TruyenFull.Me

Abo Np H Beta Nay Co Chut O

Kì nghỉ hè kết thúc, Chu Nam Sơ bắt đầu đi học trở lại, cậu gặp Từ Tông và được hắn chào đón bằng một cái ôm chặt tới mức cậu suýt thì thấy tổ tiên vẫy gọi.

Từ Tông: “Tên nhóc thúi, từ khi tạm nghỉ học là không thèm liên lạc với tớ nữa, người gì đâu mà vô tình thế không biết.”

Chu Nam Sơ bị hắn ôm eo ngửa người ra sau, sau khi đứng thẳng dậy cười nói: “Chẳng lẽ vì tớ không liên lạc nên chúng ta không còn là anh em tốt nữa ư?”

Từ Tông: “Lâu ngày không gặp, trông cậu đẹp lên nhiều lắm luôn.”

Chu Nam Sơ xấu hổ cười: “Đừng đùa nữa.”

Từ Tông nghiêm túc nói: “Tớ không có nói đùa mà, tớ cảm thấy khí chất của cậu thay đổi rồi, trở nên thu hút người khác hơn, chẳng lẽ là do làm mẹ à?”

Chu Nam Sơ nhất thời không biết nên nói gì, cậu thật sự không hề cảm nhận được bản thân có bất cứ biến hóa nào.

Từ Tông: “Cục cưng đâu? Bao giờ người ba nuôi này mới được gặp đứa nhỏ đây?”

Chu Nam Sơ: “Chỉ cần cậu muốn thì có thể gặp bất cứ lúc nào.”

Từ Tông: “Cậu đã chọn tên cho cục cưng chưa? Gọi là gì thế?”

Chu Nam Sơ gật đầu: “Thằng bé tên là Chu Tử Ngang.”

Từ Tông có chút nghi hoặc: “Bạn trai cậu cũng họ Chu à?”

Chu Nam Sơ: “Không phải, thằng bé mang họ tớ.”

Từ Tông ngẩn người: “Vì sao? Chẳng lẽ…”

Chu Nam Sơ cười khổ: “Ừm, chúng tớ chia tay rồi.”

Từ Tông hơi cau mày nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, cười nói: “Không sao hết, dù sao cục cưng còn có một người ba nuôi là tớ mà, nếu cậu bằng lòng thì để tớ làm ba lớn thằng bé cũng được đó.”

Chu Nam Sơ cười khẽ đẩy hắn ra một chút.

Sau khi làm xong thủ tục đi học trở lại, Chu Nam Sơ đã có thể đến trường nhưng cậu lại không yên lòng về con trai.

Tần Mộc thuê thêm một bảo mẫu, hiện tại trong nhà có một bảo mẫu và một vú nuôi, đứa bé sẽ được chăm sóc kĩ càng hơn, điều này làm cho Chu Nam Sơ yên tâm hơn đôi chút.

Tuy nhiên hôm nay khi cậu chuẩn bị tới trường, mới vừa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy đứa bé khóc.

Nhìn con trai hai hàng nước mắt lưng tròng, cậu lại bắt đầu mềm lòng.

Vú nuôi bất đắc dĩ nói: “Đứa nhỏ hiện tại rất bám cháu, nếu cháu mềm lòng thì không đến trường được đâu.”

Cậu biết vú nuôi nói không sai nhưng nhìn đôi tay nhỏ đang giơ về phía mình, trong miệng không ngừng 'ê ê a a' đòi bế, Chu Nam Sơ vẫn không thể thắng nổi, cậu mủi lòng quay vào nhà ôm lấy con trai dỗ dành, mãi đến khi đứa bé ngủ mới vội vội vàng vàng tới trường.

Cuối cùng cậu vẫn không thoát được số kiếp muộn học, còn bị giảng viên trách mắng một trận, nhưng nghĩ đến là bởi vì con trai mình, Chu Nam Sơ cũng chỉ có thể im lặng chịu trận.

Khi đứng chờ xe buýt, Chu Nam Sơ nhìn dòng xe qua lại, nghĩ thầm năm nay cậu nhất định phải thi bằng lái, lái xe riêng sẽ thuận tiện cho việc đi lại hơn nhiều.

Lúc này, một chiếc xe Mercedes-Benz GT63 ngừng ở trước mặt cậu.

Chu Nam Sơ vô cùng quen thuộc với chiếc xe này, cửa sổ xe hạ xuống, Mạnh Thư Cẩn nói với cậu:

“Lên xe đi.”

Chu Nam Sơ đứng yên tại chỗ, lắc đầu từ chối.

Mạnh Thư Cẩn nhíu mày: “Muốn tôi xuống xe lôi cậu lên?”

Chu Nam Sơ cười khẩy: “Cậu không làm được.”

Cậu biết Mạnh Thư Cẩn rất sĩ diện.

Không ngờ Mạnh Thư Cẩn nghe xong liền tháo dây đai an toàn, có vẻ như hắn thật sự muốn xuống xe lôi cậu lên.

Chu Nam Sơ giật mình, tầm mắt của những sinh viên trong trường đang đợi xe buýt đều bị xe Mạnh Thư Cẩn hấp dẫn, bọn họ tò mò quay sang nhìn hai người.

Chu Nam Sơ không muốn vừa mới khai giảng đã bị người khác lôi ra bàn tán nên đành phải thỏa hiệp, mở cửa lên xe.

Mạnh Thư Cẩn 'hừ' một tiếng, nghiêng người qua giúp Chu Nam Sơ cài dây an toàn, rồi ngồi lại vị trí nhanh gọn cài dây cho mình, sau đó hắn dẫm chân ga, xe đột ngột tăng tốc lao vụt đi.

Chu Nam Sơ siết chặt dây an toàn, cảm giác bị ép chặt vào ghế vì tốc độ xe quá nhanh khiến cậu nhất thời không thể thích ứng, xe cộ qua lại trên đường rất nhiều, Mạnh Thư Cẩn lại phóng như bay lạng lách vượt qua từng chiếc, tim Chu Nam Sơ như muốn vọt ra khỏi cổ họng.

“Cậu, cậu mau lái chậm lại! Nhiều xe như thế, cậu lái chậm một chút đi! Quá nguy hiểm.”

Cậu đã ngồi xe Mạnh Thư Cẩn nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Thư Cẩn lái nhanh đến vậy, giống như đang trình diễn màn yêu hận tình thù trên phim.

Mạnh Thư Cẩn không những không giảm bớt tốc độ mà còn đóng điều hòa lại, mở cửa sổ xe ra. Do tốc độ xe quá nhanh nên gió lùa vào cũng rất mạnh, từng luồng tạt thẳng vào mặt Chu Nam Sơ khiến cậu thậm chí không thể mở được mắt.

Mạnh Thư Cẩn lại thay đổi màu tóc mới là màu vàng nhạt, mái tóc bị gió thổi bay lung tung, nhưng không thể phủ nhận màu này rất hợp với hắn, khiến cho làn da hắn trắng thêm vài phần, có chút giống như con lai vậy.

Chu Nam Sơ nghe thấy Mạnh Thư Cẩn hỏi cậu: “Kích thích không?”

Chu Nam Sơ mắng hắn: “Cậu chê mình sống lâu quá à?!”

Hệ thống định vị trên xe Mạnh Thư Cẩn trên vẫn luôn nhắc nhở hắn chạy quá tốc độ, nãy giờ hắn đã vượt trái phép bốn, năm cái trạm kiểm soát.

Phía trước là đèn đỏ, đến khi còn cách khoảng 100m, Mạnh Thư Cẩn đột ngột dẫm phanh lại, xe vừa khéo dừng sát ở vạch dừng.

Bởi vì quán tính, Chu Nam Sơ cảm giác cơ thể mình như bị ai quăng đi thật xa rồi lại bị túm lại lôi trở về.

Mạnh Thư Cẩn quay đầu nhìn cậu, cười nói: “Nếu chúng ta cùng chết, cũng coi như là tuẫn tình.”

Chu Nam Sơ sắc mặt tái nhợt, cậu thật sự không thích ứng được với tốc độ xe, cậu có chút buồn nôn, bình tĩnh nói: “Tuẫn tình là vì tình yêu mà chết, chúng ta mà chết thì chỉ có là tai nạn giao thông.”

Mạnh Thư Cẩn: “Sao chúng ta lại không tính là chết vì tình?”

Chu Nam Sơ cười giễu cợt: “Cậu có yêu tôi không?”

Mạnh Thư Cẩn: “Cậu hỏi tôi câu này, có phải chứng tỏ cậu yêu tôi?”

Chu Nam Sơ ngơ ngẩn, cậu không hiểu Mạnh Thư Cẩn tại sao lại muốn hỏi vấn đề này, hiện tại nó đâu còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Lúc này đèn chuyển sang màu xanh, Mạnh Thư Cẩn lại khởi động xe, nhưng hắn không đạp ga đi như vừa rồi mà chỉ khởi động bình thường và điều chỉnh tốc độ lái vừa phải.

Chu Nam Sơ lảng tránh câu hỏi của Mạnh Thư Cẩn, hỏi hắn: “Cậu trùng hợp đi ngang qua hay là cố ý tới tìm tôi?”

Mạnh Thư Cẩn: “Đi ngang qua.”

Chu Nam Sơ: “Cậu đi ngang qua còn muốn kêu tôi lên xe làm gì?”

Mạnh Thư Cẩn: “Nhìn cậu chờ xe buýt dưới nắng nóng trông tội nghiệp nên nhân tiện cho cậu đi nhờ thôi.”

Chu Nam Sơ không tin, thái độ Mạnh Thư Cẩn ương ngạnh như vậy mà là nhân tiện sao?

“Sao Tần Mộc không sắp xếp một tài xế riêng cho cậu mà lại để cậu phải chờ xe buýt?”

Chu Nam Sơ còn chưa kịp nói gì thì lại nghe thấy Mạnh Thư Cẩn nói một câu quái gở.

“Dừng xe lại, tôi muốn xuống xe.”

Mạnh Thư Cẩn không để ý đến cậu, ngược lại hơi mang trào phúng nói: “Còn chưa tới nhà Tần Mộc đâu.”

“……”

Mạnh Thư Cẩn sao lại biết cậu và Tần Mộc sống chung?

“Cậu ngạc nhiên vì tôi biết hai người sống chung sao?”

Chu Nam Sơ mím môi không nói lời nào.

Mạnh Thư Cẩn cười mỉa: “Dù sao cũng là con trai tôi, tôi là ba ruột đứa nhỏ cũng nên đến thăm chút, không thể để Tần Mộc tự nhiên lại được dễ dàng làm ba như vậy được.”

Chu Nam Sơ bị lời nói của hắn chọc tức giận, cái gì cậu cũng có thể nhịn, nhưng liên quan tới con trai thì không thể.

Khi nhớ đến Mạnh Thư Cẩn đã từng nói nuôi một đứa trẻ với hắn chẳng là gì, cậu liền tức giận chịu không nổi.

“Đứa nhỏ không có quan hệ gì với cậu cả, thằng bé chỉ có một người ba là tôi.”

“Chuyện này không phải do cậu định đoạt.” Mạnh Thư Cẩn cười: “Dòng máu đứa nhỏ chảy trong người vẫn là của tôi.”

Chu Nam Sơ hít sâu hỏi: “Cậu muốn thế nào?”

Mạnh Thư Cẩn thấy cảm xúc Chu Nam Sơ phập phồng mãnh liệt, hắn khẽ cau mày.

“Tôi chẳng qua đến thăm con trai mình chút thôi, cậu kích động làm gì?”

Khi đứa bé sinh non nằm viện, Mạnh Thư Cẩn từng quan tâm qua sao? Hắn tới thăm qua sao? Hắn chưa từng, chưa từng quan tâm tới đứa bé.

Đến khi đứa bé xuất viện cho tới bây giờ, Mạnh Thư Cẩn dường như biến mất trong cuộc sống của Chu Nam Sơ, chưa từng an ủi hay chăm sóc bọn họ, hiện tại lại dám mở miệng nói mình là ba đứa bé, nói đứa bé có cùng quan hệ huyết thống với mình nên hắn muốn gặp.

Chu Nam Sơ cảm thấy thật nực cười.

Cậu không nhịn được hét lên: “Không thể! Cậu dừng xe, tôi muốn lập tức xuống xe.”

Nói xong cậu cởi bỏ dây đai an toàn tính nhảy ra khỏi xe.

Mạnh Thư Cẩn bị cậu dọa sợ, vội đánh xe sang bên vệ đường rồi dừng lại, quát lớn: “Cmn, cậu điên rồi à?”

Chu Nam Sơ khoé mắt đỏ hoe, cố kìm nén nước mắt nói: “Nếu cậu muốn giành con với tôi, tôi sẽ điên thật cho cậu xem.”

Cậu vừa định xuống xe đã bị Mạnh Thư Cẩn tóm lại.

“Cậu tính làm gì? Giữa chúng ta đâu còn gì để nói.”

Mạnh Thư Cẩn: “Cậu bị mù à? Có xe.”

Chu Nam Sơ quay đầu lại thấy cách đó không xa có một chiếc xe điện đang đi tới, nếu vừa rồi cậu đi xuống sẽ bị người lái xe kia đâm vào.

Ngọn lửa khí thế vừa mới bốc cháy hừng hực rất nhanh đã bị Mạnh Thư Cẩn dập tắt.

Chu Nam Sơ có chút xấu hổ.

Mạnh Thư Cẩn nhíu mày: “Tôi nói muốn giành con với cậu lúc nào?”

Chu Nam Sơ: “Vậy cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

Trường của Mạnh Thư Cẩn và cậu ở hai hướng khác nhau, Mạnh Thư Cẩn không thể đi ngang qua trường cậu được.

Cậu cảm thấy mình và Mạnh Thư Cẩn gặp lại quá trùng hợp, hôm nay còn là ngày đầu cậu quay trở lại trường, Chu Nam Sơ vẫn có chút nghi ngờ Mạnh Thư Cẩn cố ý tới tìm mình.

Mạnh Thư Cẩn: “Tần Mộc không hề thật lòng đối xử tốt với cậu, tôi khuyên cậu nên chia tay sớm đi, mau chóng chuyển ra khỏi nhà hắn nếu không muốn nếm mùi đau khổ.”

“Chuyện này không cần cậu chĩa mũi vào.”

Chu Nam Sơ một lần nữa xác nhận không có xe chạy tới mới mở cửa bước xuống.

Trước khi đóng cửa xe, cậu nói với Mạnh Thư Cẩn:

“Bởi vì cậu cũng chưa từng thật lòng với tôi.”
____

250 vote up tiếp nha~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me