Ac Mong Giang Xuong La Tieu Sam
Kiếp trước, La Bân từng có một mối tình như vậy.Đối phương đang trò chuyện bỗng nhiên biến mất, hoặc rõ ràng hôm đó tâm trạng rất tốt đột nhiên lại buồn bực, La Bân dù cố gắng thế nào cũng không đoán ra được đối phương khó chịu chỗ nào.Thậm chí rất nhiều lần, chỉ một câu không hợp liền khiến người ta phản cảm, rồi dẫn đến chiến tranh lạnh.La Bân không thích chiến tranh lạnh.Chỉ cần vài ba ngày không liên lạc, cậu liền thấy thấp thỏm bất an, không biết liệu mối quan hệ này có phải sẽ kết thúc như thế không?Vì thế, cậu "ném tiền như ném vàng", cam tâm làm một kẻ lụy tình.Đó không phải là vì La Bân thấp hèn. Cậu từng nằm trên giường bệnh mấy năm, trong thời gian ấy đã tự phân tích sâu sắc về bản thân.Đó chính là biểu hiện của sự thiếu thốn tình cảm.Một người có thiếu tình thương hay không liên quan đến gia đình và hoàn cảnh sống.Nói đến đây, cảm xúc của La Bân và Cố Di Nhân là hai chuyện khác nhau, nhưng thực chất lại là cùng một vấn đề, vì điều kiện sống và môi trường của Cố Di Nhân chắc chắn không hạnh phúc.Vì căn bệnh của mình, cô ấy nhất định từng bị người đời ghét bỏ.Trong lúc suy nghĩ lan man, sắc mặt La Bân đã dịu hơn, cậu nghiêm túc nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa. Đừng nói là thôn Quỹ hay thị trấn Núi Quỹ, cả cái núi Quỹ này vốn dễ khiến người ta nghĩ linh tinh. Nhưng tôi nhất định sẽ không bỏ mặc cô đâu."Cố Di Nhân mím chặt môi, đưa ngón tay lên lau khóe mắt.Trong ánh mắt của cô xuất hiện ý cười."Ừ." Cô gật đầu thật mạnh, sau đó vội vã xuống bếp.Nhìn Cố Di Nhân bước vào bếp, thấy cô bắt đầu bận rộn.La Bân nghĩ, năm đó lúc bản thân luôn lo được lo mất, sợ bị bỏ rơi, nếu có người có thể nói với cậu một câu khiến cậu yên lòng thì tốt biết bao.Mà lúc này đây, rốt cuộc là cậu nói câu đó với người khác.Hai chuyện tuy khác, nhưng dù sao vẫn là một.La Bân kéo kín cửa cuốn.Ánh sáng trong nhà tối đi một chút, sau đó cậu lại mở cửa bên hông, ánh sáng trong phòng lập tức rạng rỡ hơn nhiều.Không bao lâu sau, Cố Di Nhân đã bưng ra hai tô mì."Ăn tạm mì đi. Ở đây có gạo, còn có ít thịt hun khói, trưa tôi sẽ nấu một bữa cơm đàng hoàng. Cậu cứ đi tìm Trương Bạch Giao thay thuốc, tôi ở nhà chờ cậu." Cố Di Nhân đưa cho La Bân một đôi đũa, nghiêm túc nói.Tuy thị trấn Núi Quỹ rất nguy hiểm, nhưng hai người sao có thể suốt ngày dính nhau?Muốn giải quyết vấn đề, trước tiên phải phân chia vị trí rõ ràng. Cố Di Nhân không giúp được gì nhiều, nhưng nếu cô chủ động ở yên một chỗ, cũng sẽ giúp giảm bớt rắc rối, khiến La Bân an tâm hơn.Tuy vậy, La Bân vẫn có ý kiến: "Cô vẫn nên đi cùng tôi đi. Chúng ta vẫn chưa hiểu rõ thị trấn Núi Quỹ, đợi đến khi hiểu nhiều hơn, ban ngày tôi mới yên tâm để cô ở nhà một mình.""Tôi biết rồi."Cố Di Nhân cúi đầu, bắt đầu ăn mì.Bệnh của cô bộc phát theo từng cơn.Một khi tâm trạng không ổn sẽ dễ dẫn đến mất kiểm soát cơ thể hoặc co giật.Tình trạng tâm lý bất ổn này, không phải là cô yếu đuối hay làm quá, mà là do thiếu cảm giác an toàn.Khi hoàn toàn mất đi cảm giác an toàn, cô thực sự chỉ muốn chết đi cho xong.Vì vậy, tối qua cô mới có thể trừng mắt nhìn con tà ma mang hình dạng bé gái suốt cả đêm.Giờ phút này, trong lòng Cố Di Nhân toàn là hối hận, xen lẫn sợ hãi.Bởi vì La Bân hoàn toàn không giống như cô nghĩ!Cô... Đã hiểu lầm La Bân!La Bân đối xử với cô rất tốt, thậm chí ở một mức độ nào đó, còn tốt hơn cả Trương Lập.Tất nhiên, điều này không phải là phủ nhận Chương Lập.Chỉ là năng lực của La Bân mạnh hơn Chương Lập, cách sắp xếp mọi việc cũng khác biệt.Trong vô thức, cô có được cảm giác an toàn, cơ thể cũng không còn khó chịu. Còn Chương Lập thường dùng hành động thực tế, ví dụ như khi cô không kiểm soát được bản thân thì anh ta sẽ trói cô lại.Trong lúc suy nghĩ lung tung, Cố Di Nhân lén nhìn La Bân.La Bân đang tập trung ăn mì.Rất nhanh, tô mì của cậu đã cạn sạch, thậm chí còn húp cả nước mì không chừa giọt nào.Cố Di Nhân vội cúi đầu ăn mì, trong lòng trào dâng một niềm vui và chút ngọt ngào khó diễn tả.Khi cô cũng ăn xong, đem tô vào bếp thì nghe tiếng La Bân gọi.La Bân đã đóng cửa hông lại, rồi khóa cửa cuốn phía trước.Nhưng làm thế có ích gì? Chẳng phải ban đêm tà ma vẫn có thể kéo cửa cuốn mà vào được sao?Hơn nữa, căn nhà hai tầng nhỏ này chẳng có gì đáng để lấy cắp, thế là La Bân quyết định thôi không khóa nữa.Cậu đi theo đường hôm qua, đến thẳng tiệm thuốc.Tới nơi, họ liền thấy Trương Bạch Giao đang đứng trước cửa, dáo dác trông ngóng.Khi thấy cậu, Trương Bạch Giao giơ tay nắm thành quyền, đập nhẹ vào lòng bàn tay kia, rõ ràng là rất phấn khích!"Mau vào đi!" Trương Bạch Giao vui vẻ vẫy tay.La Bân bước vào tiệm thuốc, Cố Di Nhân theo sau, lễ phép gật đầu chào, khẽ cười với Trương Bạch Giao.Trương Bạch Giao mời La Bân ngồi lên ghế, bên cạnh là một cái bàn nhỏ, trên đó đã bày sẵn thảo dược.So với thuốc hôm qua thì hôm nay có hơi khác, sau khi thoa lên, cảm giác cay xè rõ rệt hơn, sau đó mới đến cảm giác mát lạnh sâu.Thuốc hôm nay mạnh hơn hôm qua chăng?"Cậu dùng sức mạnh quá. Vết thương bị rách ra rồi. Không được dồn lực vào phần eo, vai sẽ chịu ảnh hưởng." Trương Bạch Giao không hài lòng nhíu mày, ánh mắt từ La Bân chuyển sang nhìn Cố Di Nhân, "Vết thương này là mới rách, dù hai người đã tránh được tà ma, chờ tới sáng mới làm chuyện đó thì cũng phải chú ý. Đúng là người trẻ tinh lực dồi dào, nhưng cũng phải biết nhẫn nhịn."Câu nói cuối cùng khiến mặt Cố Di Nhân lập tức đỏ bừng.La Bân: "..."Ông già này, già rồi mà đầu óc vẫn toàn mấy thứ gì đâu không!Rõ ràng là cậu bị ép phải ra tay để xử lý tà ma!Thế mà đến miệng ông ấy lại thành chuyện chẳng liên quan gì thế kia..."Ông hiểu lầm rồi..." Giọng Cố Di Nhân nhỏ như muỗi.Trương Bạch Giao định nói thêm gì đó.La Bân hít sâu một hơi, nói: "Ông thực sự hiểu lầm rồi. Sáng nay xảy ra chút chuyện khác, tạm thời không quan trọng. Quan trọng là... Trương Vận Linh còn sống."Trương Vận Linh còn sống!Năm chữ ấy như sét đánh ngang tai khiến Trương Bạch Giao ngây người.Hôm qua ông không kiềm chế được mà căn dặn La Bân chính là vì sợ La Bân chết rồi thì mình sẽ không có cách nào biết được tin tức.Câu nói đó,đồng nghĩa với việc ông tiết lộ sự tồn tại của bản thân cho La Bân.Ông không còn cách nào khác!Ông định hôm nay La Bân đến sẽ giải thích cặn kẽ lý do vì sao ông biết La Bân đến từ nơi khác.Nhưng không ngờ, La Bân lại nói trúng ngay trọng tâm!Chưa đợi ông giải thích, cậu đã nói chính xác điều ông định nói!La Bân... Có thể nhận ra ông là ai sao?Ngẩn ngơ đó là niềm vui lớn lao!Nhưng ngay sau đấy lại là nỗi đau khôn tả.Trương Vận Linh còn sống.Tại sao lại nói là cháu gái Trương Vận Linh?Mà không phải con trai ông Trương Trung Kính hay con dâu Hà Lam?Niềm vui và nỗi đau cùng lúc dội về trong tim Trương Bạch Giao khiến ông rơi nước mắt.Ông cụ thở dài, cay đắng nói: "Chỉ có mình con bé sống sót, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me