C113. Cậu muốn tôi đi cùng mình
"Hai ngày nữa sinh nhật Tần Mộc, hắn có mời cậu không?"Tiêu Nhất Hách thầm nghĩ hiện tại mình và Tần Mộc coi như là kẻ thù không đội trời chung, sinh nhật của hắn đời nào lại mời mình, nhưng bề ngoài vẫn chỉ bình thản đáp lại một câu: "Không có."Chu Nam Sơ: "Hắn mời tôi."Tiêu Nhất Hách không thấy bất ngờ lắm, chỉ thắc mắc lý do Chu Nam Sơ nhắc đến chuyện này với mình là gì: "Ừm?"Chu Nam Sơ quay đầu cười với hắn: "Tôi muốn cậu đi cùng."Đồng tử Tiêu Nhất Hách hơi co lại: "Cậu muốn tôi đi cùng mình?"Chu Nam Sơ gật đầu: "Ừ, cậu không muốn đi sao?"Tiêu Nhất Hách cười nhạt: "Cậu muốn tôi đi thì tôi đương nhiên sẽ đi.""Vậy hôm đó tôi đến đón cậu?"Chu Nam Sơ lắc đầu: "Không cần, cậu đi thẳng đến đó là được."Tiêu Nhất Hách khẽ nhíu mày: "Tần Mộc đến đón cậu?"Chu Nam Sơ: "Không phải, tôi sẽ nhờ Mạnh Thư Cẩn đưa tôi đi."Khuôn mặt Tiêu Nhất Hách vốn còn chút cảm xúc lập tức trở nên vô cảm.Đến ngày sinh nhật Tần Mộc, Chu Nam Sơ tùy tiện mặc một bộ đồ thể thao rồi đi xuống.Vừa xuống đã thấy Mạnh Thư Cẩn giả vờ bảnh choẹ tựa vào cửa xe. Hôm nay hắn mặc một bộ vest cao cấp màu tím đậm, màu sắc rực rỡ như vậy mặc trên người hắn lại chẳng hề loè loẹt, ngược lại còn toát lên vẻ tinh tế và bảnh bao, không cần nghĩ cũng biết hắn chắc chắn đã cố tình trang điểm.Chu Nam Sơ biết ba người này đều gai mắt nhau, không muốn hai người kia vượt mặt mình, hiện tại đang ngầm đấu đá không hồi kết. Bây giờ cậu đã biết cách để khiến cả ba người khó chịu, chỉ cần trước mặt làm cho bọn họ nghĩ rằng mình thấy người khác tốt hơn là được.Mạnh Thư Cẩn thấy Chu Nam Sơ ăn bận sơ sài thì khá bất ngờ, nhưng nghĩ đến việc sẽ đi dự sinh nhật Tần Mộc, cậu đối xử tùy tiện như vậy ngược lại khiến hắn thấy cao hứng.Chu Nam Sơ vừa mở cửa xe liền thấy ghế phụ lái để một bó hoa hồng champagne lớn.Mạnh Thư Cẩn nịnh nọt cười: "Tặng cậu đó."Chu Nam Sơ bất lực: "Tôi không phải nữ sinh, cũng không phải Omega."Mạnh Thư Cẩn: "Tôi biết mà, vừa nãy đi ngang qua cửa hàng hoa thấy nó đẹp nên mua, tôi chỉ đơn thuần muốn tặng cậu thôi."Chu Nam Sơ ngẩn ra không nói gì, đặt bó hoa ra ghế sau.Trên đường đi, tâm trạng Mạnh Thư Cẩn trông có vẻ rất tốt, tuy Chu Nam Sơ không biết tại sao, nhưng cậu không định hỏi.Đây là lần đầu Chu Nam Sơ đến nhà chính của Tần Mộc, vừa đến cửa đã bị mức độ xa hoa của ngôi nhà này choáng ngợp, nói là lâu đài cũng chẳng ngoa.Chỉ ước tính theo diện tích được bao quanh bởi bức tường rào bên ngoài, cũng đã khoảng vài trăm hecta rồi.Chu Nam Sơ nhìn cánh cổng lớn khắc chạm cổ điển cao hai ba mét, mặt ngập tràn sửng sốt: "Nơi các cậu ở đều khoa trương vậy à?"Mạnh Thư Cẩn bực bội bấm mấy tiếng còi, Chu Nam Sơ thấy cánh cổng nặng nề kia cứ như thật sự có thể cảm nhận được tiếng còi, dần mở ra hai bên về phía trong."Nhà tôi thì bình thường, còn nhà họ Tần thích làm những thứ hoa mỹ vì thấy nó oai phong." Mạnh Thư Cẩn vừa khinh thường nói vừa đạp mạnh ga lao vào trong: "Nhưng nếu Nam Sơ thích ngôi nhà như vậy, tôi có thể xây cho cậu một căn."Chu Nam Sơ lắc đầu: "Không cần, tôi không có ý định đó."Từ cổng lớn đi vào là một con đường rộng rãi, hai bên đều rợp thực vật xanh tươi rậm rạp, tựa chừng như trong rừng dẫn đến lâu đài cổ tích.Khi xe Mạnh Thư Cẩn chạy đến sân lớn kiểu Âu, Chu Nam Sơ hỏi hắn: "Cậu đã từng đến nhà chính của Tần Mộc chưa?"Mạnh Thư Cẩn lười biếng đáp: "Chưa, tôi không có hứng thú đến."Chu Nam Sơ: "Vậy cậu có biết gara nhà hắn ở đâu không?"Mạnh Thư Cẩn nhoẻn miệng cười xấu xa: "Phiền phức thế làm gì, đậu đây là cho hắn mặt mũi lắm rồi."Nói xong hắn tắt máy, tùy tiện đỗ trong hoa viên của sân trong nhà Tần Mộc, tiện thể đâm đổ hai chậu hoa đặt trong sân.Ở đây chẳng có lấy bóng một chiếc xe nào, rõ ràng xe của Tần Mộc không đỗ bên này.Ngay lúc Chu Nam Sơ xuống khỏi xe liền thấy Tần Mộc cũng vừa đi ra từ lâu đài, bước xuống bậc thềm cao, đang chầm chậm đi về phía bọn họ.Tần Mộc quét mắt qua người Mạnh Thư Cẩn rồi nhìn Chu Nam Sơ, bất đắc dĩ nói: "Nam Sơ, cậu kiên quyết không cho tôi đón cậu, ra là vì muốn dẫn theo hắn à?"Chu Nam Sơ ừ một tiếng, đáp: "Vì là tiệc sinh nhật, người càng đông chẳng phải càng náo nhiệt sao."Trước đó Tần Mộc nói hôm nay sẽ đến đón nhưng Chu Nam Sơ từ chối. Hắn hỏi lý do cậu cũng không nói, chỉ nói là muốn tự đi, Tần Mộc thấy cậu kiên quyết đành phải đồng ý.Hắn trăm ngàn lần cũng không thể ngờ tới, Chu Nam Sơ sẽ tặng mình một bất ngờ như vậy.Tần Mộc cười chua chát, thì thầm: "Không có tiệc sinh nhật, tôi chỉ mời cậu thôi."Chu Nam Sơ ngạc nhiên, thấy thế Mạnh Thư Cẩn cười xen vào: "May mà Nam Sơ dẫn theo tôi, không thì chán lắm."Tần Mộc không để ý đến hắn, vẫn chỉ nhìn Chu Nam Sơ hỏi: "Thằng bé không đến à?"Chu Nam Sơ đáp: "Tử Ngang giờ không sống cùng tôi, nếu đi đón nó, ba nhỏ tôi sẽ hỏi rất nhiều, phiền phức quá nên không đưa thằng bé đến."Tần Mộc cười xoà không nói gì, tâm tư hắn thâm sâu như vậy, làm sao có thể đoán không ra chẳng qua Chu Nam Sơ không muốn mình tiếp xúc nhiều với Chu Tử Ngang mà thôi.Lúc này phía sau bọn họ truyền đến tiếng ga gầm rú ồn ào hơn, Chu Nam Sơ quay đầu liền thấy chiếc Lamborghini đen của Tiêu Nhất Hách đang bật đèn xe cực ngầu, không lâu sau đã chạy đến bên cạnh họ.Cửa xe từ từ nâng lên, đôi chân thon dài của Tiêu Nhất Hách bước ra, sau đó hắn đứng dậy, vô cùng bảnh bao mà xuống xe.Trùng hợp thay hôm nay Tiêu Nhất Hách cũng mặc một bộ đồ thể thao màu tối, nhưng vì khuôn mặt đẹp trai phi thường, bất kỳ bộ quần áo nào khoác trên người hắn đều trở nên hết sức thời thượng.Tiêu Nhất Hách đi đến cạnh Chu Nam Sơ, cậu bỗng chốc nghĩ đến điều gì đó, liền đi đến cửa sau xe Mạnh Thư Cẩn mở ra lấy bó hoa hồng champagne, rồi đưa cho Tần Mộc: "Quà sinh nhật."Tần Mộc nhận được bất ngờ, vui sướng nhận bó hoa hồng từ tay Chu Nam Sơ, cười nói: "Cảm ơn Nam Sơ, tôi rất thích bó hoa này."Mạnh Thư Cẩn bên cạnh mặt đã xụ xuống, bất mãn: "Nam Sơ, cái này là..."Chu Nam Sơ liếc hắn một cái, Mạnh Thư Cẩn chỉ có thể nuốt ngược lời phía sau, rồi trợn trắng mắt nhìn Tần Mộc mười phần khó chịu: "Hoa này do tôi mua, vậy quà cũng coi như đã tặng rồi."Tay cầm hoa của Tần Mộc phút chốc dừng lại, nụ cười cũng trở nên cứng đờ.Tiêu Nhất Hách lạnh nhạt nói: "1,2 tỷ thời gian trước, coi như quà tặng trước sinh nhật."Tần Mộc giật giật khóe miệng, đáp: "Sếp Tiêu khách khí quá."Tần Mộc dẫn họ vào lâu đài, vừa vào đã có một người quản gia già tiến lên đón tiếp, nhưng sau khi chào hỏi với họ liền bị Tần Mộc đuổi đi.Chỉ duy việc đi vòng qua đại sảnh trang trí xa hoa đến phòng ăn đã mất khá khá thời gian.Chu Nam Sơ không nhịn được phàn nàn: "Sống ở đây, mỗi ngày đi đến phòng ăn để ăn cơm chắc mệt lắm nhỉ?"Tần Mộc quay đầu trả lời: "Này thì không thấy, chỉ là nhà quá lớn và trống trải thành ra khá cô đơn, nên tôi muốn cậu qua ở cùng mình."Vừa dứt câu, Mạnh Thư Cẩn liền hung dữ tiếp lời: "Mơ à."Trong phòng, một nữ hầu đang bày biện dao nĩa, bàn ăn hình chữ nhật kiểu Âu một bên đã bày tám chín món Tây tinh xảo, cùng rất nhiều loại bánh ngọt và một chiếc bánh kem đẹp mắt.Bên cạnh để một chiếc ghế trẻ em, trên thảm kề cạnh đặt rất nhiều đồ chơi, những thứ này có lẽ đều chuẩn bị cho Chu Tử Ngang.Chu Nam Sơ ban đầu muốn chọn một vị trí ở góc nhất để ngồi, cơ mà cậu đoán bọn họ sẽ không cho mình ngồi đó.Cậu bị ép ngồi giữa, Tiêu Nhất Hách và Mạnh Thư Cẩn đã nhanh chân chiếm chỗ hai bên.Tần Mộc ngồi vào vị trí chủ, sau đó gọi nữ hầu lại thì thầm vài câu vào tai cô.Nữ hầu đáp vâng rồi lui xuống.Tần Mộc mỉm cười: "Tôi không nghĩ các cậu sẽ đến nên chỉ làm phần của Nam Sơ và đứa bé thôi.""Tôi đã cho đầu bếp đi làm rồi, chỉ đành ấm ức sếp Tiêu và sếp Mạnh phải đợi chốc lát."Chu Nam Sơ bấy giờ mới thấy món ăn trên bàn đều dành cho ba người ăn, trong đó một phần còn là khẩu phần trẻ nhỏ."Những món này đều do cậu làm?""Ngoài bánh ngọt và bánh kem, các món khác đều do tôi làm.""Cậu đã nói phải do chính tay tôi tự làm mới được, tôi đâu dám không nghe."Tần Mộc nhìn cậu với ánh mắt ngập tràn dịu dàng, nhưng Chu Nam Sơ không tin cảm xúc hắn thể hiện là thật, thế nên cụp mắt tránh ánh nhìn."Dở kinh."Giọng nói đầy khinh thường của Mạnh Thư Cẩn đột nhiên vang lên, trước mặt hắn là đĩa bít tết bị cắn một miếng."Tay nghề sếp Tần tệ quá, đừng ăn nữa Nam Sơ, tiêu chảy thì chết."Tiêu Nhất Hách cũng cầm thìa uống một ngụm súp hải sản trước mặt, rồi lạnh tanh nhận xét: "Thật sự không ngon."Chu Nam Sơ không nhịn được muốn cười, hai người này chắc chắn cố ý, cậu từng ăn đồ Tần Mộc nấu, tay nghề hắn thực ra rất tốt, nên bọn họ coi như nói dối không chớp mắt.Tần Mộc đương nhiên biết bọn họ cố ý kiếm chuyện, thờ ơ cười nhạt: "Hai vị thấy khó ăn thì đừng miễn cưỡng, ăn vào đau bụng, tôi cũng không bồi thường tiền."
____250 vote up tiếp nha~
____250 vote up tiếp nha~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me