TruyenFull.Me

[ABO/NP/H]Beta Này Có Chút O

48. Không muốn chạm vào cậu

lukuluku0907

Vi Hạ Hàm trả dư tiền hai tách cà phê.

Chu Nam Sơ kêu Vi Hạ Hàm cầm lại nhưng cô cứ thế đi luôn, điều này khiến Chu Nam Sơ cảm thấy rất ngượng, hôm nay là cậu hẹn gặp Vi Hạ Hàm, đáng lẽ là cậu phải khách mới phải. Nhìn tờ một trăm tệ đặt dưới tách cà phê, Chu Nam Sơ cũng không biết nên lấy hay không.

Ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao, Chu Nam Sơ ngước mắt lên liền thấy Tiêu Nhất Hách xuất hiện ở cửa.

Tiêu Nhất Hách bắt gặp ánh mắt Chu Nam Sơ, sau đó hắn đi về phía cậu.

Bên tai lại nghe thấy âm thanh bàn tán quen thuộc, hình ảnh Tiêu Nhất Hách đi về phía cậu dường như cũng quen thuộc như vậy, Chu Nam Sơ ngồi ngây ngốc, nhất thời không biết nên ứng đối thế nào.

"Hẹn ai ở đây?"

Tiêu Nhất Hách ngồi vào vị trí vừa nãy của Vi Hạ Hàm, thấy tách Americano vẫn còn nguyên liền biết cậu không phải tới đây một mình.

"À... Là một người bạn."

Tiêu Nhất Hách rút tiền dưới cà phê ra, lạnh nhạt nói: "Có vẻ như hai người không thân lắm."

Chu Nam Sơ nói không nên lời nhưng cậu không muốn Tiêu Nhất Hách nhắc tới đề tài này, càng không muốn hắn biết cậu hẹn Vi Hạ Hàm, hơn nữa là vì liên quan đến Mạnh Thư Cẩn.

"Chắc cậu có chuyện nên mới đến đây đúng không? Tôi, tôi không làm phiền cậu nữa."

Tiêu Nhất Hách: "Tôi đến kiểm tra cửa hàng."

Chu Nam Sơ: "???"

Tiêu Nhất Hách: "Đây là quán cà phê của tôi."

Chu Nam Sơ lúc này mới phản ứng lại, vội vàng trả lời: "À à, không ngờ, cậu, sản nghiệp nhà cậu lại lớn vậy.

Tiêu Nhất Hách: "Là tôi tự mở."

"Đây là quán cà phê cậu mở?"

"Ừ."

Quán cà phê này có phong cách trang trí tối giản và tinh tế, rất phù hợp với tính cách lạnh lùng của Tiêu Nhất Hách.

Sở dĩ Chu Nam Sơ cảm thấy ngạc nhiên là vì nội thất của quán tuy đơn giản nhưng lại rất sang trọng, mời Vi Hạ Hàn đến đây sẽ không quá xuề xòa. Ngoài ra còn có một nguyên nhân nữa là vì tên của quán.

Chỉ có một chữ duy nhất -- Sơ.

Trùng hợp là có một chữ giống với tên của cậu, Chu Nam Sơ cảm thấy khá thú vị nên đã chọn nơi này.

Kết quả bây giờ Tiêu Nhất Hách lại nói với anh rằng quán cà phê là của hắn mở, và còn là mở dưới danh nghĩa của hắn nữa.

Như vậy, khó tránh khỏi, Chu Nam Sơ chút suy nghĩ nhiều.

Tiêu Nhất Hách: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Chu Nam Sơ lập tức nói: "Không có."

Tiêu Nhất Hách lẳng lặng nhìn Chu Nam Sơ, ánh mắt kia tựa như đã nhìn thấu tâm tư của cậu.

Chu Nam Sơ né tránh ánh mắt hắn, hai má không khống chế được ngày càng đỏ ửng.

Tiêu Nhất Hách: "Thật không? Thế sao mặt cậu lại đỏ?"

Chu Nam Sơ: "Nóng, nóng quá."

Tiêu Nhất Hách nhìn cậu với vẻ trêu chọc: "Vậy để tôi bảo bọn họ chỉnh nhiệt độ thấp xuống."

Chu Nam Sơ biết Tiêu Nhất Hách cố ý trêu chọc cậu, hắn nhất định đã đoán được cậu suy nghĩ gì.

Chu Nam Sơ đành không né tránh nữa, nhưng vẫn không có can đảm nhìn thẳng vào Tiêu Nhất Hách, cậu cúi đầu hỏi nhỏ: "Sao cậu lại lấy tên này cho quán?"

Tiêu Nhất Hách: "Bởi vì chữ ' Nhất ' quá đơn giản, mà chữ ' Sơ ' cũng có nghĩa là bắt đầu."

Vậy ra Tiêu Nhất Hách đặt tên quán theo tên của bản thân, Chu Nam Sơ lại tự mình đa tình mà nghĩ rằng là vì... Cậu...

Tiêu Nhất Hách khẽ cười: "Cậu hỏi như vậy, chẳng lẽ lại nghĩ là tôi đặt tên vì cậu à?"

"Không có, tôi không có nghĩ thế!" Chu Nam Sơ lập tức đứng dậy, vội vàng chối bay chối biến vì ngại ngùng.

Chỉ vì quá xấu hổ, cả khuôn mặt cậu đều đỏ bừng.

"Tôi ra ngoài lâu rồi, bây giờ phải về đây."

"Tôi đưa cậu về." Tiêu Nhất Hách cũng đứng lên.

"Không cần!" Do quá hoảng loạn, giọng của Chu Nam Sơ vô tình lớn tiếng hơn.

Tiêu Nhất Hách khẽ nhíu mày.

Chu Nam Sơ mới nhận ra thái độ của mình chắc chắn khiến Tiêu Nhất Hách cảm thấy kỳ lạ.

Cậu bình ổn cảm xúc lại, trả lời: "Không cần đâu, Tần Mộc sẽ đến đón tôi."

Chu Nam Sơ nói dối, Tần Mộc đương nhiên sẽ không tới đón cậu, hôm nay cậu lừa Tần Mộc nói mình phải về nhà.

Cậu chỉ là không muốn tiếp xúc quá nhiều với Tiêu Nhất Hách, nếu bị Tần Mộc biết, nhất định sẽ lại hiểu lầm, cộng thêm vừa rồi cậu lại tự chuốc lấy chuyện ngượng ngùng nên bây giờ cũng không có mặt mũi nào đối diện với Tiêu Nhất Hách.

Tiêu Nhất Hách không nói gì, lại ngồi xuống.

Chu Nam Sơ muốn gọi phục vụ tính tiền, Tiêu Nhất Hách lạnh lùng nói: "Không cần, cậu đi đi."

"Nhưng mà..."

Tiêu Nhất Hách chỉ tờ một trăm tệ trên bàn Vi Hạ Hàm để lại, mặt không chút biểu cảm: "Tiền tôi lấy rồi."

Nếu cứ dây dưa thêm nữa thì sẽ càng lộ rõ sự ngượng ngùng của mình, cậu đáp một tiếng rồi chuẩn bị rời khỏi quán cà phê. Khi đi ra cửa, Chu Nam Sơ không kiềm chế được quay đầu lại nhìn thoáng qua, Tiêu Nhất Hách quay lưng về phía cậu, gọi tới phục vụ tới dọn dẹp bàn, hắn vẫn ngồi ở vị trí mà Chu Nam Sơ ngồi vừa nãy, điều này khiến Chu Nam Sơ có chút không hiểu.

Cậu cảm thấy Tiêu Nhất Hách sắp quay đầu lại, liền nhanh chóng bước ra khỏi quán.

Có lẽ là Vi Hạ Hàn đã nói cho Mạnh Thư Cẩn biết chuyện cậu nhờ cô, vì vậy sau đó Mạnh Thư Cẩn cũng không còn đến làm phiền cậu nữa.

Rõ ràng Chu Nam Sơ muốn phủi sạch quan hệ với Mạnh Thư Cẩn nhưng khi chứng kiến tầm quan trọng của Vi Hạ Hàm trong lòng hắn, rồi nhớ đến lời ngày đó Mạnh Thư Cẩn nói với cậu, Chu Nam Sơ cảm thấy thật buồn cười, song trong lòng lại có chút chua xót.

Gần đây, Chu Nam Sơ cảm thấy Tần Mục cũng có chút khác lạ, đối với cậu có vẻ lạnh nhạt hơn. Thực ra những thay đổi này không quá rõ ràng nhưng Chu Nam Sơ vẫn cảm nhận được.

Có lẽ là do gần đây Chu Nam Sơ quá nhạy cảm, nên mới phát hiện ra những thay đổi nhỏ nhặt của Tần Mộc.

Trước đây, hắn trả tin nhắn không nhanh lắm, nhưng cũng không chậm như bây giờ, nửa tiếng, một tiếng mới trả lời cậu một lần.

Bình thường, một tuần Tần Mộc sẽ làm chuyện đó với cậu ba bốn lần, nhưng bây giờ biến thành một hai lần, đôi khi thậm chí chỉ có một lần.

Chu Nam Sơ cũng đã hỏi, dù sao thì nhu cầu sinh lý của Alpha mạnh là điều ai cũng biết, nhưng Tần Mộc chỉ trả lời rằng gần đây không có hứng thú.

Giọng điệu lạnh nhạt của hắn khi nói câu đó khiến Chu Nam Sơ không dám hỏi thêm nữa.

Tần Mộc bắt đầu về muộn, Chu Nam Sơ không biết nên diễn tả cảm xúc trong lòng mình thế nào, cậu cảm thấy rất bất lực, chẳng lẽ những người muốn chia tay đều dùng chiến tranh lạnh để giải quyết sao?

Mạnh Thư Cẩn là như vậy, không lẽ Tần Mộc cũng như vậy sao?

Những thay đổi của Tần Mộc quá đột ngột khiến Chu Nam Sơ không kịp trở tay.

Chu Nam Sơ không muốn chia tay với Tần Mộc, chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ chia tay với hắn, cậu đã cảm thấy rất sợ hãi.

Chu Nam Sơ muốn nói chuyện rõ ràng với Tần Mộc, cậu muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với hắn.

Buổi tối, Chu Nam Sơ nằm trên giường chống lại cơn buồn ngủ chờ Tần Mộc về. May mà đứa bé vẫn còn thức, Chu Nam Sơ chơi đùa với con để khiến bản thân tỉnh táo.

Trong quá trình chờ đợi Tần Mộc về nhà khiến Chu Nam Sơ dường như quay trở lại thời điểm mình còn đang đợi Mạnh Thư Cẩn, cảm giác bất lực, lo lắng, hoang mang quấn lấy cậu.

Nhưng hiện tại biến thành Tần Mộc, còn khiến Chu Nam Sơ tuyệt vọng hơn bao giờ hết.

Tần Mộc bước vào phòng ngủ đúng lúc đồng hồ điểm 0 giờ. Chu Nam Sơ chua chát nghĩ, nếu như là một bất ngờ vào dịp lễ thì chắc sẽ rất cảm động.

"Sao cậu còn chưa ngủ?"

Vì vừa đi học vừa chăm con, Chu Nam Sơ khá mệt mỏi, nên mỗi ngày đều ngủ rất sớm và rất sâu. Nếu như Tần Mục không thay đổi, cậu cảm thấy cuộc sống hiện tại cũng khá ổn.

Dĩ nhiên, về chuyện Tần Mộc, cậu hi vọng là do mình nghĩ quá nhiều.

"Tôi đang đợi cậu về."

"Có chuyện gì sao?"

"Tần Mộc, chúng ta có thể nói chuyện chút không?"

Tần Mộc trầm mặc vài giây, sau đó nói: "Đợi tôi tắm đã."

"Được."

Nhìn thấy Tần Mộc tắm xong đi ra, trong đầu Chu Nam Sơ vẫn đang suy nghĩ nên mở lời thế nào thì nghe thấy hắn nói:

"Nam Sơ, tôi nghĩ chúng ta nên chia tay đi."

Chu Nam Sơ đứng hình tại chỗ, đầu óc trống rỗng, tầm nhìn của cậu bỗng trở nên nhoè đi, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Một lúc lâu sau, cậu mới lắp bắp hỏi lại: "Tần, Tần Mộc, cậu, cậu, cậu vừa nói gì?"

Tần Mộc ngồi xuống giường, bình tĩnh nói: "Căn nhà này cậu có thể ở miễn phí, tiền thuê vú nuôi tôi sẽ trả cho đến khi đứa nhỏ không cần nữa..."

"Không không, không phải vậy, Tần Mộc." Chu Nam Sơ kích động ngắt lời: "Tại sao lại chia tay? Tại sao?"

Tần Mộc: "Nhất định phải cần lý do sao?"

"Không, không phải, lý do, vấn đề, là tôi, tôi không muốn chia tay với cậu..."

Chu Nam Sơ khóc đến nghẹn ngào, giọng nói khàn đặc, trái tim như bị đóng băng, cổ họng nghẹn đắng, cơ thể cảm thấy đau đớn tột cùng, cùng với đó là nỗi sợ hãi mãnh liệt khiến cậu sắp trụ không nổi nữa.

"Nhưng tôi đã không thể chấp nhận cậu nữa."

Câu nói của Tần Mục như một nhát dao đâm thẳng vào tim Chu Nam Sơ.

"Ý, ý cậu là gì?!" Chu Nam Sơ khóc đến mức nói không nên lời.

"Nam Sơ, cậu lừa tôi."

Nghe thấy những lời này, máu trong người Chu Nam Sơ như đông cứng lại.

Cậu lập tức nghĩ đến Tần Mộc đã biết chuyện Mạnh Thư Cẩn quấn lấy cậu.

Chu Nam Sơ nghẹn ngào lắc đầu: "Tần Mộc, Tần Mộc, cậu nghe tôi nói, tôi không phải, không phải cố ý, thật sự, tôi không có làm chuyện có lỗi với cậu, tôi không có, không có phản bội cậu."

"Nam Sơ, mặc kệ là cố ý hay vô tình, cậu đều đã lừa tôi."

"Lần đó xe Tiêu Nhất Hách đâu bên ngoài chung cư của chúng ta, cậu cũng có mặt ở trên xe đúng chứ?"

Chu Nam Sơ khiếp sợ, cả người run rẩy, không thể nói lời nào.

"Hơn nữa tôi chỉ thấy cậu liền sẽ nhớ đến dáng vẻ cậu bị Mạnh Thư Cẩn cưỡng bức lại bắn tinh."

"Nghĩ đến cảnh đó, ngay cả chạm vào cậu một chút tôi cũng không muốn."

Tần Mộc vừa cười vừa nói ra những lời này, từ đầu đến cuối giọng điệu vẫn dịu dàng, ôn hoà như cũ, chỉ là đêm nay lời hắn nói ra lạnh đến xương tủy, từng chữ đều xuyên thấu trái tim cậu.
____

250 vote up tiếp nha~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me