C72. Người nông cạn như thế
Tiêu Nhất Hách nắm cằm Chu Nam Sơ buộc cậu ngẩng đầu lên, giọng điệu bình thản: "Nhưng tôi là người nông cạn thế à?"Chu Nam Sơ lấy hết can đảm hỏi: "Nếu không chỉ vì tin tức tố... thì, chẳng lẽ, khụ... Cậu thích tôi?"Tiêu Nhất Hách khẽ cười: "Cậu cũng có thể hiểu như vậy."????Chu Nam Sơ ngơ ngác: "Đây là câu trả lời kiểu gì vậy?"Tiêu Nhất Hách: "Đặt phòng không?"Chu Nam Sơ: "!!!!"Tại sao chủ đề lại đột ngột nhảy sang chuyện đặt phòng thế này?Chu Nam Sơ tâm hoảng ý loạn, trong khi đồng tử Tiêu Nhất Hách càng lúc càng sẫm lại.Hắn ép sát Chu Nam Sơ, vật cứng giữa háng chạm vào bụng cậu."Cậu, cậu không định ở đây...."Cậu còn chưa nói xong, điện thoại của Tiêu Nhất Hách đã reo lên.Tiêu Nhất Hách nhìn số điện thoại gọi đến, nhíu mày, rồi buông Chu Nam Sơ ra, đi xa vài bước để nghe máy.Chờ hắn nghe xong, quay lại nói với Chu Nam Sơ: "Hôm nay tạm tha cho cậu."Nói xong hắn dùng chìa mở khoá xe, sau đó mở cửa xe, sau đó mở cửa bước vào ghế lái. Trước khi đóng cửa, hắn nhìn Chu Nam Sơ, dùng giọng trầm thấp đầy nam tính, chậm rãi nói:"Lần sau, hãy tắm rửa sạch sẽ chờ tôi."Tim Chu Nam Sơ đập loạn một hồi, bộ dạng này của Tiêu Nhất Hách, có thể coi là đang trêu chọc cậu nhỉ?Bên kia trong quán bar, Mạnh Thư Cẩn lười biếng ngồi trên ghế uống rượu Tây.Tưởng Chí Dật đi tới ngồi phịch xuống cạnh, vừa định trêu chọc thì thấy tóc hắn liền ngạc nhiên: "Sao mày lại nhuộm tóc đen?"Mạnh Thư Cẩn không thèm nhấc mí mắt, uống thêm ngụm rượu, lười nhác nói: "Sao, không được chắc?"Tưởng Chí Dật: "Đẽo mẹ, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng Tây?"Mạnh Thư Cẩn cười mắng: "Cút đi."Tưởng Chí Dật hỏi Phương Thiệu Kỳ đang tán tỉnh ôm mỹ nữ gợi cảm ở ghế sofa bên cạnh: "Chuyện gì thế?"Phương Thiệu Kỳ trả lời: "Lúc tao thấy thì giật mình y chang, tao cũng mờ tịt như mày thôi, ai biết được thằng này bị làm sao."Tưởng Chí Dật: "Rốt cuộc là cái gì kích thích làm mày cải tà quy chính? Từ khi lên đại học, tóc mày có bao giờ màu bình thường đâu."Mạnh Thư Cẩn không trả lời, chỉ im lặng uống rượu.Phương Thiệu Kỳ: "Tao nghĩ là liên quan đến người mà nó đang theo đuổi."Tưởng Chí Dật: "Thiếu gia Mạnh vẫn chưa cưa đổ người ta à? Chẳng lẽ mày không theo lời tao chỉ dạy?"Vừa nhắc đến chuyện này, Mạnh Thư Cẩn liền nổi nóng, mắng: "Mày đưa ra cái ý kiến dở hơi gì thế? Còn bảo hoa hồng xếp đầy cốp xe rất lãng mạn? Mẹ kiếp tao nghe theo, kết quả bị người ta chê cười là quê mùa, mất hết mặt mũi."Tưởng Chí Dật không tin: "Sao thế được? Tao áp dụng cách này 100 cô thì hết 99 cô đổ rầm rầm tao mà."Mạnh Thư Cẩn: "Cmn, do mày toàn cưa mấy đứa con gái tầm thường."Tưởng Chí Dật không phục: "Vậy mày nói tao nghe xem, cô gái mày theo đuổi cao quý đến mức nào?"Mạnh Thư Cẩn: "Đầu mày có hố chắc? Tao không phải đã nói với mày, người tao theo đuổi là nam à?"Phương Thiệu Kỳ và Tưởng Chí Dật đều khiếp sợ.Phương Thiệu Kỳ phản ứng lại, hỏi: "Thư Cẩn, mày hiện đang theo đuổi đàn ông?"Mạnh Thư Cẩn: "Tao không phải đã nói rồi sao?"Tưởng Chí Dật chửi thề: "Đitme! Tao tưởng hôm đấy mày uống say nói nhầm giới tính.""Các cậu đang nói chuyện gì đấy? Nói sai giới tính gì cơ?"Vi Hạ Hàm và Đồng Di cùng nhau đi tới.Phương Thiệu Kỳ cho Tưởng Chí Dật một ánh mắt, trả lời: "Không có gì, bọn tôi đang nói mấy chuyện linh tinh thôi."Tưởng Chí Dật cười cười, sau đó nói: "Sao hai người lại tới đây?"Vi Hạ Hàm: "Tôi với Đồng Di tới đây chơi, tình cờ gặp các cậu nên qua chào..."Cô chưa kịp nói xong, Mạnh Thư Cẩn đã đứng dậy: "Tao đi trước, bọn mày chơi tiếp đi."Vi Hạ Hàm lập tức thay đổi sắc mặt, hơi ấm ức gọi: "Thư Cẩn."Mạnh Thư Cẩn coi như không nghe thấy, không thèm ngoảnh đầu rời đi......."A ưm... Nhất Hách, đừng như vậy."Hai chân Chu Nam Sơ bị tách thành hình M, dương vật thô to của Tiêu Nhất Hách thô bạo ra vào kịch liệt trong động thịt."Thật sự không muốn sao? Rõ ràng là cậu rất thích, phía dưới mút chặt lắm đấy."Giọng hắn trầm thấp khàn khàn, tràn ngập mị hoặc, so với thường ngày như thể hai người khác nhau vậy."A a..."Ngẩng đầu lên đập vào mắt chính là khuôn mặt điển trai không tì vết của Tiêu Nhất Hách, thân hình cường tráng xuất hiện tầng mồ hôi mỏng khiến hắn thoạt nhìn càng thêm gợi cảm.Nhiệt độ trong phòng dường như dần tăng lên vì cơn sóng ái tình, Chu Nam Sơ cảm thấy cơ thể càng ngày càng nóng, khoái cảm bên dưới truyền đến cũng ngày càng mãnh liệt...Cậu sắp đạt cao trào, sau đó...Sau đó cậu đột nhiên bừng tỉnh, cảm nhận được quần lót lạnh lẽo ướt át, xốc chăn lên thấy phần thân dưới ướt nhẹp lập tức mặt đỏ tai hồng, vậy mà cậu lại mơ làm tình với Tiêu Nhất Hách, còn bắn tinh nữa, Chu Nam Sơ vô cùng xấu hổ.Trong mơ Tiêu Nhất Hách nhiệt tình cuồng dã thế cũng khó trách khiến Chu Nam Sơ cảm thấy không phải cùng một người, bởi vì giấc mơ thường tương phản với thực tế.Có lẽ vì đã lâu không giải tỏa, cộng thêm những lời nói và hành động của Tiêu Nhất Hách hôm nay, khiến cậu trong tiềm thức nảy sinh một số ý nghĩ mờ ám nên mới dẫn tới giấc mơ này.Chu Nam Sơ ngước nhìn thấy điều hòa không hoạt động, hèn gì trong mơ cảm thấy ngày càng nóng, hóa ra điều hoà không biết tắt từ lúc nào, có lẽ do cậu đặt hẹn giờ mà quên mất.Đứa bé cũng đổ mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn say giấc.Chu Nam Sơ bật lại điều hòa, lau mồ hôi cho con trai rồi mới cẩn thận xuống giường, đi vào nhà vệ sinh, cởi quần lót và giặt sạch dưới vòi nước.Hiện tại khoảng hơn 5 giờ, trời đã tờ mờ sáng, Chu Nam Sơ ra ban công phơi quần lót. Mùa hè chỉ có lúc sáng sớm mới mát mẻ một chút, đến khi mặt trời lên cao thì sẽ lại bắt đầu trở nên oi bức.Chu Nam Sơ hít thở sâu vài lần không khí trong lành, đang định quay vào thì vô tình nhìn thấy một người đang đứng dưới nhà. Bóng dáng ấy có chút quen thuộc.Chu Nam Sơ sững lại, cậu đi đến mép ban công nhìn kỹ xuống dưới, phát hiện người đứng dưới đó thật sự là Tần Mộc.Tại sao Tần Mộc lại ở đây? Sáng sớm tinh mơ đứng dưới nhà cậu làm gì?Lúc này Chu Nam Sơ cảm thấy Tần Mộc cũng ngẩng đầu nhìn về phía mình.Chu Nam Sơ giật mình vội vàng lùi lại, nhà cậu ở tầng 4, vẫn có thể bị người bên dưới nhìn thấy rõ.Không biết Tần Mộc vừa rồi có nhìn thấy mình không, cậu nghĩ chắc là không vì cảm thấy bản thân trốn khá nhanh. Cậu không muốn gặp lại hắn.Tần Mộc cũng không thể đoán được hôm nay Chu Nam Sơ sẽ xuất hiện ở ban công sớm bởi vì giặt quần lót nên chắc hắn chỉ đơn giản là đứng dưới nhà thôi. Dù không rõ tại sao Tần Mộc lại đứng dưới nhà mình nhưng cậu không muốn bị ảnh hưởng bởi người này nữa.Cậu quay lại phòng khách, đúng lúc nghe thấy tiếng con khóc nên cũng vứt luôn chuyện Tần Mộc ra sau đầu.Tần Mộc ngẩng đầu nhìn người vừa vội vã trốn vào, khẽ nhếch miệng cười, hắn thấy đèn phòng Chu Nam Sơ sáng lên, lại đứng ở dưới thêm một lúc, sau đó ném điếu thuốc xuống chân dập tắt, lên xe rời đi, để lại một đống tàn thuốc, chỉ có thể đợi công nhân vệ sinh sáng sớm dọn dẹp.Chờ đứa bé ngủ lại, Chu Nam Sơ do dự trong chốc lát, vẫn đứng dậy đi ra ban công, không phải cậu quan tâm Tần Mộc, chỉ là xuất phát từ lòng tò mò thôi.Chu Nam Sơ thận trọng nhìn xuống, phát hiện dưới nhà đã không còn ai, cậu thở phào nhẹ nhõm.Trước đây cậu từng nghi ngờ Mạnh Thư Cẩn tiếp cận mình vì đứa bé, giờ cậu lại bắt đầu nghi ngờ Tần Mộc muốn giành con.Chiều nay Chu Nam Sơ mới có tiết, thời gian rất nhiều nên cậu thong thả xuống lầu, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy Tiêu Nhất Hách đứng dưới nhà họ, bước chân xuống cầu thang dừng lại giữa không trung.Chu Nam Sơ mau chóng khôi phục tinh thần, vội vàng đi tới chỗ Tiêu Nhất Hách, hỏi: "Cậu, cậu đến đây lúc nào?"Tiêu Nhất Hách bình thản đáp: "Vừa đến."Chu Nam Sơ: "Cậu tìm tôi có việc à?"Tiêu Nhất Hách cười nói: "Đưa cậu cùng đi học."Tim Chu Nam Sơ lại không tiền đồ mà đập nhanh hơn: "Cậu, sao cậu biết tôi có tiết buổi chiều?"Tiêu Nhất Hách thản nhiên nói: "Điều tôi biết còn rất nhiều, chỉ là cậu biết quá ít thôi."Chu Nam Sơ nghĩ thầm 'Cậu biết nhiều cỡ nào thì cũng không thể biết đêm qua tôi mơ thấy mình lên giường với cậu...'
____250 vote up tiếp nha~
____250 vote up tiếp nha~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me