C32. Cùng cậu đón con
Chu Nam Sơ lắc đầu ý nói không sao cả, Mạnh Thư Cẩn có biết hay không đều không quan trọng.
Chu Nam Sơ ôm đứa bé suốt chặng đường trở về, cuối cùng cậu cũng nhận ra sự vất vả của một người mẹ, đứa bé ngủ rất say, cậu không dám cử động quá nhiều khi ôm đứa bé, tư thế cũng không dám đổi, cậu gần như đã duy trì một tư thế trong một khoảng thời gian dài dẫn tới cánh tay tê rần mất cảm giác.
Tuy đứa bé hiện tại mới hơn năm cân, nhưng bây giờ Chu Nam Sơ đã biết ôm một đứa bé nhẹ như thế cũng rất mệt.
Tống Sâm Nghiêu: "Nam Sơ, để ba bế đứa nhỏ một lát đi."
Chu Nam Sơ mới bế em bé lần đầu nên tư thế không đúng lắm, cậu thật sự không trụ nổi tiếp nữa, liền gật đầu đồng ý.
Tống Sâm Nghiêu ôm đứa bé từ trong tay cậu, khi hai người đang trao đổi, đứa bé khẽ cau mày, cơ thể cựa quậy một chút rồi lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tống Sâm Nghiêu bế đứa bé nốt quãng đường còn lại, đến khi về nhà ông đặt đứa bé vào nôi cạnh giường Chu Nam Sơ.
Tần Mộc cùng theo lên, Tống Sâm Nghiêu muốn mời hắn ở lại ăn tối.
Chu Nam Sơ hỏi hắn: "Cậu không quay về trường à?"
Hiện tại mới hơn ba giờ chiều, đáng lẽ ra Tần Mộc vẫn đang trong giờ học.
Tần Mộc: "Không sao đâu, tôi về nhà tự mình đọc lại sách là đã hiểu rồi."
Chu Nam Sơ: "......"
Cậu biết Tần Mộc không phải cố ý khoe mình học giỏi nhưng hắn nói một cách nhẹ nhàng như thế lại càng mang tính sát thương cao khiến người khác phải hộc máu mồm.
Đứa bé không lâu sau đã tỉnh lại, Chu Nam Sơ tay chân luống cuống vội chạy đi pha sữa bột.
Chờ cậu cầm bình sữa quay trở lại, thấy Tần Mộc đã ôm đứa bé vào trong ngực, đứa bé được hắn nhẹ nhàng vỗ về, tiếng khóc nháo dần dần nhỏ lại.
Nhìn Tần Mộc chủ động bế đứa bé trấn an, Chu Nam Sơ thật sự rất kinh ngạc.
Tần Mộc ngẩng đầu cười: "Dù sao tôi cũng đang bế đứa nhỏ, để tôi đút sữa cho bé luôn."
"Cậu biết làm không thế?"
Tần Mộc chắc hẳn cũng không có kinh nghiệm chăm em bé, Chu Nam Sơ không yên tâm hỏi lại.
Tần Mộc: "Để tôi thử xem."
Tống Sâm Nghiêu đứng ở cửa phòng Chu Nam Sơ nói: "Ba nhìn tư thế Tần Mộc bế đứa nhỏ còn khá hơn con nhiều đấy."
Chu Nam Sơ nghe vậy liền đưa bình sữa cho Tần Mộc.
Tuy động tác đút sữa của Tần Mộc không quá thuần thục nhưng đứa bé uống rất ngoan, hắn cũng coi như thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, sau khi cho uống sữa xong Tần Mộc còn dỗ bé ngủ tiếp.
"Tôi không ngờ cậu lại làm tốt đến vậy luôn đấy."
Chu Nam Sơ ngạc nhiên há hốc mồm, ngay cả Tống Sâm Nghiêu cũng lộ ra nụ cười tán thưởng.
Tần Mộc nhẹ tay đặt đứa bé xuống nôi, khẽ cười: "Tôi cũng rất bất ngờ."
"Thật ra tôi muốn thể hiện một chút để cho cậu biết rằng tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho cả cậu và đứa bé."
Chu Nam Sơ rũ mắt, mũi bắt đầu xụt xịt, trước giờ cậu chưa từng phát hiện bản thân lại dễ xúc động đến thế, có lẽ là do sau khi sinh con, chỉ vừa mới nghe Tần Mộc nói vậy đã khiến cậu cảm động đến mắt mũi đều lên men.
Chu Nam Sơ muốn bản thân mình phải cẩn thận dè chừng hơn, không được dễ dàng luân hãm, nhưng sự dịu dàng săn sóc của Tần Mộc tựa như thứ thuốc độc chết người, từng chút từng chút thẩm thấu vào nội tâm cậu, khiến cậu không có cách nào chống cự.
Khi Tần Mộc chuẩn bị về, Chu Nam Sơ chủ động ôm lấy hắn ở trước xe, Tần Mộc cũng ôm lại cậu, hai người bọn họ ở xa âu yếm nhau rất lâu.
Chu Nam Sơ bắt đầu ở nhà chuyên tâm chăm sóc con trai, gần như là không có thời gian ra ngoài.
Tống Sâm Nghiêu phải đi làm, ngoại trừ buổi tối có thể giúp cậu trông đứa bé, thời gian còn lại Chu Nam Sơ đều phải tự mình chăm, nhưng Chu Nam Sơ cũng là lần đầu tiên làm ba, còn rất nhiều vấn đề cậu không biết xử lý ra sao.
Tần Mộc thuê cho một vú nuôi đến thay hắn chăm sóc cậu và đứa bé nên Chu Nam Sơ nhàn hạ hơn rất nhiều.
Đứa bé thật sự rất ngoan, mặc dù ai cũng khen ngợi bé nhưng Chu Nam Sơ vẫn cảm thấy con trai mình tựa như một thiên sứ, vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn, trừ lúc đói sẽ khóc nháo trong chốc lát, phần lớn thời gian đều ngủ say, khi tỉnh cũng chỉ chuyển động đôi mắt tò mò đánh giá bốn phía. Nửa đêm đút sữa một lần là có thể ngủ đến hừng đông, ngay cả vú nuôi cũng khen đứa bé dễ nuôi, bà nói mình từng chăm sóc qua rất nhiều trẻ nhưng số lượng em bé dễ chăm như vậy không nhiều.
Hôm nay Tần Mộc nói hắn sẽ tới đây, Chu Nam Sơ liền ôm con trai ngồi ở phòng khách chờ hắn.
Hai mắt đứa bé sáng lên, đôi tay nho nhỏ giơ về phía Chu Nam Sơ, miệng không ngừng ' ê a '.
Chu Nam Sơ cúi đầu dùng cằm cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, tim cậu hoàn toàn tan chảy trước sự đáng yêu của bé.
Vú nuôi khen đứa bé xinh đẹp đáng yêu.
Chu Nam Sơ cũng thấy thế, có lẽ phần lớn do đứa bé thừa hưởng gen Mạnh Thư Cẩn. Cậu không biết Mạnh Thư Cẩn khi còn nhỏ trông như thế nào, cậu đã lấy ảnh mình khi còn nhỏ ra so sánh với đứa bé, đáng tiếc hai người lại không giống nhau nhiều khiến cậu nhất thời có chút thất vọng.
Nhưng sau đó cậu nghĩ kĩ lại, ngoại hình Mạnh Thư Cẩu quả thực ưu việt hơn cậu rất nhiều, vả lại Mạnh Thư Cẩn còn là Alpha trội, thừa hường gen di truyền của hắn cũng không có gì không tốt.
Có lẽ sau này đứa bé cũng sẽ là Alpha, vừa đẹp trai vừa thông minh, tương đương với việc thắng ngay ở vạch xuất phát, nghĩ vậy Chu Nam Sơ cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào.
Chuông cửa lúc này vang lên, vú nuôi đi ra mở cửa, hai tay Tần Mộc xách không biết bao nhiêu là đồ đi vào.
Chu Nam Sơ bất lực nói: "Sao cậu lại mua nhiều đồ quá vậy?"
Tần Mộc: "Tôi chỉ là tiện tay mua thôi."
Mỗi lần Tần Mộc tới chơi đều sẽ mang rất nhiều đồ đến, có đồ trẻ con, có đồ bổ cho Chu Nam Sơ, có cả quà cho Tống Sâm Nghiêu và Chu Dương Sâm.
Chu Nam Sơ phát hiện mấy món đồ trẻ con đều là một tay Tần Mộc giúp cậu mua về, ngay cả vú nuôi cũng là Tần Mộc sắp xếp tới, hết thảy mọi chuyện đều được hắn xử lý thoả đáng.
Cậu nói với Tần Mộc sau này đừng mua đồ tới nữa, đồ trẻ con chất đống trong nhà đều có thể dùng tới sang năm.
Chu Nam Sơ cảm thấy ngại vô cùng, tiền mấy đồ này với vú nuôi đều là do Tần Mộc trả, lần trước cậu nằm viện Tần Mộc cũng trả một nửa tiền viện phí.
Chu Nam Sơ muốn trả lại tiền cho Tần Mộc nhưng hắn vừa nghe liền tức giận.
"Nam Sơ, cậu nhất định phải khách sáo với tôi thế sao?"
"Không phải khách sáo, tôi chỉ là không muốn cậu tiêu tốn quá nhiều cho tôi."
Tần Mộc cười khẽ: "Đây chỉ là chút tiền lẻ thôi, tôi muốn mua cho cậu những thứ tốt nhất."
"Nam Sơ, nếu cậu từ chối sẽ khiến tôi đau lòng lắm đấy."
Chu Nam Sơ biết mình không lay chuyển được Tần Mộc nên chỉ có thể nhận lấy.
Tần Mộc giúp Chu Nam Sơ bóc vỏ cam, nói: "Cậu chuẩn bị học kỳ sau đi học trở lại phải không?"
Qua mấy ngày nữa là đến nghỉ hè, sau kì nghỉ kết thúc là cậu phải nhập học luôn, nhưng đến lúc đó đứa bé mới bốn tháng, Chu Nam Sơ thật sự không yên tâm.
"Tôi cũng đang rất đau đầu về nó, không biết nên làm sao bây giờ."
Đi học trở lại và chăm nom con trai, hai vấn đề này làm Chu Nam Sơ cực kì rối rắm, cậu chưa nghĩ ra cách nào để có thể vẹn cả đôi đường cả.
Tần Mộc đưa miếng cam tới miệng Chu Nam Sơ, dịu dàng nói: "Nam Sơ, chúng ta ở cùng nhau nhé."
Chu Nam Sơ ngẩng đầu nhìn hắn vừa khéo đứa bé cũng nhìn về phía cậu.
Tần Mộc một bên đùa giỡn với đứa bé một bên nhẹ giọng nói: "Năm sau tôi lên năm ba thời gian rảnh khá nhiều, lúc cậu đi học tôi sẽ giúp cậu chăm sóc đứa nhỏ."
"Nhưng mà chỉ có mình cậu thì vất vả lắm."
"Ngốc quá, còn có vú nuôi nữa mà."
Cũng đúng, Tần Mộc có tiền, hắn có thể thuê vú nuôi bất cứ lúc nào.
Tần Mộc: "Hai chú cũng đã có tuổi, ban ngày bọn họ phải đi làm, tối về lại giúp cậu trông con thật sự quá vất vả."
"Nam Sơ, chuyển tới ở với tôi đi, tôi sẽ chăm sóc cậu."
"Và cả con của chúng ta nữa."
____
250 vote up tiếp nha~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me