C91. Cậu cũng trở thành fan tôi à
Mạnh Thư Cẩn nhuộm tóc bạc xám, trang điểm mắt khói tinh tế, kết hợp với bộ trang phục cá tính màu xanh đen có vẻ được thiết kế riêng cho hắn, trông vừa điển trai vừa ma mị.Mạnh Thư Cẩn nghiêng đầu nhìn cậu, Chu Nam Sơ lập tức tránh ánh mắt, nuốt nước bọt, không hiểu sao cảm lại thấy căng thẳng.Mạnh Thư Cẩn cong khóe miệng, giọng lười biếng: "Lên xe đi, Nam Sơ."Chu Nam Sơ có chút do dự, không biết có nên lên hay không.Người đàn ông khác trong xe sốt ruột nói: "Mau lên đi, chậm trễ nữa là bị paparazzi chụp mất."Chu Nam Sơ bị thúc giục, hoảng hốt liền lên xe.Cửa xe từ từ đóng lại, Chu Nam Sơ đành ngồi xuống.Chiếc xe bảo mẫu này được thiết kế ghế ngồi đối diện nhau, Chu Nam Sơ vừa ngồi xuống đã đối mặt với Mạnh Thư Cẩn.Người quản lý nhìn hai người còn lại, đau đầu nói: "Thư Cẩn, cậu hành động lớn mật thế này mà bị paparazzi chụp được thì ngày mai tất cả các trang nhất đều là về cậu đấy."Mắt Mạnh Thư Cẩn nhìn Chu Nam Sơ, cười thờ ơ: "Anh thấy tôi từng sợ mấy cái đấy bao giờ chưa?"Chu Nam Sơ bị Mạnh Thư Cẩn nhìn chằm chằm, cảm thấy hơi không thoải mái.Mạnh Thư Cẩn: "Cậu cũng trở thành fan của tôi rồi à?"Chu Nam Sơ nghe mà ngơ ngác."????"Mạnh Thư Cẩn: "Tôi vừa thấy cậu trong đám đông."Chu Nam Sơ ngạc nhiên, vừa nãy có quá nhiều người, cậu còn chưa kịp nhìn thấy Mạnh Thư Cẩn, sao hắn lại thấy được cậu?"Tôi, tôi tình cờ đi ngang qua thôi."Mạnh Thư Cẩn nhếch môi: "Ngại à?"Chu Nam Sơ nghiêm túc đáp: "Không có."Mạnh Thư Cẩn nhíu mày, không tin lắm: "Không phải cậu cố ý đến xem tôi sao?"Chu Nam Sơ bất đắc dĩ nói: "Tôi còn không biết cậu sẽ ở đó, tôi đến đây ăn tối, tình cờ đi ngang qua thôi."Mạnh Thư Cẩn thoáng lộ vẻ bị đả kích nhưng lập tức giả vờ rất khó chịu, hừ cười: "Thế ra tôi bỏ quay phim chạy đến tìm cậu là tự mình đa tình?"Câu nói của Mạnh Thư Cẩn, ý nghĩa quá mập mờ.Chu Nam Sơ không biết trả lời thế nào."Cậu, cứ thế bỏ ngang công việc có sao không?""Đương nhiên là có sao, ngày mai tin giải trí chắc lại toàn nói cậu ta làm càn rồi."Mạnh Thư Cẩn chưa kịp trả lời, quản lý đã nhanh chóng đáp thay hắn.Chu Nam Sơ: "Vậy bây giờ hắn quay lại còn kịp cứu vãn không?"Mạnh Thư Cẩn thờ ơ: "Đã đi rồi, quay lại làm gì nữa?"Chu Nam Sơ: "Làm idol đều tùy ý thế này sao?"Quản lý thở dài: "Chỉ có Mạnh Thư Cẩn là ương ngạnh thôi."Mạnh Thư Cẩn: "Nói nhảm nhiều thế, tôi nên cân nhắc đổi quản lý rồi?"Quản lý ấm ức im lặng.Chu Nam Sơ nhìn ra ngoài cửa sổ thấy cảnh vật quen thuộc: "Ơ, bây giờ đang đi về hướng nhà tôi à?"Mạnh Thư Cẩn: "Ừ, đưa cậu về nhà."Chu Nam Sơ hơi lo lắng: "Thế này không hay lắm đâu, có bị chụp lén gì không?"Mạnh Thư Cẩn cười nhạo: "Sợ gì chứ? Tôi để cậu chịu thiệt được chắc?"Chu Nam Sơ hơi đau đầu, đáng lẽ cậu không nên lên xe của Mạnh Thư Cẩn một cách bừa bãi, nếu vô ý bị paparazzi chụp được sẽ gặp rắc rối lớn, Mạnh Thư Cẩn chắc chắn lại càng gặp nhiều rắc rối hơn.Chu Nam Sơ: "Hay là tôi xuống xe ở đây đi, cũng không xa nhà tôi lắm."Mạnh Thư Cẩn đột nhiên đứng dậy tiến gần Chu Nam Sơ.Chu Nam Sơ theo bản năng co rúm lại, cả người dán sát vào lưng ghế, cậu không biết Mạnh Thư Cẩn định làm gì.Mạnh Thư Cẩn dừng lại khi gần chạm mặt cậu, khẽ khịt khịt mũi, rồi nghiêng đầu nhìn Chu Nam Sơ: "Hôm nay cậu ăn cơm với ai?"Chu Nam Sơ rụt cổ khó hiểu: "Cậu, cậu hỏi cái này làm gì?"Mạnh Thư Cẩn ngồi lại: "Sao lại xịt thuốc ức chế? Người ăn cơm với cậu khiến cậu thay đổi mùi à?"Hắn không nói rõ từ 'tin tức tố' cũng coi như đang quan tâm cảm xúc của Chu Nam Sơ.Chu Nam Sơ: "Không phải, chỉ là thói quen xịt thôi."Dù sao Tiêu Nhất Hách đã trở thành sếp cậu, cậu phải luôn đề phòng tình huống bất ngờ xảy ra.Mạnh Thư Cẩn nhướng mày: "Ồ? Cậu là Beta, sao lại quen xịt thuốc ức chế?"Mạnh Thư Cẩn biết tại sao Chu Nam Sơ xịt thuốc ức chế, chỉ là cố ý nói vậy, Chu Nam Sơ không hiểu hành động này có ý nghĩa gì."Tôi không muốn trả lời, tôi xuống xe đây."Mạnh Thư Cẩn trầm giọng: "Dừng xe!"Sau khi xe bảo mẫu dừng lại bên đường, Chu Nam Sơ nói với Mạnh Thư Cẩn một tiếng cảm ơn.Mạnh Thư Cẩn không đáp lại, nhìn vẻ mặt hắn có vẻ vẫn còn giận.Chu Nam Sơ xuống xe đi một đoạn mới quay đầu nhìn lại, thấy chiếc xe bảo mẫu vừa quay đầu từ từ lái đi.Ngày hôm sau, quả nhiên tin về Mạnh Thư Cẩn phủ đầy các mặt báo giải trí.Nhưng Chu Nam Sơ đã tìm kiếm rất lâu mà không thấy tài khoản nào đưa tin về lý do Mạnh Thư Cẩn rời khỏi trường quay giữa chừng, cũng không tìm thấy video hay ảnh chụp Mạnh Thư Cẩn đến tìm mình mới thở phào nhẹ nhõm.Mấy ngày sau đó Tiêu Nhất Hách không đến công ty, chỉ có thư ký Khương Lạc Minh thỉnh thoảng qua xử lý công việc.Lâm Văn Quân cũng không liên lạc với cậu nữa.Vốn Chu Nam Sơ tan làm sớm vào thứ năm nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không đi đón con.Cậu chỉ sợ Lâm Văn Quân thấy mình sẽ lúng túng.Cậu tưởng Lâm Văn Quân sẽ không tìm mình nữa nên khi thấy cô nhắn tin tối thứ sáu thì khá ngạc nhiên.[ Nam Sơ, ngày mai có thể gặp cậu một lát không? ][Được.]Chu Nam Sơ đang suy nghĩ Lâm Văn Quân muốn nói gì với mình, cô đã chấp nhận những điều mình nói chưa?Lâm Văn Quân lại gửi tin nhắn: [ Nam Sơ, ngày mai cậu không cần đến đón tôi, chúng ta gặp trực tiếp ở quán cafe 'Sơ Nhất' mà tôi dẫn cậu đến lần trước nhé, được không?]Xem ra cô có vẻ vẫn chưa chấp nhận.Chu Nam Sơ trả lời: [ Được, đến lúc đó gặp. ]Mặc dù cậu muốn Lâm Văn Quân đổi địa điểm khác nhưng khi gõ xong trong khung chat nhưng nghĩ ngẫm một hồi rồi lại xóa đi.Có lẽ Lâm Văn Quân rất thích nó, hơn nữa cậu cũng không thể mãi để ý những chuyện này, Tiêu Nhất Hách giờ là sếp cậu rồi, sau này sẽ phải gặp mặt thường xuyên, cậu cũng không cần tránh một quán cafe nữa.Chu Nam Sơ vẫn đến trước cửa quán cafe sớm mười phút so với giờ hẹn, cậu không vào trong mà đứng cách cửa quán không xa để đợi Lâm Văn Quân.Lâm Văn Quân đến muộn hơn giờ hẹn khoảng mười phút, cô vội vã chạy đến trước mặt Chu Nam Sơ, thở hổn hển nói: "Nam Sơ, hộc, cậu đến lâu chưa, hộc, xin lỗi, tôi đến muộn."Chu Nam Sơ: "Cô bình tĩnh thở đã, tôi cũng vừa đến thôi."Lâm Văn Quân đứng thở một lúc, hơi thở dần ổn định rồi mới nói: "Xin lỗi nhé, Nam Sơ, vừa rồi đường kẹt xe, nếu không tôi đã không đến muộn."Chu Nam Sơ mỉm cười nói: "Không sao, chúng ta vào thôi."Lâm Văn Quân gật đầu.Sau khi bọn họ ngồi xuống và gọi cafe xong, Chu Nam Sơ nhìn Lâm Văn Quân nói: "Văn Quân, cô muốn nói gì với tôi sao?"Từ lúc ngồi xuống, Lâm Văn Quân chưa nhìn Chu Nam Sơ lần nào, cứ cúi đầu nhẹ, trông như không biết mở lời thế nào.Chu Nam Sơ cười: "Không sao đâu Văn Quân, cô đừng ngại, cứ nói thẳng đi."Khi Lâm Văn Quân ngẩng đầu lên, khóe mắt hơi đỏ như sắp khóc làm Chu Nam Sơ giật mình."Cô sao vậy? Đừng khóc."Lâm Văn Quân vội cúi xuống, giọng nghẹn ngào: "Xin lỗi Nam Sơ, rõ ràng tôi là người bày tỏ thích cậu trước.""Nhưng tôi, nhưng tôi, không thể chấp nhận chuyện cậu sinh con được."Thực ra Chu Nam Sơ cũng đã đoán được kết quả từ lâu nhưng vẻ mặt ân hận của Lâm Văn Quân lại khiến cậu không biết phải làm sao.Cậu an ủi: "Không sao đâu Văn Quân, cô không cần thấy có lỗi, không chấp nhận được cũng là chuyện bình thường, chúng ta vẫn có thể làm bạn mà."Lâm Văn Quân bật khóc rấm rứt: "Nam Sơ, cậu nói vậy làm tôi càng thấy khó chịu, tôi tâm tư hẹp hòi thế này sao có thể làm bạn với cậu được."Chu Nam Sơ vội lấy khăn giấy đưa cho cô: "Cô đừng nói vậy, đâu ai là hoàn hảo, tâm tư tôi cũng đâu có trong sáng gì, huống hồ chuyện này vốn cô không có lỗi."Lâm Văn Quân nhận khăn giấy lau nước mắt qua loa, nói: "Không phải đâu, cậu rất tốt, trong mắt tôi cậu là một trong mười người đàn ông tốt nhất, còn rất đẹp trai nữa, tôi thực sự rất thích cậu.""Nhưng mà, nhưng mà tôi... Tôi vừa nghĩ tới, liền..."Lâm Văn Quân dùng khăn giấy che mắt.Chu Nam Sơ giơ tay lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng vẫn không đụng vào Lâm Văn Quân, cậu không biết giờ mình nên nói gì để an ủi để cô bớt khó chịu không khóc nữa.Lâm Văn Quân nói cậu rất tốt, thực ra cậu cũng không tốt như cô nghĩ.Lâm Văn Quân nói mình tâm tư hẹp hòi, cô có gì hẹp hòi đâu? Trong lòng ai mà chẳng có mặt tối, có khi so với cô, nội tâm Chu Nam Sơ còn xấu xí hơn cũng nên.
____250 vote up tiếp nha~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me