C58. Năm ngoái không ở cùng cậu
Vào đêm giao thừa, sau khi ăn tối cùng gia đình và dỗ con ngủ xong, Chu Nam Sơ mới gọi lại cho Mạnh Thư Cẩn.Trước đó Mạnh Thư Cẩn đã gọi cho cậu nhưng đúng lúc cậu đang ăn cơm, nên bảo có chuyện gì đợi ăn xong hãy nói, rồi cúp máy luôn không đợi Mạnh Thư Cẩn trả lời.Chu Nam Sơ: [ Có chuyện gì? ]Mạnh Thư Cẩn: [ Lần đầu tiên có người bắt tôi chờ hơn hai tiếng đấy. ]Chu Nam Sơ: [ Không có gì thì tôi cúp máy đây. ]Mạnh Thư Cẩn: [ Ê chờ đã, tôi đợi dưới nhà cậu hơn hai tiếng, yêu cầu cậu xuống gặp tôi một lát cũng không quá đáng chứ? ]Chu Nam Sơ nhíu mày: [ Cậu đang ở dưới nhà tôi? ]Mạnh Thư Cẩn: [ Đúng vậy, cậu mau xuống đi, tôi lạnh chết mất. ]Cậu nhớ Mạnh Thư Cẩn từng nói kỳ nghỉ đông cả nhà hắn sẽ đi nước ngoài nghỉ dưỡng mà, Chu Nam Sơ đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên thấy đèn xe Mạnh Thư Cẩn xe đang đậu dưới nhà, đèn vẫn sáng.Chu Nam Sơ đấu tranh nội tâm một hồi, cuối cùng vẫn xuống.Ban đầu nghe Mạnh Thư Cẩn nói mình lạnh chết còn tưởng rằng hắn thật sự ngu ngốc ngồi trong xe chịu rét, kết quả vừa mở cửa xe, hơi ấm liền ùa ra, hoá ra người ta chẳng hề tiếc chút tiền xăng, xe vẫn nổ máy suốt từ đầu đến giờ.“Đây là cái lạnh chết người cậu nói à?” Chu Nam Sơ ngồi vào trong xe.Mạnh Thư Cẩn: “Không giả vờ đáng thương thì cậu chắc chắn không thèm xuống.”“……”Chu Nam Sơ lặng thinh rồi hỏi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”Mạnh Thư Cẩn cười nói: “Tìm cậu để cùng đón giao thừa chứ sao.”Chu Nam Sơ nhíu mày: “Cậu lại định làm gì?”Mạnh Thư Cẩn: “Chỉ đơn giản muốn đón giao thừa với cậu thôi.”“Năm ngoái chẳng phải tôi đã không ở bên cậu à.”Chu Nam Sơ im lặng.Năm ngoái ư?Ngày này năm ngoái, Tần Mộc cũng đứng dưới nhà, gọi điện rủ cậu đón giao thừa. Chu Nam Sơ đi theo hắn, Tần Mộc dẫn cậu đi xem một màn pháo hoa rực rỡ, còn hôn cậu dưới ánh pháo hoa.Lúc đó Chu Nam Sơ không ngờ rằng, Tần Mộc tiếp cận mình không phải vì thích mà là có ý đồ khác, lý do thật sự có lẽ là vì đứa bé? Ban đầu không muốn nhưng sau lại hối hận?“Không cần đâu, tôi không đón giao thừa.” Chu Nam Sơ mở cửa, chuẩn bị xuống xe.Mạnh Thư Cẩn kéo cậu lại: “Đừng mà, nể mặt tôi đã đợi cậu lâu như vậy, cho tôi chút thể diện đi.”Lúc này điện thoại Chu Nam Sơ reo lên, cậu lấy ra xem thì thấy là Tiêu Nhất Hách gọi đến.Mạnh Thư Cẩn: “Đừng nghe máy.”Chu Nam Sơ không thèm để ý, vẫn bắt máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói lạnh lùng đặc trưng của Tiêu Nhất Hách: [ Cậu đang ở trên xe Mạnh Thư Cẩn? ]Chu Nam Sơ ngẩn người: [ Sao cậu biết? ]Tiêu Nhất Hách: [ Quay đầu lại. ]Chu Nam Sơ ngoảnh lại, xe Tiêu Nhất Hách bật đèn pha, suýt chút nữa làm mù mắt cậu.Vừa nãy Chu Nam Sơ quả thật có nghe tiếng xe thể thao nhưng không để ý lắm, không ngờ là Tiêu Nhất Hách lái chiếc Lamborghini đậu ngay sau xe Mạnh Thư Cẩn.Mạnh Thư Cẩn mặt mày khó chịu chửi thề: “Cái địt.”Hắn mở cửa xuống xe, Tiêu Nhất Hách cũng xuống theo.Mạnh Thư Cẩn: “Cậu đến đây làm đéo gì?”Tiêu Nhất Hách lạnh nhạt đáp: “Thế còn cậu?”Mạnh Thư Cẩn: “Tất nhiên là đến đón giao thừa với Nam Sơ rồi.”Tiêu Nhất Hách cười khẩy: “Cậu ấy đâu cần cậu ở bên cạnh?”Mạnh Thư Cẩn bực bội: “Đêm giao thừa cậu nên ở cạnh hôn phu mình đi chứ, đến đây có vẻ không thích hợp đâu?”Tiêu Nhất Hách: “Có rất nhiều người bên cạnh cậu ta, thiếu tôi cũng chẳng sao.”Lâu rồi không gặp Tiểu Vương Tử, Chu Nam Sơ suýt quên mất Tiêu Nhất Hách đã có một vị hôn phu.“Hay là hai người từ từ nói chuyện đi nhé? Tôi lên trước đây?” Chu Nam Sơ đi đến cửa cầu thang nói.Mạnh Thư Cẩn: “Không được.”Tiêu Nhất Hách: “Chúng tôi không có gì để nói.”Chu Nam Sơ: “……”Đúng lúc ba người họ nhìn nhau, thời gian trên điện thoại chuyển sang 0 giờ, pháo hoa được bắn lên trời, sau đó là hoàng loạt tiếng ‘ bùm ’‘ bùm ’‘ bùm ’ nổ tung, nở rộ thành những dải sáng rực rỡ.Để không khí Tết thêm đậm đà, thành phố cho phép bắn pháo hoa vào đêm giao thừa.Chu Nam Sơ ngẩng đầu, hình ảnh pháo hoa nở rộ phản chiếu trong mắt cậu.Tiêu Nhất Hách: “Chúc mừng năm mới.”Chu Nam Sơ quay lại nhìn hắn, trong ánh sáng rực rỡ muôn màu, cậu thấy khoé miệng Tiêu Nhất Hách nở một nụ cười nhạt.“Ừm… Chúc mừng năm mới.”Mạnh Thư Cẩn vô cùng bất mãn khi Tiêu Nhất Hách giành nói câu đó trước. Hắn đi đến cốp xe rồi mở ra, một chùm bóng bay lớn bay lên, cả cốp xe phủ kín hoa hồng đỏ thắm, trên hoa còn được quấn quanh bởi những dây đèn nhấp nháy như sao.Hắn cười xán lạn, nói: “Nam Sơ, năm mới vui vẻ.”Chu Nam Sơ: “……”Tiêu Nhất Hách: “……”Mạnh Thư Cẩn thấy phản ứng hai người: “???”Tiêu Nhất Hách cười mỉa: “Tôi thấy ngại giùm cậu.”Mạnh Thư Cẩn: “Có gì mà ngại?”Chu Nam Sơ: “Nói thật thì, là con trai, tôi thực sự không có cảm giác gì với mấy thứ này.”Mạnh Thư Cẩn: “Vì sao?”Chẳng lẽ không lãng mạn à?Tiêu Nhất Hách: “Cất mấy cái chiêu tán gái của cậu đi.”Mạnh Thư Cẩn: “……”Điện thoại Chu Nam Sơ reo lên, là Tống Sâm Nghiêu gọi, có lẽ tiếng pháo hoa vừa rồi đã đánh thức đứa bé.“Tôi phải về đây, đứa nhỏ tỉnh rồi.”Tiêu Nhất Hách: “Ừm.”Lần này Mạnh Thư Cẩn cũng không thể ngăn cậu rời đi, chỉ là khi cậu chuẩn bị về, hắn lấy từ đống hoa hồng ra một chiếc hộp nhỏ bọc nhung đưa cho cậu.Chu Nam Sơ không muốn nhận, Mạnh Thư Cẩn bỗng giận dữ: “Không muốn thì cầm về vứt đi.”Hắn nhét thẳng vào tay Chu Nam Sơ, rồi đóng cốp xe lại, lên xe phóng đi.Chu Nam Sơ cầm hộp quà không biết phải làm sao, tựa như cầm phải một củ khoai nóng, vì cái hộp nhỏ này có thể đựng gì chứ? Cậu chỉ nghĩ đến một thứ duy nhất, nhưng giờ Mạnh Thư Cẩn tặng cậu thứ này thì có ý nghĩa gì?Tiêu Nhất Hách: “Tôi giúp cậu vứt?”Vừa nói vừa định lấy cái hộp từ tay Chu Nam Sơ.Chu Nam Sơ né tránh, ánh mắt Tiêu Nhất Hách trầm xuống.“Để tôi tự xử lý được rồi.”Tiêu Nhất Hách không nói gì.Chu Nam Sơ cảm thấy khí chất Tiêu Nhất Hách có chút không đúng, dường như lại trở về với sự lạnh lùng ban đầu.Chu Nam Sơ: “Tôi, tôi lên trước đây.”Tiêu Nhất Hách không trả lời.Chu Nam Sơ nghĩ nghĩ rồi vẫn nói: “Chúc mừng năm mới, cảm ơn cậu hôm nay đã đặc biệt đến đây.”Tiêu Nhất Hách: “Vì tôi đặc biệt đến, cậu sẽ cho tôi chút lợi lộc chứ?”Chu Nam Sơ ngẩn người.Tiêu Nhất Hách bước về phía cậu.Chu Nam Sơ mở to mắt, nhìn Tiêu Nhất Hách cúi người lại gần, gương mặt Tiêu Nhất Hách ngày càng gần trong tầm mắt cậu.Đôi môi lành lạnh của Tiêu Nhất Hách áp lên môi Chu Nam Sơ, một tay giữ chặt gáy cậu, lưỡi cạy mở hàm răng, đào sâu thêm nụ hôn.Có lẽ vì nghĩ đến đứa bé đã tỉnh, Tiêu Nhất Hách cũng không hôn lâu đã buông cậu ra.Nụ hôn của Tiêu Nhất Hách vừa triền miên vừa say đắm, khiến khuôn mặt Chu Nam Sơ đỏ bừng, mãi đến khi về nhà, tim cậu vẫn chưa đập bình thường lại được.Sau khi dỗ con trai ngủ lại, Chu Nam Sơ lấy hộp quà Mạnh Thư Cẩn tặng trên đầu giường, cậu mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn nam tinh xảo, trên đó đính một viên kim cương nhỏ.Chu Nam Sơ lấy chiếc nhẫn ra quan sát, phát hiện bên trong nhẫn có khắc tên viết tắt của mình.“Ha.”Chu Nam Sơ cười tự giễu, giờ đây những thứ này đối với cậu đều không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
____250 vote up tiếp nha~
____250 vote up tiếp nha~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me