C2. Phạm tội cưỡng gian, không bằng cầm thú
Chu Nam Sơ cuối cùng cũng thấy Từ Tông.
Khi Từ Tông thấy cậu còn huýt sáo đùa giỡn nói: "Nam Sơ, cậu hôm nay ăn mặc thật gợi cảm, tớ nhìn mà muốn hoá thú rồi này."
Chu Nam Sơ chỉ quăng cho hắn ánh mắt xem thường.
Đi vào ghế dài ngồi cạnh Từ Tông, Chu Nam Sơ gặp được cậu bạn Alpha hắn giới thiệu cho mình, là một Alpha cao lớn và đẹp trai.
Chỉ là vừa rồi Chu Nam Sơ mới vừa gặp lại hai vị nam thần từng thích thời cấp ba, đem so sánh, nam sinh trước mắt này rõ ràng kém hơn rất nhiều.
Đối phương dường như cũng không thích cậu, dù sao thì A cùng O hấp dẫn lẫn nhau là quy luật tự nhiên, tuy hôm nay Chu Nam Sơ ăn mặc vô cùng điển trai nhưng cũng không thể so sánh với Omega đáng yêu mềm mại được.
Từ Tông có chút xấu hổ, vốn muốn giới thiệu đối tượng cho Chu Nam Sơ, kết quả nam sinh A kia lại cùng một O khác phải lòng nhau.
Chu Nam Sơ không quan tâm mấy, sau khi gặp lại Tiêu Nhất Hách và Tần Mộc liền đắm chìm trong suy nghĩ bản thân, nhớ lại khổ sở ngày đó tỏ tình bị bọn họ vô tình từ chối rồi tự chuốc rượu bản thân.
Nhưng cậu không biết rượu quán bar đa số đều là rượu tây nồng độ rất cao, mà tửu lượng cậu lại có hạn nên uống không bao lâu đã say khướt.
Một lúc sau, Từ Tông đột nhiên sáp lại ngửi ngửi trên người Chu Nam Sơ nói: "Hôm nay cậu thay đổi nước hoa à? Sao ngửi thơm thế?"
Chu Nam Sơ đã uống đến mơ mơ hồ hồ, trì độn cúi đầu lẩm bẩm: "Vẫn luôn, là như vậy, ..."
Từ Tông chuẩn bị dán sát vào cổ Chu Nam Sơ để ngửi kĩ hơn, Chu Nam Sơ đẩy hắn ra, mơ hồ nói: "Tớ, muốn đi, WC."
Từ Tông nói: "Tớ đưa cậu đi."
Chu Nam Sơ xua tay nói không cần, sau đó thất tha thất thểu tự đi.
Từ Tông nhìn chằm chằm bóng lưng cậu cau mày.
Chu Nam Sơ như con ma men đi xiêu xiêu vẹo vẹo, cậu cũng không biết chính mình làm sao tìm được WC, sau khi 'xả lũ' lại quên không kéo khóa quần, cứ thế đi ra ngoài.
Kết quả mới ra tới cửa WC liền đâm vào lồng ngực một người.
Cậu nâng khuôn mặt đỏ bừng lên, cười nói: "Xin, xin lỗi, tôi không, tôi không nhìn thấy người."
Người nọ bị đâm cau mày: "Khóa quần cũng không kéo, muốn để người khác giúp cậu kéo à?"
Chu Nam Sơ cúi đầu, tầm nhìn đều mơ hồ, cậu nhìn nửa ngày mới thấy khoá quần quên chưa kéo, cậu dùng hai tay cố kéo nhưng vì say nên không thể tìm vị trí chính xác, mãi vẫn không kéo xong.
Người nọ không kiên nhẫn chậc lưỡi, sau đó duỗi tay giúp Chu Nam Sơ kéo khóa lên.
Chu Nam Sơ ngẩng đầu lộ ra nụ cười tươi, nói: "Cảm, cảm ơn, anh, anh, anh thật tốt."
Người nọ có chút bực bội, nói: "Cậu hôm nay ăn mặc như vậy là muốn câu dẫn ai?"
"A, anh nói, cái gì?" Chu Nam Sơ đã hoàn toàn say, mất đi năng lực suy nghĩ, cũng nghe không rõ đối phương nói gì, từ trong tầm nhìn mơ hồ, cảm giác người trước mắt có chút quen thuộc.
"Anh, lớn lên rất giống một người tôi quen biết. Hắn cũng vừa cao to vừa đẹp trai thế này. Hắn tên là, là..." Chu Nam Sơ còn chưa nói xong đã hoàn toàn mất đi ý thức, ngã vào trong lồng ngực người nọ.
......
Ngày hôm sau tỉnh lại, Chu Nam Sơ đầu đau muốn nứt ra, cả người giống như là bị xe nghiền qua, đau nhức khó nhịn.
Cậu đỡ trán ngồi dậy phát hiện eo mình đau như bị chặt thành từng khúc, cậu hé miệng muốn kêu lại phát giác miệng mình cũng đau rát như muốn nứt ra...
Cái tình huống gì vậy, chẳng lẽ cậu say rượu rồi bị người ta đánh sao?
Chu Nam Sơ cúi đầu phát hiện trên người che kín vết bầm xanh đỏ, mà hậu huyệt cậu cũng có một loại cảm giác bị xâm phạm qua, căng trướng đau nhức.
Lại nhìn quanh bốn phía, cậu đang ở khách sạn!
Kết hợp tất cả lại, Chu Nam Sơ biết mình không phải bị đánh, mà là bị Cưỡng! Gian!!
Chu Nam Sơ gian nan từ trên giường bò dậy, cậu cử động thân thể, chất lỏng hậu huyệt liền theo phần bên trong đùi chậm rãi chảy xuống dưới...
Cái tên cầm thú! Dám bắn vào trong!
Chu Nam Sơ đau lòng cúi đầu, trong lòng tự mắng chính mình lại ở quán bar uống say quên trời quên đất, quả thực chính là tự tìm đường chết, cậu căn bản không biết mình bị ai đưa tới khách sạn, ký ức cậu chỉ dừng lại ở quán bar khi từ WC ra đụng phải một người mà thôi.
Chu Nam Sơ đi vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương, sắc mặt tái nhợt, môi sưng đỏ, cả người phủ kín dấu vết tình dục, hoàn toàn là một bộ dáng túng dục quá độ, cậu nắm chặt tay không ngừng mắng chửi nam nhân kia.
Cưỡng gian cậu, cướp đi lần đầu tiên của cậu, bắn vào trong thì thôi đi, không ngờ đến miệng cậu cũng không buông tha! Đồ không bằng cầm thú!!
Chu Nam Sơ trước tiên chạy tới bệnh viện làm kiểm tra thân thể, kết quả cho thấy cậu không mắc bệnh gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao quán bar rồng rắn hỗn tạp, người cưỡng gian cậu là ai cậu cũng không biết, quan trọng nhất vẫn là bảo đảm mình không bị lây nhiễm bệnh gì, hơn nữa cậu còn là một nam Beta, báo cảnh sát cũng không có ý nghĩa, bị cưỡng gian cũng chỉ như làm rơi chiếc răng mà thôi, đành bấm bụng nuốt xuống vậy.
Sau khi trở lại trường học, cậu gặp Từ Tông.
Từ Tông đem điện thoại đưa cho Chu Nam Sơ, hỏi: "Hôm qua cậu đi đâu? Di động cũng không quay lại lấy."
Chu Nam Sơ ánh mắt trốn tránh, trong lòng khóc không ra nước mắt, bối rối trả lời: "Uống quá chén có chút không khoẻ nên tớ bắt xe về trước ấy mà."
Từ Tông cũng không hoài nghi, chỉ nói người lần này không đáng tin cậy, lần sau giới thiệu cho cậu người khác tốt hơn.
Chu Nam Sơ từ chối, lần này đã gặp phải chuyện đen đủi như vậy, không biết lần sau còn xảy ra chuyện gì nữa, hơn nữa sau khi gặp lại Tiêu Nhất Hách và Tần Mộc, cậu mới biết mình vẫn còn thích bọn họ, bây giờ cậu cũng không thể thích ai được nữa cho nên cậu từ bỏ.
Nhưng một tháng sau, Chu Nam Sơ lại phát hiện chính mình mang thai!
Cậu ngồi trong phòng khoa phụ sản, vẻ mặt khiếp sợ nói: "Tôi là beta, không thể có con được!"
Bác sĩ chỉnh lại kính, nghiêm túc nói: "Kết quả báo cáo không có khả năng sai, cậu đúng là đã mang thai."
Ông trời thật biết trêu đùa, mức độ đen đủi của cậu không ngờ đạt tới trình độ này, cũng chỉ bị cưỡng gian một lần đó thế mà một phát ăn ngay, cậu là nam Beta vốn không có khả năng mang thai lại bị làm cho to bụng!!
Cậu chỉ là cảm thấy dạo này dạ dày luôn khó chịu buồn nôn, không ăn uống ăn được gì, ngủ cũng không ngon giấc, thật sự chịu không nổi liền tới bệnh viện kiểm tra một chút, kết quả bác sĩ khoa dạ dày nghe xong bệnh trạng của cậu trực tiếp yêu cầu tới khoa phụ sản kiểm tra, cậu tuy cảm thấy đối phương nhất định đoán sai rồi nhưng vẫn đi qua làm xét nghiệm máu, sau đó bị kéo đi làm siêu âm B, kết quả cậu thật sự là mang thai!
Chu Nam Sơ như bị sét đánh, ngồi đờ ra trong đại sảnh khoa phụ sản, trong đầu còn quanh quẩn lời bác sĩ:
"Cậu xác định muốn phá thai thì nên làm nhanh chóng, tốt nhất nên đưa ra quyết định trong một tuần, như vậy đối với thân thể cậu sẽ ít chịu thương tổn hơn."
Cậu hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận chuyện mình mang thai, càng không thể tiếp nhận đứa con không rõ lai lịch này, cậu căn bản không biết ba của đứa nhỏ trong bụng là ai, cậu khả năng vĩnh viễn cũng tìm không thấy.
Cho nên cậu không muốn đứa nhỏ này, bản thân cậu hiện tại mới chỉ là một sinh viên năm hai không thể nuôi dưỡng tốt đứa trẻ được, quan trọng nhất là đứa bé này là sản phẩm của lần cưỡng gian trước, cậu không thể chấp nhận được.
Chu Nam Sơ mơ mơ hồ hồ rời khỏi bệnh viện, trên đường đụng vào người khác cũng không có tâm tư đi xin lỗi, cứ như vậy rũ đầu bước đi.
Buổi tối Chu Nam Sơ mơ một giấc mộng.
Cậu đứng ở một nơi xinh đẹp xa lạ, có hoa có cây có cỏ xanh, gió thổi qua thân thể cậu mang theo hương hoa vô cùng thoải mái.
Đúng lúc này, cậu thấy một em bé cách đó không xa đang bò lại đây, đứa bé rất xinh đẹp và đáng yêu, làn da trắng nõn, mắt to long lanh, khuôn mặt đỏ bừng, miệng nhỏ phát ra thanh âm bi bô ngây ngô, đứa bé rất nhỏ, mặc bộ đồ trẻ con từ từ bò trên những bông hoa nhỏ tới trước mặt Chu Nam Sơ, đứa bé giơ hai tay về phía cậu, dùng giọng nói non nớt làm nũng:
"Ba ba, ôm ~"
Trong nháy mắt kia, Chu Nam Sơ cảm giác tim mềm nhũn, cậu ngồi xổm xuống đem đứa bé ôm vào trong ngực, đứa bé vui vẻ cười tươi.
"Ba ba, con yêu ba." Đứa bé phát âm còn chưa rõ nhưng thanh âm non nớt nghe vô cùng đáng yêu êm tai, bé ôm lấy Chu Nam Sơ, hôn lên gương mặt cậu.
Chu Nam Sơ cười, sau đó cậu mở mắt thấy bốn phía một mảnh đen kịt cậu mới biết mình đang nằm mơ, cậu sờ khóe mắt phát hiện bản thân chảy nước mắt, ở trong mơ cậu rõ ràng đang cười.
Trong mơ, giọng nói đứa trẻ mềm mềm mại mại còn quanh quẩn ở bên tai, bộ dáng đáng yêu cũng rất rõ ràng, giấc mơ này quá mức chân thực và kì lạ rồi, Chu Nam Sơ biết mình không có cách nào nhẫn tâm bỏ đứa nhỏ trong bụng.
Trở lại bệnh viện lần nữa, vẻ mặt Chu Nam Sơ thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Bác sĩ sau khi nghe xong tình huống của cậu, nói: "Tình huống của cậu không khó giải quyết."
"Bởi vì Omega thân thể đặc biệt, rất nhiều Omega trong kỳ động dục sẽ không khống chế được mà cùng Alpha lên giường, nhiều Omega khi mang thai cũng không biết đối tượng cùng làm tình là ai. Để ngăn chặn điều này nên nhà nước sớm đã đưa ra chính sách, sau khi mỗi đứa trẻ được sinh ra đều bị rút máu kiểm tra DNA, bây giờ kỹ thuật đã tân tiến hơn nhiều rồi, khi đứa nhỏ được ba tháng đã có thể lấy DNA trong bụng mẹ, cũng sẽ không thương tổn thương đến đứa bé, sau đó đem DNA đối chiếu với cơ sở dữ liệu đã lưu liền có thể biết ba ruột đứa bé là ai."
Chu Nam Sơ đã từng nghe qua có một Omega nói mình mang thai ngoài ý muốn, sau đó đi bệnh viện xét nghiệm DNA đứa con trong bụng và tìm được ba ruột.
Cậu hôm nay vốn muốn đến hỏi thử một chút, không nghĩ tới thật sự là có thể.
Mặc dù Chu Nam Sơ không hề muốn tìm lại ba ruột đứa bé. Hắn là tội phạm cưỡng gian, cậu đối với hắn cũng không có thiện cảm.
Chỉ là cậu cảm thấy mình vẫn cần phải biết đối phương là ai, là dạng người gì, chẳng may về sau bị đối phương biết cậu mang thai có thể làm hại cậu cùng đứa nhỏ trong bụng thì sao, cậu cảm thấy chính mình nắm giữ tin tức càng nhiều đối với cậu về sau càng có lợi.
Lúc này bác sĩ nói: "Tôi phải nhắc nhở cậu một chút, nếu ba tháng sau cậu biết ba ruột đứa bé là ai lại không muốn nó nữa, khi đó phá thai cậu sẽ phải chịu thương tổn rất lớn."
Chu Nam Sơ gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Từ bệnh viện ra đi ra, Chu Nam Sơ muốn về nhà một chuyến, cậu muốn đem chuyện mình mang thai nói cho ba nhỏ.
Tuy rằng đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng nếu cậu quyết định sinh đứa nhỏ này ra thì nên tìm hiểu một chút kiến thức về phương diện này, dù sao cậu cũng chưa từng mang thai, hơn nữa còn là đàn ông, cậu muốn trở về hỏi kinh nghiệm ba nhỏ cậu, ông là nam Omega, đối với chuyện đàn ông sinh con nhất định biết rất nhiều.
Lúc đang đứng chờ xe bus, một chiếc Bentley dừng lại trước mặt cậu, cửa sổ ghế sau xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt lạnh lùng soái khí của Tiêu Nhất Hách.
Tiêu Nhất Hách mí mắt hơi nâng lên liếc nhìn cậu một cái, môi mỏng khẽ mở, lãnh đạm nói: "Lên xe."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me