TruyenFull.Me

[ABO/NP/H]Beta Này Có Chút O

C80. Tiêu Nhất Hách cũng ở đó

lukuluku0907

Đứa bé chơi rất vui vẻ, hiếm khi không dính lấy Chu Nam Sơ.

Tiêu Nhất Hách kéo cậu đến ngồi xuống khu nghỉ ngơi bên cạnh. Phương Phương ra ngoài rồi mang đến cho họ rất nhiều bánh ngọt và đồ ăn nhẹ tinh xảo, cùng với trà và cafe.

Ba bảo mẫu vây xung quanh chăm sóc bé rất cẩn thận, dường như không cần Chu Nam Sơ phải lo lắng gì.

Nơi Tiêu Nhất Hách đưa họ đi ăn cũng là một nhà hàng gia đình được chọn lựa kỹ càng, và trong suốt quá trình đều có nhân viên chuyên nghiệp đến giúp đỡ chăm sóc đứa bé.

Sau khi ăn xong, Tiêu Nhất Hách lại nói muốn đưa họ đi dạo ở trung tâm thương mại, coi như để tiêu thực, nhưng thực tế hắn là trực tiếp vào những cửa hàng nổi tiếng chuyên bán đồ cho mẹ và bé, sau đó rất dứt khoát mua cho đứa bé rất nhiều quần áo, đồ chơi và các vật dụng cần thiết.

Chu Nam Sơ liên tục từ chối, nói với hắn rằng không cần mua nữa, đồ của đứa bé đã đủ rồi, bảo hắn đừng tốn kém như vậy.

Nhưng Tiêu Nhất Hách chỉ cụp mắt nhìn cậu, bình thản nói: "Chỉ là chút tiền lẻ, chẳng đáng là bao."

Chu Nam Sơ cứng họng.

Hôm nay, lịch trình Tiêu Nhất Hách sắp xếp đều ưu tiên cho đứa bé rồi mới đến Chu Nam Sơ. Đưa con đi chơi cả ngày vậy mà lại không cảm thấy mệt mỏi gì nhiều.

Chu Nam Sơ dĩ nhiên cũng cảm nhận được hôm nay Tiêu Nhất Hách rất chu đáo, nhờ ơn hắn mà cậu được trải nghiệm cảm giác có tiền muốn làm gì thì làm là như thế nào.

Tối về nhà, đứa bé đã ngủ say trong lòng Chu Nam Sơ từ lâu. Hôm nay người mệt nhất không phải là Chu Nam Sơ, mà có lẽ là cậu bé Chu Tử Ngang.

Tiêu Nhất Hách bế đứa bé lên lầu, Chu Nam Sơ khẽ khàng mở cửa, kết quả vừa mở ra thì phát hiện Tống Sâm Nghiêu vẫn đang bật đèn nhỏ ngồi trong phòng khách chờ cậu.

"Khụ." Chu Nam Sơ lúng túng: "Ba, ba vẫn chưa ngủ à."

Tống Sâm Nghiêu: "Hiện tại vẫn còn sớm."

Tiêu Nhất Hách bình thản chào hỏi Tống Sâm Nghiêu.

Tống Sâm Dao đáp lại, rồi nói với Tiêu Nhất Hách: "Cũng khá muộn rồi, cậu Tiêu, cậu cũng nên về sớm đi."

Mới nãy không phải nói là chưa muộn sao?

Chu Nam Sơ hơi bất lực, cậu hiểu Tống Sâm Nghiêu hiện giờ có chút ác cảm với Alpha trội. Cậu ngượng ngùng nói với Tiêu Nhất Hách: "Vậy, vậy cậu về trước nhé?"

Sau khi Tiêu Nhất Hách đi, Chu Nam Sơ đặt con trai đang ngủ say lên giường đắp chăn cẩn thận, rồi tự giác đi đến cạnh Tống Sâm Nghiêu ngồi xuống.

Tống Sâm Nghiêu liếc nhìn cậu, mở lời: "Nói đi, ba nghĩ con nên giải thích rõ ràng cho ba."

Chu Nam Sơ có chút đau đầu, suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Con và Tiêu Nhất Hách có lẽ coi như đang hẹn hò."

Tống Sâm Nghiêu nhíu mày: "Coi như là thế nào?"

Chu Nam Sơ: "Ba à, thực ra con chỉ muốn yêu đương với cậu ấy để thực hiện giấc mơ thời cấp ba của mình."

Tống Sâm Nghiêu: "Ba vẫn chưa hiểu ý con."

Chu Nam Sơ thở dài: "Con biết mình và Tiêu Nhất Hách chắc chắn không có tương lai, nhưng con chỉ muốn yêu cậu ấy một lần, dù chỉ là một mối tình ngắn ngủi cũng đủ rồi."

Tống Sâm Nghiêu hỏi: "Vậy cậu ta có biết suy nghĩ của con không?"

Chu Nam Sơ cười nhẹ: "Cậu ấy biết hay không, kết quả của chúng con đều như nhau thôi."

Tống Sâm Nghiêu bất lực: "Thích cậu ta đến thế?"

Chu Nam Sơ cười: "Hồi cấp ba con thực sự rất thích cậu ấy."

Tống Sâm Dao: "Ba biết, ba đã lén đọc nhật ký của con, thấy con viết rất nhiều lần trong mơ cũng muốn ở bên cậu ta."

Má Chu Nam Sơ ửng đỏ, ngượng ngùng nói: "Suy nghĩ này, quả thật rất mãnh liệt."

Tống Sâm Nghiêu: "Vậy nên con thích cậu ta như vậy, sao có thể chỉ là yêu đương qua loa được? Tình cảm sẽ ngày càng sâu đậm hơn khi tiếp xúc, ba lo rằng bây giờ con nói nhẹ nhàng như vậy nhưng sau này chia tay sẽ không dễ dàng đâu."

Chu Nam Sơ im lặng, bởi vì vấn đề Tống Sâm Nghiêu nói không phải cậu chưa từng nghĩ đến.

"Nhưng mà ba à, con không kiểm soát được trái tim mình."

Lần này đến lượt Tống Sâm Nghiêu thở dài: "Nam Sơ à, ba biết đối với Omega hay Beta, sức hút của Alpha trội là chí mạng."

"Người bạn kia của con quả thật có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng đã biết đây chỉ là mối tình ngắn ngủi, ba nghĩ con nên chia tay sớm thì hơn."

Chu Nam Sơ cụp mắt nhẹ giọng nói: "Con biết rồi."

Tống Sâm Nghiêu đứng dậy: "Cũng không còn sớm nữa, con đi tắm rồi ngủ sớm đi."

Khi Chu Nam Sơ trở về phòng, phát hiện điện thoại liên tục rung, có lẽ là cuộc gọi, cậu nhanh chóng bước tới, nhưng vừa nhấc điện thoại lên thì cuộc gọi đã ngắt.

Ban đầu cậu tưởng là Tiêu Nhất Hách gọi đến nhưng phát hiện đây là một số lạ, mà trước đó đã gọi cho cậu hơn chục cuộc gọi nhỡ.

Vì vừa nãy con trai đang ngủ, Chu Nam Sơ sợ làm ồn nên đã tắt âm, lại còn để điện thoại trong phòng để sạc, nên mới không nhận ra có cuộc gọi đến.

Nhưng người này đã gọi cho cậu hơn chục cuộc, chắc là có việc cần tìm, Chu Nam Sơ do dự một lúc rồi vẫn gọi lại.

Điện thoại vừa gọi đi đã được kết nối, Chu Nam Sơ nghi hoặc hỏi: [ Alo? Xin hỏi là ai vậy? ]

Đối phương im lặng một hồi, rồi đáp: [ Là tôi. ]

Vừa nghe thấy giọng nói, phản ứng đầu tiên của Chu Nam Sơ là muốn cúp máy.

Có lẽ Tần Mộc cũng đoán được liền nói tiếp: [ Nam Sơ, đừng cúp. ]

Chu Nam Sơ lạnh nhạt nói: [ Có chuyện gì không? ]

Tần Mộc cười: [Chúng ta có thể nói chuyện được không?]

Chu Nam Sơ nhíu mày: [Chúng ta đâu còn gì để nói?]

Nghe cậu nói vậy, Tần Mộc vậy mà lại bật cười, nói nhỏ: [ Hay là tôi lên tìm cậu nhé? ]

Chu Nam Sơ sững sờ, Tần Mộc nói lên? Nghĩa là sao? Chẳng lẽ hắn đang ở dưới nhà cậu?

Hơn nữa nghe giọng điệu của hắn, Chu Nam Sơ hỏi: [ Cậu say? ]

Trước đây khi hai người còn đang hẹn hò, cậu đã từng thấy dáng vẻ Tần Mộc say rượu, chỉ cần hắn uống rượu giọng nói sẽ giống như bây giờ, trầm thấp pha chút khàn đặc, tính cách cũng thay đổi từ dịu dàng lịch thiệp chuyển sang như đứa trẻ thích làm nũng.

Tần Mộc: [ Uống một chút. ]

Chu Nam Sơ: [ Tôi không có gì để nói với cậu cả, cúp máy đây. ]

Tần Mộc lập tức nói: [ Đừng cúp, nếu cậu cúp, tôi sẽ hét tên cậu dưới lầu nhà cậu đấy. ]

Chu Nam Sơ cau mày: [ Cậu bị bệnh à? Rốt cuộc cậu muốn thế nào?]

Tần Mộc: [ Cậu xuống gặp tôi một lần. ]

Chu Nam Sơ: [ Tôi không xuống. ]

Tần Mộc: [ Vậy tôi lên. ]

Chu Nam Sơ đe dọa: [ Cậu còn muốn bị tôi đập một lần nữa? ]

Tần Mộc: [ Được, vậy cậu đến đây, tôi đợi cậu. ]

Cuối cùng Chu Nam Sơ vẫn xuống lầu, không phải cậu nhượng bộ, mà chỉ là không muốn hắn làm phiền gia đình mình.

Tần Mộc mặc bộ đồ đen, tay phải kẹp điếu thuốc, ngồi xổm bên cạnh bồn hoa dưới lầu nhà cậu, hoàn toàn chẳng còn vẻ ôn hòa nhã nhặn thường ngày, ngược lại có phần giống tên lưu manh.

Từ sau khi biết sự thật, mỗi lần gặp Tần Mộc, tâm trạng Chu Nam Sơ đều rất phức tạp, cậu dừng bước cách Tần Mộc một đoạn, hỏi hắn: "Tìm tôi có việc gì?"

Tần Mộc ngẩng đầu nhìn cậu, ngắm một lúc, cười dịu dàng nói: "Nam Sơ, tôi nhớ cậu."

Chu Nam Sơ sững người, cậu không ngờ Tần Mộc sẽ nói câu này, đoán không ra hắn lại muốn chơi trò gì, chỉ cảm thấy thật buồn cười.

"Tần Mộc, cậu đến đây để chọc cười tôi à?"

Tần Mộc đứng dậy, ném điếu thuốc xuống đất rồi dập tắt, hỏi: "Dạo này đứa nhỏ có ngoan không?"

Chu Nam Sơ trầm giọng: "Cậu không xứng nhắc đến con tôi."

Tần Mộc cười gãi mũi, nhưng hắn không để ý giọng điệu khó chịu của Chu Nam Sơ, nói: "Tiền vú nuôi tôi đã gia hạn rồi, cậu không cần lo lắng về vấn đề này nữa."

Chu Nam Sơ bực bội: "Nếu cậu chỉ muốn nói những lời vô nghĩa này thì tôi không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, cũng xin cậu đừng đến quấy rầy tôi nữa."

Tần Mộc trông không giống say thật, có lẽ chỉ hơi ngà ngà, vẻ say xỉn trong điện thoại chắc cũng chỉ là đóng kịch.

"Vậy nếu nói về chuyện của Tiêu Nhất Hách, có phải không tính là lời vô nghĩa nữa không?"

Chu Nam Sơ vốn định bỏ đi nhưng chân lại khựng lại, cậu quay đầu: "Từ miệng cậu nói ra, tôi cũng không tin."

Tần Mộc cười: "Cậu không tin cũng không sao, dù sao cũng đã xuống rồi, vậy lãng phí thêm chút thời gian nghe tôi nói vài câu nhé?"

Sau khi Chu Nam Sơ và Tần Mộc đoạn tuyệt hoàn toàn, hai người thật sự chẳng còn liên quan gì nữa, cậu nghĩ hắn cũng không rảnh rỗi đến mức cố ý đến nói xấu Tiêu Nhất Hách với mình, mặc dù hiện tại cậu vẫn chưa đoán ra hắn đang có ý đồ gì, nhưng nghe xem Tần Mộc muốn nói gì cũng chẳng mất mát gì.

Chu Nam Sơ: "Nói ngắn gọn."

Tần Mộc cười: "Được."

"Tôi đoán chuyện Tiểu Vương Tử mất tích, cậu hẳn đã biết rồi?"

"Tiêu Nhất Hách đã nói với tôi, sao?"

"Vậy cậu chắc không ngờ được Vương Hạo Hạo mất tích là vì Tiêu Nhất Hách muốn cậu ta mất tích đâu nhỉ?"

Chu Nam Sơ giật mình, hỏi: "Cậu nói vậy là có ý gì?!"

Tần Mộc: "Có phải cậu tưởng Tiêu Nhất Hách vì Vương Hạo Hạo đánh và đe dọa cậu nên mới giải trừ hôn ước?"

Chẳng lẽ không phải sao?

Chu Nam Sơ đã từng nghĩ như vậy, nhưng cậu không nói với Tần Mộc.

"Câu vừa rồi của cậu vẫn chưa giải thích rõ ràng."

Tần Mộc: "Không giải thích được, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu rằng mọi chuyện không như bề ngoài mà cậu thấy đâu."

Chu Nam Sơ bị Tần Mộc làm cho lo lắng không thôi, bất mãn nói: "Vậy cậu nói rõ đi, cái gì mà Tiêu Nhất Hách muốn Vương Hạo Hạo biến mất?"

Tần Mộc: "Nam Sơ, đừng tiếp tục với Tiêu Nhất Hách nữa, hắn cũng chẳng tốt hơn tôi là bao."

"Nếu cậu thực sự phải chọn, chi bằng chọn Mạnh Thư Cẩn đi."

Chu Nam Sơ sốt ruột: "Không phải, Tần Mộc, cậu rốt cuộc đang nói gì vậy? Cậu muốn biểu đạt điều gì? Cậu đến đây nói với tôi một tràng như vậy, nhưng lại chẳng nói rõ ràng gì cả, cậu có ý gì?"

Tần Mộc đưa tay lên trán giả vờ khó chịu: "Tôi say rồi, Nam Sơ à."

Chu Nam Sơ thực sự không chịu nổi nữa, mắng: "Sao cậu không đi đóng phim đi? Cả ảnh đế cũng phải xấu hổ trước cậu đấy."

Tần Mộc cười một tiếng, rồi nói:
"Nam Sơ, tối hôm đó Tiêu Nhất Hách cũng có mặt."

Chu Nam Sơ sững người, chưa kịp phản ứng hắn nói về tối nào thì nghe Tần Mộc tiếp tục:

"Cái đêm mà cậu và chúng tôi loạn tính sau khi uống rượu ấy, Tiêu Nhất Hách cũng có mặt."
____

250 vote up tiếp nha~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me