Ac Mong Giang Xuong La Tieu Sam
"Thị trấn Núi Quỹ thiếu bác sĩ, khan hiếm thuốc, mọi người đều là lạc đường mà vào đây, khả năng có bác sĩ trong thị trấn là rất thấp." Trương Bạch Giao giải thích.Bình thường ông sẽ không nói nhiều như vậy, người đến khám bệnh chữa thương, ông chỉ chẩn đoán, kê thuốc, im lặng làm công việc của mình.Người này vào thị trấn sau La Bân và Cố Di Nhân một ngày, vết thương nghiêm trọng hơn La Bân rất nhiều, sắc mặt u ám, không giống người tốt. Đây mới là kiểu người tiêu chuẩn đến từ thị trấn Núi Quỹ.Trương Bạch Giao quá giàu kinh nghiệm. Bao nhiêu năm qua, thị trấn Núi Quỷ có người nào thực sự tốt không?Không hề có.Thậm chí, ông còn không dám chắc La Bân là người tốt hay xấu. Có điều, La Bân đã mang đến cho ông tin tức mà ông khát khao nhiều năm, thế nên ông đối xử tử tế hơn bình thường.Tâm trạng ông đang tốt.Vẻ mặt thản nhiên là để không khiến người khác nghi ngờ.Chính vì tâm trạng tốt, nên trước câu trả lời của người trông không đáng tin như Vưu Giang, ông mới chịu trả lời thêm đôi ba câu."Đúng là xui tám đời mới rơi vào cái nơi quỷ quái này phải không?" Vưu Giang tiếp lời."Vết thương của cậu đã liền lại, không thể làm sạch, tôi phải cắt bỏ một lớp. Cậu chịu đau được không? Hay tôi dùng ít thuốc tê hay cách khác giúp cậu vượt qua cơn đau?" Trương Bạch Giao chưa ra tay ngay.Ông hơi lo lắng, vì lúc này không có Lý Uyên và Du Hạo, sự việc có hơi phiền phức."Ở đây có thuốc tê hả? Thôi khỏi, tôi không thích dùng cách đó, ông dùng cách khác đi." Vưu Giang vội lắc đầu."Cách khác..." Trương Bạch Giao trầm tư.Đột nhiên ông híp mắt, nhìn chằm chằm cửa hiệu thuốc như thể thấy gì đó.Vưu Giang lập tức quay đầu nhìn theo!Chính lúc này, Trương Bạch Giao vung tay trái lên, bóp chặt cổ Vưu Giang.Đầu Vưu Giang nghiêng sang một bên, lập tức mất đi ý thức, đổ gục xuống.Trương Bạch Giao thở dài, lắc lắc tay, bắt đầu cẩn thận xử lý vết thương cho Vưu Giang....Sâu trong rừng liễu sam, trong hàng rào.Một người đàn ông trung niên để râu quai nón, ánh mắt như chứa cả trời sao, ngồi bên bàn đá. Trên bàn, ấm trà đang sôi, hắn ung dung rót cho mình gần đầy.Đưa lên môi, nhấp một ngụm, Lý Vân Dật vô cùng hài lòng.Hắn giữ ly trà trong tay, bề mặt nước trà gợn sóng như hiện lên một khuôn mặt.Người đó không son phấn, mộc mạc tự nhiên, nhưng đẹp như tiên nữ."Tiểu sư muội Tinh Nguyệt, em đúng là khiến người ta say đắm. Không chịu ở lại đây, chờ thị trấn Núi Quỹ thu phục kẻ từ ngoài vào núi, để tôi xem em có bội phục tôi đến cúi đầu không."Hai hôm trước, hắn từng đề nghị Thượng Quan Tinh Nguyệt ở lại.Sư bá cũng không phản đối, nhưng Tinh Nguyệt lại không đồng ý, chỉ nói đợi đến lúc đại công cáo thành sẽ trở lại thưởng hoa ăn quả.Lý Vân Dật không thích cái từ "đại công cáo thành" này, theo hắn, phiền phức từ kẻ ngoài núi chẳng qua là sơ suất của Tinh Nguyệt. Sư bá thì già rồi sự việc tiến triển đến mức này cũng khó ngăn cản.Bây giờ người đã rơi vào tay hắn chỉ là một mớ phân bón tốt thôi.Đại công cáo thành?Nghe cứ như sự việc nghiêm trọng cần tốn nhiều sức lực lắm vậy!Nghĩ đến đây, Lý Vân Dật uống cạn trà, đứng dậy bước đến trước đóa hoa tượng trưng cho người ngoài núi.Sau hai ngày nuôi dưỡng, hoa nở càng mạnh mẽ, nụ hoa càng nhiều.Có điều, sương trên cánh hoa hình như nhỏ hơn trước thì phải?Khuôn mặt hiện trên sương cũng mờ nhạt như sắp biến mất."Gì cơ?" Sắc mặt Lý Vân Dật trở nên u ám, nhưng ngay sau đó hắn bật cười, "Có thể khiến sư muội lo lắng, sư bá phiền não đúng là có chút năng lực. Không sợ tà ma nữa à?"Lý Vân Dật quay lại bàn đá, cần bút vẽ nhanh lên giấy.Hắn vẽ một gương mặt, nhìn qua thì tuấn tú, nhìn kỹ lại rất bình thường.Chính là gương mặt của La Bân!Sương trên hoa là kết tinh của cảm xúc con người, tất cả tiêu cực sẽ trở thành chất dinh dưỡng nuôi hoa tình.Người cung cấp dưỡng chất, khuôn mặt sẽ hiện lên trên giọt sương.Một khi mặt biến mất nghĩa là sự sợ hãi cũng biến mất, dưỡng chất cũng mất theo."Kẻ ngoài núi... Kẻ ngoài núi..." Lý Vân Dật gõ nhẹ lên bức chân dung.Gió bỗng nổi lên dữ dội khiến vườn hoa rung chuyển, ngọn lửa trong lò bốc cao hơn, ấm trà sôi sùng sục.Quanh hàng rào, chẳng biết từ lúc nào đã có vài thứ quái dị tụ lại.Mặt như dê như người, thân hình lại như chó.Chó núi!"Không thể giết cậu ngay, sư muội Tinh Nguyệt sẽ thất vọng. Tôi phải khiến cậu chịu quy phục."Lý Vân Dật lẩm bẩm, đứng dậy, phất tay áo.Đám chó núi chậm rãi lùi lại.Trong rừng không chỉ có chó núi, còn có đàn dê đang gặm cỏ và những khuôn mặt ẩn dưới cành khô lá úa.Đó mới chỉ là một phần.Không phải toàn bộ sinh vật trong rừng."Thật sự không sợ tà ma sao?" Lý Vân Dật lặp lại.Đột nhiên hắn nở nụ cười, giống như vừa nghĩ ra điều gì đó thú vị.Gió vẫn thổi, đám dê hai chân hóa thành người, thì thầm to nhỏ, mặt người dưới lá khô bò ra quấn lấy nhau, còn lũ chó núi thì cười quỷ dị....Tầng hai nhà nhỏ, Cố Di Nhân đang dọn dẹp vệ sinh.Căn nhà cũ nát ban đầu sau khi quét tước sạch sẽ nhìn cũng dễ chịu hơn hẳn.La Bân vẫn đang suy nghĩ, giữ nguyên một tư thế rất lâu."Sao chúng ta không nhờ Trương Bạch Giao giúp bố trí bẫy? Ông ấy muốn gặp Trương Vận Linh, chắc sẽ giúp chúng ta mà." Cố Di Nhân dừng tay, quay đầu hỏi La Bân."Ông ấy là người tốt, đối mặt với tà ma có thể chết. Chuyện Trương Vận Linh không chắc chắn, tôi và cô ấy cũng chẳng còn thân thiết. Dùng chuyện này để lợi dụng ông ấy là bất chấp thủ đoạn." La Bân trả lời thẳng thắn."À..." Cố Di Nhân cắn môi, tiếp tục quét dọn, không nói thêm nữa.La Bân thở dài, cậu đã cố hết sức mà vẫn chưa nghĩ ra cách tốt hơn.Muốn giăng bẫy, cần một chỗ đủ rộng, kín đáo, không bị tà ma phát hiện, không bị người khác để ý, vì một khi bị phát hiện họ đang săn tà ma, cả hai sẽ lập tức trở thành cái gai trong mắt mọi người.Căn nhà này rõ ràng không đủ tiêu chuẩn.Hôm qua trước khi trời sáng, La Bân từng cố bắt tà ma, nhưng vì cô bé đó phản kháng quá dữ dội nên cậu đã thất bại.Cậu vẫn còn biết quá ít về thị trấn Núi Quỹ.Không trách được, chỗ Chung Chí Thành luyện dầu tà ma nằm trên núi hẳn là vì đã tính đến đủ vấn đề.Lúc này, La Bân híp mắt, trong đầu lóe lên một tia sáng.Cậu bật dậy, bước đến cạnh cửa, tay đặt lên tay nắm cửa, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm mấy cái cây bên đường."Tôi phải ra ngoài một chuyến, sẽ khóa cả hai lớp cửa, cô ở một mình ổn không?""Tôi ổn mà, tôi đợi anh về." Cố Di Nhân ngẩng đầu mỉm cười. Nụ cười này rất đẹp, nhất là nốt ruồi lệ ở khóe mắt khiến La Bân nhìn đến ngơ ngác.Có câu: Ai mà chẳng yêu cái đẹp?Cố Di Nhân thật sự rất đẹp. Vài ngày trước cô yếu đuối như nai con hoảng sợ, dè dặt trước mọi việc, khiến người ta thấy thương. Giờ thì cô bình tĩnh, vui vẻ, bệnh cũng hồi phục, vẻ đẹp ấy lại mang nét lạc quan, rạng rỡ.Chỉ có điều, La Bân không biết người ngoài tươi sáng thường là vì thiếu ánh sáng trong lòng.Vì khao khát, vì chưa từng có, nên mới vô thức thể hiện ra.La Bân xoay người rời đi.Tất nhiên, cậu không quên khóa cửa.Trương Bạch Giao từng dặn hạn chế tiếp xúc với người trong thị trấn Núi Quỹ, ông sẽ cung cấp thông tin và hỗ trợ. Tuy nhiên, Trương Bạch Giao lại không thể cho La Bân thứ cậu cần, mà cậu cũng không muốn lợi dụng một bác sĩ tốt bụngCó một người rất phù hợp.Mạc Kiền!Mạc Kiền là người quen từ thôn Quỹ.Có thể hắn biết cách quay lại thôn Quỹ!Quan trọng hơn là Mạc Kiền từng bắt Chương Lập, từng bảo vệ hai chị em nhà họ Trần.Sao hắn lại tới thị trấn Núi Quỹ?Nếu Trần Tiên Tiên đã nói mình giết hắn thì hai người họ chắc chắn đã trở mặt.Phải chăng Mạc Kiền bị hãm hại, đang phải chạy trốn?La Bân không rõ.Cậu chỉ biết Mạc Kiền đã phát hiện ra cậu và Cố Di Nhân, thậm chí còn theo dõi họ. Điều này chứng tỏ hắn biết rất nhiều thông tin.Những thông tin ấy đều đã lỗi thời.Chẳng hạn như đi theo tà ma sẽ rời khỏi thôn, hay Cố Di Nhân là nhân tố then chốt.Đằng sau điều này chắc chắn ẩn giấu mối nguy lớn hơn!Có thể hắn biết cách quay về thôn Quỹ!Thứ nhất, La Bân không thể để thông tin lỗi thời đó khiến Mặc Kiền hành động sai lầm, làm hại cậu và Cố Di Nhân.Thứ hai, cậu có thể lợi dụng những thông tin đó để "hợp tác" với Mạc Kiền!Biến kẻ thù ẩn mình thành đồng minh!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me