TruyenFull.Me

[ABO/NP/H]Beta Này Có Chút O

C111. Hẹn hò với cả ba người

lukuluku0907

Chu Nam Sơ từ bệnh viện ra, nhìn con phố đông đúc xe cộ mà cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt.

Có lẽ không chỉ là bệnh viện này không đáng thể, mà dù cậu đến bệnh viện nào khác cũng sẽ trả về kết quả tương tự.

Cậu lấy điện thoại gọi cho Tiêu Nhất Hách, sau khi cuộc gọi được kết nối, cậu đã không còn sức để tức giận nữa mà chỉ còn mệt mỏi: [ Là cậu làm? ]

Tiêu Nhất Hách không trả lời.

Chu Nam Sơ: [ Hay là cả bọn các cậu hợp sức? ]

Đầu dây bên kia vẫn im lặng.

Chu Nam Sơ: [ Rất muốn đứa bé này sao? ]

Tiêu Nhất Hách đáp một tiếng.

Chu Nam Sơ bình thản nói: [ Vậy nếu không phải của cậu thì sao? ]

Giọng lạnh lùng của Tiêu Nhất Hách thản nhiên đáp: [ Một tháng nữa sẽ biết. ]

Chu Nam Sơ cầm điện thoại, cười tự giễu, đúng vậy, một tháng nữa sẽ xét nghiệm DNA của đứa bé.

[ Tôi muốn gặp các cậu. ]

Tiêu Nhất Hách lập tức trả lời: [ Được, tôi đến đón cậu. ]

Cúp điện thoại, Chu Nam Sơ che mặt vừa khóc vừa cười, không phân biệt được lòng mình là sụp đổ hay mệt mỏi nữa.

Từ đầu tới cuối cậu chưa từng nói mình đang ở đâu, nhưng Tiêu Nhất Hách lại nói sẽ đến đón, như thể ngay từ đầu đã biết cậu ở đâu vậy.

Chu Nam Sơ ngộ ra, chỉ cần là điều bọn họ muốn thì cậu không có quyền quyết định, và cũng không thể trốn thoát.

Đã vậy, cậu không nên uất nghẹn như thế này, Tiêu Nhất Hách chẳng nói rồi ư, cho dù cậu trả thù hắn, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Chẳng bao lâu sau Tiêu Nhất Hách đã đến, chiếc xe không phải là Lamborghini ngầu như trước kia, mà thay bằng chiếc Rolls-Royce Cullinan, tất nhiên chiếc xe này cũng rất đẳng cấp.

Bên cửa sổ ghế phụ, Tiêu Nhất Hách hỏi cậu: "Lên xe hay tìm chỗ ngồi gần đây?"

Chu Nam Sơ không nói một lời, mở cửa lên xe.

Tiêu Nhất Hách: "Chúng ta đi đâu?"

Chu Nam Sơ: "Cậu đã thông báo cho hai người kia chưa?"

Tiêu Nhất Hách nhíu mày: "Chưa."

Chu Nam Sơ cười nhạt: "Đến khách sạn đi."

Tiêu Nhất Hách hơi ngạc nhiên, thậm chí trong thoáng một giây đã nghĩ nhiều, nhưng sau đó hắn liền nghe Chu Nam Sơ nói: "Gọi cả hai người kia đến."

Trong phòng khách sạn, Chu Nam Sơ ngồi ở cuối giường, Tiêu Nhất Hách ngồi trên ghế đơn bên trái, Tần Mộc đứng bên cửa sổ lớn phía bên phải, Mạnh Thư Cẩn ngồi đối diện Chu Nam Sơ.

Mặt Mạnh Thư Cẩn và Tần Mộc lại xuất hiện vết thương, không cần nghĩ cũng biết đêm qua bọn họ lại tẩn nhau một trận.

Cả ba người đều nhìn Chu Nam Sơ, chờ đợi những lời cậu sắp nói.

Chu Nam Sơ không nhìn bất kỳ ai, cúi đầu nhìn tấm thảm hoa văn phức tạp dưới sàn, chậm rãi cất tiếng: "Các cậu rất muốn đứa bé này à?"

Mạnh Thư Cẩn mở lời trước: "Nam Sơ, cậu đã từng suy dinh dưỡng, tôi không muốn cậu phá thai lúc này, cậu chịu không nổi đâu."

Chu Nam Sơ cười khẩy: "Nói như thể đều vì tốt cho tôi vậy."

Tần Mộc: "Nam Sơ, cậu cố ý gọi chúng tôi đến là có chuyện quan trọng muốn nói phải không?"

Lúc này Chu Nam Sơ mới ngẩng đầu nhìn bọn họ, trên mặt không có mấy cảm xúc: "Các cậu chỉ muốn đứa bé này thôi đúng không?"

Cậu vừa dứt lời, Mạnh Thư Cẩn đã nói ngay: "Không chỉ là đứa bé, mà còn cả cậu nữa."

Chu Nam Sơ nhìn hai người còn lại: "Còn các cậu thì sao?"

Tiêu Nhất Hách đáp: "Tối qua tôi đã nói với cậu rồi, tôi thích cậu."

Chu Nam Sơ: "Ồ, nhưng tôi thấy đối với cậu, điều cậu quan tâm hơn có lẽ là đứa bé trong bụng tôi có phải của mình không, đúng chứ?"

Tiêu Nhất Hách chưa kịp giải thích, Chu Nam Sơ đã hỏi Tần Mộc: "Thế còn cậu?"

Tần Mộc mở lời: "Nam Sơ, lời tôi nói cậu có tin không?"

Chu Nam Sơ cười nhạt: "Tôi tin hay không cũng chẳng quan trọng đối với cậu, đúng không? Dù bề ngoài luôn tỏ ra thấu hiểu, nhưng thực tế cậu vẫn luôn hành động theo ý mình mà?"

"Khi xưa ngay cả Tử Ngang cũng không dám nhận, vậy giờ cậu đến quấn lấy tôi là có ý gì?"

Tần Mộc rũ hàng mi dài, nhìn Chu Nam Sơ nghiêm túc nói: "Bởi vì muốn có được cậu."

Chu Nam Sơ nghe vậy liền cười: "Vậy ý của các cậu là bây giờ đều thích tôi, không sai chứ?"

Cả ba đều không phủ nhận.

Nếu là trước đây, khi nghe bọn họ thích mình, Chu Nam Sơ hẳn sẽ phấn khích lắm, dẫu gì cả ba đều từng là những người đàn ông cậu hằng nhớ mong, hơn nữa thân phận của bọn họ là gì chứ - Alpha ưu tú, đại gia siêu giàu, bất kể danh xưng nào cũng hoàn hảo xuất sắc. Được một trong số họ yêu thương đã là điều đáng tự hào, huống chi là cả ba người.

Nhưng hiện tại, cảm xúc trong lòng Chu Nam Sơ lại chẳng có bao dao động.

"Vậy thì được." Chu Nam Sơ nhìn họ nói: "Tôi sẽ hẹn hò với cả ba người các cậu cùng lúc."

Mạnh Thư Cẩn: "Ý gì vậy?"

Chu Nam Sơ liếc nhìn vết bầm ở khóe miệng đã rách da của hắn rồi nói: "Chẳng phải các cậu cũng không nhượng bộ lẫn nhau à? Thay vì tranh đấu sau lưng, sao không công khai trước mặt tôi?"

Tần Mộc: "Giống như hậu cung tranh sủng?"

Chu Nam Sơ cười nhạt thờ ơ: "Để ba Alpha ưu tú tranh sủng vì mình, nghĩ thôi cũng thấy kích thích."

Tiêu Nhất Hách suy nghĩ chốc lát rồi lên tiếng: "Cậu muốn chọn một người trong chúng tôi, hay là muốn duy trì mối quan hệ này mãi?"

Chu Nam Sơ đáp: "Dù gì cũng phải hơn tháng nữa mới biết đứa bé rốt cuộc là con ai mà nhỉ?"

Mạnh Thư Cẩn: "Vậy nên chỉ cần biết ai là ba của đứa bé, cậu sẽ ở bên người đó, hay là..."

Chu Nam Sơ: "Tôi không biết."

Mạnh Thư Cẩn sốt ruột: "Nam Sơ, cậu nói vậy tôi không hiểu."

Chu Nam Sơ khịt mũi cười, rồi chậm rãi đáp: "Chính các cậu luôn quấn lấy tôi, theo dõi tôi, còn không cho tôi bỏ đứa bé này!"

"Giờ các cậu lần lượt nói là thích tôi, nhưng từ đầu đến cuối, các cậu có tôn trọng tôi chút nào chưa?"

"Cơ mà chẳng sao hết, tôi đã không còn quan tâm nữa, dù sao tôi cũng không còn tình cảm với các cậu."

"Cũng chỉ là một Beta, tôi không có khả năng thoát khỏi các cậu thì chi bằng chấp nhận, không quan trọng cái gọi là tình cảm các cậu dành cho tôi, hay chỉ đơn thuần vì đứa bé này."

"Các cậu đều là Alpha ưu tú, là đối tượng bao người mơ ước, vừa đẹp trai vừa giàu có lại nói thích tôi, tôi may mắn quá, ở bên cả ba người như các cậu tôi có thiệt thòi gì đâu."

"Không phải muốn tôi và các cậu quay lại sao? Không phải nói muốn bù đắp lỗi lầm sao? Được thôi, tôi đồng ý, nhưng tôi muốn đồng thời hẹn hò với cả ba người, nếu không thể chấp nhận thì rút lui là được."

"Dù sao, các cậu không phải thích cùng nhau hành động à?"

Ngày hôm sau Chu Nam Sơ thức dậy đi làm, vừa xuống lầu đã thấy trên con đường không mấy rộng rãi bên ngoài tòa nhà cũ kỹ đỗ một chiếc Mercedes G-Class oai vệ.

Vừa mới thầm phê phán ai mà kém văn minh đến mức đỗ xe ngay cửa chung cư, thì người trên xe đã xuống.

Mạnh Thư Cẩn cười nói: "Tôi đưa cậu đi làm."

Chu Nam Sơ đáp: "Không cần, tôi có xe."

Nói xong định đi vòng qua hắn, Mạnh Thư Cẩn tiến lên chặn lại: "Nam Sơ, không phải cậu nói à? Đã là đang hẹn hò, thì với tư cách bạn trai, đưa cậu đi làm là trách nhiệm đương nhiên."

Chu Nam Sơ nhíu mày.

Mạnh Thư Cẩn tiếp tục: "Tôi chỉ đơn thuần đưa cậu đi làm thôi, không làm gì khác."

Cuối cùng Chu Nam Sơ vẫn lên xe Mạnh Thư Cẩn, sau khi lên Mạnh Thư Cẩn đưa cho cậu một túi giấy tinh xảo.

"Cậu chưa ăn sáng phải không? Đây là bữa sáng dinh dưỡng tôi đặc biệt mua từ tiệm thực phẩm."

Mạnh Thư Cẩn cười đầy vẻ lấy lòng, nhưng trong lòng Chu Nam Sơ lại có chút chống đối.

Nhưng nếu cậu không ăn, Mạnh Thư Cẩn sẽ lại quấn lấy đủ kiểu. Chu Nam Sơ không nói gì, mở túi lấy cháo dinh dưỡng bên trong ra ăn.

Đến lúc còn cách công ty một đoạn, Chu Nam Sơ bảo Mạnh Thư Cẩn dừng xe, cậu định xuống xe ở đây.

Mạnh Thư Cẩn hỏi tại sao không để hắn đưa đến tận cửa công ty.

Chu Nam Sơ đáp: "Cậu từng là người của công chúng, đã gây phiền phức cho tôi vài lần rồi, tôi không muốn dính vào rắc rối nữa."

Mạnh Thư Cẩn sững người, hối hận, đành phải đồng ý với yêu cầu của Chu Nam Sơ, cho xe dừng ở lề đường.

Chu Nam Sơ khi xuống xe đã quay lại nói với Mạnh Thư Cẩn: "Ngày mai cậu đừng đến đón tôi đi làm nữa, tôi đi làm kiểu này còn phiền phức hơn nhiều."

Mạnh Thư Cẩn: "Vậy ngày mai tôi đội mũ đeo khẩu trang ngụy trang một chút là được rồi."

Chu Nam Sơ 'chậc' một tiếng, cuối cùng không trả lời mà rời khỏi xe.

Buổi trưa, Từ Tông và những người khác đang bàn bạc trưa ăn gì, lúc này nữ đồng nghiệp ở lễ tân đỏ bừng mặt chạy đến nói: "Nam Sơ, cái đó, ở cửa, bạn của cậu đến tìm."

Chu Nam Sơ nhìn phản ứng của cô ấy, đoán được người đến có lẽ là ai.

Từ Tông trêu: "Hiếm thấy nhỉ, cậu ở đây lâu như vậy mà chưa từng thấy bạn bè nào đến tìm cả."

Chu Nam Sơ mỉm cười chiếu lệ với hắn, rồi đứng dậy bước nhanh ra ngoài.

Hôm nay Tần Mộc không mặc đồ đen, bộ vest màu xám xanh ủi phẳng phiu khiến hắn trông vô cùng anh tuấn. Trong tay cầm một hộp cơm tinh tế, nhìn thấy Chu Nam Sơ liền nở nụ cười dịu dàng quen thuộc. Ai mà nghĩ rằng một người đàn ông nhã nhặn như vậy lại là đại ca xã hội đen chứ.

Chu Nam Sơ đi đến định cứ thế cầm lấy hộp cơm giữ nhiệt trong tay hắn, cậu không muốn phí thêm lời nào với Tần Mộc.

Tần Mộc giữ cậu lại nói: "Để tôi ăn cùng cậu nhé."

Chu Nam Sơ từ chối: "Không cần đâu, tôi còn nhiều việc bận."

Tần Mộc lộ ra vẻ mặt lo lắng: "Nam Sơ, bây giờ cậu không thể để bản thân mệt mỏi được."

Chu Nam Sơ cười nhẹ, đáp: "Cảm ơn sự quan tâm, à, bữa ăn này là cậu tự nấu à?"

Tần Mộc: "Không phải."

Chu Nam Sơ: "Vậy lần sau cậu tự nấu rồi mang đến cho tôi, nếu không phải thì đừng mang nữa."

Tần Mộc dừng lại một chút, rồi mỉm cười: "Được."

Chu Nam Sơ cầm hộp cơm rồi đi vào. Vừa vào công ty, các đồng nghiệp bao gồm cả Từ Tông đều nhìn cậu với vẻ mặt tò mò.

Từ Tông gấp gáp hỏi: "Nam Sơ, người bạn đến tìm cậu là ai vậy? Đặc biệt mang cơm trưa cho cậu hả? Vừa nãy Trần Trần nói bạn của cậu đẹp trai tuyệt đỉnh, đẹp đến mức nào mà khiến mặt cô ấy đến giờ vẫn còn đỏ thế?"

Chu Nam Sơ ném hộp cơm giữ nhiệt sang một bên: "Không phải bạn, chỉ là một kẻ chạy việc thôi."

Từ Tông: "Hả? Chạy việc?"

Chu Nam Sơ chuyển chủ đề: "Trưa nay ăn gì cậu đã nghĩ ra chưa?"

Từ Tông ngớ ra: "Chẳng phải cậu đã có người mang cơm trưa tới rồi à?"

Chu Nam Sơ: "Muốn ăn không? Cho cậu ăn đấy."

Từ Tông: "Không hay lắm đâu, tớ không ăn cơm trưa tình yêu người khác mang đến."

Chu Nam Sơ: "Vậy thì nhanh nghĩ xem bữa trưa của cậu nên ăn gì đi."

Từ Tông: "...Được rồi."

Tan làm, Chu Nam Sơ nhận được điện thoại của Tiêu Nhất Hách, nói đang ở tòa nhà công ty họ, hỏi có cần lên đón không.

Chu Nam Sơ nghĩ đến việc Từ Tông không thích Tiêu Nhất Hách, vội nói: "Đừng lên, cũng đừng đỗ xe ở tòa nhà của chúng tôi, lái xe ra xa chút."

Tiêu Nhất Hách không hỏi lý do, chỉ đáp một tiếng 'ừm'.

Sau khi lên xe Tiêu Nhất Hách, Chu Nam Sơ hỏi hắn: "Các cậu đã bàn bạc xong về lịch sáng trưa tối chưa?"

Tiêu Nhất Hách: "Chưa, vẫn đang điều chỉnh."

Chu Nam Sơ cười nhạt: "Vậy hy vọng các cậu điều chỉnh thành công."

Ban đầu Chu Nam Sơ nghĩ khi mình đề nghị hẹn hò với cả ba người, chắc chắn bọn họ sẽ không đồng ý. Thực ra cậu chỉ muốn làm bọn họ khó chịu, nhưng không ngờ bọn họ không những đồng ý, mà nhìn hành động hôm nay còn thực sự có ý tranh giành vị trí.

Chu Nam Sơ cũng không nghĩ bọn họ chấp nhận vì thích mình, ngược lại cậu cảm thấy bọn họ đều đang chờ kết quả xét nghiệm DNA của đứa bé một tháng sau, nên bây giờ mới phải chịu đựng như vậy.

Không biết đến ngày có kết quả, sẽ là bức tranh như thế nào đây.
____

Nhân ngày 30/4 tui mở làm tiếp bộ quân nhân năm ngoái đào dang dở(Link tui để cmt nha).

Cp bên ngoài nghiêm túc, lòng dạ thâm sâu, cực kì chiếm hữu A công x Cố gắng trở thành gây để bảo toàn mạng sống B thụ
____

250 vote up tiếp nha~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me