sơ liền thấy màu đồng tử sẫm đến đáng sợ.Tần Mộc mở miệng nói: “Tôi không nhịn nổi lâu như vậy.”“Nếu có người đi ngang qua thì làm sao bây giờ?”Chu Nam Sơ nuốt ngụm nước miếng, câu đương nhiên hiểu rõ ý Tần Mộc, tuy ở đây đúng là hẻo lánh thật nhưng không đồng nghĩa sẽ không có người đi qua. Cậu khá bất ngờ khi người luôn chú ý hình tượng như Tần Mộc thế mà lại muốn chơi trò làm tình trên xe, cậu còn tưởng dù hắn gấp gáp thế nào cũng sẽ đưa cậu đến khách sạn chứ.Tần Mộc cởi bỏ dây an toàn, chui ra ghế phụ đằng sau, cười dịu dàng: “Đi ngang qua thì cứ cho bọn hắn xem thôi.”“Nam Sơ, cậu cố ý câu dẫn tôi phải không? Vừa thổ lộ vừa phóng tin tức tố, còn muốn tôi buông tha cậu sao?”Chu Nam Sơ cảm giác mặt mình sắp bị hun chín, nếu đổi lại là trước kia, cậu có lẽ chỉ biết thẹn thùng tùy hắn sắp đặt nhưng hôm nay cậu muốn đáp lại Tần Mộc.Cậu chủ động vòng tay ôm lấy cổ Tần Mộc, đứng dậy tới gần hắn, in lên môi hắn một nụ hôn, sau đó thủ thỉ:“Tôi muốn cậu lập tức tiến vào thân thể của tôi.”Chu Nam Sơ vừa dứt lời liền cảm nhận được tin tức tố áp đảo của Tần Mộc ập vào trước mặt, cậu như thể bị bủa vây sinh ra loại cảm giác hít thở khó khăn.Đôi mắt Tần Mộc nhuốm đầy dục vọng, hắn ngăn chặn Chu Nam Sơ bằng nụ hôn, khàn giọng nói:“Tôi sẽ chịch tới khi cậu không đi nổi thì thôi.”Tần Mộc bẻ hai chân Chu Nam Sơ thành hình chữ M, hắn đè trên ngườI cậu thọc vào rút ra, thành ruột bị dương vật thô to cọ xát sinh ra khoái cảm khiến Chu Nam Sơ run rẩy không ngừng.Không gian bên trong xe không lớn, cơ thể hai người tựa như hai ngọn lửa dán sát quấn quýt lấy nhau, hơi thở phả ra nóng rực, tiếng thở dốc trầm thấp hoà cùng tiếng tiếng rên rỉ mê loạn, mồ hôi dính nhớp nháp nhưng lại tăng thêm sắc tình.Tần Mộc dường như đang muốn chứng minh câu nói kia của mình, tốc độ đâm rút vừa nhanh lại vừa sâu…Thân xe bởi vì bọn họ làm tình kịch mà rung lắc kịch liệt.Chu Nam Sơ sợ bị người khác phát hiện, trong lòng vừa khẩn trương lại xen lẫn kích thích, lỗ sau cũng vì vậy mà mút càng chặt.Tần Mộc thở hổn hển, hắn hôn môi Chu Nam Sơ, thấp giọng nói: “Nam Sơ, cậu mút chặt như thế là muốn tôi mau bắn vào bên trong sao?”Sắc mặt Chu Nam Sơ ửng đỏ ngập xuân tình, hai chân cậu run lên, ánh mắt mê ly: “Mau bắn vào bên trong tôi đi.”Tần Mộc không chuẩn bị áo mưa nên lần làm tình này là hắn trực tiếp cắm vào.Tần Mộc cười: “Mang thai thì làm sao bây giờ?”Chu Nam Sơ than nhẹ: “Tôi là Beta, sao dễ mang thai thế được.”Tần Mộc: “Cũng không chắc.”Thời điểm xuất tinh, hắn vẫn là rút ra bắn ở bên ngoài.Khi đó Chu Nam Sơ cũng đang đạt cao trào, đầu óc đều bị khoái cảm chiếm cứ nên không cảm thấy hành động của Tần Mộc có gì kì lạ.Chu Nam Sơ được Tần Mộc bế về nhà, cậu eo đau chân mỏi, căn bản đi không nổi.Vú nuôi thấy Tần Mộc bế Chu Nam Sơ kiểu công chúa còn khen tình cảm bọn họ mặn nồng khiến người khác phải hâm mộ.Buổi tối Tần Mộc vừa nghịch điện thoại vừa nói với Chu Nam Sơ: “Nam Sơ, hôm nay hành động cậu ở cổng trường xem như biểu thị công khai chủ quyền, chính là đem ta ở trong trường học đào hoa toàn bóp chết đâu.”Chu Nam Sơ vừa bước ra phòng tắm, đang lau dở tóc thì nghe thấy Tần Mộc nói cậu đó, cậu cảm thấy hắn đang nói giỡn, liền trả lời: “Sao nào, chẳng lẽ cậu còn muốn vụng trộm người khác?”Tần Mộc giả vờ tiếc hận: “Kiếp sống vạn người mê của tôi bị tuyên án tử hình thật rồi.”Chu Nam Sơ cười nói: “Làm gì đến nỗi ấy được? Có những người sẽ không vì cậu có người yêu liền từ bỏ đâu.”Tần Mộc nhìn về phía cậu, nói: “Không ngờ Nam Sơ sẽ nói ra những lời như vậy, là vì Mạnh Thư Cẩn à?”Chu Nam Sơ: “Tại sao lại nhắc đến hắn?”Tần Mộc cười: “Không có gì, chỉ là cảm thấy cậu có loại suy nghĩ này là do tự mình trải qua sao?”Chu Nam Sơ nghe những lời hắn nói có chút không thoải mái, nhưng cậu lại nghĩ Tần Mộc có thể đang ăn giấm, liền giải thích: “Những lời này ta chỉ là nghĩ tới liền nói ra thôi, không liên quan tới chuyện trước kia giữa tôi và hắn.”“Nam Sơ, cậu tức giận à?”“Không có.”Tần Mộc kéo Chu Nam Sơ tới giường, cầm lấy tay khăn lông trong tay cậu giúp cậu lau tóc: “Tin tức tố của cậu vẫn thay đổi vì Mạnh Thư Cẩn, trong lòng tôi có chút khó chịu.”“Tôi biết.” Chu Nam Sơ bình tĩnh nói: “Nhưng cậu phải tin tôi, tôi thật sự không còn bất cứ tơ tưởng nào với Mạnh Thư Cẩn.”Tần Mộc: “Được, tôi tin tưởng cậu.”Lúc này Chu Nam Sơ nhìn thấy màn hình điện thoại Tần Mộc ném ở trên giường hiển thị ảnh chụp khá mơ hồ, trong đó là hình ảnh một nam sinh bế một nam sinh khác kiểu công chúa có chút quen thuộc.Chu Nam Sơ với tay cầm lấy điện thoại, quả nhiên chính là ảnh Tần Mộc bế cậu.Đây là diễn đàn trường Tần Mộc, dưới bài đăng mọi người điên cuồng thảo luận xem nam sinh Tần Mộc bế là ai.Bởi vì chuyện lần trước đã để lại bóng ma nên Chu Nam Sơ thật sự rất sợ mình phải lên trang đầu diễn đàn.“Tần Mộc, bức ảnh…”Ngữ khí Chu Nam Sơ run rẩy, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía Tần Mộc, chẳng lẽ cậu lại phải bị mọi người mổ xẻ tìm tòi, sau đó…Chu Nam Sơ có chút hối hận, sớm biết vậy hôm nay đã chờ Tần Mộc về nhà, hành động của cậu hôm nay quá phô trương, cậu không muốn mình còn chưa chuyển trường đã bị sinh viên trong trường mạt sát.Tần Mộc nắm lấy bàn tay đang run của cậu an ủi: “Không sao đâu Nam Sơ, tôi không phải từng nói với cậu ở trường tôi, không ai có thể bắt nạt cậu hết.”Nếu Tần Mộc đã nói thế, cậu tất nhiên lựa chọn tin tưởng hắn.Chu Nam Sơ: “Lúc trước cậu chẳng qua tới trường chúng tôi giao lưu một thời gian ngắn mà đã mê hoặc nhiều người như thế, ở trường cậu số lượng chắc phải càng nhiều nhỉ?”Tần Mộc mỉm cười nói: “Vừa rồi không phải đã nói sao, kiếp sống người gặp người mê của tôi bị cậu tuyên án tử mất rồi.”Chu Nam Sơ nhẹ nhàng nói: “Có thể độc chiếm cậu là vinh hạnh của tôi.”
_____250 vote up tiếp nha~
_____250 vote up tiếp nha~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me